Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Chương 10: Trì đến trả thù
Chu Chỉ Nhược vừa lúc có chút khát nước, bưng lên uống một hơi cạn sạch. Hai người nói chuyện phiếm vài câu, lại trở nên tẻ ngắt, Chu Chỉ Nhược không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi."
Nói liền đến đến bên giường ngồi xuống, nhưng ngạc nhiên phát hiện Tống Thanh Thư cũng theo sau lưng, nhất thời sắc mặt có chút không vui mà nói rằng: "Ngươi tới đây làm gì? giường Ngươi ở bên kia."
Tống Thanh Thư trên mặt cười đến có chút quỷ dị, ở giường một bên ngồi xuống: "Ta nghĩ ngủ ở cái giường này."
Chu Chỉ Nhược trong lòng một trận giận tái đi, có điều nể tình hắn đã đủ đáng thương, đứng thẳng người lên, "Vậy đi ta ngủ trên đất."
"Không cần không cần , ta nghĩ ngươi cùng ngủ với ta đi." Tống Thanh Thư cười vui vẻ hơn.
"Ngươi!" Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm hắn cái nào gân đánh nhầm rồi, nâng tay lên đã nghĩ cho hắn một cái tát, lại đột nhiên mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã vào giường. Trên.
Tống Thanh Thư cười híp mắt nhìn giường. Trên con mắt tựa mở tựa khép của Chu Chỉ Nhược: "Nương tử, vi phu thập hương Nhuyễn Cân Tán mùi vị làm sao?"
Chu Chỉ Nhược nhớ tới vừa nãy hắn đưa tới cái kia chén trà, trong lòng cả kinh, thấp giọng quát lớn nói: "Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi sao?"
"Ta điên rồi?" Tống Thanh Thư kỳ quái nở nụ cười, "Ta xác thực là điên rồi, trơ mắt mà nhìn ngươi cùng Trương Vô Kỵ ở trước mặt ta điên loan đảo phượng, còn tưởng ta không biết."
"Cái gì điên loan đảo phượng?" Chu Chỉ Nhược kinh hãi đến biến sắc, cho rằng hắn biết rõ mình cùng Trương Vô Kỵ ước định, chột dạ nói rằng: "Ngươi biết rồi? Không thể, ngươi không phải. . ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Ta không phải là bị điểm huyệt sao?" Tống Thanh Thư tay vỗ trên nàng trơn bóng hai má, không vội vã mà nói rằng: "May là trời xanh có mắt, nhờ số trời run rủi ta tỉnh lại, sau đó có phòng bị cũng đem bọn ngươi chuẩn bị mười hương Nhuyễn Cân Tán tất cả đều phun ra ngoài, thế mới biết các ngươi hai con chó này trò hề." Nếu không là hai người làm bộ cho mình trị thương, nhưng lén lút hẹn hò sự tình, Tống Thanh Thư cũng không đến nỗi tức giận như thế, trước khi đi đều còn quyết định trả thù một cái.
"Tống Thanh Thư! Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Trên mặt bị hắn sờ qua, Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
"'' Ngày tốt lại mỹ cảnh như vậy , ta và ngươi cùng ngủ trên một cái giường , hơn nữa chúng ta lại là phu thê , ngươi nói xem ta muốn như thế nào ? '' Tống Thanh Thư nói xong liền bắt đầu giải khai nút buộc trên cổ áo nàng , một cái , một cái lại một cái . Hắn cố cởi chậm hết mức .
'' Tống Thanh Thư , ngươi dám … '' Mắt nhìn y phục của mình từng điểm từng điểm bị cởi , đã lộ ra màu sắc áo lót bên trong , Chu Chỉ Nhược đỏ mặt , nhíu lông mày lại quát lớn .
'' Ta là trượng phu của ngươi , để ngươi làm hết trách nhiệm của một thê tử thì có gì là sai ? '' Tống Thanh Thư rốt cục mở ra áo buộc bên ngoài , bắt đầu thưởng thức tiểu y màu hồng nhạt bên trong . '' Chu choa ! Còn thêu uyên ương nữa này .''
"Tống Thanh Thư, ta nhất định sẽ giết ngươi!" trước Ngực mát lạnh, Chu Chỉ Nhược nghĩ đến lập tức sẽ đến ác mộng, tức giận đến cả người run.
'' Tống Thanh Thư . Ta nhất định sẽ giết ngươi ! '' Trước ngực mát lạnh Chu Chỉ Nhược nghĩ ác mộng lập tức sẽ đến , tức giận cả người run lên .
