Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Hiểu Minh là chàng trai che giấu mọi cảm xúc thật của mình, anh mang tính cách lạnh lùng, khó gần, nhưng sau khi Mạc Danh xuất hiện, anh thân thiện hơn, hay cười hơn. Anh cũng không hiểu tại sao vì một người con gái mà anh lại thay đổi như thế. Mà giờ cơ buông một câu '' Tôi quen anh chỉ là vì anh đẹp, anh giàu. Ngoài ra chả yêu thương gì anh cả '. Câu nói mà làm anh tan nát cõi lòng, hận vì mình đã yêu sai người con gái.
Hiểu Minh lạnh lùng đi xuống, bình thường vì cô mà anh thường xuyên về nhà nhưng giờ anh nghĩ anh nên quay lại cuộc sống một mình tại căn hộ gần trường.
- Minh à, vào đây mẹ hỏi chút con.
- Gì mẹ? - Anh khó chịu -
- Sao Mạc Danh nó xin nghỉ vậy?
- Sao chứ mẹ?
- Hôm qua nó điện mẹ là nó không dạy cho thằng Phú nhà mình nữa.
'' Cô thành công rồi chứ gì? ''. Một suy nghĩ đầy sự nghi ngờ và khinh bỉ xuất hiện trong đầu anh.
- Kệ cô ta đi, mẹ kiếm cho thằng Phú người khác.
- Em không chịu đâu, chị Danh là xinh nhất rồi. - Phú chu mỏ khó chịu -
Không hiểu sao, anh lúc này có cảm giác tổn thương kinh khủng.
- Hiểu Minh...
- Ô.
- Anh đi học sớm thế? - Nhã Thiên chạy tới -
- Không biết nữa.
- Sao hôm nay anh có hứng đi bộ vậy?
- Lâu lâu đi bộ cho nó thoải mái. Chứ sao hôm nay đi bộ vậy?
- Xe hư. - Nhã Thiên nở một nụ cười tươi -
Hai người đi cùng nhau, trò chuyện một cách thoải mái. Mặc dù, Nhã Thiên không có khiếu hài hước như Mạc Danh, nhưng cách sử dụng ngôn ngữ của cô thì làm người khác phải phì cười.
- Anh ăn sáng chưa?
- Chưa.
- Ăn gì không? Tôi mời.
Anh đang bắt đầu trở lại trạng thái cũ, lạnh lùng, không cười và ít nói. Nhưng sao hai cô bạn thân này cứ thay phiên nhau quấy rối anh thế nhỉ? Cứ bắt anh phải cười, lúc mà anh đang cô đơn thì Nhã Thiên lúc nào cũng xuất hiện, quan tâm và chăm sóc anh.
Hai người dừng trước một cái cửa hàng tiện dụng, Nhã Thiên hay chọc cười bằng những ngôn ngữ riêng của mình. Anh đâu biết, có một người đang ngắm nhìn anh từ xa. Mạc Danh ngồi trên chiếc xe taxi, khuôn mặt hay cười đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt buồn rười rượi. Mắt cô nhìn anh, hoen mi ướt lệ.
'' Nhã Thiên à, cảm ơn cậu. Chăm sóc anh ấy dùm tớ nhé ''.
- Alo. - Cô bắt máy -
- Ba ra sân bay trước rồi ạ.
- Con ra ngay.
Cúp máy cô quay sang bác tài. '' Đi bác ơi ''.
Chạy qua chỗ mà Hiểu Minh và Nhã Thiên đang đứng, anh không nhìn thấy cô nhưng khi cô đi qua, anh như có một luồn điện mạnh chạy qua làm anh run người.
- Anh sao vậy? - Nhã Thiên lo lắng quay sang hỏi. -
- Không sao.
Nhưng anh như có cảm giác như anh chuẩn bị mất đi cái gì đó, cái gì đó rất quan trọng với anh.
Cô đi ra sân bay, ba cô đã chờ sẵn ở đó, cặp mắt sưng vì khóc cũng đã che đi bằng cặp kính mát.
- Danh, ba đã làm thủ tục cho con.
- Vâng.
- Tên con sẽ là Helen Daisy.
- Vâng.
Ông ôm đứa con gái vào lòng.
- Danh Danh à, ba xin lỗi. Sau này, con sẽ hiểu.
Cô không nói gì, chỉ lặng thinh để cảm nhận được hơi ấm của ông, người cha mà cô vô cùng yêu thương.
