Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Đến bệnh viện, tới lấy số khám gấp. Mặc dù xảy ra tai nạn xe, nhưng trên người Ngôn Dụ lại không có vết thương ngoài da.
Ba người đàn ông đi cùng cô, tuy ban đêm bệnh viện ít người, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt. Dù sao bốn người đứng chung một chỗ, mà tất cả đều là bộ dạng đẹp mắt, người không biết còn tưởng là ngôi sao lớn nửa đêm đến bệnh viện để quay phim ấy chứ.
Sau khi lấy số xong, Ngôn Dụ cầm bệnh án định đi tìm bác sĩ.
Quý Khải Mộ lần đầu tiên đến bệnh viện công lập của Trung Quốc nên có hơi không quen, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngôn Ngôn, nếu không tớ tìm bác sĩ riêng cho cậu nhé, cậu xem xem nơi này còn phải xếp hàng nữa kìa."
Người Trung Quốc đúng là nhiều, buổi tối chỗ xét nghiệm máu vẫn còn đang xếp hàng.
Ngôn Dụ không để ý lời của cậu, bởi vì cô đang tìm phòng khám.
Hàn Kinh Dương và Tưởng Tĩnh Thành ở phía sau không đi theo lên, bởi vì Hàn Kinh Dương thật sự sợ xảy ra chuyện, nên đặc biệt kéo Tưởng Tĩnh Thành lại. Anh cẩn thận liếc nhìn, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng khuyên: "Cậu có lời gì thì từ từ nói, đừng nổi giận."
Tưởng Tĩnh Thành nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Sau cùng, vẻ mặt Tưởng Tĩnh Thành mới khẽ động, lộ ra ý cười mỉa mai, anh nói: "Cậu cảm thấy cô ấy sẽ sợ tớ nổi giận?"
Nếu sợ thì trước đây sẽ không dễ dàng rời đi. Nếu sợ, hiện tại cũng sẽ không dễ dàng quay về, thậm chí là về cũng không dám để anh biết.
Vừa nghĩ đến đây, sự khó chịu nơi lồng ngực lại bốc lên như muốn nổ tung.
Không thoải mái đến đỉnh điểm.
Tưởng Tĩnh Thành sờ sờ túi quần, kết quả lại móc ra chứng minh sĩ quan, trên người không có thuốc.
Anh cúi đầu nhìn chứng minh sĩ quan của mình, nhếch khóe môi lại nhét vào trong túi.
Hiếm khi cởi quân trang xuống mặc lại quần áo của người bình thường, nhưng chứng minh sĩ quan cũng không quên nhắc nhở thân phận của anh. Giải phóng quân nhân dân có thể ở trong bệnh viện chửi thề, hút thuốc không?
Không thể, vậy thì nhịn đi.
Tưởng Tĩnh Thành nhịn thật, nhấc chân đi về phía trước.
Ngôn Dụ đã đi vào phòng của bác sĩ, nói một chút tình hình của mình. Chính cô trước đây cũng là sinh viên của học viện y, nên biết tình huống sau tai nạn xe không thể qua loa. Huống hồ vừa rồi cô còn đụng phải dưới ót, lúc xuống xe nếu không phải là Tưởng Tĩnh Thành kéo cô thì trước mắt cô vẫn còn đang tỏa sao.
Bác sĩ vừa nghe thì bảo cô đi chụp phim.
Quý Khải Mộ lại gào lên, ầm ĩ phải gọi điện thoại, sắp xếp cho cô vào bệnh viện tư khám, nhập viện.
Cậu ở Mỹ đã quen, luôn cảm thấy cái gì tư nhân cũng tốt. Không biết ở Trung Quốc, trình độ của bệnh viện công lập luôn là tốt nhất.
Ngôn Dụ kéo cậu ta lại, bảo cậu cùng mình đi chụp phim.
Cô không dám để Quý Khải Mộ đợi ở chỗ này, sợ cậu ta bị Tưởng Tĩnh Thành dụ dỗ thì cái gì cũng nói cho anh biết.
Lúc cô cầm phiếu đi ra, Tưởng Tĩnh Thành và Hàn Kinh Dương đã đứng ở cửa. Ngôn Dụ cúi đầu muốn đi qua, nào ngờ đồ cầm trên tay chợt bị anh rút đi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn phiếu màu vàng, là phiếu bảo cô đi chụp phim.
Vì thế mấy người lại đi đến tầng ba chụp phim, Tưởng Tĩnh Thành đi ở phía trước.
Hàn Kinh Dương thấy sống lưng anh thẳng tắp giống như gì, thở dài một hơi, đi ở bên cạnh Ngôn Dụ hàn huyên với cô.
