Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487: Ông có mặt mũi gì ở đây gọi tôi một tiếng con gái
Khi tôi đề cập đến Lâm Tuyền, Cung Vân trên mặt rõ ràng có vài phần tức giận, nhưng mà, rất nhanh liền che giấu xu, gương mặt tràn đầy vẻ không tự nhiên cười, nói với tôi, “Con bé hả, gần đây ở nước ngoài, nhất thời không có thời gian quay về.”
“Ở nước ngoài?” tôi nhướn mày nhìn Cung Vân, “Cha mình đều bệnh sắp chết rồi, còn có thể nhàn hạ thoải mái ở nước ngoài chơi?”
Cung Vân như vậy, tôi cũng nhìn ra được, rõ ràng là việc xấu trong nhà không thể truyền ra, cho nên không muốn nói cho tôi.
Có điều bà ta không nói tôi cũng đoán được.
Lần Lý Hào Kiệt bị gãy chân, cô ta liền rời đi không them để ý, chỉ sợ lần này, bởi vì không muốn làm phẫu thuật ghép tủy, trốn ra nước ngoài.
Cung Vân cũng ngượng ngùng nói, “Phải phải, con bé gần đây quả thật có việc gấp, nhất thời về không được.”
“Vậy thì đợi cô ta trở về, Lâm Tuyền sinh tại nhà họ Lâm, từ nhỏ các người đã cho cô ta điều kiện tốt nhất, giáo dục tốt nhất, chỉ cần cô ta muốn, các người đều cho, vốn dĩ là không cầu hồi đáp, lại không nghĩ rằng ông trời không có mắt, Lâm Kiến Thành ngã bệnh rồi, hiện tại cần cô ta hồi báo, thật ra cũng không phải thứ gì không lấy được, chỉ là một chút tủy xương mà thôi.” Tôi chậm rãi nói xong, lại nhìn về phía Cung Vân, hỏi bà, “Đúng không.”
Cung Vân nghe, sắc mặt càng không tốt, cắn cắn môi, lại nói, “Phải!”
“Vậy không phải tốt rồi sao.” Tôi nói tiếp, “Bà xem nhà họ Lâm các người, đối với tôi, đối với mẹ tôi đã làm những gì, còn có Lâm Tuyền đối với tôi làm ra những việc kia, bà có thể không biết, tôi đoán Lâm Kiến Thành biết, các người lại có thể đến tìm tôi ghép tủy? Não bị úng nước rồi à?”
Nói thật, nếu tôi là Lâm Kiến Thành hoặc Cung Vân, dù có chết, có lẽ cũng gom không đủ mặt mũi đến tìm tôi.
Dù sao chuyện bọn họ làm ra năm đó, đã chặt đứt đường lui này rồi.
Cung Vân bị tôi nói, mặt lúc trắng lúc xanh.
Một câu phản bác cũng nói không được.
Sau cùng dứt khoát cầm lấy túi xách, nói câu, “Thật ngại quá, quấy rầy rồi.” Liền rời đi.
Tôi không tiễn bà ta.
Bất quá trong tâm vẫn là cảm thấy việc này rất buồn cười.
Cung Vân trước đây tại thương trường làm mưa làm gió, nhất định không nghĩ đến, có một ngày sẽ cần sử dụng đến tôi, lại ăn nói khép nép để cầu tôi.
Có điều, trông cậy vào tôi có tủy xương phù hợp với Lâm Kiến Thành?
Kiếp sau đi.
Cung Vân đi rồi, tôi vốn dĩ cho rằng sự việc này sẽ qua một thời gian.
Kết quả, ngày thứ hai, Lâm Kiến Thành lại tới rồi.
Vương Thanh Thanh lại dùng cách cũ gọi tôi.
Tôi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Kiến Thành ngồi tại phòng họp, tự biết bản thân chạy không thoát, nghĩ đến trước đây ông ta hay đến nhà tôi, cầm mấy triệu sỉ nhục chúng tôi, tôi liền muốn bật cười.
Thật là không phải không báo thời điểm chưa tới..
Tôi đi qua, hai tay khoanh ở trước ngực, cơ thể dựa lên cửa, cũng không nói chuyện.
