Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Hiểu Minh im lặng ngồi trong quán bar, cầm ly rượu màu vàng sóng sánh, trong đầu anh vừa vui lại vừa buồn. Anh vui vì cô không chấp nhận lời tỏ tình kia, mặc cho người tỏ tình đó là một người hoàn hảo, bao nhiêu người mơ ước, mặc dù ngoài miệng cô không nói là cô yêu anh, nhưng hành động của cô luôn làm anh thấy hạnh phúc. Anh buồn một điều là đây là lần đầu tiên Tùng Dương kiếm được một người con gái làm anh ấy thích, nghe nói chuyện qua điện thoại Hiểu Minh cũng hiểu được Tùng Dương đã yêu người con gái ấy như thế nào, nhưng không ngờ người ấy lại là Mạc Danh. Cô gái này, mình anh yêu sâu đậm là đủ, tại sao lại giờ có thêm một người nữa, người ấy lại là bạn anh. Cô gái này thật là một kẻ biết đi phá hoại trái tim người khác nha.
Đưa Tùng Dương về tới khách sạn thì trời đã khuya, trở về biệt thử, lòng Hiểu Minh bây giờ vô cùng rối bời. Trở lại vào bàn làm việc, cầm cái khung ảnh được đặt ở một vị trí rất ưu tiên trên bàn của anh, đôi môi mỏng bạc ấy bỗng mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm ấy bỗng có một niềm hạnh phúc lạ thường, trong khung ảnh là một cô gái, tóc xõa, da trắng, cười một cách tự nhiên, nói đúng hơn là một nụ cười không hề có muộn phiền, trong sáng đáng yêu. Anh yêu cô ta từ khi anh thấy cái nụ cười ấy, Mạc Danh hay đứng trực lớp cạnh, cái miệng nhỏ nhắn ấy nói không hề ngớt, nụ cười tươi từ khi bước vào cổng trường. Anh chưa thấy bao giờ thấy cô gái này buồn, có lẽ nổi buồn đó đã được giấu hoàn hảo trong cái nụ cười đầy sự yêu đời đó rồi.
'' Mạc Danh, em là ai ? Sao anh cứ yêu mãi em như thế này ? Anh không hề xóa bỏ được cái hình bóng của em ''.
Trong phòng chủ tịch Trịnh tổng đang hội tụ toàn mỹ nam, bình thường chỉ có chủ tịch là đủ cho Mary không thở nổi rồi, hôm nay lại còn có thêm Tùng Dương cả Khắc La nữa, mém nữa là Mary ngất luôn từ khi bước vào.
- Hôm nay, cơn gió nào đưa hai anh bạn tới đây thế này ?
- Nghe cậu bạn Hiểu Dương buồn tình, rủ ta qua đây để giải khuây.
- Có con có vợ rồi mà không bỏ được cái tính ham chơi.
- Tại Hiểu Dương.
- Đùa thôi, hôm nay qua vì cái dự án Tân Tiến tôi với cậu lên dự án 2 tháng trước đó.
- Sao ?
- Nghe nói là nếu không có gì 1 tháng sau sẽ khởi công à ?
- Ừ, mới là dự định. Nhưng nghe bảo là công trường tính khởi công thì nghe dân phản đối, nói là phải bồi thường tiền đất cho họ thêm nếu không họ sẽ kiện.
- Kiện ? - Khắc La ngồi cạnh ngạc nhiên -
Khắc La là ông chủ của một công ty phân phối vật liệu xây dựng có tiếng, hợp đồng lần này anh nắm toàn bộ về phần vật liệu.
* cốc cốc *
- Vào đi.
Mary lại một lần nữa nín thở mà đi vào. Cô lấy hết can đảm để tiến tới gần sát tai Hiểu Minh.
'' Thưa chủ tịch, theo điều tra đợt này có sự nhúng tay của Lâm Gia ''.
'' Lâm Miêu ? ''
'' Dạ đúng ''
Nói xong, Mary đi ra ngoài. Hiểu Minh tay chống cằm, ánh mắt đáng sợ nheo lại một cách bị hiểm.
- Lâm Miêu ? - Khắc La thấy lạ nên lên tiếng -
- Tên giám đốc này quả là hổn láo. Tôi phải dạy cho anh ta một bài học.
* cốc cốc * Mary vừa ra thì lại có người lại có người vào.
- Vào đi.
