-
Quyển 5 - Chương 95: Cô xem có phải có mỏ thiết hay không?
Tiếp theo tôi tiếp tục luyện thao tác tại phía sau núi Lưu Vân Độ, có đôi khi anh ta dùng nick Tương Phi, có đôi khi dùng nick Thầy Con Rối,có đôi khi cũng mượn nick kiếm khách hoặc là thích khách. Ngoại trừ nick Tương Phi và Thầy Con Rối tôi còn nắm rõ một chút, những nick còn lạivừa lên thì tôi đã bị đánh tan tác. Khi đó tôi bỗng rất chán nản, VôNgạn, anh đang ở đâu? Không xuất hiện nữa thì mặt của anh sẽ bị em làmmất hết đó….
Trong lòng buồn bã, cũng không muốn tiếp tục luyện nữa, tôi ngồi ngây người trên núi nhỏ, Con Rối kêu mấy lần cuối cùng cũng ngồi xuống.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Bây giờ cô không quen với mấynghề khác, thua là chuyện đương nhiên. Nếu như sát nhập, Ta Tự Thành Manhất định sẽ khiêu chiến với Vô Ngạn.
Nhưng mà Con Rối, tôi mệt mỏi quá, tôi cảm thấy mặc kệ là mình luyệnthế nào, mãi mãi cũng không thể đạt đến bản lĩnh như Vô Ngạn.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Biết người biết ta mới có thểđánh, cô phải hiểu rõ năng của mỗi nghề tuyệt đối không thua gì nắm rõkỹ năng của nghề mình, sau đó mới có thể tùy cơ ứng biến. PK và tăng máu không giống nhau, đi, dẫn cô đi Đào Khê xem trò vui.
Tối hôm đó, chúng tôi vội vã tổ đội với người khác đi đến Đào Khê,may là phó bản này ra trang sức điền viên, nhu cầu nghề nghiệp vẫn tương đối cần thiết. Đi vào đó có một con Boss nhỏ, tên là gì tôi cũng khôngnhớ rõ, nhưng nó nói một câu: “Bọn họ đều nói ta là độc y, chưa bao giờtăng máu cho người khác. Ha ha, ngủ thật…. Thời khắc then chốt lão nương chỉ tăng máu cho mình.”
Tuy là nó không rơi ra trang bị gì, nhưng tâm trạng của tôi từ từ tốt hơn. Đúng vậy, trò chơi và đời người giống nhau, mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải sống cho tốt.
Đi ra khỏi phó bản, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, mỗi ngày đều trễ như thế, anh ta nên có chuyện khác cần làm chứ?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Con Rối, muộn quá rồi, ngủ đi.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ừ.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần Nhiên, Tần Tấn, anh ấy… khỏe không?
Anh ta trầm mặc một hồi, mới đánh lại mấy chữ: Tại sao không tự mình hỏi anh ấy?
Tôi cố gắng cười: Sợ Kiều Phỉ phạt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Anh ấy rất tốt, ngủ đi.
Rất tốt… rất tốt là tốt sao. Đột nhiên tôi nhớ đến anh ôm trong lòng, nhớ anh kề bên tai tôi nói dịu dàng, nhớ đến anh thình thoảng thân mật. Nói không buồn là giả, nhưng tôi thật sự không biết tôi có yêu anh haykhông, càng không biết cuối cùng là yêu được bao nhiêu.
Mười mấy năm đọc sách, có người dạy tôi văn học, toán học, có ngườidạy tôi sinh vật địa lý, mẹ cũng thường dạy tôi đạo lý ăn ở, nhưng không có ai dạy tôi…. cái gì gọi là tình yêu.
Từng có lúc sau khi xem tiểu thuyết ngôn tình, tôi cho rằng yêu lànên oanh oanh liệt liệt, rung động đến tâm can, trong tim trong mắt cũng chỉ có một người, có thể xông pha khói lửa, đến chết không rời.
Nhưng dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết, hiện tại chúng ta sống trong một thế giới an bình yên ả, giống như một đám quý danh mãn cấpche chở cho nick nhỏ. Chúng ta chỉ cần đi theo người trước từ từ hưởngkinh nghiệm và trang bị, để lại cho chúng ta chẳng qua là củi gạo mắmmuối, đã không có nhiều sinh ly tử biệt như vậy.
