-
Chương 34: Ra vẻ
Làm một người cha người chồng, con mắt nhìn thằng đàn ông khác cũng bất đồng, hơn nữa còn là người trẻ tuổi ăn cơm cùng người phụ nữ của mình, khó tránh khỏi trong lòng có chút bùi ngùi.
Như giờ phút này, Lý Mộ Tiêu đang ân cần lo lắng gắp thức ăn cho Lưu Diễm Lệ. Hành động này của anh ta tuy xuất phát từ lễ phép nhưng đối với cha Đào mà nói, chính là quấy nhiễu.
Giữa trưa, Diệp Lan Trăn chỉ giảng giải công hiệu cũng như cách làm của món ăn dưỡng sinh, sau đó chuyển từng đĩa tới trước mặt mọi người để họ tự dùng, phương pháp này có thể tùy vào sở thích của mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít chọn lựa món ăn có hứng thú, ăn cũng vừa đủ.
Nhưng hiện tại, cha Đào nhìn chén đĩa trước mặt, bên trong chất đầy rau củ, khiến ông ăn không trôi cũng phải ăn. Người lớn tuổi như ông, thật sự không có thói quen để lại đồ ăn thừa.
Thấy Lý Mộ Tiêu gắp tiếp rau vào trong bát, cha Đào rốt cuộc nhịn không được lên tiếng ngăn lại. “Được rồi Mộ Tiêu, thức ăn trong chén còn nhiều, tôi muốn ăn gì có thể tự mình gắp. Cậu tới thăm chúng tôi, cũng nên ăn gì đó đi. ”
“Không có việc gì mà ân cần, không phường gian trá thì cũng trộm cắp.” Diệp Nam Tê lẩm bẩm nói một câu, giọng không lớn không nhỏ, mọi người trong phòng đều nghe thấy, nhưng lại không nghe rõ ràng.
“Nam Tê…” Lưu Diễm Lệ biết rõ tình huống từ trong miệng cha Đào, nghe con trai nói vậy liền nhắc nhở.
Có lẽ người khác không lý giải được hành động của cha Đào, nhưng bà biết. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, tuy Lý Mộ Tiêu ở bên ngoài…, nhưng thông qua lần này, cậu ta có thể nhận được bài học, nếu có thể cải tà quy chính, về sau sẽ càng trung trinh đối với vợ. Dù sao đã có vết xe đổ, muốn làm việc cũng phải nghĩ kỹ trước rồi mới làm.
Đào Tư Di ly hôn, nói trắng ra là thuộc loại phụ nữ chỉ có hai bàn tay trắng, con bé không có khả năng tìm một người khác đối tốt với nó, nhưng sẽ có chuyện gặp mặt những người đàn ông không muốn phụ trách. Cha Đào lo lắng không phải không có đạo lý của ông. Hiện tại tình chàng ý thiếp vô ý, nhưng đối với đàn ông đã qua một lần hôn nhân mà nói, ngược lại càng khiến cậu ta chú ý đến hành vi của mình hơn.
Đàn ông là vậy, cái không chiếm được, càng muốn đạt được. Lưu Diễm Lệ nhìn thoáng qua Diệp Nam Tê, nếu không phải bởi vì chuyện đó, đoán chừng Diệp Nam Tê đã không tồn tại. Chính bà cũng là kẻ thứ ba, từ khi bắt đầu đã không có hảo cảm với người nhà họ Diệp. Nếu không phải vì người đàn ông đó luôn vướng mắc, cẩn thận che chở, cũng sẽ không có chuyện về sau vợ cả tìm tới cửa, còn bà một mình đi tha hương, sau lại đau đớn thống khổ vì mẹ con bị ngăn cách. Xã hội này, đàn ông được khoan dung hơn phụ nữ nhiều. Cha Đào chỉ hy vọng Đào Tư Di có thể sống an ổn đến già mà thôi.
Có lẽ hành vi của cha Đào khiến người ta không cách nào hiểu, nhưng nhỡ đâu Đào Tư Di không tìm thấy người đàn ông thích hợp, chờ cô phí hoài vài năm tuổi trẻ, đến hơn ba mươi tuổi, cô sẽ biết gian nan thế nào.
