Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Thiên Tàn môn chủ quát to:
- Chậm đã, lẽ nào ngươi không muốn biết bí mật ẩn chứa đằng sau kết giới.
Tân Nguyệt quay người lại, bình thản như mặt nước đáp:
- Bí mật của dấu chân ở trong kết giới, điểm này rất nhiều người đã hiểu rõ rồi.
Thiên Tàn môn chủ nói:
- Ngoại trừ chuyện này ra, ngươi thấy không còn bí mật nào khác nữa chăng?
Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:
- Nếu như ngươi biết thêm chuyện khác, ta sẵn sàng rửa tai lắng nghe.
Thiên Tàn môn chủ không đáp, chần chừ giây lát mới cất lời:
- Kết giới này tồn tại không biết bao nhiêu năm, ai cũng không nói rõ được. Nhưng suy đoán từ dấu chân, trước kia mặc dù tồn tại kết giới cũng không thể tùy ý đi xuyên qua. Hiện nay, nó không xuất hiện ở đây, ngươi không thấy đây là một dự báo gì đó sao?
Tân Nguyệt hỏi ngược lại:
- Thế thì sao?
Thiên Tàn môn chủ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không thấy điểm này đáng tò mò sao?
Tân Nguyệt nhìn lão một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Ta và ngươi nói những chuyện này đơn giản là muốn đưa ta đi vào, tìm tòi thật sự cho ngươi.
Thiên Tàn môn chủ trong lòng chấn động, miệng lại đáp:
- Ngươi khẳng định phỏng đoán của mình nhất định đúng?
Tân Nguyệt không cho ý kiến mà nói:
- Ngươi cho vậy sao?
Thiên Tàn môn chủ ngầm giận dữ, đang muốn phản bác lại, từ xa đột nhiên truyền đến một luồng khí tức khiến lão và Tân Nguyệt chú ý.
Quay đầu lại, Tân Nguyệt nhìn về phía xa, khuôn mặt bình tĩnh toát ra một chút lo lắng.
Thiên Tàn môn chủ nhìn vào mắt nàng, cười hỏi:
- Xem ra chính là chuyện của đồng môn ngươi.
Tân Nguyệt không đáp, liếc lão rồi bay về phía xa xa.
Thiên Tàn môn chủ không ngăn lại, chỉ cười nhỏ hăng hắc, sau đó lóe lên liền biến mất.
******
Trên tầng mây cao, Thiên Lân mang Dực Thiên Tường tức tốc bay đi. Hiện nay, thương thế của Dực Thiên Tường đã có chuyển biến lớn, tuy còn lâu lắm mới thuyên giảm hẳn, nhưng ít ra cũng đã khôi phục được vài phần thực lực, có thể ứng phó một số chuyện khẩn cấp.
Phía sau, U Vô Thường, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu ba người càng lúc càng đuổi gần đến, đặc biệt là bà lão xấu xí tốc độ rất nhanh, hệt như một mũi tên xuyên thời gian, chớp mắt đã đến trong cự ly chục trượng.
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, đối với tình hình sau lưng hắn hiểu rất rõ, mơ hồ có cảm giác bất an.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện hắn làm không bao giờ bất lợi, nhưng lúc này có bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu đạt cảnh giới Quy Tiên khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
Người tu đạo khi khác biệt cảnh giới có khoảng cách cực lớn. Đây là giới hạn rất khó vượt qua, lại quyết định tính thắng thua của giao chiến.
Lúc này, bà lão xấu xí vì không cố che giấu thực lực nữa, chắc chắn là một đả kích trí mạng với Thiên Lân.
Quá trình truy đuổi hoàn toàn không kéo dài. Thiên Lân mang theo Dực Thiên Tường chỉ mới bay được chưa đến ba chục dặm liền bị bà lão xấu xí ngăn lại giữa không trung.
Đối mặt với nguy hiểm, Thiên Lân chọn giải pháp né tránh, dùng pháp quyết huyền diệu của bản thân, vận dụng thuật ảo hóa phân thân để chạy đi các phương hướng.
Quyết định như vậy rất hợp lý, nhưng khoảng cách thực lực lúc này bắt đầu hiển hiện sự thật tàn khốc.
Ảo ảnh tan đi, chân thân hiện ra. Thiên Lân bị khóa khí không gian của bà lão xấu xí ngăn chặn lại, rồi rơi vào trong kết giới khoảng chừng năm trượng.
