Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Cũng là mãi mãi
Hai chiếc hộp, một hộp tím, một xanh lam.
“Đây là gì vậy?” vừa thấy hai chiếc hộp tôi liền xác định được trong đấy là đồ trang sức.
Anh ấy vừa cởi áo vest vừa nói: “cái màu tím là của Ngô Tiến An gửi tặng cho Khương Thanh.”
“Còn màu xanh lam thì sao?”
“Là của tôi tặng cho em.”
“Tặng cho em?” Tôi lấy hộp màu xanh lên, bên ngoài được gói lại bằng dây ruy băng trắng.
Đang do dự có nên tháo ra, anh ấy đã thay đồ xong quay lại, vươn tay ôm lấy eo tôi, cằm tì vào vai tôi: “người phụ nữ khác có quà để nhận, cục cưng của anh tất nhiên cũng có.”
“Cảm ơn...”
Lòng tôi ấm áp.
“Không cần nói cảm ơn với anh, anh nói rồi, lần này đến lượt anh yêu em.” Anh ấy nói xong, hai tay giúp tôi giữ hộp: “Em mở ra xem thử, thích hay không.”
“Ừm.”
Tôi mở hộp, phía trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền thì cong cong giống như khuôn mặt cười vậy.
Tôi nhớ lúc trước có thấy một người đồng nghiệp đeo qua.
Thấy nó tôi bỗng nhớ đến sợi dây chuyền mà Lý Hào Kiệt đưa cho tôi hồi trước....
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện
Lý Hào Kiệt đưa tay lấy sợi dây chuyền ra, một giây sau tôi liền cảm nhận được lanh lạnh nơi cổ.
Anh ấy vừa đeo cho tôi vừa nói: “Đây là Dương Trung giới thiệu cho tôi, nói là mốt bây giờ, anh đoán là em sẽ thích nó.”
“Thích lắm, cám ơn anh...”
Lúc này anh ấy đã giúp tôi đeo xong.
Tôi cuối đầu, sờ vào sợi dây chuyền trên cổ, trong lòng thì có nhiều lời không thốt ra được.
Tối đó, khi tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm xong, ngồi trên sô pha, anh ấy xem tin tức tài chính và kinh tế, còn tôi thì ngồi vẽ phát họa.
Có Lý Hào Kiệt ngồi cạnh, đối tượng vẽ của tôi vĩnh viễn đều là anh ấy.
Mỗi tối, mỗi khía cạnh đều vẽ ra.
Cuộc tình này, đã gặp nhiều trắc trở, lần này tôi hi vọng có thể thiên trường địa cửu cùng anh.
Nhưng trong lòng lại luôn hiện hữu một phần bất an.
Giống như cuộc tình này chỉ như sao rơi xẹt qua bầu trời, cho dù tôi đã cố gắng bắt lấy, đến cuối cùng cũng chỉ còn là “khách qua đường” không bao giờ có được.
Cho nên tôi vẫn sẵn lòng mà cứ tiếp tục vẽ anh.
Giữ lại sau này mới tô lên màu vẽ.
Coi như là vĩnh hằng.
Khi chuẩn bị kí họa bức thứ hai mà tôi vì anh vẽ của tối hôm nay, điện thoại anh liền vang lên.
Anh ấy liếc qua điện thoại, hơi nhíu lấy mày rồi do dự một hồi, cuối cùng đứng lên bước đến ban công.
Tôi thấy anh đứng bên ban công nhận điện thoại, trong khi trò chuyện bước chân liên tục đi qua đi lại không ngừng bước.
Đi qua đi lại chỗ ban công, giữa mày thì nhíu chặt dường như đã xảy ra chuyện lớn vậy.
Tôi cũng quên luôn vẽ tranh, chỉ tập trung quan sát anh ấy.
Khoảng 10 phút đồng hồ qua đi, anh ấy quay người nhìn tôi, do dự một chút, rồi nói: “em tắt đèn và ti vi rồi bước lên lầu nghỉ ngơi, nếu có người đến nhà thì lập tức gọi điện cho anh, không được lên tiếng, kêu nhỏ một tiếng là được, sau đó...”
Anh ấy nói đến đây chợt dừng lại.
Dường như còn đang nghĩ tới còn việc gì chưa dặn dò nữa hay không.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nhìn anh.
Anh ấy dường như chưa trải qua việc này bao giờ. Trầm lặng một chốc nói: “Không sao, anh giúp em tắt đèn trước.”
Lý Hào Kiệt nói xong liền đi khỏi.
Tôi ngồi trong phòng khách, cả lầu một chỉ còn ánh sáng từ ti vi, lúng túng nhìn vào bản vẻ chỉ vừa phác họa được đường nét khái quát, lòng ẩn ẩn dâng lên nổi bất an.
