Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 439: Nghe lời như một đứa trẻ
Tôi đứng ở bên cạnh và cuối cùng đã hiểu rõ tại sao Lý Hào Kiệt lại suy sụp.
Ngay cả chút chuyện nhỏ như ngồi xuống như vậy cũng khiến anh tốn nhiều sức lực, chắc chắn anh có cảm giác rất thất bại.
Tôi không dám nói, chỉ có thể đứng ở bên cạnh và cầm lấy vòi hoa sen, đang muốn mở ra. Chợt anh ngước mắt và hỏi tôi: “Em định mặc quần áo để giúp anh tắm sao?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“...”
Không đợi tôi nói chuyện, anh đã nói tiếp: “Ở đây cũng không có thừa quần áo đâu. Nếu quần áo của em bị ướt lại trần truồng đi ra ngoài đi. Dù sao những người vệ sĩ bên ngoài kia đã nhìn sạch em rồi.”
Lời anh nói chẳng khác nào mang theo kim châm, tôi nghe mà trên mặt đỏ bừng, hận không thể tìm lấy một chỗ nứt để chui vào.
Trong giây lát, tôi lại có chút mờ mịt hỏi: “Vậy em mặc gì...”
“Anh đã cởi hết rồi, dựa vào đâu mà em vẫn mặc chứ?”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, mặc dù nói thì nói như vậy nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác là anh có suy nghĩ gì không đàng hoàng.
Hoặc nói là anh có muốn cũng không thể làm được.
Tôi hơi do dự và đang muốn đi ra ngoài thay quần áo lại thấy anh trực tiếp từ phía sau kéo tôi lại, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn nói: “Em đi đâu?”
“Em đi thay quần áo mà...”
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh dường như hơi mất hứng: “Em thay ở đây cũng được. Anh cũng đâu phải chưa từng nhìn, em giấu cái gì chứ!?”
Từ sau khi xảy ra chuyện, ngoại trừ ngày tôi mặc áo cưới thì mỗi câu Lý Hào Kiệt nói gần như đều giống như ăn thuốc súng vậy, không thể nói chuyện tử tế được.
Tôi mím môi nhưng cũng không oán giận anh mà ngoan ngoãn đứng ở trong phòng tắm và cởi quần áo.
Sau đó tôi lại cầm lấy vòi hoa sen và điều chỉnh độ ấm của nước rồi để nước chảy lên trên lưng anh và hỏi: “Anh thấy nước ấm thế này được chưa?”
“Được rồi.”
Anh thản nhiên nói.
Chẳng bao lâu, trong phòng tắm có hơi nước bốc lên.
Tôi giúp Lý Hào Kiệt gội đầu trước, sau đó mới giúp anh tắm rửa trên người.
Anh cứ ngồi đàng hoàng như thế chẳng khác nào một đứa trẻ, mặc cho tôi sắp xếp mà vẫn không nhúc nhích.
Thật giống như người ngồi trước mặt của tôi không phải là anh mà là Thiểm Thiểm vậy.
Nghĩ tới điều này, tôi cũng dần dần thấy yên tâm hơn.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã rất nhiều ngày không tắm rồi. Từ một người trước đây mỗi ngày đều tắm, bây giờ hơn một tuần cũng không tắm thì chắc anh đã khó chịu không chịu nổi, cho nên tôi tắm cho anh đặc biệt cẩn thận.
Chờ sau khi tắm xong, tôi lau người cho anh rồi giúp anh mặc quần áo xong, bản thân mới mặc quần áo vào.
Sau đó, tôi đẩy xe lăn tới.
Lý Hào Kiệt cũng không trông cậy vào tôi mà tự mình chống tay vào tay vịn xe lăn, dự định ngồi lại trên xe.
Nhưng trong phòng tắm bây giờ không giống với lúc chưa tắm. Lúc này, trong phòng tắm đều là hơi nước. Khi hai tay anh chống lên xe lăn và sắp ngồi lên xe thì đột nhiên bị trượt...
Chiếc ghế anh ngồi lúc trước bị đổ khiến chân anh không còn chỗ dựa và ngã xuống!
Tôi sợ đến mức vội vàng xông tới đỡ nhưng căn bản không đỡ nổi.
Cả hai người cùng bị ngã xuống nền phòng tắm.
Bởi vì tay tôi đỡ phía sau lưng của anh nên bị cả người anh đè lên.
