Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 466: Anh ở nhà đợi em
Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng người ở đầu dây bên kia đã nghe máy. Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Thiểm Thiểm phát sốt rồi.”
Khi tôi nói dứt lời, đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng.
Lòng tôi như treo trên cao, chập chùng không thể bình tĩnh được.
Sau một lát, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc của Lý Trọng Mạnh vang lên: “Vậy sao? Vậy đưa nó đến bệnh viện Trọng Mạnh đi, để anh khám cho.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Từ giọng nói của anh ta, tôi có thể cảm nhận được anh ta không hề cảm thấy bất ngờ.
Chẳng lẽ, Lý Trọng Mạnh đúng là đã tiêm thứ gì đó cho Thiểm Thiểm ư?
Nếu đúng là như vậy thì anh ta cũng quá độc ác rồi!
Tôi nhìn Thiểm Thiểm đang truyền dịch, nghĩ thầm, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Sau khi truyền dịch xong thằng bé sẽ hạ sốt thì sao?
Có phải như vậy hay không đây!
Nghĩ đến chuyện này, tôi bèn lập tức kết thúc cuộc gọi.
Đúng, không thể rơi vào cái bẫy của anh ta!
Nhưng dù tôi tắt máy, Lý Trọng Mạnh cũng không gọi lại.
Sự bình tĩnh của anh ta ngược lại càng khiến tôi thêm hoảng hốt.
Nhưng tôi chỉ có thể đánh cược một lần, lỡ như bệnh của Thiểm Thiểm sẽ khỏi thì sao?
Mọi chuyện mãi mãi cũng không đơn giản như tôi tưởng tượng.
Tôi để Thiểm Thiểm truyền dịch liên tiếp ba ngày, thế nhưng cơn sốt không hề giảm bớt!
Trơ mắt nhìn Thiểm Thiểm càng ngày càng xanh xao, không có tinh thần, tôi cực kì đau lòng. Đến cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tìm Karon trước.
Tôi tới trung tâm nghiên cứu của đại học Y.
Tôi nói với lễ tân rằng tôi muốn tìm Karon, nhưng nhân viên lễ tân lại nói gần đây Karon có một hạng mục nghiên cứu ở nước ngoài, đã xuất ngoại rồi, tạm thời sẽ không trở về.
Tôi chợt nhớ tới trước kia từng nhìn thấy Karon trong sân nhà họ Lý.
Chẳng lẽ lần này Karon ra nước ngoài cũng có liên quan tới Lý Hào Kiệt sao?
Nếu đúng là như thế, vậy tôi quả thực không thể gặp anh ấy được rồi.
Tôi tới hụt mất rồi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể kể lại mọi chuyện cho chị Khương Thanh, muốn nhờ chị ấy hỏi Ngô Tiến An xem có thể tìm được Lý Hào Kiệt hay không.
Chị Khương Thanh nhận được điện thoại của tôi, ngày thứ hai đã vội vã về nước.
Chị ấy đến nhà Tống Tuyết, vừa vào liền lên thẳng tầng hai, nhìn thấy Thiểm Thiểm đang nằm trên giường, sốt đỏ bừng mặt, đôi mắt lờ đờ hơi khép lại, đau lòng mà ôm ngay thằng bé vào lòng. “Ôi chao, con trai nuôi của mẹ, tại sao mới một thời gian không gặp đã trở nên như vậy rồi chứ?”
Thiểm Thiểm nghe thấy giọng của Khương Thanh, cũng không mở mắt, chỉ khe khẽ mở miệng gọi: “Mẹ nuôi ơi.”
“Ừ mẹ nuôi đây rồi, con trai ngoan của mẹ.” Khương Thanh cầm tay Thiểm Thiểm rồi khẽ xoa đầu thằng bé: “Nóng quá vậy.”
“Vâng,” Tôi nhíu mày đau khổ, “Bây giờ em chỉ nghi ngờ Lý Trọng Mạnh đã tiêm cho thằng bé thứ bệnh gì đó. Nếu đúng là như thế, mà em lại không thể tìm ra người nào giúp đỡ thì chỉ có thể tới tìm anh ta mà thôi.”
Khương Thanh nghe xong mặt mày cũng trở nên nghiêm nghị. Chị ấy lấy điện thoại gọi cho Ngô Tiến An.
Khương Thanh và Ngô Tiến An đúng là không khác gì hàng mua một tặng một.
Vừa gọi điện được qua ba mươi phút, Ngô Tiến An đã tới nơi.