'' Chết dưới hoa mẫu đơn , thành quỷ cũng phong lưu . Có thể vui vẻ cùng một đại mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ như ngươi , coi như cũng đáng giá . '' Tống Thanh Thư kéo vai đẹp của nàng đem nàng nâng lên , gỡ chiếc trâm búi tóc trên đầu nàng xuống , cả mái tóc đen dài buông xõa lên da thịt trắng như tuyết trên bả vai . Vẻ đẹp trong khoảng khắc này khiến Tống Thanh Thư hô hấp không khỏi hơi ngừng lại .
' Thanh Thư , ngươi buông tha cho ta có được hay không ? Ngươi đã từng đối với ta tốt như vậy , bây giờ tại sao lại muốn làm như thế ? '' Chu Chỉ Nhược thấy hoàn toàn không uy hiếp được Tống Thanh Thư , trong lòng càng ngày càng hoảng loạn , không khỏi nhỏ nhẹ cầu xin lên .
'' Khi ta nghĩ thời điểm ngươi muốn cự còn nghênh mà nằm ở dưới thân Trương Vô Kỵ , Tống Thanh Thư trước đây đã chết rồi .'' Tống Thanh Thư nói một cách lạnh lùng , ngón tay lôi kéo liền đem chiếc dây buộc phía sau lưng nàng mở ra , tiểu y màu phấn hồng không tiếng động rớt xuống bên hông .
'' Ngươi hiểu lầm rồi .. '' Chu Chỉ Nhược vừa nãy vẫn cho là Tống Thanh Thư nghe được nàng đáp ứng hòa hỏa cùng Trương Vô Kỵ , nối lại tiền duyên mới tức giận thành như vậy . Bây giờ mới biết hắn căn bản tức giận không phải vì chuyện này .
"Hiểu lầm?" Tống Thanh Thư cười lạnh, "Ta tận mắt nhìn thấy còn có hiểu lầm gì đó, đừng nói nhảm, sẽ chỉ làm ta càng xem thường ngươi."
"Ta với hắn không có!" Biết tất cả giải thích đều là phí công, Chu Chỉ Nhược thống khổ nhắm hai mắt lại, một giọt nhỏ thanh lệ từ khóe mắt tuột xuống.
'' Thật là thơm ! '' Tống Thanh Thư từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên , cảm thấy thời cơ đủ rồi , đem đai lưng của nàng mở ra , cả người hướng tới .
Trong nháy mắt, một thân thể màu ánh sáng trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Tống Thanh Thư, nhìn thân thể trắng mịn của Chu Chỉ Nhược, lòng dạ Tống Thanh Thư chấn động mạnh, thật là kỳ bí huyền ảo khiến người không thể tra tìm bên trong đến tột cùng tinh tế như thế nào….
Tống Thanh Thư nằm phục lên người nàng, cảm giác mình đè lên một đôi bầu thịt đầy đặn mềm mại, đôi tay hắn để lên nắm chặt hai bầu ngực no đủ của nàng, theo động tác nắm bóp của Tống Thanh Thư, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược càng ngày càng ửng hồng, biểu hiện cực kỳ động nhân, hai tay nàng nắm chặt tấm vải giường, bờ eo giãy dụa cố tránh né, nhưng lại vô tình ma sát lại làm cho hạ thể của Tống Thanh Thư càng trở lên cứng ngắt….
Tống Thanh Thư vẫn chưa thỏa mãn như vậy, sau khi nắn bóp hai vú một hồi, một tay hắn theo bụng dưới của nàng trượt xuống, sau đó chui xuống bên dưới vuốt ve, Chu Chỉ Nhược như giống như điện giật, mở ra cặp mắt vô hồn nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược giống nhau một cây độc huyền cầm bị đùa bỡn, chẳng bao lâu liền tiết ra ngọc thể mật huyền long lánh theo phản ứng bản năng nguyên thủy…
"Chỉ Nhược, ngươi tuy rằng ngoài miệng từ chối ta, nhưng thân thể của ngươi phản ứng nhưng vừa vặn ngược lại nha." Tống Thanh Thư giơ lên nhược thủy dính đầy ngón tay sáng lấp lánh, ở Chu Chỉ Nhược trước mặt quơ quơ.
"Vô liêm sỉ!" thời khắc này Chu Chỉ Nhược cảm thấy phi thường lúng túng, vừa đau vừa hận phản ứng trên thân thể mình, lạnh lùng nói rằng, "Ngươi bị cẩu cắn một cái cũng sẽ thống, chẳng lẽ nói rõ ngươi yêu thích bị chó cắn?"
"Ngươi có thể gọi ta bại hoại a, lại như gọi Trương Vô Kỵ như vậy." Nghe được hắn nhắc đến Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược trong lòng đau xót, đồng thời cảm thấy một vật thể nóng xuyên thấu thân thể của mình, biết không giữ được thuần khiết, trong đầu trống rỗng.
Tống Thanh Thư ở trên người nàng động một nén nhang thời gian, bất mãn với chỉ hôn môi da thịt của nàng, nhớ lại mồm miệng nàng lưu hương, toại hướng về nàng miệng tìm lại.
