Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Phu nhân tranh thủ tham gia diễn nhân vật
Lâm Triệt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Lỵ:
Cô cho là cô là ai.
Lâm Lỵ vừa định tát Lâm Triệt một cái, khiến cho cô biết một chút bản thân là ai, thời điểm trên mặt định đến một bên, bỗng nhiên biến đổi, khuôn mặt đẹp đẽ lập tức mang theo một chút ngượng ngùng, uyển chuyển nói với Lâm Triệt:
Dù sao, em vẫn nên sớm một chút về nhà, Lâm Triệt, chị thủy chung là chị của em, chị hi vọng em sống tốt.
Lâm Triệt kỳ quái nhìn chuyển biếncủa cô, quay đầu lại vừa thấy.
Thân hình hờ hững nhạt nhẽo của Cố Tĩnh Trạch, không biết khi nào thì xuất hiện ở phía sau.
Lâm Lỵ lúc này một mặt háo sắc nhìn về phía người đàn ông này.
Nhìn hai gò má tinh xảo hoàn mỹ như được đao khắc của anh, dùng sức dồn bộ ngực của bản thân, may mắn vừa làm ngực một chút, hiện tại thoạt nhìn đúng là thời điểm hoàn mỹ.
Cô vốn nghĩ rằng Tần Khanh đã thật hoàn mỹ, nhiều tiền lại đẹp trai sáng như ánh mặt trời, nhưng mà, mặc dù là Tần Khanh, ở trước mặt người đàn ông này, cũng tuyệt đối chỉ có thể tự biết xấu hổ.
Nhìn anh khí thế phi phàm, cũng không phải là người thường.
Đặc biệt là khuôn mặt này đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng ngượng ngùng, Lâm Lỵ nhìn cơ hồ muốn ngây người.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng quét liếc mắt nhìn Lâm Lỵ một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mất hồn mất vía của Lâm Triệt.
Cùng người đáng yêu dịu dàng buổi sáng hoàn toàn bất đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại trắng bệch một mảnh, lông mi thon dài run nhè nhẹ, mắt hạ xuống hình vòng cung, mang theo màu xanh có chút ốm yếu, thoạt nhìn giống như một con chó con vừa mới bị người vứt bỏ.
Cô có nơi nào không thoải mái?
Cố Tĩnh Trạch mặt không biểu cảm nhìn Lâm Triệt.
Trên người Lâm Triệt run lên, miễn cưỡng ngẩng đầu lên:
Không có, tôi không có chỗ nào không thoải mái.
Đi theo tôi.
Anh không liếc mắt nhìn Lâm Lỵ một cái, bước ra chân dài, đi về phía trước.
Lâm Triệt sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Lỵ bên cạnh, trợ lý phía sau Cố Tĩnh Trạch vội nháy mắt với cô, khiến cô nắm chặt đuổi kịp, Lâm Triệt không thể lại ở lâu, vội đi theo.
Để lại Lâm Lỵ vẻ mặt xanh trắng không thể tiếp nhận, đứng ở nơi đó kinh ngạc la hét:
Lâm Triệt nhận thức anh ta?
Không có khả năng, Lâm Triệt tính là cái gì vậy, còn không tính là diễn viên nhỏ tuyến 18.
Nhưng mà, người đàn ông này đến cùng là ai? Nhìn địa vị rất cao quý.
Lâm Lỵ cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, cô biết, chỉ là tây trang trên người đàn ông kia cũng là đồ Italy chế tác thủ công, cũng không phải người bình thường có thể mua được, đẳng cấp nhà thiết kế kia, giá trị luôn luôn siêu nhiên, Tần Khanh muốn ở trên tiệc cưới mặc một bộ, đặt cũng không được.
Lâm Lỵ không khỏi có chút ghen tị, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Triệt.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch cùng nhau chạy ra ngoài.
Vừa mới cám ơn anh.
Cô nói với Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn phía trước, liếc xéo nhìn cô một cái:
Cô ở trong này làm gì?
Lâm Triệt nói:
A, có một nhân vật, tôi nghĩ muốn quay phim thử, cho nên tới gặp đạo diễn, hi vọng có cơ hội quay phim thử.
Cố Tĩnh Trạch "a" một tiếng, đánh giá cô một thân quần áo xanh biếc, thoạt nhìn thập phần đáng chú ý, đoạt ánh mắt của người khác.
