Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2317
Chương 2317: Bỏ trốn (1)
Mặc kệ đối phương hỗn đản như thế nào, vô sỉ ra sao, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế của Thanh Nguyên phong hào đế quốc, giáo huấn một chút có thể, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong cũng không sao...
Nhưng trực tiếp giết chết, liền làm trái quy củ.
- Chuyện lớn rồi...
Hứa trưởng lão cực kỳ hoảng sợ.
Mặc dù bọn hắn rất muốn báo thù, nhưng trảm giết một vị Hoàng đế, Danh Sư đường tất nhiên sẽ truy xét kỹ càng, mọi người ai cũng trốn không thoát.
Cho dù có tội, cũng cần Danh Sư đường xét xử, mới có thể quyết định, giết như thế, không khác nào khiêu chiến một phong hào đế quốc.
- Ai làm nấy chịu, là ta giết, ta chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Lưu Dương xiết chặt nắm đấm, cắn răng.
- Làm sao phụ trách?
Tôn Cường nói:
- Ngươi đại biểu không phải cá nhân, mà là thiếu gia!
- Ta...
Lưu Dương nghẹn lời.
Đúng vậy, vô luận hắn phụ trách như thế nào, cũng dính dáng tới lão sư, đây là chuyện không có cách giải quyết.
Vận mệnh của hắn ở một khắc bái sư kia, cũng đã cùng lão sư liên kết chặt chẽ, không cách nào chia cắt.
- Vậy làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lưu Dương thấu đỏ.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi, tu luyện, cố gắng coi như cũng được, gặp được loại đại sự này, đã luống cuống.
- Ta cũng không biết làm sao bây giờ!
Tôn Cường lắc đầu.
Nếu như lão gia ở đây liền tốt, bằng thân phận cùng thực lực của hắn, giải quyết chuyện này, có lẽ dễ như trở bàn tay; thiếu gia ở đây cũng được, thông minh cơ trí, nhiều thủ đoạn, có lẽ... cũng có thể giải quyết nguy nan.
Nhưng mà hắn... Thực sự nghĩ không ra biện pháp.
Hoàng đế một nước bị giết như thế, oanh động thực sự quá lớn.
- Về Chiến Sư đường trước đi, nghĩ biện pháp liên hệ thiếu gia lại nói!
Nghĩ nửa ngày cũng không biết đến cùng nên làm cái gì, Tôn Cường không thể làm gì khác hơn nói.
- Chỉ có thể như vậy
Đám người Hứa trưởng lão biết thiếu gia của ân công là một vị Danh Sư thất tinh, hơn nữa xông đường thành công, bản lĩnh phi phàm, hiện tại cũng chỉ có tìm hắn, mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Đoàn người nhanh chóng đi về Chiến Sư đường.
Bọn họ vừa rời khỏi, ở một góc hoàng cung, một bóng người vùng vẫy mấy lần, muốn đứng lên, cuối cùng vẫn không được.
- Cái này... Xông đại họa rồi, nhất định phải nhanh báo tin Danh Sư đường!
Điều chỉnh ba canh giờ, cảm thấy dược lực yếu bớt, lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng ly khai Hoàng cung.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng choang, đi tới trước Danh Sư đường, đã đổi quần áo...
Lại là một vị Danh Sư thất tinh!
Trước đó Ngô sư nghe theo Trương Huyền phân phó, phái người theo dõi Sở Thiên Hành, điều tra có chỗ không đúng hay không...
Phái ra chính là vị này!
Lặng lẽ ẩn núp, vốn định tìm kiếm chứng cứ của Hoàng đế bệ hạ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thấy được một màn đám người Lưu Dương thí quân, hơn nữa hắn cũng trúng độc...
Muốn ngăn cản cũng không có lực lượng.
- An trưởng lão, ngươi đã tới, Tống sư ở sáng sớm liền đến, đang nổi trận lôi đình...
Nhìn thấy hắn tới, một vị Danh Sư vội vàng tiến lên đón.
- Tống sư?