Tôi tắt ti vi đi, rồi lên lầu tắt hết đèn đi.
Tuy hơi sợ hãi, tim đập thình thịch, nhưng vì làm theo lời Lý Hào Kiệt nói mà tận lực khắc chế.
Nằm một mình trên giường.
Giống như đang chờ đợi cái gì đến vậy.
Tôi nằm rất lâu, chuyện gì cũng không thấy xảy ra, cũng không ngủ được.
Tâm vo thành một vò rối bời, rất nhiều suy đoán ập vào đầu.
Thậm chí đang nghỉ ngợi có phải anh sẽ không quay lại nữa?
Nương nhờ ánh trăng bên cửa số, tôi thấy kim đông hồ chỉ giờ treo trên tường đã kéo đến số 3.
Đã ba giờ rồi, Lý Hào Kiệt còn chưa quay lại, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Tôi có nên gọi điện cho anh? Lỡ như anh hiểu lầm tôi gặp chuyện không may thì sao đây?
Đang lúc rối trí
“Kèn kẹt.”
Dưới lầu vang lên tiếng mở khóa cửa.
Tôi như mắc ghẹn ở cổ họng.
Cả người núp trong chăn, tim đập thình thịch.
Ngay sau đó có tiếng bước chân lên lầu.
Là Lý Hào Kiệt.
Tôi đối với nhịp bước chân khi bước lên lầu của anh vô cùng quen thuộc.
Xác định đó là anh, tôi nhanh chóng bật dậy, đến bên cửa phòng ngủ thấy được anh đã bước ra từ cầu thang.
“Ông xã!”
Tôi xông tới, ôm mạnh cổ Lý Hào Kiệt.
Đợi đến khi ý thức được từ vừa hét lên, tôi liền thấy hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh tôi cũng không để ý đến nữa, ôm lấy cổ anh ghé sát lấy cơ thể anh, làm nũng: “Ông xã, em muốn gọi anh là ông xã, có được không, chúng ta kết hôn có được không? Em không cần gì khác cả, chỉ muốn gọi anh là ông xã.”
Anh ấy nhẹ nâng cơ thể tôi, ôm tôi đi đến phòng ngủ.
Phòng tối đen, tôi không nhìn biểu cảm của anh, nhưng mà có thể cảm nhận được sự mệt nhọc trên người anh.
Thấy anh chẳng nói chẳng rằng, mượn nhờ ánh trăng nhìn mặt anh và hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“...”
Lý Hào Kiệt trầm mặt một lời cũng không nói, tôi có thể cảm nhận được anh chần chờ một lúc sau đó vươn đôi tay ôm lấy cơ thể tôi, anh dùng lực rất mạnh giống như muốn nghiền tôi vào cơ thể của anh vậy.
Đầu anh tì vào vai tôi.
Thời gian cứ như ngừng trôi trong khoảng khắc ấy.
Nhịp đâm tim tôi nhảy nhót: “sao vậy anh?”
“Xin lỗi em, tôi, tôi không thể kết hôn với em được.”
Lý Hào Kiệt ôm tôi chặt như thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì...” anh ấy ôm tôi mấy lần muốn nói rồi thôi, cuối cùng cất tiếng: “Tôi cần chuẩn bị.”
“...được.”
Tôi biết rằng lí do không phải như vậy, nhưng càng biết rõ, anh ấy sẽ không nói ra lí do thật sự cho tôi biết.
Cái ôm tiếp diễn rất lâu, lâu đến mức tôi đều quên mất thời gian đang trôi qua, anh ấy lại nói: “ngủ đi, ngày mai không phải em còn phải đến sinh nhật của Khương Thanh à.”
“Ừm.”
“Xin lỗi em, tôi chắc không đi cùng em được, nhưng mà tối đến tôi sẽ cố gắng qua đón em về.”
“Được.”
Tôi cũng không ép buộc gì anh ấy.
Tôi biết được dường như có điều gì đó đã xảy ra vượt qua sự khống chế của anh.
Trước nay đối với việc có thể hay không thể đi đón tôi, chỉ có hai đáp án, có hoặc không, không có “cố gắng” hai chữ này.
Tôi nằm trên giường, anh ấy thì đi tắm, ngủ không được, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên thật lâu, thật lâu.
Lúc tôi tính đi vào nhìn xem.
Tiếng nước đã ngừng chảy.
Anh ấy bước ra, tôi hiếm khi thấy anh mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh dương đậm này, anh lau người qua loa rồi nằm trên giường.
Anh nằm sau tôi, đây là lần đầu tiên anh không ôm tôi.
Nhưng có thể do anh ấy nằm bên cạnh nên tôi ít nhiều thấy an tâm, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của người đàn ông nằm bên gối.
“Đây là gì vậy?” vừa thấy hai chiếc hộp tôi liền xác định được trong đấy là đồ trang sức.