"Ngôn Ngôn, em về lúc nào?"
Ngôn Dụ hơi rũ mắt, tầm mắt lại luôn rơi trên cái người ở phía trước.
Cô nói: "Hôm nay ạ."
Người đàn ông đi ở phía trước thoáng ngừng bước chân, Hàn Kinh Dương ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay?Vậy không phải là trở về cùng một ngày với anh tiểu Thành của em sao?
Ngôn Dụ kinh ngạc.
Rất nhanh, thang máy ngừng lại ở tầng ba, chỗ chụp phim không có người, Ngôn Dụ đi thẳng vào.
Chưa đầy một lúc cô lại đi ra, nhưng bên ngoài không có ai đang đợi. Ba người đàn ông đều không ở đây, cô có hơi ngạc nhiên, vừa định đi tìm thì nghe được một giọng nói lạnh nhạt: "Họ đi hút thuốc rồi."
Ngôn Dụ quay đầu, nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành dựa trên tường ở góc, đôi chân dài để hờ hững.
Vừa rồi có hai người kia ở còn không cảm thấy. Lúc này hai người họ đơn độc ở cùng, Ngôn Dụ mới cảm thấy khắp nơi đều là hơi thở của anh, rõ ràng người cách cô xa đến vậy.
Người của bệnh viện dường như bỗng chốc biến mất không thấy đâu, một tầng rộng lớn, yên tĩnh chỉ còn lại hai người họ.
Ngôn Dụ dứt khoát ngẩng đầu, trôi qua nhiều năm cô thay đổi quá lớn. Sớm đã không phải cô gái nhỏ yên tĩnh trước đây, bị anh nhìn một cái thì sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Tưởng Tĩnh Thành cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh quét qua khuôn mặt, dừng lại trên chân cô.
Chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, được ánh đèn màu trắng ở hành lang bệnh viện chiếu lên, như phát sáng.
Anh nhếch khóe môi, nhàn nhã suy nghĩ: Tiến bộ, váy cũng dám mặc ngắn như vậy.
"Bác sĩ nói thế nào?" Tưởng Tĩnh Thành chầm chậm đi đến.
Trên mặt Ngôn Dụ không có biểu tình, nhưng chỉ có mình cô biết đáy lòng mình có bao nhiêu khẩn trương. Sau đó người đàn ông kéo quần dài, ngồi xuống trên ghế dài màu xanh bên cạnh hành lang bệnh viện, theo anh ngồi xuống, còn có sự thất vọng nhẹ nơi đáy lòng của Ngôn Dụ.
Sau khi anh ngồi xuống, cảm xúc của Ngôn Dụ cũng dịu lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nửa tiếng sau đến lấy phim."
Tưởng Tĩnh Thành vẫn không thể nhịn được, rốt cuộc móc thuốc từ trong túi ra. Cuộc sống đơn điệu ở bộ đội, hút thuốc cũng tính là một sở thích, may mà anh không tính là nghiện, chỉ là thực sự có hơi không nhịn được mới sẽ hút một điếu.
Rời đi quá lâu, giữa hai người bị ngăn cách bởi thời gian sáu năm. Đối với tình hình gần đây của hai bên, lại giống như biết hết, ngay cả nói chuyện cũ cũng không thể nào nhắc tới.
Đương nhiên Tưởng Tĩnh Thành không định hàn huyên, anh yên lặng ngồi trên ghế, chân dài hơi mở ra, cứ ngồi yên như thế.
Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên gọi: "Anh tiểu Thành."
Tưởng Tĩnh Thành vẫn đang vọc điếu thuốc trong tay đột nhiên bị bẻ gãy, cây thuốc màu nâu nhạt lộ ra, đoạn bị bẻ gãy rơi trên đất, còn một nửa tuy rằng vẫn nắm trong tay anh, nhưng cũng bị vò không thành dạng.
Thật con mẹ nó không đủ tiền đồ, một câu anh tiểu Thành, lại khiến anh vui vẻ thành thế này đấy.
Vừa rồi cũng có người gọi anh là anh đấy, lẽ nào anh còn thiếu câu này à?
Nhưng anh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mờ sương kia của cô thì cảm xúc nơi đáy lòng lại dần dần lan tràn.
Chính là vui vẻ.
Cho đến khi Ngôn Dụ mở miệng nhắc nhở: "Bệnh viện không thể hút thuốc."
Cô vừa nói xong, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy, thâm thúy lại âm u. Ngôn Dụ mím môi, tưởng lời mà mình nói chọc đến anh, vừa muốn chuyển chủ đề thì anh lại hỏi: "Lời em muốn nói với anh chính là cái này?"
