Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 980
Thiên Lân cười đáp:
- Ma Vân Đại chiểu trạch này thực ra rất không đơn giản, nhưng ta tương đối đặc biệt, lại thêm có sự chỉ điểm của thánh chủ mới hóa hiểm thành an, đến được Tuyệt Mệnh phong này. Bây giờ, chúng ta bắt đầu vượt qua ngọn Tuyệt Mệnh phong này, thánh chủ có hiểu rõ về nó chưa?
Nhất Tịch Như Mộng quay đầu nhìn lại ngọn Tuyệt Mệnh phong cao đâm vào mây, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Truyền thuyết nói ngọn núi này không cách nào vượt qua được, bị thần chết nguyền rủa, khắp nơi là độc vật, hiểm ác khắp núi, rất khó sống sót đi ra khỏi ngọn núi này.
Thiên Lân cau mày hỏi:
- Thánh chủ chỉ biết được trong truyền thuyết về nó thôi sao?
Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:
- Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đã từng nhiều lần phái cao thủ tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch, cuối cùng đều có đi không có về, rất ít người có thể sống sót rời khỏi Tùng Lâm chiểu trạch trước kia.
Thiên Lân trầm ngâm:
- Nói như vậy, Tuyệt Mệnh phong trước mặt và Huyền Không đảo sau đó, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, cần phải từ từ thăm dò cẩn thận.
Nhất Tịch Như Mộng khổ sở trả lời:
- Đây chính là khu vực ẩn sâu thần bí nhất của Ma Vân Đại chiểu trạch, từ đó đến gì chưa hề có bất kỳ một ghi chép nào.
Thiên Lân cười đáp:
- Như vậy, hãy để chúng ta tranh thủ thời gian thăm dò thật cẩn thận một phen. Đi thôi.
Thấy Thiên Lân vẻ mặt tự tin, Nhất Tịch Như Mộng tâm tình tốt hơn, gật đầu nói:
- Đi thôi, hy vọng tiếp theo chúng ta có thể thuận lợi vượt quan ải.
Do thời gian khẩn cấp, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng không ở lâu, bắt đầu triển khai quan sát đại khái Tuyệt Mệnh phong trước mắt. Theo Thiên Lân thấy được, Tuyệt Mệnh phong này từ xa thấy rất cao, giữa núi có mây mù vây bủa, nhìn gần thì núi này rất lớn, vượt khỏi hoàn toàn tưởng tượng trước đây, hệt như một ngọn núi khổng lồ, khiến cho người ta cảm thấy cao không đo được, khó mà có thể vượt qua.
Ngoài ra, thảm thực vật trên Tuyệt Mệnh phong được phân bố rất đặc biệt, lấy sương mù ở lưng chừng núi làm điểm giới hạn, bên dưới có dải thảm thực vật khác nhau, từ dưới nhìn lên có thể phân ra là rừng cây bụi, rừng lá kim, vùng rêu, các khu vực trông thấy thật rõ ràng.
Hiểu được tình hình đại khái, Thiên Lân nói:
- Đi thôi, vừa đi vừa nhìn, tranh thủ thời gian.
Nhất Tịch Như Mộng không nói gì cả, cứ để Thiên Lân kéo tay của mình, từ bờ của Vô Thanh thủy vực đi thẳng đến ngọn núi lớn phía trước của Tuyệt Mệnh phong. Do bởi không hiểu được tình hình cụ thể của chỗ này có gì hung hiểm, Thiên Lân theo lý trí chọn đi xuyên qua rừng, dẫn Nhất Tịch Như Mộng cẩn thận tiến lên.
