Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Hàn Hạc khuyên giải:
- Được rồi, hãy mở lòng một chút. Mỗi một thời đại đều có những khác biệt với thời đại khác, chúng ta cũng không cần phải nhắc đến quá nhiều. Sau này muội ở lại nơi này, từ từ quên đi những chuyện đó, vui vẻ mà sống.
Phương Mộng Như giọng sa sút đầy đau lòng:
- Quên đi? Quả thật có thể quên đi thì tốt rồi.
Quay đầu, Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt đau thương lại không hề mở miệng.
Triệu Ngọc Thanh né tránh ánh mắt của bà, hơi đau lòng nói:
- Sư muội, năm trăm năm rồi, muội hà tất còn phải hỏi đến chi?
Phương Mộng Như thê lương trả lời:
- Đúng thế, đã năm trăm năm rồi, sư huynh vì sao còn không muốn cho muội biết, vì sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm, ông có thể nói gì đây.
Điền Lỗi thấy vậy, vẻ mặt đau thương nói:
- Sư muội, muội hẳn không cần phải ép bức sư huynh, đã nhiều năm qua, huynh ấy cũng trải qua đau khổ nhiều.
Phương Mộng Như hơi hơi gật đầu, cất giọng đau khổ:
- Đúng thế, đã năm trăm năm rồi, chúng ta ai lại không khổ đây? Nhưng lời nguyền này của ông trời có phải là quá độc ác chăng, quá nặng nề chăng?
Giọng nói bi thương khiến người cảm xúc, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi vẻ mặt đầy thương tang, ai cũng không muốn nói gì.
Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung bốn người, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng biết được chuyện cũ năm xưa ra, còn ba người đều mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ thật ra giữa các sư huynh muội bọn họ đã phát sinh ra chuyện gì.
Thời gian trầm lặng trôi qua, thời điểm bắt đầu tỉ thí càng lúc càng gần.
Lúc này, Thiên Lân và Thiện Từ ở dưới đài phi thân lên, phá vỡ sự trầm lặng khiến mọi người đều tỉnh táo trở lại.
Bật cười nhẹ, Thiên Lân bước đến bên cạnh Vũ Điệp, hỏi:
- Ngươi vừa mới đến chăng, ngươi tên là gì vậy?
Vũ Điệp nhìn nó, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lẽo có mấy phần kinh hoàng, rõ ràng nó còn chưa thích ứng với kiểu hỏi bất ngờ như vậy của Thiên Lân.
- Ta tên Vũ Điệp, ngươi là ai?
Thiên Lân cười đáp:
- Vũ Điệp, rất dễ nghe. Ta tên là Thiên Lân, bên đó là Thiện Từ, chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé.
Vũ Điệp trong mắt toát ra vẻ động tâm, nhưng lại không hề đáp lời, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Phương Mộng Như.
Thiên Lân thấy được sự lo lắng của nó, vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, kéo nó bỏ chạy, còn nói:
- Đừng sợ, bà ấy sẽ không trách ngươi đâu.
Vũ Điệp hơi mâu thuẫn, giằng co một lát, nhưng kỳ quái chính là nó đã không giãy ra được.
Phương Mộng Như thấy cảnh tượng này, không hề quấy rối, chỉ cau mày nhẹ giọng nói:
- Đại sư huynh, đứa bé này trên người muội cảm thấy có khí tức hơi quen thuộc, hẳn không phải là môn hạ của các vị?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Không phải, pháp quyết của nó thừa kế từ cha mẹ nó. Mà cha mẹ nó lại ở Thiên Nữ Phong không xa nơi này.
Phương Mộng Như vẻ mặt ngẩn ra, lộ vẻ kì dị nói:
- Thiên Nữ Phong … Còn đứa bé kia?