Sau khi anh ấy đi lên tầng, tôi liền hỏi trước: “Anh có thể liên lạc với Lý Hào Kiệt không? Tôi biết bây giờ làm phiền đến anh ấy là không nên nhưng quả thật tôi đã không biết nên làm gì nữa rồi.”
Chuyện đến nước này tôi mới nhận ra chính mình thật vô dụng. Có rất nhiều chuyện, nếu không có Lý Hào Kiệt thì tôi không thể nào giải quyết được.
Ngô Tiến An nghe tôi nói xong chỉ cau mày nói: “Chị dâu, không phải em không giúp chị mà đại ca thực sự không nói cho em biết anh ấy đã đi đâu.”
Hình như sợ tôi không tin, anh ta liền giơ ba ngón tay lên trời mà thề: “Nếu em lừa chị thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, đoạn tử tuyệt tôn!”
“Sao anh lại vô dụng thế hả?” Khương Thanh liếc Ngô Tiến An một cái, “Chuyện gì cần đến anh anh cũng không giúp được cái gì cả.”
Ngô Tiến An cũng rất bất đắc dĩ, “Mọi người cũng không phải không biết tính của đại ca, chuyện mà anh ấy muốn giấu thì ai mà biết được cơ chứ!”
Ngô Tiến An nói không sai.
Chuyện mà Lý Hào Kiệt đã muốn giấu thì ai có thể biết được chứ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, lập tức nói: “Hai người canh chừng Thiểm Thiểm giúp tôi một lát, tôi tới tâp đoàn Hào Thiên một chuyến.”
Tôi nghĩ, chắc chắn Dương Trung sẽ biết!
Nếu Lý Hào Kiệt biết Thiểm Thiểm xảy ra chuyện, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Tôi lái xe tới tập đoàn Hào Thiên.
Vừa tắt máy, còn chưa kịp xuống xe điện thoại liền vang lên.
Tôi liếc qua số điện thoại trên màn hình. Tuy rằng không lưu tên nhưng tôi biết rõ đó là Lý Trọng Mạnh.
Tim tôi đập mạnh một nhịp.
Ngây ra một lát, tôi vẫn nghe máy.
Cuộc gọi được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng vốn có của Lý Trọng Mạnh: “Tiểu Điệp à, hiện tại Tiểu Kiệt đang nằm trong giai đoạn quan trọng, tiếp nhận lần phẫu thuật quan trọng nhất. Loại phẫu thuật như vậy một khi bỏ lỡ thời cơ tiến hành tốt nhất thì rất có khả năng sẽ mãi mãi không thể đứng dậy được nữa.”
Lý Trọng Mạnh chỉ nói đến đây.
Đúng là đánh rắn đánh bảy tấc.
Trước kia Lý Hào Kiệt có thể bình thản là bởi anh ấy tin chắc rằng cuộc phẫu thuật của mình có cơ hội thành công rất lớn, anh ấy thực sự có thể đứng dậy được.
Nếu như chuyện của Thiểm Thiểm khiến anh ấy phân tâm, không thể không về nước, bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
Như vậy chuyện gì sẽ xảy ra?
Không cần nói cũng biết.
Tôi siết chặt điện thoại, không nói một lời.
Bên kia lại một lần nữa truyền đến tiếng của anh ta: “Hử?”
Tôi cắn chặt răng lên môi, mặc cho trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện, nhưng vẫn hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi tới tìm anh.”
“Anh ở nhà.”
Lý Trọng Mạnh không ở bệnh viện, anh ta nói anh ta đang ở nhà.
Tuy anh ta không nói rõ là nơi nào, nhưng tôi biết, đó là Thịnh Thủy Đài, phòng tân hôn trước kia của chúng tôi.
“Vậy tôi ở trong quán cà phê ngoài cổng khu biệt thự chờ anh.”
Tôi sẽ không đến nhà anh ta, nếu không chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Anh ta ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng, “Tiểu Điệp, em có nhầm lẫn gì không thế? Hiện tại bệnh của Thiểm Thiểm chỉ có mình anh có thể chữa được. Em cảm thấy em ở trước mặt anh còn có thể thương lượng điều kiên sao?”
“Lý Trọng Mạnh anh thật sự tiêm mầm bệnh vào người Thiểm Thiểm sao?!”
Tôi choáng váng!
Đầu dây bên kia, Lý Trọng Mạnh vẫn ung dung từ tốn: “Từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng phủ nhận chuyện này mà!”
Lời của anh ta khiến tôi ngây ngốc.
Đúng vậy.