“Nam Tê nói đúng, con là có mục đích, chỉ là con muốn Tư Di tha thứ cho con mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ trộm cắp.” Lý Mộ Tiêu mỉm cười, rộng lượng thừa nhận mục đích hôm nay của mình. “Cha… ngài giúp con khuyên nhủ Tư Di, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về bên con, con sẽ đem một nửa tài sản trên danh nghĩa chuyển cho cô ấy, nếu con thật có lỗi với cô ấy, số tiền này coi như thành tiền ký quỹ, mặc cho cô ấy xử trí. ”
“Tiểu Di. ”
Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn cha, lại cúi đầu uống nước canh. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm mỗi hành động của cô, mắt thấy cô đã uống xong.
Hạ thìa, cô cười nhìn Lý Mộ Tiêu: “Là cha tôi tới tìm anh, cảm ơn anh đã nể tình tới gặp mặt gia đình tôi. Anh có thể tiếp tục là con rể nhà họ Đào, nhưng tôi tuyệt đối không muốn làm con dâu nhà họ Lý. ”
Lời cô nói trắng ra, một chút tình cảm không lưu lại cho Lý Mộ Tiêu, trực tiếp nện trên mặt anh ta.
“Tiểu Di.” Cha Đào lên tiếng ngăn lại, con gái không phải là người mạnh mẽ, hợp lại không được, nhưng ít nhiều có thể thuận lợi ăn xong bữa cơm này. Chính ông không ngờ tới cục diện hôm nay lại ồn ào như vậy.
“Cha… Con không muốn nói với cha chuyện của con và anh ta, vừa mới bắt đầu là vì sợ cha cùng dì lo lắng, hiện tại là thấy khó mở miệng. Anh ta làm gì, trong lòng anh ta là rõ ràng nhất. ”
Đào Tư Di nói xong, mặt lại chuyển hướng Lý Mộ Tiêu. “Tôi vốn không định vạch trần bộ mặt thật của anh, đối với anh cũng rõ ràng, anh vì sao hết lần này tới lần khác dây dưa không rời? Bên cạnh anh rõ ràng có người phụ nữ tốt như vậy, anh còn lằng nhằng với vợ trước là tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
“Cậu có người phụ nữ khác?” Cha Đào nhìn chằm chằm Lý Mộ Tiêu, giọng nói tràn ngập trách cứ.
“Cha… Vừa mới bắt đầu Tư Di kiên trì cùng con ly hôn, con tức giận, khi đó liền… Sau khi chúng con chia tay, con phát hiện cho dù là ai đều kém vị trí của Tư Di trong lòng con.” Lý Mộ Tiêu dùng vẻ mặt thâm tình thổ lộ khiến cha Đào chần chừ.
Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy cục diện này có phần giống trong phim truyền hình 8h tối, khoa trương giả tạo khiến người ta phát điên. Cô đơn giản không nói, cầm đũa bắt đầu ăn thức ăn mình thích.
Hành động này của cô làm người trong nhà cân nhắc, một bữa cơm cứ như thế không mặn không nhạt kết thúc, mãi đến lúc Lý Mộ Tiêu đưa bọn họ về khách sạn, Đào Tư Di không nói thêm câu nào nữa. Dọc được đi trừ Lý Mộ Tiêu tự quyết định thì cũng là cha Đào ngẫu nhiên trả lời vài câu hỏi cứng rắn của Lý Mộ Tiêu.
Lần này cha Đào từ chối Lý Mộ Tiêu ý muốn đưa bọn họ về tận phòng của, ông cảm thấy bản thân mình cần phải suy nghĩ xem liệu để hai đứa tái hôn có phải quyết định chính xác không.
Đào Tư Di tiễn cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ về phòng, chào hỏi Diệp Nam Tê rồi tự mình trở về phòng. Cô ăn bữa cơm này đến kiệt sức, cô phát hiện chỉ cần thấy Lý Mộ Tiêu, liền lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Kỳ thật cô không muốn như vậy nhưng không khắc chế được. Hiện tại mỗi việc Lý Mộ Tiêu làm cô đều thấy dối trá, anh ta còn không bằng Diệp Lan Trăn, thậm chí vô sỉ như thế.