Lâm Kiến Thành thấy tôi đến rồi, liền đứng dậy, thật ra lần gặp mặt trước cách đây cũng không lâu, nhưng mà, tôi có cảm giác Lâm Kiến Thành già đi rất nhiều.
Thái dương hình như cũng nhiều tóc bạc hơn một chút.
Người gầy, da cũng nhăn hơn.
Ông ấy nhìn thấy tôi, bàn tay đặt trên ghế có hơi cuộn lại, khoé miệng cười áy náy, kêu lên, “Con gái.”
Xưng hô thế này, thiếu chút nữa làm tôi ói ra bữa cơm tối qua.
Tôi co giật khoé miệng một chút, “Ông Lâm, ông bệnh đến mơ hồ à, ban ngày ban mặt, nhận nhầm người rồi?”
“Không...”
“Tôi không phải Lâm Tuyền.”
Tôi nói.
Nhắc đến Lâm Tuyền, thái độ của Lâm Kiến Thành và Cung Vân không giống nhau, ông ta dường như đối với sự tuyệt tình của Lâm Tuyền không có quá nhiều suy nghĩ, nhìn tôi nói, “Khanh Khanh, trước kia là ba không đúng, ta không nên đã có vợ còn đi trêu chọc Lan Tích, nhưng mà, nhưng mà ba thật sự là không kiềm chế được chính mình, hồi đó, ba thật sự yêu bà ấy, kể cả hiện tại ba...”
Lâm Kiến Thành không nói tiếp, nhưng mà biểu lộ tràn đầy thâm tình và hối hận.
Tôi nheo mắt lại nhìn ông ta, cười lạnh, “Ông Lâm, đầu óc của ông có phải dùng không được? Hay là trí nhớ không tốt?”
“Ba...”
“ Mấy ngày trước ông cầm lấy tấm thẻ, nói muốn cùng chúng tôi vạch rõ ranh giới, nhớ hay là quên rồi?”
Tôi nói xong, Lâm Kiến Thành trên mặt có chút áy náy, thế nhưng không sâu.
Thế nhưng vẫn là gật nhẹ đầu.
Tôi tiếp tục nói, “Hiện tại chúng tôi muốn 150 tỷ không cho chúng tôi, lại nghĩ muốn tôi cho ông tủy xương phù hợp? Ông nói xem ông, lừa gạt tình cảm của mẹ tôi, bà đang tốt lành, bị mụ dạ xoa nhà ông bức thành người điên, lúc nhà không nhận bà ấy, tôi ở cô nhi viện lớn lên, ông đã làm được gì? Có mặt mũi gì ở đây gọi tôi một tiếng con gái?!”
Vốn dĩ, tâm tình của tôi rất bình tĩnh.
Nhìn thấy Lâm Kiến Thành, tôi hoàn toàn giống như xem kịch tâm lý.
Nhưng khi tôi nói đến đây, nói về sự việc của Lan Tích đó, vẫn là không tránh khỏi có chút tức giận!
Mặc dù tôi đối với Lâm Kiến Thành và Cung Vân nói cùng một lời.
Nhưng là, rất rõ ràng Lâm Kiến Thành lăn lộn tại thương trường đã nhiều năm, da mặt tương đối dày, nghe tôi nói như vậy, lập tức tỏ ra bộ dáng khó xử, “Thật ra, ngày đó trở về ba rất hối hận, ba biết ba mắc nợ mẹ con con, không nên làm ra những việc đó.”
“Sau đó thì?” Tôi cúi đầu nhìn ông ta, gương mặt mang theo giễu cợt, “Ông không phải đã làm rồi sao, lần nữa làm tổn thương trái tim của mẹ tôi, còn không gọi điện thoại xin lỗi? Mẹ tôi năm đó thật sự là tuổi trẻ nông cạn, mới nhìn đến tên đàn ông cặn bã như ông!”
“Vốn dĩ ba muốn gọi, sau đó tra ra cái bệnh này, trong phút chốc ba tâm trạng gì cũng mất hết rồi.” Lâm Kiến Thành thở dài. . Truyện Quân Sự
Tôi không phải người lạnh lùng vô tình.