Lý Trọng Mạnh từ trước tới nay chưa từng phủ nhận chuyện anh ra đã tiêm mầm bệnh vào cơ thể Thiểm Thiểm.
Chỉ có một mình tôi vẫn ngây thơ cho rằng anh ta không độc ác đến mức như vậy mà thôi!
Tôi cắn chặt răng, cực kì không muốn nhưng lại càng rõ ràng rằng chính mình đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Bất đắc dĩ tôi chỉ đành nói, “Được, tôi lập tức đi qua đó.”
Nói xong, tôi liền tắt điện thoại.
Tôi lại khởi động xe, quay đầu lái tới Thịnh Thủy Đài.
Bởi vì lần đầu tiên tôi lái xe tới đây, cũng không phải là chủ nhà trong khu này nên chỉ có thể đỗ xe ở bãi xe bên ngoài.
Tôi đỗ xe lại, đi xuống rồi đi thẳng vào trong khu biệt thự.
Cách một năm mới trở lại nơi này, không thể không nói, vấn đề xanh hóa ở đây được thực hiện rất tốt. Hiện tại đúng lúc là cuối xuân đầu hạ, trăm hoa đua nở, cả một vùng tiểu khu đều rực rỡ với đủ sắc màu hoa.
Cực kì xinh đẹp.
Tiếc rằng tôi không có lòng dạ nào để ngắm cảnh, chỉ vội vã đi tới cửa căn hộ đã từng thuộc về tôi và Lý Trọng Mạnh.
Tôi còn chưa kịp gõ thì cửa đã mở ra.
Lý Trọng Mạnh đứng trước cửa, mặc áo blu trắng của bác sĩ, mái tóc hơi hất lên.
Tôi nhìn ra được, vừa nãy anh ta không ở nhà, mà là vội vã trở về ngay trước khi tôi đến.
Tôi lười vạch trần anh ta, cứ như vậy đi thẳng vào trong.
Anh ta nghiêng người qua nhường đường.
Sau khi bước vào, tôi đánh mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Căn nhà này vẫn giống hệt như khi tôi rời đi, không thay đổi chút gì.
Hình như, ngay cả đĩa hoa quả trên bàn cũng vẫn là dáng vẻ lúc trước.
Khi tôi nói dứt lời, đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng.
Lòng tôi như treo trên cao, chập chùng không thể bình tĩnh được.
Sau một lát, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc của Lý Trọng Mạnh vang lên: “Vậy sao? Vậy đưa nó đến bệnh viện Trọng Mạnh đi, để anh khám cho.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Từ giọng nói của anh ta, tôi có thể cảm nhận được anh ta không hề cảm thấy bất ngờ.
Chẳng lẽ, Lý Trọng Mạnh đúng là đã tiêm thứ gì đó cho Thiểm Thiểm ư?
Nếu đúng là như vậy thì anh ta cũng quá độc ác rồi!
Tôi nhìn Thiểm Thiểm đang truyền dịch, nghĩ thầm, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Sau khi truyền dịch xong thằng bé sẽ hạ sốt thì sao?
Có phải như vậy hay không đây!
Nghĩ đến chuyện này, tôi bèn lập tức kết thúc cuộc gọi.
Đúng, không thể rơi vào cái bẫy của anh ta!
Nhưng dù tôi tắt máy, Lý Trọng Mạnh cũng không gọi lại.
Sự bình tĩnh của anh ta ngược lại càng khiến tôi thêm hoảng hốt.
Nhưng tôi chỉ có thể đánh cược một lần, lỡ như bệnh của Thiểm Thiểm sẽ khỏi thì sao?
Mọi chuyện mãi mãi cũng không đơn giản như tôi tưởng tượng.
Tôi để Thiểm Thiểm truyền dịch liên tiếp ba ngày, thế nhưng cơn sốt không hề giảm bớt!
Trơ mắt nhìn Thiểm Thiểm càng ngày càng xanh xao, không có tinh thần, tôi cực kì đau lòng. Đến cuối cùng tôi vẫn quyết định đi tìm Karon trước.
Tôi tới trung tâm nghiên cứu của đại học Y.
Tôi nói với lễ tân rằng tôi muốn tìm Karon, nhưng nhân viên lễ tân lại nói gần đây Karon có một hạng mục nghiên cứu ở nước ngoài, đã xuất ngoại rồi, tạm thời sẽ không trở về.
Tôi chợt nhớ tới trước kia từng nhìn thấy Karon trong sân nhà họ Lý.
Chẳng lẽ lần này Karon ra nước ngoài cũng có liên quan tới Lý Hào Kiệt sao?