Nghĩ đến Diệp Lan Trăn, từ trong túi Đào Tư Di lấy thuốc anh đưa buổi sáng. Dường như quá bận bịu, không uống thuốc cũng không khó chịu mấy.
“Em dám không uống thuốc, xem anh trừng phạt em thế nào. ”
“Anh làm sao biết em không uống? Anh có thấy đâu. ”
Đào Tư Di nói xong liền quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Diệp Lan Trăn đang thảnh thơi nằm trên giường, từ khi Đào Tư Di vừa vào cửa, anh liền chờ cô phát hiện anh tồn tại, nhưng cô gái này tựa như đi vào cõi tiên, trừ ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cứ thế không phát hiện một người anh tuấn tiêu sái là anh.
“Anh đương nhiên biết, bởi vì anh ở trong này thấy rồi. ”
Diệp Lan Trăn đứng lên, toàn thân che mỗi khăn tắm, rộng thùng thình treo trên eo anh. Ai nói đàn ông không có đường cong, Đào Tư Di nhìn anh vai rộng mông hẹp mà âm thầm nuốt nước miếng. Cô thầm mắng mình một tiếng, khi nào thì cô trở nên háo sắc như vậy!
“Qua đây nói anh nghe, xem trên người em có dính mùi tên đàn ông khác không.” Diệp Lan Trăn vươn tay, kéo Đào Tư Di vào ngực, cúi đầu ngửi nhẹ, hơi thở anh phun trên cổ Đào Tư Di, làm cô tê dại. Anh vừa lòng liếm mạch đập trên cổ cô. “Nói anh biết, vừa rồi là ngoan hay không ngoan, có cười với tên kia hay không?”
“Sao anh biết em cùng Lý Mộ Tiêu ăn cơm?”
“Chỉ cần anh muốn, có chuyện gì là anh không biết chứ?” Diệp Lan Trăn hỏi lại, híp mắt cười nhìn cô. “Đi tắm rửa đi, một lát nữa cùng anh nói tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao anh có thể ở đây?” Đào Tư Di đột nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, người đàn ông này làm sao có thể xuất hiện trong phòng của cô. Đây là khách sạn, không phải nhà anh.
“Chỉ cần anh muốn, có nơi nào là anh không thể tới?” Diệp Lan Trăn hỏi lại một câu, trả lời vấn đề của cô. “Nếu em còn không đi, anh không ngại giúp em tắm. Cái việc đó, anh vô cùng vui giúp em hoàn thành.” Nói xong, anh cúi đầu khẽ cắn vành tai Đào Tư Di. “Còn nhớ rõ sáng hôm trước không…. ”
“Không biết xấu hổ.” Đào Tư Di đùn đẩy, vội vàng chạy vào phòng tắm.
“Không biết xấu hổ sao?” Diệp Lan Trăn nhìn một khăn tắm trên giường, rồi nhìn một cái khăn tắm trên người anh, vừa đủ hai cái. Anh nhếch miệng cười, một chốc nữa xem ai cảm thấy mất mặt.
Đào Tư Di sau khi tắm rửa xong, mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, khăn trong phòng tắm trừ khăn mặt thì không còn cái nào khác. Cô cúi đầu nhìn quần áo mình tùy tiện ném trên giá, mặt trên đã dính bọt xà phòng và nước đọng, bảo cô mặc lại, cô thật sự không làm được.
“Diệp Lan Trăn…” Đào Tư Di mở một khe nhỏ ở cửa, nhẹ nhàng gọi.
“Hử?” Tiếng Diệp Lan Trăn lười biếng vang lên.
“Không phải anh cầm hết khăn tắm trong phòng ra ngoài đấy chứ? Có thể đưa cho em một cái không. ”
“Nếu em để anh giúp em lau khô người, anh liền đưa ngay. ”
“Anh vô lại…”
“Anh biết…”
“Hắt xì…” Đào Tư Di hắt xì nghe rõ ràng.
