Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-2914
Chương 2914: Nghe ta an bài (1)
- Sao người Độc điện lại tới?
- Nghe nói tân Điện chủ của Độc điện là tổ sư chuyển thế, Tiên Thiên độc thể, bá đạo có một không hai, Danh Sư đường phái Danh Sư cửu tinh đến dò xét cũng bị độc ngất... Làm sao lại chạy tới cứu người?
- Ta xem qua tư liệu của vị Trương Huyền này, hắn từng ở Thanh Nguyên đế quốc, từng cứu Độc sư của Độc điện, sáp nhập vào Chiến Sư đường, có thể bởi vì cái này mà thiếu ân tình hay không?
- Đây chẳng qua là Độc điện cấp thấp, sẽ không có tư cách mời được Hữu hộ pháp, bốn đại tôn giả đến?
- Vừa rồi có người hô to, ai dám động lão sư ta... Có ý tứ gì? Chẳng lẽ học sinh của Trương Huyền, là mấy vị Độc sư này?
...
Biến cố nảy sinh, tất cả mọi người xôn xao.
Người người đều cho rằng lần này Trương Huyền khó thoát tai kiếp, làm sao cũng không nghĩ đến, đột nhiên toát ra ba nhân vật đỉnh phong của Độc điện tới cứu giá.
Ba người này, mỗi người dậm chân một cái cũng có thể để đại lục run rẩy, nhốt Danh Sư cửu tinh và đối phương vào một cái phòng, chết hơn phân nửa là Danh Sư cửu tinh, như vậy có thể thấy được kinh khủng.
- Độc điện từ trước tới nay đặc lập độc hành, không phục quản lý, dám từ sào huyệt đi ra, không bằng...
Khúc trưởng lão nhẹ nhàng đi tới trước mặt quyền đường chủ Nhậm Thanh Viễn, làm động tác chém xuống.
- Mấy năm này Độc điện xuất hiện biến cố, Tả hộ pháp Hồ Nhất Vi bị Dương sư bắt trở thành hạ nhân, hai vị tôn giả khác đều chết, ba người này xem như người mạnh nhất trừ Điện chủ, coi như muốn động thủ cũng phải cẩn thận, không cần thiết giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm!
Nhậm Thanh Viễn suy nghĩ phút chốc, gật đầu.
Danh tiếng của Độc điện từ trước tới nay không tốt, chỉ bất quá thân cư sơn lâm, có độc chướng, cạm bẫy… che chở, xem như Danh Sư đường cũng không cách nào đại quy mô vây công, hiện tại dám rời sào huyệt chạy đến nơi đây làm loạn, quả thực là cơ hội vây giết tốt nhất.
- Nhậm sư yên tâm, Độc điện vẫn luôn là nhân tố không an ổn, chúng ta đã sớm làm xong chuẩn bị tiễu trừ, trốn ở sơn cốc không ra, có thể sẽ thiệt thòi lớn, chạy đến nơi đây... Hừ, tuyệt đối là tử kỳ của bọn hắn!
Ánh mắt của Khúc trưởng lão run lên.
- Vậy là tốt rồi!
Nhậm Thanh Viễn nhẹ gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, mười mấy vị Danh Sư cửu tinh ở trên không hiểu ý, lặng lẽ phân tán ra, bao vây toàn bộ lộ tuyến có thể chạy trốn.
Không để ý tới việc làm của các Danh Sư ở trên không, cùng nguy hiểm sắp tới trước mặt, đám người Thẩm Khuyết, Lâm Giang Hải nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Có thể để cho Điện chủ của bọn họ nhận làm lão sư, còn khăng khăng một mực, bọn họ đều muốn nhìn xem đến cùng là loại nhân vật nào.
Sau khi xem thì hơi có chút thất vọng.
Thanh niên trước mắt này, tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không tính cao minh, tuy dung mạo thoạt nhìn không tệ, nhưng để Độc điện bọn hắn liều mạng đi cứu, dường như còn kém rất nhiều.
Thật không biết tại sao Điện chủ lại làm ra loại quyết định này. Trong lòng kỳ lạ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, đồng loạt quỳ một chân trên đất.
- Nha đầu này...
Không nghĩ tới Độc điện sẽ dốc toàn bộ lực lượng, phái người tới cứu mình, Trương Huyền cảm động, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ. Độc sư cùng Danh Sư đường không hợp nhau, ngộ nhỡ bởi vậy xuất hiện phiền toái không cần thiết liền nguy rồi.
Trương Huyền tiếp tục đúc lại kinh mạch cho Triệu Nhã, người thì nhìn lại:
- Điện chủ của các ngươi đâu?
Vừa rồi nghe thanh âm, có điều khoảng cách cực xa, đã chạy tới cứu người, sao bản thân lại không thấy?
- Bẩm báo Trương sư, Điện chủ nói, Danh Sư đường không nói đạo nghĩa, dám ra tay với ngươi, cực kỳ vô sỉ... Để chúng ta tới trước cứu giá, nàng đi Danh Sư đường chung quanh thăm thú, độc lật một nhóm Danh Sư lại nói...
Lâm Giang Hải ôm quyền.
- Thăm thú? Độc lật một nhóm Danh Sư?
Trương Huyền nheo mắt.
Ngụy Như Yên từ nhỏ đã sinh bệnh, một mực trải qua sinh hoạt nửa chết nửa sống, quy củ trong mắt người khác, đối với nàng mà nói không tính là gì, vì cứu mình, loại sự tình này thật đúng là dám làm.
- Các ngươi dám!
Nghe lời này vào trong tai, các Danh Sư ở chung quanh suýt chút nữa từ không trung rơi xuống, từng cái lửa giận bùng cháy.