Tôi thừa nhận Mộc Tương Phi thích Hồi Đầu Vô Ngạn, nhưng tôi cũng vôcùng tỉnh táo biết đây chẳng qua một trò chơi, tình cảm giữa mô hình 3Dcó thể trở thành tình cảm của Đông Phương Lạc sao?
Thật ra thì Đông Phương Lạc cũng thích Tần Tấn, nhưng tôi không thểxác định được vì điều kiện của anh quá ưu tú cho nên thích anh, hay làbởi vì yêu. Hoặc là cuối cùng tôi yêu anh nhiều hơn, hay là yêu Vô Ngạnnhiều hơn?
Nếu như tôi gả cho anh, tôi có thể làm một người vợ tốt hay không,vui vẻ sống cả đời với anh không? Hiện tại bảo tôi nói một đời một kiếp, tôi cảm thấy nó quá dài, dài đến mức mình hoàn toàn không nắm chắc.
Hóa ra ngăn cách giữa tôi và anh cũng không chỉ có Vô Ngạn.
Thôi thôi, dù thế nào đi nữa anh đã đính hôn, lúc này quan tâm dư thừa chỉ sẽ mang đến quấy nhiễu cho anh thôi.
Trong lúc bất chợt tôi lại nghĩ đến Tội Phạm, không biết bây giờ hắnđang ở nơi nào, cuối cùng ra sao. Trong ký ức, hắn là bạn tri kỷ củatôi, có đôi khi chỉ vài câu nói thản nhiên cũng luôn có thể sắc bén giải được hoài nghi rối rắm trong lòng tôi.
Nhưng khi hắn có việc, tôi lại không giúp được gì. Chỉ mong hắn không có việc gì, thật chỉ mong không có việc gì.
Đang ngồi ngây ra, trên màn ảnh hiện lên một dòng chữ màu đỏ: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.
Đạo sĩ tràn đầy hơi thở cấm dục ôm ấp lấy chiến sĩ thiên cơ cao lớn, tôi gần như giậm chân.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần, Nhiên, anh chán sống hả? Uông Lỗi nói anh ta sẽ thiến anh đó!
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Không phải là cô vẫn thèm muốn BL sao?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Ặc, nói đến BL, Trần Nhiên, rốtcuộc anh và Tần Tấn là quan hệ gì, kiểu vậy tiếp nữa có tốt không? UôngLỗi nghiêm túc với anh đó.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn:? Quan hệ gì?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tôi cảm thấy dù là đồng tính cũng phải chịu trách nhiệm với một nửa kia. Nếu như anh và Tấn có gì đó… vẫn nên nói rõ ràng với Uông Lỗi trước tốt hơn.
Lần này anh gửi đến vô cùng đơn giản:
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Tôi R!!!
Anh ta đã tức giận logout, để lại cho tôi một mình suy nghĩ: Tôi R??? Có ý gì?
Ngày hôm sau Uông Lỗi gọi điện thoại rủ tôi ra ngoài ăn cơm. Anh talái xe đến lúc hơn năm giờ chiều, thời tiết tháng tư tuy trời đã hơitối, nhưng vẫn còn lạnh, anh ta mặc áo len màu hồng, áo khoác màu sáng,sức sống tràn trề.
Xe dừng bên đường lộ Anh Hoa, tôi mở cửa ngồi kế vị trí tài xế, anhta nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá xám trắng bên vệ đường ngẩn người:“Phi Tử, cô xem có phải có mỏ thiết hay không?” (Mỏ thiết: Một loại khoáng thạch trong Thiên Hạ, người chơi đào khoáng thạch có thể bán kiếm tiền hoặc chế luyện vũ khí.)
Tôi đưa tay đến trán anh ta xem nhiệt độ: “Anh tẩu hỏa nhập ma hả?”
Anh ta hất tay tôi ra: “Đừng nói nữa, hiện tại một mình tôi luyện banick, Trần Nhiên còn bảo tôi lấy Thiên Đương đi luyện kỹ năng đào khoáng thạch và đốn củi, khiến bây giờ tôi nhìn thấy cây ven đường cũng muốnđến chặt vài nhát.