Trong giọng nói của anh tràn đầy chế giễu, Ngôn Dụ im lặng nhìn anh, đôi mắt đen sáng mang theo thuần khiết vô tội.
Tưởng Tĩnh Thành đột ngột đứng dậy, đi ra ngoài, anh không nên nói thêm một câu với cô.
Cái đồ không tim không không phổi này.
Vừa quẹo đến hành lang bên cạnh, thì Hàn Kinh Dương đã dẫn Lý Khải Mộ quay lại. Anh là cố ý đưa người đi, để hai người này đợi thêm một lát. Kết quả nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng Tưởng Tĩnh Thành, anh vội kéo người lại, thấp giọng hỏi: "Lại cãi nhau?"
Tưởng Tĩnh Thành lạnh nhạt giễu cợt: "Cô ấy dám?"
Là thật sự không dám, cô gái nhỏ Ngôn Dụ trước đây quá mức yên tĩnh an phận, đi theo phía sau họ, không nhiều lời. Lúc họ đánh bóng ở sân bóng, thì cô ngồi bên cạnh trông quần áo, người khác uống nước mình ngoan ngoãn đi qua lấy, cũng là Tưởng Tĩnh Thành đứng ở bên tuyến ba điểm, phải đợi Ngôn Dụ đưa qua.
Cố tình cô bé này mỗi lần đều đưa.
Ai cũng nói, cô bé này đã bị Tưởng Tĩnh Thành ăn chắc. Nhưng ai cũng không biết, người chân chính bị ăn chắc kia lại là tiểu Thành.
Hàn Kinh Dương nhìn anh vẫn đi ra ngoài thì hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Hút điếu thuốc," anh không quay đầu lại đi ra.
***
Tưởng Tĩnh Thành đến hoa viên dưới tầng của bệnh viện, vừa hút xong điếu thuốc, mới chầm chậm đi trở vào. Người cấp cứu ở bệnh viện không nhiều như trước, anh hai tay đút túi quần, đi không nhanh không chậm. Kết quả vừa định đi đến thang máy, thì bị phía sau gọi lại: "Anh tiểu Thành?"
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thanh Bắc mặc áo khoác nam đứng ở đối diện.
Hiển nhiên cô ta cũng không ngờ, sẽ gặp được Tưởng Tĩnh Thành ở bệnh viện, rất vui vẻ, vội vàng đi đến trước mặt anh, kinh hỷ hỏi: "Anh tiểu Thành, sao anh ở chỗ này? Lúc trước em nghe anh trai nói gần đây anh sẽ trở về, không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Mạnh Thanh Bắc từ nhỏ tính cách đã hoạt bát, lúc này nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành, nhịn không được đi lên vịn cánh tay anh, giống như thói quen.
Tưởng Tĩnh Thành hơi cúi mặt, trước khi cô khoác lên tay anh thì lùi ra sau một bước.
Mạnh Thanh Bắc chụp hụt, lúng túng mỉm cười, dáng vẻ không để ý, khẽ nói: "Anh tiểu Thành, chúng ta thật sự rất lâu không gặp rồi."
Cô ta vừa nói xong, ở nơi không xa một người đàn ông cao lớn đi đến, mặc một bộ đồ đen, trên chân mang đôi ủng quân nhân, nhìn thấy Mạnh Thanh Bắc và Tưởng Tĩnh Thành đứng cùng nhau, thì vui vẻ đụng lên vai Tưởng Tĩnh Thành một cái, nở nụ cười: "Tớ nói sao con bé Thanh Bắc này chạy nhanh vậy, hóa ra là nhìn thấy cậu. Sao cậu ở chỗ này, tàn phế chỗ nào hả?"
"Ơ, anh," Mạnh Thanh Bắc gấp gáp, cho dù là người 27 tuổi, ra vẻ ngây thơ của cô bé, nhưng cũng không đáng kể, cô ta quở trách nói: "Anh không thể mong anh tiểu Thành tốt được à."
"Em con nhóc xấu xa này, từ nhỏ đã đứng về phía cậu ấy." Mạnh Tây Nam bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng mà dáng vẻ cưng chiều trên mặt lại đủ dáng vẻ của một anh trai cưng chiều em gái.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn thấy thực chói mắt, bỗng nhiên anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian sắp đến rồi. Lát nữa Ngôn Dụ lấy phim xong thì sẽ xuống cho bác sĩ xem, bọn họ đứng ở thang máy chỉ sợ sẽ đụng phải......