Không chờ Triệu Ngọc Thanh đáp lời, Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Đây là đồ nhi ta mới thu nhận, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Phương Mộng Như liếc ông, gật đầu nói:
- Đồ đệ của thánh tăng, quả nhiên khác thường.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Thật ra trong ba đứa bọn chúng, thiên phú tốt nhất chính là Thiên Lân.
Phương Mộng Như không hề phản bác, nhỏ nhẹ nói:
- Đúng thế, nhưng không biết tương lai nó sẽ là đồ đệ của ai đây?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Điều đó thật ra không quan trọng, quan trọng chính là thành tựu trong tương lai của nó.
Lúc này, Lý Phong ở dưới đài thấy thời gian không còn nhiều, liền phi thân lên đài, tập trung mười sáu người tham dự lại, dặn dò:
- Bây giờ đã hơn nửa canh giờ, chúng ta lập tức tiến hành cuộc tỉ thí tổng hợp vòng thứ ba, mọi người đều chuẩn bị chu đáo rồi phải không?
- Đã xong.
Mọi người cùng lên tiếng kiên định trả lời.
Hài lòng gật đầu, Lý Phong nói:
- Rất tốt, bây giờ ta hãy nói qua về quy tắc và hình thức tỉ thí một lượt. Tổng hợp khảo nghiệm chính là trung bình của tổng thể mọi người, bao gồm thân pháp, tu vi, kiếm thuật mọi thứ kỹ năng, chính là cuộc tỉ thí tương đối phức tạp nhất. Muốn phân thắng bại, biện pháp tốt nhất là tỉ thí lẫn nhau. Nhưng như vậy khó tránh gây thương tích cho người khác, làm hư hoại tôn chỉ của chúng ta, vì thế chúng ta đổi sang phương thức khác, thỉnh một vị đức cao trọng vọng mà lại công chính vô tư, để người này ra mặt tiến hành vòng sàng lọc thứ nhất, đào thải một phần các tuyển thủ. Những người vượt qua còn lại sẽ lại bắt đầu vòng kiểm tra đào thải mới, mãi cho đến người quyết thắng xuất hiện mới thôi.
Người tham dự có nghi hoặc, tỉ thí năm nay khác với kỳ trước, thật ra trong lòng Lý Phong đang tính toán chuyện gì đây?
Ngồi quan sát, Công Dương Thiên Tung cau mày nói:
- Cốc chủ, lần này …
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Thiên tôn không cần phải lo lắng, bất quá là chuyển đổi phương thức, thật ra không có gì cả.
Mã Vũ Đào mỉa mai:
- Có khả năng có người sợ thay đổi phương thức, môn hạ không thích ứng được.
Công Dương Thiên Tung nghe vậy nổi giận, quát lớn:
- Kẻ họ Mã kia bớt nói lung tung nơi này, bổn thiên tôn sợ lúc nào vậy?
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, vội vàng khuyên bảo:
- Hai vị chớ tranh cường, hay là đợi cho tiểu đồ của ta nói xong, nếu cảm thấy không thỏa đáng, chúng ta lại tiến hành thương nghị lại.
Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào đồng thanh hừ khẽ, quay mặt không nhìn nhau.
Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ, ánh mắt ra hiệu cho Lý Phong tiếp tục nói.
Nhận được chỉ thị của ân sư, Lý Phong tiếp tục lên tiếng:
- Cuộc so tài năm nay có khác biệt với lần trước, nhưng nguyên tắc công bằng và công chính không hề thay đổi. Vì cố sức làm cho tốt nhất, lần này chúng tôi thỉnh Tuyết Sơn thánh tăng tiền bối làm trọng tài, để ông ấy tiến hành sàng lọc vòng thứ nhất cho chúng ta, mọi người thấy như thế nào?
Một câu hỏi cuối, rõ ràng là hỏi Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông.
