-
Phần 1
- Tác giả
- Dịch: Mộng không thường.
- Thể loại
- Ngôn tình
- Huyền Huyễn
- HE
- Nữ Cường
- Đô Thị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 3P
- Nguồn
- Mộng không thường.
- Lượt đọc
- 5,776
- Cập nhật
1.
Tôi sống trong đạo quán trên núi suốt mười tám năm.
Sư phụ nói tôi là thiên tài Đạo giáo ngàn năm có một, thế nhưng duyên trần chưa đứt, nhân quả chưa hết nên chưa thể tu thành chính quả.
Mãi đến khi thấy một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa đạo quán thì tôi mới biết, duyên trần của tôi đến rồi.
Thì ra, tôi là thiên kim thật của tập đoàn Cố thị bị ôm nhầm.
Thiên kim giả Cố Nhược Nhược từ nhỏ đã được nuông chiều, bây giờ là một nữ minh tinh có tiếng tăm trong giới giải trí, càng lúc càng phát triển.
Nhờ vào xuất thân phú hào mà cô ta luôn luôn được người hâm mộ săn đón, được ca ngợi là chị dâu mọi người đều công nhận trong giới giải trí, fan nào cũng hy vọng anh trai nhà mình có thể cưới cô ta về.
Tài xế lái xe vẫn đang đang lải nhải kể về sự ưu tú của Cố Nhược Nhược, khoe rằng ông bà chủ và cậu chủ yêu chiều cô ta ra sao.
Tôi cúi đầu, nhìn bát tự của Cố Nhược Nhược mà mình vừa tính ra.
Thất sát vô chế, thất sát trong bản mệnh không gì áp chế được. Nếu là nữ mệnh thì hiển nhiên mệnh cách cực kì kém.
Thú vị thật nha.
2.
Ngày đầu tiên được đón về, cha mẹ ruột và em trai đã khiến tôi được mở mang tầm mắt. Họ bộc lộ ra đầy đủ những phẩm chất đạo đức cao quý của mình.
Mẹ ruột của tôi ra vẻ suy nghĩ vì mọi người:
"A Du, mấy năm nay khổ cho con rồi. Nhưng sắp đến lễ trưởng thành mười tám tuổi của em gái con, cha mẹ không thể khiến con bé khó xử được. Các phương tiện truyền thông lớn sẽ có mặt vào hôm tổ chức nên càng không thể gây rối vào thời gian này. Con cứ giả vờ làm họ hàng xa của nhà mình, chờ đến khi tổ chức xong lễ trưởng thành thì cha mẹ sẽ công bố thân phận của con."
Em trai ruột của tôi là người hào phóng.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, cho chị ấy thêm ít tiền bồi thường là được. Chị ấy sống ở nông thôn bao nhiêu năm nay, chắc hẳn chưa thấy qua thứ gì tốt đâu. Hai ngày nay vừa vặn có dịp học cách tiêu tiền."
Tôi bình tĩnh mở miệng:
“Tôi không thích tiêu tiền. Nếu tôi cần tiền thì sẽ có người đưa tới, không cần các người phải cho.”
Những người tới đạo quán cầu giải xui đổi vận vẫn đang xếp hàng đến tận năm sau kia kìa.
Những vị khách đó có ai mà không giàu sang phú quý chứ? Tôi chỉ cần tuỳ tiện vẫy tay một cái thôi là lập tức có rất nhiều người vội vàng dâng tiền lên rồi.
Tiền bạc đối với tôi, luôn luôn chỉ là một con số.
Khuôn mặt của họ hiện ra sự khinh miệt và thương hại.
"A Du, mẹ nghe nói con từ nhỏ đã sống trong đạo quan trên núi. Con nhỏ tuổi, đương nhiên không biết sư phụ con hóa duyên nhìn sắc mặt người khác không hề dễ dàng. Nói tóm lại, con muốn bao nhiêu tiền đền bù thì cứ bảo, yêu cầu của mẹ chỉ có một điều duy nhất: Con ở nhà đừng có làm phiền Nhược Nhược.”
Tôi cảm thấy rất nực cười, khó trách trước đây sư phụ từng nói duyên của tôi với người thân mỏng manh.