Anh không nhịn được hỏi: "Các người đến bệnh viện có chuyện?"
Mạnh Tây Nam lắc đầu, lại là bất đắc dĩ, đưa tay sờ tóc Mạnh Thanh Bắc, nói: "Cổ tay con bé bị trật, bảo nó sớm đến bệnh viện chút mà cứ rề rà mãi. Còn không phải tự tớ đưa nó đến sao."
"Ai bảo anh là anh trai em chứ," Mạnh Thanh Bắc đắc ý hừ một tiếng.
Lạch cạch, trên cầu thang đối diện rơi xuống một bình nước, bình nước thuận theo bậc thang lăn xuống. Thẳng cho đến khi lăn đến bậc cuối cùng, lại lăn tới trước mấy vòng, rồi mới dừng lại ở bên chân Tưởng Tĩnh Thành.
Anh nhìn Ngôn Dụ đang đứng trên cầu thang, đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời, chỉ là lãnh đạm bình tĩnh hơn.
Một khắc Mạnh Tây Nam nhìn thấy Ngôn Dụ kia, thì kinh ngạc dường như không nói nên lời. Cho đến khi lấy lại tinh thần thì Ngôn Dụ đã chầm chậm đi xuống cầu thang, vẻ mặt cô bình tĩnh, giống như đối đãi với một người không liên quan, đi thẳng qua anh.
"Ngôn Dụ," Mạnh Tây Nam thấp giọng gọi cô.
Cô chậm rãi đứng lại, vẫn xoay lưng về phía anh.
Từ đáy lòng của Mạnh Tây Nam sinh ra một loại cảm giác vô lực, cho dù anh có thể nhảy từ không trung cao mấy ngàn mét, nhưng mỗi lần anh đối diện với Ngôn Dụ, lại vẫn sinh ra loại cảm giác này. Giống như là phù vân, bắt không được lại phất không tan.
Anh hỏi: "Em trở về có nói cho bố mẹ biết không?"
"Còn chưa kịp," Ngôn Dụ nghiêm túc trả lời vấn đề của anh.
Mạnh Tây Nam bật cười, sau đó cắn răng hỏi: "Ngay cả thời gian gọi một cú điện thoại cũng không có."
Lần này Ngôn Dụ xoay đầu qua nhìn anh, vẻ mặt cô thản nhiên, "Không phải không có thời gian, mà là không muốn gọi."
Mạnh Tây Nam nắm quả đấm, nhưng mắt Ngôn Dụ đã rơi trên người Mạnh Thanh Bắc, chỉ là tích tắc tầm mắt lại dời đi, giọng nói của cô cực nhạt, giống như là trần thuật một chuyện không có cảm xúc.
"Em không muốn vướng mắt trong những chuyện cũ."
Chóp mũi cô khẽ cau, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn họ nói: "Không thích." Đối với những chuyện cũ năm ấy, cô không thích, đây là lần đầu tiên cô bày tỏ rõ ràng sự tức giận và vui vẻ của mình. Cô đã từng ra sức chạy trốn tất cả quá khứ, bây giờ một Ngôn Dụ hoàn toàn mới lại xuất hiện, cô không muốn dây dưa với quá khứ nữa.
Quý Khải Mộ theo cô rời đi, đến gần phòng làm việc của bác sĩ, cậu ta mới hỏi: "Hai người vừa rồi có quan hệ gì với cậu thế?"
Cả một buổi tối, lại gặp được nhiều bạn cũ như vậy.
Đối với Quý Khải Mộ không hề biết tí gì về quá khứ của cô đã sắp tò mò đến chết.
Ngôn Dụ cúi đầu mỉm cười, tiện miệng nói: "Cậu đã xem phim Trái tim mùa thu chưa?"
Quý Khải Mộ từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, phim Hàn thịnh hành Châu Á như thế chỉ sợ cậu ta cũng chưa từng xem. Có lẽ cũng chính vì thế mà Ngôn Dụ mới có thể thản nhiên tùy ý nói ra như vậy. Dù sao cậu cũng sẽ không hiểu.
Nhưng mà tiếng bước chân đi theo cô lại ngừng lại.
Cho đến khi giọng nói của Quý Khải Mộ lại vang lên, cậu nói: "Vậy thì cậu là Eun Seo hay là Shin Ae?"
Ngôn Dụ quay đầu nhìn cậu, ngơ ngác.
Hồi lâu, ánh mắt cô bình tĩnh mà kiên định, "Tôi là Ngôn Dụ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Ba người đàn ông đi cùng cô, tuy ban đêm bệnh viện ít người, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt. Dù sao bốn người đứng chung một chỗ, mà tất cả đều là bộ dạng đẹp mắt, người không biết còn tưởng là ngôi sao lớn nửa đêm đến bệnh viện để quay phim ấy chứ.