Bên ngoài, U Vô Thường, ông lão trọc đầu cũng làm gì đó để ngăn cản Thiên Lân.
Cuồng Đao, Thôi Linh Cô, Ngọc Kiếm thư sinh từ xa nhìn lại động tĩnh phía này.
Căm giận nhìn Thiên Lân, bà lão xấu xí âm hiểm nói:
- Tiểu tử, ta vốn không tính giết ngươi, nhưng ngươi quá đáng, điểm này đều do ngươi gieo gió mà gặt bão!
Thiên Lân lặng lẽ trên mặt tuyết, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích kết giới, vừa lạnh lùng đáp:
- Muốn giết ta, xem ra ngươi còn chưa đủ bản lĩnh.
Dực Thiên Tường vẻ mặt trầm xuống, than nhẹ:
- Thiên Lân, thật sự không được, ngươi một mình bỏ đi, không cần phải bồi táng tính mạng cho ta.
Thiên Lân nghiêm túc nói:
- Có ta có ngươi, chớ có nói những lời tiêu cực vậy. Bây giờ, bọn họ còn chưa nhất định chiếm được tiện nghi.
Bà lão xấu xí nói:
- Giết ngươi chỉ như giẫm chết một con kiến.
Còn đang nói, kết giới phong bế bề mặt có ánh đen lóe lên, hình bóng năm con rắn độc xuất hiện trên đó, con nào cũng há mồm nhe răng, phóng thẳng về phía Thiên Lân và Dực Thiên Tường trong đó.
Lúc này, năm làn sáng màu đen bên ngoài cơ thể Thiên Lân dung hợp thành một, hóa thành một kết giới màu đen ngòm nuốt lấy thân thể của hai người.
Đối mặt với uy hiếp, Thiên Lân trấn tĩnh dị thường. Đợi cho kết giới đen tuyền bao phủ hoàn toàn rồi, hắn mới quát nhẹ một tiếng, quanh người liền có ánh đen lưu động, một luồng khí tức hung tàn mà quỷ dị nhanh chóng dao động trong phạm vi nhỏ bé, chớp mắt đã nuốt lấy hoàn toàn kết giới sắc đen của bà lão xấu xí phát ra.
Dực Thiên Tường hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi vừa mới rồi …
Lắc đầu nhè nhẹ, Thiên Lân trả lời:
- Điều đó không quan trọng, hiện tại phải làm sao thoát được mới quan trọng.
Bà lão xấu xí thấy công kích của mình không có được hiệu ứng mong muốn, khuôn mặt xấu xí toát ra vẻ phẫn nộ, cây trượng trong tay phải múa lên, một bóng hình con rắn bay ra kích vào kết giới kia.
Lập tức, ngàn vạn con rắn phân bố trên bề mặt kết giới, khiến nó chuyển sang màu xanh lục và thu nhỏ rất nhanh.
Vô số những đầu rắn há mồm nhe răng phung ra sương độc nồng đậm, hệt như ngàn vạn oán hồn muốn thôn tính lấy địch nhân.
U Vô Thường thấy vậy, lên tiếng cười trên nỗi đau khổ của người khác:
- Thiên Lân, cho dù ngươi xảo trá thế nào, lần này cũng đừng mong trốn đi được.
Ông lão trọc đầu trầm trọng nói:
- Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của bà lão yêu quái không phải là thứ dễ chơi gì đâu. Lần này tiểu tử kia sợ là …
Là thế nào lão còn chưa nói rõ, bất quá giọng nói cũng đã minh họa ý nói hết sức rõ ràng rồi.
Ngọc Kiến thư sinh vẻ mặt nghiêm trọng, tự lẩm bẩm:
- Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới, té ra bà ta xuất thân từ Xà Thần địa.
Cuồng Đao trầm giọng nói:
- Ngươi đoán không sai, bà ta chính là Ma Vu của Xà Thần địa.
Cảnh giác nhìn tình cảnh trước mắt, Thiên Lân trong lòng dâng lên sự bất an, nhỏ nhẹ nói với Dực Thiên Tường:
- Cẩn thận, lão yêu bà này chơi thật khó.
Dực Thiên Tường vẻ mặt ưu tư, bất an lên tiếng:
- Thiên Lân, không biết vì sao ta đột nhiên có cảm giác rất xấu.
