Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147: Thẩm du nhiên, cô chờ tôi
Vẻ mặt Lâm Triệt ngượng ngùng, từ lúc tiến vào thì toàn thân đều ửng lên màu đỏ, giống như tôm được hấp chín, nhăn nhăn nhó nhó.
Cố Tĩnh Trạch không nhịn được kêu tên của cô:
- Lâm Triệt, tới đây!
Lâm Triệt hơi dừng lại, bây giờ cô thật hối hận có được không, tại sao mình lại thốt ra câu như vậy chứ, quá hoang đường.
Thế nhưng, đường do mình chọn, cho dù phải quỳ thì vẫn phải đi tiếp, lời mình nói, có khóc lóc cũng phải đi thêm...
Lâm Triệt nhắm mắt lại, cứ như vậy đi tới bên giường, nhìn lồng ngực của Cố Tĩnh Trạch mở rộng, cô cúi đầu xuống thậm chí không dám nhìn vào mặt của anh.
Đầu thấp xuống, mặt đỏ ửng đi tới, cảm nhận được Cố Tĩnh Trạch ôm lấy cô, cô bi thảm nói lầm bầm:
- Thực sự là... Tôi... Tôi có hơi hối hận!
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm:
- Hối hận? Không còn kịp rồi!
Ngày hôm nay nếu cô không giúp một tay, anh cũng không đảm bảo được mình sẽ không nhịn được mà ăn cô!
Buổi tối, Lâm Triệt bưng cánh tay đau nhức của mình, tức giận muốn chết, tất cả đều do Thẩm Du Nhiên, cô ấy điên rồi sao, vậy mà lại tặng cô nhiều thứ đồ hư hỏng như thế, cô nhất định phải giết chết cô ấy!
Ngày thứ hai.
Sáng sớm Cố Tĩnh Trạch như trước thần thanh khí sảng rời đi.
Mà Lâm Triệt trực tiếp đi tìm Thẩm Du Nhiên.
- Thẩm Du Nhiên, cậu ra đây, ngày hôm nay tớ nhất định phải giết cậu.
Lâm Triệt vọt vào trong nhà Thẩm Du Nhiên, muốn bóp chết cô ấy.
Thẩm Du Nhiên bị đẩy ở trên giường, vội vàng nhìn Lâm Triệt cầu xin tha thứ:
- Tha cho tớ đi, tha đi mà, không phải là tớ quan tâm đến cậu sao, cậu xem hôm nay cậu tươi cười rạng rỡ, có phải là buổi tối hôm qua được trải quan xuân tình lưu động không?
- Cút!
Nhớ tới lại khiến cho Lâm Triệt u sầu.
Hai người không có việc gì làm cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Trước đây lúc chưa tốt nghiệp hai người cũng thường xuyên đi dạo phố, giống như các nữ sinh bình thường khác, cùng nhau ăn kem ly và cùng nhau mua quần áo ở trong chợ.
Lâm Triệt đeo một cái kính lớn, tránh cho có người nhận ra cô, còn Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh ăn kem ly vừa đi vừa nói chuyện:
- Vậy hai người quá kém rồi đi, không có phát sinh điều gì sao, thật là, những thứ kia tới tốn bao nhiêu tiền đấy, cậu hiểu được sao.
Lâm Triệt phản lại:
- Mai gửi về cho cậu dùng!
- Cắt, tớ tài giỏi sao cần dùng.
Bỗng điện thoại Lâm Triệt vang lên, cô nhìn thấy mà hình hiện lên tên của ba cô là Lâm Hữu Tài, mày hơi nhíu lại nhấc máy.
- Lâm Triệt, Lâm Dư gặp chuyện không may rồi!
Ở trong điện thoại Lâm Hữu Tài kêu.
Lâm Triệt đáp:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Dư Dư đi xã giao đắc tội với người khác, hôm nay người ta tới tận nhà chúng ta tính sổ, con nói xem bây giờ nên làm thế nào?
Lâm Triệt thực sự không hiểu nổi, từ lúc nào thì trong nhà có chuyện lại gọi cho cô:
- Con làm sao biết bây giờ làm thế nào?
- Con quen biết với Cố Tĩnh Trạch mà, không thể...không thể nhờ hắn ra mặt được sao?
