Viet Writer
Và Mai Có Nắng
- Tác giả
- Phạm Kiều Trang
- Thể loại
- Truyện Việt
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Lượt đọc
- 33,126
- Cập nhật
Giới thiệu truyện Tháng Năm Quá Dài
Tác giả: Phạm Kiều Trang
Nguồn: Fb: Phạm Kiều Trang
‐------------
"Tôi luôn muốn làm nữ chính trong cuộc đời của chính mình, muốn tự tay nắm được số phận của tôi, không vì ai mà cúi đầu, không vì ai mà đau đớn, không vì ai mà gục ngã, cũng sẽ chẳng vì người nào mà chấp nhận bỏ đi sự cố chấp đến ngông cuồng của bản thân tôi.
Tôi là một đứa không thể chấp nhận một hạt cát ở trong mắt, chỉ thích làm xương rồng hiên ngang giữa sa mạc rộng lớn, không muốn làm một đóa hoa mẫu đơn thật dịu dàng đẹp đẽ để người ta cắt mang vào trưng bày.
Thế nhưng khi tôi gặp được một người, nhân sinh quan của tôi về thế giới này cuối cùng cũng vì người ấy mà thay đổi.
Không còn giương cung bạt kiếm, không còn phóng khoáng bất cần, không còn điên cuồng ngông nghênh, tôi như một con diều đang bay sẵn sàng thu dây về lòng bàn tay người ấy.
Anh chưa từng bẻ đi chiếc gai nào trên người tôi, cũng chưa từng nhổ tôi khỏi sa mạc, nhưng vẫn có bản lĩnh nắm giữ được một cây xương rồng đầy ương ngạnh như tôi. Cũng chỉ có anh mới đủ sức làm nguội trái tim chằng chịt sẹo của tôi.
Sau nhiều năm, tôi phát hiện ra một điều: Hóa ra không phải xương rồng không thể nở hoa, mà là phải gặp đúng thời điểm thì hoa mới nở. Cũng như tôi, kiếp này gặp được đúng người thì mới có thể sống một cuộc đời rực rỡ.
Chắc anh không biết đâu, đã từ lâu rồi tôi rất muốn nói một câu: Chú, em yêu anh!
Dù anh không yêu tôi cũng chẳng sao cả, một mình tôi yêu thay cho phần anh cũng đủ rồi.
Tác giả: Phạm Kiều Trang
Nguồn: Fb: Phạm Kiều Trang
‐------------
"Tôi luôn muốn làm nữ chính trong cuộc đời của chính mình, muốn tự tay nắm được số phận của tôi, không vì ai mà cúi đầu, không vì ai mà đau đớn, không vì ai mà gục ngã, cũng sẽ chẳng vì người nào mà chấp nhận bỏ đi sự cố chấp đến ngông cuồng của bản thân tôi.
Tôi là một đứa không thể chấp nhận một hạt cát ở trong mắt, chỉ thích làm xương rồng hiên ngang giữa sa mạc rộng lớn, không muốn làm một đóa hoa mẫu đơn thật dịu dàng đẹp đẽ để người ta cắt mang vào trưng bày.
Thế nhưng khi tôi gặp được một người, nhân sinh quan của tôi về thế giới này cuối cùng cũng vì người ấy mà thay đổi.
Không còn giương cung bạt kiếm, không còn phóng khoáng bất cần, không còn điên cuồng ngông nghênh, tôi như một con diều đang bay sẵn sàng thu dây về lòng bàn tay người ấy.
Anh chưa từng bẻ đi chiếc gai nào trên người tôi, cũng chưa từng nhổ tôi khỏi sa mạc, nhưng vẫn có bản lĩnh nắm giữ được một cây xương rồng đầy ương ngạnh như tôi. Cũng chỉ có anh mới đủ sức làm nguội trái tim chằng chịt sẹo của tôi.
Sau nhiều năm, tôi phát hiện ra một điều: Hóa ra không phải xương rồng không thể nở hoa, mà là phải gặp đúng thời điểm thì hoa mới nở. Cũng như tôi, kiếp này gặp được đúng người thì mới có thể sống một cuộc đời rực rỡ.
Chắc anh không biết đâu, đã từ lâu rồi tôi rất muốn nói một câu: Chú, em yêu anh!
Dù anh không yêu tôi cũng chẳng sao cả, một mình tôi yêu thay cho phần anh cũng đủ rồi.
Bình luận facebook