Thiên Lân trầm giọng đáp:
- Ta cũng có, bất quá ta hoàn toàn không sợ gì.
Còn đang nói, kết giới thu nhỏ đã đến bên thân, một cảm giác chán ghét khiến người ta tâm phiền ý loạn sớm nhiễu loạn tâm thần của hai người.
Đẩy kết giới phòng ngự ra, Thiên Lân toàn lực kháng cự, hai kết giới thuộc tính khác biệt lập tức va chạm vào nhau.
Lúc này, hoa lửa tung tóe, tiếng sấm điếc tai, kết giới nhấp nhô như sóng biển lúc thì bành trướng, lúc thì thu nhỏ, nhất thời chìm vào cục diện bế tắc.
Dực Thiên Tường chăm chú nhìn tình cảnh của Thiên Lân, chỉ thấy toàn thân hắn ánh xanh lấp lánh, kết giới phóng ra ngoài ẩn chứa sức chấn động cực mạnh, lần lượt đẩy lui được kết giới thu nhỏ của bà lão xấu xí.
Cảm nhận được sức chống cự của Thiên Lân, bà lão xấu xí tay phải múa lên hệt như một con rắn bay ra, đặt ngay lên kết giới, khiến Xà Hình kết giới vốn âm hiểm lạnh lẽo đáng sợ đột nhiên run lên, một luồng sức mạnh không gì chống được truyền vào trong, hóa thành sức mạnh không gì ngăn được hung hăng đâm thẳng vào người của Thiên Lân.
Lập tức, thân thể Thiên Lân chấn động, khuôn mặt anh tuấn lập tức ảm đạm, một bụm máu tươi không ngăn được thoát tràn ra ngoài.
Dực Thiên Tường tình hình hơi tốt hơn, nhưng cũng hịu sức chấn động của kết giới, trong mắt toát ra vẻ bi lương đau khổ.
Chấn động trong sát na gần như chỉ mới bắt đầu. Tiếp ngay theo đó là một loạt công kích đang dần dần ép hai người vào con đường tuyệt vọng.
Đối mặt với thế xấu, Thiên Lân lộ ra vẻ kiên nghị, sau khi hơi thích ứng được, bắt đầu tổ chức phản kích.
Trước hết, Thiên Lân gia tăng sức phản kháng, đáng tiếc căn bản là không có kết quả, sức mạnh của hắn chỉ chớp mắt đã bị Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới thôn tính mất.
Hiểu rõ điều này rồi, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, dự tính phòng ngự vật lý để chống lại kết giới thu nhỏ.
Nhưng biện pháp này cũng vẫn không có tác dụng như cũ, kết giới Xà Hình Nhiếp Hồn vô cùng quỷ dị, có thể vô hình đi xuyên qua được tầng băng do hắn thiết lập, trực tiếp tác dụng lên thân thể hắn.
Hai lần phản kích đều không được ích gì, Thiên Lân bắt đầu cân nhắc cẩn thận.
Theo sự hiểu biết về Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của hắn, đây là một tầng ẩn chứa kết giới quỷ dị có vài tính ăn mòn, có thể dễ dàng thôn tính được chân nguyên do người bị vây phát ra, đạt đến mục đích không gì không phá được.
Hiện nay, phản kích tầm thường dĩ nhiên đã không còn hiệu lực, làm như thế nào mới có thể chống cự hữu hiệu công kích của đối phương?
Còn nữa, cho dù chống cự được công kích, bản thân có thể duy trì được bao lâu đây?
Đối với tu vi của bà lão xấu xí, Thiên Lân trong lòng nắm vững, biết rõ không thể liều mạng được, vì thế hắn quyết định bỏ chạy.
Trước mắt, Thiên Lân trong lòng ngầm đề ra ba phương pháp có thể thử, nhưng cho dù chọn cách nào đi nữa cũng sẽ bộc lộ bí mật hắn ẩn giấu lâu nay, điều này đẩy hắn rơi vào tình cảnh khó xử.
Bên ngoài, kết giới bà lão xấu xí phát ra đang nhanh chóng thu nhỏ, chớp mắt đã ép gần thêm trong ba thước.
Dực Thiên Tường thấy vậy, than nhẹ:
- Thiên Lân, nguy hiểm gần rồi, hay là ngươi một mình rời …
Đột nhiên ngửng đầu, Thiên Lân toàn thân ngập tràn một loại tinh thần không sợ sệt, nghiêm chỉnh đáp:
- Không cần lo lắng, ta có thể mang ngươi đi được.