Chu Chỉ Nhược cố gắng né tránh, không cho hắn thực hiện được, tàn bạo nói: "Ta tuy rằng không còn nội lực, có điều ngươi cái đầu lưỡi kia dám đi vào, ta nhất định cắn đứt nó!"
"Ngươi chỉ cần dám cắn, ta nhất định sẽ đưa ngươi vạch trần quần áo, quải ở cửa thành trên, để người trong thiên hạ thưởng thức thân thể mềm mại của Chưởng Môn Nga Mi." Tống Thanh Thư cười đến có chút âm lãnh.
'' Ngươi ! A .. a .. '' Chu Chỉ Nhược mới vừa há mồm liền bị hắn thừa lúc vắng mà vào , trong lúc nhất thời thật sự không dám cắn xuống , không thể làm gì khác hơn là tùy ý đối phương thưởng thức cái lưỡi thơm tho của mình . Trong miệng phát ra một tiếng nghẹn ngào khuất nhục .
Tống Thanh Thư cũng càng ngày càng hưng phấn, Chu Chỉ Nhược má ngọc ửng đỏ, mái tóc như mây của nàng phiêu tán trên vai, trong long hắn dục hỏa hùng hùng thiêu đốt, Chu Chỉ Nhược biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, mặt ngọc đỏ chót, ngực gấp gáp phập phồng, nhìn hạ thể hắn tư thế chẩn bị hạ xuống người của nàng liền run giọng nói:
- Dừng..lại đi…
Tống Thanh Thư đặt miệng ở bờ môi Chu Chỉ Nhược hôn lên một cái, nói:
- Chỉ Nhược, yên tâm đi..ta sẽ cẩn thận từng li từng tí yêu ngươi!
Tống Thanh Thư mọi sự đã chuẩn bị chỉ xong chỉ còn chờ cơ hội, một cơn xúc động tà ác phun lên tâm trí, hắn biến thành một con cự thú hồng hoang hung mãnh, liền cuồng bạo tiến đến hoa tâm của nàng.
- Á….đau quá…
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt đã trắng tái, cho dù là nàng không còn xử nữ, nhưng mà lần đầu chịu đựng như vậy còn không chịu nổi, huống hồ chi tấm thân còn trong trắng, nàng cắn chặt đôi môi rướm máu chịu đau…..
Một lúc sau thì Chu Chỉ Nhược lại cảm thấy một điều quái lạ, toàn thân ngứa nhột không ngớt, dục hỏa đã chiếm cứ thân tâm của nàng, Tống Thanh Thư tiếp tục phát lực, không ngừng trùng kích toàn thân đến mỗi tế bào của nàng, hàm răng ngọc cắn chặt, nhíu lại hai hàng lông mày, thừa nhận sự xung kích, vừa như thống khổ, vừa như sung sướng, từ yết hầu nàng rên lên như tiếng khóc, không ngừng thiêu động dục hỏa của Tống Thanh Thư ..
Chu Chỉ Nhược yên lặng mà chịu đựng đối phương ở trên người mình làm xằng làm bậy, rốt cục Tống Thanh Thư bát ở trên người nàng không nhúc nhích. Mẫn cảm thân thể nhận ra được đối phương ở thân thể mình bên trong lưu lại quá nhiều đồ vật, Chu Chỉ Nhược cố nén cảm giác buồn nôn, âm thầm tụ lại tứ tán chân khí.
"Ồ?" Tống Thanh Thư cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên giường lạc đỏ (còn trinh á), cả kinh nói, "Ngươi làm sao. . . Làm sao vẫn còn. . ."
Chu Chỉ Nhược tràn ngập sự thù hận mà liếc mắt nhìn hắn, cắn chặt môi, không nói một lời.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư ngạc nhiên qua đi trái lại một trận mừng như điên, nghỉ ngơi chốc lát, Tống Thanh Thư cảm thụ dưới thân nữ nhân lồi lõm có hứng thú, thân thể mềm mại, rất nhanh lại tới nữa rồi cảm giác. Có điều hắn nhưng thong thả tiếp tục động tác, trái lại lấy ra một cây chủy thủ, ở Chu Chỉ Nhược trên cổ khoa tay: "Chỉ Nhược, ta biết ngươi khôi phục võ công sau nhất định sẽ giết ta, ta không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường."