Có thân duyên bạc bẽo thế này, vậy thì không cần cũng được.
"Không cần, nếu trong nhà đã không có chỗ cho tôi thì tôi quay về là được."
Tốt quá, nhân quả dây dưa với tôi suốt một khoảng thời gian dài lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy.
''Mày! Mày đúng là con nhóc quê mùa không biết điều! Nếu mày dám bước ra khỏi cửa nhà họ Cố, sau này tao coi như không có đứa con gái là mày!”
Cha ruột của tôi, ông chủ Cố hổn hển quát.
Tôi xoay người rời đi, vừa định bước ra khỏi cửa nhà họ thì đụng phải một cô gái.
"Nhược Nhược, con không sao chứ?"
Phía sau vang lên tiếng quan tâm hỏi han.
Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Nhược Nhược, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
3.
"Ba mẹ, đây là ai thế ạ? Có phải người giúp việc mới của nhà mình không? Sao con chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Cố Nhược Nhược vừa xoa đầu mình vừa hỏi, giọng điệu ngây thơ.
Tôi dừng lại, chăm chú nhìn cô ta.
Sắc mặt ba mẹ tôi lập tức trở nên cứng ngắc:
"Nó là họ hàng xa của con…”
Nghe thế, tôi không ngần ngại ngắt lời họ, kể hết mọi sự thật ra.
Sắc mặt Cố Nhược Nhược dần dần trở nên tái nhợt, vẻ mặt không thể tin nổi, nước mắt lập tức thi nhau chảy xuống.
Tôi đứng bên cạnh thán phục.
Không hổ danh là diễn viên trẻ nổi tiếng, diễn xuất giỏi ghê.
Cha mẹ tôi lập tức đau lòng, vội vàng thay phiên an ủi cô ta.
"Nhược Nhược, con yên tâm, cho dù nó có trở lại thì con vẫn là đứa con gái mà cha mẹ yêu thương nhất. Điều này chắc chắn sẽ không thay đổi.”
Cố Nhược Nhược nghẹn ngào:
"Thật ư? Vậy chị gái thì sao, chị ấy sẽ không đồng ý."
"Haiz, con để ý đến nó làm gì, trong nhà này cũng đâu phải do nó làm chủ. Nó chỉ là một con nhóc quê mùa chưa mọc đủ lông, vẫn chưa đến lượt nó ý kiến.”
Nhìn vở kịch tình thân đang diễn ra trước mặt, nếu không phải tôi phát hiện ra tiểu quỷ trên người Cố Nhược Nhược đang dùng móng tay màu đen thật dài của nó khuấy đảo trong đầu cha mẹ mình thì tôi cũng cảm động lắm đấy.
Hoá ra, ba mẹ của tôi không phải thật sự ngu ngốc, là do bị con tiểu quỷ này ảnh hưởng tâm trí thôi.
Tôi hơi tò mò, tôi chưa từng thấy qua quỷ quái giống thế này.
Tuy rằng nó không quá mạnh, thế nhưng sau khi tôi lặng lẽ thử một chút thì nhận ra không thể dùng sức mạnh của Đạo giáo trói buộc nó được, dường như có một loại lực lượng kỳ quái nào đó đang ngăn cản tôi.
"Ha ha ha ha, cuối cùng cũng chờ được thiên kim thật trở về rồi, lần này tôi sẽ hút sạch vận khí của cô ta!”
Giọng điệu của tiểu quỷ tham lam:
"Không ngờ, năm xưa thay đổi thân phận rồi mà trên người cô ta vẫn còn nhiều vận khí như thế!”
Mọi thứ càng lúc càng trở nên thú vị rồi đây.
4.
Tôi ở lại nhà họ Cố, không đi nữa.
Cố Nhược Nhược khổ sở cầu xin tôi, cô ta nói đây là nhà tôi, muốn đi cũng là cô ta đi mới đúng.
Tôi đương nhiên biết đó không phải suy nghĩ thực sự của cô ta.
Bởi vì, chính tai tôi nghe tiểu quỷ dữ tợn kia phát ra âm thanh như tiếng điện tử:
"Chủ nhân, nhiệm vụ đã được cập nhật. Xin hãy để thiên kim thật ở lại nhà họ Cố, hoàn thành sẽ nhận được 10 điểm giá trị quyến rũ.”
