Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-50
Chương 50: Dường như cô không hề quen anh, vậy làm sao cô biết điều đó? (2)
Cô ấy không chỉ sành ăn mà còn rất háu ăn nữa.
Ai lại ăn giữa đêm như thế mà vẫn gầy được?
Những suy nghĩ đó lóe lên khiến anh liên tưởng đến một vật thể trắng trẻo và mũm mĩm, hẳn là một chiếc bánh bao size lớn vừa mới ra lò.
Suy nghĩ đó khiến anh cười thầm. Một người hiếm khi trò chuyện với người lạ như anh cũng đã có ngoại lệ, anh hỏi đùa "cô gái mũm mĩm, cân nặng đã đạt chỉ số bao nhiêu rồi?"
Anh biết rõ rằng thật bất lịch sự khi hỏi một người phụ nữ chưa từng gặp về cân nặng của cô ấy.
Mặc dù vậy anh vẫn muốn trêu chọc cô gái này.
Vì vậy, sau khi nghe câu trả lời của cô anh không kìm chế được.
Anh không hề có ý định khác trong đầu. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng...thật thú vị khi trêu chọc cô...
Anh sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu điều đó làm cô không vui, có thể tức giận hoặc thậm chí sẽ khóc, nhưng anh lại không ngờ cô lại đáp trả một cách gay gắt đến thế.
Thành thật mà nói, anh chết lặng trước cơn giận dữ kinh hoàng của cô.
Anh sững sờ một lúc lâu mới có thể cảm nhận hết những gì cô vừa nói ra.
Xử nam, chưa từng có bạn gái, lần đầu tiên vẫn còn rất nguyên vẹn, đồ xấu xấu xí vô cùng.
Khuôn mặt anh lập tức biến sắc, từng cơ mặt co giật liên hồi một lúc lâu trước khi anh có thể kiểm soát được cơ thể chính mình.
Anh vừa bị cô gái mũm mĩm này chế giễu ư?
Anh muốn trả đũa những lời báng bổ của cô ngay lập tức, nhưng chợt nhận ra rằng cô đã thoát ra khỏi game trước đó ít lâu.
Cô dám sỉ nhục tôi, cô không đủ can đảm để mặt đối mặt với tôi.
Ngay lúc đó, Lâm Giang mất hết tâm trạng để chơi. Anh ném điện thoại lên bàn rồi quay lại nhìn vào chiếc gương trên tường để chiêm ngưỡng khuôn mặt của chính mình.
Cô dám nói anh xấu xí vô cùng ư?
Đợi đến khi anh gặp cô ngoài đời đi, anh sẽ làm cô lóa mắt cho xem!
Chưa kể, cô còn dám nói rằng anh là xử nam... Anh còn trinh thì sao chứ? Anh chỉ đơn giản là muốn giữ gìn lần đầu tiên của mình, có gì đáng chê cười à?
Đàn ông cứ phải lãng phí thời gian để uống rượu và vui đùa với phụ nữ thì mới trở nên quyến rũ sao?
Là anh sống có nhân cách và tự yêu thương chính mình mà! Rõ ràng mũm mĩm thiếu kinh nghiệm sống!
Lâm Giang cười nhạt một lúc rồi khẽ liếc nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ rồi sao. Chẳng có gì tốt đẹp hơn để làm nên anh quyết định đi ngủ.
Đá cái ghế sang một bên, anh đứng dậy và chuẩn bị leo lên giường. Nhưng ngay lúc đó, những lời nói của mũm mĩm lại xuất hiện trong đầu anh. Đừng nghĩ tôi không biết anh chỉ là một xử nam!
Đừng nghĩ rằng tôi không biết...
Ý nghĩa ẩn sau những lời đó là... cô biết chắc chắn anh còn trong trắng? Nhưng rõ ràng cô chưa từng quen anh, vậy làm sao cô có thể biết?
Có thể là...
Đầu tiên, ánh mắt của Lâm Giang quay sang giường của Hạ Thương Chu trước khi rời mắt xuống giường của Lục Bôn Lai. Giờ thì anh chẳng còn muốn đi ngủ nữa. Thay vào đó, anh ngồi trên ghế và kiên nhẫn chờ đợi họ trở về.
Mười một giờ mười, cánh cửa mở ra và căn phòng im lặng đột nhiên trở nên náo nhiệt
"Ông chủ, cậu chưa ngủ à?"
"Ông chủ, chẳng phải cậu có lịch giành lấy Chicken Dinner tối nay với Yến muội sao?"
Không nói một lời, ánh mắt của Lâm Giang nhìn chằm chằm cả hai.
Lục Bôn Lai lên tiếng: "Ông chủ, đừng nhìn tôi như thế chứ. Tôi sẽ xấu hổ đấy."
Hạ Thương Chu: "Tôi cũng vậy, ông chủ. ông đang làm tôi xấu hổ."
Lâm Giang vẫn tiếp tục âm thầm xem xét từng người, và cuối cùng, ánh mắt anh dứt khoát dừng lại ở Hạ Thương Chu, và anh lên tiếng, "điện thoại tôi hỏng rồi. Cho tôi mượn của cậu một lúc đi."
Cô ấy không chỉ sành ăn mà còn rất háu ăn nữa.
Ai lại ăn giữa đêm như thế mà vẫn gầy được?
Những suy nghĩ đó lóe lên khiến anh liên tưởng đến một vật thể trắng trẻo và mũm mĩm, hẳn là một chiếc bánh bao size lớn vừa mới ra lò.
Suy nghĩ đó khiến anh cười thầm. Một người hiếm khi trò chuyện với người lạ như anh cũng đã có ngoại lệ, anh hỏi đùa "cô gái mũm mĩm, cân nặng đã đạt chỉ số bao nhiêu rồi?"
Anh biết rõ rằng thật bất lịch sự khi hỏi một người phụ nữ chưa từng gặp về cân nặng của cô ấy.
Mặc dù vậy anh vẫn muốn trêu chọc cô gái này.
Vì vậy, sau khi nghe câu trả lời của cô anh không kìm chế được.
Anh không hề có ý định khác trong đầu. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng...thật thú vị khi trêu chọc cô...
Anh sẽ không lấy làm ngạc nhiên nếu điều đó làm cô không vui, có thể tức giận hoặc thậm chí sẽ khóc, nhưng anh lại không ngờ cô lại đáp trả một cách gay gắt đến thế.
Thành thật mà nói, anh chết lặng trước cơn giận dữ kinh hoàng của cô.
Anh sững sờ một lúc lâu mới có thể cảm nhận hết những gì cô vừa nói ra.
Xử nam, chưa từng có bạn gái, lần đầu tiên vẫn còn rất nguyên vẹn, đồ xấu xấu xí vô cùng.
Khuôn mặt anh lập tức biến sắc, từng cơ mặt co giật liên hồi một lúc lâu trước khi anh có thể kiểm soát được cơ thể chính mình.
Anh vừa bị cô gái mũm mĩm này chế giễu ư?
Anh muốn trả đũa những lời báng bổ của cô ngay lập tức, nhưng chợt nhận ra rằng cô đã thoát ra khỏi game trước đó ít lâu.
Cô dám sỉ nhục tôi, cô không đủ can đảm để mặt đối mặt với tôi.
Ngay lúc đó, Lâm Giang mất hết tâm trạng để chơi. Anh ném điện thoại lên bàn rồi quay lại nhìn vào chiếc gương trên tường để chiêm ngưỡng khuôn mặt của chính mình.
Cô dám nói anh xấu xí vô cùng ư?
Đợi đến khi anh gặp cô ngoài đời đi, anh sẽ làm cô lóa mắt cho xem!
Chưa kể, cô còn dám nói rằng anh là xử nam... Anh còn trinh thì sao chứ? Anh chỉ đơn giản là muốn giữ gìn lần đầu tiên của mình, có gì đáng chê cười à?
Đàn ông cứ phải lãng phí thời gian để uống rượu và vui đùa với phụ nữ thì mới trở nên quyến rũ sao?
Là anh sống có nhân cách và tự yêu thương chính mình mà! Rõ ràng mũm mĩm thiếu kinh nghiệm sống!
Lâm Giang cười nhạt một lúc rồi khẽ liếc nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ rồi sao. Chẳng có gì tốt đẹp hơn để làm nên anh quyết định đi ngủ.
Đá cái ghế sang một bên, anh đứng dậy và chuẩn bị leo lên giường. Nhưng ngay lúc đó, những lời nói của mũm mĩm lại xuất hiện trong đầu anh. Đừng nghĩ tôi không biết anh chỉ là một xử nam!
Đừng nghĩ rằng tôi không biết...
Ý nghĩa ẩn sau những lời đó là... cô biết chắc chắn anh còn trong trắng? Nhưng rõ ràng cô chưa từng quen anh, vậy làm sao cô có thể biết?
Có thể là...
Đầu tiên, ánh mắt của Lâm Giang quay sang giường của Hạ Thương Chu trước khi rời mắt xuống giường của Lục Bôn Lai. Giờ thì anh chẳng còn muốn đi ngủ nữa. Thay vào đó, anh ngồi trên ghế và kiên nhẫn chờ đợi họ trở về.
Mười một giờ mười, cánh cửa mở ra và căn phòng im lặng đột nhiên trở nên náo nhiệt
"Ông chủ, cậu chưa ngủ à?"
"Ông chủ, chẳng phải cậu có lịch giành lấy Chicken Dinner tối nay với Yến muội sao?"
Không nói một lời, ánh mắt của Lâm Giang nhìn chằm chằm cả hai.
Lục Bôn Lai lên tiếng: "Ông chủ, đừng nhìn tôi như thế chứ. Tôi sẽ xấu hổ đấy."
Hạ Thương Chu: "Tôi cũng vậy, ông chủ. ông đang làm tôi xấu hổ."
Lâm Giang vẫn tiếp tục âm thầm xem xét từng người, và cuối cùng, ánh mắt anh dứt khoát dừng lại ở Hạ Thương Chu, và anh lên tiếng, "điện thoại tôi hỏng rồi. Cho tôi mượn của cậu một lúc đi."