Đau!
Tôi cắn răng không dám kêu, mà quan tâm Lý Hào Kiệt trước: “Anh không sao chứ?”
Anh miễn cưỡng ngồi dậy và cúi đầu không nói lời nào.
Tôi cho rằng anh không có việc gì nên dựng cái ghế lên trước.
Nhưng tôi vừa mới dựng cái ghế lên thì anh đột nhiên vung nắm đấm bắt đầu đập vào chân của mình hết lần này tới lần khác!
“Đừng đánh nữa!”
Tôi thật sự đau lòng khi nhìn thấy anh như vậy, vội vàng giơ tay ra ngăn cản.
Cho dù chân của Lý Hào Kiệt hỏng nhưng tay anh vẫn lành lặn.
Cánh tay anh còn có sức lực. Mặc cho tôi ngăn cản thế nào, anh vẫn đấm vào cái chân của mình.
Tôi nhìn anh đánh mà làm thế nào cũng không ngăn cản được, cuối cùng quyết định nằm lên trên đùi của anh.
Anh thấy tôi đè lên, trong kẽ răng rít lên hai từ: “Cút ngay.”
Tôi không nghe mà cứ đè lên và hô to: “Nếu không anh cứ đánh em trước đi, anh đánh chết em rồi thì chẳng còn ai ngăn cản anh nữa.”
Tôi vừa dứt lời đã cảm giác sau lưng bị đấm mạnh một cái.
“Khụ!”
Tôi liều mạng ho khan, ngay sau đó lại là một đấm!
Hai quyền đánh vào trên người tôi.
Tôi rất đau nhưng không kêu la, chỉ cắn răng chờ anh đánh tiếp.
Nhưng sau khi đánh hai cái, tôi chờ mãi cuối cùng vẫn không thấy đòn thứ ba rơi xuống.
Một lát sau, tôi mới nghe giọng nói không kiên nhẫn của Lý Hào Kiệt từ phía sau vang lên: “Đứng lên đi! Đừng có đè lên người tôi nữa, phiền lắm!”
Vậy là anh sẽ không đánh nữa sao?
Nghe anh nói vậy, trái tim của tôi mới thả lỏng được một chút.
Lần này, tôi lại thử đỡ Lý Hào Kiệt dậy, phí hết sức lực tôi mới đỡ được anh từ dưới đất lên đến trên xe lăn.
Đỡ được anh đến trên xe lăn, tôi cảm giác cả người mình cũng toát mồ hôi, dính ướt hết quần áo.
Tôi không lau mà chỉ nhìn Lý Hào Kiệt ngồi ở xe lăn và nói: “Xin lỗi, tại em bình thường không chú ý tới chuyện rèn luyện, sau này em nhất định sẽ tăng cường tập luyện.”
Mộc Lan đã từng nói qua, những người như bọn họ đều có tâm hồn nhạy cảm lại yếu đuối.
Cho nên, tôi ôm nguyên nhân chuyện này vào cho mình.
Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi đẩy anh ra ngoài.
Khi vào trong phòng, anh nói: “Em ra ngoài chờ đi. Khi nào anh cần sẽ gọi em.”
“Được.”
Tôi trả lời xong và đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi làm người giúp việc. Tôi đứng ở trong hành lang thật dài và cứ nhìn bên trái một lát lại nhìn phải một lát. Lúc này tôi mới phát hiện ra đứng không thật sự là một chuyện buồn chán, hơn nữa còn lãng phí thời gian, lãng phí mạng sống.
Lúc này, nếu Lý Hào Kiệt không cần tôi thì tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ anh sai bảo.
Tôi đứng ở đây mà hận không thể lấy điện thoại của mình tới vẽ một lúc.
Nhưng tôi biết mình không thể làm vậy được.
Nếu tôi làm như vậy, rõ ràng là đang cho Lý Hào Kiệt lý do để đuổi mình đi.
Tôi cứ đứng ở bên ngoài như vậy mãi tới mười một giờ thì vệ sĩ mới đi qua và bảo tôi đi nấu cơm. Tôi lại ngoan ngoãn rời đi.
Mặc dù ở đây là vùng ngoại thành và chỉ có một mình Lý Hào Kiệt ở, nhưng trong tủ lạnh của phòng bếp vẫn nhét chặt kín, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có đầy đủ cả.
