-
Chương 267
Độc Cô tướng quân đã từng nổi danh bốn biển, hẳn nhiên mọi đều từng nghe qua, thế nhưng vị tướng quân ấy có phải là người này không?
Cái chết đã là chuyện ngay trước mắt! Khi Hoàng hậu nghe đến tên Độc Cô tướng quân, trong lòng dấy lên tia hy vọng, dù gì trước khi tiến cung, ả do Độc Cô tướng quân an bài; bây giờ ả muốn rời khỏi đây, muốn giữ được tính mạng, Độc Cô tướng quân nhất định phải có cách.
Thế nhưng sau khi Độc Cô tướng quân bước vào, thỉnh an xong cũng không liếc nhìn ả lấy một lần.
“Độc Cô Phi, sứ giả Hiên Viên xin thỉnh an hoàng thượng.” Độc Cô tướng quân quỳ xuống khiến bao người ngạc nhiên.
Sứ giả của Hiên Viên? Hiên Viên quốc đã bị diệt vong, vì sao vẫn còn tồn tại sứ giả Hiên Viên?
Khuôn mặt hoàng đế không lộ biểu cảm gì, ánh mắt cũng kinh ngạc chẳng kém các vị đại thần bên dưới. Đương nhiên những người ngạc nhiên ấy không bao gồm Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên.
“Ngươi…” Hoàng đế nghẹn lời.
“Hoàng thượng, chính y đã sai thần thiếp tiến cung.” Giọng Hoàng hậu thoáng vẻ bối rối, sự kiêu ngạo vốn dĩ hoàn toàn biến mất. Có lẽ vì sợ Độc Cô Phi, cũng có khi vì lý do khác…
Ánh mắt Độc Cô Phi không hề sợ hãi, ria mép bạc trắng hơi nhếch lên, ánh mắt ông ta chuyển hướng về phía Kiều Linh Nhi, sau mới nghiêm nghị cúi đầu, “Lão thần đến nhận tội.”
Công chúa nói không sai, chỉ cần bách tính an cư lạc nghiệp, vị quân chủ ấy nhất định là người tốt nhất. Dù bây giờ đoạt được thiên hạ thì sao? Nàng ấy không thể quay về, con gái nàng cũng không muốn ngồi vào vị trí kia.
Thôi, âu đành vậy, y cũng mệt mỏi quá rồi.
“Hoàng thượng, thần thiếp là người Hiên Viên, thế nhưng Kiều Linh Nhi cũng là công chúa vong quốc của Hiên Viên!” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng đế với ánh mắt quật cường.
Mọi người càng khiếp sợ hơn, Kiều Linh Nhi lại là công chúa của Hiên Viên quốc? Năm xưa khi Hiên Viên bị diệt vong, hoàng thất Hiên Viên vốn chẳng còn ai sống sót, vì sao…
Khi Thái hậu nhìn về phía Kiều Linh Nhi, ánh mắt bà thâm trầm như có điều suy nghĩ. Hoàng đế lại nhìn về phía Tư Đồ Hiên, thấy sắc mặt hắn không đổi thì đã hiểu rõ, chỉ e Hiên nhi đã biết thân phận thật của Linh Nhi từ lâu, vì thế chẳng lấy gì làm kinh ngạc.
“Hoàng thượng, dư nghiệt của Hiên Viên ngàn vạn lần không thể giữ lại.” Chúng đại thần đồng thanh khuyên nhủ.
Hiên Viên bị Nam Hạ diệt vong, nếu để người của hoàng thất Hiên Viên lại, có thể coi đó là mối nguy hại cho Nam Hạ!
“Các vị đại nhân cũng cấu kết với Hoàng hậu kia mà, khoan tính đã.” Tư Đồ Hiên miễn cưỡng lên tiếng, ánh mắt cơ trí lướt qua từng người một.
Nỗi sợ hãi bao trùm khuôn mặt các vị đại thần, không ai dám nói thêm nửa lời.