- Qua bển, cậu sẽ ra rước con.
- Ba không đi chung với con.
- Ba xin lỗi, nhưng ba không đi được.
Chuyến bay của ba bây giờ phải đi rồi, của con 15 phút.
- Vậy ba đi đi.
- Danh à, ba mẹ sẽ về thăm con.
- Dạ.
Ông lên máy bay, bỏ lại cô ngồi chờ giữa sân bay rộng lớn.
Ngồi hàng ghế chờ nhìn ra cửa sổ, cô thở dài. Mái tóc ngố xoăn ngang vai của cô xả xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp bụ bẫm ấy,
Bỗng điện thoại cô có tin nhắn.
'' Mạc Danh, sao mày xin nghỉ học? Không nói cho ai biết vậy? Mày đang ở đâu? ''.
Đây là số của Nhã Thiên.
Thêm một tin nhắn mới.
'' Sao mày không trả lời tin nhắn của tao, mày đang bị gì vậy Danh? ''.
'' Danh à, tao cầu xin mày hãy trả lời tin nhắn của tao. ''
'' Mày bị gì vậy? ''.
Tắt nguồn, bẻ sim, cô lạnh lùng làm mọi thứ. Đó là 4 tin nhắn cuối cùng cô được nhận, nick facebook cũng khóa. Nghe tiếng thông báo lên máy bay, cô đứng dậy kéo vali, trước khi lên máy bay, cô nhìn lên bầu trời nơi mà cô đã sinh ra và lớn lên suốt 16 năm.
- Tạm biệt nhé. - Một câu nhẹ nhàng mà tràn đầy tình cảm -
Máy bay cất cánh, cuộc sống mới, con người mới của cô gái này mới thật sự bắt đầu.
Suốt 1 tuần liền khi Mạc Danh đi, cả trường lại rộ lên vì sự mất tích đầy bí ẩn này, chính nhà trường cũng không biết sau khi ba cô rút hồ sơ xong thì đi đâu, không một ai biết câu chuyện này, có nhiều tin đồn được truyền tai vì sự '' mất tích '' của cô sao đỏ dữ dằn này.
Hiểu Minh sau khi biết chuyện cũng thấy kỳ lạ, tại sao mới tối hôm đó chia tay anh xong mà sáng hôm sau lại không hề thấy, hàng xóm cũng không biết nhà cô được bán đi lúc nào.
Trong suốt 2 năm liền tìm kiếm, anh không hề biết được cô đã đi đâu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hiểu Minh lạnh lùng đi xuống, bình thường vì cô mà anh thường xuyên về nhà nhưng giờ anh nghĩ anh nên quay lại cuộc sống một mình tại căn hộ gần trường.
- Minh à, vào đây mẹ hỏi chút con.
- Gì mẹ? - Anh khó chịu -
- Sao Mạc Danh nó xin nghỉ vậy?
- Sao chứ mẹ?
- Hôm qua nó điện mẹ là nó không dạy cho thằng Phú nhà mình nữa.
'' Cô thành công rồi chứ gì? ''. Một suy nghĩ đầy sự nghi ngờ và khinh bỉ xuất hiện trong đầu anh.
- Kệ cô ta đi, mẹ kiếm cho thằng Phú người khác.
- Em không chịu đâu, chị Danh là xinh nhất rồi. - Phú chu mỏ khó chịu -
Không hiểu sao, anh lúc này có cảm giác tổn thương kinh khủng.
- Hiểu Minh...
- Ô.
- Anh đi học sớm thế? - Nhã Thiên chạy tới -
- Không biết nữa.
- Sao hôm nay anh có hứng đi bộ vậy?
- Lâu lâu đi bộ cho nó thoải mái. Chứ sao hôm nay đi bộ vậy?
- Xe hư. - Nhã Thiên nở một nụ cười tươi -
Hai người đi cùng nhau, trò chuyện một cách thoải mái. Mặc dù, Nhã Thiên không có khiếu hài hước như Mạc Danh, nhưng cách sử dụng ngôn ngữ của cô thì làm người khác phải phì cười.
- Anh ăn sáng chưa?
- Chưa.
- Ăn gì không? Tôi mời.
Anh đang bắt đầu trở lại trạng thái cũ, lạnh lùng, không cười và ít nói. Nhưng sao hai cô bạn thân này cứ thay phiên nhau quấy rối anh thế nhỉ? Cứ bắt anh phải cười, lúc mà anh đang cô đơn thì Nhã Thiên lúc nào cũng xuất hiện, quan tâm và chăm sóc anh.
