Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488: Sao tôi biết là ông có lừa tôi hay không?
Lâm Kiến Thành rời đi, tôi lên lầu, Đào Nhi lập tức lại gần: “Sao rồi? Thay nhau biểu diễn bài ca tình thân à?”
Lần trước Cung Vân đến, sau đó tôi đã kể mọi chuyện cho Đào Nhi.
Cho nên lần này Lâm Kiến Thành đến thì tất nhiên Đào Nhi cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt tôi đau khổ, gật đầu một cái: “Đúng vậy, còn nói khi thành công muốn chia cho tớ một nửa di chúc, ai thèm à?”
Tôi hơi di con chuột, máy tính thay đổi khỏi màn hình ngủ đông, tôi tiếp tục thiết kế.
Đào Nhi cười một tiếng, cảm thán: “Đúng vậy, bây giờ cậu chờ Lý Hào Kiệt chữa chân xong, trở về đón dâu để cậu làm bà Lý, so sánh tiền bạc với Hào Thiên thì Lâm thị thật là không đáng tiền nhỉ!”
Cô ấy nhắc tới Lý Hào Kiệt làm cho lòng tôi hơi nặng nề.
Cũng lâu rồi tôi không nghĩ đến Lý Hào Kiệt.
Không phải tôi không nhớ mà tôi cố gắng để mình không nhớ bởi vì vừa nghĩ đến anh thì tôi lại khổ sở.
Tính đến nay cũng đã mấy tháng rồi nhưng từ đầu đến cuối Lý Hào Kiệt vẫn không liên lạc với tôi.
Mặc dù không có bằng chứng xác thực nhưng giác quan thứ sáu của mình đã nói với tôi cuộc phẫu thuật của anh không hết sức thành công.
Thế giới rộng lớn thế này, tôi biết phải làm sao mới tìm được anh đây...
Tôi nhìn màn hình ngẩn người.
Dường như Đào Nhi chưa nhận ra được nên vẫn nói tiếp: “Cậu yên tâm, qua mấy tháng nữa lầu làm việc mới của chúng ta sẽ được xây xong, đến lúc đó chúng ta tìm thêm mấy người bảo vệ, nếu bọn họ tới thì cứ đuổi ra.”
Cô ấy nói như vậy nên tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô ấy cười một tiếng: “Được thôi, tìm mười tám anh chàng có chỉ số nhan sắc cao, đến lúc đó mọi người đi làm nhìn thấy cũng có thể làm cho trong lòng dễ chịu thêm một chút.”
Đào Nhi chuyển động ghế máy vi tính, qua ôm cổ tôi cười nói: “Đến lúc đó mỗi ngày cậu đều nhìn anh chàng siêu đẹp trai Lý Hào Kiệt, thì chẳng phải nhìn ai khác cũng đều buồn tẻ không thú vị à?”
Tôi liếc cô một cái: “Đừng nhắc tới anh ta được không, bây giờ đối với tôi thì anh ta thuộc loại sống không gặp người chết không thấy xác.”
"Đây chỉ là tạm thời, anh ta sẽ trở về nhanh thôi mà."
Đào Nhi vỗ vai tôi một cái.
Tôi nhìn màn hình vi tính, vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc ai có thể liên lạc với anh.
Tôi nên làm gì để tìm được anh?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là Dương Trung.
Tôi lưu bản vẽ rồi nói với Đào Nhi một tiếng sau đó xách túi đi ra ngoài.
Lái xe đi thẳng đến Hào Thiên.
Tôi xuống xe, bước nhanh vào sảnh lớn, nhân viên lễ tân biết tôi, thấy tôi đến chỉ hơi cúi người nhưng không nói gì.
“Tôi lập tức hỏi: “Tôi muốn hẹn gặp Dương Trung."
“Trợ lý Dương bận rộn nhiều việc nên không nhận hẹn trước.”
Nhân viên lễ tân hướng về phía tôi nở một nụ cười máy móc.
“Tôi có việc gấp!” Tôi không cam lòng.
Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Thật xin lỗi, vậy cô gọi điện thoại cho anh ấy nhé!”
Thật ra tôi đã gọi điện thoại cho Dương Trung từ trước.
Nhưng chủ yếu là anh ta không nghe máy.
Tôi đứng trong phòng khách của tòa nhà cao tầng Hào Thiên, nhìn dòng người ra ra vào vào, trong lòng hơi tuyệt vọng.