Tôi nghĩ bây giờ chân của Lý Hào Kiệt không tốt, tức giận không thuận, lại chọn một ít tốt hơn tiêu hóa thức ăn, nhìn thấy tủ lạnh trong phòng còn có xương cốt, suy nghĩ một lát, lại nấu một nồi xương cốt canh, nhưng xương cốt canh buổi trưa là ăn không hết, bây giờ lửa nhỏ hầm lên, buổi tối chắc là có thể ăn.
Tôi xào ba thức ăn, làm cơm tẻ và cháo hai loại món chính, lại để ở một bên toa ăn lên, đẩy đi tới.
Vừa xong tầng hai, tôi lại nghe Lý Hào Kiệt giọng nói của tức giận: “Cô ấy đi làm gì!”
Cửa phòng ngủ là giam giữ, nhưng tôi vẫn ôi là rõ ràng nghe thấy được giọng nói của Lý Hào Kiệt, sợ đến mức vội vàng đẩy chiếc xe chạy tới.
Một tới cửa, lại nghe bên trong “Loảng xoảng!” một tiếng, giống như là cái gì đồ thủy tinh nện vào trên tường.
Tôi sợ đến mức vội vàng mở cửa, vệ sĩ đứng ở bên cạnh không dám nhúc nhích, bên cạnh hắn là bình hoa đã vỡ vụn, xung quanh còn có nước thấm.
Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó trên gương mặt đầy phẫn nộ hỏi: “Em đi đâu? Làm người giúp việc làm như thế nào không biết sao? Còn dùng tôi dạy cho em thật sao?”
“Em... em đi nấu cơm.” Tôi nói xong, lại nghĩ tới Mộc Lan nói, vội vàng xin lỗi nói: “Xin lỗi, trước khi em đi cần phải nói với ngài một tiếng, tất cả đều lỗi của em.”
Người đàn ông nghe tôi nói như vậy, hình như hết giận một ít, quay xe lăn qua.
Tôi đi tới bên cạnh vệ sĩ, cúi người, bắt đầu dọn mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất.
Ngay cả chút chuyện nhỏ như ngồi xuống như vậy cũng khiến anh tốn nhiều sức lực, chắc chắn anh có cảm giác rất thất bại.
Tôi không dám nói, chỉ có thể đứng ở bên cạnh và cầm lấy vòi hoa sen, đang muốn mở ra. Chợt anh ngước mắt và hỏi tôi: “Em định mặc quần áo để giúp anh tắm sao?”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“...”
Không đợi tôi nói chuyện, anh đã nói tiếp: “Ở đây cũng không có thừa quần áo đâu. Nếu quần áo của em bị ướt lại trần truồng đi ra ngoài đi. Dù sao những người vệ sĩ bên ngoài kia đã nhìn sạch em rồi.”
Lời anh nói chẳng khác nào mang theo kim châm, tôi nghe mà trên mặt đỏ bừng, hận không thể tìm lấy một chỗ nứt để chui vào.
Trong giây lát, tôi lại có chút mờ mịt hỏi: “Vậy em mặc gì...”
“Anh đã cởi hết rồi, dựa vào đâu mà em vẫn mặc chứ?”
Vẻ mặt anh lạnh lùng, mặc dù nói thì nói như vậy nhưng tôi hoàn toàn không có cảm giác là anh có suy nghĩ gì không đàng hoàng.
Hoặc nói là anh có muốn cũng không thể làm được.
Tôi hơi do dự và đang muốn đi ra ngoài thay quần áo lại thấy anh trực tiếp từ phía sau kéo tôi lại, giọng điệu có phần mất kiên nhẫn nói: “Em đi đâu?”
“Em đi thay quần áo mà...”
Tôi chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh dường như hơi mất hứng: “Em thay ở đây cũng được. Anh cũng đâu phải chưa từng nhìn, em giấu cái gì chứ!?”
Từ sau khi xảy ra chuyện, ngoại trừ ngày tôi mặc áo cưới thì mỗi câu Lý Hào Kiệt nói gần như đều giống như ăn thuốc súng vậy, không thể nói chuyện tử tế được.
Tôi mím môi nhưng cũng không oán giận anh mà ngoan ngoãn đứng ở trong phòng tắm và cởi quần áo.
