-
Chương 70
Trong cơ thể Dương Kỳ, có khoảng năm viên lốm đốm lại lần nữa thức tỉnh.
Năm viên lốm đốm này, chính là đại biểu Lực của năm đầu viễn cổ cự Tượng, lực lượng trong cơ thể hắn đạt đến trình độ kinh khủng, Lực hai mươi đầu cự Tượng cơ hồ vượt qua cao thủ Đoạt Mệnh cảnh.
Tối thiểu là vượt qua Sở Thiên Ca.
Chẳng qua, lần này lột xác cũng đại biểu tất cả sinh mạnh tinh hoa mà Dương Kỳ có đã dùng hết, từ nay về sau sẽ phải tự mình tu luyện, từng giọt từng giọt tích góp từng tí một.
Tốc độ tu luyện sẽ chậm đi rất nhiêu.
Xa xa không bằng bây giờ.
Chẳng qua, dù gì khí công hiện tại cũng đã tiến nhanh, cách Đoạt Mệnh cảnh không còn xa.
Trong thân thể, tiếng nổ lộp bộp vang lên không dứt, đại lượng chân khí bắt đầu ngưng tụ, tại trong chỗ sâu khí hải đan điền, tất cả chân khí đều biến thành màu dung nham, khí hải trở thành một biển dung nham.
Ở sâu trong biển dung nham, là một cái phôi thai dong lô đang dần dần lớn mạnh.
Địa Ngục Dong Lô đã bắt đầu trưởng thành, trấn áp tại khí hải đan điền.
Lần này, tinh thần nhạy bén cảm giác đều tăng vọt.
Hắn thậm chí trong giây lát này, nhìn thấy được ở sâu trong khí hải đan điển của Vân Hải Lam, cất giấu một cái khí tức cự thú cực kỳ khủng bố, giống như khí tức của vạn thú chi thần vậy.
“Ở chỗ sâu khí hải đan điền Vân Hải Lam giấu thứ gì vậy? Sao kinh khủng như thế? Xem ra nàng so với trong tưởng tượng của ta còn muốn sâu không lường hơn nữa, ta năm đó ở chung cùng nàng, biết bí mật của nàng quả thực là muối bỏ biển."
"Chẳng quá, ta hiện tại nhất định có thể giết được nàng, dù cho có Sở Thiên Ca bảo vệ, cũng không làm nên chuyện gì!"
Dương Kỳ ở trên không trung nhanh chóng giãn gân giãn cốt, toàn thân bùm bùm cách cách vang dội, tựa hồ như tiếng sấm phát ra trong huyệt khiếu. Khí thế toàn thân đột ngột nổi lên, lấy hắn làm trung tâm, sinh ra một trường lực lượng, trường lực lượng này càng lúc càng lớn, khiến không khí chung quanh đều trở lên vặn vẹo, dao động, một trời bão tuyết cũng trở lên tĩnh lặng.
Vốn là, Kinh Vô Huyết đứng trên nóc hoàng cung muốn ra tay, nhưng đột nhiên nhìn thấy Dương Kỳ bộc phát, khí trường khuếch tán, thì liên tiếp lui về phía sau: "Khí tức thật cường đại a, đây là khí tức gì vậy? Huyết Hoàng ma khí trong cơ thể ta đều xuẩn xuẩn dục động, tựa hồ như bị dẫn phát muốn phá thể mà ra, bị hơi thở của hắn mơ hồ khắc chế. Trong cơ thể người này, chân khí tựa như bất thế Ma Thần thống lĩnh ngàn vạn thiên sơn, hết thảy yêu ma đều muốn nghe theo chỉ huy của hắn, đây là loại khí công gì? Chẳng lẽ là khí công cấp Hoàng trong truyền thuyết sao? Ta tu hành Huyết Hoàng Ma Kinh, mặc dù cũng là khí công cấp Hoàng, nhưng ta không có được chân truyền, hiện tại công pháp cũng chỉ là cấp Vương mà thôi."
Hắn lập tức quyết định, yên lặng theo dõi kỳ biến.
"Ha ha ha, Xuân Thu môn tranh đoạt cùng Thiên Vị học viện là chuyện của các ngươi, không liên quan đến ta, Sở Thiên Ca, chờ ngươi cùng người này chiến đấu xong, ta và ngươi lại hảo hảo đấu một trận.