Nhìn cổng quét mã ra vào cao hơn một mét trước mặt, tôi do dự nhiều lần.
Lại nhìn nhìn bảo vệ xung quanh, vẫn không nhảy qua được.
Nhưng mà cũng không biết làm sao, tôi gần đây,cũng có tuổi rồi, càng ngày càng có thể nghĩ ra một vài chuyện không phù hợp tuổi tác của mình, thậm chí lúc tuổi trẻ cũng chưa từng làm.
Có lẽ là sợ sau này mình già rồi hối hận?
Nhưng mà trong chuyện nhảy qua cổng quét mã này thì cuối cùng, tôi vẫn tự khuyên bảo mình, rồi xoay người đi ra cửa.
Không còn cách nào, không gặp được Dương Trung thì tôi cứ ở dưới lầu chờ anh ta.
Bắt đầu đợi ở cửa chính mấy ngày nhưng không gặp được người, không có cách nào tôi lại đến đợi ở cửa hầm đậu xe, đợi mấy ngày vẫn không thấy người.
Tôi hơi tuyệt vọng trong lúc nhất thời.
Tôi thật sự không biết phải làm gì để gặp được Dương Trung, lấy được tin tức của Lý Hào Kiệt.
Tôi đã trông coi ở Hào Thiên mấy ngày rồi nhưng cũng không có kết quả.
Tôi vẫn còn công việc, không còn cách nào nên tôi chỉ đành buông tha, ban ngày trở về công ty đi làm.
Không đến mấy ngày, vào giờ tan việc tôi vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Lâm Kiến Thành ở cửa.
Nhìn thấy tôi, ông ta vội vàng chạy tới nói: “Khanh Khanh.”
“Đừng gọi tôi như vậy!”
Nghe ông ta gọi mình, tôi lại cảm thấy buồn bực một lúc.
Ông ta nhìn tôi nói: “Chuyện đó... Mấy ngày trước ba đến tìm con, bọn họ nói con không có ở đây, sau đó ba nghe nói mấy ngày nay con đều ở Hào Thiên chờ Dương Trung, con muốn biết chuyện của Lý Hào Kiệt đúng không?”
Ban đầu tôi định bỏ đi, nhưng Lâm Kiến Thành nói lời này buộc tôi dừng bước.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, bình thản nói: “Thì sao, ông biết à?”
Lúc đầu tôi hỏi như vậy vốn cũng không hy vọng nhận được câu trả lời gì.
Thông thường thì ông ta sẽ không biết, mà cho dù biết thì tôi cũng không nghĩ rằng Lâm Kiến Thành sẽ nói cho tôi.
Dù sao Lâm Tuyền mới là con gái cưng của ông ta, cô ta liên tục dây dưa Lý Hào Kiệt lâu như vậy đều không được kết quả gì, sao ông ta có thể giúp tôi chứ?
Nếu như ông ta giúp tôi thì chỉ có một khả năng là Lý Hào Kiệt tàn phế, ông ta sợ Lâm Tuyền nghĩ quẩn trong lòng.
Nhưng nhìn thái độ của Lâm Tuyền từ trước đến giờ thì tôi nghĩ rằng khả năng này rất nhỏ.
Lâm Tuyền và Lâm Kiến Thành giống nhau, đều biết cân nhắc lợi, hại.
Nhưng mà, sau khi nghe câu hỏi của tôi Lâm Kiến Thành lại gật đầu một cái: “Mặc dù ba không biết Lý Hào Kiệt ở đâu nhưng khoảng thời gian trước,con bé Tuyền đến nước E và dừng lại đó cả nửa tháng, chúng ta không có công ty bên đó, nó cũng không nói rõ mình đến đó làm gì nhưng ba tìm người điều tra một chút thì chắc là Lý Hào Kiệt ở bên đó.”
Nước E à?
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến Thành, muốn thử xem từ trên mặt ông ta có thể nhìn ra rốt cuộc ông ta có nói láo hay không.
Có lẽ gần đây ông ta bị bệnh, trên mặt đầy vẻ ốm đau.
Lúc này tôi nhìn ông ta, từ trên mặt ông ta chỉ có thể nhìn thấy được vẻ mặt ốm yếu xanh xao.
Vẻ ốm yếu này cũng làm cho con người ông trông càng thành thật.
Tôi đứng tại chỗ nhìn chằm chằm ông ta: “Tại sao ông phải nói cho tôi biết? Tôi nghĩ ông sẽ không tốt bụng như vậy, giúp tôi nhưng không giúp Lâm Tuyền.”