“Biết rõ bị cảm, vẫn còn không lau khô người, nhanh choàng vào. ”
Không đợi Đào Tư Di phản ứng. Một chiếc khăn tắm đã vây quanh thân thể cô. Đầu cô cũng bị phủ khăn.
“Lau khô tóc đi chứ, bên ngoài mở điều hòa, em bị cảm, tối hôm qua còn phát sốt chưa khỏi, lại muốn bắt đầu chịu đau khổ hả.” Diệp Lan Trăn đến bên cạnh lau tóc cho cô, vừa than thở.
Giờ phút này, Đào Tư Di đột nhiên nghĩ, trên thân cô khoác một cái khăn, đầu cô phủ một cái, vậy trên người Diệp Lan Trăn còn gì?
Cô cúi đầu nhìn, tựa hồ có cái gì đó đen đen, cọ xát đùi cô.
Đào Tư Di thấy mặt mình nóng rát, cô không dám cử động, bắp thịt nháy mắt cứng ngắc.
Diệp Lan Trăn phát hiện cô khác thường, dừng động tác chà lau, lấy khăn mặt từ trên đầu cô xuống. Anh nhìn hai mắt nhắm chặt của Đào Tư Di, vẻ mặt khó hiểu, cô gái nhỏ này làm sao vậy?
“Anh quản tốt vật đó của anh đi, đừng đụng loạn người khác. ”
“Vật gì cơ?” Diệp Lan Trăn bị cô biến thành một đầu mờ mịt, cô nàng này ngày hôm qua bị sốt nên đầu cháy hỏng rồi hả?
“Vật đó đó?”
“Vật đó là cái nào?”
“Là đại gia hỏa của anh đấy.” Đào Tư Di bị anh chọc đến tức giận không thể nhịn được nữa, nói xong mặt cô càng đỏ.
“Là cái này sao?”Diệp Lan Trăn xấu tính dùng đai lưng ma xát trên làn da trần trụi của cô. Anh cho dù thích ngủ trần, cũng không đến mức thích hở cái đó, vừa rồi đã mặc quần vào, chỉ vì thoải mái nên không cài đai lưng mà thôi, cô gái nhỏ này vừa thấy đã nghĩ xiêu vẹo.
“Anh…anh…” Đào Tư Di không nên nói gì, tức giận cắn môi.
“Bảo bối, mau mở to mắt nhìn nó có dài không?” Diệp Lan Trăn xấu tính tiếp tục đùa cô, nhẹ nhàng phun khí nóng bên tai cô.
“Không nhìn sao? Vậy sờ nó đi.” Diệp Lan Trăn khẽ cắn vành tai cô, vừa lòng nhìn cô run nhè nhẹ.
Anh cứng rắn kéo tay cô đặt trên đai lưng mình.
Nhận thấy xúc cảm dưới tay khác lạ, Đào Tư Di mở to mắt, sững sờ nhìn chằm chằm dây lưng nam trong tay mình, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười gian của Diệp Lan Trăn.
“Tiểu bại hoại, em hiểu sai rồi. Nếu em hy vọng là đại gia hỏa kia, anh hiện tại để nó ra ngoài gặp em, bất quá nó còn chưa đủ no, cần em cố gắng một phen. ”
“Anh khốn nạn…”
“Anh biết…” Diệp Lan Trăn ôm lấy Đào Tư Di, đây là cô gái nhỏ của anh, đáng yêu như vậy, lại tà ác như vậy, suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của cô luôn khiến anh cảm thấy mới mẻ.
“Anh buông ra…”
Đào Tư Di đỏ mặt, một là thấy hổ thẹn vì suy nghĩ vừa rồi của mình, còn lại là vì cô chỉ khoác mỗi khăn tắm, đã bị Diệp Lan Trăn ôm vào trong ngực, da thịt hai người kề sát, nhiệt độ cực nóng trên người anh truyền đến người cô, sưởi cô lửa nóng.
“Bảo bối, ngoan… Không nên lộn xộn, hôm nay anh chỉ muốn ôm em đi ngủ, bệnh của em còn chưa khỏi.” Diệp Nam Trăn vùi mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương thơm ngát trên người cô.
