Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Chương 119
Ánh mắt vô vọng, trên môi chỉ có nụ cười nửa vời, Phương Hoa kéo chiếc ghế đến cạnh giường, an tĩnh ngồi xuống vị trí bên cạnh giường.
Nắm lấy bàn tay An Hạ, hai tay Phương Hoa xoa xoa bàn tay An Hạ, cô cũng trầm luân, dịu dàng xoa dịu trái tim đầy tổn thương.
"Không biết em đã trải qua những gì, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ ổn cả thôi" Giọng nói dịu dàng của Phương Hoa như một liều thuốc an ủi tâm hồn, làm tê liệt trái tim hao tổn.
Bé con Hiểu Minh cũng đầy một chiếc ghế cạnh giường, ngồi tựa đầu lên giường bệnh chăm chú ngắm nhìn dì xinh đẹp.
Dù không biết An Hạ đã trải qua chuyện gì, nhưng Phương Hoa cũng từng có một thời gian không có nhà để về.
Cũng từng bế tắt như vậy, ít ra lúc này, Phương Hoa có thể làm chỗ dựa cho An Hạ.
"Em không thể trở về nhà không có nghĩa rằng em không có nhà để về, Trịnh gia có thể trở thành nhà mới của em, hơn nữa, em đã con gái, đó là nhà mới của em."
Phải rồi, cô còn có con gái, nhắc đến con, An Hạ nâng lên nụ cười.
"Phải rồi, con bé đâu rồi?"
"Con bé nằm lồng kính, đợi em hồi phục chúng ta sẽ đi gặp con bé" Phương Hoa đáp, Hiểu Minh bên cạnh rất phấn khích "Con cũng muốn gặp em bé nhỏ."
"Được, đợi dì khoẻ, chúng ta đi gặp em bé nhỏ" Đáp với con gái, Hiểu Minh vui mừng hai tay nắm thành quả đấm vung lên "Yahoo."
"À mà..." Phương Hoa cười tươi "Em vẫn chưa đặt tên cho con bé."
Chuyện đặt tên An Hạ hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhất thời cũng không biết nên đặt tên gì cho phù hợp, cười ngượng.
"Em cũng không biết nên gọi là gì nữa" Ngô An Hạ nhìn Phương Hoa, nhìn lại bé con sáu tuổi đáng yêu ngồi ở bên giường "Trước đây chị đặt tên cho con bé như nào vậy?"
Phương Hoa nhìn con gái bên cạnh, Hiểu Minh cũng tò mò nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe không chớp, cô chợt cười, bàn tay nâng lên xoa đầu con gái nhỏ, thành thật trả lời An Hạ.
"Hm...!Bởi vì con bé rất hiểu chuyện."
"..." An Hạ có chút không hiểu, ngạc nhiên "Chưa sinh con bé ra sao chị lại biết con bé hiểu chuyện cơ?"
"Ừ thì..." Phương Hoa cười ngại "Nếu chị nói chị đặt cái tên ấy cho con bé từ một giấc mơ, em có thấy hoang đường không?"
Ngô An Hạ chớp chớp mắt, nhìn lại bé con đáng yêu ôm cánh tay mẹ nó dụi dụi như một chú mèo con, Ngô An Hạ gật gật đầu.
Hoàn toàn không hoang đường, con bé quả thật rất hiểu chuyện.
Ngô An Hạ lại nhìn trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ một cái tên nào đó.
.
ngôn tình sủng
Là con gái, cô chỉ mong con bé sẽ có một cuộc đời vô âu vô lo, bình an và yên ổn.
Nghĩ đến một cái tên hay, cánh môi nâng lên nụ cười, giọng cô khẽ khàn, cất tên cái tên thật yêu thương.
"Gọi là An Nhiên đi..." Ngô An Hạ nhìn bé con Hiểu Minh đáng yêu, bàn tay nâng lên véo chiếc má bánh bao chiều của con bé "Hi vọng, An Nhiên sẽ có một cuộc đời bình bình an an, giống như cái tên vậy."
"An Hạ An Nhiên, rất hay" Phương Hoa búng ngón tay, tấm tắt khen thưởng.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ phụ trách đi vào kiểm tra là Lý Hoành Nghị, anh đi đến nhìn hai mẹ con Phương Hoa.
"Xin phép tôi kiểm tra một chút."
"Vâng" Phương Hoa dắt Hiểu Minh tránh ra ngoài một chút.
Lý Hoành Nghị nhìn nữ bệnh nhân, Ngô An Hạ nhanh lẹ nâng tay chùi nước mắt, cái mũi nghẹn nghẹn sụt sịt một cái.
Lý Hoành Nghị vén lên vạt áo của An Hạ, xem qua vết khâu, vừa quan sát vết khâu vừa quan tâm bệnh nhân nhắc nhở.
"Bệnh nhân hen suyễn như cô không phù hợp khóc lóc đâu, vừa tỉnh lại đã khóc như thế rồi" Kéo lại vạt áo, Lý Hoành Nghị nâng bàn tay to dài cầm lấy dây truyền nước điều chỉnh công tắc.
"Thì liên quan gì bác sĩ kia chứ? Bác sĩ chỉ cần lo xem bệnh thôi" Ngô An Hạ vừa buồn cười vừa ngạc nhiên vì sự quan tâm của anh bác sĩ.
"Liên quan đấy" Lý Hoành Nghị nhấc đầu lông mày nhìn nữ bệnh nhân hốc hác vẫn không kém phần xinh đẹp "Cô mà phát cơn hen, người khổ lại chẳng phải là bác sĩ chúng tôi đi."
Chăm lo cho bệnh nhân là nghĩa vụ của bác sĩ kia mà, cái người bác sĩ này lại ý kiến gì thế kia, Ngô An Hạ mím môi.
"Nên là đừng có ủ rũ buồn bả rồi mít ướt nữa, như vậy sẽ bớt phiền phức cho chúng tôi" Lý Hoành Nghị nhấc nụ cười, buông ra công tắc điều chỉnh dung dịch "Được rồi, cô hãy nghĩ ngơi thật tốt đi."
Ra là bác sĩ muốn khuyên nhủ, an ủi cô đừng buồn, cơ mà hình thức an ủi không được vui vẻ lắm.
Ngô An Hạ mím môi muốn cười, cô gật đầu nhẹ, bác sĩ xoay người rời đi, khoác blouse trắng phấp phới với mùi thuốc khử trùng đặc biệt cho sự hiện diện của anh ta.
Trôi qua hai tuần ở bệnh viện, hai mẹ con Hạ Nhiên được đưa về Trịnh gia, quyết định sẽ ở lại Trịnh gia một thời gian, dù sau cô cũng không còn nơi nào để đi nữa.
Ở Trịnh gia có bà Trịnh, bà Phương và vợ chồng Trịnh Thành Dương, bé Hiểu Minh và một bé trai nhỏ.
Vinh thự rộng lớn nhưng chỉ có vài người, còn lại là người giúp việc và làm vườn.
An Hạ và An Nhiên được bố trí một căn phòng rộng, cả hai ở Trịnh gia trôi qua ba tháng.
An Nhiên trổ sữa như một cục bột trắng bông, con bé có đôi mắt to tròn chứa cả ngân hà giống như An Hạ, đôi mi vừa dài vừa cong.
Mũi thì giống cha của nó, mũi thon lại cao, cánh môi đỏ hồng nhỏ chúm chím khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.
Cuộc sống ba tháng ở Trịnh gia rất tốt, sức khoẻ hai mẹ con An Nhiên hồi phục tuyệt đối, bé con An Nhiên rất đáng yêu, trắng tròn như cục bông sữa.