“Hoàng thượng, tất cả những gì thần thiếp làm đều do Độc Cô tướng quân sai khiến, y vì công chúa mà gây ra mọi chuyện. Hoàng thượng, xin người minh xét.” Khí thế của Hoàng hậu mất hẳn, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Kiều Linh Nhi thầm thở dài, tính tình Hoàng hậu biến hóa khôn lường, đúng là bi kịch. Qua bao năm, mọi thứ biến thành hư vô trong chớp mắt, thử hỏi sao ả ta chấp nhận được. Thế nhưng có thể khác được ư? Nỗi hận thù năm ấy đã biến ả thành con người hiện tại, sự thay đổi này chỉ e bản thân ả cũng không nhận ra. Sai lầm này không thể tha thứ, ả tính kế ngày đêm, sao có thể tha thứ cho được?
“Ngươi thân là Hoàng hậu lại muốn mưu quyền soán vị, giết hại nhiều người vô tội, tội đáng muôn chết.” Thái hậu uy nghi nói. Mỗi khi nhớ đến Ngọc phi, lòng bà lai đớn đau. Bà vẫn biết Ngọc phi bị kẻ khác ám hại, thế nhưng bao năm vẫn không tìm được chứng cứ, không bắt được hung thủ.
“Không phải thần thiếp, không phải thần thiếp.” Hoàng hậu biện minh trong vô vọng.
“Ngươi có.” Giọng Hải công công từ cửa truyền vào, sau bóng dáng mới xuất hiện, “Nô tài thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Thái hậu khoát tay.
Sau khi đứng lên, Hải công công cúi đầu cung kính nói, “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, nô tài có việc bẩm báo.”
“Nói.” Hoàng đế không muốn nhìn Hoàng hậu nữa, sự thất vọng đạt tới đỉnh điểm đã biến thành hận ý.
“Hoàng thượng, lão nô mong hoàng thượng ân chuẩn, cho phép Mộ Dung tiểu thư lên điện.”
“Chuẩn tấu.”
Hoàng hậu nhìn Hải công công với vẻ không dám tin, Mộ Dung Thiên Tình còn sống ư? Y dám lừa dối ả?
Mộ Dung Thiên Tình chống gậy, chậm rãi bước vào. Sau khi dừng bước, nàng ta nói, “Dân nữ thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an hoàng thượng.”
Nàng ta vừa định quỳ thì Thái hậu đã lên tiếng ngăn lại, “Miễn lễ.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Ngươi là thiên kim của Mộ Dung gia ở Liễu thành?” Ánh mắt hoàng đế lóe lên.”
“Vâng.”
“Vì sao chân ngươi thành ra thế này?” Ánh mắt Thái hậu dừng lại trên đùi phải của nàng ta.
Mộ Dung Thiên Tình liếc nhìn Hải công công, sau mới mỉm cười, “Vì mạng sống.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Thái hậu biến sắc liếc nhìn Hoàng hậu.
“Bẩm Thái hậu nương nương, chuyện là thế này…” Mộ Dung Thiên Tình thuật lại những gì đã xảy ra, sau nàng ta cười mà rằng, “Nếu không nhờ Hải công công hạ thủ lưu tình, chỉ e dân nữ không sống được đến ngày hôm nay, cũng không có cơ hội nói ra sự thật.”
“Ý ngươi là Hoàng hậu vì muốn đoạt khế ước buôn bán mới hại ngươi?” Hoàng thượng lập lại một lần nữa những gì nàng ta nói, sắc mặt ngày càng trầm ngâm.
Nuôi quân cần lương thảo, muốn lương thảo phải có ngân lượng, nắm thương nghiệp trong tay mới có ngân lượng chi dùng. Hoàng hậu muốn có khế ước buôn bán của Mộ Dung gia, hẳn là muốn khống chế kinh tế Nam Hạ, từ đó mới nuôi được binh lực…
“Phải.” Mộ Dung Thiên Tình không hề do dự đáp, “Dân nữ đồng ý với Bát vương gia, muốn lấy lại khế ước giao cho Bát vương gia, thế nhưng Hoàng hậu nương nương lại…”
Sắc mặt Tư Đồ Hách đại biến, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, “Phụ hoàng, nhi thần…”
Hoàng đế khoát tay tỏ ý không muốn nghe giải thích, “Bây giờ khế ước ấy đang ở đâu?”