- Ba.. Như thế là không đúng! Chuyện của nhà chúng ta, sao lại đi làm phiền tới người khác.
- Là chị của con đó, hai con có quan hệ huyết thống đó, sao có thể so sánh với người khác được.
Đúng vậy, lúc nhỏ Lâm Dư luôn tại thời điểm cô làm bài tập mà nhìn trộm cho nên bây giờ cảm thấy là điều đương nhiên.
- Được rồi, ba, con biết rồi, nếu có cơ hội con sẽ nói chuyện một chút với Cố Tĩnh Trạch.
- Tốt tốt tốt, hiện tại nhà chúng ta đều trông cậy vào con.
Lâm Triệt buông điện thoại xuống, Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh kỳ quái nói:
- Sao thế, nhà cậu xảy ra chuyện gì à nên mới tìm cậu, họ dựa vào cái gì, bây giờ mới biết cậu lợi hại sao, thế mà trước đây lại coi cậu như người qua đường, không đáng mặt là người một nhà, thật là, đừng giúp nữa.
Lâm Triệt đáp:
- Loại chuyện này tớ không muốn nói với Cố Tĩnh Trạch, bởi Cố Tĩnh Trạch không có thiếu tớ cái gì, mà lúc nào tớ cũng làm phiền tới anh ấy.
- Vậy bây giờ làm sao?
Lâm Triệt nói:
- Xem một chút chị ấy đắc tội với ai rồi hãy nói, được rồi, hôm nay tớ không đi dạo được, cậu từ từ đi nhé, tớ đi về trước đây.
- Ừ.
Thẩm Du Nhiên chờ Lâm Triệt đi, rồi cô mới đi ra, thì lập tức cảm thấy có thứ gì đó vang lên ở trên người.
Ngay khi Thẩm Du Nhiên còn khó hiểu thì mấy người bảo vệ đã chạy qua đây.
- Các ngươi đến đây làm gì...
- Trên người cô có phải còn có vật gì chưa trả tiền hay không?
- Không có, tôi trả tiền hết rồi mà!
Thẩm Du Nhiên còn đang kỳ quái, bảo vệ lại gọi cô lại,Thẩm Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là đi qua, tiếng "leng keng" lại một lần nữa vang lên.
Bảo vệ nói:
- Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, hiện tại đối phương không cho lục soát, loại chuyện như thế này vẫn nên báo cảnh sát.
- Cái gì?
Thẩm Du Nhiên buồn bực nói:
- Tôi quay lại là được, nhưng thực sự tôi không có lấy đồ gì.
Nhưng mà khi cô sờ túi quần của mình một cái, bên trong bỗng có thêm một hộp... nhẵn mịn.
Tức thời mặt cô đỏ lên...
Bảo vệ cười:
- Ha ha ha, tiểu thư, cô cũng mua đấy sao...
Thẩm Du Nhiên vẫn còn đang sững sờ, bỗng có một người đi tới bên cạnh nói:
- Cứ cho là, chính bản thân mình cần cho nên mới đi mua, chẳng qua là thật nhìn không ra, cô vậy mà cũng dùng tới vật này.
Người nói chuyện đấy, không phải Trần Vũ Thịnh thì còn có thể là ai.
Thẩm Du Nhiên phiền muộn nhìn Trần Vũ Thịnh:
- Tại sao anh lại ở đây?
Trần Vũ Thịnh nói:
- Tất nhiên, chỗ công tác của tôi ở bên cạnh đây, những lời này nên để tôi hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại ở chỗ này?
Thẩm Du Nhiên buồn rầu nói:
- Tôi tới đây để dạo phố mà, chỗ này không phải là cửa hàng tổng hợp sao?
Cũng bởi vì Lâm Triệt ở nơi này, cô ấy nói cửa hàng ở đây khá tốt, cho nên muốn cô đi cùng.
Chẳng qua, những người giàu có thường ở chung một chỗ nên cũng dễ lý giải.
Thẩm Du Nhiên dùng sức trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh, đem cái đó ném thẳng cho Trần Vũ Thịnh:
- Tôi không cần, tặng anh đấy, nhìn anh đào hoa như vậy chỉ sợ có ngày nhiễm bệnh, hừ!
-...