Anh ấy vừa cởi áo vest vừa nói: “cái màu tím là của Ngô Tiến An gửi tặng cho Khương Thanh.”
“Còn màu xanh lam thì sao?”
“Là của tôi tặng cho em.”
“Tặng cho em?” Tôi lấy hộp màu xanh lên, bên ngoài được gói lại bằng dây ruy băng trắng.
Đang do dự có nên tháo ra, anh ấy đã thay đồ xong quay lại, vươn tay ôm lấy eo tôi, cằm tì vào vai tôi: “người phụ nữ khác có quà để nhận, cục cưng của anh tất nhiên cũng có.”
“Cảm ơn...”
Lòng tôi ấm áp.
“Không cần nói cảm ơn với anh, anh nói rồi, lần này đến lượt anh yêu em.” Anh ấy nói xong, hai tay giúp tôi giữ hộp: “Em mở ra xem thử, thích hay không.”
“Ừm.”
Tôi mở hộp, phía trong là một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền thì cong cong giống như khuôn mặt cười vậy.
Tôi nhớ lúc trước có thấy một người đồng nghiệp đeo qua.
Thấy nó tôi bỗng nhớ đến sợi dây chuyền mà Lý Hào Kiệt đưa cho tôi hồi trước....
truyện được cập nhập trên app mê tình truyện
Lý Hào Kiệt đưa tay lấy sợi dây chuyền ra, một giây sau tôi liền cảm nhận được lanh lạnh nơi cổ.
Anh ấy vừa đeo cho tôi vừa nói: “Đây là Dương Trung giới thiệu cho tôi, nói là mốt bây giờ, anh đoán là em sẽ thích nó.”
“Thích lắm, cám ơn anh...”
Lúc này anh ấy đã giúp tôi đeo xong.
Tôi cuối đầu, sờ vào sợi dây chuyền trên cổ, trong lòng thì có nhiều lời không thốt ra được.
Tối đó, khi tôi và Lý Hào Kiệt ăn cơm xong, ngồi trên sô pha, anh ấy xem tin tức tài chính và kinh tế, còn tôi thì ngồi vẽ phát họa.
Có Lý Hào Kiệt ngồi cạnh, đối tượng vẽ của tôi vĩnh viễn đều là anh ấy.
Mỗi tối, mỗi khía cạnh đều vẽ ra.
Cuộc tình này, đã gặp nhiều trắc trở, lần này tôi hi vọng có thể thiên trường địa cửu cùng anh.
Nhưng trong lòng lại luôn hiện hữu một phần bất an.
Giống như cuộc tình này chỉ như sao rơi xẹt qua bầu trời, cho dù tôi đã cố gắng bắt lấy, đến cuối cùng cũng chỉ còn là “khách qua đường” không bao giờ có được.
Cho nên tôi vẫn sẵn lòng mà cứ tiếp tục vẽ anh.
Giữ lại sau này mới tô lên màu vẽ.
Coi như là vĩnh hằng.
Khi chuẩn bị kí họa bức thứ hai mà tôi vì anh vẽ của tối hôm nay, điện thoại anh liền vang lên.
Anh ấy liếc qua điện thoại, hơi nhíu lấy mày rồi do dự một hồi, cuối cùng đứng lên bước đến ban công.
Tôi thấy anh đứng bên ban công nhận điện thoại, trong khi trò chuyện bước chân liên tục đi qua đi lại không ngừng bước.
Đi qua đi lại chỗ ban công, giữa mày thì nhíu chặt dường như đã xảy ra chuyện lớn vậy.
Tôi cũng quên luôn vẽ tranh, chỉ tập trung quan sát anh ấy.
Khoảng 10 phút đồng hồ qua đi, anh ấy quay người nhìn tôi, do dự một chút, rồi nói: “em tắt đèn và ti vi rồi bước lên lầu nghỉ ngơi, nếu có người đến nhà thì lập tức gọi điện cho anh, không được lên tiếng, kêu nhỏ một tiếng là được, sau đó...”
Anh ấy nói đến đây chợt dừng lại.
Dường như còn đang nghĩ tới còn việc gì chưa dặn dò nữa hay không.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi nhìn anh.
Anh ấy dường như chưa trải qua việc này bao giờ. Trầm lặng một chốc nói: “Không sao, anh giúp em tắt đèn trước.”
Lý Hào Kiệt nói xong liền đi khỏi.
Tôi ngồi trong phòng khách, cả lầu một chỉ còn ánh sáng từ ti vi, lúng túng nhìn vào bản vẻ chỉ vừa phác họa được đường nét khái quát, lòng ẩn ẩn dâng lên nổi bất an.
Tôi tắt ti vi đi, rồi lên lầu tắt hết đèn đi.