Sau khi lấy số xong, Ngôn Dụ cầm bệnh án định đi tìm bác sĩ.
Quý Khải Mộ lần đầu tiên đến bệnh viện công lập của Trung Quốc nên có hơi không quen, thấp giọng lẩm bẩm: "Ngôn Ngôn, nếu không tớ tìm bác sĩ riêng cho cậu nhé, cậu xem xem nơi này còn phải xếp hàng nữa kìa."
Người Trung Quốc đúng là nhiều, buổi tối chỗ xét nghiệm máu vẫn còn đang xếp hàng.
Ngôn Dụ không để ý lời của cậu, bởi vì cô đang tìm phòng khám.
Hàn Kinh Dương và Tưởng Tĩnh Thành ở phía sau không đi theo lên, bởi vì Hàn Kinh Dương thật sự sợ xảy ra chuyện, nên đặc biệt kéo Tưởng Tĩnh Thành lại. Anh cẩn thận liếc nhìn, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng khuyên: "Cậu có lời gì thì từ từ nói, đừng nổi giận."
Tưởng Tĩnh Thành nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.
Sau cùng, vẻ mặt Tưởng Tĩnh Thành mới khẽ động, lộ ra ý cười mỉa mai, anh nói: "Cậu cảm thấy cô ấy sẽ sợ tớ nổi giận?"
Nếu sợ thì trước đây sẽ không dễ dàng rời đi. Nếu sợ, hiện tại cũng sẽ không dễ dàng quay về, thậm chí là về cũng không dám để anh biết.
Vừa nghĩ đến đây, sự khó chịu nơi lồng ngực lại bốc lên như muốn nổ tung.
Không thoải mái đến đỉnh điểm.
Tưởng Tĩnh Thành sờ sờ túi quần, kết quả lại móc ra chứng minh sĩ quan, trên người không có thuốc.
Anh cúi đầu nhìn chứng minh sĩ quan của mình, nhếch khóe môi lại nhét vào trong túi.
Hiếm khi cởi quân trang xuống mặc lại quần áo của người bình thường, nhưng chứng minh sĩ quan cũng không quên nhắc nhở thân phận của anh. Giải phóng quân nhân dân có thể ở trong bệnh viện chửi thề, hút thuốc không?
Không thể, vậy thì nhịn đi.
Tưởng Tĩnh Thành nhịn thật, nhấc chân đi về phía trước.
Ngôn Dụ đã đi vào phòng của bác sĩ, nói một chút tình hình của mình. Chính cô trước đây cũng là sinh viên của học viện y, nên biết tình huống sau tai nạn xe không thể qua loa. Huống hồ vừa rồi cô còn đụng phải dưới ót, lúc xuống xe nếu không phải là Tưởng Tĩnh Thành kéo cô thì trước mắt cô vẫn còn đang tỏa sao.
Bác sĩ vừa nghe thì bảo cô đi chụp phim.
Quý Khải Mộ lại gào lên, ầm ĩ phải gọi điện thoại, sắp xếp cho cô vào bệnh viện tư khám, nhập viện.
Cậu ở Mỹ đã quen, luôn cảm thấy cái gì tư nhân cũng tốt. Không biết ở Trung Quốc, trình độ của bệnh viện công lập luôn là tốt nhất.
Ngôn Dụ kéo cậu ta lại, bảo cậu cùng mình đi chụp phim.
Cô không dám để Quý Khải Mộ đợi ở chỗ này, sợ cậu ta bị Tưởng Tĩnh Thành dụ dỗ thì cái gì cũng nói cho anh biết.
Lúc cô cầm phiếu đi ra, Tưởng Tĩnh Thành và Hàn Kinh Dương đã đứng ở cửa. Ngôn Dụ cúi đầu muốn đi qua, nào ngờ đồ cầm trên tay chợt bị anh rút đi.
Người đàn ông cúi đầu nhìn phiếu màu vàng, là phiếu bảo cô đi chụp phim.
Vì thế mấy người lại đi đến tầng ba chụp phim, Tưởng Tĩnh Thành đi ở phía trước.
Hàn Kinh Dương thấy sống lưng anh thẳng tắp giống như gì, thở dài một hơi, đi ở bên cạnh Ngôn Dụ hàn huyên với cô.
"Ngôn Ngôn, em về lúc nào?"
Ngôn Dụ hơi rũ mắt, tầm mắt lại luôn rơi trên cái người ở phía trước.
