Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 490: Sao cô lại ở đây
Lúc này, tôi mới cảm thấy sự việc có gì đó không đúng.
Tay tôi bóp chặt điện thoại, lòng bồn chồn lo lắng, cân nhắc lời nói của mình, rồi mới hỏi tài xế: “ Còn xa nữa không chú?”
Chú tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, đáp lời “ sắp tới rồi.”
Không biết có phải là do tôi lo lắng quá không, ánh mắt ấy của chú nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy có chút gì đó lo lắng sợ sệt.
Đang đi về đâu vậy chú? Nếu cứ đi thẳng tiếp, hình như là đi vào trong núi rồi!
Ở đó thì làm gì có bệnh viện nào cơ chứ?
Lẽ nào chú tài xế này cũng do Lâm Kiến Thành tìm?
Trong chốc lát, tôi cảm thấy hối hận, bản thân mình mạo hiểm quá,sao có thể một mình đi đến địa chỉ mà Lâm Kiến Thành chỉ dẫn? Mà bản thân mình cũng không tìm hiểu trước địa chỉ mình đến là nơi nào.
Làm thế nào bây giờ?
Tôi quay trái quay phải, xung quanh mọi phía đều là rừng cây, nếu mình xuống xe ở nơi này, chắc chỉ có duy nhất một con đường chết.
Tôi chần chừ một lúc, bắt đầu trò chuyện với chú tài xế, “Cháu là khách du lịch, một người bạn của cháu sống ở đây, sao nơi này cách thành phố xa vậy ạ?”
Chú tài xế nghe xong, liền cười nói, “Thảo nào, tôi đã nói mà, người bình thường sao có thể đi đến nơi này, đây là một trấn nhỏ, cái gì cũng không có.”
"Ồ...”, nghe chú tài xế nói vậy, mình mới bớt lo lắng.
Thông qua kính hậu ô tô, tôi nhìn chú tài xế, chắc chú khoảng hơn 60 tuổi, nhưng người nước ngoài thường già hơn tuổi, việc này tôi cũng không tiện nói.
Tôi nhìn chú ấy, nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Ở đó có bệnh viện không ạ?”
Chú tài xế quả quyết trả lời: “có!Chỗ đó có bệnh viện chuyên khoa xương khớp tốt nhất ở đất nước chúng tôi.”
Thế là chú tài xế liên tục khen ngợi bệnh viện ấy.
Chú ấy nói đây là bệnh viện chuyên xương khớp có tiếng nhất toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, tổng thống nước chúng tôi có lần bị thương đã đến điều trị ở bệnh viện đó, vân vân...
Mới đó, chú tài xế này chẳng nói chẳng rằng, nói chuyện với chú, tôi mới phát hiện chú cũng là người luôn miệng.
Nhưng tôi cảm thấy bình tĩnh hơn trước đó.
Có thê thấy Lâm Kiến Thành không gạt tôi.
Nhưng điều đó cũng hoàn toàn bình thường, tóm lại điều này liên quan đến danh tiếng của anh ta, hiến tủy chứ không phải hiến máu, chắc chắn không thể không có tác dụng phụ, vì vậy xã hội bây giờ, số lượng người tự nguyện hiến tủy xương đã ít nay lại càng ít hơn.
Lâm Tuyền cũng không tình nguyện hiến tặng, vậy thì tôi là người duy nhất rồi.
Anh ấy tự nhiên là phải cược cho tôi rồi.
Đi xe hơn 2 tiếng, cuối cùng cũng đến được nơi có người qua lại.
Nơi đây là một trấn nhỏ, hai bên đều là dãy nhà nhỏ 2 tầng rất đặc trưng, chỉ nhìn qua cũng biết những ngôi nhà này đều được xây dựng từ lâu.
Trong trấn này, trên đường đều là những người đã có tuổi, nhìn nét mặt của họ có thể biết được những người sống ở đây chắc chắn có chỉ số hạnh phúc rất cao.
Rất nhanh, xe dừng lại.
Dừng lại trên một con đường rất hẹp.
“Đến nơi rồi.” Chú tài xế ấn dừng đồng hồ đo, hỏi tôi: “cháu trả bằng thẻ tín dụng hay trả bằng tiền mặt?”
"Cháu trả bằng thẻ tín dụng.”
Tôi vừa nói vừa lấy thẻ tín dụng ra đưa cho chú tài xế.