Ban đầu, hai người đi xuyên qua vùng rừng cây bụi thấp dày đặc, hệt như hai con bươm bướm, không có gì thu hút cả. Sau đó, từng bước đi sâu vào hơn, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng từ từ cảm nhận được sự đáng sợ của nơi này, có chút sợ hãi với rừng bụi rậm rộng lớn này. Theo những gì Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đã thấy được, trong rừng bụi thấp này âm u ẩm thấp, ẩ chứa vô số độc vật, bao gồm cả rắn độc, bò cạp độc, rết, ong độc cùng với rất nhiều những độc vật to nhỏ chưa biết tên gì, tùy lúc đều sẽ xuất hiện ở bên hai người. Nếu chỉ có những con độc vật này thì Thiên Lân tự nhiên còn chưa để mắt đến. Nhưng trong rừng bụi thấp này, ngoại trừ ngàn vạn độc vật ra, những cây cối trong có vẻ to lớn kia lại là ẩn giấu những hung hiểm. Những con thú lớn núp vào đó, hết con này đến con khác không chút mệt mỏi, khiến cho Thiên Lân ứng phó hết hơi, không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
Đối mặt với công kích và giằng co vĩnh viễn không dừng lại, Thiên Lân rất bất đắc dĩ, tuy có một thân bản lĩnh lại cũng không cách nào giết sạch tất cả sinh linh ở trong rừng này, hắn chỉ đành phải xông thẳng vào, vừa tiến lên, vừa ứng phó với những nguy hiểm tùy lúc đều có thể xuất hiện. Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt hoảng sợ, Lục Diệp kiếm trong tay không ngừng vung chém, toàn lực hỗ trợ Thiên Lân nhưng hiệu quả lại không rõ ràng. Đối mặt với những con độc vật giết hoài không hết này, Nhất Tịch Như Mộng có phần hụt hơi, cơ hồ muốn buông bỏ sự phản kháng, may mà Thiên Lân vẫn luôn cổ vũ nàng, hơn nữa còn chia sẽ phần lớn áp lực, như vậy mới khiến cho nàng kiên trì tiếp tục. Thời gian cứ giằng co trong chém giết. Không biết đã qua bao lâu thời gian, Thiên Lân cuối cùng mang Nhất Tịch Như Mộng xông qua được rừng bụi thấp, đến ngang lưng chừng ngọn Tuyệt Mệnh phong, thẳng tới dải đất rừng cây lá kim.
Lúc này, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt tái nhợt, thể lực cơ bản hao hết cả rồi, toàn trông vào Thiên Lân đỡ cho nàng. Trạng thái của Thiên Lân tương đối tốt hơn, nhưng cũng hao phí một lượng lớn nguyên khí, lúc này hắn đang thi triển Tà Hoàng quyết để dung hợp chân nguyên hỗn tạp trong cơ thể nhằm khôi phục lại nguyên khí.
Liếc nhìn trời, Nhất Tịch Như Mộng cười khổ bảo:
- Lần này tốn không ít thời gian?
Thiên Lân nhẹ nhàng trả lời:
- Đúng thế, Tuyệt Mệnh phong này quả thực không đơn giản, sớm biết như vậy thì bay thẳng qua luôn, như vậy có thể giảm bớt một khoảng thời gian.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ than thở:
- Chỉ sợ nguy hiểm trong không trung còn to lớn hơn trong rừng.
Thiên Lân cười cười, không bàn luận thêm, chuyển sang chuyện khác:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chốc, sau đó chún g ta tiếp tục lên đường.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, quay lại quan sát tình hình đại khái của con đường rừng cây lá kim, trầm ngâm lên tiếng:
- Khí hậu nơi này tương đối lạnh lẽo và hô ráo, không thích nghi cho cây bụi sinh trưởng, có lẽ ma thú trong đó cũng ít đi một chút.
Thiên Lân không cho là vậy, nói ra suy nghĩ của bản thân mình:
- Tuyệt Mệnh phong này có phần kỳ quái, có thể ngăn cản sóng thăm dò truyền xuyên qua, ta chỉ có thể thăm dò động tĩnh trong phạm vi trăm trượng mà thôi, vượt quá cự ly này thì không có năng lực để làm gì. Trước mắt, theo thăm dò của ta, trong rừng là kim này ẩn chứa bí mật, dường như có một sự tồn tại nguy hiểm mà chúng ta không cách gì tưởng tượng được.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ cau mày, nhẹ lẩm bẩm:
- Như vậy, ngươi dự tính làm thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là bay vượt từ trên không trung, thứ hai chính là đi xuyên qua rừng rậm.
Nhất Tịch Như Mộng chần chừ nói:
- Rừng bụi thấp trước đây đã khiến chúng ta hao hết sức lực, khu rừng lá kim này rõ ràng cũng không hề đơn giản, ngươi dự tính chọn lựa phương thức nào đây?
Thiên Lân suy xét một lúc, trả lời:
- Để cho cẩn thận, ta vẫn dự tính đi xuyên qua khu rừng này.
Nhất Tịch Như Mộng nghi hoặc không hiểu, cất tiếng hỏi:
- Vì sao không bay qua trên không trung, như vậy dường như an toàn hơn.
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Bay vượt qua trên không trung xem đơn giản, nhưng tồn tại rất nhiều khúc mắc. Một khi thuật không gian mất đi hiệu qua, hoặc là một nhóm chim dữ hợp lại công kích, chúng ta căn bản không chỗ để né tránh.
Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy thở dài, có phần thất vọng đáp:
- Nếu là công tử một mình đến đây, có lẽ không tồn tại những lo lắng như vậy.
Thiên Lân nghe ra sự thất vọng trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng, cười nói:
- Nếu như ta một mình đến đây, ta sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ biến sắc, liếc Thiên Lân, u oán hỏi lại:
- Nếu như không có những chuyện này, công tử có dùng loại giọng điệu như vậy nói với ta không?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Thánh chủ muốn nghe sự thật hay là nghe lời nói dối?
Nhất Tịch Như Mộng nhìn hắn, ánh mắt có hơi sắc lạnh, hỏi lại:
- Công tử muốn nói thật hay là muốn nói dối?
Thiên Lân bật cười kỳ lạ, mê hoặc người vô cùng, nhẹ nhàng nói:
- Có lúc biết rõ còn cố hỏi sẽ khiến người ta rất lúng túng.
Nhất Tịch Như Mộng có phần tức giận, đáp trả:
- Nếu như công tử biết rồi, vì sao trước kia còn muốn vậy?
Thiên Lân trả lời:
- Bởi vì ta không biết ý nghĩ thật sự trong lòng của thánh chủ, ta chỉ có thể làm như vậy.
Nhất Tịch Như Mộng trừng hắn, u oán lại có mấy phần tức giận, hai môi run run dường như muốn trách mắng gì đó.
Thiên Lân phát hiện được sự gắng sức trong lòng của nàng, cười cười với nàng, hơn nữa còn truyền một luồng linh khí huyền bí vào trong cơ thể nàng, âm thầm lấy lòng nàng. Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt phức tạp, thân là nữ hoàng tài trí của nàng hơn người, tự nhiên hiểu được Thiên Lân đang cố lấy lòng của nàng, điều này khiến nàng vừa tức vừa giận, lại có thêm không ít vui sướng. Đối với Nhất Tịch Như Mộng, nàng là nữ hoàng vì thế bản thân tự cao tự ngạo nhãn quang rất cao sâu, về phương diện tình cảm thà rằng cô độc cả đời cũng không chịu chút nào khuất nhục, vì thế trước đây có vô số người theo đuổi đều bị nàng cự tuyệt ngoài cửa. Chỉ có Thiên Lân vận khí khá tốt, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất thì đột nhiên xuất hiện, không những hóa giải nguy hiểm cho nàng, còn khai thông được cửa lòng đóng kín đã lâu của nàng. Hiện nay, Thiên Lân lại còn bản thân dấn thân nguy hiểm theo nàng đến đây, an ủi nàng, khích lệ nàng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng trong lòng rất cảm động, chỉ có ngoài mặt chưa từng biểu lộ, trong lòng thực ra đã chấp nhận Thiên Lân rồi.
Nghĩ đến những điều này, Nhất Tịch Như Mộng trừng Thiên Lân, trong u oán có mấy phần quyến rũ, đã dần dần bỏ qua thân phận nữ hoàng rồi, biểu lộ tình cảm chân thực trong lòng. Thiên Lân thấy vậy hiểu mà như không, không biết rõ lắm, nhưng lại bị sự quyến rũ của Nhất Tịch Như Mộng lộ ra làm cho rung động, nhịn không được khẽ tán thưởng:
- Bỏ đi sự lạnh lùng cao ngạo của nữ hoàng, nụ cười của nàng như ngọn gió xuân, khiến cho người ta có một cảm giác khác.
Nhất Tịch Như Mộng hừ khẽ đáp:
- Miệng lưỡi trơn như mỡ, nói thật dễ nghe.
Thiên Lân cười trả lời:
- Bây giờ thánh chủ càng lúc càng giống tiểu cô nương, đang dần dần để lộ ra bộ mặt thật của mình, phảng phất như quay lại dĩ vãng.
Nhất Tịch Như Mộng sửng người, suy nghĩ một lát những lời nói của Thiên Lân, bản thân thật sự đã biến đổi chăng?
Trong lúc suy nghĩ, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt khẽ biến, rồi lại khôi phục sự lạnh lùng. Sự cao quý và uy nghi của nữ hoàng lập tức quay trở lại với nàng. Phát hiện biến hóa của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân sợ hãi than thở:
- Cao quý và hấp dẫn té ra có thể như vậy.