Sau đó tôi lại cầm lấy vòi hoa sen và điều chỉnh độ ấm của nước rồi để nước chảy lên trên lưng anh và hỏi: “Anh thấy nước ấm thế này được chưa?”
“Được rồi.”
Anh thản nhiên nói.
Chẳng bao lâu, trong phòng tắm có hơi nước bốc lên.
Tôi giúp Lý Hào Kiệt gội đầu trước, sau đó mới giúp anh tắm rửa trên người.
Anh cứ ngồi đàng hoàng như thế chẳng khác nào một đứa trẻ, mặc cho tôi sắp xếp mà vẫn không nhúc nhích.
Thật giống như người ngồi trước mặt của tôi không phải là anh mà là Thiểm Thiểm vậy.
Nghĩ tới điều này, tôi cũng dần dần thấy yên tâm hơn.
Tôi nghĩ, có lẽ anh đã rất nhiều ngày không tắm rồi. Từ một người trước đây mỗi ngày đều tắm, bây giờ hơn một tuần cũng không tắm thì chắc anh đã khó chịu không chịu nổi, cho nên tôi tắm cho anh đặc biệt cẩn thận.
Chờ sau khi tắm xong, tôi lau người cho anh rồi giúp anh mặc quần áo xong, bản thân mới mặc quần áo vào.
Sau đó, tôi đẩy xe lăn tới.
Lý Hào Kiệt cũng không trông cậy vào tôi mà tự mình chống tay vào tay vịn xe lăn, dự định ngồi lại trên xe.
Nhưng trong phòng tắm bây giờ không giống với lúc chưa tắm. Lúc này, trong phòng tắm đều là hơi nước. Khi hai tay anh chống lên xe lăn và sắp ngồi lên xe thì đột nhiên bị trượt...
Chiếc ghế anh ngồi lúc trước bị đổ khiến chân anh không còn chỗ dựa và ngã xuống!
Tôi sợ đến mức vội vàng xông tới đỡ nhưng căn bản không đỡ nổi.
Cả hai người cùng bị ngã xuống nền phòng tắm.
Bởi vì tay tôi đỡ phía sau lưng của anh nên bị cả người anh đè lên.
Đau!
Tôi cắn răng không dám kêu, mà quan tâm Lý Hào Kiệt trước: “Anh không sao chứ?”
Anh miễn cưỡng ngồi dậy và cúi đầu không nói lời nào.
Tôi cho rằng anh không có việc gì nên dựng cái ghế lên trước.
Nhưng tôi vừa mới dựng cái ghế lên thì anh đột nhiên vung nắm đấm bắt đầu đập vào chân của mình hết lần này tới lần khác!
“Đừng đánh nữa!”
Tôi thật sự đau lòng khi nhìn thấy anh như vậy, vội vàng giơ tay ra ngăn cản.
Cho dù chân của Lý Hào Kiệt hỏng nhưng tay anh vẫn lành lặn.
Cánh tay anh còn có sức lực. Mặc cho tôi ngăn cản thế nào, anh vẫn đấm vào cái chân của mình.
Tôi nhìn anh đánh mà làm thế nào cũng không ngăn cản được, cuối cùng quyết định nằm lên trên đùi của anh.
Anh thấy tôi đè lên, trong kẽ răng rít lên hai từ: “Cút ngay.”
Tôi không nghe mà cứ đè lên và hô to: “Nếu không anh cứ đánh em trước đi, anh đánh chết em rồi thì chẳng còn ai ngăn cản anh nữa.”
Tôi vừa dứt lời đã cảm giác sau lưng bị đấm mạnh một cái.
“Khụ!”
Tôi liều mạng ho khan, ngay sau đó lại là một đấm!
Hai quyền đánh vào trên người tôi.
Tôi rất đau nhưng không kêu la, chỉ cắn răng chờ anh đánh tiếp.
Nhưng sau khi đánh hai cái, tôi chờ mãi cuối cùng vẫn không thấy đòn thứ ba rơi xuống.
Một lát sau, tôi mới nghe giọng nói không kiên nhẫn của Lý Hào Kiệt từ phía sau vang lên: “Đứng lên đi! Đừng có đè lên người tôi nữa, phiền lắm!”
Vậy là anh sẽ không đánh nữa sao?
Nghe anh nói vậy, trái tim của tôi mới thả lỏng được một chút.