An trưởng lão nhíu mày.
- Là Danh Sư chuẩn bát tinh ở phân bộ Tiềm Xung đế quốc tới, lần trước Trương sư xông đường, Cẩu đường chủ trình lên tổng bộ, phái tới người, ngày hôm nay đến...
Vị Danh Sư này giải thích.
- Chuẩn bát tinh?
Con ngươi của An trưởng lão co rụt lại.
Giữa Danh Sư thất tinh cùng Danh Sư bát tinh, tồn tại hai cái xưng hô, theo thứ tự là, nửa bước bát tinh cùng chuẩn bát tinh!
Tu vi đạt tới Xuất Khiếu cảnh chân chính, liền có tư cách xưng là nửa bước bát tinh, mà đạt tới Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, mới được xưng chuẩn bát tinh!
Vị Tống sư kia là loại cấp bậc Danh Sư này, nói rõ tu vi đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, cách Thánh Vực lục trọng đã không kém quá nhiều.
Thánh Vực lục trọng, Lĩnh Vực cảnh, ngưng tụ lĩnh vực thuộc về mình, ở trong phạm vi này, khống chế lực lượng tuyệt đối, có thể nói vô địch!
- Vâng!
Vị Danh Sư này gật đầu.
- Tới thật đúng lúc, ta vừa vặn có chuyện bẩm báo lên, cụ thể xử trí như thế nào, liền do hắn quyết định...
An trưởng lão nhẹ gật đầu.
Hoàng đế một nước bị giết, đã vượt ra phạm vi hắn có thể khống chế, chỉ có thể như thực chất báo lên, quyết định như thế nào, chỉ có thể dựa vào đối phương phán quyết.
Theo sát ở sau lưng vị Chiến Sư này, thời gian không dài đi tới đại điện của Danh Sư đường, còn không có tiến vào, liền nghe một thanh âm không vui vang lên.
- Cẩu đường chủ bị giết, Điền phó đường chủ bị giết, còn chết nhiều Danh Sư thất tinh như vậy, các ngươi lại không tìm hung thủ, ngược lại giống như người không việc gì, là quên trách nhiệm của Danh Sư, hay sinh ra trì trệ? Quả thực là oai phong tà khí! Ta xem Thanh Nguyên phân bộ các ngươi, cũng nên chỉnh đốn một chút rồi! Ngô Như Phong đâu? Cẩu đường chủ không phải nói, để hắn tạm thay vị trí đường chủ sao? Người đâu?
Đi vào gian phòng, nhìn thấy một lão giả đứng ở giữa đại sảnh, nhìn về phía một đám trưởng lão lớn tiếng quát.
Hẳn là Tống sư trong truyền thuyết kia.
Một đám trưởng lão, tất cả đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Đối phương đại biểu cho tổng bộ, lại thêm mình cũng là Danh Sư chuẩn bát tinh, dưới cơn thịnh nộ, ai dám phản bác? Cũng khó trách tức giận, một Danh Sư đường sừng sững trên vạn năm, chính phó đường chủ đều chết, còn chết nhiều Danh Sư thất tinh như vậy...
Càng bị một thanh niên hai mươi tuổi xông đường thành công...
Mất hết mặt mũi của Danh Sư đường.
- Ngô phó đường chủ bế quan...
Một vị trưởng lão nói.
- Bế quan? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là người phụ trách một phương phân bộ, còn có mặt mũi bế quan? Có tâm tư bế quan?
Nghe nói như thế, Tống sư tức giận sắp nổ tung.
Toàn bộ phân bộ đều sắp bị diệt, thế mà còn có thể bế quan...
Thật sự là thiên tài!
- Tìm hắn tới cho ta... Đúng rồi, còn có Trương Huyền xông đường thành công kia, cùng nhau mang tới cho ta!
Tống sư hơi vung tay.
- Mang... Trương sư làm gì?
Mặc kệ đối phương hỗn đản như thế nào, vô sỉ ra sao, nhưng dù sao cũng là Hoàng đế của Thanh Nguyên phong hào đế quốc, giáo huấn một chút có thể, để hắn muốn sống không được, muốn chết không xong cũng không sao...