Những tưởng cuộc sống của An Hạ đã yên bình, cho đến một ngày An Hạ và Phương Hoa đi mua sắm ở khu thương mại.
Bởi vì sắp tới là sinh nhật chị chồng của Phương Hoa, Phương Hoa đã rủ An Hạ đến trung tâm thương mại tìm mua quà.
An Hạ cùng Phương Hoa đứng trong một cửa hiệu quần áo nổi tiếng, An Hạ vừa lướt qua một giàn quần áo, đến quầy túi xách, đi men theo quầy túi xách xem mẫu.
Cô đi men theo quầy túi xách đến khi đụng mặt một người quen lâu ngày không gặp, nhìn thấy cô bạn đang xem chiếc túi xách trên tay, Ngô An Hạ lập tức thay đổi phương hướng xoay người.
Chỉ tiếc là hành động của An Hạ vẫn chậm hơn ánh mắt, cô bạn đang xem túi xách cảm giác nhìn thấy người quen nâng mắt nhìn.
Quả nhiên là người quen, không để An Hạ xoay đi, cô bạn kia lập tức lên tiếng gọi.
"An Hạ."
Cô xoay người nhưng không thể bước đi, Ngô An Hạ cũng không xoay lại, dậm chân tại chỗ, cô bạn lập tức bỏ xuống túi xách đi đến phía trước Ngô An Hạ nhìn thêm một lần.
"Quả nhiên là cậu, cậu đã bỏ đi đâu vậy?" Cô bạn lo lắng nói, người đó không ai khác chính là Chu Tinh Tuệ, người đã từng kề vai sát cánh với An Hạ lừa gạt La Thành Dương.
Còn tiếp...!
(P/s Tinh Tuệ cho rằng An Hạ gạt cô ấy, cho nên nhất thời không muốn tin tưởng An Hạ nữa, về sau nghe tin An Hạ bỏ đi, Chu Tinh Tuệ dù tức giận vì bị gạt nhưng vẫn rất quan tâm đến tung tích, an toàn của An Hạ.)
_ThanhDii.
Nắm lấy bàn tay An Hạ, hai tay Phương Hoa xoa xoa bàn tay An Hạ, cô cũng trầm luân, dịu dàng xoa dịu trái tim đầy tổn thương.
"Không biết em đã trải qua những gì, nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ ổn cả thôi" Giọng nói dịu dàng của Phương Hoa như một liều thuốc an ủi tâm hồn, làm tê liệt trái tim hao tổn.
Bé con Hiểu Minh cũng đầy một chiếc ghế cạnh giường, ngồi tựa đầu lên giường bệnh chăm chú ngắm nhìn dì xinh đẹp.
Dù không biết An Hạ đã trải qua chuyện gì, nhưng Phương Hoa cũng từng có một thời gian không có nhà để về.
Cũng từng bế tắt như vậy, ít ra lúc này, Phương Hoa có thể làm chỗ dựa cho An Hạ.
"Em không thể trở về nhà không có nghĩa rằng em không có nhà để về, Trịnh gia có thể trở thành nhà mới của em, hơn nữa, em đã con gái, đó là nhà mới của em."
Phải rồi, cô còn có con gái, nhắc đến con, An Hạ nâng lên nụ cười.
"Phải rồi, con bé đâu rồi?"
"Con bé nằm lồng kính, đợi em hồi phục chúng ta sẽ đi gặp con bé" Phương Hoa đáp, Hiểu Minh bên cạnh rất phấn khích "Con cũng muốn gặp em bé nhỏ."
"Được, đợi dì khoẻ, chúng ta đi gặp em bé nhỏ" Đáp với con gái, Hiểu Minh vui mừng hai tay nắm thành quả đấm vung lên "Yahoo."
"À mà..." Phương Hoa cười tươi "Em vẫn chưa đặt tên cho con bé."
Chuyện đặt tên An Hạ hoàn toàn không có kinh nghiệm, nhất thời cũng không biết nên đặt tên gì cho phù hợp, cười ngượng.