Nếu đúng là như thế, vậy tôi quả thực không thể gặp anh ấy được rồi.
Tôi tới hụt mất rồi.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể kể lại mọi chuyện cho chị Khương Thanh, muốn nhờ chị ấy hỏi Ngô Tiến An xem có thể tìm được Lý Hào Kiệt hay không.
Chị Khương Thanh nhận được điện thoại của tôi, ngày thứ hai đã vội vã về nước.
Chị ấy đến nhà Tống Tuyết, vừa vào liền lên thẳng tầng hai, nhìn thấy Thiểm Thiểm đang nằm trên giường, sốt đỏ bừng mặt, đôi mắt lờ đờ hơi khép lại, đau lòng mà ôm ngay thằng bé vào lòng. “Ôi chao, con trai nuôi của mẹ, tại sao mới một thời gian không gặp đã trở nên như vậy rồi chứ?”
Thiểm Thiểm nghe thấy giọng của Khương Thanh, cũng không mở mắt, chỉ khe khẽ mở miệng gọi: “Mẹ nuôi ơi.”
“Ừ mẹ nuôi đây rồi, con trai ngoan của mẹ.” Khương Thanh cầm tay Thiểm Thiểm rồi khẽ xoa đầu thằng bé: “Nóng quá vậy.”
“Vâng,” Tôi nhíu mày đau khổ, “Bây giờ em chỉ nghi ngờ Lý Trọng Mạnh đã tiêm cho thằng bé thứ bệnh gì đó. Nếu đúng là như thế, mà em lại không thể tìm ra người nào giúp đỡ thì chỉ có thể tới tìm anh ta mà thôi.”
Khương Thanh nghe xong mặt mày cũng trở nên nghiêm nghị. Chị ấy lấy điện thoại gọi cho Ngô Tiến An.
Khương Thanh và Ngô Tiến An đúng là không khác gì hàng mua một tặng một.
Vừa gọi điện được qua ba mươi phút, Ngô Tiến An đã tới nơi.
Sau khi anh ấy đi lên tầng, tôi liền hỏi trước: “Anh có thể liên lạc với Lý Hào Kiệt không? Tôi biết bây giờ làm phiền đến anh ấy là không nên nhưng quả thật tôi đã không biết nên làm gì nữa rồi.”
Chuyện đến nước này tôi mới nhận ra chính mình thật vô dụng. Có rất nhiều chuyện, nếu không có Lý Hào Kiệt thì tôi không thể nào giải quyết được.
Ngô Tiến An nghe tôi nói xong chỉ cau mày nói: “Chị dâu, không phải em không giúp chị mà đại ca thực sự không nói cho em biết anh ấy đã đi đâu.”
Hình như sợ tôi không tin, anh ta liền giơ ba ngón tay lên trời mà thề: “Nếu em lừa chị thì sẽ bị thiên lôi đánh chết, đoạn tử tuyệt tôn!”
“Sao anh lại vô dụng thế hả?” Khương Thanh liếc Ngô Tiến An một cái, “Chuyện gì cần đến anh anh cũng không giúp được cái gì cả.”
Ngô Tiến An cũng rất bất đắc dĩ, “Mọi người cũng không phải không biết tính của đại ca, chuyện mà anh ấy muốn giấu thì ai mà biết được cơ chứ!”
Ngô Tiến An nói không sai.
Chuyện mà Lý Hào Kiệt đã muốn giấu thì ai có thể biết được chứ?
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, lập tức nói: “Hai người canh chừng Thiểm Thiểm giúp tôi một lát, tôi tới tâp đoàn Hào Thiên một chuyến.”
Tôi nghĩ, chắc chắn Dương Trung sẽ biết!
Nếu Lý Hào Kiệt biết Thiểm Thiểm xảy ra chuyện, nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn!
Tôi lái xe tới tập đoàn Hào Thiên.
Vừa tắt máy, còn chưa kịp xuống xe điện thoại liền vang lên.
Tôi liếc qua số điện thoại trên màn hình. Tuy rằng không lưu tên nhưng tôi biết rõ đó là Lý Trọng Mạnh.
Tim tôi đập mạnh một nhịp.
Ngây ra một lát, tôi vẫn nghe máy.
Cuộc gọi được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng vốn có của Lý Trọng Mạnh: “Tiểu Điệp à, hiện tại Tiểu Kiệt đang nằm trong giai đoạn quan trọng, tiếp nhận lần phẫu thuật quan trọng nhất. Loại phẫu thuật như vậy một khi bỏ lỡ thời cơ tiến hành tốt nhất thì rất có khả năng sẽ mãi mãi không thể đứng dậy được nữa.”