Mạc Danh mở cửa, thân hình mang bộ váy công sở màu vàng nhạt, tóc vấn cao gọn gàng, nhìn cô thật kiều diễm. Mạc Danh vừa vào thấy ánh mắt của Tùng Dương, nhưng ánh mắt cô vẫn vậy, lạnh lùng đầy sự quyết đoán.
- Chào Hiểu giám đốc, chào anh Khắc La.
- Trịnh tổng hôm nay tôi lên báo cáo rắc rối của dự án Tân Tiên, nếu bồi thường thì chúng ta sẽ bồi thường cho họ 100000 USD.
- Được rồi, cô để bản báo cáo ở đó đi.
Giọng nói anh vẫn bình thường, nhưng ánh mắt anh đang giễu cợt cô, lòng đen giãn nở hạnh phúc.
- Tôi xin về phòng làm việc.
Từ suốt nãy giờ, Tùng Dương vẫn im lặng, anh nghe tiếng của cô mà trái tim quặng đau, tại sao cô không hiểu, anh yêu cô biết nhường nào. Bên cô hai năm, chả lẽ cô không hề có một chút tình cảm gì với anh sao ? Anh không hề có chỗ đứng nào trong tim cô sao ?
Nhưng trong suy nghĩ Mạc Danh lại khác, Tùng Dương là một người tài giỏi, là một người cô luôn coi trọng, trái tim Mạc Danh trong suốt 7 năm nay luôn xuất hiện đầy hình bóng của Hiểu Minh, đau khổ chật vật, cô vất vả lắm mới làm được, mối tình đầu tan nát xót xa.
Giờ tan việc, Mạc Danh theo thói quen đi dạo quanh bờ hồ, cô hít thở không khí trong lành, tối qua tới giờ cô luôn bị ám ảnh bởi những lời nói của bà xem bói, mặc dù cô không tin, nhưng chúng luôn xuất hiện đầy trong suy nghĩ của cô.
Mặt trời vừa xuống, bây giờ thành phố đã lên đèn, nó vẫn vậy, vẫn như ngày thường, vẫn tấp nập rộn ràng người qua.
- Danh Danh.
Tim cô ngừng đập khi nghe giọng nói ấy, giọng nói quen thuộc trong đầu cô, cái giọng nói cô không thể xóa nhòa. Mạc Danh chả quay đầu lại, cứ vẫn như thế bước tiếp.
- Em là đồ vô trách nhiệm.
Hiểu Minh sải bước đi lên bằng cô, tóc anh đã bị rối bởi gió, khuôn mặt ưu tú điển trai càng thêm hào quang. Trước mặt công chúng, trước mặt mọi người, Trịnh Hiểu Minh là một người đàn ông đáng sợ, một vị tổng tài đầy uy nghiêm. Nhưng trước mặt Trần Mạc Danh, Hiểu Minh là một người đàn ông dịu dàng, hay cười, hay nói. Hai vẻ bọc hoàn toàn khác nhau.
- Sao ?
Mạc Danh đứng lai, ánh mắt khó chịu nhìn anh.
- Em làm cậu bạn tôi đau khổ như vậy mà vẫn có thể đi dạo như thế này sao ?
- Đó là chuyện của tôi.
Mặc dù cô tỏ ra vẻ cực kỳ lạnh lùng khó chịu, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vui cùng vui sướng khi đi cạnh anh, cô tham lam ngửi lấy mùi thơm quen thuộc trên người anh, làm người khác thật dễ chịu.
- Đơn giản trong tim em có người khác rồi đúng không ?
Mạc Danh bỗng đập loạn khi nghe câu nói này, cô không nhìn anh, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút run.
- Anh đừng ở đây nói bậy nữa, về lo cho anh bạn của anh đi.
- Trong tim em có ai ?
Lại một câu hỏi làm cho Mạc Danh ngẹt thở, cứ như thế chắc cô thiếu không khí mà chết ngất đi mất.
- Được rồi.
- Nói đi, em yêu ai ? Để tôi coi cái người trong tim em có đẹp hơn anh không ?
- Sở thích của anh là nói nhảm như vậy đúng không, tôi yêu ai cũng được, miễn là không phải anh.
- Tôi có nói là tôi sao ?