Nói rồi nắm chặt lấy cánh tay Dực Thiên Tường, thân thể xoay chuyển tại chỗ, lập tức một vầng ánh xanh lóe lên, thân thể hai người chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến mọi người ở đó rất là khiếp sợ. Bà lão xấu xí gầm lên một tiếng, nhanh chóng tiến đến vị trí Thiên Lân đứng trước đó để truy xét, nhưng kết quả lại không biết gì cả.
U Vô Thường giận dữ không thôi, hận thù nói:
- Tiểu tử này xảo trá, không ngờ biết được thuật độn thổ, hắn nhất định không chạy quá xa đâu.
Ông lão trọc đầu kinh ngạc nói:
- Thuật độn thổ? Đây là pháp môn của Đạo gia, trên Băng Nguyên cơ hồ không có người biết được.
Bà lão xấu xí nói:
- Cho dù hắn độn thổ hay không, hôm nay không bắt được tiểu tử này lột da, ta quyết không nuốt trôi cơn tức này.
Nói rồi loáng cái biến mất, chớp mắt sau đã xuất hiện trên không trung tìm kiếm tung tích của Thiên Lân khắp bốn phương.
U Vô Thường không đáp, toàn thân ánh đen lấp lánh như điện, hắn đang dùng pháp quyết độc môn truy xét tung tích của Thiên Lân.
Rất nhanh, U Vô Thường phát hiện được một luồng khí tức, liền không nói lời nào nhanh chóng đuổi theo.
Những người còn lại thấy vậy, ai nấy đều ý thức được thế nào, vội vàng truy đuổi theo, loáng cái đã biến mất.
Giây lát, một hàng người truy đuổi vài chục dặm, cuối cùng phát hiện được tung tích của Thiên Lân, chỉ thấy hắn đang mang Dực Thiên Tường bay đi sát mặt đất khiến mọi người không dễ dàng phát hiện.
- Chậm đã, lẽ nào ngươi không muốn biết bí mật ẩn chứa đằng sau kết giới.
Tân Nguyệt quay người lại, bình thản như mặt nước đáp:
- Bí mật của dấu chân ở trong kết giới, điểm này rất nhiều người đã hiểu rõ rồi.
Thiên Tàn môn chủ nói:
- Ngoại trừ chuyện này ra, ngươi thấy không còn bí mật nào khác nữa chăng?
Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:
- Nếu như ngươi biết thêm chuyện khác, ta sẵn sàng rửa tai lắng nghe.
Thiên Tàn môn chủ không đáp, chần chừ giây lát mới cất lời:
- Kết giới này tồn tại không biết bao nhiêu năm, ai cũng không nói rõ được. Nhưng suy đoán từ dấu chân, trước kia mặc dù tồn tại kết giới cũng không thể tùy ý đi xuyên qua. Hiện nay, nó không xuất hiện ở đây, ngươi không thấy đây là một dự báo gì đó sao?
Tân Nguyệt hỏi ngược lại:
- Thế thì sao?
Thiên Tàn môn chủ kinh ngạc hỏi:
- Ngươi không thấy điểm này đáng tò mò sao?
Tân Nguyệt nhìn lão một lúc, điềm nhiên trả lời:
- Ta và ngươi nói những chuyện này đơn giản là muốn đưa ta đi vào, tìm tòi thật sự cho ngươi.
Thiên Tàn môn chủ trong lòng chấn động, miệng lại đáp:
- Ngươi khẳng định phỏng đoán của mình nhất định đúng?
Tân Nguyệt không cho ý kiến mà nói:
- Ngươi cho vậy sao?
Thiên Tàn môn chủ ngầm giận dữ, đang muốn phản bác lại, từ xa đột nhiên truyền đến một luồng khí tức khiến lão và Tân Nguyệt chú ý.
Quay đầu lại, Tân Nguyệt nhìn về phía xa, khuôn mặt bình tĩnh toát ra một chút lo lắng.
Thiên Tàn môn chủ nhìn vào mắt nàng, cười hỏi:
- Xem ra chính là chuyện của đồng môn ngươi.
Tân Nguyệt không đáp, liếc lão rồi bay về phía xa xa.
Thiên Tàn môn chủ không ngăn lại, chỉ cười nhỏ hăng hắc, sau đó lóe lên liền biến mất.