Bình thường nhìn thấy trên mạng các bạn nhỏ mắc bệnh, trong nhà không tiền chữa bệnh, chia sẻ cộng đồng, tôi đều sẽ quyên góp một chút.
Thế nhưng, là Lâm Kiến Thành tự cắt bỏ quan hệ, rõ ràng tôi là máu mủ ruột rà, nhưng hiện tại ông ta mắc cái bệnh này, tôi lại không cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, chỉ cảm thấy ông ta bị trừng phạt đáng tội.
Tôi bình thản “Ah” một tiếng, nhìn bên ngoài, nói, “Ông Lâm, ông có bệnh thì đi bệnh viện trị, đừng ở chỗ tôi chậm trễ thời gian nữa, nhìn tôi cũng nhìn không tốt.”
Đây coi như là tôi đuổi người.
Lâm Kiến Thành đi vài bước đi đến trước mặt tôi, muốn kéo tôi, tôi lập tức né tránh, tay ông ta ở giữa không trung, mang theo vào phần cầu khẩn nói, “ Khanh Khanh, ba biết con tên là Khanh Khanh, Khanh Khanh và Minh Minh, là ba cùng Lan Tích cùng nhau đặt, chúng ta...”
“Ông đang định nhớ lại làm thế nào lừa gạt mẹ tôi sao?”
Tôi trực tiếp cắt đứt hồi ức của Lâm Kiến Thành.
Lâm Kiến Thành cũng không nói tiếp, chỉ nói với tôi, “ Phải phải, đều là lỗi của ba, con giúp ba làm cấy ghép tủy xương được không? Nếu như cấy ghép thành công, ba lập di chúc, nửa di sản của ba đều cho con!”
Một nửa di sản?
Ai thèm đâu.
Lâm Kiến Thành từ phòng họp đuổi tới.
Bên ngoài đều là nhân viên của công ty, ông ta muốn bảo trì hình tượng “sếp Lâm” của mình, rất nhanh đi vài bước, đến chỗ tôi gần hơn một tí, lại nói, “Vậy con suy nghĩ chút đi, suy nghĩ tốt rồi, lúc nào cũng có thể đến tìm ba.”
Nói xong, liền rời đi.
Dáng vẻ này của ông ta, ngược lại làm tôi cảm thấy buồn cười.
“Ở nước ngoài?” tôi nhướn mày nhìn Cung Vân, “Cha mình đều bệnh sắp chết rồi, còn có thể nhàn hạ thoải mái ở nước ngoài chơi?”
Cung Vân như vậy, tôi cũng nhìn ra được, rõ ràng là việc xấu trong nhà không thể truyền ra, cho nên không muốn nói cho tôi.
Có điều bà ta không nói tôi cũng đoán được.
Lần Lý Hào Kiệt bị gãy chân, cô ta liền rời đi không them để ý, chỉ sợ lần này, bởi vì không muốn làm phẫu thuật ghép tủy, trốn ra nước ngoài.
Cung Vân cũng ngượng ngùng nói, “Phải phải, con bé gần đây quả thật có việc gấp, nhất thời về không được.”
“Vậy thì đợi cô ta trở về, Lâm Tuyền sinh tại nhà họ Lâm, từ nhỏ các người đã cho cô ta điều kiện tốt nhất, giáo dục tốt nhất, chỉ cần cô ta muốn, các người đều cho, vốn dĩ là không cầu hồi đáp, lại không nghĩ rằng ông trời không có mắt, Lâm Kiến Thành ngã bệnh rồi, hiện tại cần cô ta hồi báo, thật ra cũng không phải thứ gì không lấy được, chỉ là một chút tủy xương mà thôi.” Tôi chậm rãi nói xong, lại nhìn về phía Cung Vân, hỏi bà, “Đúng không.”
Cung Vân nghe, sắc mặt càng không tốt, cắn cắn môi, lại nói, “Phải!”
“Vậy không phải tốt rồi sao.” Tôi nói tiếp, “Bà xem nhà họ Lâm các người, đối với tôi, đối với mẹ tôi đã làm những gì, còn có Lâm Tuyền đối với tôi làm ra những việc kia, bà có thể không biết, tôi đoán Lâm Kiến Thành biết, các người lại có thể đến tìm tôi ghép tủy? Não bị úng nước rồi à?”