Nghe vậy, Tuyết Sơn thánh tăng cười khổ nói:
- Cả đời khổ sở lao lực, đi đến nơi nào cũng không sao thoát được.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Nơi này hôm nay chỉ có một mình tiền bối là thích hợp nhất, coi như chỉ điểm thêm một chút cho đám tiểu bối.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Cốc chủ nói không sai, để thánh tăng ra mặt, ta Ly Hận thiên cung không hề có gì để phản đối.
Mã Vũ Đào cũng nói:
- Thiên Tà tông cũng tin vào thánh tăng, mọi thứ đành làm phiền thánh tăng.
Bật cười ha hả, Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Như vậy ta lại hoạt động gân cốt một chút.
Nói rồi đứng lên, chầm chậm đi ra giữa sân.
Mỉm cười thi lễ, Lý Phong nói:
- Chuyện này trước đây chưa từng báo cho thánh tăng tiền bối trước, hy vọng người thứ lỗi.
Tuyết Sơn thánh tăng không để ý trả lời:
- Người thế ngoại không nói nhiều. Nói đi, sàng lọc như thế nào?
Lý Phong cung kính trả lời:
- Sàng lọc phân thành hai bước, thứ nhất là dùng mười chiêu giới hạn, mười sáu người tham dự toàn lực phát huy, để thánh tăng sàng lọc một số người tương đối yếu hơn. Vòng thứ hai dùng hai mươi chiêu làm giới hạn, tiến thêm một bước hiểu được năng lực tổng hợp của những thí sinh, cũng để cho kết quả được thêm phần công minh chính trực.
Hiểu được hình thức tỉ thí, Tuyết Sơn thánh tăng cười đùa lên tiếng:
- Nói như vậy, ta có thể nói là trách nhiệm nặng nề à.
Lý Phong cười cười, không tiện nói thêm điều gì. Sau đó, tỉ thí liền chính thức bắt đầu, với công kích của Tuyết Sơn thánh tăng, đối tượng phải thể hiện thực lực bản thân.
Người đầu tiên xuất trận chính là Đằng Long cốc Phi Hiệp, hắn dùng hai tay làm vũ khí, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp phối hợp với Hàn Băng pháp quyết, triển khai một loạt công kích mãnh liệt.
Tuyết Sơn thánh tăng mỉm cười bất động, toàn thân ánh Phật xuất hiện, bố trí một kết giới phòng ngự, sau đó hai tay vuốt khẽ, xem ra pháp quyết Phật môn chầm chạp, thực tế lại mạnh mẽ hùng hậu.
Dưới đài, các bá tánh không ai không chăm chú, quan sát tỉ thí đặc sắc này. Trên đài, Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Phương Mộng Như, Giang Thanh Tuyết cùng với ba đứa Thiên Lân cũng đang quan sát, nhưng vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Đối với mọi người, cuộc tỉ thí này có vẻ nghiêm túc. Đối với ba đứa Thiên Lân, cuộc tỉ thí này hệt như một kiểu du hí, không để ý thắng thua mà chỉ như chơi đùa mà thôi.
Hạn chế mười chiêu chớp mắt đã xong, Phi Hiệp lùi lại, người số hai tiến vào. Như vậy, từng người nối tiếp từng người, khán giả nhìn hoa cả mắt cũng phải âm thầm gật đầu.
Trong ba đứa nhỏ, Thiên Lân năm nay chín tuổi, nhỏ nhất, nhưng lại chủ động nhất, kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp để thảo luận:
- Các ngươi đoán xem vòng thứ nhất có bao nhiêu người sẽ vào đấu loại?
Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, nho nhã nói:
- Ngươi nói trước đi.
Vũ Điệp quan sát giây lát, trầm tĩnh nói:
- Ta đoán khoảng chừng có sáu người.
Thiện Từ nói:
- Ta cho là năm. Thiên Lân, ngươi thì sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta đoán có bảy.
Thiện Từ hỏi lại:
- Vì sao?
Thiên Lân giải thích:
- Vòng thứ nhất chỉ là sàng lọc cơ bản, không cần phải quá độc đáo, vì thế số người vượt qua hẳn phải tương đối nhiều.