Được rồi, một lát kết thúc ở trong này tìm tôi, tôi mang cô cùng nhau về nhà.
Lâm Triệt gật gật đầu:
Được rồi, nhưng mà anh vì sao ở trong này?
Khách sạn này thuộc Cố thị.
Anh thản nhiên nói.
Lâm Triệt kinh ngạc "a" một tiếng, thì ra là thế, khách sạn lớn như vậy...
Lâm Triệt cùng anh chào tạm biệt, vội đi ra ngoài trước.
Nhìn người rời đi, Cố Tĩnh Trạch hỏi Tần Hạo trợ lý bên cạnh:
Cô ấy đến thử vai?
Tần Hạo nhìn phương hướng phu nhân rời đi, cung kính nói:
Đúng, phu nhân đến thật sự đến thử vai một bộ phim truyền hình ma huyễn do Cố thị đầu tư, vì tuyên truyền cho khách sạn Kỳ Hạ của Cố thị mà đầu tư, lập tức sẽ chụp ảnh, Tam thiếu ở trong đó thủ vai nam chính.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển qua cửa bên cạnh, nhìn phương hướng Lâm Triệt rời đi, cúi đầu nói với Tần Hạo:
Cậu đi ra ngoài an bày một chút...
--------------------- Ta là đường phân cách ---------------------
Lâm Triệt đi vào, thật vất vả tìm được đạo diễn cùng với nhà sản xuất, vội kiên trì nghênh đón.
Đạo diễn Giang, chào ngài.
Đạo diễn cau mày:
Cô là?
A, tôi là Lâm Triệt, tôi là một diễn viên của Linh Động Ảnh thị (điện ảnh và truyền hình), tôi...
Đạo diễn lập tức hiểu rõ là chuyện gì, liền nói ngay:
A, chuyện quay phim thử tìm trợ lý, tôi mặc kệ chuyện này.
Lâm Triệt tự nhiên biết, những kịch bản đạo diễn Giang để mắt tới, đều là rất lớn, người cũng càng khó có thể tiếp cận.
Nhưng mà làm nghề này, có đôi khi phải vứt bỏ thể diện.
Đạo diễn Giang, tôi biết, tôi không phải đến đòi nhân vật, tôi chỉ là muốn thấy được ngài, muốn nói, sau khi tôi tốt nghiệp Học Viện Hí Kịch, luôn luôn rất sùng bái ngài, biết phim truyền hình ngài sản xuất, đều là thu được gấp đôi danh tiếng, chất lượng tốt làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả mọi người biết, đạo diễn Giang vừa xuất mã, khẳng định là đại chế tác, giành vô số giải thưởng, cho nên tôi mới cố ý tới gặp ngài...
Được rồi.
Đạo diễn Giang mặt không biểu cảm ngắt lời lời của cô:
Được rồi, cô vuốt mông ngựa cũng không hữu dụng, diễn viên như cô tôi thấy rất nhiều, tôi nói không được là không được.
Tôi...
Lâm Triệt còn nghĩ đi qua, lại nhìn đạo diễn trực tiếp xoay người cũng không thèm nhìn cô một cái liền vào bên trong.
Lâm Triệt đành phải đuổi theo, nhưng mà không đuổi kịp đạo diễn, lại nhìn đến một nhà sản xuất chính xuất hiện, vừa thấy đến Lâm Triệt, anh ta liền cười tủm tỉm đã đi tới.
Ai, là Lâm Triệt sao.
Lâm Triệt sửng sốt, theo sau vội lôi ra chiêu bài tươi cười:
Sản xuất Trần, ngài biết tôi?
Đúng, tôi nhìn qua bộ phim của cô, tuy rằng cảnh không nhiều lắm, nhưng mà, biểu diễn của cô thật biết tròn biết méo, thế nào, muốn nhân vật nào?
Trên mặt Lâm Triệt ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
Tôi chỉ hi vọng có thể có một cơ hội quay phim thử.
Nhà sản xuất đánh giá cô, ánh mắt càng hiền lành đứng lên:
Tốt, tôi sẽ nói với đạo diễn, cô qua mấy ngày nữa quay lại quay phim thử là được rồi.
Lâm Triệt kinh hỉ nhìn anh:
Thật vậy chăng?
Đương nhiên.
Anh ta cười, ánh mắt tương đối có thâm ý nhìn cô:
Có năng lực tốt.
Sau đó, Lâm Triệt về tới phòng nghỉ xa hoa tìm Cố Tĩnh Trạch.