“Trong tay nhi thần.” Giọng Tư Đồ Hiên vang lên, Hoàng hậu nhìn hắn đầy ngạc nhiên, ánh mắt hung ác của Tư Đồ Hách hướng về phía Mộ Dung Thiên Tình; nàng ta nói khế ước không nằm trong tay, hóa ra đã giao cho Thất ca tất cả!
Dường như Mộ Dung Thiên Tình không nhận ra ánh mắt độc ác đang nhắm vào mình, nàng ta cúi xuống, “Hoàng thượng, dân nữ sống ở Liễu thành nhiều năm, có nghe danh Thất vương gia là người giỏi kinh thương. Với dáng vẻ hiện tại, dân nữ đã không còn khả năng lo liệu việc buôn bán của Mộ Dung gia, thế nên dân nữ muốn xin hoàng thượng làm chứng, chuyển khế ước buôn bán của Mộ Dung gia sang cho Thất vương gia.”
Sau khi Mộ Dung Thiên Tình lui xuống, Hoàng hậu không còn lời nào để biện minh. Ả là Hoàng hậu, ở vị trí này dù là hoàng đế định tội cũng phải có chứng cứ rõ ràng, bằng cớ xác đáng. Nếu không sẽ chỉ bị phế, biếm vào lãnh cung chứ chưa phải tội chết! Bây giờ Mộ Dung Thiên Tình xuất hiện, xác nhận ả muốn mưu quyền soán vị, hạ độc Hoàng thượng, tráo đổi Thái hậu… Tội chết e khóa thoát.
“Hoàng thượng, lão nô còn một việc muốn bẩm báo.” Hải công công vẫn cúi đầu.
“Nói.”
“Đại hôn của Lưu Vân công chúa và Bát vương gia đã gần kề, thế nhưng Thần vương gia và Lưu Vân công chúa bị bắt cóc giữa đường, mãi vẫn chưa tìm thấy. Mong hoàng thượng lập tức phái người đi tìm, tránh lại sinh hiểu lầm.”
“Không cần.” Tư Đồ Hiên thản nhiên nói.
Hoàng đế nhìn hắn đầy kinh ngạc.
“Thần vương gia và Lưu Vân công chúa đang ở Thất vương phủ, nhi thần đã phái người đi đưa họ vào cung.”
Lúc này hoàng đế mới thở phào, chuyện tiếp theo phải xử lý là Hoàng hậu, “Hoàng hậu, chứng cứ rõ ràng, ngươi còn muốn nói gì không?”
Chết!
Hoàng hậu đã biết kết cục cuối cùng, ả còn có thể nói gì đây?
Ả ngẩng đầu nhìn người vì chung chăn gối quá lâu đã đem lòng yêu mến, “Thần thiếp không còn gì để nói, nếu ông trời muốn ta chết, ta nào dám không theo.”
Tư Đồ Hâm hoảng sợ, miệng lẩm bẩm, “Mẫu hậu, người nhận sai đi có được không?”
Trong điện im phăng phắc, tiếng thì thầm lọt cả vào tai mọi người, riêng chỉ Hoàng hậu bật cười, lạnh lùng đáp, “Nhận sai? Bổn cung không sai!”
“Bổn cung bị ép buộc! Nếu không phải vì ngươi giết chàng, ta đã không nghĩ đến chuyện tiến cung, không nuôi lòng trả thù!” Hoàng hậu chỉ tay về phía Độc Cô Phi, “Ngươi vì muốn đạt mục đích là không từ thủ đoạn, chính ngươi ép ta đến bước đường này, là ngươi sai.”
Ả chỉ về phía Kiều Linh Nhi, “Còn ngươi nữa, nếu không phải vì ngươi, Hiên Viên công chúa, những người vô tội sẽ không phải chết. Vì để ngươi đứng ở vị trí tối cao, bao nhiêu sinh linh vô tội đã ra đi? Ngươi biết chứ?”
Sau đó ả chỉ về Tư Đồ Hiên, “Còn ngươi, nếu không phải vì mẫu phi ngươi, bổn cung đã không phạm sai lầm. Không sai, là bổn cung giết nàng ta, chính bổn cung khiến nàng ta mất mạng, nàng ta đáng chết!”