Nhất Tịch Như Mộng trừng hắn, ý đồ dùng uy nghi của nữ hoàng ép hắn phải nhìn sang chỗ khác, nhưng đổi lại chính là ánh mắt sáng ngời của Thiên Lân, một luồng hào quang rực rỡ tỏ lộ sự kích động trong lòng của Thiên Lân, lập tức che phủ lấy thần quang trong mắt của Nhất Tịch Như Mộng, khiến nàng tâm thần chấn động, trái tim bị chiếm mất, bị khí thế hoàng đế của Thiên Lân hấp dẫn thật sâu sắc.
- Té ra đây mới là chỗ hấp dẫn nhất của nàng, chẳng trách Ngũ Sắc Thần Vượng nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm nàng cho được, đáng tiếc ông ta vĩnh viễn đã không chiếm được.
Nhất Tịch Như Mộng né tránh ánh mắt lấp lánh có thần của Thiên Lân, có chút tức giận nói:
- Công tử … Không thể nói điểm khác được chăng?
Thiên Lân nghe vậy sửng mình, sau đó liền tỉnh ngộ, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải tiếp tục lên đường.
Dứt lời, hắn liền xoay mình kéo Nhất Tịch Như Mộng bay thẳng vào trong khu rừng lá kim.
Nhìn bóng nghiêng của khuôn mặt Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt kỳ lạ, rất cảm động với sự thân tình của Thiên Lân, nhưng lại cảm thấy tức giận không thôi với kiểu nói khiêu khích ép người của Thiên Lân. Thân là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, Nhất Tịch Như Mộng thân phận kỳ dị đặc biệt, không ai dám bất kính với nàng, chỉ có Thiên Lân không hề để ý gì đến thân phận của nàng, thường xuyên nói một số những lời bất kính, khiến nàng xấu hổ vô cùng, lại mâu thuẫn vô cùng. Thở dài u oán, Nhất Tịch Như Mộng dời mắt đi, vứt hết những suy nghĩ tạp loạn, cẩn thận quan sát tình hình chung quanh, liền phát hiện sau khi đi vào trong rừng rồi, bốn bề yên lặng như tờ, không thấy bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào cả.
Có phần kinh ngạc, Nhất Tịch Như Mộng đang cảm thấy kỳ quái, Thiên Lân đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, nguy hiểm đến rồi.
Còn đang nói, rừng tùng chung quanh phát sinh đột ngột, lá tùng đầy cây như mưa bắn xuống, nhắm thẳng vào Thiên Lân, số lượng vô cùng to lớn.
Nhìn lá tùng dày đặc đó, Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc nói:
- Những lá tùng này dường như được người khống chế, lẽ nào cả vùng rừng tùng này đều tiêm nhiễm ma khí, biến thành yêu cây rồi sao?
Thiên Lân không lập tức trả lời, khi đối mặt với vô số những lá tùng này, trước tiên phải triển khai phòng ngự, bố trí mười tám tầng kết giới phòng ngự quanh mình, hơn nữa còn mang Nhất Tịch Như Mộng tăng tốc tiến lên. Lá tùng dày đặc va chạm vào kết giới phòng ngự quanh mình Thiên Lân, liền xuất hiện tình trạng khiến người ta phải kinh ngạc.
Vốn dĩ, đối với Thiên Lân, kết giới phòng ngự của hắn bền bỉ vững chắc, nhưng ai ngờ được những lá tùng này lại có thể đâm phá kết giới ánh sáng phòng ngự của hắn, thế như chẻ tre vậy ép thẳng đến thân thể Thiên Lân. Phát hiện được bất ổn, Thiên Lân nhanh chóng tăng cường phòng ngự, chuyển biến tính chất của kết giới phòng ngự, tầng tầng lớp lớp kết giới ánh sáng không ngừng xuất hiện, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản lá tùng tiến gần đến. Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên ý thức được, té ra đây chính là vũ khí trí mạng nhất của rừng lá kim, không gì có thể ngăn cản được. Từ tình hình trước mắt mà phán đoạn, những lá tùng này có thể đột phá tất cả phòng ngự, hơn nữa lại số lượng rất nhiều, liên miên không ngừng. Bất kể người nào tiến vào khu vực này, đều không thể nào né tránh, cuối cùng chắc chắn phải chết.
- Ma Vân Đại chiểu trạch này thực ra rất không đơn giản, nhưng ta tương đối đặc biệt, lại thêm có sự chỉ điểm của thánh chủ mới hóa hiểm thành an, đến được Tuyệt Mệnh phong này. Bây giờ, chúng ta bắt đầu vượt qua ngọn Tuyệt Mệnh phong này, thánh chủ có hiểu rõ về nó chưa?