“Ngoan, tin anh, chúng ta đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi…”
Như giờ phút này, Lý Mộ Tiêu đang ân cần lo lắng gắp thức ăn cho Lưu Diễm Lệ. Hành động này của anh ta tuy xuất phát từ lễ phép nhưng đối với cha Đào mà nói, chính là quấy nhiễu.
Giữa trưa, Diệp Lan Trăn chỉ giảng giải công hiệu cũng như cách làm của món ăn dưỡng sinh, sau đó chuyển từng đĩa tới trước mặt mọi người để họ tự dùng, phương pháp này có thể tùy vào sở thích của mỗi người, hoặc nhiều hoặc ít chọn lựa món ăn có hứng thú, ăn cũng vừa đủ.
Nhưng hiện tại, cha Đào nhìn chén đĩa trước mặt, bên trong chất đầy rau củ, khiến ông ăn không trôi cũng phải ăn. Người lớn tuổi như ông, thật sự không có thói quen để lại đồ ăn thừa.
Thấy Lý Mộ Tiêu gắp tiếp rau vào trong bát, cha Đào rốt cuộc nhịn không được lên tiếng ngăn lại. “Được rồi Mộ Tiêu, thức ăn trong chén còn nhiều, tôi muốn ăn gì có thể tự mình gắp. Cậu tới thăm chúng tôi, cũng nên ăn gì đó đi. ”
“Không có việc gì mà ân cần, không phường gian trá thì cũng trộm cắp.” Diệp Nam Tê lẩm bẩm nói một câu, giọng không lớn không nhỏ, mọi người trong phòng đều nghe thấy, nhưng lại không nghe rõ ràng.
“Nam Tê…” Lưu Diễm Lệ biết rõ tình huống từ trong miệng cha Đào, nghe con trai nói vậy liền nhắc nhở.
Có lẽ người khác không lý giải được hành động của cha Đào, nhưng bà biết. Kỳ thật đạo lý rất đơn giản, tuy Lý Mộ Tiêu ở bên ngoài…, nhưng thông qua lần này, cậu ta có thể nhận được bài học, nếu có thể cải tà quy chính, về sau sẽ càng trung trinh đối với vợ. Dù sao đã có vết xe đổ, muốn làm việc cũng phải nghĩ kỹ trước rồi mới làm.
Đào Tư Di ly hôn, nói trắng ra là thuộc loại phụ nữ chỉ có hai bàn tay trắng, con bé không có khả năng tìm một người khác đối tốt với nó, nhưng sẽ có chuyện gặp mặt những người đàn ông không muốn phụ trách. Cha Đào lo lắng không phải không có đạo lý của ông. Hiện tại tình chàng ý thiếp vô ý, nhưng đối với đàn ông đã qua một lần hôn nhân mà nói, ngược lại càng khiến cậu ta chú ý đến hành vi của mình hơn.
Đàn ông là vậy, cái không chiếm được, càng muốn đạt được. Lưu Diễm Lệ nhìn thoáng qua Diệp Nam Tê, nếu không phải bởi vì chuyện đó, đoán chừng Diệp Nam Tê đã không tồn tại. Chính bà cũng là kẻ thứ ba, từ khi bắt đầu đã không có hảo cảm với người nhà họ Diệp. Nếu không phải vì người đàn ông đó luôn vướng mắc, cẩn thận che chở, cũng sẽ không có chuyện về sau vợ cả tìm tới cửa, còn bà một mình đi tha hương, sau lại đau đớn thống khổ vì mẹ con bị ngăn cách. Xã hội này, đàn ông được khoan dung hơn phụ nữ nhiều. Cha Đào chỉ hy vọng Đào Tư Di có thể sống an ổn đến già mà thôi.
Có lẽ hành vi của cha Đào khiến người ta không cách nào hiểu, nhưng nhỡ đâu Đào Tư Di không tìm thấy người đàn ông thích hợp, chờ cô phí hoài vài năm tuổi trẻ, đến hơn ba mươi tuổi, cô sẽ biết gian nan thế nào.