Tư Đồ Hiên nắm tay thành quyền, đứng dậy với dáng vẻ đằng đằng sát khí. Kiều Linh Nhi sợ hãi, vội vàng bước đến bên hắn, vươn bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay hắn.
Bàn tay nhỏ bé trấn an Tư Đồ Hiên, bấy giờ hắn mới bình tĩnh lại. Thế nhưng lãnh khí toát ra đã lan tỏa khắp đại điện.
Hoàng hậu chẳng còn để ý đến mọi thứ, tâm trí ả trống rõng, cuối cùng ả chỉ đến Thái hậu, “Còn ngươi, đừng tưởng rằng mấy năm qua ngươi đối xử tốt với bổn cung, trong lòng ngươi biết rõ mục đích của bổn cung nhưng văn thử thăm dò, ngươi định chờ bổn cung lộ ra sơ hở có phải không? Thế nên mới giả vờ đối xử tốt như thế, khiến bổn cung lơ là phạm sai lầm. Tại bổn cung sơ xuất, tại bổn cung dùng sai người. Ngươi không chết không phải vì mạng ngươi lớn, chỉ tại bổn cung sơ xuất, là tại bổn cung sơ xuất.”
Giọng ả nhỏ dần, hơi thở bất ổn, sau cùng ả ngẩng đầu hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hoàng đế. Đột nhiên tay ả khẽ động, lao thẳng về phía hoàng đế, ai nấy đều kêu lên thất thanh…
Kiều Linh Nhi tròn mắt quan sát màn kịch đầy kịch tính diễn ra trước mắt: Tư Đồ Hâm ngã trên đất, máu chảy từ từ. Một con dao sắc nhọn cắm ở ngực…
“Hâm nhi, Hâm nhi…” Hoàng hậu run rẩy lùi về phía sau.
“Người đâu, người đâu.” Thái hậu khẩn trương hô truyền thái y.
Máu tươi chậm rãi chảy, Kiều Linh Nhi run lên vì sợ hãi, dòng máu đỏ tươi kia trắng dần, tất cả như đang biến mất…
Cái chết đã là chuyện ngay trước mắt! Khi Hoàng hậu nghe đến tên Độc Cô tướng quân, trong lòng dấy lên tia hy vọng, dù gì trước khi tiến cung, ả do Độc Cô tướng quân an bài; bây giờ ả muốn rời khỏi đây, muốn giữ được tính mạng, Độc Cô tướng quân nhất định phải có cách.
Thế nhưng sau khi Độc Cô tướng quân bước vào, thỉnh an xong cũng không liếc nhìn ả lấy một lần.
“Độc Cô Phi, sứ giả Hiên Viên xin thỉnh an hoàng thượng.” Độc Cô tướng quân quỳ xuống khiến bao người ngạc nhiên.
Sứ giả của Hiên Viên? Hiên Viên quốc đã bị diệt vong, vì sao vẫn còn tồn tại sứ giả Hiên Viên?
Khuôn mặt hoàng đế không lộ biểu cảm gì, ánh mắt cũng kinh ngạc chẳng kém các vị đại thần bên dưới. Đương nhiên những người ngạc nhiên ấy không bao gồm Kiều Linh Nhi và Tư Đồ Hiên.
“Ngươi…” Hoàng đế nghẹn lời.
“Hoàng thượng, chính y đã sai thần thiếp tiến cung.” Giọng Hoàng hậu thoáng vẻ bối rối, sự kiêu ngạo vốn dĩ hoàn toàn biến mất. Có lẽ vì sợ Độc Cô Phi, cũng có khi vì lý do khác…
Ánh mắt Độc Cô Phi không hề sợ hãi, ria mép bạc trắng hơi nhếch lên, ánh mắt ông ta chuyển hướng về phía Kiều Linh Nhi, sau mới nghiêm nghị cúi đầu, “Lão thần đến nhận tội.”
Công chúa nói không sai, chỉ cần bách tính an cư lạc nghiệp, vị quân chủ ấy nhất định là người tốt nhất. Dù bây giờ đoạt được thiên hạ thì sao? Nàng ấy không thể quay về, con gái nàng cũng không muốn ngồi vào vị trí kia.