“…….”
Cuối cùng anh ta lái xe: “Bên Broadway mới mở nhà hàng Tây, chúng ta đi thử xem.”
“Khoan đã, chỉ có hai người chúng ta à?” Thế nào cũng không nhìn thấy người này có lòng tốt như vậy…
“Hai người chúng ta không tốt sao, thế giới của hai người mà.” Anh ta nói đùa không mặn không nhạt, lại cười xấu xa.
“Khốn, trêu tôi đúng không.” Tôi chẳng kiêng dè gì anh ta, véo lỗ tai anh ta, cuối cùng anh ta nói: “Còn không phải là kẻ đáng thương nào đó, tự mình ra mặt không tốt nên bảo tôi sang đây xem ai đó ở nhà có mọcnấm hay chưa sao.”
Người đó… là Tần Tấn sao?
Đúng rồi, anh ta cũng đính hôn rồi, sao mà lại ra mặt được?
Suốt quảng đường không nói lời nào, yên lặng đi và nhà hàng với anhta, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tôi mới hỏi: “Nick Thiên Đường sao lại cho anh luyện?”
Anh ta thoáng ngây ra rồi nói: “Nick của một người bạn, luyện giúpthôi. Trần Nhiên đi Nhật rồi, khoảng chừng phải tháng sáu mới có thể trở về.”
“Nhật?” Tôi cau mày, thì ra người này vẫn luôn ở Nhật dạy tôi PK.
“Còn cái nick Phi Tử của cô nữa.” Giọng nói anh ta tràn ngập bất mãn: “Chơi kiểu gì mà nick đã 70 nhưng kỹ năng sinh hoạt chỉ mới 35, khiếp,bình thường còn xài tiền hoang phí, thật không biết là tiền của cô ở đâu ra.”
Khụ, tôi hơi chột dạ, làm mấy kỹ năng đó đúng là rất nhàm chán chứsao. May mà lúc này nhân viên phục vụ đã đưa đến rượu khai vị. Uông Lỗicau mày nhìn thoáng qua: “Đây là rượu cương thân của Hoang Hỏa sao, haylà rượu ẩn thân của quỷ phá hả?”
Nhân viên phục vụ đáng thương không hiểu ra sao: “Thưa anh, đây là rượu ô mai nhà hàng tôi mới ra, hoan nghênh thưởng thức.”
“Ô mai?” Anh ta do dự hít hà: “Hồi lại trị giá kỹ lực sao…”
Tôi cuống quýt đuổi nhân viên phục vụ đi, Trần Nhiên à, nick của tôicứ để tôi luyện đi, anh phải thương Uông Lỗi của anh một chút chứ….
“Đúng rồi, Uông Lỗi, anh biết Tội Phạm không?”
“Cái tên sát thủ được xưng là nghề nghiệp cao quý nhất khu đó hả? Cóđánh nhau vài lần, khiếp, lúc đó mọi người còn đánh giá hắn ta là… Chodù bạn có ba nghìn điểm né tránh, nhưng trước Đao Đao Hội Tâm của hắnthì cũng sẽ mất đi cảm giác tự tin, chắc chắn bị đánh đầy thương tích…”
“Không thể nào, anh ta thêm tỷ lệ né tránh, tại sao có thể Đao ĐaoHội Tâm chứ?” (Hội tâm nhất kích: là đòn nặng trong game, bạo kích, hộitâm nhất kích sẽ tăng thêm tổn thương.)
Anh ta ngậm một miếng thịt bò, buồn bực xua tay: “Trang bị của hắncũng không phải là cực phẩm đúng không, có điều cô có nhìn thuộc tínhcủa hắn hay không? Toàn bộ đều thêm vào Hội Tâm và nhanh nhạy đó, khiếp. Đừng nhắc nữa, chẳng qua nếu như cô thật sự muốn biết thì có thể hỏiTấn, tôi cảm giác người trong Thiên Hạ như đều có liên quan đến anh tavậy, không thấy ai là anh ta không biết.”
Anh ta tiếp tục cắm đầu ăn, với khung cảnh thanh nhã của nhà hàng tây ở đây, tướng ăn này thật là hiếm thấy. Tôi cười, anh chàng này thậtđáng yêu.