Chu Chỉ Nhược cả kinh, mới vừa có chút dấu hiệu chân khí lại bốn phía tán loạn, đột nhiên ý thức được đối phương nếu nghĩ rõ ràng điểm ấy, chỉ cần thông minh bình thường, vẫn đúng là không thể buông tha chính mình, nghĩ tới đây trái lại trở nên thản nhiên: "Ngươi muốn giết cứ giết, ngươi nếu như muốn nhân cơ hội uy hiếp ta đáp ứng sau đó không truy cứu, đó là nói chuyện viển vông, ta coi như thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Được, ta cho ngươi cái cơ hội báo thù, " Tống Thanh Thư quỷ dị. Mà cười cợt, "Ta biết ngươi vừa nãy đang cố gắng khôi phục công lực, vừa vặn ngươi như thế một thiên tiên bình thường cô nương, ta cũng cảm thấy đáng tiếc. Vậy ta thử thêm vài lần, liền xem ngươi có bản lãnh hay không trong khoảng thời gian này khôi phục công lực. Nếu như đồng ý đây, liền gật gù, nếu như không đồng ý, ta hiện tại liền tiễn ngươi về Tây thiên, ngược lại sấn nhiệt còn có thể lại tới một lần nữa."
Nghĩ đến liền chết rồi cũng khó tránh hắn ô nhục, Chu Chỉ Nhược có chút sợ hãi, nàng giờ khắc này đem Tống Thanh Thư hận đến tận xương tủy, nghĩ đến ngược lại đều bị hắn dùng qua, trở lại mấy lần cũng không có gì ghê gớm, chính mình dành thời gian khôi phục công lực, chỉ cần có thể giết hắn hết thảy đều là đáng giá.
"Còn không hiểu rõ sao?" Tống Thanh Thư tựa như cười mà không phải cười mà nhìn nàng, lưỡi đao sắc bén ở cổ nàng tới lui tuần tra.
"Ân ~" Chu Chỉ Nhược có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là gật đầu bất đắc dĩ.
"Lúc này nhưng là ngươi cầu ta đến làm ngươi nha, sau đó đều đừng quên." Tống Thanh Thư để Chu Chỉ Nhược suýt chút nữa phun ra một ngụm máu đến.
Nghe được tiếng nói mỹ nhân, Tống Thanh Thư liền nhào tới trên thân thể nàng, thở hào hển cặp đùi ngọc đưa lên trên vai, nâng lên cái mông to mọng, tiếp tục cày cấy chăm chỉ trên cơ thể của nàng. Chu Chỉ Nhược khép chặt mắt, nhưng đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, hạ thể hai người liên tiếp ma sát vào nhau, Chu Chỉ Nhược cả người mồ hôi đã nhỏ chảy ra, hai gò má ửng hồng, cơn cực kỳ khoái cảm tự bao giờ đã kéo tới, đầu ở trên gối đung đưa, mái tóc dài bay tán loạn, phủ ở trước ngực, vài sợi dính ở trong môi, từ nơi thâm cốc u lan của nàng, tản ra nồng nặc ngây ngấy hăng hăng của con cái tiết dịch, Tống Thanh Thư vẫn tiếp tục không có đình chỉ động tác, mà hắn cũng sẽ không có đình chỉ, cái mông đẹp Chu Chỉ Nhược giờ đã không ngừng mà giơ lên, thả xuống, nghênh đón mỗi một lần xung kích, nàng cắn chặt vào những sợi tóc để không phát ra tiếng rên rỉ. ….
Chu Chỉ Nhược đại não hải trống rỗng, thân thể mềm mại không xương, ở dưới thân Tống Thanh Thư tươi đẹp khôn kể, Tống Thanh Thư động tác điên cuồng, mãnh liệt địa chấn, liều mạng mà nỗ lực! Chu Chỉ Nhược toàn thân run rẩy, vẻ mặt nàng hốt hoảng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược thân thể kịch liệt co quắp, hai tay bấu mạnh trên giường, lệ rơi đầy mặt, nàng đã đạt được đỉnh phong nam nữ hợp thể giao hoan cực lạc, hai bàn tay nắm thật chặt tấm vải trải giường từ từ xụi lơ vô lực
Chu Chỉ Nhược nằm ở phía dưới sắc mặt ửng đỏ, mỗi một lần nàng hơi tụ tập chân khi lại nổi lên nội lực, thì đều bị của đối phương mạnh mẽ va chạm, cái sướng làm cho tâm linh thần diêu không tập trung được, lại không thể làm gì khác hơn là thêm một lần nữa đã tới với cơn cao trào.
Suốt một đêm này Tống Thanh Thư mệt chết đi sống lại, cuối cùng phóng thích đến sáu lần vào bên trong của Chu Chỉ Nhược, nàng không có cách nào tụ lại được nội lực, không thể làm gì khác hơn là cả người xụi lơ nằm ở yên một chỗ, chấp nhận số mệnh của mình mà nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Nói liền đến đến bên giường ngồi xuống, nhưng ngạc nhiên phát hiện Tống Thanh Thư cũng theo sau lưng, nhất thời sắc mặt có chút không vui mà nói rằng: "Ngươi tới đây làm gì? giường Ngươi ở bên kia."