******
Trên tầng mây cao, Thiên Lân mang Dực Thiên Tường tức tốc bay đi. Hiện nay, thương thế của Dực Thiên Tường đã có chuyển biến lớn, tuy còn lâu lắm mới thuyên giảm hẳn, nhưng ít ra cũng đã khôi phục được vài phần thực lực, có thể ứng phó một số chuyện khẩn cấp.
Phía sau, U Vô Thường, bà lão xấu xí, ông lão trọc đầu ba người càng lúc càng đuổi gần đến, đặc biệt là bà lão xấu xí tốc độ rất nhanh, hệt như một mũi tên xuyên thời gian, chớp mắt đã đến trong cự ly chục trượng.
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng, đối với tình hình sau lưng hắn hiểu rất rõ, mơ hồ có cảm giác bất an.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện hắn làm không bao giờ bất lợi, nhưng lúc này có bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu đạt cảnh giới Quy Tiên khiến hắn cảm nhận được uy hiếp.
Người tu đạo khi khác biệt cảnh giới có khoảng cách cực lớn. Đây là giới hạn rất khó vượt qua, lại quyết định tính thắng thua của giao chiến.
Lúc này, bà lão xấu xí vì không cố che giấu thực lực nữa, chắc chắn là một đả kích trí mạng với Thiên Lân.
Quá trình truy đuổi hoàn toàn không kéo dài. Thiên Lân mang theo Dực Thiên Tường chỉ mới bay được chưa đến ba chục dặm liền bị bà lão xấu xí ngăn lại giữa không trung.
Đối mặt với nguy hiểm, Thiên Lân chọn giải pháp né tránh, dùng pháp quyết huyền diệu của bản thân, vận dụng thuật ảo hóa phân thân để chạy đi các phương hướng.
Quyết định như vậy rất hợp lý, nhưng khoảng cách thực lực lúc này bắt đầu hiển hiện sự thật tàn khốc.
Ảo ảnh tan đi, chân thân hiện ra. Thiên Lân bị khóa khí không gian của bà lão xấu xí ngăn chặn lại, rồi rơi vào trong kết giới khoảng chừng năm trượng.
Bên ngoài, U Vô Thường, ông lão trọc đầu cũng làm gì đó để ngăn cản Thiên Lân.
Cuồng Đao, Thôi Linh Cô, Ngọc Kiếm thư sinh từ xa nhìn lại động tĩnh phía này.
Căm giận nhìn Thiên Lân, bà lão xấu xí âm hiểm nói:
- Tiểu tử, ta vốn không tính giết ngươi, nhưng ngươi quá đáng, điểm này đều do ngươi gieo gió mà gặt bão!
Thiên Lân lặng lẽ trên mặt tuyết, vừa phát xuất sóng thăm dò phân tích kết giới, vừa lạnh lùng đáp:
- Muốn giết ta, xem ra ngươi còn chưa đủ bản lĩnh.
Dực Thiên Tường vẻ mặt trầm xuống, than nhẹ:
- Thiên Lân, thật sự không được, ngươi một mình bỏ đi, không cần phải bồi táng tính mạng cho ta.
Thiên Lân nghiêm túc nói:
- Có ta có ngươi, chớ có nói những lời tiêu cực vậy. Bây giờ, bọn họ còn chưa nhất định chiếm được tiện nghi.
Bà lão xấu xí nói:
- Giết ngươi chỉ như giẫm chết một con kiến.
Còn đang nói, kết giới phong bế bề mặt có ánh đen lóe lên, hình bóng năm con rắn độc xuất hiện trên đó, con nào cũng há mồm nhe răng, phóng thẳng về phía Thiên Lân và Dực Thiên Tường trong đó.
Lúc này, năm làn sáng màu đen bên ngoài cơ thể Thiên Lân dung hợp thành một, hóa thành một kết giới màu đen ngòm nuốt lấy thân thể của hai người.
Đối mặt với uy hiếp, Thiên Lân trấn tĩnh dị thường. Đợi cho kết giới đen tuyền bao phủ hoàn toàn rồi, hắn mới quát nhẹ một tiếng, quanh người liền có ánh đen lưu động, một luồng khí tức hung tàn mà quỷ dị nhanh chóng dao động trong phạm vi nhỏ bé, chớp mắt đã nuốt lấy hoàn toàn kết giới sắc đen của bà lão xấu xí phát ra.