Thẩm Du Nhiên nói xong thì chạy nhanh ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau, trên tay cầm lấy cái đó, nhíu mày nhìn phương hướng rời khỏi của cô ấy.
Thẩm Du Nhiên đi ra còn không suy nghĩ cẩn thận, sao có thể đem vật kia để vào bên trong túi quần của mình chứ.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Lâm Triệt gửi tới.
"Quà tặng cảm ơn cậu, cậu nhận được chưa?"
Ngay lập tức Thẩm Du Nhiên phản ứng kịp, cái đó là do Lâm Triệt bỏ vào. Lâm Triệt chết tiệt!
"Cậu chờ đấy Lâm Triệt, đừng để cho tớ lần tới bắt được cậu!"
Thẩm Du Nhiên thực sự cảm thấy xấu hổ muốn chết, nếu như không có ai nhìn thấy thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải tên bác sĩ khốn khiếp Trần Vũ Thịnh kia, còn bị anh ta trào phúng nữa chứ!
Lâm Triệt cười "hì hì" nhìn tin nhắn Thẩm Du Nhiên gửi tới, nghĩ tới bộ dáng giậm chân của cô ấy, cô khẽ thở dài một hơi, ai kêu cô ấy gây sự trước.
Rất nhanh đến nhà, nhưng mà còn chưa tới cửa đã nhìn thấy bên ngoài đậu một chiếc xe rất quen mắt.
Lâm Triệt vừa mới xuống xe, người phía sau nhanh chóng đuổi tới.
- Lâm Triệt, con đừng đi vào vội, chúng ta ở chỗ này chờ con đã được nửa ngày.
Lâm Triệt quay đầu lại, người tới là Lâm Hữu Tài.
Ở phía sau Lâm Hữu Tài là Lâm Dư đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy.
Cô ta cũng nhìn lại, có phần không ngờ tới sẽ gặp được Lâm Triệt, con mắt cô ta toát ra tia khinh thường.
Chẳng qua là, Lâm Hữu Tài vẫn kéo Lâm Dư qua:
- Lâm Triệt, ba và chị tới thăm con một chút.
Cố Tĩnh Trạch không nhịn được kêu tên của cô:
- Lâm Triệt, tới đây!
Lâm Triệt hơi dừng lại, bây giờ cô thật hối hận có được không, tại sao mình lại thốt ra câu như vậy chứ, quá hoang đường.
Thế nhưng, đường do mình chọn, cho dù phải quỳ thì vẫn phải đi tiếp, lời mình nói, có khóc lóc cũng phải đi thêm...
Lâm Triệt nhắm mắt lại, cứ như vậy đi tới bên giường, nhìn lồng ngực của Cố Tĩnh Trạch mở rộng, cô cúi đầu xuống thậm chí không dám nhìn vào mặt của anh.
Đầu thấp xuống, mặt đỏ ửng đi tới, cảm nhận được Cố Tĩnh Trạch ôm lấy cô, cô bi thảm nói lầm bầm:
- Thực sự là... Tôi... Tôi có hơi hối hận!
Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch tối sầm:
- Hối hận? Không còn kịp rồi!
Ngày hôm nay nếu cô không giúp một tay, anh cũng không đảm bảo được mình sẽ không nhịn được mà ăn cô!
Buổi tối, Lâm Triệt bưng cánh tay đau nhức của mình, tức giận muốn chết, tất cả đều do Thẩm Du Nhiên, cô ấy điên rồi sao, vậy mà lại tặng cô nhiều thứ đồ hư hỏng như thế, cô nhất định phải giết chết cô ấy!
Ngày thứ hai.
Sáng sớm Cố Tĩnh Trạch như trước thần thanh khí sảng rời đi.
Mà Lâm Triệt trực tiếp đi tìm Thẩm Du Nhiên.
- Thẩm Du Nhiên, cậu ra đây, ngày hôm nay tớ nhất định phải giết cậu.
Lâm Triệt vọt vào trong nhà Thẩm Du Nhiên, muốn bóp chết cô ấy.
Thẩm Du Nhiên bị đẩy ở trên giường, vội vàng nhìn Lâm Triệt cầu xin tha thứ:
- Tha cho tớ đi, tha đi mà, không phải là tớ quan tâm đến cậu sao, cậu xem hôm nay cậu tươi cười rạng rỡ, có phải là buổi tối hôm qua được trải quan xuân tình lưu động không?