- Sao người Độc điện lại tới?
- Nghe nói tân Điện chủ của Độc điện là tổ sư chuyển thế, Tiên Thiên độc thể, bá đạo có một không hai, Danh Sư đường phái Danh Sư cửu tinh đến dò xét cũng bị độc ngất... Làm sao lại chạy tới cứu người?
- Ta xem qua tư liệu của vị Trương Huyền này, hắn từng ở Thanh Nguyên đế quốc, từng cứu Độc sư của Độc điện, sáp nhập vào Chiến Sư đường, có thể bởi vì cái này mà thiếu ân tình hay không?
- Đây chẳng qua là Độc điện cấp thấp, sẽ không có tư cách mời được Hữu hộ pháp, bốn đại tôn giả đến?
- Vừa rồi có người hô to, ai dám động lão sư ta... Có ý tứ gì? Chẳng lẽ học sinh của Trương Huyền, là mấy vị Độc sư này?
...
Biến cố nảy sinh, tất cả mọi người xôn xao.
Người người đều cho rằng lần này Trương Huyền khó thoát tai kiếp, làm sao cũng không nghĩ đến, đột nhiên toát ra ba nhân vật đỉnh phong của Độc điện tới cứu giá.
Ba người này, mỗi người dậm chân một cái cũng có thể để đại lục run rẩy, nhốt Danh Sư cửu tinh và đối phương vào một cái phòng, chết hơn phân nửa là Danh Sư cửu tinh, như vậy có thể thấy được kinh khủng.
- Độc điện từ trước tới nay đặc lập độc hành, không phục quản lý, dám từ sào huyệt đi ra, không bằng...
Khúc trưởng lão nhẹ nhàng đi tới trước mặt quyền đường chủ Nhậm Thanh Viễn, làm động tác chém xuống.
- Mấy năm này Độc điện xuất hiện biến cố, Tả hộ pháp Hồ Nhất Vi bị Dương sư bắt trở thành hạ nhân, hai vị tôn giả khác đều chết, ba người này xem như người mạnh nhất trừ Điện chủ, coi như muốn động thủ cũng phải cẩn thận, không cần thiết giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm!
Nhậm Thanh Viễn suy nghĩ phút chốc, gật đầu.
Danh tiếng của Độc điện từ trước tới nay không tốt, chỉ bất quá thân cư sơn lâm, có độc chướng, cạm bẫy… che chở, xem như Danh Sư đường cũng không cách nào đại quy mô vây công, hiện tại dám rời sào huyệt chạy đến nơi đây làm loạn, quả thực là cơ hội vây giết tốt nhất.
- Nhậm sư yên tâm, Độc điện vẫn luôn là nhân tố không an ổn, chúng ta đã sớm làm xong chuẩn bị tiễu trừ, trốn ở sơn cốc không ra, có thể sẽ thiệt thòi lớn, chạy đến nơi đây... Hừ, tuyệt đối là tử kỳ của bọn hắn!
Ánh mắt của Khúc trưởng lão run lên.
- Vậy là tốt rồi!
Nhậm Thanh Viễn nhẹ gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, mười mấy vị Danh Sư cửu tinh ở trên không hiểu ý, lặng lẽ phân tán ra, bao vây toàn bộ lộ tuyến có thể chạy trốn.
Không để ý tới việc làm của các Danh Sư ở trên không, cùng nguy hiểm sắp tới trước mặt, đám người Thẩm Khuyết, Lâm Giang Hải nhìn về phía thanh niên trước mắt.
Có thể để cho Điện chủ của bọn họ nhận làm lão sư, còn khăng khăng một mực, bọn họ đều muốn nhìn xem đến cùng là loại nhân vật nào.
Sau khi xem thì hơi có chút thất vọng.
Thanh niên trước mắt này, tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không tính cao minh, tuy dung mạo thoạt nhìn không tệ, nhưng để Độc điện bọn hắn liều mạng đi cứu, dường như còn kém rất nhiều.
Thật không biết tại sao Điện chủ lại làm ra loại quyết định này. Trong lòng kỳ lạ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, đồng loạt quỳ một chân trên đất.
- Nha đầu này...
Không nghĩ tới Độc điện sẽ dốc toàn bộ lực lượng, phái người tới cứu mình, Trương Huyền cảm động, đồng thời lại có chút bất đắc dĩ. Độc sư cùng Danh Sư đường không hợp nhau, ngộ nhỡ bởi vậy xuất hiện phiền toái không cần thiết liền nguy rồi.
Trương Huyền tiếp tục đúc lại kinh mạch cho Triệu Nhã, người thì nhìn lại:
- Điện chủ của các ngươi đâu?
Vừa rồi nghe thanh âm, có điều khoảng cách cực xa, đã chạy tới cứu người, sao bản thân lại không thấy?
- Bẩm báo Trương sư, Điện chủ nói, Danh Sư đường không nói đạo nghĩa, dám ra tay với ngươi, cực kỳ vô sỉ... Để chúng ta tới trước cứu giá, nàng đi Danh Sư đường chung quanh thăm thú, độc lật một nhóm Danh Sư lại nói...
Lâm Giang Hải ôm quyền.
- Thăm thú? Độc lật một nhóm Danh Sư?
Trương Huyền nheo mắt.
Ngụy Như Yên từ nhỏ đã sinh bệnh, một mực trải qua sinh hoạt nửa chết nửa sống, quy củ trong mắt người khác, đối với nàng mà nói không tính là gì, vì cứu mình, loại sự tình này thật đúng là dám làm.
- Các ngươi dám!
Nghe lời này vào trong tai, các Danh Sư ở chung quanh suýt chút nữa từ không trung rơi xuống, từng cái lửa giận bùng cháy.