Tống Thanh Thư trên mặt cười đến có chút quỷ dị, ở giường một bên ngồi xuống: "Ta nghĩ ngủ ở cái giường này."
Chu Chỉ Nhược trong lòng một trận giận tái đi, có điều nể tình hắn đã đủ đáng thương, đứng thẳng người lên, "Vậy đi ta ngủ trên đất."
"Không cần không cần , ta nghĩ ngươi cùng ngủ với ta đi." Tống Thanh Thư cười vui vẻ hơn.
"Ngươi!" Chu Chỉ Nhược nghĩ thầm hắn cái nào gân đánh nhầm rồi, nâng tay lên đã nghĩ cho hắn một cái tát, lại đột nhiên mắt tối sầm lại, cả người vô lực ngã vào giường. Trên.
Tống Thanh Thư cười híp mắt nhìn giường. Trên con mắt tựa mở tựa khép của Chu Chỉ Nhược: "Nương tử, vi phu thập hương Nhuyễn Cân Tán mùi vị làm sao?"
Chu Chỉ Nhược nhớ tới vừa nãy hắn đưa tới cái kia chén trà, trong lòng cả kinh, thấp giọng quát lớn nói: "Tống Thanh Thư, ngươi điên rồi sao?"
"Ta điên rồi?" Tống Thanh Thư kỳ quái nở nụ cười, "Ta xác thực là điên rồi, trơ mắt mà nhìn ngươi cùng Trương Vô Kỵ ở trước mặt ta điên loan đảo phượng, còn tưởng ta không biết."
"Cái gì điên loan đảo phượng?" Chu Chỉ Nhược kinh hãi đến biến sắc, cho rằng hắn biết rõ mình cùng Trương Vô Kỵ ước định, chột dạ nói rằng: "Ngươi biết rồi? Không thể, ngươi không phải. . ."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
"Ta không phải là bị điểm huyệt sao?" Tống Thanh Thư tay vỗ trên nàng trơn bóng hai má, không vội vã mà nói rằng: "May là trời xanh có mắt, nhờ số trời run rủi ta tỉnh lại, sau đó có phòng bị cũng đem bọn ngươi chuẩn bị mười hương Nhuyễn Cân Tán tất cả đều phun ra ngoài, thế mới biết các ngươi hai con chó này trò hề." Nếu không là hai người làm bộ cho mình trị thương, nhưng lén lút hẹn hò sự tình, Tống Thanh Thư cũng không đến nỗi tức giận như thế, trước khi đi đều còn quyết định trả thù một cái.
"Tống Thanh Thư! Ngươi đến cùng muốn thế nào?" Trên mặt bị hắn sờ qua, Chu Chỉ Nhược chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi.
"'' Ngày tốt lại mỹ cảnh như vậy , ta và ngươi cùng ngủ trên một cái giường , hơn nữa chúng ta lại là phu thê , ngươi nói xem ta muốn như thế nào ? '' Tống Thanh Thư nói xong liền bắt đầu giải khai nút buộc trên cổ áo nàng , một cái , một cái lại một cái . Hắn cố cởi chậm hết mức .
'' Tống Thanh Thư , ngươi dám … '' Mắt nhìn y phục của mình từng điểm từng điểm bị cởi , đã lộ ra màu sắc áo lót bên trong , Chu Chỉ Nhược đỏ mặt , nhíu lông mày lại quát lớn .
'' Ta là trượng phu của ngươi , để ngươi làm hết trách nhiệm của một thê tử thì có gì là sai ? '' Tống Thanh Thư rốt cục mở ra áo buộc bên ngoài , bắt đầu thưởng thức tiểu y màu hồng nhạt bên trong . '' Chu choa ! Còn thêu uyên ương nữa này .''
"Tống Thanh Thư, ta nhất định sẽ giết ngươi!" trước Ngực mát lạnh, Chu Chỉ Nhược nghĩ đến lập tức sẽ đến ác mộng, tức giận đến cả người run.
'' Tống Thanh Thư . Ta nhất định sẽ giết ngươi ! '' Trước ngực mát lạnh Chu Chỉ Nhược nghĩ ác mộng lập tức sẽ đến , tức giận cả người run lên .
'' Chết dưới hoa mẫu đơn , thành quỷ cũng phong lưu . Có thể vui vẻ cùng một đại mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ như ngươi , coi như cũng đáng giá . '' Tống Thanh Thư kéo vai đẹp của nàng đem nàng nâng lên , gỡ chiếc trâm búi tóc trên đầu nàng xuống , cả mái tóc đen dài buông xõa lên da thịt trắng như tuyết trên bả vai . Vẻ đẹp trong khoảng khắc này khiến Tống Thanh Thư hô hấp không khỏi hơi ngừng lại .