Tuy hơi sợ hãi, tim đập thình thịch, nhưng vì làm theo lời Lý Hào Kiệt nói mà tận lực khắc chế.
Nằm một mình trên giường.
Giống như đang chờ đợi cái gì đến vậy.
Tôi nằm rất lâu, chuyện gì cũng không thấy xảy ra, cũng không ngủ được.
Tâm vo thành một vò rối bời, rất nhiều suy đoán ập vào đầu.
Thậm chí đang nghỉ ngợi có phải anh sẽ không quay lại nữa?
Nương nhờ ánh trăng bên cửa số, tôi thấy kim đông hồ chỉ giờ treo trên tường đã kéo đến số 3.
Đã ba giờ rồi, Lý Hào Kiệt còn chưa quay lại, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?
Tôi có nên gọi điện cho anh? Lỡ như anh hiểu lầm tôi gặp chuyện không may thì sao đây?
Đang lúc rối trí
“Kèn kẹt.”
Dưới lầu vang lên tiếng mở khóa cửa.
Tôi như mắc ghẹn ở cổ họng.
Cả người núp trong chăn, tim đập thình thịch.
Ngay sau đó có tiếng bước chân lên lầu.
Là Lý Hào Kiệt.
Tôi đối với nhịp bước chân khi bước lên lầu của anh vô cùng quen thuộc.
Xác định đó là anh, tôi nhanh chóng bật dậy, đến bên cửa phòng ngủ thấy được anh đã bước ra từ cầu thang.
“Ông xã!”
Tôi xông tới, ôm mạnh cổ Lý Hào Kiệt.
Đợi đến khi ý thức được từ vừa hét lên, tôi liền thấy hoảng hốt.
Nhưng rất nhanh tôi cũng không để ý đến nữa, ôm lấy cổ anh ghé sát lấy cơ thể anh, làm nũng: “Ông xã, em muốn gọi anh là ông xã, có được không, chúng ta kết hôn có được không? Em không cần gì khác cả, chỉ muốn gọi anh là ông xã.”
Anh ấy nhẹ nâng cơ thể tôi, ôm tôi đi đến phòng ngủ.
Phòng tối đen, tôi không nhìn biểu cảm của anh, nhưng mà có thể cảm nhận được sự mệt nhọc trên người anh.
Thấy anh chẳng nói chẳng rằng, mượn nhờ ánh trăng nhìn mặt anh và hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì phải không?”
“...”
Lý Hào Kiệt trầm mặt một lời cũng không nói, tôi có thể cảm nhận được anh chần chờ một lúc sau đó vươn đôi tay ôm lấy cơ thể tôi, anh dùng lực rất mạnh giống như muốn nghiền tôi vào cơ thể của anh vậy.
Đầu anh tì vào vai tôi.
Thời gian cứ như ngừng trôi trong khoảng khắc ấy.
Nhịp đâm tim tôi nhảy nhót: “sao vậy anh?”
“Xin lỗi em, tôi, tôi không thể kết hôn với em được.”
Lý Hào Kiệt ôm tôi chặt như thế nhưng lại nói ra những lời như vậy.
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì...” anh ấy ôm tôi mấy lần muốn nói rồi thôi, cuối cùng cất tiếng: “Tôi cần chuẩn bị.”
“...được.”
Tôi biết rằng lí do không phải như vậy, nhưng càng biết rõ, anh ấy sẽ không nói ra lí do thật sự cho tôi biết.
Cái ôm tiếp diễn rất lâu, lâu đến mức tôi đều quên mất thời gian đang trôi qua, anh ấy lại nói: “ngủ đi, ngày mai không phải em còn phải đến sinh nhật của Khương Thanh à.”
“Ừm.”
“Xin lỗi em, tôi chắc không đi cùng em được, nhưng mà tối đến tôi sẽ cố gắng qua đón em về.”
“Được.”
Tôi cũng không ép buộc gì anh ấy.
Tôi biết được dường như có điều gì đó đã xảy ra vượt qua sự khống chế của anh.
Trước nay đối với việc có thể hay không thể đi đón tôi, chỉ có hai đáp án, có hoặc không, không có “cố gắng” hai chữ này.
Tôi nằm trên giường, anh ấy thì đi tắm, ngủ không được, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên thật lâu, thật lâu.
Lúc tôi tính đi vào nhìn xem.
Tiếng nước đã ngừng chảy.
Anh ấy bước ra, tôi hiếm khi thấy anh mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh dương đậm này, anh lau người qua loa rồi nằm trên giường.
Anh nằm sau tôi, đây là lần đầu tiên anh không ôm tôi.
Nhưng có thể do anh ấy nằm bên cạnh nên tôi ít nhiều thấy an tâm, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Nửa đêm nửa tỉnh nửa mê, dường như tôi nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ của người đàn ông nằm bên gối.