Hắn bay lên bầu trời, tránh thoát khí trường do Dương Kỳ bộc phát ra.
"Ma đầu đáng giận."
Sở Thiên Ca trong lòng thầm mắng, mới vừa rồi hắn nhìn ra được thực lực của Dương Kỳ, kia thực không phải là Đoạt Mệnh cảnh, lập tức thi triển ra tuyệt học "Thập Thiên Thăng Thiên" muốn một chiêu đem địch nhân oanh giết.
Nhưng, chân khí không vào được bên trong cơ thể đối phương, chẳng những không có một chút hiệu quả, ngược lại thật giống như kích phát một cỗ lực lượng vô danh trong cơ thể đối phương, liên tiếp bộc phát.
Không đến một cái nháy mắt, khí tức Dương Kỳ tản ra cũng không sai biệt lắm bao phủ cả hoàng thành đại điện, gió tuyết bên người cũng dừng lại, Tứ Quý kiếm thuật cũng không có vận dụng, Đông Tuyết biến mất không thấy gì nữa, hoàn toàn bày ra thần uy vô địch của Thần Tượng Trấn Ngục Kính.
Cổ hơi thơ này, ngay cả sắc mặt Sở Thiên Ca cũng ngưng trọng dị thường, hắn thấy được toàn thân Dương Kỳ ô kim khôi giáp, thân hình cao lớn, Long giác thật dài, sau lưng gai xương bén nhọn, toàn thân chiến giáp tôn quý mà hoa lệ, trong lúc nhất thời có một loại cảm giác không thể chiến thắng nhộn nhạo trong lòng.
"Chuyện gì xảy ra? Đây là công pháp gì, lại đem tâm linh cũng chấn nhiếp? Ta tu luyện Đại Nhật Càn Khôn kiếm, tâm pháp bí quyết chính là sáng như đại nhật (mặt trời) chiếu rọi càn khôn, mặt trời chói chan chiếu khắp thiên hạ, bá đạo mãnh liệt nhất, hạo nhiên dương cương, làm sao bị hắn làm cho kinh sợ được! Cũng tốt, ta liền chém hắn, để phá trừ chướng ngại này. Để cho hắn trở thành một đại trợ lực trên con đường tu hành của ta”
Sở Thiên Ca dù sao cũng là tuyệt thế cao thủ, là đệ tử tinh anh trong Thiên Vị học viện, đối mặt Dương Kỳ một thân Minh Thần Khôi Giáp, gào to liên tục, thân thể trên không trung huyễn hóa ra tàn ảnh, chớp mắt liền phá khai khí trường, trực tiếp tiến tới trước mặt Dương đánh xuống một kiếm.
Một kiếm này như khai sơn đại thần, tự mình từ trên bổ xuống, khí thế một đi không về.
Đương!
Minh Thần Chi Mâu trên tay Dương Kỳ quỷ dị vung lên, trường mâu họa xuất thành quỹ tích, lấy một loại độ cong hoàn mỹ đụng vào phong mang trường kiếm.
"Hỏa Vũ Diệu Dương!"
Trên mặt Sở Thiên Ca nhe răng cười, một tay cầm kiếm, một tay biến thành chưởng, lòng bàn tay viêm hỏa chói lòa bốc lên, lấy hắn làm trung tâm, xuất hiện từng đạo hỏa diễm Cự Nhân, những hỏa diễm đó lại có thể điên cuồng nhảy múa, phát ra nhiệt độ đem tất cả hàn khí chung quanh toàn bộ đều bốc hơi, từng miếng gạch vàng lá trên mặt đất cũng bắt đầu vặn vẹo tan chảy.
Phanh!
Hắn vỗ một chưởng lên trên Minh Thần Chi Mâu, hỏa diễm dường như có thể truyền nhiễm, lại có thể dẫn đốt chân khí trên Minh Thần Chi Mâu, khiến cho toàn thân Minh Thần Khôi Giáp trong nháy mắt liền trở thành hỏa nhân.
Vân Hải Lam đứng ở trên tháp cao, thủy chung bất động, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Ca cùng Dương Kỳ chiến đấu, thậm chí nàng cũng không sợ Kinh Vô Huyết đánh lén.