Thôi, âu đành vậy, y cũng mệt mỏi quá rồi.
“Hoàng thượng, thần thiếp là người Hiên Viên, thế nhưng Kiều Linh Nhi cũng là công chúa vong quốc của Hiên Viên!” Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn hoàng đế với ánh mắt quật cường.
Mọi người càng khiếp sợ hơn, Kiều Linh Nhi lại là công chúa của Hiên Viên quốc? Năm xưa khi Hiên Viên bị diệt vong, hoàng thất Hiên Viên vốn chẳng còn ai sống sót, vì sao…
Khi Thái hậu nhìn về phía Kiều Linh Nhi, ánh mắt bà thâm trầm như có điều suy nghĩ. Hoàng đế lại nhìn về phía Tư Đồ Hiên, thấy sắc mặt hắn không đổi thì đã hiểu rõ, chỉ e Hiên nhi đã biết thân phận thật của Linh Nhi từ lâu, vì thế chẳng lấy gì làm kinh ngạc.
“Hoàng thượng, dư nghiệt của Hiên Viên ngàn vạn lần không thể giữ lại.” Chúng đại thần đồng thanh khuyên nhủ.
Hiên Viên bị Nam Hạ diệt vong, nếu để người của hoàng thất Hiên Viên lại, có thể coi đó là mối nguy hại cho Nam Hạ!
“Các vị đại nhân cũng cấu kết với Hoàng hậu kia mà, khoan tính đã.” Tư Đồ Hiên miễn cưỡng lên tiếng, ánh mắt cơ trí lướt qua từng người một.
Nỗi sợ hãi bao trùm khuôn mặt các vị đại thần, không ai dám nói thêm nửa lời.
“Hoàng thượng, tất cả những gì thần thiếp làm đều do Độc Cô tướng quân sai khiến, y vì công chúa mà gây ra mọi chuyện. Hoàng thượng, xin người minh xét.” Khí thế của Hoàng hậu mất hẳn, những giọt nước mắt tuôn rơi.
Kiều Linh Nhi thầm thở dài, tính tình Hoàng hậu biến hóa khôn lường, đúng là bi kịch. Qua bao năm, mọi thứ biến thành hư vô trong chớp mắt, thử hỏi sao ả ta chấp nhận được. Thế nhưng có thể khác được ư? Nỗi hận thù năm ấy đã biến ả thành con người hiện tại, sự thay đổi này chỉ e bản thân ả cũng không nhận ra. Sai lầm này không thể tha thứ, ả tính kế ngày đêm, sao có thể tha thứ cho được?
“Ngươi thân là Hoàng hậu lại muốn mưu quyền soán vị, giết hại nhiều người vô tội, tội đáng muôn chết.” Thái hậu uy nghi nói. Mỗi khi nhớ đến Ngọc phi, lòng bà lai đớn đau. Bà vẫn biết Ngọc phi bị kẻ khác ám hại, thế nhưng bao năm vẫn không tìm được chứng cứ, không bắt được hung thủ.
“Không phải thần thiếp, không phải thần thiếp.” Hoàng hậu biện minh trong vô vọng.
“Ngươi có.” Giọng Hải công công từ cửa truyền vào, sau bóng dáng mới xuất hiện, “Nô tài thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an hoàng thượng.”
“Đứng lên đi.” Thái hậu khoát tay.
Sau khi đứng lên, Hải công công cúi đầu cung kính nói, “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương, nô tài có việc bẩm báo.”
“Nói.” Hoàng đế không muốn nhìn Hoàng hậu nữa, sự thất vọng đạt tới đỉnh điểm đã biến thành hận ý.
“Hoàng thượng, lão nô mong hoàng thượng ân chuẩn, cho phép Mộ Dung tiểu thư lên điện.”
“Chuẩn tấu.”
Hoàng hậu nhìn Hải công công với vẻ không dám tin, Mộ Dung Thiên Tình còn sống ư? Y dám lừa dối ả?
Mộ Dung Thiên Tình chống gậy, chậm rãi bước vào. Sau khi dừng bước, nàng ta nói, “Dân nữ thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an hoàng thượng.”
Nàng ta vừa định quỳ thì Thái hậu đã lên tiếng ngăn lại, “Miễn lễ.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Ngươi là thiên kim của Mộ Dung gia ở Liễu thành?” Ánh mắt hoàng đế lóe lên.”
“Vâng.”
“Vì sao chân ngươi thành ra thế này?” Ánh mắt Thái hậu dừng lại trên đùi phải của nàng ta.
Mộ Dung Thiên Tình liếc nhìn Hải công công, sau mới mỉm cười, “Vì mạng sống.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Thái hậu biến sắc liếc nhìn Hoàng hậu.
“Bẩm Thái hậu nương nương, chuyện là thế này…” Mộ Dung Thiên Tình thuật lại những gì đã xảy ra, sau nàng ta cười mà rằng, “Nếu không nhờ Hải công công hạ thủ lưu tình, chỉ e dân nữ không sống được đến ngày hôm nay, cũng không có cơ hội nói ra sự thật.”
“Ý ngươi là Hoàng hậu vì muốn đoạt khế ước buôn bán mới hại ngươi?” Hoàng thượng lập lại một lần nữa những gì nàng ta nói, sắc mặt ngày càng trầm ngâm.
Nuôi quân cần lương thảo, muốn lương thảo phải có ngân lượng, nắm thương nghiệp trong tay mới có ngân lượng chi dùng. Hoàng hậu muốn có khế ước buôn bán của Mộ Dung gia, hẳn là muốn khống chế kinh tế Nam Hạ, từ đó mới nuôi được binh lực…
“Phải.” Mộ Dung Thiên Tình không hề do dự đáp, “Dân nữ đồng ý với Bát vương gia, muốn lấy lại khế ước giao cho Bát vương gia, thế nhưng Hoàng hậu nương nương lại…”
Sắc mặt Tư Đồ Hách đại biến, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, “Phụ hoàng, nhi thần…”
Hoàng đế khoát tay tỏ ý không muốn nghe giải thích, “Bây giờ khế ước ấy đang ở đâu?”
“Trong tay nhi thần.” Giọng Tư Đồ Hiên vang lên, Hoàng hậu nhìn hắn đầy ngạc nhiên, ánh mắt hung ác của Tư Đồ Hách hướng về phía Mộ Dung Thiên Tình; nàng ta nói khế ước không nằm trong tay, hóa ra đã giao cho Thất ca tất cả!
Dường như Mộ Dung Thiên Tình không nhận ra ánh mắt độc ác đang nhắm vào mình, nàng ta cúi xuống, “Hoàng thượng, dân nữ sống ở Liễu thành nhiều năm, có nghe danh Thất vương gia là người giỏi kinh thương. Với dáng vẻ hiện tại, dân nữ đã không còn khả năng lo liệu việc buôn bán của Mộ Dung gia, thế nên dân nữ muốn xin hoàng thượng làm chứng, chuyển khế ước buôn bán của Mộ Dung gia sang cho Thất vương gia.”
Sau khi Mộ Dung Thiên Tình lui xuống, Hoàng hậu không còn lời nào để biện minh. Ả là Hoàng hậu, ở vị trí này dù là hoàng đế định tội cũng phải có chứng cứ rõ ràng, bằng cớ xác đáng. Nếu không sẽ chỉ bị phế, biếm vào lãnh cung chứ chưa phải tội chết! Bây giờ Mộ Dung Thiên Tình xuất hiện, xác nhận ả muốn mưu quyền soán vị, hạ độc Hoàng thượng, tráo đổi Thái hậu… Tội chết e khóa thoát.
“Hoàng thượng, lão nô còn một việc muốn bẩm báo.” Hải công công vẫn cúi đầu.
“Nói.”
“Đại hôn của Lưu Vân công chúa và Bát vương gia đã gần kề, thế nhưng Thần vương gia và Lưu Vân công chúa bị bắt cóc giữa đường, mãi vẫn chưa tìm thấy. Mong hoàng thượng lập tức phái người đi tìm, tránh lại sinh hiểu lầm.”
“Không cần.” Tư Đồ Hiên thản nhiên nói.
Hoàng đế nhìn hắn đầy kinh ngạc.