Nhất Tịch Như Mộng quay đầu nhìn lại ngọn Tuyệt Mệnh phong cao đâm vào mây, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Truyền thuyết nói ngọn núi này không cách nào vượt qua được, bị thần chết nguyền rủa, khắp nơi là độc vật, hiểm ác khắp núi, rất khó sống sót đi ra khỏi ngọn núi này.
Thiên Lân cau mày hỏi:
- Thánh chủ chỉ biết được trong truyền thuyết về nó thôi sao?
Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:
- Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực đã từng nhiều lần phái cao thủ tiến vào Ma Vân Đại chiểu trạch, cuối cùng đều có đi không có về, rất ít người có thể sống sót rời khỏi Tùng Lâm chiểu trạch trước kia.
Thiên Lân trầm ngâm:
- Nói như vậy, Tuyệt Mệnh phong trước mặt và Huyền Không đảo sau đó, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, cần phải từ từ thăm dò cẩn thận.
Nhất Tịch Như Mộng khổ sở trả lời:
- Đây chính là khu vực ẩn sâu thần bí nhất của Ma Vân Đại chiểu trạch, từ đó đến gì chưa hề có bất kỳ một ghi chép nào.
Thiên Lân cười đáp:
- Như vậy, hãy để chúng ta tranh thủ thời gian thăm dò thật cẩn thận một phen. Đi thôi.
Thấy Thiên Lân vẻ mặt tự tin, Nhất Tịch Như Mộng tâm tình tốt hơn, gật đầu nói:
- Đi thôi, hy vọng tiếp theo chúng ta có thể thuận lợi vượt quan ải.
Do thời gian khẩn cấp, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng không ở lâu, bắt đầu triển khai quan sát đại khái Tuyệt Mệnh phong trước mắt. Theo Thiên Lân thấy được, Tuyệt Mệnh phong này từ xa thấy rất cao, giữa núi có mây mù vây bủa, nhìn gần thì núi này rất lớn, vượt khỏi hoàn toàn tưởng tượng trước đây, hệt như một ngọn núi khổng lồ, khiến cho người ta cảm thấy cao không đo được, khó mà có thể vượt qua.
Ngoài ra, thảm thực vật trên Tuyệt Mệnh phong được phân bố rất đặc biệt, lấy sương mù ở lưng chừng núi làm điểm giới hạn, bên dưới có dải thảm thực vật khác nhau, từ dưới nhìn lên có thể phân ra là rừng cây bụi, rừng lá kim, vùng rêu, các khu vực trông thấy thật rõ ràng.
Hiểu được tình hình đại khái, Thiên Lân nói:
- Đi thôi, vừa đi vừa nhìn, tranh thủ thời gian.
Nhất Tịch Như Mộng không nói gì cả, cứ để Thiên Lân kéo tay của mình, từ bờ của Vô Thanh thủy vực đi thẳng đến ngọn núi lớn phía trước của Tuyệt Mệnh phong. Do bởi không hiểu được tình hình cụ thể của chỗ này có gì hung hiểm, Thiên Lân theo lý trí chọn đi xuyên qua rừng, dẫn Nhất Tịch Như Mộng cẩn thận tiến lên.
Ban đầu, hai người đi xuyên qua vùng rừng cây bụi thấp dày đặc, hệt như hai con bươm bướm, không có gì thu hút cả. Sau đó, từng bước đi sâu vào hơn, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng từ từ cảm nhận được sự đáng sợ của nơi này, có chút sợ hãi với rừng bụi rậm rộng lớn này. Theo những gì Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đã thấy được, trong rừng bụi thấp này âm u ẩm thấp, ẩ chứa vô số độc vật, bao gồm cả rắn độc, bò cạp độc, rết, ong độc cùng với rất nhiều những độc vật to nhỏ chưa biết tên gì, tùy lúc đều sẽ xuất hiện ở bên hai người. Nếu chỉ có những con độc vật này thì Thiên Lân tự nhiên còn chưa để mắt đến. Nhưng trong rừng bụi thấp này, ngoại trừ ngàn vạn độc vật ra, những cây cối trong có vẻ to lớn kia lại là ẩn giấu những hung hiểm. Những con thú lớn núp vào đó, hết con này đến con khác không chút mệt mỏi, khiến cho Thiên Lân ứng phó hết hơi, không có chút thời gian nào để nghỉ ngơi.