Tần Tấn… Tôi phải hỏi Tần Tấn thế nào chứ…
Trong lòng buồn bã, cũng không muốn tiếp tục luyện nữa, tôi ngồi ngây người trên núi nhỏ, Con Rối kêu mấy lần cuối cùng cũng ngồi xuống.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Bây giờ cô không quen với mấynghề khác, thua là chuyện đương nhiên. Nếu như sát nhập, Ta Tự Thành Manhất định sẽ khiêu chiến với Vô Ngạn.
Nhưng mà Con Rối, tôi mệt mỏi quá, tôi cảm thấy mặc kệ là mình luyệnthế nào, mãi mãi cũng không thể đạt đến bản lĩnh như Vô Ngạn.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Biết người biết ta mới có thểđánh, cô phải hiểu rõ năng của mỗi nghề tuyệt đối không thua gì nắm rõkỹ năng của nghề mình, sau đó mới có thể tùy cơ ứng biến. PK và tăng máu không giống nhau, đi, dẫn cô đi Đào Khê xem trò vui.
Tối hôm đó, chúng tôi vội vã tổ đội với người khác đi đến Đào Khê,may là phó bản này ra trang sức điền viên, nhu cầu nghề nghiệp vẫn tương đối cần thiết. Đi vào đó có một con Boss nhỏ, tên là gì tôi cũng khôngnhớ rõ, nhưng nó nói một câu: “Bọn họ đều nói ta là độc y, chưa bao giờtăng máu cho người khác. Ha ha, ngủ thật…. Thời khắc then chốt lão nương chỉ tăng máu cho mình.”
Tuy là nó không rơi ra trang bị gì, nhưng tâm trạng của tôi từ từ tốt hơn. Đúng vậy, trò chơi và đời người giống nhau, mặc kệ như thế nào, dù sao cũng phải sống cho tốt.
Đi ra khỏi phó bản, nhìn đồng hồ đã hơn mười một giờ, mỗi ngày đều trễ như thế, anh ta nên có chuyện khác cần làm chứ?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Con Rối, muộn quá rồi, ngủ đi.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Ừ.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần Nhiên, Tần Tấn, anh ấy… khỏe không?
Anh ta trầm mặc một hồi, mới đánh lại mấy chữ: Tại sao không tự mình hỏi anh ấy?
Tôi cố gắng cười: Sợ Kiều Phỉ phạt anh ấy quỳ lên bảng giặt đồ.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Anh ấy rất tốt, ngủ đi.
Rất tốt… rất tốt là tốt sao. Đột nhiên tôi nhớ đến anh ôm trong lòng, nhớ anh kề bên tai tôi nói dịu dàng, nhớ đến anh thình thoảng thân mật. Nói không buồn là giả, nhưng tôi thật sự không biết tôi có yêu anh haykhông, càng không biết cuối cùng là yêu được bao nhiêu.
Mười mấy năm đọc sách, có người dạy tôi văn học, toán học, có ngườidạy tôi sinh vật địa lý, mẹ cũng thường dạy tôi đạo lý ăn ở, nhưng không có ai dạy tôi…. cái gì gọi là tình yêu.
Từng có lúc sau khi xem tiểu thuyết ngôn tình, tôi cho rằng yêu lànên oanh oanh liệt liệt, rung động đến tâm can, trong tim trong mắt cũng chỉ có một người, có thể xông pha khói lửa, đến chết không rời.
Nhưng dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết, hiện tại chúng ta sống trong một thế giới an bình yên ả, giống như một đám quý danh mãn cấpche chở cho nick nhỏ. Chúng ta chỉ cần đi theo người trước từ từ hưởngkinh nghiệm và trang bị, để lại cho chúng ta chẳng qua là củi gạo mắmmuối, đã không có nhiều sinh ly tử biệt như vậy.
Tôi thừa nhận Mộc Tương Phi thích Hồi Đầu Vô Ngạn, nhưng tôi cũng vôcùng tỉnh táo biết đây chẳng qua một trò chơi, tình cảm giữa mô hình 3Dcó thể trở thành tình cảm của Đông Phương Lạc sao?