Dực Thiên Tường hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói:
- Thiên Lân, ngươi vừa mới rồi …
Lắc đầu nhè nhẹ, Thiên Lân trả lời:
- Điều đó không quan trọng, hiện tại phải làm sao thoát được mới quan trọng.
Bà lão xấu xí thấy công kích của mình không có được hiệu ứng mong muốn, khuôn mặt xấu xí toát ra vẻ phẫn nộ, cây trượng trong tay phải múa lên, một bóng hình con rắn bay ra kích vào kết giới kia.
Lập tức, ngàn vạn con rắn phân bố trên bề mặt kết giới, khiến nó chuyển sang màu xanh lục và thu nhỏ rất nhanh.
Vô số những đầu rắn há mồm nhe răng phung ra sương độc nồng đậm, hệt như ngàn vạn oán hồn muốn thôn tính lấy địch nhân.
U Vô Thường thấy vậy, lên tiếng cười trên nỗi đau khổ của người khác:
- Thiên Lân, cho dù ngươi xảo trá thế nào, lần này cũng đừng mong trốn đi được.
Ông lão trọc đầu trầm trọng nói:
- Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của bà lão yêu quái không phải là thứ dễ chơi gì đâu. Lần này tiểu tử kia sợ là …
Là thế nào lão còn chưa nói rõ, bất quá giọng nói cũng đã minh họa ý nói hết sức rõ ràng rồi.
Ngọc Kiến thư sinh vẻ mặt nghiêm trọng, tự lẩm bẩm:
- Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới, té ra bà ta xuất thân từ Xà Thần địa.
Cuồng Đao trầm giọng nói:
- Ngươi đoán không sai, bà ta chính là Ma Vu của Xà Thần địa.
Cảnh giác nhìn tình cảnh trước mắt, Thiên Lân trong lòng dâng lên sự bất an, nhỏ nhẹ nói với Dực Thiên Tường:
- Cẩn thận, lão yêu bà này chơi thật khó.
Dực Thiên Tường vẻ mặt ưu tư, bất an lên tiếng:
- Thiên Lân, không biết vì sao ta đột nhiên có cảm giác rất xấu.
Thiên Lân trầm giọng đáp:
- Ta cũng có, bất quá ta hoàn toàn không sợ gì.
Còn đang nói, kết giới thu nhỏ đã đến bên thân, một cảm giác chán ghét khiến người ta tâm phiền ý loạn sớm nhiễu loạn tâm thần của hai người.
Đẩy kết giới phòng ngự ra, Thiên Lân toàn lực kháng cự, hai kết giới thuộc tính khác biệt lập tức va chạm vào nhau.
Lúc này, hoa lửa tung tóe, tiếng sấm điếc tai, kết giới nhấp nhô như sóng biển lúc thì bành trướng, lúc thì thu nhỏ, nhất thời chìm vào cục diện bế tắc.
Dực Thiên Tường chăm chú nhìn tình cảnh của Thiên Lân, chỉ thấy toàn thân hắn ánh xanh lấp lánh, kết giới phóng ra ngoài ẩn chứa sức chấn động cực mạnh, lần lượt đẩy lui được kết giới thu nhỏ của bà lão xấu xí.
Cảm nhận được sức chống cự của Thiên Lân, bà lão xấu xí tay phải múa lên hệt như một con rắn bay ra, đặt ngay lên kết giới, khiến Xà Hình kết giới vốn âm hiểm lạnh lẽo đáng sợ đột nhiên run lên, một luồng sức mạnh không gì chống được truyền vào trong, hóa thành sức mạnh không gì ngăn được hung hăng đâm thẳng vào người của Thiên Lân.
Lập tức, thân thể Thiên Lân chấn động, khuôn mặt anh tuấn lập tức ảm đạm, một bụm máu tươi không ngăn được thoát tràn ra ngoài.
Dực Thiên Tường tình hình hơi tốt hơn, nhưng cũng hịu sức chấn động của kết giới, trong mắt toát ra vẻ bi lương đau khổ.
Chấn động trong sát na gần như chỉ mới bắt đầu. Tiếp ngay theo đó là một loạt công kích đang dần dần ép hai người vào con đường tuyệt vọng.
Đối mặt với thế xấu, Thiên Lân lộ ra vẻ kiên nghị, sau khi hơi thích ứng được, bắt đầu tổ chức phản kích.