Anh ngồi ở bên trong, nhìn tư liệu trong tay, liếc mắt một cái trông thấy cô khóe mắt mang theo ý cười, ánh mắt cười rộ lên cong cong, làm cho ánh mắt người ta ngừng một lát, trông rất đẹp mắt.
Thế nào, tâm tình giống như tốt lắm?
Anh hỏi.
Lâm Triệt vội nói:
Đúng vậy, vừa mới được một đạo diễn lớn, đáp ứng để tôi đi quay phim thử, tôi chỉ biết, chỉ cần tôi vừa xuất mã, khẳng định có thể thành công, quả nhiên phương danh của tôi đã truyền ra sao, nhà sản xuất lại đều biết đến tên của tôi, về sau thời kỳ hoàng kim sắp tới, tôi đương nhiên cao hứng ha ha ha ha ha.
Cô cười, ôm lấy cánh tay Cố Tĩnh Trạch, vui vẻ lắc lư.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, không nói gì nhìn cánh tay đang nắm của cô.
Ngón tay xanh lục, phủ ở mặt trên, động tác càng động lòng người.
Lâm Triệt còn lắc lư, bỗng chốc đ-ng phải ánh mắt của anh, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, vội buông lỏng ra.
Thực xin lỗi thực xin lỗi, nhất thời vui vẻ, không chú ý, lần sau sẽ không làm thế nữa.
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, nhưng mà cũng không cảm thấy bản thân có cảm giác phát bệnh:
Đi thôi, về nhà.
Lâm Triệt vội chạy chậm đi theo.
Hàng loạt vệ sĩ cao lớn uy mãnh, lúc này vây quanh đi lại, mở một con đường nhỏ cho anh, mở cửa xe, bộ dáng uy vũ giống như đế vương vi hành, khí thế phi phàm.
Nhìn đến anh, Lâm Triệt cảm thấy anh kỳ thực thật sự thật không bình thường:
Cố Tĩnh Trạch, anh có phải là nhân vật lớn nào không?
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây
Cô cho là cô là ai.
Lâm Lỵ vừa định tát Lâm Triệt một cái, khiến cho cô biết một chút bản thân là ai, thời điểm trên mặt định đến một bên, bỗng nhiên biến đổi, khuôn mặt đẹp đẽ lập tức mang theo một chút ngượng ngùng, uyển chuyển nói với Lâm Triệt:
Dù sao, em vẫn nên sớm một chút về nhà, Lâm Triệt, chị thủy chung là chị của em, chị hi vọng em sống tốt.
Lâm Triệt kỳ quái nhìn chuyển biếncủa cô, quay đầu lại vừa thấy.
Thân hình hờ hững nhạt nhẽo của Cố Tĩnh Trạch, không biết khi nào thì xuất hiện ở phía sau.
Lâm Lỵ lúc này một mặt háo sắc nhìn về phía người đàn ông này.
Nhìn hai gò má tinh xảo hoàn mỹ như được đao khắc của anh, dùng sức dồn bộ ngực của bản thân, may mắn vừa làm ngực một chút, hiện tại thoạt nhìn đúng là thời điểm hoàn mỹ.
Cô vốn nghĩ rằng Tần Khanh đã thật hoàn mỹ, nhiều tiền lại đẹp trai sáng như ánh mặt trời, nhưng mà, mặc dù là Tần Khanh, ở trước mặt người đàn ông này, cũng tuyệt đối chỉ có thể tự biết xấu hổ.
Nhìn anh khí thế phi phàm, cũng không phải là người thường.
Đặc biệt là khuôn mặt này đủ để cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng ngượng ngùng, Lâm Lỵ nhìn cơ hồ muốn ngây người.
Nhưng mà, Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng quét liếc mắt nhìn Lâm Lỵ một cái, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mất hồn mất vía của Lâm Triệt.
Cùng người đáng yêu dịu dàng buổi sáng hoàn toàn bất đồng, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện tại trắng bệch một mảnh, lông mi thon dài run nhè nhẹ, mắt hạ xuống hình vòng cung, mang theo màu xanh có chút ốm yếu, thoạt nhìn giống như một con chó con vừa mới bị người vứt bỏ.
Cô có nơi nào không thoải mái?
Cố Tĩnh Trạch mặt không biểu cảm nhìn Lâm Triệt.