Nói thật, nếu tôi là Lâm Kiến Thành hoặc Cung Vân, dù có chết, có lẽ cũng gom không đủ mặt mũi đến tìm tôi.
Dù sao chuyện bọn họ làm ra năm đó, đã chặt đứt đường lui này rồi.
Cung Vân bị tôi nói, mặt lúc trắng lúc xanh.
Một câu phản bác cũng nói không được.
Sau cùng dứt khoát cầm lấy túi xách, nói câu, “Thật ngại quá, quấy rầy rồi.” Liền rời đi.
Tôi không tiễn bà ta.
Bất quá trong tâm vẫn là cảm thấy việc này rất buồn cười.
Cung Vân trước đây tại thương trường làm mưa làm gió, nhất định không nghĩ đến, có một ngày sẽ cần sử dụng đến tôi, lại ăn nói khép nép để cầu tôi.
Có điều, trông cậy vào tôi có tủy xương phù hợp với Lâm Kiến Thành?
Kiếp sau đi.
Cung Vân đi rồi, tôi vốn dĩ cho rằng sự việc này sẽ qua một thời gian.
Kết quả, ngày thứ hai, Lâm Kiến Thành lại tới rồi.
Vương Thanh Thanh lại dùng cách cũ gọi tôi.
Tôi xuống lầu, nhìn thấy Lâm Kiến Thành ngồi tại phòng họp, tự biết bản thân chạy không thoát, nghĩ đến trước đây ông ta hay đến nhà tôi, cầm mấy triệu sỉ nhục chúng tôi, tôi liền muốn bật cười.
Thật là không phải không báo thời điểm chưa tới..
Tôi đi qua, hai tay khoanh ở trước ngực, cơ thể dựa lên cửa, cũng không nói chuyện.
Lâm Kiến Thành thấy tôi đến rồi, liền đứng dậy, thật ra lần gặp mặt trước cách đây cũng không lâu, nhưng mà, tôi có cảm giác Lâm Kiến Thành già đi rất nhiều.
Thái dương hình như cũng nhiều tóc bạc hơn một chút.
Người gầy, da cũng nhăn hơn.
Ông ấy nhìn thấy tôi, bàn tay đặt trên ghế có hơi cuộn lại, khoé miệng cười áy náy, kêu lên, “Con gái.”
Xưng hô thế này, thiếu chút nữa làm tôi ói ra bữa cơm tối qua.
Tôi co giật khoé miệng một chút, “Ông Lâm, ông bệnh đến mơ hồ à, ban ngày ban mặt, nhận nhầm người rồi?”
“Không...”
“Tôi không phải Lâm Tuyền.”
Tôi nói.
Nhắc đến Lâm Tuyền, thái độ của Lâm Kiến Thành và Cung Vân không giống nhau, ông ta dường như đối với sự tuyệt tình của Lâm Tuyền không có quá nhiều suy nghĩ, nhìn tôi nói, “Khanh Khanh, trước kia là ba không đúng, ta không nên đã có vợ còn đi trêu chọc Lan Tích, nhưng mà, nhưng mà ba thật sự là không kiềm chế được chính mình, hồi đó, ba thật sự yêu bà ấy, kể cả hiện tại ba...”
Lâm Kiến Thành không nói tiếp, nhưng mà biểu lộ tràn đầy thâm tình và hối hận.
Tôi nheo mắt lại nhìn ông ta, cười lạnh, “Ông Lâm, đầu óc của ông có phải dùng không được? Hay là trí nhớ không tốt?”
“Ba...”
“ Mấy ngày trước ông cầm lấy tấm thẻ, nói muốn cùng chúng tôi vạch rõ ranh giới, nhớ hay là quên rồi?”
Tôi nói xong, Lâm Kiến Thành trên mặt có chút áy náy, thế nhưng không sâu.
Thế nhưng vẫn là gật nhẹ đầu.