Cô nói: "Hôm nay ạ."
Người đàn ông đi ở phía trước thoáng ngừng bước chân, Hàn Kinh Dương ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay?Vậy không phải là trở về cùng một ngày với anh tiểu Thành của em sao?
Ngôn Dụ kinh ngạc.
Rất nhanh, thang máy ngừng lại ở tầng ba, chỗ chụp phim không có người, Ngôn Dụ đi thẳng vào.
Chưa đầy một lúc cô lại đi ra, nhưng bên ngoài không có ai đang đợi. Ba người đàn ông đều không ở đây, cô có hơi ngạc nhiên, vừa định đi tìm thì nghe được một giọng nói lạnh nhạt: "Họ đi hút thuốc rồi."
Ngôn Dụ quay đầu, nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành dựa trên tường ở góc, đôi chân dài để hờ hững.
Vừa rồi có hai người kia ở còn không cảm thấy. Lúc này hai người họ đơn độc ở cùng, Ngôn Dụ mới cảm thấy khắp nơi đều là hơi thở của anh, rõ ràng người cách cô xa đến vậy.
Người của bệnh viện dường như bỗng chốc biến mất không thấy đâu, một tầng rộng lớn, yên tĩnh chỉ còn lại hai người họ.
Ngôn Dụ dứt khoát ngẩng đầu, trôi qua nhiều năm cô thay đổi quá lớn. Sớm đã không phải cô gái nhỏ yên tĩnh trước đây, bị anh nhìn một cái thì sẽ xấu hổ đỏ mặt.
Tưởng Tĩnh Thành cũng đang nhìn cô, ánh mắt anh quét qua khuôn mặt, dừng lại trên chân cô.
Chân dài thẳng tắp trắng như tuyết, được ánh đèn màu trắng ở hành lang bệnh viện chiếu lên, như phát sáng.
Anh nhếch khóe môi, nhàn nhã suy nghĩ: Tiến bộ, váy cũng dám mặc ngắn như vậy.
"Bác sĩ nói thế nào?" Tưởng Tĩnh Thành chầm chậm đi đến.
Trên mặt Ngôn Dụ không có biểu tình, nhưng chỉ có mình cô biết đáy lòng mình có bao nhiêu khẩn trương. Sau đó người đàn ông kéo quần dài, ngồi xuống trên ghế dài màu xanh bên cạnh hành lang bệnh viện, theo anh ngồi xuống, còn có sự thất vọng nhẹ nơi đáy lòng của Ngôn Dụ.
Sau khi anh ngồi xuống, cảm xúc của Ngôn Dụ cũng dịu lại, giọng điệu bình tĩnh nói: "Nửa tiếng sau đến lấy phim."
Tưởng Tĩnh Thành vẫn không thể nhịn được, rốt cuộc móc thuốc từ trong túi ra. Cuộc sống đơn điệu ở bộ đội, hút thuốc cũng tính là một sở thích, may mà anh không tính là nghiện, chỉ là thực sự có hơi không nhịn được mới sẽ hút một điếu.
Rời đi quá lâu, giữa hai người bị ngăn cách bởi thời gian sáu năm. Đối với tình hình gần đây của hai bên, lại giống như biết hết, ngay cả nói chuyện cũ cũng không thể nào nhắc tới.
Đương nhiên Tưởng Tĩnh Thành không định hàn huyên, anh yên lặng ngồi trên ghế, chân dài hơi mở ra, cứ ngồi yên như thế.
Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng nhiên gọi: "Anh tiểu Thành."
Tưởng Tĩnh Thành vẫn đang vọc điếu thuốc trong tay đột nhiên bị bẻ gãy, cây thuốc màu nâu nhạt lộ ra, đoạn bị bẻ gãy rơi trên đất, còn một nửa tuy rằng vẫn nắm trong tay anh, nhưng cũng bị vò không thành dạng.
Thật con mẹ nó không đủ tiền đồ, một câu anh tiểu Thành, lại khiến anh vui vẻ thành thế này đấy.
Vừa rồi cũng có người gọi anh là anh đấy, lẽ nào anh còn thiếu câu này à?
Nhưng anh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt mờ sương kia của cô thì cảm xúc nơi đáy lòng lại dần dần lan tràn.
Chính là vui vẻ.
Cho đến khi Ngôn Dụ mở miệng nhắc nhở: "Bệnh viện không thể hút thuốc."
Cô vừa nói xong, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen láy, thâm thúy lại âm u. Ngôn Dụ mím môi, tưởng lời mà mình nói chọc đến anh, vừa muốn chuyển chủ đề thì anh lại hỏi: "Lời em muốn nói với anh chính là cái này?"