Nhưng trực tiếp giết chết, liền làm trái quy củ.
- Chuyện lớn rồi...
Hứa trưởng lão cực kỳ hoảng sợ.
Mặc dù bọn hắn rất muốn báo thù, nhưng trảm giết một vị Hoàng đế, Danh Sư đường tất nhiên sẽ truy xét kỹ càng, mọi người ai cũng trốn không thoát.
Cho dù có tội, cũng cần Danh Sư đường xét xử, mới có thể quyết định, giết như thế, không khác nào khiêu chiến một phong hào đế quốc.
- Ai làm nấy chịu, là ta giết, ta chịu trách nhiệm hoàn toàn!
Lưu Dương xiết chặt nắm đấm, cắn răng.
- Làm sao phụ trách?
Tôn Cường nói:
- Ngươi đại biểu không phải cá nhân, mà là thiếu gia!
- Ta...
Lưu Dương nghẹn lời.
Đúng vậy, vô luận hắn phụ trách như thế nào, cũng dính dáng tới lão sư, đây là chuyện không có cách giải quyết.
Vận mệnh của hắn ở một khắc bái sư kia, cũng đã cùng lão sư liên kết chặt chẽ, không cách nào chia cắt.
- Vậy làm sao bây giờ?
Vẻ mặt Lưu Dương thấu đỏ.
Bất kể nói thế nào, hắn cũng chỉ là hài tử mười mấy tuổi, tu luyện, cố gắng coi như cũng được, gặp được loại đại sự này, đã luống cuống.
- Ta cũng không biết làm sao bây giờ!
Tôn Cường lắc đầu.
Nếu như lão gia ở đây liền tốt, bằng thân phận cùng thực lực của hắn, giải quyết chuyện này, có lẽ dễ như trở bàn tay; thiếu gia ở đây cũng được, thông minh cơ trí, nhiều thủ đoạn, có lẽ... cũng có thể giải quyết nguy nan.
Nhưng mà hắn... Thực sự nghĩ không ra biện pháp.
Hoàng đế một nước bị giết như thế, oanh động thực sự quá lớn.
- Về Chiến Sư đường trước đi, nghĩ biện pháp liên hệ thiếu gia lại nói!
Nghĩ nửa ngày cũng không biết đến cùng nên làm cái gì, Tôn Cường không thể làm gì khác hơn nói.
- Chỉ có thể như vậy
Đám người Hứa trưởng lão biết thiếu gia của ân công là một vị Danh Sư thất tinh, hơn nữa xông đường thành công, bản lĩnh phi phàm, hiện tại cũng chỉ có tìm hắn, mới có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Đoàn người nhanh chóng đi về Chiến Sư đường.
Bọn họ vừa rời khỏi, ở một góc hoàng cung, một bóng người vùng vẫy mấy lần, muốn đứng lên, cuối cùng vẫn không được.
- Cái này... Xông đại họa rồi, nhất định phải nhanh báo tin Danh Sư đường!
Điều chỉnh ba canh giờ, cảm thấy dược lực yếu bớt, lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng ly khai Hoàng cung.
Lúc này bên ngoài trời đã sáng choang, đi tới trước Danh Sư đường, đã đổi quần áo...
Lại là một vị Danh Sư thất tinh!
Trước đó Ngô sư nghe theo Trương Huyền phân phó, phái người theo dõi Sở Thiên Hành, điều tra có chỗ không đúng hay không...
Phái ra chính là vị này!
Lặng lẽ ẩn núp, vốn định tìm kiếm chứng cứ của Hoàng đế bệ hạ, nằm mơ cũng không nghĩ đến, thấy được một màn đám người Lưu Dương thí quân, hơn nữa hắn cũng trúng độc...
Muốn ngăn cản cũng không có lực lượng.
- An trưởng lão, ngươi đã tới, Tống sư ở sáng sớm liền đến, đang nổi trận lôi đình...