"Hai đứa đều là con gái ba, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ba..."
"Tổng giám đốc Lam, có chuyện gì thì nói, đừng dùng bài ca thân tình, nếu ông như vậy thì tôi sẽ không tiếp tục nghe ông nói chuyện nữa."
Tôi trực tiếp cắt lời Lâm Kiến Thành.
Cái gì mà lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt.
Thật sự là chuyện cười lớn nhất trên đời!
Lâm Kiến Thành nghe tôi nói như vậy, dùng đầu lưỡi liếm môi một cái: “Được được, ba không nói, ba cũng biết quan hệ của con và Lý Hào Kiệt, từ lâu Lý Hào Kiệt đã qua tìm ba nói là không phải con thì cậu ta không lập gia đình, ba cũng không muốn..”
“Tổng giám đốc Lâm, tôi không muốn nghe chuyện này.”
Cách làm quen thuộc này của Lâm Kiến Thành thật sự làm cho tôi chán ghét.
Dường như ông ta cũng nhận ra vẻ mặt tôi cực kỳ không vui, thở dài, hơi chần chờ nói: “Ba hy vọng con có thể xem xét việc ba giúp con, làm xét nghiệm tủy xương.”
“Nói như vậy không phải xong rồi à!”
Nghe ông ta nói như vậy, ngược lại tôi cảm thấy có thế chấp nhận được..
Nghe những thứ giả dối kia sẽ làm cho cả người không thoải mái.
Lâm Kiến Thành lấy một tờ giấy từ trong túi ra và nói: “Đây là địa chỉ của Lâm Tuyền, ba đã điều tra một chút, gần đó có một bệnh viện nước E rất tốt, chắc là Lý Hào Kiệt điều trị ở đó.”
Tôi ngước mặt nhìn qua, phía trên viết một địa chỉ bằng tiếng Anh.
Thật ra, tôi thật sự không muốn giúp ông ta, nhưng nếu địa chỉ này là thật...
Tôi hơi chần chờ cuối cùng vẫn nhận lấy, nhìn địa chỉ trên giấy rồi lại hỏi Lâm Kiến Thành: “Làm sao tôi biết là ông có lừa tôi hay không?”
Lần trước Cung Vân đến, sau đó tôi đã kể mọi chuyện cho Đào Nhi.
Cho nên lần này Lâm Kiến Thành đến thì tất nhiên Đào Nhi cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Vẻ mặt tôi đau khổ, gật đầu một cái: “Đúng vậy, còn nói khi thành công muốn chia cho tớ một nửa di chúc, ai thèm à?”
Tôi hơi di con chuột, máy tính thay đổi khỏi màn hình ngủ đông, tôi tiếp tục thiết kế.
Đào Nhi cười một tiếng, cảm thán: “Đúng vậy, bây giờ cậu chờ Lý Hào Kiệt chữa chân xong, trở về đón dâu để cậu làm bà Lý, so sánh tiền bạc với Hào Thiên thì Lâm thị thật là không đáng tiền nhỉ!”
Cô ấy nhắc tới Lý Hào Kiệt làm cho lòng tôi hơi nặng nề.
Cũng lâu rồi tôi không nghĩ đến Lý Hào Kiệt.
Không phải tôi không nhớ mà tôi cố gắng để mình không nhớ bởi vì vừa nghĩ đến anh thì tôi lại khổ sở.
Tính đến nay cũng đã mấy tháng rồi nhưng từ đầu đến cuối Lý Hào Kiệt vẫn không liên lạc với tôi.
Mặc dù không có bằng chứng xác thực nhưng giác quan thứ sáu của mình đã nói với tôi cuộc phẫu thuật của anh không hết sức thành công.
Thế giới rộng lớn thế này, tôi biết phải làm sao mới tìm được anh đây...
Tôi nhìn màn hình ngẩn người.
Dường như Đào Nhi chưa nhận ra được nên vẫn nói tiếp: “Cậu yên tâm, qua mấy tháng nữa lầu làm việc mới của chúng ta sẽ được xây xong, đến lúc đó chúng ta tìm thêm mấy người bảo vệ, nếu bọn họ tới thì cứ đuổi ra.”
Cô ấy nói như vậy nên tôi mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía cô ấy cười một tiếng: “Được thôi, tìm mười tám anh chàng có chỉ số nhan sắc cao, đến lúc đó mọi người đi làm nhìn thấy cũng có thể làm cho trong lòng dễ chịu thêm một chút.”