Vì đi vội qua, nên tôi mới chỉ tới một ngân hàng để đổi lấy ít tiền thông dụng của một số ít quốc gia châu Âu.
Khi chú tài xế quẹt thẻ, tôi hỏi lại chú ấy: “Bệnh viện ở đâu ạ?”
“Ở đây.” Xe dừng lại ở bên trái đường, chú tài xế chỉ tay sang bên phải đường.
Tôi nhìn hướng sang phía đó, bệnh viện được chú tài xế tâng bốc đó lại khác hoàn toàn với tưởng tượng trong đầu mình, chẳng có tòa nhà cao tầng, không có sân rộng, chỉ có một chiếc sân nhỏ, phía bên trong chỉ có 2 tòa nhà 3 tầng nhỏ.
“Ở đây ạ?”
Tôi cảm thấy có chút kỳ bí.
“Đúng rồi, chính nó đây.” Chú tài xế nói chắc như đinh đóng cột.
Tôi lại hỏi tiếp, tòa nhà theo địa chỉ này ở đâu ạ?
“Ở đây.” Chú tài xế chỉ tay tới 1 tòa nhà 2 tầng cạnh xe ô tô.
Lâm Tuyền liền thuê luôn phòng ở ngay đối diện bệnh viện.
Vậy, bọn họ lần này liệu có......
Tôi không dám suy đoán linh tinh, sợ mình đoán đúng thì
Mặc dù đoán vậy, nhưng trong lòng tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt sẽ không làm thế, nói cho cùng, tôi vẫn tin tưởng anh ấy.
Chỉ có điều là trấn này nhỏ như vậy, tôi cũng không biết liệu có khách sạn hay không.
Xuống xe,tôi kéo hành lý, trong tòa nhà phía trước mặt, tôi nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài trắng tinh khôi, đội chiếc mũ cỏ, trên mũ còn có mấy bông hoa tươi bước ra.
Trên tay cô ấy cũng cầm một chiếc túi nhỏ đan bằng cỏ.
Trong sân vườn gió thổi mát dịu.
Tôi vừa nhìn liền nhận ra cô gái ấy chính là Lâm Tuyền.
Thật là trùng hợp, lần đầu tiên đến đã gặp nhau rồi.
Lúc tôi nhìn cô ấy, vừa lúc cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy sững người ra, môi mấp máy, “Sao cô đến đây vậy?”
Giọng nói nghe không có chút hòa khí gì.
Tôi cười đáp, “ Bạn trai tôi đang điều trị ở bệnh viện này, tôi đương nhiên phải đến đây rồi.”
“Bạn trai? Vậy cô gọi Lý Hào Kiệt ra đây, rồi nói anh ấy là bạn trai của cô đi.”
Lâm Tuyền hai tay giữ chặt tay cầm của túi xách, cười đắc chí.
Khuôn mặt cô ấy hoàn toàn không tỏ ra sợ sệt một chút nào.
Còn tôi, tôi trầm lại, cũng không rảnh để tranh cãi với cô ta, giờ chỉ muốn xem xem có khách sạn hay không để mình có chỗ trú.
Tôi đang định rời đi, thì có một cụ bà lớn tuổi bước đến, vẫy tay lại phía chúng tôi “ Lâm!”
Tôi biết bà ấy đang chào Lâm Tuyền
Không ngờ quan hệ giữa Lâm Tuyền và người dân nơi đây lại thân thiết như vậy.
Tôi cố tình đi chậm lại, nghe thấy bà nói với Lâm Tuyền, “Hôm nay vẫn đợi à.”
“Vâng, cháu nghĩ, sẽ có một ngày anh ấy sé xuất hiện để gặp cháu.” Lâm Tuyền đáp.
Bà lão gật đầu, “ Ừ, hàng xóm làm việc ở đây, bà sẽ bảo cậu ấy nói chuyện với cháu.”
“Cháu cảm ơn bà nhiều.”
Lâm Tuyền cảm kích đáp lại.
Lúc này, tôi đã kéo hành lý đi được một đoạn xa rồi.
Nghe hai người nói chuyện tôi biết được thì ra Lâm Tuyền không bước vào trong phòng mà chỉ đợi ở ngoài cửa để nhìn người đó.
Biết điều đó, tâm trạng của tôi trong chốc lát tốt hẳn lên.