Trước hết, Thiên Lân gia tăng sức phản kháng, đáng tiếc căn bản là không có kết quả, sức mạnh của hắn chỉ chớp mắt đã bị Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới thôn tính mất.
Hiểu rõ điều này rồi, Thiên Lân thi triển Băng Thần quyết, dự tính phòng ngự vật lý để chống lại kết giới thu nhỏ.
Nhưng biện pháp này cũng vẫn không có tác dụng như cũ, kết giới Xà Hình Nhiếp Hồn vô cùng quỷ dị, có thể vô hình đi xuyên qua được tầng băng do hắn thiết lập, trực tiếp tác dụng lên thân thể hắn.
Hai lần phản kích đều không được ích gì, Thiên Lân bắt đầu cân nhắc cẩn thận.
Theo sự hiểu biết về Xà Hình Nhiếp Hồn kết giới của hắn, đây là một tầng ẩn chứa kết giới quỷ dị có vài tính ăn mòn, có thể dễ dàng thôn tính được chân nguyên do người bị vây phát ra, đạt đến mục đích không gì không phá được.
Hiện nay, phản kích tầm thường dĩ nhiên đã không còn hiệu lực, làm như thế nào mới có thể chống cự hữu hiệu công kích của đối phương?
Còn nữa, cho dù chống cự được công kích, bản thân có thể duy trì được bao lâu đây?
Đối với tu vi của bà lão xấu xí, Thiên Lân trong lòng nắm vững, biết rõ không thể liều mạng được, vì thế hắn quyết định bỏ chạy.
Trước mắt, Thiên Lân trong lòng ngầm đề ra ba phương pháp có thể thử, nhưng cho dù chọn cách nào đi nữa cũng sẽ bộc lộ bí mật hắn ẩn giấu lâu nay, điều này đẩy hắn rơi vào tình cảnh khó xử.
Bên ngoài, kết giới bà lão xấu xí phát ra đang nhanh chóng thu nhỏ, chớp mắt đã ép gần thêm trong ba thước.
Dực Thiên Tường thấy vậy, than nhẹ:
- Thiên Lân, nguy hiểm gần rồi, hay là ngươi một mình rời …
Đột nhiên ngửng đầu, Thiên Lân toàn thân ngập tràn một loại tinh thần không sợ sệt, nghiêm chỉnh đáp:
- Không cần lo lắng, ta có thể mang ngươi đi được.
Nói rồi nắm chặt lấy cánh tay Dực Thiên Tường, thân thể xoay chuyển tại chỗ, lập tức một vầng ánh xanh lóe lên, thân thể hai người chớp mắt đã biến mất không còn thấy nữa.
Biến cố xảy ra bất ngờ khiến mọi người ở đó rất là khiếp sợ. Bà lão xấu xí gầm lên một tiếng, nhanh chóng tiến đến vị trí Thiên Lân đứng trước đó để truy xét, nhưng kết quả lại không biết gì cả.
U Vô Thường giận dữ không thôi, hận thù nói:
- Tiểu tử này xảo trá, không ngờ biết được thuật độn thổ, hắn nhất định không chạy quá xa đâu.
Ông lão trọc đầu kinh ngạc nói:
- Thuật độn thổ? Đây là pháp môn của Đạo gia, trên Băng Nguyên cơ hồ không có người biết được.
Bà lão xấu xí nói:
- Cho dù hắn độn thổ hay không, hôm nay không bắt được tiểu tử này lột da, ta quyết không nuốt trôi cơn tức này.
Nói rồi loáng cái biến mất, chớp mắt sau đã xuất hiện trên không trung tìm kiếm tung tích của Thiên Lân khắp bốn phương.
U Vô Thường không đáp, toàn thân ánh đen lấp lánh như điện, hắn đang dùng pháp quyết độc môn truy xét tung tích của Thiên Lân.
Rất nhanh, U Vô Thường phát hiện được một luồng khí tức, liền không nói lời nào nhanh chóng đuổi theo.
Những người còn lại thấy vậy, ai nấy đều ý thức được thế nào, vội vàng truy đuổi theo, loáng cái đã biến mất.
Giây lát, một hàng người truy đuổi vài chục dặm, cuối cùng phát hiện được tung tích của Thiên Lân, chỉ thấy hắn đang mang Dực Thiên Tường bay đi sát mặt đất khiến mọi người không dễ dàng phát hiện.