Trong giọng nói của anh tràn đầy chế giễu, Ngôn Dụ im lặng nhìn anh, đôi mắt đen sáng mang theo thuần khiết vô tội.
Tưởng Tĩnh Thành đột ngột đứng dậy, đi ra ngoài, anh không nên nói thêm một câu với cô.
Cái đồ không tim không không phổi này.
Vừa quẹo đến hành lang bên cạnh, thì Hàn Kinh Dương đã dẫn Lý Khải Mộ quay lại. Anh là cố ý đưa người đi, để hai người này đợi thêm một lát. Kết quả nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng Tưởng Tĩnh Thành, anh vội kéo người lại, thấp giọng hỏi: "Lại cãi nhau?"
Tưởng Tĩnh Thành lạnh nhạt giễu cợt: "Cô ấy dám?"
Là thật sự không dám, cô gái nhỏ Ngôn Dụ trước đây quá mức yên tĩnh an phận, đi theo phía sau họ, không nhiều lời. Lúc họ đánh bóng ở sân bóng, thì cô ngồi bên cạnh trông quần áo, người khác uống nước mình ngoan ngoãn đi qua lấy, cũng là Tưởng Tĩnh Thành đứng ở bên tuyến ba điểm, phải đợi Ngôn Dụ đưa qua.
Cố tình cô bé này mỗi lần đều đưa.
Ai cũng nói, cô bé này đã bị Tưởng Tĩnh Thành ăn chắc. Nhưng ai cũng không biết, người chân chính bị ăn chắc kia lại là tiểu Thành.
Hàn Kinh Dương nhìn anh vẫn đi ra ngoài thì hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Hút điếu thuốc," anh không quay đầu lại đi ra.
***
Tưởng Tĩnh Thành đến hoa viên dưới tầng của bệnh viện, vừa hút xong điếu thuốc, mới chầm chậm đi trở vào. Người cấp cứu ở bệnh viện không nhiều như trước, anh hai tay đút túi quần, đi không nhanh không chậm. Kết quả vừa định đi đến thang máy, thì bị phía sau gọi lại: "Anh tiểu Thành?"
Anh quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Thanh Bắc mặc áo khoác nam đứng ở đối diện.
Hiển nhiên cô ta cũng không ngờ, sẽ gặp được Tưởng Tĩnh Thành ở bệnh viện, rất vui vẻ, vội vàng đi đến trước mặt anh, kinh hỷ hỏi: "Anh tiểu Thành, sao anh ở chỗ này? Lúc trước em nghe anh trai nói gần đây anh sẽ trở về, không ngờ lại gặp được anh ở đây."
Mạnh Thanh Bắc từ nhỏ tính cách đã hoạt bát, lúc này nhìn thấy Tưởng Tĩnh Thành, nhịn không được đi lên vịn cánh tay anh, giống như thói quen.
Tưởng Tĩnh Thành hơi cúi mặt, trước khi cô khoác lên tay anh thì lùi ra sau một bước.
Mạnh Thanh Bắc chụp hụt, lúng túng mỉm cười, dáng vẻ không để ý, khẽ nói: "Anh tiểu Thành, chúng ta thật sự rất lâu không gặp rồi."
Cô ta vừa nói xong, ở nơi không xa một người đàn ông cao lớn đi đến, mặc một bộ đồ đen, trên chân mang đôi ủng quân nhân, nhìn thấy Mạnh Thanh Bắc và Tưởng Tĩnh Thành đứng cùng nhau, thì vui vẻ đụng lên vai Tưởng Tĩnh Thành một cái, nở nụ cười: "Tớ nói sao con bé Thanh Bắc này chạy nhanh vậy, hóa ra là nhìn thấy cậu. Sao cậu ở chỗ này, tàn phế chỗ nào hả?"
"Ơ, anh," Mạnh Thanh Bắc gấp gáp, cho dù là người 27 tuổi, ra vẻ ngây thơ của cô bé, nhưng cũng không đáng kể, cô ta quở trách nói: "Anh không thể mong anh tiểu Thành tốt được à."
"Em con nhóc xấu xa này, từ nhỏ đã đứng về phía cậu ấy." Mạnh Tây Nam bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng mà dáng vẻ cưng chiều trên mặt lại đủ dáng vẻ của một anh trai cưng chiều em gái.
Tưởng Tĩnh Thành nhìn thấy thực chói mắt, bỗng nhiên anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian sắp đến rồi. Lát nữa Ngôn Dụ lấy phim xong thì sẽ xuống cho bác sĩ xem, bọn họ đứng ở thang máy chỉ sợ sẽ đụng phải......