Nhìn ánh sáng loé lên trong mắt Cố Nhược Nhược, tôi chỉ thấy buồn cười.
Tiểu quỷ bây giờ còn học cả cosplay cơ à?
Tôi đồng ý với Cố Nhược Nhược, bởi vì tôi có thể cảm nhận được mấu chốt để tôi tu hành viên mãn nằm ở con tiểu quỷ kì quái này.
Chẳng qua, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà tạm thời sức mạnh của tôi không thể chạm tới nó. Dường như nó cũng không biết rằng tôi đã nhận ra sự tồn tại của nó rồi.
Thế nhưng không sao cả, cứ yên lặng chờ xem sự thay đổi thôi.
Bữa cơm đầu tiên ở nhà họ Cố, tôi ăn rất ngon miệng.
Không thể không nói, tuy nhà họ Cố kém cỏi nhưng đầu bếp họ mời có tay nghề rất tốt.
"Có người mặt dày ghê, vẫn có thể ăn cơm cơ mà. Nếu tôi tự vả mặt mình thế này thì chắc chắn không dám ra ngoài gặp ai, làm gì có chuyện ngồi đây thản nhiên ăn cơm như thế?”
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn em trai ruột Cố Nhược Minh của mình.
Nó khiêu khích nhìn tôi:
"Không phải vị trí của mình thì đừng có ngồi vào.”
Tôi bình tĩnh mở miệng:
"Người khẩu nghiệp sẽ bị lở loét miệng lưỡi, gặp tai họa đổ máu.”
Vẻ mặt của Cố Nhược Minh lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, thậm chí còn đặc sắc hơn cả gương mặt của con quỷ mà tôi bắt được đêm hôm nọ.
"Ôn Du, mày nói thế là có ý gì? Đây không phải là thôn quê nhà mày, đừng có lôi mấy thứ mê tín dị đoan phong kiến kia của mày ra làm mất mặt chúng tao.”
Cha ruột của tôi, Cố Thành Hàm không vui nói.
Chậc chậc, lúc Cố Nhược Minh nói chuyện cũng không thấy ông ta nhảy ra chủ trì công bằng đâu.
"Tôi chưa từng nói dối."
Cố Nhược Minh định nói thêm gì, nhưng rồi không muốn tự vả mặt mình nên đành nhịn xuống, mặt đỏ bừng, không ngừng trút giận lên việc ăn cơm.
Trên bàn cuối cùng cũng không còn những tiếng ồn gây phiền nhiễu, tôi tận hưởng bữa ăn một cách thoải mái và hạnh phúc.
Dường như cha mẹ và em trai ruột của tôi rất khó chịu.
Họ ăn rất vội, nhanh chóng rời đi.
Cuối cùng chỉ còn lại tôi và Cố Nhược Nhược.
Cố Nhược Nhược nhã nhặn lấy khăn ăn lau miệng, đi đến bên cạnh tôi, khom lưng ra vẻ thần bí nói thầm bên tai tôi:
“Chị ơi, chị có tin trên thế giới này có cá koi không?"
Tôi nhìn tiểu quỷ mặt mũi dữ tợn trên vai cô ta, nở nụ cười:
"Đương nhiên tin rồi, sao lại không tin chứ."
"Nghe nói chị lớn lên ở đạo quán thôn quê, không biết có học được bản lĩnh bói toán không nhỉ. Trên thế giới này, có những người mệnh tốt, muốn cái gì thì đều có thể đạt được. Có người ấy hả, mệnh kém, hễ có được thì cũng sẽ đánh mất thôi.”
Nói xong, cô ta đắc ý nhìn tôi, trên mặt tràn đầy khiêu khích.
"Đúng rồi, cứ sỉ nhục cô ta như thế đi, chủ nhân giỏi lắm! Cứ thường xuyên chèn ép cô ta như vậy thì việc cô ta hắc hóa chỉ là vấn đề thời gian thôi!"
Âm thanh điện tử của tiểu quỷ rất ồn ào.
"Có kẻ mệnh tiện, không xứng để tôi tính.”