"Tiểu tử, Đại Nhật Càn Khôn Kiếm của ta, đặc biệt dẫn phát chân khí tự cháy, ngươi liền hảo hảo hưởng thụ uy lực chân khí tự cháy đi."
"Nói nhảm, Hàn Băng Địa Ngục."
Dương Kỳ trong miệng bộc phát ra thanh âm rét lạnh, một cổ hàn khí thật mạnh bộc phát ra, cơ hồ có mùi vị đóng băng mười vạn dặm, quét ngang hết thảy hỏa diễm, khiến hỏa diễm đang thiêu đốt ở trên người hắn rối rít dập tắt.
Bá!
Minh Thần Chi Mâu nhắm thẳng vào cổ họng Sở Thiên Ca mà đâm.
Sở Thiên Ca thân thể lui về phía sau, trên mặt vẻ khiếp sợ chợt lóe lên, trong lòng bàn tay trường kiếm một ngụm biến hóa chiêu thức, phía trên hừng hực Liệt Hỏa thiêu đốt, tựa như một đầu Hỏa Long.
"Hỏa Long Thổ Châu!"
Hắn đem tự thân Đại Nhật Càn Khôn Kiếm thi triển tới cực hạn, Hỏa Long trường kiếm cùng Minh Thần Chi Mâu liên tiếp va chạm hơn trăm lần, đột nhiên chấn động, trường kiếm kia liên tục gào to, ở trên mũi kiếm, đột nhiên phun ra một hạt hỏa châu lớn bằng nắm tay, vừa tiếp xúc với chân khí của Dương Kỳ, lập tức nổ tung.
Ầm!
Bầu trời nhất thời trở thành một biển lửa.
Dương Kỳ bị oanh tạc một chưởng, nhưng vẫn không nhúc nhích, phía trên trường mâu trong tay chân khí Hàn Băng Địa Ngục càng ngày càng đậm hơn, hắn hoành mâu mà đứng, trường mâu xoay tròn như phong xa ( máy quay), biển lửa kia toàn bộ bị hút vào trong trường mâu, biến mất sạch sẽ.
Khoảnh khắc biển lửa biến mất, trường mâu lần nữa dựng lên, Minh Thần Chi Mâu tự động kéo dài, như thiên trụ phá trời cao, như thượng cổ Minh Thần, chặn giết sâu Ma Thần hung ác nhất trong Địa ngục, khí tức trấn áp vạn ma vạn yêu vạn quỷ từ trên trường mâu phát ra, ở sau lưng của hắn, một đầu viễn cổ Thần Tượng, đứng vững giữa thiên địa, mũi dài cuộn tròn, thôn tinh nuốt nguyệt, tứ chi thô to, trấn áp Địa ngục tứ phương, thần ân như hải.
"Hạo hạo U Minh, đung đưa Ma Thần, thê thê chiêu hồn, hắc ngục thâm sâu....."
Tại trong hư không, chân khí vận chuyển, tựa hồ có người dùng thanh âm thê lương ca lên khúc hát chiêu hồn, một khúc trường ca chiêu hồn đoạt phách, như thanh âm từ Cửu U Địa Ngục.
Toàn bộ Nhân gian, tựa hồ trở thành Địa ngục.
Cùng lúc đó trường mâu Dương kỳ đâm ra.
Thần Tượng Trấn Ngục Kính bộc phát, sinh ra khí trường, đem cả Địa ngục mang đến Nhân gian, mở ra Quỷ Môn quan, phóng thích ra hàng tỉ vi bụi số lượng Ma Thần, thống trị sơn hà đại địa, vũ trụ càn khôn, tựa hồ thiên thần tức giận, Ma diệt Nhân gian.
"Giết!"
Hắn trường mâu đâm ra, tất cả chân khí tụ vào một điểm, kích sát Sở Thiên Ca.
Sở Thiên Ca vừa chết, Vân Hải Lam cũng mất đi chỗ dựa, trở thành cá trong chậu.
"Đại nhật phổ chiếu, càn quét càn khôn, lãng lãng liệt nhật, vô tẫn kiêu dương, thiêu đốt thiên hạ! Giết giết giết giết!"