“Nam Tê nói đúng, con là có mục đích, chỉ là con muốn Tư Di tha thứ cho con mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ trộm cắp.” Lý Mộ Tiêu mỉm cười, rộng lượng thừa nhận mục đích hôm nay của mình. “Cha… ngài giúp con khuyên nhủ Tư Di, chỉ cần cô ấy đồng ý trở về bên con, con sẽ đem một nửa tài sản trên danh nghĩa chuyển cho cô ấy, nếu con thật có lỗi với cô ấy, số tiền này coi như thành tiền ký quỹ, mặc cho cô ấy xử trí. ”
“Tiểu Di. ”
Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn cha, lại cúi đầu uống nước canh. Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm mỗi hành động của cô, mắt thấy cô đã uống xong.
Hạ thìa, cô cười nhìn Lý Mộ Tiêu: “Là cha tôi tới tìm anh, cảm ơn anh đã nể tình tới gặp mặt gia đình tôi. Anh có thể tiếp tục là con rể nhà họ Đào, nhưng tôi tuyệt đối không muốn làm con dâu nhà họ Lý. ”
Lời cô nói trắng ra, một chút tình cảm không lưu lại cho Lý Mộ Tiêu, trực tiếp nện trên mặt anh ta.
“Tiểu Di.” Cha Đào lên tiếng ngăn lại, con gái không phải là người mạnh mẽ, hợp lại không được, nhưng ít nhiều có thể thuận lợi ăn xong bữa cơm này. Chính ông không ngờ tới cục diện hôm nay lại ồn ào như vậy.
“Cha… Con không muốn nói với cha chuyện của con và anh ta, vừa mới bắt đầu là vì sợ cha cùng dì lo lắng, hiện tại là thấy khó mở miệng. Anh ta làm gì, trong lòng anh ta là rõ ràng nhất. ”
Đào Tư Di nói xong, mặt lại chuyển hướng Lý Mộ Tiêu. “Tôi vốn không định vạch trần bộ mặt thật của anh, đối với anh cũng rõ ràng, anh vì sao hết lần này tới lần khác dây dưa không rời? Bên cạnh anh rõ ràng có người phụ nữ tốt như vậy, anh còn lằng nhằng với vợ trước là tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
“Cậu có người phụ nữ khác?” Cha Đào nhìn chằm chằm Lý Mộ Tiêu, giọng nói tràn ngập trách cứ.
“Cha… Vừa mới bắt đầu Tư Di kiên trì cùng con ly hôn, con tức giận, khi đó liền… Sau khi chúng con chia tay, con phát hiện cho dù là ai đều kém vị trí của Tư Di trong lòng con.” Lý Mộ Tiêu dùng vẻ mặt thâm tình thổ lộ khiến cha Đào chần chừ.
Đào Tư Di đột nhiên cảm thấy cục diện này có phần giống trong phim truyền hình 8h tối, khoa trương giả tạo khiến người ta phát điên. Cô đơn giản không nói, cầm đũa bắt đầu ăn thức ăn mình thích.
Hành động này của cô làm người trong nhà cân nhắc, một bữa cơm cứ như thế không mặn không nhạt kết thúc, mãi đến lúc Lý Mộ Tiêu đưa bọn họ về khách sạn, Đào Tư Di không nói thêm câu nào nữa. Dọc được đi trừ Lý Mộ Tiêu tự quyết định thì cũng là cha Đào ngẫu nhiên trả lời vài câu hỏi cứng rắn của Lý Mộ Tiêu.
Lần này cha Đào từ chối Lý Mộ Tiêu ý muốn đưa bọn họ về tận phòng của, ông cảm thấy bản thân mình cần phải suy nghĩ xem liệu để hai đứa tái hôn có phải quyết định chính xác không.
Đào Tư Di tiễn cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ về phòng, chào hỏi Diệp Nam Tê rồi tự mình trở về phòng. Cô ăn bữa cơm này đến kiệt sức, cô phát hiện chỉ cần thấy Lý Mộ Tiêu, liền lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Kỳ thật cô không muốn như vậy nhưng không khắc chế được. Hiện tại mỗi việc Lý Mộ Tiêu làm cô đều thấy dối trá, anh ta còn không bằng Diệp Lan Trăn, thậm chí vô sỉ như thế.