Kết quả, mọi thứ đúng như Thiên Lân đoán. Vòng thứ nhất kết thúc, Thiên Sơn thánh tăng đào thải chín thí sinh, chỉ còn Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt, Phi Hiệp, Huyền Vũ và Lâm Phàm.
Đối với kết quả này, Vũ Điệp và Thiện Từ đều hơi bất ngờ. Theo phân tích của Vũ Điệp, hẳn Huyền Vũ không xứng đáng, còn Thiện Từ lại cho là Phi Hiệp cũng đáng để bị loại đi.
Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào hơi thất vọng, trong bảy người được tuyển thì có năm đồ đệ của Đằng Long cốc, điều này dười như cũng khác biệt rất lớn. Triệu Ngọc Thanh biết cảm nghĩ của bọn họ, nhưng lại chỉ có thể làm ra vẻ không biết, dù sao thì lúc này không nói gì là tốt hơn hết.
Rất nhanh, vòng tỉ thí thứ hai lại bắt đầu. Lần này càng quan trọng hơn, có vượt qua được hay không ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối cùng, vì thế cho dù là thí sinh hay lãnh tụ của ba phái đều tỏ ra để ý cực kỳ.
Phi Hiệp lại tiếp tục là người ra trận đầu, cơ hội hai mươi chiêu có giúp hắn được Tuyết Sơn thánh tăng thừa nhận chăng?
Bên cạnh, sáu thí sinh còn lại cũng đều khẩn trương, thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đã đến, phát huy thực lực như thế nào cho tốt hơn, thể hiện bản thân như thế nào cho hay ho đều được bọn họ cẩn thận suy tính.
Nhìn bóng hình di động nhanh chóng trong trường đấu, Thiên Lân nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Thiện Từ, bản lĩnh của sư phụ ngươi, ngươi đã học được nhiều ít rồi?
Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ nhẹ trả lời:
- Thời gian chỉ một năm, ta còn chưa học được gì nhiều.
Vũ Điệp nói:
- Sư phụ ngươi xuất thân từ đâu?
Thiện Từ lắc đầu trả lời:
- Chuyện này ta cũng không biết rõ, từ trước đến giờ sư phụ chưa từng nhắc đến. Ngay cả vì sao thu ta làm đồ đệ, ông ấy cũng không muốn nói rõ.
Thiên Lân cười nói:
- Đừng để ý, những người lớn thường thích làm ra vẻ thần bí.
Giang Thanh Tuyết vừa nghe câu này, hỏi ngược lại:
- Các ngươi không phải cũng cố tỏ ra huyền ảo sao?
Thiên Lân trừng nàng một cái, bỉu môi nói:
- Chúng ta gọi như vậy là hành động thông minh, người lớn các ngươi làm như vậy gọi là dối trá.
Giang Thanh Tuyết ngẩn ra, sau đó cười mắng:
- Tiểu Thiên Lân nhà ngươi, còn lòng vòng dối gạt người ta, không sợ ta nổi giận sẽ ra tay giáo huấn ngươi.
Thiên Lân cười thông minh, nháy mắt nói:
- Tỷ tỷ là xinh đẹp nhất lại muốn khi dễ mấy đứa bé, nói ra thật mất mặt.
- Được rồi, hãy mở lòng một chút. Mỗi một thời đại đều có những khác biệt với thời đại khác, chúng ta cũng không cần phải nhắc đến quá nhiều. Sau này muội ở lại nơi này, từ từ quên đi những chuyện đó, vui vẻ mà sống.
Phương Mộng Như giọng sa sút đầy đau lòng:
- Quên đi? Quả thật có thể quên đi thì tốt rồi.
Quay đầu, Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt đau thương lại không hề mở miệng.