Đối mặt với công kích và giằng co vĩnh viễn không dừng lại, Thiên Lân rất bất đắc dĩ, tuy có một thân bản lĩnh lại cũng không cách nào giết sạch tất cả sinh linh ở trong rừng này, hắn chỉ đành phải xông thẳng vào, vừa tiến lên, vừa ứng phó với những nguy hiểm tùy lúc đều có thể xuất hiện. Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt hoảng sợ, Lục Diệp kiếm trong tay không ngừng vung chém, toàn lực hỗ trợ Thiên Lân nhưng hiệu quả lại không rõ ràng. Đối mặt với những con độc vật giết hoài không hết này, Nhất Tịch Như Mộng có phần hụt hơi, cơ hồ muốn buông bỏ sự phản kháng, may mà Thiên Lân vẫn luôn cổ vũ nàng, hơn nữa còn chia sẽ phần lớn áp lực, như vậy mới khiến cho nàng kiên trì tiếp tục. Thời gian cứ giằng co trong chém giết. Không biết đã qua bao lâu thời gian, Thiên Lân cuối cùng mang Nhất Tịch Như Mộng xông qua được rừng bụi thấp, đến ngang lưng chừng ngọn Tuyệt Mệnh phong, thẳng tới dải đất rừng cây lá kim.
Lúc này, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt tái nhợt, thể lực cơ bản hao hết cả rồi, toàn trông vào Thiên Lân đỡ cho nàng. Trạng thái của Thiên Lân tương đối tốt hơn, nhưng cũng hao phí một lượng lớn nguyên khí, lúc này hắn đang thi triển Tà Hoàng quyết để dung hợp chân nguyên hỗn tạp trong cơ thể nhằm khôi phục lại nguyên khí.
Liếc nhìn trời, Nhất Tịch Như Mộng cười khổ bảo:
- Lần này tốn không ít thời gian?
Thiên Lân nhẹ nhàng trả lời:
- Đúng thế, Tuyệt Mệnh phong này quả thực không đơn giản, sớm biết như vậy thì bay thẳng qua luôn, như vậy có thể giảm bớt một khoảng thời gian.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ than thở:
- Chỉ sợ nguy hiểm trong không trung còn to lớn hơn trong rừng.
Thiên Lân cười cười, không bàn luận thêm, chuyển sang chuyện khác:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chốc, sau đó chún g ta tiếp tục lên đường.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ gật đầu, quay lại quan sát tình hình đại khái của con đường rừng cây lá kim, trầm ngâm lên tiếng:
- Khí hậu nơi này tương đối lạnh lẽo và hô ráo, không thích nghi cho cây bụi sinh trưởng, có lẽ ma thú trong đó cũng ít đi một chút.
Thiên Lân không cho là vậy, nói ra suy nghĩ của bản thân mình:
- Tuyệt Mệnh phong này có phần kỳ quái, có thể ngăn cản sóng thăm dò truyền xuyên qua, ta chỉ có thể thăm dò động tĩnh trong phạm vi trăm trượng mà thôi, vượt quá cự ly này thì không có năng lực để làm gì. Trước mắt, theo thăm dò của ta, trong rừng là kim này ẩn chứa bí mật, dường như có một sự tồn tại nguy hiểm mà chúng ta không cách gì tưởng tượng được.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ cau mày, nhẹ lẩm bẩm:
- Như vậy, ngươi dự tính làm thế nào?
Thiên Lân đáp:
- Chỉ có hai biện pháp, thứ nhất là bay vượt từ trên không trung, thứ hai chính là đi xuyên qua rừng rậm.
Nhất Tịch Như Mộng chần chừ nói:
- Rừng bụi thấp trước đây đã khiến chúng ta hao hết sức lực, khu rừng lá kim này rõ ràng cũng không hề đơn giản, ngươi dự tính chọn lựa phương thức nào đây?
Thiên Lân suy xét một lúc, trả lời:
- Để cho cẩn thận, ta vẫn dự tính đi xuyên qua khu rừng này.
Nhất Tịch Như Mộng nghi hoặc không hiểu, cất tiếng hỏi:
- Vì sao không bay qua trên không trung, như vậy dường như an toàn hơn.
Thiên Lân lắc đầu trả lời:
- Bay vượt qua trên không trung xem đơn giản, nhưng tồn tại rất nhiều khúc mắc. Một khi thuật không gian mất đi hiệu qua, hoặc là một nhóm chim dữ hợp lại công kích, chúng ta căn bản không chỗ để né tránh.
Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy thở dài, có phần thất vọng đáp:
- Nếu là công tử một mình đến đây, có lẽ không tồn tại những lo lắng như vậy.
Thiên Lân nghe ra sự thất vọng trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng, cười nói:
- Nếu như ta một mình đến đây, ta sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Nhất Tịch Như Mộng khẽ biến sắc, liếc Thiên Lân, u oán hỏi lại:
- Nếu như không có những chuyện này, công tử có dùng loại giọng điệu như vậy nói với ta không?
Thiên Lân chần chừ đáp:
- Thánh chủ muốn nghe sự thật hay là nghe lời nói dối?
Nhất Tịch Như Mộng nhìn hắn, ánh mắt có hơi sắc lạnh, hỏi lại:
- Công tử muốn nói thật hay là muốn nói dối?
Thiên Lân bật cười kỳ lạ, mê hoặc người vô cùng, nhẹ nhàng nói:
- Có lúc biết rõ còn cố hỏi sẽ khiến người ta rất lúng túng.
Nhất Tịch Như Mộng có phần tức giận, đáp trả:
- Nếu như công tử biết rồi, vì sao trước kia còn muốn vậy?
Thiên Lân trả lời:
- Bởi vì ta không biết ý nghĩ thật sự trong lòng của thánh chủ, ta chỉ có thể làm như vậy.
Nhất Tịch Như Mộng trừng hắn, u oán lại có mấy phần tức giận, hai môi run run dường như muốn trách mắng gì đó.
Thiên Lân phát hiện được sự gắng sức trong lòng của nàng, cười cười với nàng, hơn nữa còn truyền một luồng linh khí huyền bí vào trong cơ thể nàng, âm thầm lấy lòng nàng. Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt phức tạp, thân là nữ hoàng tài trí của nàng hơn người, tự nhiên hiểu được Thiên Lân đang cố lấy lòng của nàng, điều này khiến nàng vừa tức vừa giận, lại có thêm không ít vui sướng. Đối với Nhất Tịch Như Mộng, nàng là nữ hoàng vì thế bản thân tự cao tự ngạo nhãn quang rất cao sâu, về phương diện tình cảm thà rằng cô độc cả đời cũng không chịu chút nào khuất nhục, vì thế trước đây có vô số người theo đuổi đều bị nàng cự tuyệt ngoài cửa. Chỉ có Thiên Lân vận khí khá tốt, vào lúc nàng tuyệt vọng nhất thì đột nhiên xuất hiện, không những hóa giải nguy hiểm cho nàng, còn khai thông được cửa lòng đóng kín đã lâu của nàng. Hiện nay, Thiên Lân lại còn bản thân dấn thân nguy hiểm theo nàng đến đây, an ủi nàng, khích lệ nàng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng trong lòng rất cảm động, chỉ có ngoài mặt chưa từng biểu lộ, trong lòng thực ra đã chấp nhận Thiên Lân rồi.
Nghĩ đến những điều này, Nhất Tịch Như Mộng trừng Thiên Lân, trong u oán có mấy phần quyến rũ, đã dần dần bỏ qua thân phận nữ hoàng rồi, biểu lộ tình cảm chân thực trong lòng. Thiên Lân thấy vậy hiểu mà như không, không biết rõ lắm, nhưng lại bị sự quyến rũ của Nhất Tịch Như Mộng lộ ra làm cho rung động, nhịn không được khẽ tán thưởng:
- Bỏ đi sự lạnh lùng cao ngạo của nữ hoàng, nụ cười của nàng như ngọn gió xuân, khiến cho người ta có một cảm giác khác.
Nhất Tịch Như Mộng hừ khẽ đáp:
- Miệng lưỡi trơn như mỡ, nói thật dễ nghe.
Thiên Lân cười trả lời:
- Bây giờ thánh chủ càng lúc càng giống tiểu cô nương, đang dần dần để lộ ra bộ mặt thật của mình, phảng phất như quay lại dĩ vãng.
Nhất Tịch Như Mộng sửng người, suy nghĩ một lát những lời nói của Thiên Lân, bản thân thật sự đã biến đổi chăng?
Trong lúc suy nghĩ, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt khẽ biến, rồi lại khôi phục sự lạnh lùng. Sự cao quý và uy nghi của nữ hoàng lập tức quay trở lại với nàng. Phát hiện biến hóa của Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân sợ hãi than thở:
- Cao quý và hấp dẫn té ra có thể như vậy.