Nghĩ đến Diệp Lan Trăn, từ trong túi Đào Tư Di lấy thuốc anh đưa buổi sáng. Dường như quá bận bịu, không uống thuốc cũng không khó chịu mấy.
“Em dám không uống thuốc, xem anh trừng phạt em thế nào. ”
“Anh làm sao biết em không uống? Anh có thấy đâu. ”
Đào Tư Di nói xong liền quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Diệp Lan Trăn đang thảnh thơi nằm trên giường, từ khi Đào Tư Di vừa vào cửa, anh liền chờ cô phát hiện anh tồn tại, nhưng cô gái này tựa như đi vào cõi tiên, trừ ngồi ngẩn người trên ghế sofa, cứ thế không phát hiện một người anh tuấn tiêu sái là anh.
“Anh đương nhiên biết, bởi vì anh ở trong này thấy rồi. ”
Diệp Lan Trăn đứng lên, toàn thân che mỗi khăn tắm, rộng thùng thình treo trên eo anh. Ai nói đàn ông không có đường cong, Đào Tư Di nhìn anh vai rộng mông hẹp mà âm thầm nuốt nước miếng. Cô thầm mắng mình một tiếng, khi nào thì cô trở nên háo sắc như vậy!
“Qua đây nói anh nghe, xem trên người em có dính mùi tên đàn ông khác không.” Diệp Lan Trăn vươn tay, kéo Đào Tư Di vào ngực, cúi đầu ngửi nhẹ, hơi thở anh phun trên cổ Đào Tư Di, làm cô tê dại. Anh vừa lòng liếm mạch đập trên cổ cô. “Nói anh biết, vừa rồi là ngoan hay không ngoan, có cười với tên kia hay không?”
“Sao anh biết em cùng Lý Mộ Tiêu ăn cơm?”
“Chỉ cần anh muốn, có chuyện gì là anh không biết chứ?” Diệp Lan Trăn hỏi lại, híp mắt cười nhìn cô. “Đi tắm rửa đi, một lát nữa cùng anh nói tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao anh có thể ở đây?” Đào Tư Di đột nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, người đàn ông này làm sao có thể xuất hiện trong phòng của cô. Đây là khách sạn, không phải nhà anh.
“Chỉ cần anh muốn, có nơi nào là anh không thể tới?” Diệp Lan Trăn hỏi lại một câu, trả lời vấn đề của cô. “Nếu em còn không đi, anh không ngại giúp em tắm. Cái việc đó, anh vô cùng vui giúp em hoàn thành.” Nói xong, anh cúi đầu khẽ cắn vành tai Đào Tư Di. “Còn nhớ rõ sáng hôm trước không…. ”
“Không biết xấu hổ.” Đào Tư Di đùn đẩy, vội vàng chạy vào phòng tắm.
“Không biết xấu hổ sao?” Diệp Lan Trăn nhìn một khăn tắm trên giường, rồi nhìn một cái khăn tắm trên người anh, vừa đủ hai cái. Anh nhếch miệng cười, một chốc nữa xem ai cảm thấy mất mặt.
Đào Tư Di sau khi tắm rửa xong, mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, khăn trong phòng tắm trừ khăn mặt thì không còn cái nào khác. Cô cúi đầu nhìn quần áo mình tùy tiện ném trên giá, mặt trên đã dính bọt xà phòng và nước đọng, bảo cô mặc lại, cô thật sự không làm được.
“Diệp Lan Trăn…” Đào Tư Di mở một khe nhỏ ở cửa, nhẹ nhàng gọi.
“Hử?” Tiếng Diệp Lan Trăn lười biếng vang lên.
“Không phải anh cầm hết khăn tắm trong phòng ra ngoài đấy chứ? Có thể đưa cho em một cái không. ”
“Nếu em để anh giúp em lau khô người, anh liền đưa ngay. ”
“Anh vô lại…”
“Anh biết…”
“Hắt xì…” Đào Tư Di hắt xì nghe rõ ràng.
“Biết rõ bị cảm, vẫn còn không lau khô người, nhanh choàng vào. ”
Không đợi Đào Tư Di phản ứng. Một chiếc khăn tắm đã vây quanh thân thể cô. Đầu cô cũng bị phủ khăn.
