Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Rất đông những người tu luyện sau khi nhìn Lôi Cương đều thu hồi ánh mắt, tuy nhiên trong đó ẩn chứa một chút khinh thường và đố kỵ. Trong phần lớn bọn họ đều cho rằng Lôi Cương rất may mắn, nhưng có người vẫn nhìn thấu sự kỳ lạ của Lôi Cương. Tiên Linh âm trầm đi về phía Lôi Cương, toàn thân đầy sát khí khiến cho những người tu luyện xung quanh đều rút lui. Lôi Cương hơi nghiêng đầu nhìn Tiên Linh mà cười lạnh trong lòng. Hắn ngồi xuống, chẳng thèm để ý. Lúc này, khảo hạch đã chấm dứt, Tiên Linh muốn ra tay chỉ sợ sẽ bị sự trừng phạt của Tây Tháp tinh. Đệ tử của Tây Tháp Tinh không được tán sát lẫn nhau, chỉ có thể ở trong thành Tử Vong để luận bàn. Đương nhiên, trong luận bàn, sinh tử do trời.
Nhìn Lôi Cương, gương mặt của Tiên Linh giật giật, cố gắng kìm chế sát khí trong lòng mà truyền âm:
- Giao ra Trọng Diên! Nếu không người phải chết thảm.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ ngồi ở đó, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm hé ra, chờ đợi khảo hạch chấm dứt.
Tiên Linh nắm chặt hai tay phát ra những tiếng răng rắc. Đôi mắt y gần như phun lửa, nhưng lý trí lại bảo y phải cố gắng kìm chế cơn giận và sát khí. Y ngồi xuống rồi nhắm mắt lại. Tiên Linh sợ mình nhìn thấy Lôi Cương thì không nhịn được mà đánh chết hắn. Tiên Linh là người kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai. Thiên tư của y mặc dù cao nhưng kinh nghiệm rất ít, tâm trí vẫn chưa đạt tới mức bình lặng.
rất nhiều người tu luyện nhìn thấy nét mặt của Tiên Linh mà kinh ngạc. Mặc dù rất nhiều người trong số họ không nhận ra Tiên Linh nhưng đệ tử của thế lực lớn đều hiểu biết. Với thân phận của Tiên Linh mà oán hận tên tiểu tử Cương thần huyền giai như vậy, tất nhiên là có vấn đề.
Tinh Thiên Sát, Long U Nhi cùng với thanh niên các thế lực khác đều nhìn Lôi Cương.
Nửa tháng sau...
Người tu luyện trong kết giới càng lúc càng nhiều, cho tới nửa tháng sau, tất cả các tổ đã khảo hạch xong, ước chừng hơn chín ngàn người tu luyện không vượt qua khảo hạch lần này, con số tử vong làm cho người ta phải sợ hãi. Còn người tu luyện bên ngoài kết giới đã giải tán rất nhiều, nhưng như trước vẫn còn có tới mấy vạn người tu luyện ở lại xem.
- Trong số các ngươi cho dù là thực lực xuất chúng hay là vận may tốt thì các ngươi cũng vượt qua khảo hạch. Từ nay các ngươi là đệ tử của Tây Tháp tinh. Ta không cần biết trước đây các ngươi có thân phận như thế nào, địa vị cao tới đâu, nhưng bắt đầu từ lúc các người trở thành đệ tử Tây Tháp tinh, thân phận trước kia của các ngươi không còn nữa. Bởi vì, các ngươi hoàn toàn là đệ tử của Tây Tháp tinh. Có lẽ trong số các ngươi có ân oán với nhau, nhưng từ giờ phút này, nếu có ân oán phải tới thành Tử Vong, nếu không tàn sát lẫn nhau sẽ bị ngàn vạn đệ tử của Tây Tháp tinh đuổi giết. - Vị chấp pháp khôi ngô ở giữa đứng dậy, cao giọng nói.