Trên người Lâm Triệt run lên, miễn cưỡng ngẩng đầu lên:
Không có, tôi không có chỗ nào không thoải mái.
Đi theo tôi.
Anh không liếc mắt nhìn Lâm Lỵ một cái, bước ra chân dài, đi về phía trước.
Lâm Triệt sửng sốt, nhìn thoáng qua vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Lỵ bên cạnh, trợ lý phía sau Cố Tĩnh Trạch vội nháy mắt với cô, khiến cô nắm chặt đuổi kịp, Lâm Triệt không thể lại ở lâu, vội đi theo.
Để lại Lâm Lỵ vẻ mặt xanh trắng không thể tiếp nhận, đứng ở nơi đó kinh ngạc la hét:
Lâm Triệt nhận thức anh ta?
Không có khả năng, Lâm Triệt tính là cái gì vậy, còn không tính là diễn viên nhỏ tuyến 18.
Nhưng mà, người đàn ông này đến cùng là ai? Nhìn địa vị rất cao quý.
Lâm Lỵ cũng biết phân biệt hàng tốt xấu, cô biết, chỉ là tây trang trên người đàn ông kia cũng là đồ Italy chế tác thủ công, cũng không phải người bình thường có thể mua được, đẳng cấp nhà thiết kế kia, giá trị luôn luôn siêu nhiên, Tần Khanh muốn ở trên tiệc cưới mặc một bộ, đặt cũng không được.
Lâm Lỵ không khỏi có chút ghen tị, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Triệt.
Lâm Triệt đi theo Cố Tĩnh Trạch cùng nhau chạy ra ngoài.
Vừa mới cám ơn anh.
Cô nói với Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nhìn phía trước, liếc xéo nhìn cô một cái:
Cô ở trong này làm gì?
Lâm Triệt nói:
A, có một nhân vật, tôi nghĩ muốn quay phim thử, cho nên tới gặp đạo diễn, hi vọng có cơ hội quay phim thử.
Cố Tĩnh Trạch "a" một tiếng, đánh giá cô một thân quần áo xanh biếc, thoạt nhìn thập phần đáng chú ý, đoạt ánh mắt của người khác.
Được rồi, một lát kết thúc ở trong này tìm tôi, tôi mang cô cùng nhau về nhà.
Lâm Triệt gật gật đầu:
Được rồi, nhưng mà anh vì sao ở trong này?
Khách sạn này thuộc Cố thị.
Anh thản nhiên nói.
Lâm Triệt kinh ngạc "a" một tiếng, thì ra là thế, khách sạn lớn như vậy...
Lâm Triệt cùng anh chào tạm biệt, vội đi ra ngoài trước.
Nhìn người rời đi, Cố Tĩnh Trạch hỏi Tần Hạo trợ lý bên cạnh:
Cô ấy đến thử vai?
Tần Hạo nhìn phương hướng phu nhân rời đi, cung kính nói:
Đúng, phu nhân đến thật sự đến thử vai một bộ phim truyền hình ma huyễn do Cố thị đầu tư, vì tuyên truyền cho khách sạn Kỳ Hạ của Cố thị mà đầu tư, lập tức sẽ chụp ảnh, Tam thiếu ở trong đó thủ vai nam chính.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch chuyển qua cửa bên cạnh, nhìn phương hướng Lâm Triệt rời đi, cúi đầu nói với Tần Hạo:
Cậu đi ra ngoài an bày một chút...
--------------------- Ta là đường phân cách ---------------------
Lâm Triệt đi vào, thật vất vả tìm được đạo diễn cùng với nhà sản xuất, vội kiên trì nghênh đón.
Đạo diễn Giang, chào ngài.
Đạo diễn cau mày:
Cô là?
A, tôi là Lâm Triệt, tôi là một diễn viên của Linh Động Ảnh thị (điện ảnh và truyền hình), tôi...
Đạo diễn lập tức hiểu rõ là chuyện gì, liền nói ngay:
A, chuyện quay phim thử tìm trợ lý, tôi mặc kệ chuyện này.
Lâm Triệt tự nhiên biết, những kịch bản đạo diễn Giang để mắt tới, đều là rất lớn, người cũng càng khó có thể tiếp cận.
Nhưng mà làm nghề này, có đôi khi phải vứt bỏ thể diện.