' Thanh Thư , ngươi buông tha cho ta có được hay không ? Ngươi đã từng đối với ta tốt như vậy , bây giờ tại sao lại muốn làm như thế ? '' Chu Chỉ Nhược thấy hoàn toàn không uy hiếp được Tống Thanh Thư , trong lòng càng ngày càng hoảng loạn , không khỏi nhỏ nhẹ cầu xin lên .
'' Khi ta nghĩ thời điểm ngươi muốn cự còn nghênh mà nằm ở dưới thân Trương Vô Kỵ , Tống Thanh Thư trước đây đã chết rồi .'' Tống Thanh Thư nói một cách lạnh lùng , ngón tay lôi kéo liền đem chiếc dây buộc phía sau lưng nàng mở ra , tiểu y màu phấn hồng không tiếng động rớt xuống bên hông .
'' Ngươi hiểu lầm rồi .. '' Chu Chỉ Nhược vừa nãy vẫn cho là Tống Thanh Thư nghe được nàng đáp ứng hòa hỏa cùng Trương Vô Kỵ , nối lại tiền duyên mới tức giận thành như vậy . Bây giờ mới biết hắn căn bản tức giận không phải vì chuyện này .
"Hiểu lầm?" Tống Thanh Thư cười lạnh, "Ta tận mắt nhìn thấy còn có hiểu lầm gì đó, đừng nói nhảm, sẽ chỉ làm ta càng xem thường ngươi."
"Ta với hắn không có!" Biết tất cả giải thích đều là phí công, Chu Chỉ Nhược thống khổ nhắm hai mắt lại, một giọt nhỏ thanh lệ từ khóe mắt tuột xuống.
'' Thật là thơm ! '' Tống Thanh Thư từ trước ngực nàng ngẩng đầu lên , cảm thấy thời cơ đủ rồi , đem đai lưng của nàng mở ra , cả người hướng tới .
Trong nháy mắt, một thân thể màu ánh sáng trắng như tuyết hoàn toàn bại lộ ở trước mắt Tống Thanh Thư, nhìn thân thể trắng mịn của Chu Chỉ Nhược, lòng dạ Tống Thanh Thư chấn động mạnh, thật là kỳ bí huyền ảo khiến người không thể tra tìm bên trong đến tột cùng tinh tế như thế nào….
Tống Thanh Thư nằm phục lên người nàng, cảm giác mình đè lên một đôi bầu thịt đầy đặn mềm mại, đôi tay hắn để lên nắm chặt hai bầu ngực no đủ của nàng, theo động tác nắm bóp của Tống Thanh Thư, khuôn mặt Chu Chỉ Nhược càng ngày càng ửng hồng, biểu hiện cực kỳ động nhân, hai tay nàng nắm chặt tấm vải giường, bờ eo giãy dụa cố tránh né, nhưng lại vô tình ma sát lại làm cho hạ thể của Tống Thanh Thư càng trở lên cứng ngắt….
Tống Thanh Thư vẫn chưa thỏa mãn như vậy, sau khi nắn bóp hai vú một hồi, một tay hắn theo bụng dưới của nàng trượt xuống, sau đó chui xuống bên dưới vuốt ve, Chu Chỉ Nhược như giống như điện giật, mở ra cặp mắt vô hồn nhìn Tống Thanh Thư, Chu Chỉ Nhược giống nhau một cây độc huyền cầm bị đùa bỡn, chẳng bao lâu liền tiết ra ngọc thể mật huyền long lánh theo phản ứng bản năng nguyên thủy…
"Chỉ Nhược, ngươi tuy rằng ngoài miệng từ chối ta, nhưng thân thể của ngươi phản ứng nhưng vừa vặn ngược lại nha." Tống Thanh Thư giơ lên nhược thủy dính đầy ngón tay sáng lấp lánh, ở Chu Chỉ Nhược trước mặt quơ quơ.
"Vô liêm sỉ!" thời khắc này Chu Chỉ Nhược cảm thấy phi thường lúng túng, vừa đau vừa hận phản ứng trên thân thể mình, lạnh lùng nói rằng, "Ngươi bị cẩu cắn một cái cũng sẽ thống, chẳng lẽ nói rõ ngươi yêu thích bị chó cắn?"
"Ngươi có thể gọi ta bại hoại a, lại như gọi Trương Vô Kỵ như vậy." Nghe được hắn nhắc đến Trương Vô Kỵ, Chu Chỉ Nhược trong lòng đau xót, đồng thời cảm thấy một vật thể nóng xuyên thấu thân thể của mình, biết không giữ được thuần khiết, trong đầu trống rỗng.
Tống Thanh Thư ở trên người nàng động một nén nhang thời gian, bất mãn với chỉ hôn môi da thịt của nàng, nhớ lại mồm miệng nàng lưu hương, toại hướng về nàng miệng tìm lại.