Tất cả những người tu luyện vượt qua khảo hạch đều đứng dậy mà nhìn vị chấp pháp.
- Mỗi tổ theo thứ tự tới Tây Tháp tinh, các ngươi sẽ tự động phân chia tới chín thành lớn. - Vị chấp pháp nói xong, kết giới biến mất. Dưới sự hướng dẫn của y, đám đệ tử theo thứ tự tiến vào thành Vẫn Tinh, ngồi Truyền tống trận tới Tây Tháp tinh.
Sau khi đám người Lôi Cương tiến vào Tây Tháp tinh chưa lâu, một gã thanh niên áo đen lại tới thành Vẫn Tinh. Người thanh niên đó tản ra một làn hơi lạnh khiến cho người xung quanh không dám tới gần. Có điều tu vi của gã cũng chỉ ở cương thần huyền giai.
Tại sườn đông của tây Tháp tinh.
Lúc này, Lôi Cương cùng với những người tu luyện vượt qua khảo hạch, theo thứ tự đứng ở đó. Trước mặt bọn họ là một loạt những kiến trúc với gần trăm người mặc áo đen, ngực thêu ngọn tháp đang tìm kiếm gì đó. Lôi Cương nhân cơ hội nhìn xung quanh thì phát hiện linh khí ở Tây Tháp tinh rất dầy, vượt qua những tinh cầu mà Lôi Cương đã từng đến. Hơn nữa, tinh cầu này không phải dầy đặc xương cốt, tuy nhiên trong không khí lại ẩn chứa mùi máu tanh. Giữa không trung bao phủ một làn ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi cả tinh cầu.
- Nhận lấy trang phục của các ngươi và lệnh bài. Mỗi người các ngươi được nhận một viên Hồn Châu. Hồn Châu là bằng chứng các ngươi thuộc về Tây Tháp tinh. Muốn ở lại Tây Tháp tinh, cứ trăm năm lại phải nộp mười viên Hồn châu. Trong các thành lớn, các vị chủ thành sẽ phát nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng Hồn châu. - Vị chấp pháp nhìn qua đám đệ tử mới rồi cao giọng nói.
Sau đó, mỗi tổ liền nhận lấy đồ đạc của mình. Lôi Cương cầm một bộ áo đen, một cái lệnh bài đỏ tươi. Lệnh bài rất kỳ lạ bên trên có hình tam giác, giống như một ngọn tháp nhỏ. Bên cạnh đó còn có một hạt châu to bằng nắm tay, đen thui, tỏa ra lực lượng hết sức tinh khiết. Đây chính là Hồn Châu khiến cho vô số cáo thủ của thánh giới Hồng Hoang phải điên cuồng.
Hấp thu một viên Hồn Châu tương đương với trăm năm khổ tu, sức hấp dẫn như vậy ai có thể chống lại? Mỗi một người tu luyện muốn tu vi của bản thân tăng lên cần phải trải qua rất nhiều cố gắng. Mà một viên Hồn Châu lại ẩn chứa tu vi trăm năm, khiến cho người ta thèm thuồng.
- Thưa chấp pháp! Ta nghe nói thực lực ở Tây Tháp tinh quyết định địa vị có phải không? - Tinh Thiên Sát đứng trong đám người đột nhiên mở miệng nói. Y lạnh lùng nhìn vị chấp pháp trước mặt. Đám đệ tử đang chịu trách nhiệm phân phối liền dừng lại, nhìn Tinh Thiên Sát với ánh mắt kinh ngạc.
Vị chấp pháp kia là một đại hán khôi ngô, toàn thân đầy cơ bắp, dường như ẩn chứa lực lượng rất mạnh. Y nghe Tinh Thiên Sát hỏi vậy, sắc mặt liền trở nên nghiêm trang, ánh mắt nhìn Tinh Thiên Sát rồi cắn răng nói:
- Đúng.
- Nếu ta muốn trở thành chấp pháp, có phải chỉ cần đánh bại một vị chấp pháp là có thể thay thế vị trí của người đó hay không? - Tinh Thiên Sát hỏi lại.
- Đúng. - Vị chấp pháp đó cảm nhận đươc một sự nguy hiểm nhưng vẫn phải gật đầu.
- Nếu vậy ta muốn khiêu chiến ngươi. - Tinh Thiên Sát đi ra khỏi đám đông, nhìn vị chấp pháp khôi ngô mà nói. Gương mặt y tràn ngập một sự tự tin, toàn thân tản ra hơi thở. Tinh Thiên Sát nhếch mép, nở nụ cười. Nếu người nào biết rõ về Tinh Thiên Sát đều biết đây là dấu hiệu muốn giết người của y.
Vị chấp pháp khôi ngô hít một hơi thật sâu. Y biết được người muốn khiêu chiến mình chính là đệ tử quan môn của đại tôn Tinh Vũ. Chưa nói tới việc bản thân có thể chiến thắng được gã hay không, nhưng với thân phận của gã khiến cho hắn không dám làm cho bị thương. Mặc dù hắn là chấp pháp của Tây Tháp tinh nhưng nếu làm cho Tinh Vũ đại tôn nổi giận, cho dù thành chủ của Tây Tháp tinh cũng không làm gì được. Nhưng bảo hắn nhận thua thì đúng là bắt hắn chịu cái tát. Một khi không đánh mà thua thì từ nay về sau, làm sao hắn còn có thể đứng vững ở Tây Tháp tinh, chỉ sợ ngàn vạn đệ tử ở đây sẽ cười chê hắn.
- Có thể! - Vị chấp pháp khôi ngô nuốt nước miếng rồi gật đầu.
- Sau ba ngày, ta sẽ ở thành Tử Vong chờ ngươi. - Tinh Thiên Sát cười nói, sau đó liền thay áo đen mà rời đi.
Thành Tử Vong ở Tây Tháp tinh là một ngôi thành chết chóc. Tất cả đệ tử của Tây tháp tinh muốn khiêu chiến ai thì tới đó. Thành Tử Vong là một nơi duy nhất để cho đệ tử Tây Tháp tinh giải quyết ân oán. Một khi đi vào trong đó, lúc nào cũng chuẩn bị với sự khiêu chiến.
Nhìn Tinh Thiên Sát rời đi, vị chấp pháp khôi ngô nắm chặt hai tay, ánh mắt run run. Rất lâu sau, y thở dài. Cho dù thế nào, y cũng không thể ngờ được mục tiêu đầu tiên của Tinh Thiên Sát lại là mình. Xét cả tu vi lẫn thân phận thì y không thể nào động vào Tinh Thiên Sát, nếu như là đệ tử của các thế lực lớn thì còn tốt nhưng gã là đệ tử của đại tôn Tinh Vũ. Ai động tới gã cũng phải nghĩ tới nhân vật khủng bố sau lưng gã.
- Lý chấp pháp. Nghe đồn Tinh Thiên Sát đã sớm đạt tới Hỗn Độn địa giai đỉnh, hơn nữa còn có thần khí thiên giai. Trận khiêu chiến ba ngày sau ở thành Tử Vong, ngươi nhận thua đi. - Vài tên đệ tử Tây Tháp Tinh đều khuyên bảo. Không phải bọn họ không tin vào Lý chấp pháp mà thân phận của Tinh Thiên Sát quá đặc biệt.
- Khốn kiếp! Lý Hạo ta cho dù có chết trận cũng không nhận thua. - Vị Lý chấp pháp gầm lên, hai mắt y đỏ bừng nói tiếp:
- Trước tiên các ngươi có thể tìm hiểu một chút về Tây Tháp tinh. Nhớ kỹ, sau trăm năm, phải nộp mười viên Hồn Châu, nếu không trục xuất khỏi Tây Tháp tinh. - Nói xong Lý chấp pháp liền rời khỏi.
Lôi Cương liếc mắt nhìn Tiên Linh rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Hắn cũng chẳng lo Tiên Linh động thủ vì dù sao chỉ cần mình không vào thành Tử Vong, Tiên Linh không dám động thủ. Quy định của Tây Tháp tinh không ai dám bỏ qua.
Nhìn Lôi Cương, gương mặt của Tiên Linh giật giật, cố gắng kìm chế sát khí trong lòng mà truyền âm:
- Giao ra Trọng Diên! Nếu không người phải chết thảm.
Lôi Cương ngoảnh mặt làm ngơ ngồi ở đó, ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm hé ra, chờ đợi khảo hạch chấm dứt.
Tiên Linh nắm chặt hai tay phát ra những tiếng răng rắc. Đôi mắt y gần như phun lửa, nhưng lý trí lại bảo y phải cố gắng kìm chế cơn giận và sát khí. Y ngồi xuống rồi nhắm mắt lại. Tiên Linh sợ mình nhìn thấy Lôi Cương thì không nhịn được mà đánh chết hắn. Tiên Linh là người kiêu ngạo, trong mắt chẳng có ai. Thiên tư của y mặc dù cao nhưng kinh nghiệm rất ít, tâm trí vẫn chưa đạt tới mức bình lặng.
rất nhiều người tu luyện nhìn thấy nét mặt của Tiên Linh mà kinh ngạc. Mặc dù rất nhiều người trong số họ không nhận ra Tiên Linh nhưng đệ tử của thế lực lớn đều hiểu biết. Với thân phận của Tiên Linh mà oán hận tên tiểu tử Cương thần huyền giai như vậy, tất nhiên là có vấn đề.
Tinh Thiên Sát, Long U Nhi cùng với thanh niên các thế lực khác đều nhìn Lôi Cương.
Nửa tháng sau...
Người tu luyện trong kết giới càng lúc càng nhiều, cho tới nửa tháng sau, tất cả các tổ đã khảo hạch xong, ước chừng hơn chín ngàn người tu luyện không vượt qua khảo hạch lần này, con số tử vong làm cho người ta phải sợ hãi. Còn người tu luyện bên ngoài kết giới đã giải tán rất nhiều, nhưng như trước vẫn còn có tới mấy vạn người tu luyện ở lại xem.
- Trong số các ngươi cho dù là thực lực xuất chúng hay là vận may tốt thì các ngươi cũng vượt qua khảo hạch. Từ nay các ngươi là đệ tử của Tây Tháp tinh. Ta không cần biết trước đây các ngươi có thân phận như thế nào, địa vị cao tới đâu, nhưng bắt đầu từ lúc các người trở thành đệ tử Tây Tháp tinh, thân phận trước kia của các ngươi không còn nữa. Bởi vì, các ngươi hoàn toàn là đệ tử của Tây Tháp tinh. Có lẽ trong số các ngươi có ân oán với nhau, nhưng từ giờ phút này, nếu có ân oán phải tới thành Tử Vong, nếu không tàn sát lẫn nhau sẽ bị ngàn vạn đệ tử của Tây Tháp tinh đuổi giết. - Vị chấp pháp khôi ngô ở giữa đứng dậy, cao giọng nói.
Tất cả những người tu luyện vượt qua khảo hạch đều đứng dậy mà nhìn vị chấp pháp.
- Mỗi tổ theo thứ tự tới Tây Tháp tinh, các ngươi sẽ tự động phân chia tới chín thành lớn. - Vị chấp pháp nói xong, kết giới biến mất. Dưới sự hướng dẫn của y, đám đệ tử theo thứ tự tiến vào thành Vẫn Tinh, ngồi Truyền tống trận tới Tây Tháp tinh.
Sau khi đám người Lôi Cương tiến vào Tây Tháp tinh chưa lâu, một gã thanh niên áo đen lại tới thành Vẫn Tinh. Người thanh niên đó tản ra một làn hơi lạnh khiến cho người xung quanh không dám tới gần. Có điều tu vi của gã cũng chỉ ở cương thần huyền giai.
Tại sườn đông của tây Tháp tinh.
Lúc này, Lôi Cương cùng với những người tu luyện vượt qua khảo hạch, theo thứ tự đứng ở đó. Trước mặt bọn họ là một loạt những kiến trúc với gần trăm người mặc áo đen, ngực thêu ngọn tháp đang tìm kiếm gì đó. Lôi Cương nhân cơ hội nhìn xung quanh thì phát hiện linh khí ở Tây Tháp tinh rất dầy, vượt qua những tinh cầu mà Lôi Cương đã từng đến. Hơn nữa, tinh cầu này không phải dầy đặc xương cốt, tuy nhiên trong không khí lại ẩn chứa mùi máu tanh. Giữa không trung bao phủ một làn ánh sáng nhàn nhạt, chiếu rọi cả tinh cầu.
- Nhận lấy trang phục của các ngươi và lệnh bài. Mỗi người các ngươi được nhận một viên Hồn Châu. Hồn Châu là bằng chứng các ngươi thuộc về Tây Tháp tinh. Muốn ở lại Tây Tháp tinh, cứ trăm năm lại phải nộp mười viên Hồn châu. Trong các thành lớn, các vị chủ thành sẽ phát nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng Hồn châu. - Vị chấp pháp nhìn qua đám đệ tử mới rồi cao giọng nói.
Sau đó, mỗi tổ liền nhận lấy đồ đạc của mình. Lôi Cương cầm một bộ áo đen, một cái lệnh bài đỏ tươi. Lệnh bài rất kỳ lạ bên trên có hình tam giác, giống như một ngọn tháp nhỏ. Bên cạnh đó còn có một hạt châu to bằng nắm tay, đen thui, tỏa ra lực lượng hết sức tinh khiết. Đây chính là Hồn Châu khiến cho vô số cáo thủ của thánh giới Hồng Hoang phải điên cuồng.
Hấp thu một viên Hồn Châu tương đương với trăm năm khổ tu, sức hấp dẫn như vậy ai có thể chống lại? Mỗi một người tu luyện muốn tu vi của bản thân tăng lên cần phải trải qua rất nhiều cố gắng. Mà một viên Hồn Châu lại ẩn chứa tu vi trăm năm, khiến cho người ta thèm thuồng.
- Thưa chấp pháp! Ta nghe nói thực lực ở Tây Tháp tinh quyết định địa vị có phải không? - Tinh Thiên Sát đứng trong đám người đột nhiên mở miệng nói. Y lạnh lùng nhìn vị chấp pháp trước mặt. Đám đệ tử đang chịu trách nhiệm phân phối liền dừng lại, nhìn Tinh Thiên Sát với ánh mắt kinh ngạc.
Vị chấp pháp kia là một đại hán khôi ngô, toàn thân đầy cơ bắp, dường như ẩn chứa lực lượng rất mạnh. Y nghe Tinh Thiên Sát hỏi vậy, sắc mặt liền trở nên nghiêm trang, ánh mắt nhìn Tinh Thiên Sát rồi cắn răng nói:
- Đúng.
- Nếu ta muốn trở thành chấp pháp, có phải chỉ cần đánh bại một vị chấp pháp là có thể thay thế vị trí của người đó hay không? - Tinh Thiên Sát hỏi lại.
- Đúng. - Vị chấp pháp đó cảm nhận đươc một sự nguy hiểm nhưng vẫn phải gật đầu.