Sở Thiên Ca trong lúc này, trường kiếm trong tay lại nổ tung, vô số mảnh nhỏ trường kiếm biến thành trăm ngàn viêm hỏa chói chan, giống như lưu tinh hỏa vũ rơi xuống, cả người hắn, khí công từ đỉnh đầu buông thả như một đường hỏa trụ, bay thẳng đến chân trời, ở sau lưng của hắn xuất hiện một đường vàng óng ánh, hỏa diễm thiêu đốt, cầm trong tay cự kiếm chân khí tựa thần linh.
Hắn tựa hồ đem hỏa diễm thần linh cư ngụ trong mặt trời chói chang gọi ra ngoài.
"Nhân hình chân khí, đoạt mệnh nguyên thần, Đại nhật tinh hoa, thân ngoại hóa thân, vô địch cửu trảm, thiên địa đồng thọ."
Rống to một hồi, Sở Thiên Ca cùng chân khí hỏa diễm thần linh hợp lại làm một, một kiếm chém giết xuống, lần nữa cùng Minh Thần Chi Mâu đụng vào nhau.
Hai đại thần binh va chạm hơn trăm lần, một kích cuối cùng, hắc khí tràn ngập, hỏa diễm sôi trào, Sở Thiên Ca phát ra một tiếng kêu thê lương.
"Yêu nghiệt, ngươi chờ đó!"
Sưu!
Hắn biến thành một viêm hỏa như hỏa tiễn nhanh chóng xẹt qua tháp cao, mang theo Vân Hải Lam, biến mất không thấy gì nữa.
Dương Kỳ cũng quay cuồng rơi xuống đất mặt, toàn thân chân khí đều trào lên, kinh mạch hung hăng bị bóp méo, bị thương nhẹ, bất quá sâu trong nội tâm của hắn, toàn bộ đều hưng phấn, mình lại có thể đánh lui cao thủ Đoạt Mệnh cảnh, mặc dù không thể đánh chết, nhưng lần này đối chiến, thương thế của Sở Thiên Ca cũng sẽ không nhẹ hơn mình bao nhiêu.
Hơn nữa, Dương Kỳ cũng biết thực lực của mình, có thể triệt để cùng Đoạt Mệnh cảnh cường giả chống lại.
Chỉ cần tấn thăng đến Đoạt Mệnh cảnh, Sở Thiên Ca kia còn không phải là mặc cho mình chém giết sao?
"Tiểu tử, đem Thánh Ma đồ giao ra đây. Tha cho ngươi khỏi chết!"
Lúc này, Kinh Vô Huyết rốt cục thấy được cơ hội, hắn ở giữa không trung dừng lại, cũng lao xuống, trên tay nhiều hơn một đầu Huyết Ảnh Thần Tiên to lớn, vừa dơ lên lập tức máu tanh đầy trời, Huyết Ảnh Thần Tiên này so với tên mã tặc toàn thân đỏ chói vừa rồi thi triển ra cường đại gấp trăm lần.
"Càn rỡ, Kinh Vô Huyết, ta hôm nay không cùng người so đo, đợi ta tu luyện tấn chức một bước, sẽ là tử kỳ của ngươi."
Dương Kỳ trường mâu chấn động, liền đánh nát Huyết Ảnh Thần Tiên, lao vút lên không trung, sau lưng một đôi cánh dài chừng mười trượng, vỗ một cái, cuồng phong gào thét, như thượng cổ Thần Điểu Côn Bằng giương cánh chín vạn dặm, bay lên cửu trọng thiên, như diều gặp gió.
Lấp lóe một chút, liền không thấy bóng dáng.
Kinh Vô Huyết vốn muốn đuổi theo, hắn biết Dương Kỳ cùng Sở Thiên Ca chiến đấu, khẳng định chân khí kịch liệt tiêu hao, bị thương không nhẹ, muốn thừa cơ chiếm tiện nghi, nhưng là vừa mới xuất thủ đã bị Dương Kỳ đánh vỡ, lại nhìn Dương Kỳ trực tiếp phóng vút lên không trung, tốc độ của mình chỉ có ăn bụi đất phân, không khỏi âm thầm khiếp sợ.
"Tốc độ nhanh như vậy sao, đôi cánh vừa rồi là loại khí công gì? Ta cho dù đuổi theo cũng chỉ ngửi bụi?"