Chu Chỉ Nhược cố gắng né tránh, không cho hắn thực hiện được, tàn bạo nói: "Ta tuy rằng không còn nội lực, có điều ngươi cái đầu lưỡi kia dám đi vào, ta nhất định cắn đứt nó!"
"Ngươi chỉ cần dám cắn, ta nhất định sẽ đưa ngươi vạch trần quần áo, quải ở cửa thành trên, để người trong thiên hạ thưởng thức thân thể mềm mại của Chưởng Môn Nga Mi." Tống Thanh Thư cười đến có chút âm lãnh.
'' Ngươi ! A .. a .. '' Chu Chỉ Nhược mới vừa há mồm liền bị hắn thừa lúc vắng mà vào , trong lúc nhất thời thật sự không dám cắn xuống , không thể làm gì khác hơn là tùy ý đối phương thưởng thức cái lưỡi thơm tho của mình . Trong miệng phát ra một tiếng nghẹn ngào khuất nhục .
Tống Thanh Thư cũng càng ngày càng hưng phấn, Chu Chỉ Nhược má ngọc ửng đỏ, mái tóc như mây của nàng phiêu tán trên vai, trong long hắn dục hỏa hùng hùng thiêu đốt, Chu Chỉ Nhược biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, mặt ngọc đỏ chót, ngực gấp gáp phập phồng, nhìn hạ thể hắn tư thế chẩn bị hạ xuống người của nàng liền run giọng nói:
- Dừng..lại đi…
Tống Thanh Thư đặt miệng ở bờ môi Chu Chỉ Nhược hôn lên một cái, nói:
- Chỉ Nhược, yên tâm đi..ta sẽ cẩn thận từng li từng tí yêu ngươi!
Tống Thanh Thư mọi sự đã chuẩn bị chỉ xong chỉ còn chờ cơ hội, một cơn xúc động tà ác phun lên tâm trí, hắn biến thành một con cự thú hồng hoang hung mãnh, liền cuồng bạo tiến đến hoa tâm của nàng.
- Á….đau quá…
Chu Chỉ Nhược khuôn mặt đã trắng tái, cho dù là nàng không còn xử nữ, nhưng mà lần đầu chịu đựng như vậy còn không chịu nổi, huống hồ chi tấm thân còn trong trắng, nàng cắn chặt đôi môi rướm máu chịu đau…..
Một lúc sau thì Chu Chỉ Nhược lại cảm thấy một điều quái lạ, toàn thân ngứa nhột không ngớt, dục hỏa đã chiếm cứ thân tâm của nàng, Tống Thanh Thư tiếp tục phát lực, không ngừng trùng kích toàn thân đến mỗi tế bào của nàng, hàm răng ngọc cắn chặt, nhíu lại hai hàng lông mày, thừa nhận sự xung kích, vừa như thống khổ, vừa như sung sướng, từ yết hầu nàng rên lên như tiếng khóc, không ngừng thiêu động dục hỏa của Tống Thanh Thư ..
Chu Chỉ Nhược yên lặng mà chịu đựng đối phương ở trên người mình làm xằng làm bậy, rốt cục Tống Thanh Thư bát ở trên người nàng không nhúc nhích. Mẫn cảm thân thể nhận ra được đối phương ở thân thể mình bên trong lưu lại quá nhiều đồ vật, Chu Chỉ Nhược cố nén cảm giác buồn nôn, âm thầm tụ lại tứ tán chân khí.
"Ồ?" Tống Thanh Thư cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trên giường lạc đỏ (còn trinh á), cả kinh nói, "Ngươi làm sao. . . Làm sao vẫn còn. . ."
Chu Chỉ Nhược tràn ngập sự thù hận mà liếc mắt nhìn hắn, cắn chặt môi, không nói một lời.
Việc đã đến nước này, Tống Thanh Thư ngạc nhiên qua đi trái lại một trận mừng như điên, nghỉ ngơi chốc lát, Tống Thanh Thư cảm thụ dưới thân nữ nhân lồi lõm có hứng thú, thân thể mềm mại, rất nhanh lại tới nữa rồi cảm giác. Có điều hắn nhưng thong thả tiếp tục động tác, trái lại lấy ra một cây chủy thủ, ở Chu Chỉ Nhược trên cổ khoa tay: "Chỉ Nhược, ta biết ngươi khôi phục võ công sau nhất định sẽ giết ta, ta không thể làm gì khác hơn là tiên hạ thủ vi cường."
Chu Chỉ Nhược cả kinh, mới vừa có chút dấu hiệu chân khí lại bốn phía tán loạn, đột nhiên ý thức được đối phương nếu nghĩ rõ ràng điểm ấy, chỉ cần thông minh bình thường, vẫn đúng là không thể buông tha chính mình, nghĩ tới đây trái lại trở nên thản nhiên: "Ngươi muốn giết cứ giết, ngươi nếu như muốn nhân cơ hội uy hiếp ta đáp ứng sau đó không truy cứu, đó là nói chuyện viển vông, ta coi như thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi."