- Nếu vậy ta muốn khiêu chiến ngươi. - Tinh Thiên Sát đi ra khỏi đám đông, nhìn vị chấp pháp khôi ngô mà nói. Gương mặt y tràn ngập một sự tự tin, toàn thân tản ra hơi thở. Tinh Thiên Sát nhếch mép, nở nụ cười. Nếu người nào biết rõ về Tinh Thiên Sát đều biết đây là dấu hiệu muốn giết người của y.
Vị chấp pháp khôi ngô hít một hơi thật sâu. Y biết được người muốn khiêu chiến mình chính là đệ tử quan môn của đại tôn Tinh Vũ. Chưa nói tới việc bản thân có thể chiến thắng được gã hay không, nhưng với thân phận của gã khiến cho hắn không dám làm cho bị thương. Mặc dù hắn là chấp pháp của Tây Tháp tinh nhưng nếu làm cho Tinh Vũ đại tôn nổi giận, cho dù thành chủ của Tây Tháp tinh cũng không làm gì được. Nhưng bảo hắn nhận thua thì đúng là bắt hắn chịu cái tát. Một khi không đánh mà thua thì từ nay về sau, làm sao hắn còn có thể đứng vững ở Tây Tháp tinh, chỉ sợ ngàn vạn đệ tử ở đây sẽ cười chê hắn.
- Có thể! - Vị chấp pháp khôi ngô nuốt nước miếng rồi gật đầu.
- Sau ba ngày, ta sẽ ở thành Tử Vong chờ ngươi. - Tinh Thiên Sát cười nói, sau đó liền thay áo đen mà rời đi.
Thành Tử Vong ở Tây Tháp tinh là một ngôi thành chết chóc. Tất cả đệ tử của Tây tháp tinh muốn khiêu chiến ai thì tới đó. Thành Tử Vong là một nơi duy nhất để cho đệ tử Tây Tháp tinh giải quyết ân oán. Một khi đi vào trong đó, lúc nào cũng chuẩn bị với sự khiêu chiến.
Nhìn Tinh Thiên Sát rời đi, vị chấp pháp khôi ngô nắm chặt hai tay, ánh mắt run run. Rất lâu sau, y thở dài. Cho dù thế nào, y cũng không thể ngờ được mục tiêu đầu tiên của Tinh Thiên Sát lại là mình. Xét cả tu vi lẫn thân phận thì y không thể nào động vào Tinh Thiên Sát, nếu như là đệ tử của các thế lực lớn thì còn tốt nhưng gã là đệ tử của đại tôn Tinh Vũ. Ai động tới gã cũng phải nghĩ tới nhân vật khủng bố sau lưng gã.
- Lý chấp pháp. Nghe đồn Tinh Thiên Sát đã sớm đạt tới Hỗn Độn địa giai đỉnh, hơn nữa còn có thần khí thiên giai. Trận khiêu chiến ba ngày sau ở thành Tử Vong, ngươi nhận thua đi. - Vài tên đệ tử Tây Tháp Tinh đều khuyên bảo. Không phải bọn họ không tin vào Lý chấp pháp mà thân phận của Tinh Thiên Sát quá đặc biệt.
- Khốn kiếp! Lý Hạo ta cho dù có chết trận cũng không nhận thua. - Vị Lý chấp pháp gầm lên, hai mắt y đỏ bừng nói tiếp:
- Trước tiên các ngươi có thể tìm hiểu một chút về Tây Tháp tinh. Nhớ kỹ, sau trăm năm, phải nộp mười viên Hồn Châu, nếu không trục xuất khỏi Tây Tháp tinh. - Nói xong Lý chấp pháp liền rời khỏi.
Lôi Cương liếc mắt nhìn Tiên Linh rồi nhanh chóng rời khỏi đây. Hắn cũng chẳng lo Tiên Linh động thủ vì dù sao chỉ cần mình không vào thành Tử Vong, Tiên Linh không dám động thủ. Quy định của Tây Tháp tinh không ai dám bỏ qua.