Thật ra thì Đông Phương Lạc cũng thích Tần Tấn, nhưng tôi không thểxác định được vì điều kiện của anh quá ưu tú cho nên thích anh, hay làbởi vì yêu. Hoặc là cuối cùng tôi yêu anh nhiều hơn, hay là yêu Vô Ngạnnhiều hơn?
Nếu như tôi gả cho anh, tôi có thể làm một người vợ tốt hay không,vui vẻ sống cả đời với anh không? Hiện tại bảo tôi nói một đời một kiếp, tôi cảm thấy nó quá dài, dài đến mức mình hoàn toàn không nắm chắc.
Hóa ra ngăn cách giữa tôi và anh cũng không chỉ có Vô Ngạn.
Thôi thôi, dù thế nào đi nữa anh đã đính hôn, lúc này quan tâm dư thừa chỉ sẽ mang đến quấy nhiễu cho anh thôi.
Trong lúc bất chợt tôi lại nghĩ đến Tội Phạm, không biết bây giờ hắnđang ở nơi nào, cuối cùng ra sao. Trong ký ức, hắn là bạn tri kỷ củatôi, có đôi khi chỉ vài câu nói thản nhiên cũng luôn có thể sắc bén giải được hoài nghi rối rắm trong lòng tôi.
Nhưng khi hắn có việc, tôi lại không giúp được gì. Chỉ mong hắn không có việc gì, thật chỉ mong không có việc gì.
Đang ngồi ngây ra, trên màn ảnh hiện lên một dòng chữ màu đỏ: Thầy Con Rối dịu dàng ôm lấy bạn.
Đạo sĩ tràn đầy hơi thở cấm dục ôm ấp lấy chiến sĩ thiên cơ cao lớn, tôi gần như giậm chân.
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Trần, Nhiên, anh chán sống hả? Uông Lỗi nói anh ta sẽ thiến anh đó!
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Không phải là cô vẫn thèm muốn BL sao?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Ặc, nói đến BL, Trần Nhiên, rốtcuộc anh và Tần Tấn là quan hệ gì, kiểu vậy tiếp nữa có tốt không? UôngLỗi nghiêm túc với anh đó.
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn:? Quan hệ gì?
[Bạn tốt] Bạn nói với Thầy Con Rối: Tôi cảm thấy dù là đồng tính cũng phải chịu trách nhiệm với một nửa kia. Nếu như anh và Tấn có gì đó… vẫn nên nói rõ ràng với Uông Lỗi trước tốt hơn.
Lần này anh gửi đến vô cùng đơn giản:
[Bạn tốt] Thầy Con Rối nói với bạn: Tôi R!!!
Anh ta đã tức giận logout, để lại cho tôi một mình suy nghĩ: Tôi R??? Có ý gì?
Ngày hôm sau Uông Lỗi gọi điện thoại rủ tôi ra ngoài ăn cơm. Anh talái xe đến lúc hơn năm giờ chiều, thời tiết tháng tư tuy trời đã hơitối, nhưng vẫn còn lạnh, anh ta mặc áo len màu hồng, áo khoác màu sáng,sức sống tràn trề.
Xe dừng bên đường lộ Anh Hoa, tôi mở cửa ngồi kế vị trí tài xế, anhta nhìn chằm chằm vào mấy tảng đá xám trắng bên vệ đường ngẩn người:“Phi Tử, cô xem có phải có mỏ thiết hay không?” (Mỏ thiết: Một loại khoáng thạch trong Thiên Hạ, người chơi đào khoáng thạch có thể bán kiếm tiền hoặc chế luyện vũ khí.)
Tôi đưa tay đến trán anh ta xem nhiệt độ: “Anh tẩu hỏa nhập ma hả?”
Anh ta hất tay tôi ra: “Đừng nói nữa, hiện tại một mình tôi luyện banick, Trần Nhiên còn bảo tôi lấy Thiên Đương đi luyện kỹ năng đào khoáng thạch và đốn củi, khiến bây giờ tôi nhìn thấy cây ven đường cũng muốnđến chặt vài nhát.
“…….”
Cuối cùng anh ta lái xe: “Bên Broadway mới mở nhà hàng Tây, chúng ta đi thử xem.”