Lần này, tôi lại thử đỡ Lý Hào Kiệt dậy, phí hết sức lực tôi mới đỡ được anh từ dưới đất lên đến trên xe lăn.
Đỡ được anh đến trên xe lăn, tôi cảm giác cả người mình cũng toát mồ hôi, dính ướt hết quần áo.
Tôi không lau mà chỉ nhìn Lý Hào Kiệt ngồi ở xe lăn và nói: “Xin lỗi, tại em bình thường không chú ý tới chuyện rèn luyện, sau này em nhất định sẽ tăng cường tập luyện.”
Mộc Lan đã từng nói qua, những người như bọn họ đều có tâm hồn nhạy cảm lại yếu đuối.
Cho nên, tôi ôm nguyên nhân chuyện này vào cho mình.
Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi nhưng không nói gì.
Tôi đẩy anh ra ngoài.
Khi vào trong phòng, anh nói: “Em ra ngoài chờ đi. Khi nào anh cần sẽ gọi em.”
“Được.”
Tôi trả lời xong và đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi làm người giúp việc. Tôi đứng ở trong hành lang thật dài và cứ nhìn bên trái một lát lại nhìn phải một lát. Lúc này tôi mới phát hiện ra đứng không thật sự là một chuyện buồn chán, hơn nữa còn lãng phí thời gian, lãng phí mạng sống.
Lúc này, nếu Lý Hào Kiệt không cần tôi thì tôi chẳng thể làm gì, chỉ có thể đứng ở chỗ này chờ anh sai bảo.
Tôi đứng ở đây mà hận không thể lấy điện thoại của mình tới vẽ một lúc.
Nhưng tôi biết mình không thể làm vậy được.
Nếu tôi làm như vậy, rõ ràng là đang cho Lý Hào Kiệt lý do để đuổi mình đi.
Tôi cứ đứng ở bên ngoài như vậy mãi tới mười một giờ thì vệ sĩ mới đi qua và bảo tôi đi nấu cơm. Tôi lại ngoan ngoãn rời đi.
Mặc dù ở đây là vùng ngoại thành và chỉ có một mình Lý Hào Kiệt ở, nhưng trong tủ lạnh của phòng bếp vẫn nhét chặt kín, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều có đầy đủ cả.
Tôi nghĩ bây giờ chân của Lý Hào Kiệt không tốt, tức giận không thuận, lại chọn một ít tốt hơn tiêu hóa thức ăn, nhìn thấy tủ lạnh trong phòng còn có xương cốt, suy nghĩ một lát, lại nấu một nồi xương cốt canh, nhưng xương cốt canh buổi trưa là ăn không hết, bây giờ lửa nhỏ hầm lên, buổi tối chắc là có thể ăn.
Tôi xào ba thức ăn, làm cơm tẻ và cháo hai loại món chính, lại để ở một bên toa ăn lên, đẩy đi tới.
Vừa xong tầng hai, tôi lại nghe Lý Hào Kiệt giọng nói của tức giận: “Cô ấy đi làm gì!”
Cửa phòng ngủ là giam giữ, nhưng tôi vẫn ôi là rõ ràng nghe thấy được giọng nói của Lý Hào Kiệt, sợ đến mức vội vàng đẩy chiếc xe chạy tới.
Một tới cửa, lại nghe bên trong “Loảng xoảng!” một tiếng, giống như là cái gì đồ thủy tinh nện vào trên tường.
Tôi sợ đến mức vội vàng mở cửa, vệ sĩ đứng ở bên cạnh không dám nhúc nhích, bên cạnh hắn là bình hoa đã vỡ vụn, xung quanh còn có nước thấm.
Lý Hào Kiệt nhìn thấy tôi, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó trên gương mặt đầy phẫn nộ hỏi: “Em đi đâu? Làm người giúp việc làm như thế nào không biết sao? Còn dùng tôi dạy cho em thật sao?”
“Em... em đi nấu cơm.” Tôi nói xong, lại nghĩ tới Mộc Lan nói, vội vàng xin lỗi nói: “Xin lỗi, trước khi em đi cần phải nói với ngài một tiếng, tất cả đều lỗi của em.”
Người đàn ông nghe tôi nói như vậy, hình như hết giận một ít, quay xe lăn qua.
Tôi đi tới bên cạnh vệ sĩ, cúi người, bắt đầu dọn mảnh vỡ bình hoa trên mặt đất.