Đào Nhi chuyển động ghế máy vi tính, qua ôm cổ tôi cười nói: “Đến lúc đó mỗi ngày cậu đều nhìn anh chàng siêu đẹp trai Lý Hào Kiệt, thì chẳng phải nhìn ai khác cũng đều buồn tẻ không thú vị à?”
Tôi liếc cô một cái: “Đừng nhắc tới anh ta được không, bây giờ đối với tôi thì anh ta thuộc loại sống không gặp người chết không thấy xác.”
"Đây chỉ là tạm thời, anh ta sẽ trở về nhanh thôi mà."
Đào Nhi vỗ vai tôi một cái.
Tôi nhìn màn hình vi tính, vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc ai có thể liên lạc với anh.
Tôi nên làm gì để tìm được anh?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất là Dương Trung.
Tôi lưu bản vẽ rồi nói với Đào Nhi một tiếng sau đó xách túi đi ra ngoài.
Lái xe đi thẳng đến Hào Thiên.
Tôi xuống xe, bước nhanh vào sảnh lớn, nhân viên lễ tân biết tôi, thấy tôi đến chỉ hơi cúi người nhưng không nói gì.
“Tôi lập tức hỏi: “Tôi muốn hẹn gặp Dương Trung."
“Trợ lý Dương bận rộn nhiều việc nên không nhận hẹn trước.”
Nhân viên lễ tân hướng về phía tôi nở một nụ cười máy móc.
“Tôi có việc gấp!” Tôi không cam lòng.
Nhân viên lễ tân vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Thật xin lỗi, vậy cô gọi điện thoại cho anh ấy nhé!”
Thật ra tôi đã gọi điện thoại cho Dương Trung từ trước.
Nhưng chủ yếu là anh ta không nghe máy.
Tôi đứng trong phòng khách của tòa nhà cao tầng Hào Thiên, nhìn dòng người ra ra vào vào, trong lòng hơi tuyệt vọng.
Nhìn cổng quét mã ra vào cao hơn một mét trước mặt, tôi do dự nhiều lần.
Lại nhìn nhìn bảo vệ xung quanh, vẫn không nhảy qua được.
Nhưng mà cũng không biết làm sao, tôi gần đây,cũng có tuổi rồi, càng ngày càng có thể nghĩ ra một vài chuyện không phù hợp tuổi tác của mình, thậm chí lúc tuổi trẻ cũng chưa từng làm.
Có lẽ là sợ sau này mình già rồi hối hận?
Nhưng mà trong chuyện nhảy qua cổng quét mã này thì cuối cùng, tôi vẫn tự khuyên bảo mình, rồi xoay người đi ra cửa.
Không còn cách nào, không gặp được Dương Trung thì tôi cứ ở dưới lầu chờ anh ta.
Bắt đầu đợi ở cửa chính mấy ngày nhưng không gặp được người, không có cách nào tôi lại đến đợi ở cửa hầm đậu xe, đợi mấy ngày vẫn không thấy người.
Tôi hơi tuyệt vọng trong lúc nhất thời.
Tôi thật sự không biết phải làm gì để gặp được Dương Trung, lấy được tin tức của Lý Hào Kiệt.
Tôi đã trông coi ở Hào Thiên mấy ngày rồi nhưng cũng không có kết quả.
Tôi vẫn còn công việc, không còn cách nào nên tôi chỉ đành buông tha, ban ngày trở về công ty đi làm.
Không đến mấy ngày, vào giờ tan việc tôi vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Lâm Kiến Thành ở cửa.
Nhìn thấy tôi, ông ta vội vàng chạy tới nói: “Khanh Khanh.”
“Đừng gọi tôi như vậy!”
Nghe ông ta gọi mình, tôi lại cảm thấy buồn bực một lúc.
Ông ta nhìn tôi nói: “Chuyện đó... Mấy ngày trước ba đến tìm con, bọn họ nói con không có ở đây, sau đó ba nghe nói mấy ngày nay con đều ở Hào Thiên chờ Dương Trung, con muốn biết chuyện của Lý Hào Kiệt đúng không?”
Ban đầu tôi định bỏ đi, nhưng Lâm Kiến Thành nói lời này buộc tôi dừng bước.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía ông ta, bình thản nói: “Thì sao, ông biết à?”