“Khoan đã, chỉ có hai người chúng ta à?” Thế nào cũng không nhìn thấy người này có lòng tốt như vậy…
“Hai người chúng ta không tốt sao, thế giới của hai người mà.” Anh ta nói đùa không mặn không nhạt, lại cười xấu xa.
“Khốn, trêu tôi đúng không.” Tôi chẳng kiêng dè gì anh ta, véo lỗ tai anh ta, cuối cùng anh ta nói: “Còn không phải là kẻ đáng thương nào đó, tự mình ra mặt không tốt nên bảo tôi sang đây xem ai đó ở nhà có mọcnấm hay chưa sao.”
Người đó… là Tần Tấn sao?
Đúng rồi, anh ta cũng đính hôn rồi, sao mà lại ra mặt được?
Suốt quảng đường không nói lời nào, yên lặng đi và nhà hàng với anhta, tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, tôi mới hỏi: “Nick Thiên Đường sao lại cho anh luyện?”
Anh ta thoáng ngây ra rồi nói: “Nick của một người bạn, luyện giúpthôi. Trần Nhiên đi Nhật rồi, khoảng chừng phải tháng sáu mới có thể trở về.”
“Nhật?” Tôi cau mày, thì ra người này vẫn luôn ở Nhật dạy tôi PK.
“Còn cái nick Phi Tử của cô nữa.” Giọng nói anh ta tràn ngập bất mãn: “Chơi kiểu gì mà nick đã 70 nhưng kỹ năng sinh hoạt chỉ mới 35, khiếp,bình thường còn xài tiền hoang phí, thật không biết là tiền của cô ở đâu ra.”
Khụ, tôi hơi chột dạ, làm mấy kỹ năng đó đúng là rất nhàm chán chứsao. May mà lúc này nhân viên phục vụ đã đưa đến rượu khai vị. Uông Lỗicau mày nhìn thoáng qua: “Đây là rượu cương thân của Hoang Hỏa sao, haylà rượu ẩn thân của quỷ phá hả?”
Nhân viên phục vụ đáng thương không hiểu ra sao: “Thưa anh, đây là rượu ô mai nhà hàng tôi mới ra, hoan nghênh thưởng thức.”
“Ô mai?” Anh ta do dự hít hà: “Hồi lại trị giá kỹ lực sao…”
Tôi cuống quýt đuổi nhân viên phục vụ đi, Trần Nhiên à, nick của tôicứ để tôi luyện đi, anh phải thương Uông Lỗi của anh một chút chứ….
“Đúng rồi, Uông Lỗi, anh biết Tội Phạm không?”
“Cái tên sát thủ được xưng là nghề nghiệp cao quý nhất khu đó hả? Cóđánh nhau vài lần, khiếp, lúc đó mọi người còn đánh giá hắn ta là… Chodù bạn có ba nghìn điểm né tránh, nhưng trước Đao Đao Hội Tâm của hắnthì cũng sẽ mất đi cảm giác tự tin, chắc chắn bị đánh đầy thương tích…”
“Không thể nào, anh ta thêm tỷ lệ né tránh, tại sao có thể Đao ĐaoHội Tâm chứ?” (Hội tâm nhất kích: là đòn nặng trong game, bạo kích, hộitâm nhất kích sẽ tăng thêm tổn thương.)
Anh ta ngậm một miếng thịt bò, buồn bực xua tay: “Trang bị của hắncũng không phải là cực phẩm đúng không, có điều cô có nhìn thuộc tínhcủa hắn hay không? Toàn bộ đều thêm vào Hội Tâm và nhanh nhạy đó, khiếp. Đừng nhắc nữa, chẳng qua nếu như cô thật sự muốn biết thì có thể hỏiTấn, tôi cảm giác người trong Thiên Hạ như đều có liên quan đến anh tavậy, không thấy ai là anh ta không biết.”
Anh ta tiếp tục cắm đầu ăn, với khung cảnh thanh nhã của nhà hàng tây ở đây, tướng ăn này thật là hiếm thấy. Tôi cười, anh chàng này thậtđáng yêu.
Tần Tấn… Tôi phải hỏi Tần Tấn thế nào chứ…