Hai người dừng trước một cái cửa hàng tiện dụng, Nhã Thiên hay chọc cười bằng những ngôn ngữ riêng của mình. Anh đâu biết, có một người đang ngắm nhìn anh từ xa. Mạc Danh ngồi trên chiếc xe taxi, khuôn mặt hay cười đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt buồn rười rượi. Mắt cô nhìn anh, hoen mi ướt lệ.
'' Nhã Thiên à, cảm ơn cậu. Chăm sóc anh ấy dùm tớ nhé ''.
- Alo. - Cô bắt máy -
- Ba ra sân bay trước rồi ạ.
- Con ra ngay.
Cúp máy cô quay sang bác tài. '' Đi bác ơi ''.
Chạy qua chỗ mà Hiểu Minh và Nhã Thiên đang đứng, anh không nhìn thấy cô nhưng khi cô đi qua, anh như có một luồn điện mạnh chạy qua làm anh run người.
- Anh sao vậy? - Nhã Thiên lo lắng quay sang hỏi. -
- Không sao.
Nhưng anh như có cảm giác như anh chuẩn bị mất đi cái gì đó, cái gì đó rất quan trọng với anh.
Cô đi ra sân bay, ba cô đã chờ sẵn ở đó, cặp mắt sưng vì khóc cũng đã che đi bằng cặp kính mát.
- Danh, ba đã làm thủ tục cho con.
- Vâng.
- Tên con sẽ là Helen Daisy.
- Vâng.
Ông ôm đứa con gái vào lòng.
- Danh Danh à, ba xin lỗi. Sau này, con sẽ hiểu.
Cô không nói gì, chỉ lặng thinh để cảm nhận được hơi ấm của ông, người cha mà cô vô cùng yêu thương.
- Qua bển, cậu sẽ ra rước con.
- Ba không đi chung với con.
- Ba xin lỗi, nhưng ba không đi được.
Chuyến bay của ba bây giờ phải đi rồi, của con 15 phút.
- Vậy ba đi đi.
- Danh à, ba mẹ sẽ về thăm con.
- Dạ.
Ông lên máy bay, bỏ lại cô ngồi chờ giữa sân bay rộng lớn.
Ngồi hàng ghế chờ nhìn ra cửa sổ, cô thở dài. Mái tóc ngố xoăn ngang vai của cô xả xuống che đi khuôn mặt xinh đẹp bụ bẫm ấy,
Bỗng điện thoại cô có tin nhắn.
'' Mạc Danh, sao mày xin nghỉ học? Không nói cho ai biết vậy? Mày đang ở đâu? ''.
Đây là số của Nhã Thiên.
Thêm một tin nhắn mới.
'' Sao mày không trả lời tin nhắn của tao, mày đang bị gì vậy Danh? ''.
'' Danh à, tao cầu xin mày hãy trả lời tin nhắn của tao. ''
'' Mày bị gì vậy? ''.
Tắt nguồn, bẻ sim, cô lạnh lùng làm mọi thứ. Đó là 4 tin nhắn cuối cùng cô được nhận, nick facebook cũng khóa. Nghe tiếng thông báo lên máy bay, cô đứng dậy kéo vali, trước khi lên máy bay, cô nhìn lên bầu trời nơi mà cô đã sinh ra và lớn lên suốt 16 năm.
- Tạm biệt nhé. - Một câu nhẹ nhàng mà tràn đầy tình cảm -
Máy bay cất cánh, cuộc sống mới, con người mới của cô gái này mới thật sự bắt đầu.
Suốt 1 tuần liền khi Mạc Danh đi, cả trường lại rộ lên vì sự mất tích đầy bí ẩn này, chính nhà trường cũng không biết sau khi ba cô rút hồ sơ xong thì đi đâu, không một ai biết câu chuyện này, có nhiều tin đồn được truyền tai vì sự '' mất tích '' của cô sao đỏ dữ dằn này.
Hiểu Minh sau khi biết chuyện cũng thấy kỳ lạ, tại sao mới tối hôm đó chia tay anh xong mà sáng hôm sau lại không hề thấy, hàng xóm cũng không biết nhà cô được bán đi lúc nào.
Trong suốt 2 năm liền tìm kiếm, anh không hề biết được cô đã đi đâu.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com