“Lau khô tóc đi chứ, bên ngoài mở điều hòa, em bị cảm, tối hôm qua còn phát sốt chưa khỏi, lại muốn bắt đầu chịu đau khổ hả.” Diệp Lan Trăn đến bên cạnh lau tóc cho cô, vừa than thở.
Giờ phút này, Đào Tư Di đột nhiên nghĩ, trên thân cô khoác một cái khăn, đầu cô phủ một cái, vậy trên người Diệp Lan Trăn còn gì?
Cô cúi đầu nhìn, tựa hồ có cái gì đó đen đen, cọ xát đùi cô.
Đào Tư Di thấy mặt mình nóng rát, cô không dám cử động, bắp thịt nháy mắt cứng ngắc.
Diệp Lan Trăn phát hiện cô khác thường, dừng động tác chà lau, lấy khăn mặt từ trên đầu cô xuống. Anh nhìn hai mắt nhắm chặt của Đào Tư Di, vẻ mặt khó hiểu, cô gái nhỏ này làm sao vậy?
“Anh quản tốt vật đó của anh đi, đừng đụng loạn người khác. ”
“Vật gì cơ?” Diệp Lan Trăn bị cô biến thành một đầu mờ mịt, cô nàng này ngày hôm qua bị sốt nên đầu cháy hỏng rồi hả?
“Vật đó đó?”
“Vật đó là cái nào?”
“Là đại gia hỏa của anh đấy.” Đào Tư Di bị anh chọc đến tức giận không thể nhịn được nữa, nói xong mặt cô càng đỏ.
“Là cái này sao?”Diệp Lan Trăn xấu tính dùng đai lưng ma xát trên làn da trần trụi của cô. Anh cho dù thích ngủ trần, cũng không đến mức thích hở cái đó, vừa rồi đã mặc quần vào, chỉ vì thoải mái nên không cài đai lưng mà thôi, cô gái nhỏ này vừa thấy đã nghĩ xiêu vẹo.
“Anh…anh…” Đào Tư Di không nên nói gì, tức giận cắn môi.
“Bảo bối, mau mở to mắt nhìn nó có dài không?” Diệp Lan Trăn xấu tính tiếp tục đùa cô, nhẹ nhàng phun khí nóng bên tai cô.
“Không nhìn sao? Vậy sờ nó đi.” Diệp Lan Trăn khẽ cắn vành tai cô, vừa lòng nhìn cô run nhè nhẹ.
Anh cứng rắn kéo tay cô đặt trên đai lưng mình.
Nhận thấy xúc cảm dưới tay khác lạ, Đào Tư Di mở to mắt, sững sờ nhìn chằm chằm dây lưng nam trong tay mình, cô ngẩng đầu nhìn vẻ mặt cười gian của Diệp Lan Trăn.
“Tiểu bại hoại, em hiểu sai rồi. Nếu em hy vọng là đại gia hỏa kia, anh hiện tại để nó ra ngoài gặp em, bất quá nó còn chưa đủ no, cần em cố gắng một phen. ”
“Anh khốn nạn…”
“Anh biết…” Diệp Lan Trăn ôm lấy Đào Tư Di, đây là cô gái nhỏ của anh, đáng yêu như vậy, lại tà ác như vậy, suy nghĩ trong cái đầu nhỏ của cô luôn khiến anh cảm thấy mới mẻ.
“Anh buông ra…”
Đào Tư Di đỏ mặt, một là thấy hổ thẹn vì suy nghĩ vừa rồi của mình, còn lại là vì cô chỉ khoác mỗi khăn tắm, đã bị Diệp Lan Trăn ôm vào trong ngực, da thịt hai người kề sát, nhiệt độ cực nóng trên người anh truyền đến người cô, sưởi cô lửa nóng.
“Bảo bối, ngoan… Không nên lộn xộn, hôm nay anh chỉ muốn ôm em đi ngủ, bệnh của em còn chưa khỏi.” Diệp Nam Trăn vùi mặt vào cổ cô, hít sâu mùi hương thơm ngát trên người cô.
“Ngoan, tin anh, chúng ta đắp chăn bông nói chuyện phiếm thôi…”