Nhìn thấy hắn tới, một vị Danh Sư vội vàng tiến lên đón.
- Tống sư?
An trưởng lão nhíu mày.
- Là Danh Sư chuẩn bát tinh ở phân bộ Tiềm Xung đế quốc tới, lần trước Trương sư xông đường, Cẩu đường chủ trình lên tổng bộ, phái tới người, ngày hôm nay đến...
Vị Danh Sư này giải thích.
- Chuẩn bát tinh?
Con ngươi của An trưởng lão co rụt lại.
Giữa Danh Sư thất tinh cùng Danh Sư bát tinh, tồn tại hai cái xưng hô, theo thứ tự là, nửa bước bát tinh cùng chuẩn bát tinh!
Tu vi đạt tới Xuất Khiếu cảnh chân chính, liền có tư cách xưng là nửa bước bát tinh, mà đạt tới Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, mới được xưng chuẩn bát tinh!
Vị Tống sư kia là loại cấp bậc Danh Sư này, nói rõ tu vi đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh đỉnh phong, cách Thánh Vực lục trọng đã không kém quá nhiều.
Thánh Vực lục trọng, Lĩnh Vực cảnh, ngưng tụ lĩnh vực thuộc về mình, ở trong phạm vi này, khống chế lực lượng tuyệt đối, có thể nói vô địch!
- Vâng!
Vị Danh Sư này gật đầu.
- Tới thật đúng lúc, ta vừa vặn có chuyện bẩm báo lên, cụ thể xử trí như thế nào, liền do hắn quyết định...
An trưởng lão nhẹ gật đầu.
Hoàng đế một nước bị giết, đã vượt ra phạm vi hắn có thể khống chế, chỉ có thể như thực chất báo lên, quyết định như thế nào, chỉ có thể dựa vào đối phương phán quyết.
Theo sát ở sau lưng vị Chiến Sư này, thời gian không dài đi tới đại điện của Danh Sư đường, còn không có tiến vào, liền nghe một thanh âm không vui vang lên.
- Cẩu đường chủ bị giết, Điền phó đường chủ bị giết, còn chết nhiều Danh Sư thất tinh như vậy, các ngươi lại không tìm hung thủ, ngược lại giống như người không việc gì, là quên trách nhiệm của Danh Sư, hay sinh ra trì trệ? Quả thực là oai phong tà khí! Ta xem Thanh Nguyên phân bộ các ngươi, cũng nên chỉnh đốn một chút rồi! Ngô Như Phong đâu? Cẩu đường chủ không phải nói, để hắn tạm thay vị trí đường chủ sao? Người đâu?
Đi vào gian phòng, nhìn thấy một lão giả đứng ở giữa đại sảnh, nhìn về phía một đám trưởng lão lớn tiếng quát.
Hẳn là Tống sư trong truyền thuyết kia.
Một đám trưởng lão, tất cả đều cúi đầu, không dám thở mạnh.
Đối phương đại biểu cho tổng bộ, lại thêm mình cũng là Danh Sư chuẩn bát tinh, dưới cơn thịnh nộ, ai dám phản bác? Cũng khó trách tức giận, một Danh Sư đường sừng sững trên vạn năm, chính phó đường chủ đều chết, còn chết nhiều Danh Sư thất tinh như vậy...
Càng bị một thanh niên hai mươi tuổi xông đường thành công...
Mất hết mặt mũi của Danh Sư đường.
- Ngô phó đường chủ bế quan...
Một vị trưởng lão nói.
- Bế quan? Xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là người phụ trách một phương phân bộ, còn có mặt mũi bế quan? Có tâm tư bế quan?
Nghe nói như thế, Tống sư tức giận sắp nổ tung.
Toàn bộ phân bộ đều sắp bị diệt, thế mà còn có thể bế quan...
Thật sự là thiên tài!
- Tìm hắn tới cho ta... Đúng rồi, còn có Trương Huyền xông đường thành công kia, cùng nhau mang tới cho ta!
Tống sư hơi vung tay.
- Mang... Trương sư làm gì?