Cái trấn này rất nhỏ, lại xa xôi hẻo lánh, lúc tôi tưởng rằng sẽ không có khách sạn hay nhà nghỉ nào cả, thì nhìn thấy phía trước có một tòa nhà nhỏ 2 tầng bề ngoài không đẹp lắm, treo một cái biển nhỏ, trên đó có ghi “Khách sạn”.
Tôi vội kéo hành lý bước vào, bên trong không có quầy lễ tân, chỉ có một chú lớn tuổi, ngồi trên ghế võng, đang ngồi xem chiếc ti vi cũ.
Nhìn thấy tôi bước bào, ông ấy từ từ đứng dậy nói, “Kính chào quý khách.”
Sau khi tôi nói với chú mục đích đến đây của mình, chú giới thiệu cho tôi các căn phòng trong khách sạn, chú ấy sống ở tầng dưới, trên tầng có 2 căn phòng.
Đều là 2 phòng trống, nên tôi tùy ý chọn 1 phòng.
Tôi bước lên quan sát, bố cục của 2 căn phòng đều giống nhau, liền chọn một phòng ở phía đông.
Vì trấn nhỏ này ít người tới, nên giá phòng rất rẻ, tiền bản địa 75 nghìn/ ngày, thế là tôi liền thanh toán tiền cho 20 ngày sống ở đây.
Tôi biết chắc rằng tôi sẽ sống ở đây một thời gian dài.
Tóm lại nếu như Lý Hào Kiệt không gặp Lâm Tuyền, thì rất có thể anh ấy cũng không gặp tôi.
Sau khi tôi thanh toán tiền xong, chú ấy giới thiệu cho tôi, chú tên là Smith, năm nay 72 tuổi rồi.
Tôi hỏi xem chú ấy có biết chuyện của Lâm Tuyền không?
Chú Smith gật đầu nói, “ Cô ấy đến từ đợt trước, nói rằng người yêu của mình đang điều trị trong bệnh viện này, vì chân cậu ấy bị thương nên không muốn gặp cô ấy, sự việc là như vậy.”
Nói xong, chú lại nói thêm, “Chuyện này, cả trấn chúng tôi đều biết.”
Cả trấn này đều biết ạ?
Xem ra, ở đây Lâm Tuyền đã có sự ủng hộ rồi, tôi đến đây xem ra có chút thiệt hơn rồi.
Tay tôi bóp chặt điện thoại, lòng bồn chồn lo lắng, cân nhắc lời nói của mình, rồi mới hỏi tài xế: “ Còn xa nữa không chú?”
Chú tài xế nhìn tôi qua kính chiếu hậu, đáp lời “ sắp tới rồi.”
Không biết có phải là do tôi lo lắng quá không, ánh mắt ấy của chú nhìn tôi, tôi cũng cảm thấy có chút gì đó lo lắng sợ sệt.
Đang đi về đâu vậy chú? Nếu cứ đi thẳng tiếp, hình như là đi vào trong núi rồi!
Ở đó thì làm gì có bệnh viện nào cơ chứ?
Lẽ nào chú tài xế này cũng do Lâm Kiến Thành tìm?
Trong chốc lát, tôi cảm thấy hối hận, bản thân mình mạo hiểm quá,sao có thể một mình đi đến địa chỉ mà Lâm Kiến Thành chỉ dẫn? Mà bản thân mình cũng không tìm hiểu trước địa chỉ mình đến là nơi nào.
Làm thế nào bây giờ?
Tôi quay trái quay phải, xung quanh mọi phía đều là rừng cây, nếu mình xuống xe ở nơi này, chắc chỉ có duy nhất một con đường chết.
Tôi chần chừ một lúc, bắt đầu trò chuyện với chú tài xế, “Cháu là khách du lịch, một người bạn của cháu sống ở đây, sao nơi này cách thành phố xa vậy ạ?”
Chú tài xế nghe xong, liền cười nói, “Thảo nào, tôi đã nói mà, người bình thường sao có thể đi đến nơi này, đây là một trấn nhỏ, cái gì cũng không có.”
"Ồ...”, nghe chú tài xế nói vậy, mình mới bớt lo lắng.
Thông qua kính hậu ô tô, tôi nhìn chú tài xế, chắc chú khoảng hơn 60 tuổi, nhưng người nước ngoài thường già hơn tuổi, việc này tôi cũng không tiện nói.
Tôi nhìn chú ấy, nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Ở đó có bệnh viện không ạ?”
Chú tài xế quả quyết trả lời: “có!Chỗ đó có bệnh viện chuyên khoa xương khớp tốt nhất ở đất nước chúng tôi.”