Nhất Tịch Như Mộng trừng hắn, ý đồ dùng uy nghi của nữ hoàng ép hắn phải nhìn sang chỗ khác, nhưng đổi lại chính là ánh mắt sáng ngời của Thiên Lân, một luồng hào quang rực rỡ tỏ lộ sự kích động trong lòng của Thiên Lân, lập tức che phủ lấy thần quang trong mắt của Nhất Tịch Như Mộng, khiến nàng tâm thần chấn động, trái tim bị chiếm mất, bị khí thế hoàng đế của Thiên Lân hấp dẫn thật sâu sắc.
- Té ra đây mới là chỗ hấp dẫn nhất của nàng, chẳng trách Ngũ Sắc Thần Vượng nghĩ trăm phương ngàn kế chiếm nàng cho được, đáng tiếc ông ta vĩnh viễn đã không chiếm được.
Nhất Tịch Như Mộng né tránh ánh mắt lấp lánh có thần của Thiên Lân, có chút tức giận nói:
- Công tử … Không thể nói điểm khác được chăng?
Thiên Lân nghe vậy sửng mình, sau đó liền tỉnh ngộ, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải tiếp tục lên đường.
Dứt lời, hắn liền xoay mình kéo Nhất Tịch Như Mộng bay thẳng vào trong khu rừng lá kim.
Nhìn bóng nghiêng của khuôn mặt Thiên Lân, Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt kỳ lạ, rất cảm động với sự thân tình của Thiên Lân, nhưng lại cảm thấy tức giận không thôi với kiểu nói khiêu khích ép người của Thiên Lân. Thân là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, Nhất Tịch Như Mộng thân phận kỳ dị đặc biệt, không ai dám bất kính với nàng, chỉ có Thiên Lân không hề để ý gì đến thân phận của nàng, thường xuyên nói một số những lời bất kính, khiến nàng xấu hổ vô cùng, lại mâu thuẫn vô cùng. Thở dài u oán, Nhất Tịch Như Mộng dời mắt đi, vứt hết những suy nghĩ tạp loạn, cẩn thận quan sát tình hình chung quanh, liền phát hiện sau khi đi vào trong rừng rồi, bốn bề yên lặng như tờ, không thấy bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào cả.
Có phần kinh ngạc, Nhất Tịch Như Mộng đang cảm thấy kỳ quái, Thiên Lân đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, nhắc nhở:
- Cẩn thận, nguy hiểm đến rồi.
Còn đang nói, rừng tùng chung quanh phát sinh đột ngột, lá tùng đầy cây như mưa bắn xuống, nhắm thẳng vào Thiên Lân, số lượng vô cùng to lớn.
Nhìn lá tùng dày đặc đó, Nhất Tịch Như Mộng kinh ngạc nói:
- Những lá tùng này dường như được người khống chế, lẽ nào cả vùng rừng tùng này đều tiêm nhiễm ma khí, biến thành yêu cây rồi sao?
Thiên Lân không lập tức trả lời, khi đối mặt với vô số những lá tùng này, trước tiên phải triển khai phòng ngự, bố trí mười tám tầng kết giới phòng ngự quanh mình, hơn nữa còn mang Nhất Tịch Như Mộng tăng tốc tiến lên. Lá tùng dày đặc va chạm vào kết giới phòng ngự quanh mình Thiên Lân, liền xuất hiện tình trạng khiến người ta phải kinh ngạc.
Vốn dĩ, đối với Thiên Lân, kết giới phòng ngự của hắn bền bỉ vững chắc, nhưng ai ngờ được những lá tùng này lại có thể đâm phá kết giới ánh sáng phòng ngự của hắn, thế như chẻ tre vậy ép thẳng đến thân thể Thiên Lân. Phát hiện được bất ổn, Thiên Lân nhanh chóng tăng cường phòng ngự, chuyển biến tính chất của kết giới phòng ngự, tầng tầng lớp lớp kết giới ánh sáng không ngừng xuất hiện, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản lá tùng tiến gần đến. Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên ý thức được, té ra đây chính là vũ khí trí mạng nhất của rừng lá kim, không gì có thể ngăn cản được. Từ tình hình trước mắt mà phán đoạn, những lá tùng này có thể đột phá tất cả phòng ngự, hơn nữa lại số lượng rất nhiều, liên miên không ngừng. Bất kể người nào tiến vào khu vực này, đều không thể nào né tránh, cuối cùng chắc chắn phải chết.