"Được, ta cho ngươi cái cơ hội báo thù, " Tống Thanh Thư quỷ dị. Mà cười cợt, "Ta biết ngươi vừa nãy đang cố gắng khôi phục công lực, vừa vặn ngươi như thế một thiên tiên bình thường cô nương, ta cũng cảm thấy đáng tiếc. Vậy ta thử thêm vài lần, liền xem ngươi có bản lãnh hay không trong khoảng thời gian này khôi phục công lực. Nếu như đồng ý đây, liền gật gù, nếu như không đồng ý, ta hiện tại liền tiễn ngươi về Tây thiên, ngược lại sấn nhiệt còn có thể lại tới một lần nữa."
Nghĩ đến liền chết rồi cũng khó tránh hắn ô nhục, Chu Chỉ Nhược có chút sợ hãi, nàng giờ khắc này đem Tống Thanh Thư hận đến tận xương tủy, nghĩ đến ngược lại đều bị hắn dùng qua, trở lại mấy lần cũng không có gì ghê gớm, chính mình dành thời gian khôi phục công lực, chỉ cần có thể giết hắn hết thảy đều là đáng giá.
"Còn không hiểu rõ sao?" Tống Thanh Thư tựa như cười mà không phải cười mà nhìn nàng, lưỡi đao sắc bén ở cổ nàng tới lui tuần tra.
"Ân ~" Chu Chỉ Nhược có chút lúng túng, cuối cùng vẫn là gật đầu bất đắc dĩ.
"Lúc này nhưng là ngươi cầu ta đến làm ngươi nha, sau đó đều đừng quên." Tống Thanh Thư để Chu Chỉ Nhược suýt chút nữa phun ra một ngụm máu đến.
Nghe được tiếng nói mỹ nhân, Tống Thanh Thư liền nhào tới trên thân thể nàng, thở hào hển cặp đùi ngọc đưa lên trên vai, nâng lên cái mông to mọng, tiếp tục cày cấy chăm chỉ trên cơ thể của nàng. Chu Chỉ Nhược khép chặt mắt, nhưng đôi lông mi nhẹ nhàng rung động, hạ thể hai người liên tiếp ma sát vào nhau, Chu Chỉ Nhược cả người mồ hôi đã nhỏ chảy ra, hai gò má ửng hồng, cơn cực kỳ khoái cảm tự bao giờ đã kéo tới, đầu ở trên gối đung đưa, mái tóc dài bay tán loạn, phủ ở trước ngực, vài sợi dính ở trong môi, từ nơi thâm cốc u lan của nàng, tản ra nồng nặc ngây ngấy hăng hăng của con cái tiết dịch, Tống Thanh Thư vẫn tiếp tục không có đình chỉ động tác, mà hắn cũng sẽ không có đình chỉ, cái mông đẹp Chu Chỉ Nhược giờ đã không ngừng mà giơ lên, thả xuống, nghênh đón mỗi một lần xung kích, nàng cắn chặt vào những sợi tóc để không phát ra tiếng rên rỉ. ….
Chu Chỉ Nhược đại não hải trống rỗng, thân thể mềm mại không xương, ở dưới thân Tống Thanh Thư tươi đẹp khôn kể, Tống Thanh Thư động tác điên cuồng, mãnh liệt địa chấn, liều mạng mà nỗ lực! Chu Chỉ Nhược toàn thân run rẩy, vẻ mặt nàng hốt hoảng, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên Chu Chỉ Nhược thân thể kịch liệt co quắp, hai tay bấu mạnh trên giường, lệ rơi đầy mặt, nàng đã đạt được đỉnh phong nam nữ hợp thể giao hoan cực lạc, hai bàn tay nắm thật chặt tấm vải trải giường từ từ xụi lơ vô lực
Chu Chỉ Nhược nằm ở phía dưới sắc mặt ửng đỏ, mỗi một lần nàng hơi tụ tập chân khi lại nổi lên nội lực, thì đều bị của đối phương mạnh mẽ va chạm, cái sướng làm cho tâm linh thần diêu không tập trung được, lại không thể làm gì khác hơn là thêm một lần nữa đã tới với cơn cao trào.
Suốt một đêm này Tống Thanh Thư mệt chết đi sống lại, cuối cùng phóng thích đến sáu lần vào bên trong của Chu Chỉ Nhược, nàng không có cách nào tụ lại được nội lực, không thể làm gì khác hơn là cả người xụi lơ nằm ở yên một chỗ, chấp nhận số mệnh của mình mà nhắm hai mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter.vn , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!