Thế là chú tài xế liên tục khen ngợi bệnh viện ấy.
Chú ấy nói đây là bệnh viện chuyên xương khớp có tiếng nhất toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới, tổng thống nước chúng tôi có lần bị thương đã đến điều trị ở bệnh viện đó, vân vân...
Mới đó, chú tài xế này chẳng nói chẳng rằng, nói chuyện với chú, tôi mới phát hiện chú cũng là người luôn miệng.
Nhưng tôi cảm thấy bình tĩnh hơn trước đó.
Có thê thấy Lâm Kiến Thành không gạt tôi.
Nhưng điều đó cũng hoàn toàn bình thường, tóm lại điều này liên quan đến danh tiếng của anh ta, hiến tủy chứ không phải hiến máu, chắc chắn không thể không có tác dụng phụ, vì vậy xã hội bây giờ, số lượng người tự nguyện hiến tủy xương đã ít nay lại càng ít hơn.
Lâm Tuyền cũng không tình nguyện hiến tặng, vậy thì tôi là người duy nhất rồi.
Anh ấy tự nhiên là phải cược cho tôi rồi.
Đi xe hơn 2 tiếng, cuối cùng cũng đến được nơi có người qua lại.
Nơi đây là một trấn nhỏ, hai bên đều là dãy nhà nhỏ 2 tầng rất đặc trưng, chỉ nhìn qua cũng biết những ngôi nhà này đều được xây dựng từ lâu.
Trong trấn này, trên đường đều là những người đã có tuổi, nhìn nét mặt của họ có thể biết được những người sống ở đây chắc chắn có chỉ số hạnh phúc rất cao.
Rất nhanh, xe dừng lại.
Dừng lại trên một con đường rất hẹp.
“Đến nơi rồi.” Chú tài xế ấn dừng đồng hồ đo, hỏi tôi: “cháu trả bằng thẻ tín dụng hay trả bằng tiền mặt?”
"Cháu trả bằng thẻ tín dụng.”
Tôi vừa nói vừa lấy thẻ tín dụng ra đưa cho chú tài xế.
Vì đi vội qua, nên tôi mới chỉ tới một ngân hàng để đổi lấy ít tiền thông dụng của một số ít quốc gia châu Âu.
Khi chú tài xế quẹt thẻ, tôi hỏi lại chú ấy: “Bệnh viện ở đâu ạ?”
“Ở đây.” Xe dừng lại ở bên trái đường, chú tài xế chỉ tay sang bên phải đường.
Tôi nhìn hướng sang phía đó, bệnh viện được chú tài xế tâng bốc đó lại khác hoàn toàn với tưởng tượng trong đầu mình, chẳng có tòa nhà cao tầng, không có sân rộng, chỉ có một chiếc sân nhỏ, phía bên trong chỉ có 2 tòa nhà 3 tầng nhỏ.
“Ở đây ạ?”
Tôi cảm thấy có chút kỳ bí.
“Đúng rồi, chính nó đây.” Chú tài xế nói chắc như đinh đóng cột.
Tôi lại hỏi tiếp, tòa nhà theo địa chỉ này ở đâu ạ?
“Ở đây.” Chú tài xế chỉ tay tới 1 tòa nhà 2 tầng cạnh xe ô tô.
Lâm Tuyền liền thuê luôn phòng ở ngay đối diện bệnh viện.
Vậy, bọn họ lần này liệu có......
Tôi không dám suy đoán linh tinh, sợ mình đoán đúng thì
Mặc dù đoán vậy, nhưng trong lòng tôi cảm thấy Lý Hào Kiệt sẽ không làm thế, nói cho cùng, tôi vẫn tin tưởng anh ấy.
Chỉ có điều là trấn này nhỏ như vậy, tôi cũng không biết liệu có khách sạn hay không.
Xuống xe,tôi kéo hành lý, trong tòa nhà phía trước mặt, tôi nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy dài trắng tinh khôi, đội chiếc mũ cỏ, trên mũ còn có mấy bông hoa tươi bước ra.
Trên tay cô ấy cũng cầm một chiếc túi nhỏ đan bằng cỏ.
Trong sân vườn gió thổi mát dịu.
Tôi vừa nhìn liền nhận ra cô gái ấy chính là Lâm Tuyền.
Thật là trùng hợp, lần đầu tiên đến đã gặp nhau rồi.