"Em cũng không biết nên gọi là gì nữa" Ngô An Hạ nhìn Phương Hoa, nhìn lại bé con sáu tuổi đáng yêu ngồi ở bên giường "Trước đây chị đặt tên cho con bé như nào vậy?"
Phương Hoa nhìn con gái bên cạnh, Hiểu Minh cũng tò mò nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe không chớp, cô chợt cười, bàn tay nâng lên xoa đầu con gái nhỏ, thành thật trả lời An Hạ.
"Hm...!Bởi vì con bé rất hiểu chuyện."
"..." An Hạ có chút không hiểu, ngạc nhiên "Chưa sinh con bé ra sao chị lại biết con bé hiểu chuyện cơ?"
"Ừ thì..." Phương Hoa cười ngại "Nếu chị nói chị đặt cái tên ấy cho con bé từ một giấc mơ, em có thấy hoang đường không?"
Ngô An Hạ chớp chớp mắt, nhìn lại bé con đáng yêu ôm cánh tay mẹ nó dụi dụi như một chú mèo con, Ngô An Hạ gật gật đầu.
Hoàn toàn không hoang đường, con bé quả thật rất hiểu chuyện.
Ngô An Hạ lại nhìn trần nhà, trầm ngâm suy nghĩ một cái tên nào đó.
.
ngôn tình sủng
Là con gái, cô chỉ mong con bé sẽ có một cuộc đời vô âu vô lo, bình an và yên ổn.
Nghĩ đến một cái tên hay, cánh môi nâng lên nụ cười, giọng cô khẽ khàn, cất tên cái tên thật yêu thương.
"Gọi là An Nhiên đi..." Ngô An Hạ nhìn bé con Hiểu Minh đáng yêu, bàn tay nâng lên véo chiếc má bánh bao chiều của con bé "Hi vọng, An Nhiên sẽ có một cuộc đời bình bình an an, giống như cái tên vậy."
"An Hạ An Nhiên, rất hay" Phương Hoa búng ngón tay, tấm tắt khen thưởng.
Cạch.
Cánh cửa phòng mở ra, bác sĩ phụ trách đi vào kiểm tra là Lý Hoành Nghị, anh đi đến nhìn hai mẹ con Phương Hoa.
"Xin phép tôi kiểm tra một chút."
"Vâng" Phương Hoa dắt Hiểu Minh tránh ra ngoài một chút.
Lý Hoành Nghị nhìn nữ bệnh nhân, Ngô An Hạ nhanh lẹ nâng tay chùi nước mắt, cái mũi nghẹn nghẹn sụt sịt một cái.
Lý Hoành Nghị vén lên vạt áo của An Hạ, xem qua vết khâu, vừa quan sát vết khâu vừa quan tâm bệnh nhân nhắc nhở.
"Bệnh nhân hen suyễn như cô không phù hợp khóc lóc đâu, vừa tỉnh lại đã khóc như thế rồi" Kéo lại vạt áo, Lý Hoành Nghị nâng bàn tay to dài cầm lấy dây truyền nước điều chỉnh công tắc.
"Thì liên quan gì bác sĩ kia chứ? Bác sĩ chỉ cần lo xem bệnh thôi" Ngô An Hạ vừa buồn cười vừa ngạc nhiên vì sự quan tâm của anh bác sĩ.
"Liên quan đấy" Lý Hoành Nghị nhấc đầu lông mày nhìn nữ bệnh nhân hốc hác vẫn không kém phần xinh đẹp "Cô mà phát cơn hen, người khổ lại chẳng phải là bác sĩ chúng tôi đi."
Chăm lo cho bệnh nhân là nghĩa vụ của bác sĩ kia mà, cái người bác sĩ này lại ý kiến gì thế kia, Ngô An Hạ mím môi.