- Cút!
Nhớ tới lại khiến cho Lâm Triệt u sầu.
Hai người không có việc gì làm cùng nhau đi ra ngoài dạo phố.
Trước đây lúc chưa tốt nghiệp hai người cũng thường xuyên đi dạo phố, giống như các nữ sinh bình thường khác, cùng nhau ăn kem ly và cùng nhau mua quần áo ở trong chợ.
Lâm Triệt đeo một cái kính lớn, tránh cho có người nhận ra cô, còn Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh ăn kem ly vừa đi vừa nói chuyện:
- Vậy hai người quá kém rồi đi, không có phát sinh điều gì sao, thật là, những thứ kia tới tốn bao nhiêu tiền đấy, cậu hiểu được sao.
Lâm Triệt phản lại:
- Mai gửi về cho cậu dùng!
- Cắt, tớ tài giỏi sao cần dùng.
Bỗng điện thoại Lâm Triệt vang lên, cô nhìn thấy mà hình hiện lên tên của ba cô là Lâm Hữu Tài, mày hơi nhíu lại nhấc máy.
- Lâm Triệt, Lâm Dư gặp chuyện không may rồi!
Ở trong điện thoại Lâm Hữu Tài kêu.
Lâm Triệt đáp:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Dư Dư đi xã giao đắc tội với người khác, hôm nay người ta tới tận nhà chúng ta tính sổ, con nói xem bây giờ nên làm thế nào?
Lâm Triệt thực sự không hiểu nổi, từ lúc nào thì trong nhà có chuyện lại gọi cho cô:
- Con làm sao biết bây giờ làm thế nào?
- Con quen biết với Cố Tĩnh Trạch mà, không thể...không thể nhờ hắn ra mặt được sao?
- Ba.. Như thế là không đúng! Chuyện của nhà chúng ta, sao lại đi làm phiền tới người khác.
- Là chị của con đó, hai con có quan hệ huyết thống đó, sao có thể so sánh với người khác được.
Đúng vậy, lúc nhỏ Lâm Dư luôn tại thời điểm cô làm bài tập mà nhìn trộm cho nên bây giờ cảm thấy là điều đương nhiên.
- Được rồi, ba, con biết rồi, nếu có cơ hội con sẽ nói chuyện một chút với Cố Tĩnh Trạch.
- Tốt tốt tốt, hiện tại nhà chúng ta đều trông cậy vào con.
Lâm Triệt buông điện thoại xuống, Thẩm Du Nhiên ở bên cạnh kỳ quái nói:
- Sao thế, nhà cậu xảy ra chuyện gì à nên mới tìm cậu, họ dựa vào cái gì, bây giờ mới biết cậu lợi hại sao, thế mà trước đây lại coi cậu như người qua đường, không đáng mặt là người một nhà, thật là, đừng giúp nữa.
Lâm Triệt đáp:
- Loại chuyện này tớ không muốn nói với Cố Tĩnh Trạch, bởi Cố Tĩnh Trạch không có thiếu tớ cái gì, mà lúc nào tớ cũng làm phiền tới anh ấy.
- Vậy bây giờ làm sao?
Lâm Triệt nói:
- Xem một chút chị ấy đắc tội với ai rồi hãy nói, được rồi, hôm nay tớ không đi dạo được, cậu từ từ đi nhé, tớ đi về trước đây.
- Ừ.
Thẩm Du Nhiên chờ Lâm Triệt đi, rồi cô mới đi ra, thì lập tức cảm thấy có thứ gì đó vang lên ở trên người.
Ngay khi Thẩm Du Nhiên còn khó hiểu thì mấy người bảo vệ đã chạy qua đây.
- Các ngươi đến đây làm gì...
- Trên người cô có phải còn có vật gì chưa trả tiền hay không?
- Không có, tôi trả tiền hết rồi mà!
Thẩm Du Nhiên còn đang kỳ quái, bảo vệ lại gọi cô lại,Thẩm Du Nhiên không thể làm gì khác hơn là đi qua, tiếng "leng keng" lại một lần nữa vang lên.
Bảo vệ nói:
- Chúng ta vẫn nên báo cảnh sát đi, hiện tại đối phương không cho lục soát, loại chuyện như thế này vẫn nên báo cảnh sát.