Lúc đầu tôi hỏi như vậy vốn cũng không hy vọng nhận được câu trả lời gì.
Thông thường thì ông ta sẽ không biết, mà cho dù biết thì tôi cũng không nghĩ rằng Lâm Kiến Thành sẽ nói cho tôi.
Dù sao Lâm Tuyền mới là con gái cưng của ông ta, cô ta liên tục dây dưa Lý Hào Kiệt lâu như vậy đều không được kết quả gì, sao ông ta có thể giúp tôi chứ?
Nếu như ông ta giúp tôi thì chỉ có một khả năng là Lý Hào Kiệt tàn phế, ông ta sợ Lâm Tuyền nghĩ quẩn trong lòng.
Nhưng nhìn thái độ của Lâm Tuyền từ trước đến giờ thì tôi nghĩ rằng khả năng này rất nhỏ.
Lâm Tuyền và Lâm Kiến Thành giống nhau, đều biết cân nhắc lợi, hại.
Nhưng mà, sau khi nghe câu hỏi của tôi Lâm Kiến Thành lại gật đầu một cái: “Mặc dù ba không biết Lý Hào Kiệt ở đâu nhưng khoảng thời gian trước,con bé Tuyền đến nước E và dừng lại đó cả nửa tháng, chúng ta không có công ty bên đó, nó cũng không nói rõ mình đến đó làm gì nhưng ba tìm người điều tra một chút thì chắc là Lý Hào Kiệt ở bên đó.”
Nước E à?
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào Lâm Kiến Thành, muốn thử xem từ trên mặt ông ta có thể nhìn ra rốt cuộc ông ta có nói láo hay không.
Có lẽ gần đây ông ta bị bệnh, trên mặt đầy vẻ ốm đau.
Lúc này tôi nhìn ông ta, từ trên mặt ông ta chỉ có thể nhìn thấy được vẻ mặt ốm yếu xanh xao.
Vẻ ốm yếu này cũng làm cho con người ông trông càng thành thật.
Tôi đứng tại chỗ nhìn chằm chằm ông ta: “Tại sao ông phải nói cho tôi biết? Tôi nghĩ ông sẽ không tốt bụng như vậy, giúp tôi nhưng không giúp Lâm Tuyền.”
"Hai đứa đều là con gái ba, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, ba..."
"Tổng giám đốc Lam, có chuyện gì thì nói, đừng dùng bài ca thân tình, nếu ông như vậy thì tôi sẽ không tiếp tục nghe ông nói chuyện nữa."
Tôi trực tiếp cắt lời Lâm Kiến Thành.
Cái gì mà lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt.
Thật sự là chuyện cười lớn nhất trên đời!
Lâm Kiến Thành nghe tôi nói như vậy, dùng đầu lưỡi liếm môi một cái: “Được được, ba không nói, ba cũng biết quan hệ của con và Lý Hào Kiệt, từ lâu Lý Hào Kiệt đã qua tìm ba nói là không phải con thì cậu ta không lập gia đình, ba cũng không muốn..”
“Tổng giám đốc Lâm, tôi không muốn nghe chuyện này.”
Cách làm quen thuộc này của Lâm Kiến Thành thật sự làm cho tôi chán ghét.
Dường như ông ta cũng nhận ra vẻ mặt tôi cực kỳ không vui, thở dài, hơi chần chờ nói: “Ba hy vọng con có thể xem xét việc ba giúp con, làm xét nghiệm tủy xương.”
“Nói như vậy không phải xong rồi à!”
Nghe ông ta nói như vậy, ngược lại tôi cảm thấy có thế chấp nhận được..
Nghe những thứ giả dối kia sẽ làm cho cả người không thoải mái.
Lâm Kiến Thành lấy một tờ giấy từ trong túi ra và nói: “Đây là địa chỉ của Lâm Tuyền, ba đã điều tra một chút, gần đó có một bệnh viện nước E rất tốt, chắc là Lý Hào Kiệt điều trị ở đó.”
Tôi ngước mặt nhìn qua, phía trên viết một địa chỉ bằng tiếng Anh.
Thật ra, tôi thật sự không muốn giúp ông ta, nhưng nếu địa chỉ này là thật...
Tôi hơi chần chờ cuối cùng vẫn nhận lấy, nhìn địa chỉ trên giấy rồi lại hỏi Lâm Kiến Thành: “Làm sao tôi biết là ông có lừa tôi hay không?”