Đạo diễn Giang, tôi biết, tôi không phải đến đòi nhân vật, tôi chỉ là muốn thấy được ngài, muốn nói, sau khi tôi tốt nghiệp Học Viện Hí Kịch, luôn luôn rất sùng bái ngài, biết phim truyền hình ngài sản xuất, đều là thu được gấp đôi danh tiếng, chất lượng tốt làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả mọi người biết, đạo diễn Giang vừa xuất mã, khẳng định là đại chế tác, giành vô số giải thưởng, cho nên tôi mới cố ý tới gặp ngài...
Được rồi.
Đạo diễn Giang mặt không biểu cảm ngắt lời lời của cô:
Được rồi, cô vuốt mông ngựa cũng không hữu dụng, diễn viên như cô tôi thấy rất nhiều, tôi nói không được là không được.
Tôi...
Lâm Triệt còn nghĩ đi qua, lại nhìn đạo diễn trực tiếp xoay người cũng không thèm nhìn cô một cái liền vào bên trong.
Lâm Triệt đành phải đuổi theo, nhưng mà không đuổi kịp đạo diễn, lại nhìn đến một nhà sản xuất chính xuất hiện, vừa thấy đến Lâm Triệt, anh ta liền cười tủm tỉm đã đi tới.
Ai, là Lâm Triệt sao.
Lâm Triệt sửng sốt, theo sau vội lôi ra chiêu bài tươi cười:
Sản xuất Trần, ngài biết tôi?
Đúng, tôi nhìn qua bộ phim của cô, tuy rằng cảnh không nhiều lắm, nhưng mà, biểu diễn của cô thật biết tròn biết méo, thế nào, muốn nhân vật nào?
Trên mặt Lâm Triệt ửng đỏ, ngượng ngùng nói:
Tôi chỉ hi vọng có thể có một cơ hội quay phim thử.
Nhà sản xuất đánh giá cô, ánh mắt càng hiền lành đứng lên:
Tốt, tôi sẽ nói với đạo diễn, cô qua mấy ngày nữa quay lại quay phim thử là được rồi.
Lâm Triệt kinh hỉ nhìn anh:
Thật vậy chăng?
Đương nhiên.
Anh ta cười, ánh mắt tương đối có thâm ý nhìn cô:
Có năng lực tốt.
Sau đó, Lâm Triệt về tới phòng nghỉ xa hoa tìm Cố Tĩnh Trạch.
Anh ngồi ở bên trong, nhìn tư liệu trong tay, liếc mắt một cái trông thấy cô khóe mắt mang theo ý cười, ánh mắt cười rộ lên cong cong, làm cho ánh mắt người ta ngừng một lát, trông rất đẹp mắt.
Thế nào, tâm tình giống như tốt lắm?
Anh hỏi.
Lâm Triệt vội nói:
Đúng vậy, vừa mới được một đạo diễn lớn, đáp ứng để tôi đi quay phim thử, tôi chỉ biết, chỉ cần tôi vừa xuất mã, khẳng định có thể thành công, quả nhiên phương danh của tôi đã truyền ra sao, nhà sản xuất lại đều biết đến tên của tôi, về sau thời kỳ hoàng kim sắp tới, tôi đương nhiên cao hứng ha ha ha ha ha.
Cô cười, ôm lấy cánh tay Cố Tĩnh Trạch, vui vẻ lắc lư.
Cố Tĩnh Trạch cúi đầu, không nói gì nhìn cánh tay đang nắm của cô.
Ngón tay xanh lục, phủ ở mặt trên, động tác càng động lòng người.
Lâm Triệt còn lắc lư, bỗng chốc đ-ng phải ánh mắt của anh, bỗng nhiên cảm thấy không đúng, vội buông lỏng ra.
Thực xin lỗi thực xin lỗi, nhất thời vui vẻ, không chú ý, lần sau sẽ không làm thế nữa.
Cố Tĩnh Trạch lườm cô một cái, nhưng mà cũng không cảm thấy bản thân có cảm giác phát bệnh:
Đi thôi, về nhà.
Lâm Triệt vội chạy chậm đi theo.
Hàng loạt vệ sĩ cao lớn uy mãnh, lúc này vây quanh đi lại, mở một con đường nhỏ cho anh, mở cửa xe, bộ dáng uy vũ giống như đế vương vi hành, khí thế phi phàm.
Nhìn đến anh, Lâm Triệt cảm thấy anh kỳ thực thật sự thật không bình thường:
Cố Tĩnh Trạch, anh có phải là nhân vật lớn nào không?
--------
Dịch: M
Biên tập: Anna
Team: Mây