Triệu Ngọc Thanh né tránh ánh mắt của bà, hơi đau lòng nói:
- Sư muội, năm trăm năm rồi, muội hà tất còn phải hỏi đến chi?
Phương Mộng Như thê lương trả lời:
- Đúng thế, đã năm trăm năm rồi, sư huynh vì sao còn không muốn cho muội biết, vì sao vậy?
Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm, ông có thể nói gì đây.
Điền Lỗi thấy vậy, vẻ mặt đau thương nói:
- Sư muội, muội hẳn không cần phải ép bức sư huynh, đã nhiều năm qua, huynh ấy cũng trải qua đau khổ nhiều.
Phương Mộng Như hơi hơi gật đầu, cất giọng đau khổ:
- Đúng thế, đã năm trăm năm rồi, chúng ta ai lại không khổ đây? Nhưng lời nguyền này của ông trời có phải là quá độc ác chăng, quá nặng nề chăng?
Giọng nói bi thương khiến người cảm xúc, Triệu Ngọc Thanh, Hàn Hạc, Điền Lỗi vẻ mặt đầy thương tang, ai cũng không muốn nói gì.
Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung bốn người, ngoại trừ Tuyết Sơn thánh tăng biết được chuyện cũ năm xưa ra, còn ba người đều mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ thật ra giữa các sư huynh muội bọn họ đã phát sinh ra chuyện gì.
Thời gian trầm lặng trôi qua, thời điểm bắt đầu tỉ thí càng lúc càng gần.
Lúc này, Thiên Lân và Thiện Từ ở dưới đài phi thân lên, phá vỡ sự trầm lặng khiến mọi người đều tỉnh táo trở lại.
Bật cười nhẹ, Thiên Lân bước đến bên cạnh Vũ Điệp, hỏi:
- Ngươi vừa mới đến chăng, ngươi tên là gì vậy?
Vũ Điệp nhìn nó, khuôn mặt nhỏ bé lạnh lẽo có mấy phần kinh hoàng, rõ ràng nó còn chưa thích ứng với kiểu hỏi bất ngờ như vậy của Thiên Lân.
- Ta tên Vũ Điệp, ngươi là ai?
Thiên Lân cười đáp:
- Vũ Điệp, rất dễ nghe. Ta tên là Thiên Lân, bên đó là Thiện Từ, chúng ta cùng nhau chơi đùa nhé.
Vũ Điệp trong mắt toát ra vẻ động tâm, nhưng lại không hề đáp lời, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Phương Mộng Như.
Thiên Lân thấy được sự lo lắng của nó, vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, kéo nó bỏ chạy, còn nói:
- Đừng sợ, bà ấy sẽ không trách ngươi đâu.
Vũ Điệp hơi mâu thuẫn, giằng co một lát, nhưng kỳ quái chính là nó đã không giãy ra được.
Phương Mộng Như thấy cảnh tượng này, không hề quấy rối, chỉ cau mày nhẹ giọng nói:
- Đại sư huynh, đứa bé này trên người muội cảm thấy có khí tức hơi quen thuộc, hẳn không phải là môn hạ của các vị?
Triệu Ngọc Thanh nói:
- Không phải, pháp quyết của nó thừa kế từ cha mẹ nó. Mà cha mẹ nó lại ở Thiên Nữ Phong không xa nơi này.
Phương Mộng Như vẻ mặt ngẩn ra, lộ vẻ kì dị nói:
- Thiên Nữ Phong … Còn đứa bé kia?
Không chờ Triệu Ngọc Thanh đáp lời, Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Đây là đồ nhi ta mới thu nhận, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Phương Mộng Như liếc ông, gật đầu nói:
- Đồ đệ của thánh tăng, quả nhiên khác thường.
Tuyết Sơn thánh tăng lắc đầu trả lời:
- Thật ra trong ba đứa bọn chúng, thiên phú tốt nhất chính là Thiên Lân.