- Anh..,
Nghẹn lời tức giận, cô liếc anh. Anh tươi cười vén nhẹ những lọn tóc rối, ôm cô thật chặt vào bờ vai vững chãi của mình, cái cảm giác 7 năm trước ùa về, cảm xúc thật hạnh phúc, cái ôm của anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
- Mặc dù bây giờ em không nói, nhưng anh tin sẽ có một ngày em nói Em Yêu Anh.
Không cái câu nói đó không phải là sau này cô sẽ nói, nhưng sự thật là cô muốn nói ngay bây giờ, cô muốn ôm anh thật chặt và hét to '' Hiểu Minh à, em yêu anh ''.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Đưa Tùng Dương về tới khách sạn thì trời đã khuya, trở về biệt thử, lòng Hiểu Minh bây giờ vô cùng rối bời. Trở lại vào bàn làm việc, cầm cái khung ảnh được đặt ở một vị trí rất ưu tiên trên bàn của anh, đôi môi mỏng bạc ấy bỗng mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm ấy bỗng có một niềm hạnh phúc lạ thường, trong khung ảnh là một cô gái, tóc xõa, da trắng, cười một cách tự nhiên, nói đúng hơn là một nụ cười không hề có muộn phiền, trong sáng đáng yêu. Anh yêu cô ta từ khi anh thấy cái nụ cười ấy, Mạc Danh hay đứng trực lớp cạnh, cái miệng nhỏ nhắn ấy nói không hề ngớt, nụ cười tươi từ khi bước vào cổng trường. Anh chưa thấy bao giờ thấy cô gái này buồn, có lẽ nổi buồn đó đã được giấu hoàn hảo trong cái nụ cười đầy sự yêu đời đó rồi.
'' Mạc Danh, em là ai ? Sao anh cứ yêu mãi em như thế này ? Anh không hề xóa bỏ được cái hình bóng của em ''.
Trong phòng chủ tịch Trịnh tổng đang hội tụ toàn mỹ nam, bình thường chỉ có chủ tịch là đủ cho Mary không thở nổi rồi, hôm nay lại còn có thêm Tùng Dương cả Khắc La nữa, mém nữa là Mary ngất luôn từ khi bước vào.
- Hôm nay, cơn gió nào đưa hai anh bạn tới đây thế này ?
- Nghe cậu bạn Hiểu Dương buồn tình, rủ ta qua đây để giải khuây.
- Có con có vợ rồi mà không bỏ được cái tính ham chơi.
- Tại Hiểu Dương.
- Đùa thôi, hôm nay qua vì cái dự án Tân Tiến tôi với cậu lên dự án 2 tháng trước đó.
- Sao ?
- Nghe nói là nếu không có gì 1 tháng sau sẽ khởi công à ?
- Ừ, mới là dự định. Nhưng nghe bảo là công trường tính khởi công thì nghe dân phản đối, nói là phải bồi thường tiền đất cho họ thêm nếu không họ sẽ kiện.
- Kiện ? - Khắc La ngồi cạnh ngạc nhiên -
Khắc La là ông chủ của một công ty phân phối vật liệu xây dựng có tiếng, hợp đồng lần này anh nắm toàn bộ về phần vật liệu.
* cốc cốc *
- Vào đi.
Mary lại một lần nữa nín thở mà đi vào. Cô lấy hết can đảm để tiến tới gần sát tai Hiểu Minh.
'' Thưa chủ tịch, theo điều tra đợt này có sự nhúng tay của Lâm Gia ''.
'' Lâm Miêu ? ''
'' Dạ đúng ''
Nói xong, Mary đi ra ngoài. Hiểu Minh tay chống cằm, ánh mắt đáng sợ nheo lại một cách bị hiểm.
- Lâm Miêu ? - Khắc La thấy lạ nên lên tiếng -
- Tên giám đốc này quả là hổn láo. Tôi phải dạy cho anh ta một bài học.
* cốc cốc * Mary vừa ra thì lại có người lại có người vào.
- Vào đi.
Mạc Danh mở cửa, thân hình mang bộ váy công sở màu vàng nhạt, tóc vấn cao gọn gàng, nhìn cô thật kiều diễm. Mạc Danh vừa vào thấy ánh mắt của Tùng Dương, nhưng ánh mắt cô vẫn vậy, lạnh lùng đầy sự quyết đoán.
- Chào Hiểu giám đốc, chào anh Khắc La.
- Trịnh tổng hôm nay tôi lên báo cáo rắc rối của dự án Tân Tiên, nếu bồi thường thì chúng ta sẽ bồi thường cho họ 100000 USD.