"Nên là đừng có ủ rũ buồn bả rồi mít ướt nữa, như vậy sẽ bớt phiền phức cho chúng tôi" Lý Hoành Nghị nhấc nụ cười, buông ra công tắc điều chỉnh dung dịch "Được rồi, cô hãy nghĩ ngơi thật tốt đi."
Ra là bác sĩ muốn khuyên nhủ, an ủi cô đừng buồn, cơ mà hình thức an ủi không được vui vẻ lắm.
Ngô An Hạ mím môi muốn cười, cô gật đầu nhẹ, bác sĩ xoay người rời đi, khoác blouse trắng phấp phới với mùi thuốc khử trùng đặc biệt cho sự hiện diện của anh ta.
Trôi qua hai tuần ở bệnh viện, hai mẹ con Hạ Nhiên được đưa về Trịnh gia, quyết định sẽ ở lại Trịnh gia một thời gian, dù sau cô cũng không còn nơi nào để đi nữa.
Ở Trịnh gia có bà Trịnh, bà Phương và vợ chồng Trịnh Thành Dương, bé Hiểu Minh và một bé trai nhỏ.
Vinh thự rộng lớn nhưng chỉ có vài người, còn lại là người giúp việc và làm vườn.
An Hạ và An Nhiên được bố trí một căn phòng rộng, cả hai ở Trịnh gia trôi qua ba tháng.
An Nhiên trổ sữa như một cục bột trắng bông, con bé có đôi mắt to tròn chứa cả ngân hà giống như An Hạ, đôi mi vừa dài vừa cong.
Mũi thì giống cha của nó, mũi thon lại cao, cánh môi đỏ hồng nhỏ chúm chím khiến người ta chỉ muốn hôn một cái.
Cuộc sống ba tháng ở Trịnh gia rất tốt, sức khoẻ hai mẹ con An Nhiên hồi phục tuyệt đối, bé con An Nhiên rất đáng yêu, trắng tròn như cục bông sữa.
Những tưởng cuộc sống của An Hạ đã yên bình, cho đến một ngày An Hạ và Phương Hoa đi mua sắm ở khu thương mại.
Bởi vì sắp tới là sinh nhật chị chồng của Phương Hoa, Phương Hoa đã rủ An Hạ đến trung tâm thương mại tìm mua quà.
An Hạ cùng Phương Hoa đứng trong một cửa hiệu quần áo nổi tiếng, An Hạ vừa lướt qua một giàn quần áo, đến quầy túi xách, đi men theo quầy túi xách xem mẫu.
Cô đi men theo quầy túi xách đến khi đụng mặt một người quen lâu ngày không gặp, nhìn thấy cô bạn đang xem chiếc túi xách trên tay, Ngô An Hạ lập tức thay đổi phương hướng xoay người.
Chỉ tiếc là hành động của An Hạ vẫn chậm hơn ánh mắt, cô bạn đang xem túi xách cảm giác nhìn thấy người quen nâng mắt nhìn.
Quả nhiên là người quen, không để An Hạ xoay đi, cô bạn kia lập tức lên tiếng gọi.
"An Hạ."
Cô xoay người nhưng không thể bước đi, Ngô An Hạ cũng không xoay lại, dậm chân tại chỗ, cô bạn lập tức bỏ xuống túi xách đi đến phía trước Ngô An Hạ nhìn thêm một lần.
"Quả nhiên là cậu, cậu đã bỏ đi đâu vậy?" Cô bạn lo lắng nói, người đó không ai khác chính là Chu Tinh Tuệ, người đã từng kề vai sát cánh với An Hạ lừa gạt La Thành Dương.
Còn tiếp...!
(P/s Tinh Tuệ cho rằng An Hạ gạt cô ấy, cho nên nhất thời không muốn tin tưởng An Hạ nữa, về sau nghe tin An Hạ bỏ đi, Chu Tinh Tuệ dù tức giận vì bị gạt nhưng vẫn rất quan tâm đến tung tích, an toàn của An Hạ.)
_ThanhDii.