Phương Mộng Như không hề phản bác, nhỏ nhẹ nói:
- Đúng thế, nhưng không biết tương lai nó sẽ là đồ đệ của ai đây?
Tuyết Sơn thánh tăng đáp:
- Điều đó thật ra không quan trọng, quan trọng chính là thành tựu trong tương lai của nó.
Lúc này, Lý Phong ở dưới đài thấy thời gian không còn nhiều, liền phi thân lên đài, tập trung mười sáu người tham dự lại, dặn dò:
- Bây giờ đã hơn nửa canh giờ, chúng ta lập tức tiến hành cuộc tỉ thí tổng hợp vòng thứ ba, mọi người đều chuẩn bị chu đáo rồi phải không?
- Đã xong.
Mọi người cùng lên tiếng kiên định trả lời.
Hài lòng gật đầu, Lý Phong nói:
- Rất tốt, bây giờ ta hãy nói qua về quy tắc và hình thức tỉ thí một lượt. Tổng hợp khảo nghiệm chính là trung bình của tổng thể mọi người, bao gồm thân pháp, tu vi, kiếm thuật mọi thứ kỹ năng, chính là cuộc tỉ thí tương đối phức tạp nhất. Muốn phân thắng bại, biện pháp tốt nhất là tỉ thí lẫn nhau. Nhưng như vậy khó tránh gây thương tích cho người khác, làm hư hoại tôn chỉ của chúng ta, vì thế chúng ta đổi sang phương thức khác, thỉnh một vị đức cao trọng vọng mà lại công chính vô tư, để người này ra mặt tiến hành vòng sàng lọc thứ nhất, đào thải một phần các tuyển thủ. Những người vượt qua còn lại sẽ lại bắt đầu vòng kiểm tra đào thải mới, mãi cho đến người quyết thắng xuất hiện mới thôi.
Người tham dự có nghi hoặc, tỉ thí năm nay khác với kỳ trước, thật ra trong lòng Lý Phong đang tính toán chuyện gì đây?
Ngồi quan sát, Công Dương Thiên Tung cau mày nói:
- Cốc chủ, lần này …
Triệu Ngọc Thanh cười đáp:
- Thiên tôn không cần phải lo lắng, bất quá là chuyển đổi phương thức, thật ra không có gì cả.
Mã Vũ Đào mỉa mai:
- Có khả năng có người sợ thay đổi phương thức, môn hạ không thích ứng được.
Công Dương Thiên Tung nghe vậy nổi giận, quát lớn:
- Kẻ họ Mã kia bớt nói lung tung nơi này, bổn thiên tôn sợ lúc nào vậy?
Triệu Ngọc Thanh thấy vậy, vội vàng khuyên bảo:
- Hai vị chớ tranh cường, hay là đợi cho tiểu đồ của ta nói xong, nếu cảm thấy không thỏa đáng, chúng ta lại tiến hành thương nghị lại.
Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào đồng thanh hừ khẽ, quay mặt không nhìn nhau.
Triệu Ngọc Thanh bật cười khổ, ánh mắt ra hiệu cho Lý Phong tiếp tục nói.
Nhận được chỉ thị của ân sư, Lý Phong tiếp tục lên tiếng:
- Cuộc so tài năm nay có khác biệt với lần trước, nhưng nguyên tắc công bằng và công chính không hề thay đổi. Vì cố sức làm cho tốt nhất, lần này chúng tôi thỉnh Tuyết Sơn thánh tăng tiền bối làm trọng tài, để ông ấy tiến hành sàng lọc vòng thứ nhất cho chúng ta, mọi người thấy như thế nào?
Một câu hỏi cuối, rõ ràng là hỏi Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông.
Nghe vậy, Tuyết Sơn thánh tăng cười khổ nói:
- Cả đời khổ sở lao lực, đi đến nơi nào cũng không sao thoát được.