“Thần vương gia và Lưu Vân công chúa đang ở Thất vương phủ, nhi thần đã phái người đi đưa họ vào cung.”
Lúc này hoàng đế mới thở phào, chuyện tiếp theo phải xử lý là Hoàng hậu, “Hoàng hậu, chứng cứ rõ ràng, ngươi còn muốn nói gì không?”
Chết!
Hoàng hậu đã biết kết cục cuối cùng, ả còn có thể nói gì đây?
Ả ngẩng đầu nhìn người vì chung chăn gối quá lâu đã đem lòng yêu mến, “Thần thiếp không còn gì để nói, nếu ông trời muốn ta chết, ta nào dám không theo.”
Tư Đồ Hâm hoảng sợ, miệng lẩm bẩm, “Mẫu hậu, người nhận sai đi có được không?”
Trong điện im phăng phắc, tiếng thì thầm lọt cả vào tai mọi người, riêng chỉ Hoàng hậu bật cười, lạnh lùng đáp, “Nhận sai? Bổn cung không sai!”
“Bổn cung bị ép buộc! Nếu không phải vì ngươi giết chàng, ta đã không nghĩ đến chuyện tiến cung, không nuôi lòng trả thù!” Hoàng hậu chỉ tay về phía Độc Cô Phi, “Ngươi vì muốn đạt mục đích là không từ thủ đoạn, chính ngươi ép ta đến bước đường này, là ngươi sai.”
Ả chỉ về phía Kiều Linh Nhi, “Còn ngươi nữa, nếu không phải vì ngươi, Hiên Viên công chúa, những người vô tội sẽ không phải chết. Vì để ngươi đứng ở vị trí tối cao, bao nhiêu sinh linh vô tội đã ra đi? Ngươi biết chứ?”
Sau đó ả chỉ về Tư Đồ Hiên, “Còn ngươi, nếu không phải vì mẫu phi ngươi, bổn cung đã không phạm sai lầm. Không sai, là bổn cung giết nàng ta, chính bổn cung khiến nàng ta mất mạng, nàng ta đáng chết!”
Tư Đồ Hiên nắm tay thành quyền, đứng dậy với dáng vẻ đằng đằng sát khí. Kiều Linh Nhi sợ hãi, vội vàng bước đến bên hắn, vươn bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay hắn.
Bàn tay nhỏ bé trấn an Tư Đồ Hiên, bấy giờ hắn mới bình tĩnh lại. Thế nhưng lãnh khí toát ra đã lan tỏa khắp đại điện.
Hoàng hậu chẳng còn để ý đến mọi thứ, tâm trí ả trống rõng, cuối cùng ả chỉ đến Thái hậu, “Còn ngươi, đừng tưởng rằng mấy năm qua ngươi đối xử tốt với bổn cung, trong lòng ngươi biết rõ mục đích của bổn cung nhưng văn thử thăm dò, ngươi định chờ bổn cung lộ ra sơ hở có phải không? Thế nên mới giả vờ đối xử tốt như thế, khiến bổn cung lơ là phạm sai lầm. Tại bổn cung sơ xuất, tại bổn cung dùng sai người. Ngươi không chết không phải vì mạng ngươi lớn, chỉ tại bổn cung sơ xuất, là tại bổn cung sơ xuất.”
Giọng ả nhỏ dần, hơi thở bất ổn, sau cùng ả ngẩng đầu hướng ánh mắt lạnh lùng về phía hoàng đế. Đột nhiên tay ả khẽ động, lao thẳng về phía hoàng đế, ai nấy đều kêu lên thất thanh…
Kiều Linh Nhi tròn mắt quan sát màn kịch đầy kịch tính diễn ra trước mắt: Tư Đồ Hâm ngã trên đất, máu chảy từ từ. Một con dao sắc nhọn cắm ở ngực…
“Hâm nhi, Hâm nhi…” Hoàng hậu run rẩy lùi về phía sau.
“Người đâu, người đâu.” Thái hậu khẩn trương hô truyền thái y.
Máu tươi chậm rãi chảy, Kiều Linh Nhi run lên vì sợ hãi, dòng máu đỏ tươi kia trắng dần, tất cả như đang biến mất…