Tôi tiếp tục nói, “Hiện tại chúng tôi muốn 150 tỷ không cho chúng tôi, lại nghĩ muốn tôi cho ông tủy xương phù hợp? Ông nói xem ông, lừa gạt tình cảm của mẹ tôi, bà đang tốt lành, bị mụ dạ xoa nhà ông bức thành người điên, lúc nhà không nhận bà ấy, tôi ở cô nhi viện lớn lên, ông đã làm được gì? Có mặt mũi gì ở đây gọi tôi một tiếng con gái?!”
Vốn dĩ, tâm tình của tôi rất bình tĩnh.
Nhìn thấy Lâm Kiến Thành, tôi hoàn toàn giống như xem kịch tâm lý.
Nhưng khi tôi nói đến đây, nói về sự việc của Lan Tích đó, vẫn là không tránh khỏi có chút tức giận!
Mặc dù tôi đối với Lâm Kiến Thành và Cung Vân nói cùng một lời.
Nhưng là, rất rõ ràng Lâm Kiến Thành lăn lộn tại thương trường đã nhiều năm, da mặt tương đối dày, nghe tôi nói như vậy, lập tức tỏ ra bộ dáng khó xử, “Thật ra, ngày đó trở về ba rất hối hận, ba biết ba mắc nợ mẹ con con, không nên làm ra những việc đó.”
“Sau đó thì?” Tôi cúi đầu nhìn ông ta, gương mặt mang theo giễu cợt, “Ông không phải đã làm rồi sao, lần nữa làm tổn thương trái tim của mẹ tôi, còn không gọi điện thoại xin lỗi? Mẹ tôi năm đó thật sự là tuổi trẻ nông cạn, mới nhìn đến tên đàn ông cặn bã như ông!”
“Vốn dĩ ba muốn gọi, sau đó tra ra cái bệnh này, trong phút chốc ba tâm trạng gì cũng mất hết rồi.” Lâm Kiến Thành thở dài. . Truyện Quân Sự
Tôi không phải người lạnh lùng vô tình.
Bình thường nhìn thấy trên mạng các bạn nhỏ mắc bệnh, trong nhà không tiền chữa bệnh, chia sẻ cộng đồng, tôi đều sẽ quyên góp một chút.
Thế nhưng, là Lâm Kiến Thành tự cắt bỏ quan hệ, rõ ràng tôi là máu mủ ruột rà, nhưng hiện tại ông ta mắc cái bệnh này, tôi lại không cảm thấy đáng thương dù chỉ một chút, chỉ cảm thấy ông ta bị trừng phạt đáng tội.
Tôi bình thản “Ah” một tiếng, nhìn bên ngoài, nói, “Ông Lâm, ông có bệnh thì đi bệnh viện trị, đừng ở chỗ tôi chậm trễ thời gian nữa, nhìn tôi cũng nhìn không tốt.”
Đây coi như là tôi đuổi người.
Lâm Kiến Thành đi vài bước đi đến trước mặt tôi, muốn kéo tôi, tôi lập tức né tránh, tay ông ta ở giữa không trung, mang theo vào phần cầu khẩn nói, “ Khanh Khanh, ba biết con tên là Khanh Khanh, Khanh Khanh và Minh Minh, là ba cùng Lan Tích cùng nhau đặt, chúng ta...”
“Ông đang định nhớ lại làm thế nào lừa gạt mẹ tôi sao?”
Tôi trực tiếp cắt đứt hồi ức của Lâm Kiến Thành.
Lâm Kiến Thành cũng không nói tiếp, chỉ nói với tôi, “ Phải phải, đều là lỗi của ba, con giúp ba làm cấy ghép tủy xương được không? Nếu như cấy ghép thành công, ba lập di chúc, nửa di sản của ba đều cho con!”
Một nửa di sản?
Ai thèm đâu.
Lâm Kiến Thành từ phòng họp đuổi tới.
Bên ngoài đều là nhân viên của công ty, ông ta muốn bảo trì hình tượng “sếp Lâm” của mình, rất nhanh đi vài bước, đến chỗ tôi gần hơn một tí, lại nói, “Vậy con suy nghĩ chút đi, suy nghĩ tốt rồi, lúc nào cũng có thể đến tìm ba.”
Nói xong, liền rời đi.
Dáng vẻ này của ông ta, ngược lại làm tôi cảm thấy buồn cười.