Triệu Ngọc Thanh cười nói:
- Nơi này hôm nay chỉ có một mình tiền bối là thích hợp nhất, coi như chỉ điểm thêm một chút cho đám tiểu bối.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Cốc chủ nói không sai, để thánh tăng ra mặt, ta Ly Hận thiên cung không hề có gì để phản đối.
Mã Vũ Đào cũng nói:
- Thiên Tà tông cũng tin vào thánh tăng, mọi thứ đành làm phiền thánh tăng.
Bật cười ha hả, Tuyết Sơn thánh tăng nói:
- Như vậy ta lại hoạt động gân cốt một chút.
Nói rồi đứng lên, chầm chậm đi ra giữa sân.
Mỉm cười thi lễ, Lý Phong nói:
- Chuyện này trước đây chưa từng báo cho thánh tăng tiền bối trước, hy vọng người thứ lỗi.
Tuyết Sơn thánh tăng không để ý trả lời:
- Người thế ngoại không nói nhiều. Nói đi, sàng lọc như thế nào?
Lý Phong cung kính trả lời:
- Sàng lọc phân thành hai bước, thứ nhất là dùng mười chiêu giới hạn, mười sáu người tham dự toàn lực phát huy, để thánh tăng sàng lọc một số người tương đối yếu hơn. Vòng thứ hai dùng hai mươi chiêu làm giới hạn, tiến thêm một bước hiểu được năng lực tổng hợp của những thí sinh, cũng để cho kết quả được thêm phần công minh chính trực.
Hiểu được hình thức tỉ thí, Tuyết Sơn thánh tăng cười đùa lên tiếng:
- Nói như vậy, ta có thể nói là trách nhiệm nặng nề à.
Lý Phong cười cười, không tiện nói thêm điều gì. Sau đó, tỉ thí liền chính thức bắt đầu, với công kích của Tuyết Sơn thánh tăng, đối tượng phải thể hiện thực lực bản thân.
Người đầu tiên xuất trận chính là Đằng Long cốc Phi Hiệp, hắn dùng hai tay làm vũ khí, thi triển Phiêu Tuyết thân pháp phối hợp với Hàn Băng pháp quyết, triển khai một loạt công kích mãnh liệt.
Tuyết Sơn thánh tăng mỉm cười bất động, toàn thân ánh Phật xuất hiện, bố trí một kết giới phòng ngự, sau đó hai tay vuốt khẽ, xem ra pháp quyết Phật môn chầm chạp, thực tế lại mạnh mẽ hùng hậu.
Dưới đài, các bá tánh không ai không chăm chú, quan sát tỉ thí đặc sắc này. Trên đài, Triệu Ngọc Thanh, Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào, Phương Mộng Như, Giang Thanh Tuyết cùng với ba đứa Thiên Lân cũng đang quan sát, nhưng vẻ mặt mỗi người mỗi khác.
Đối với mọi người, cuộc tỉ thí này có vẻ nghiêm túc. Đối với ba đứa Thiên Lân, cuộc tỉ thí này hệt như một kiểu du hí, không để ý thắng thua mà chỉ như chơi đùa mà thôi.
Hạn chế mười chiêu chớp mắt đã xong, Phi Hiệp lùi lại, người số hai tiến vào. Như vậy, từng người nối tiếp từng người, khán giả nhìn hoa cả mắt cũng phải âm thầm gật đầu.
Trong ba đứa nhỏ, Thiên Lân năm nay chín tuổi, nhỏ nhất, nhưng lại chủ động nhất, kéo tay Thiện Từ và Vũ Điệp để thảo luận:
- Các ngươi đoán xem vòng thứ nhất có bao nhiêu người sẽ vào đấu loại?
Thiện Từ nhìn Vũ Điệp, nho nhã nói:
- Ngươi nói trước đi.
Vũ Điệp quan sát giây lát, trầm tĩnh nói:
- Ta đoán khoảng chừng có sáu người.
Thiện Từ nói:
- Ta cho là năm. Thiên Lân, ngươi thì sao?
Thiên Lân cười đáp:
- Ta đoán có bảy.
Thiện Từ hỏi lại:
- Vì sao?
Thiên Lân giải thích:
- Vòng thứ nhất chỉ là sàng lọc cơ bản, không cần phải quá độc đáo, vì thế số người vượt qua hẳn phải tương đối nhiều.
Kết quả, mọi thứ đúng như Thiên Lân đoán. Vòng thứ nhất kết thúc, Thiên Sơn thánh tăng đào thải chín thí sinh, chỉ còn Tiết Phong, Hạ Kiến Quốc, Từ Tĩnh, Tân Nguyệt, Phi Hiệp, Huyền Vũ và Lâm Phàm.
Đối với kết quả này, Vũ Điệp và Thiện Từ đều hơi bất ngờ. Theo phân tích của Vũ Điệp, hẳn Huyền Vũ không xứng đáng, còn Thiện Từ lại cho là Phi Hiệp cũng đáng để bị loại đi.
Bên cạnh, Công Dương Thiên Tung và Mã Vũ Đào hơi thất vọng, trong bảy người được tuyển thì có năm đồ đệ của Đằng Long cốc, điều này dười như cũng khác biệt rất lớn. Triệu Ngọc Thanh biết cảm nghĩ của bọn họ, nhưng lại chỉ có thể làm ra vẻ không biết, dù sao thì lúc này không nói gì là tốt hơn hết.
Rất nhanh, vòng tỉ thí thứ hai lại bắt đầu. Lần này càng quan trọng hơn, có vượt qua được hay không ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuối cùng, vì thế cho dù là thí sinh hay lãnh tụ của ba phái đều tỏ ra để ý cực kỳ.
Phi Hiệp lại tiếp tục là người ra trận đầu, cơ hội hai mươi chiêu có giúp hắn được Tuyết Sơn thánh tăng thừa nhận chăng?
Bên cạnh, sáu thí sinh còn lại cũng đều khẩn trương, thời khắc quan trọng cuối cùng cũng đã đến, phát huy thực lực như thế nào cho tốt hơn, thể hiện bản thân như thế nào cho hay ho đều được bọn họ cẩn thận suy tính.
Nhìn bóng hình di động nhanh chóng trong trường đấu, Thiên Lân nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Thiện Từ, bản lĩnh của sư phụ ngươi, ngươi đã học được nhiều ít rồi?
Thiện Từ vẻ mặt bình tĩnh, nhỏ nhẹ trả lời:
- Thời gian chỉ một năm, ta còn chưa học được gì nhiều.
Vũ Điệp nói:
- Sư phụ ngươi xuất thân từ đâu?
Thiện Từ lắc đầu trả lời:
- Chuyện này ta cũng không biết rõ, từ trước đến giờ sư phụ chưa từng nhắc đến. Ngay cả vì sao thu ta làm đồ đệ, ông ấy cũng không muốn nói rõ.
Thiên Lân cười nói:
- Đừng để ý, những người lớn thường thích làm ra vẻ thần bí.
Giang Thanh Tuyết vừa nghe câu này, hỏi ngược lại:
- Các ngươi không phải cũng cố tỏ ra huyền ảo sao?
Thiên Lân trừng nàng một cái, bỉu môi nói:
- Chúng ta gọi như vậy là hành động thông minh, người lớn các ngươi làm như vậy gọi là dối trá.
Giang Thanh Tuyết ngẩn ra, sau đó cười mắng:
- Tiểu Thiên Lân nhà ngươi, còn lòng vòng dối gạt người ta, không sợ ta nổi giận sẽ ra tay giáo huấn ngươi.
Thiên Lân cười thông minh, nháy mắt nói:
- Tỷ tỷ là xinh đẹp nhất lại muốn khi dễ mấy đứa bé, nói ra thật mất mặt.