- Cái gì?
Thẩm Du Nhiên buồn bực nói:
- Tôi quay lại là được, nhưng thực sự tôi không có lấy đồ gì.
Nhưng mà khi cô sờ túi quần của mình một cái, bên trong bỗng có thêm một hộp... nhẵn mịn.
Tức thời mặt cô đỏ lên...
Bảo vệ cười:
- Ha ha ha, tiểu thư, cô cũng mua đấy sao...
Thẩm Du Nhiên vẫn còn đang sững sờ, bỗng có một người đi tới bên cạnh nói:
- Cứ cho là, chính bản thân mình cần cho nên mới đi mua, chẳng qua là thật nhìn không ra, cô vậy mà cũng dùng tới vật này.
Người nói chuyện đấy, không phải Trần Vũ Thịnh thì còn có thể là ai.
Thẩm Du Nhiên phiền muộn nhìn Trần Vũ Thịnh:
- Tại sao anh lại ở đây?
Trần Vũ Thịnh nói:
- Tất nhiên, chỗ công tác của tôi ở bên cạnh đây, những lời này nên để tôi hỏi cô mới đúng, tại sao cô lại ở chỗ này?
Thẩm Du Nhiên buồn rầu nói:
- Tôi tới đây để dạo phố mà, chỗ này không phải là cửa hàng tổng hợp sao?
Cũng bởi vì Lâm Triệt ở nơi này, cô ấy nói cửa hàng ở đây khá tốt, cho nên muốn cô đi cùng.
Chẳng qua, những người giàu có thường ở chung một chỗ nên cũng dễ lý giải.
Thẩm Du Nhiên dùng sức trừng mắt nhìn Trần Vũ Thịnh, đem cái đó ném thẳng cho Trần Vũ Thịnh:
- Tôi không cần, tặng anh đấy, nhìn anh đào hoa như vậy chỉ sợ có ngày nhiễm bệnh, hừ!
-...
Thẩm Du Nhiên nói xong thì chạy nhanh ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh ở phía sau, trên tay cầm lấy cái đó, nhíu mày nhìn phương hướng rời khỏi của cô ấy.
Thẩm Du Nhiên đi ra còn không suy nghĩ cẩn thận, sao có thể đem vật kia để vào bên trong túi quần của mình chứ.
Lúc này, chợt nghe thấy tiếng điện thoại di động vang lên, là tin nhắn Lâm Triệt gửi tới.
"Quà tặng cảm ơn cậu, cậu nhận được chưa?"
Ngay lập tức Thẩm Du Nhiên phản ứng kịp, cái đó là do Lâm Triệt bỏ vào. Lâm Triệt chết tiệt!
"Cậu chờ đấy Lâm Triệt, đừng để cho tớ lần tới bắt được cậu!"
Thẩm Du Nhiên thực sự cảm thấy xấu hổ muốn chết, nếu như không có ai nhìn thấy thì không sao, nhưng hết lần này tới lần khác gặp phải tên bác sĩ khốn khiếp Trần Vũ Thịnh kia, còn bị anh ta trào phúng nữa chứ!
Lâm Triệt cười "hì hì" nhìn tin nhắn Thẩm Du Nhiên gửi tới, nghĩ tới bộ dáng giậm chân của cô ấy, cô khẽ thở dài một hơi, ai kêu cô ấy gây sự trước.
Rất nhanh đến nhà, nhưng mà còn chưa tới cửa đã nhìn thấy bên ngoài đậu một chiếc xe rất quen mắt.
Lâm Triệt vừa mới xuống xe, người phía sau nhanh chóng đuổi tới.
- Lâm Triệt, con đừng đi vào vội, chúng ta ở chỗ này chờ con đã được nửa ngày.
Lâm Triệt quay đầu lại, người tới là Lâm Hữu Tài.
Ở phía sau Lâm Hữu Tài là Lâm Dư đã lâu rồi cô chưa nhìn thấy.
Cô ta cũng nhìn lại, có phần không ngờ tới sẽ gặp được Lâm Triệt, con mắt cô ta toát ra tia khinh thường.
Chẳng qua là, Lâm Hữu Tài vẫn kéo Lâm Dư qua:
- Lâm Triệt, ba và chị tới thăm con một chút.