Lúc tôi nhìn cô ấy, vừa lúc cô ấy cũng ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, khi cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy sững người ra, môi mấp máy, “Sao cô đến đây vậy?”
Giọng nói nghe không có chút hòa khí gì.
Tôi cười đáp, “ Bạn trai tôi đang điều trị ở bệnh viện này, tôi đương nhiên phải đến đây rồi.”
“Bạn trai? Vậy cô gọi Lý Hào Kiệt ra đây, rồi nói anh ấy là bạn trai của cô đi.”
Lâm Tuyền hai tay giữ chặt tay cầm của túi xách, cười đắc chí.
Khuôn mặt cô ấy hoàn toàn không tỏ ra sợ sệt một chút nào.
Còn tôi, tôi trầm lại, cũng không rảnh để tranh cãi với cô ta, giờ chỉ muốn xem xem có khách sạn hay không để mình có chỗ trú.
Tôi đang định rời đi, thì có một cụ bà lớn tuổi bước đến, vẫy tay lại phía chúng tôi “ Lâm!”
Tôi biết bà ấy đang chào Lâm Tuyền
Không ngờ quan hệ giữa Lâm Tuyền và người dân nơi đây lại thân thiết như vậy.
Tôi cố tình đi chậm lại, nghe thấy bà nói với Lâm Tuyền, “Hôm nay vẫn đợi à.”
“Vâng, cháu nghĩ, sẽ có một ngày anh ấy sé xuất hiện để gặp cháu.” Lâm Tuyền đáp.
Bà lão gật đầu, “ Ừ, hàng xóm làm việc ở đây, bà sẽ bảo cậu ấy nói chuyện với cháu.”
“Cháu cảm ơn bà nhiều.”
Lâm Tuyền cảm kích đáp lại.
Lúc này, tôi đã kéo hành lý đi được một đoạn xa rồi.
Nghe hai người nói chuyện tôi biết được thì ra Lâm Tuyền không bước vào trong phòng mà chỉ đợi ở ngoài cửa để nhìn người đó.
Biết điều đó, tâm trạng của tôi trong chốc lát tốt hẳn lên.
Cái trấn này rất nhỏ, lại xa xôi hẻo lánh, lúc tôi tưởng rằng sẽ không có khách sạn hay nhà nghỉ nào cả, thì nhìn thấy phía trước có một tòa nhà nhỏ 2 tầng bề ngoài không đẹp lắm, treo một cái biển nhỏ, trên đó có ghi “Khách sạn”.
Tôi vội kéo hành lý bước vào, bên trong không có quầy lễ tân, chỉ có một chú lớn tuổi, ngồi trên ghế võng, đang ngồi xem chiếc ti vi cũ.
Nhìn thấy tôi bước bào, ông ấy từ từ đứng dậy nói, “Kính chào quý khách.”
Sau khi tôi nói với chú mục đích đến đây của mình, chú giới thiệu cho tôi các căn phòng trong khách sạn, chú ấy sống ở tầng dưới, trên tầng có 2 căn phòng.
Đều là 2 phòng trống, nên tôi tùy ý chọn 1 phòng.
Tôi bước lên quan sát, bố cục của 2 căn phòng đều giống nhau, liền chọn một phòng ở phía đông.
Vì trấn nhỏ này ít người tới, nên giá phòng rất rẻ, tiền bản địa 75 nghìn/ ngày, thế là tôi liền thanh toán tiền cho 20 ngày sống ở đây.
Tôi biết chắc rằng tôi sẽ sống ở đây một thời gian dài.
Tóm lại nếu như Lý Hào Kiệt không gặp Lâm Tuyền, thì rất có thể anh ấy cũng không gặp tôi.
Sau khi tôi thanh toán tiền xong, chú ấy giới thiệu cho tôi, chú tên là Smith, năm nay 72 tuổi rồi.
Tôi hỏi xem chú ấy có biết chuyện của Lâm Tuyền không?
Chú Smith gật đầu nói, “ Cô ấy đến từ đợt trước, nói rằng người yêu của mình đang điều trị trong bệnh viện này, vì chân cậu ấy bị thương nên không muốn gặp cô ấy, sự việc là như vậy.”
Nói xong, chú lại nói thêm, “Chuyện này, cả trấn chúng tôi đều biết.”
Cả trấn này đều biết ạ?
Xem ra, ở đây Lâm Tuyền đã có sự ủng hộ rồi, tôi đến đây xem ra có chút thiệt hơn rồi.