Lý Trọng Mạnh chỉ nói đến đây.
Đúng là đánh rắn đánh bảy tấc.
Trước kia Lý Hào Kiệt có thể bình thản là bởi anh ấy tin chắc rằng cuộc phẫu thuật của mình có cơ hội thành công rất lớn, anh ấy thực sự có thể đứng dậy được.
Nếu như chuyện của Thiểm Thiểm khiến anh ấy phân tâm, không thể không về nước, bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
Như vậy chuyện gì sẽ xảy ra?
Không cần nói cũng biết.
Tôi siết chặt điện thoại, không nói một lời.
Bên kia lại một lần nữa truyền đến tiếng của anh ta: “Hử?”
Tôi cắn chặt răng lên môi, mặc cho trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện, nhưng vẫn hỏi: “Anh đang ở đâu? Tôi tới tìm anh.”
“Anh ở nhà.”
Lý Trọng Mạnh không ở bệnh viện, anh ta nói anh ta đang ở nhà.
Tuy anh ta không nói rõ là nơi nào, nhưng tôi biết, đó là Thịnh Thủy Đài, phòng tân hôn trước kia của chúng tôi.
“Vậy tôi ở trong quán cà phê ngoài cổng khu biệt thự chờ anh.”
Tôi sẽ không đến nhà anh ta, nếu không chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.
Anh ta ở đầu dây bên kia khẽ cười một tiếng, “Tiểu Điệp, em có nhầm lẫn gì không thế? Hiện tại bệnh của Thiểm Thiểm chỉ có mình anh có thể chữa được. Em cảm thấy em ở trước mặt anh còn có thể thương lượng điều kiên sao?”
“Lý Trọng Mạnh anh thật sự tiêm mầm bệnh vào người Thiểm Thiểm sao?!”
Tôi choáng váng!
Đầu dây bên kia, Lý Trọng Mạnh vẫn ung dung từ tốn: “Từ trước tới giờ anh vẫn chưa từng phủ nhận chuyện này mà!”
Lời của anh ta khiến tôi ngây ngốc.
Đúng vậy.
Lý Trọng Mạnh từ trước tới nay chưa từng phủ nhận chuyện anh ra đã tiêm mầm bệnh vào cơ thể Thiểm Thiểm.
Chỉ có một mình tôi vẫn ngây thơ cho rằng anh ta không độc ác đến mức như vậy mà thôi!
Tôi cắn chặt răng, cực kì không muốn nhưng lại càng rõ ràng rằng chính mình đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Bất đắc dĩ tôi chỉ đành nói, “Được, tôi lập tức đi qua đó.”
Nói xong, tôi liền tắt điện thoại.
Tôi lại khởi động xe, quay đầu lái tới Thịnh Thủy Đài.
Bởi vì lần đầu tiên tôi lái xe tới đây, cũng không phải là chủ nhà trong khu này nên chỉ có thể đỗ xe ở bãi xe bên ngoài.
Tôi đỗ xe lại, đi xuống rồi đi thẳng vào trong khu biệt thự.
Cách một năm mới trở lại nơi này, không thể không nói, vấn đề xanh hóa ở đây được thực hiện rất tốt. Hiện tại đúng lúc là cuối xuân đầu hạ, trăm hoa đua nở, cả một vùng tiểu khu đều rực rỡ với đủ sắc màu hoa.
Cực kì xinh đẹp.
Tiếc rằng tôi không có lòng dạ nào để ngắm cảnh, chỉ vội vã đi tới cửa căn hộ đã từng thuộc về tôi và Lý Trọng Mạnh.
Tôi còn chưa kịp gõ thì cửa đã mở ra.
Lý Trọng Mạnh đứng trước cửa, mặc áo blu trắng của bác sĩ, mái tóc hơi hất lên.
Tôi nhìn ra được, vừa nãy anh ta không ở nhà, mà là vội vã trở về ngay trước khi tôi đến.
Tôi lười vạch trần anh ta, cứ như vậy đi thẳng vào trong.
Anh ta nghiêng người qua nhường đường.
Sau khi bước vào, tôi đánh mắt nhìn khắp xung quanh một lượt. Căn nhà này vẫn giống hệt như khi tôi rời đi, không thay đổi chút gì.
Hình như, ngay cả đĩa hoa quả trên bàn cũng vẫn là dáng vẻ lúc trước.