Anh không nhịn được hỏi: "Các người đến bệnh viện có chuyện?"
Mạnh Tây Nam lắc đầu, lại là bất đắc dĩ, đưa tay sờ tóc Mạnh Thanh Bắc, nói: "Cổ tay con bé bị trật, bảo nó sớm đến bệnh viện chút mà cứ rề rà mãi. Còn không phải tự tớ đưa nó đến sao."
"Ai bảo anh là anh trai em chứ," Mạnh Thanh Bắc đắc ý hừ một tiếng.
Lạch cạch, trên cầu thang đối diện rơi xuống một bình nước, bình nước thuận theo bậc thang lăn xuống. Thẳng cho đến khi lăn đến bậc cuối cùng, lại lăn tới trước mấy vòng, rồi mới dừng lại ở bên chân Tưởng Tĩnh Thành.
Anh nhìn Ngôn Dụ đang đứng trên cầu thang, đôi mắt đen láy vẫn sáng ngời, chỉ là lãnh đạm bình tĩnh hơn.
Một khắc Mạnh Tây Nam nhìn thấy Ngôn Dụ kia, thì kinh ngạc dường như không nói nên lời. Cho đến khi lấy lại tinh thần thì Ngôn Dụ đã chầm chậm đi xuống cầu thang, vẻ mặt cô bình tĩnh, giống như đối đãi với một người không liên quan, đi thẳng qua anh.
"Ngôn Dụ," Mạnh Tây Nam thấp giọng gọi cô.
Cô chậm rãi đứng lại, vẫn xoay lưng về phía anh.
Từ đáy lòng của Mạnh Tây Nam sinh ra một loại cảm giác vô lực, cho dù anh có thể nhảy từ không trung cao mấy ngàn mét, nhưng mỗi lần anh đối diện với Ngôn Dụ, lại vẫn sinh ra loại cảm giác này. Giống như là phù vân, bắt không được lại phất không tan.
Anh hỏi: "Em trở về có nói cho bố mẹ biết không?"
"Còn chưa kịp," Ngôn Dụ nghiêm túc trả lời vấn đề của anh.
Mạnh Tây Nam bật cười, sau đó cắn răng hỏi: "Ngay cả thời gian gọi một cú điện thoại cũng không có."
Lần này Ngôn Dụ xoay đầu qua nhìn anh, vẻ mặt cô thản nhiên, "Không phải không có thời gian, mà là không muốn gọi."
Mạnh Tây Nam nắm quả đấm, nhưng mắt Ngôn Dụ đã rơi trên người Mạnh Thanh Bắc, chỉ là tích tắc tầm mắt lại dời đi, giọng nói của cô cực nhạt, giống như là trần thuật một chuyện không có cảm xúc.
"Em không muốn vướng mắt trong những chuyện cũ."
Chóp mũi cô khẽ cau, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn họ nói: "Không thích." Đối với những chuyện cũ năm ấy, cô không thích, đây là lần đầu tiên cô bày tỏ rõ ràng sự tức giận và vui vẻ của mình. Cô đã từng ra sức chạy trốn tất cả quá khứ, bây giờ một Ngôn Dụ hoàn toàn mới lại xuất hiện, cô không muốn dây dưa với quá khứ nữa.
Quý Khải Mộ theo cô rời đi, đến gần phòng làm việc của bác sĩ, cậu ta mới hỏi: "Hai người vừa rồi có quan hệ gì với cậu thế?"
Cả một buổi tối, lại gặp được nhiều bạn cũ như vậy.
Đối với Quý Khải Mộ không hề biết tí gì về quá khứ của cô đã sắp tò mò đến chết.
Ngôn Dụ cúi đầu mỉm cười, tiện miệng nói: "Cậu đã xem phim Trái tim mùa thu chưa?"
Quý Khải Mộ từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, phim Hàn thịnh hành Châu Á như thế chỉ sợ cậu ta cũng chưa từng xem. Có lẽ cũng chính vì thế mà Ngôn Dụ mới có thể thản nhiên tùy ý nói ra như vậy. Dù sao cậu cũng sẽ không hiểu.
Nhưng mà tiếng bước chân đi theo cô lại ngừng lại.
Cho đến khi giọng nói của Quý Khải Mộ lại vang lên, cậu nói: "Vậy thì cậu là Eun Seo hay là Shin Ae?"
Ngôn Dụ quay đầu nhìn cậu, ngơ ngác.
Hồi lâu, ánh mắt cô bình tĩnh mà kiên định, "Tôi là Ngôn Dụ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn