Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-103
Chương 103: Đột nhiên tôi nhận ra tôi rất nghèo (1)
Tuy nhiên, cô còn chưa đi được hai mét thì đã nhận ra cánh tay cô bất ngờ bị Lâm Gia bắt lấy.
"A-a-anh-" Không để Thi Yến kịp nói hết câu, Lâm Giang đã chen ngang lên tiếng trước. "Cô đến trường bằng xe đi. Tôi sẽ đi bộ."
Thi Yến ngơ ngác đứng bất động tại chỗ mất hai giây trước khi định thần lại rồi ngước đầu nhìn lên Lâm Giang.
Cậu thanh niên trẻ ấy vẫn đang mang biểu cảm khó chịu như lúc nãy, nhưng trong giọng nói của anh bây giờ đã không còn chút giận dữ hay khó chịu nào cả. Nếu cô buộc phải dùng tính từ nào đó để miêu tả lại giọng nói của anh, có lẽ chúng sẽ là … thất vọng và bất lực chăng?
Tại sao anh ấy lại dùng giọng như vậy nói chuyện với mình chứ?
Trong lúc Thi Yến còn đang ngơ ngác thì Lâm Giang đã dẫn cô về lại phía chiếc xe hơi. Anh bước tới trước mặt rồi dặn dò kỹ lưỡng người tài xế, "Đưa cô ấy đến trường an toàn. Đừng bỏ quên cái bánh trong cốp xe, hãy chắc chắn anh đã đưa nó cho cô ấy khi anh về tới nơi đấy."
Người tài xế: "Vâng, cậu chủ."
Không nói thêm lời thừa thãi nào nữa và Lâm Giang mở cửa xe rồi trực tiếp nhét Thi Yến vào bên trong.
Ngay khi vừa đóng cửa xe lại, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà anh quên chưa hỏi Thi Yến. Chống một cánh tay lên mui xe, tay còn lại vẫn đang giữ cửa xe, anh hơi cúi người về phía trước rồi nhìn chằm chằm Thi Yến mà hỏi, "Cô thân thiết với em họ của Lương Cửu Tư lắm sao?"
Lâm Giang không hề biết đối với người khác mà nói, ngay lúc này hành động của anh trông quyến rũ tới mức nào.
Thi Yến cảm thấy như thể có một chú nai nhỏ đang trú ngụ trong trái tim cô, cứ không ngừng chạy loạn xung quanh không biết đường nào mà lần. Cô âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng nhưng bất kể có cố gắng đến thế nào thì Thi Yến cũng không thể khiến chú nai nhỏ ấy bình tĩnh lại nổi.
Thấy cô không nói gì, Lâm Giang cho rằng Thi Yến không biết Lương Cửu Tư là ai cả nên anh lại tiếp tục, "Em họ của Lương Cửu Tư là một người hàng xóm của tôi, cô ấy tên là Lương…"
Lâm Giang liếc sang phía người tài xế, anh ta rất hiểu ý mà nhanh chóng bổ sung giúp anh vế còn thiếu, "…Mạc, là Lương Mạc tiểu thư."
"Ừ, phải rồi. Là cô ta…" Lâm Giang gật đầu tỏ vẻ xác nhận cái tên mà người tài xế vừa đưa ra rồi lại hướng ánh mắt về phía Thi Yến và hỏi tiếp, "…Hai người thân thiết với nhau lắm à?"
Thi Yến, lúc này đã làm quen được với tính khí năng động quá mức của chú nai hoang dã nhỏ bé trong tim cô, trả lời, "Ừm, chúng tôi khá thân thiết. Bất cứ khi nào có đồ ăn ngon cô ấy đều sẽ tặng cho tôi một chút."
Quý cô à… Đó là cách mà cô quyết định mức độ thân thiết của tất cả những mối quan hệ với người khác đấy à?
Lâm Giang rơi vào trầm lặng trong giây lát rồi lại lên tiếng thêm lần nữa, "Về chuyện đó…"
Nhưng sau khi mới chỉ nói ra hai từ đó thì đột nhiên anh lại dừng lại.
Thi Yến ngước đầu lên nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Giang tiếp tục im lặng không đáp.
Thi Yến chờ một lúc mà vẫn không thấy anh nói gì cả nên đành khó hiểu hỏi lại, "Lâm Giang?"
Cuối cùng thì Lâm Giang cũng sực tỉnh khỏi trạng thái lơ đễnh của anh rồi nhanh chóng đáp, "Đừng bận tâm" trước khi đóng cửa xe lại. Sau đó, anh lùi về phía sau hai bước rồi ra hiệu cho người tài xế rời đi.
Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, Thi Yến hướng ánh mắt của cô ra ngoài cửa sổ để nhìn Lâm Giang, cái người vẫn đang đứng yên bên lề đường.
Cậu thanh niên trẻ ấy lại hắt hơi thêm lần nữa nên lúc này anh đang dùng một chiếc khăn giấy vừa lấy từ trong túi áo ra để lau mũi.
Đẹp trai quả nhiên có rất nhiều lợi thế. Thậm chí đến cả một hành động kém duyên đến thế mà cũng trở thành một bức tranh tuyệt đẹp khi anh là người thực hiện nó…
Thở dài một hơi, sự chú ý của Thi Yến quay trở về câu hỏi trước đó của Lâm Giang:
"Cô thân thiết với em họ của Lương Cửu Tư lắm sao?"
Ánh mắt cô lặng lẽ chùng xuống.
Ngay cả khi cuối cùng thì anh đã quyết định không nói ra thì cô cũng đã có một suy đoán khá rõ ràng về chuyện mà anh định hỏi.
Nhưng tại sao hỏi được một nửa rồi anh lại đột nhiên dừng lại cơ chứ?
Thi Yến có thể lờ mờ hiểu được lý do tại sao anh lại dừng lại nhưng cô không thực sự chắc chắn về chuyện đó. Hoặc chính xác hơn là, cô không nghĩ rằng điều đó có khả năng sẽ xảy ra.
Làm sao mà anh lại tốt tính đến mức cảnh báo với cô về Lương Mạc được cơ chứ?
Anh và Lương Cửu Tư là những người anh em thân thiết đã cùng nhau lớn lên, và Lương Mạc còn là hàng xóm của anh nữa. Từ khi còn rất nhỏ, Lương Mạc đã luôn theo sau hai người đó đi chơi khắp nơi mà…
Cho dù cô có suy đoán như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có vẻ gì là anh sẽ đứng về phía cô cả…
…
Thật kỳ lạ. Rõ ràng là anh đã định nói với cô rằng đừng chơi với em họ của Lương Cửu Tư, nhưng…
Tuy nhiên, cô còn chưa đi được hai mét thì đã nhận ra cánh tay cô bất ngờ bị Lâm Gia bắt lấy.
"A-a-anh-" Không để Thi Yến kịp nói hết câu, Lâm Giang đã chen ngang lên tiếng trước. "Cô đến trường bằng xe đi. Tôi sẽ đi bộ."
Thi Yến ngơ ngác đứng bất động tại chỗ mất hai giây trước khi định thần lại rồi ngước đầu nhìn lên Lâm Giang.
Cậu thanh niên trẻ ấy vẫn đang mang biểu cảm khó chịu như lúc nãy, nhưng trong giọng nói của anh bây giờ đã không còn chút giận dữ hay khó chịu nào cả. Nếu cô buộc phải dùng tính từ nào đó để miêu tả lại giọng nói của anh, có lẽ chúng sẽ là … thất vọng và bất lực chăng?
Tại sao anh ấy lại dùng giọng như vậy nói chuyện với mình chứ?
Trong lúc Thi Yến còn đang ngơ ngác thì Lâm Giang đã dẫn cô về lại phía chiếc xe hơi. Anh bước tới trước mặt rồi dặn dò kỹ lưỡng người tài xế, "Đưa cô ấy đến trường an toàn. Đừng bỏ quên cái bánh trong cốp xe, hãy chắc chắn anh đã đưa nó cho cô ấy khi anh về tới nơi đấy."
Người tài xế: "Vâng, cậu chủ."
Không nói thêm lời thừa thãi nào nữa và Lâm Giang mở cửa xe rồi trực tiếp nhét Thi Yến vào bên trong.
Ngay khi vừa đóng cửa xe lại, anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó mà anh quên chưa hỏi Thi Yến. Chống một cánh tay lên mui xe, tay còn lại vẫn đang giữ cửa xe, anh hơi cúi người về phía trước rồi nhìn chằm chằm Thi Yến mà hỏi, "Cô thân thiết với em họ của Lương Cửu Tư lắm sao?"
Lâm Giang không hề biết đối với người khác mà nói, ngay lúc này hành động của anh trông quyến rũ tới mức nào.
Thi Yến cảm thấy như thể có một chú nai nhỏ đang trú ngụ trong trái tim cô, cứ không ngừng chạy loạn xung quanh không biết đường nào mà lần. Cô âm thầm nuốt xuống một ngụm nước miếng nhưng bất kể có cố gắng đến thế nào thì Thi Yến cũng không thể khiến chú nai nhỏ ấy bình tĩnh lại nổi.
Thấy cô không nói gì, Lâm Giang cho rằng Thi Yến không biết Lương Cửu Tư là ai cả nên anh lại tiếp tục, "Em họ của Lương Cửu Tư là một người hàng xóm của tôi, cô ấy tên là Lương…"
Lâm Giang liếc sang phía người tài xế, anh ta rất hiểu ý mà nhanh chóng bổ sung giúp anh vế còn thiếu, "…Mạc, là Lương Mạc tiểu thư."
"Ừ, phải rồi. Là cô ta…" Lâm Giang gật đầu tỏ vẻ xác nhận cái tên mà người tài xế vừa đưa ra rồi lại hướng ánh mắt về phía Thi Yến và hỏi tiếp, "…Hai người thân thiết với nhau lắm à?"
Thi Yến, lúc này đã làm quen được với tính khí năng động quá mức của chú nai hoang dã nhỏ bé trong tim cô, trả lời, "Ừm, chúng tôi khá thân thiết. Bất cứ khi nào có đồ ăn ngon cô ấy đều sẽ tặng cho tôi một chút."
Quý cô à… Đó là cách mà cô quyết định mức độ thân thiết của tất cả những mối quan hệ với người khác đấy à?
Lâm Giang rơi vào trầm lặng trong giây lát rồi lại lên tiếng thêm lần nữa, "Về chuyện đó…"
Nhưng sau khi mới chỉ nói ra hai từ đó thì đột nhiên anh lại dừng lại.
Thi Yến ngước đầu lên nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
Lâm Giang tiếp tục im lặng không đáp.
Thi Yến chờ một lúc mà vẫn không thấy anh nói gì cả nên đành khó hiểu hỏi lại, "Lâm Giang?"
Cuối cùng thì Lâm Giang cũng sực tỉnh khỏi trạng thái lơ đễnh của anh rồi nhanh chóng đáp, "Đừng bận tâm" trước khi đóng cửa xe lại. Sau đó, anh lùi về phía sau hai bước rồi ra hiệu cho người tài xế rời đi.
Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, Thi Yến hướng ánh mắt của cô ra ngoài cửa sổ để nhìn Lâm Giang, cái người vẫn đang đứng yên bên lề đường.
Cậu thanh niên trẻ ấy lại hắt hơi thêm lần nữa nên lúc này anh đang dùng một chiếc khăn giấy vừa lấy từ trong túi áo ra để lau mũi.
Đẹp trai quả nhiên có rất nhiều lợi thế. Thậm chí đến cả một hành động kém duyên đến thế mà cũng trở thành một bức tranh tuyệt đẹp khi anh là người thực hiện nó…
Thở dài một hơi, sự chú ý của Thi Yến quay trở về câu hỏi trước đó của Lâm Giang:
"Cô thân thiết với em họ của Lương Cửu Tư lắm sao?"
Ánh mắt cô lặng lẽ chùng xuống.
Ngay cả khi cuối cùng thì anh đã quyết định không nói ra thì cô cũng đã có một suy đoán khá rõ ràng về chuyện mà anh định hỏi.
Nhưng tại sao hỏi được một nửa rồi anh lại đột nhiên dừng lại cơ chứ?
Thi Yến có thể lờ mờ hiểu được lý do tại sao anh lại dừng lại nhưng cô không thực sự chắc chắn về chuyện đó. Hoặc chính xác hơn là, cô không nghĩ rằng điều đó có khả năng sẽ xảy ra.
Làm sao mà anh lại tốt tính đến mức cảnh báo với cô về Lương Mạc được cơ chứ?
Anh và Lương Cửu Tư là những người anh em thân thiết đã cùng nhau lớn lên, và Lương Mạc còn là hàng xóm của anh nữa. Từ khi còn rất nhỏ, Lương Mạc đã luôn theo sau hai người đó đi chơi khắp nơi mà…
Cho dù cô có suy đoán như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có vẻ gì là anh sẽ đứng về phía cô cả…
…
Thật kỳ lạ. Rõ ràng là anh đã định nói với cô rằng đừng chơi với em họ của Lương Cửu Tư, nhưng…