- Được rồi, cô để bản báo cáo ở đó đi.
Giọng nói anh vẫn bình thường, nhưng ánh mắt anh đang giễu cợt cô, lòng đen giãn nở hạnh phúc.
- Tôi xin về phòng làm việc.
Từ suốt nãy giờ, Tùng Dương vẫn im lặng, anh nghe tiếng của cô mà trái tim quặng đau, tại sao cô không hiểu, anh yêu cô biết nhường nào. Bên cô hai năm, chả lẽ cô không hề có một chút tình cảm gì với anh sao ? Anh không hề có chỗ đứng nào trong tim cô sao ?
Nhưng trong suy nghĩ Mạc Danh lại khác, Tùng Dương là một người tài giỏi, là một người cô luôn coi trọng, trái tim Mạc Danh trong suốt 7 năm nay luôn xuất hiện đầy hình bóng của Hiểu Minh, đau khổ chật vật, cô vất vả lắm mới làm được, mối tình đầu tan nát xót xa.
Giờ tan việc, Mạc Danh theo thói quen đi dạo quanh bờ hồ, cô hít thở không khí trong lành, tối qua tới giờ cô luôn bị ám ảnh bởi những lời nói của bà xem bói, mặc dù cô không tin, nhưng chúng luôn xuất hiện đầy trong suy nghĩ của cô.
Mặt trời vừa xuống, bây giờ thành phố đã lên đèn, nó vẫn vậy, vẫn như ngày thường, vẫn tấp nập rộn ràng người qua.
- Danh Danh.
Tim cô ngừng đập khi nghe giọng nói ấy, giọng nói quen thuộc trong đầu cô, cái giọng nói cô không thể xóa nhòa. Mạc Danh chả quay đầu lại, cứ vẫn như thế bước tiếp.
- Em là đồ vô trách nhiệm.
Hiểu Minh sải bước đi lên bằng cô, tóc anh đã bị rối bởi gió, khuôn mặt ưu tú điển trai càng thêm hào quang. Trước mặt công chúng, trước mặt mọi người, Trịnh Hiểu Minh là một người đàn ông đáng sợ, một vị tổng tài đầy uy nghiêm. Nhưng trước mặt Trần Mạc Danh, Hiểu Minh là một người đàn ông dịu dàng, hay cười, hay nói. Hai vẻ bọc hoàn toàn khác nhau.
- Sao ?
Mạc Danh đứng lai, ánh mắt khó chịu nhìn anh.
- Em làm cậu bạn tôi đau khổ như vậy mà vẫn có thể đi dạo như thế này sao ?
- Đó là chuyện của tôi.
Mặc dù cô tỏ ra vẻ cực kỳ lạnh lùng khó chịu, nhưng không hiểu sao trong lòng cô vui cùng vui sướng khi đi cạnh anh, cô tham lam ngửi lấy mùi thơm quen thuộc trên người anh, làm người khác thật dễ chịu.
- Đơn giản trong tim em có người khác rồi đúng không ?
Mạc Danh bỗng đập loạn khi nghe câu nói này, cô không nhìn anh, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhưng có chút run.
- Anh đừng ở đây nói bậy nữa, về lo cho anh bạn của anh đi.
- Trong tim em có ai ?
Lại một câu hỏi làm cho Mạc Danh ngẹt thở, cứ như thế chắc cô thiếu không khí mà chết ngất đi mất.
- Được rồi.
- Nói đi, em yêu ai ? Để tôi coi cái người trong tim em có đẹp hơn anh không ?
- Sở thích của anh là nói nhảm như vậy đúng không, tôi yêu ai cũng được, miễn là không phải anh.
- Tôi có nói là tôi sao ?
- Anh..,
Nghẹn lời tức giận, cô liếc anh. Anh tươi cười vén nhẹ những lọn tóc rối, ôm cô thật chặt vào bờ vai vững chãi của mình, cái cảm giác 7 năm trước ùa về, cảm xúc thật hạnh phúc, cái ôm của anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp.
- Mặc dù bây giờ em không nói, nhưng anh tin sẽ có một ngày em nói Em Yêu Anh.
Không cái câu nói đó không phải là sau này cô sẽ nói, nhưng sự thật là cô muốn nói ngay bây giờ, cô muốn ôm anh thật chặt và hét to '' Hiểu Minh à, em yêu anh ''.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com