Nói xong câu đó, tôi lười để ý đến phản ứng của Cố Nhược Nhược, xoay người rời đi.
Phía sau vang lên giọng nói nghi ngờ của tiểu quỷ:
"Sao lần này lại không thể hấp thu được chút vận khí nào của thiên kim thật? Không đúng, đáng lẽ chỉ cần ra sức chèn ép nhân vật chính, khiến bọn họ thất vọng với mình thì sẽ rất dễ dàng cướp đi vận khí mà?”
Ồ, thế ư? Hóa ra là như vậy.
Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều này.
5.
Lễ trưởng thành của Cố Nhược Nhược sắp đến, mặc dù gia đình tôi không muốn tôi đi, thế nhưng họ không thể ngăn cản nổi Cố Nhược Nhược.
Cô ta đã mời thì đương nhiên là tôi vui vẻ đồng ý rồi.
Tôi nghe thấy tiểu quỷ trên vai cô ta đề nghị:
"Chủ nhân, nhiệm vụ tới rồi, làm cho thiên kim thật xấu mặt trong lễ trưởng thành, hoàn thành nhiệm vụ tăng thêm 15 điểm giá trị vận khí."
Nhà họ Cố cực kì coi trọng buổi lễ trưởng thành này, họ đã mời rất nhiều những gia tộc phú hào và quyền quý tới tham dự.
Hội trường khắp nơi đều là những chàng trai, cô gái ăn mặc sang trọng.
Nhưng tôi không thấy ai quen mắt cả, xem ra mặt mũi nhà họ Cố không đủ lớn, người được mời đến không phải người nắm quyền thật sự trong gia tộc.
Cố Nhược Nhược mặc một bộ váy dài lộng lẫy, được rất nhiều người vây quanh.
Cô ta là tâm điểm của hội trường.
Mà tôi vẫn mặc quần áo tôi đem theo từ trước, đơn sơ giản dị.
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đây có phải tiệc hóa trang đâu? Sao lại có người ăn mặc như thế chứ."
"Tôi nghe Nhược Nhược nói đó là họ hàng xa mà nhà họ mời tới, chắc là họ hàng nghèo đến ăn chực thôi.”
"Chẳng lẽ nhà họ Cố không chuẩn bị lễ phục cho người ta à? Để như thế khác gì tự làm mình mất mặt.”
"Chắc là có chuẩn bị lễ phục rồi nhưng cô ta cố tình không mặc đấy, có thể là muốn tạo sự nổi bật, thu hút sự chú ý thì sao! Dù sao bây giờ có rất nhiều người thích kiểu con gái thanh thuần đáng thương như vậy mà. Ha ha, đúng là người nghèo thích tác oai tác quái, tưởng mình đến đây đóng phim thần tượng chắc."
"Haiz, Cố Nhược Minh, rốt cuộc cô ta là họ hàng gì của hai người vậy? Những dịp thế này nhà các cậu đều mời cô ta sao?”
Cố Nhược Minh bị hỏi đến nghe thế thì mặt mày sưng sỉa, ậm ừ vài tiếng qua loa.
Ừm, xem ra bùa yên lặng mà tôi nghiên cứu ra có hiệu quả không tệ, đã đến lúc mở rộng phạm vi thêm chút nữa rồi.
Đúng lúc này, Cố Nhược Nhược hình như đã nhìn thấy tôi, mỉm cười với tôi.
"Chủ nhân, đã phát hiện vị trí của thiên kim thật, chúng ta mau chóng liên hệ với cậu chủ nhỏ của nhà họ Thẩm đi, cậu ta chắc hẳn đã chuẩn bị xong xuôi ở hồ bơi rồi! Lần này nhất định phải xử đẹp thiên kim thật! Không thể để cô ta ở nhà giả thần giả quỷ, ra vẻ thế ngoại cao nhân nữa. Mau vạch mặt cô ta đi, như thế mới sảng khoái!"
Giọng điệu của tiểu quỷ rất hưng phấn, dường như nó cho rằng sức mạnh của tôi đến từ ngụy trang của người trong Đạo giáo.
Tôi không quan tâm nó nghĩ gì, nhưng nó để lộ rất nhiều thông tin quan trọng.
À, xem ra địa điểm là bể bơi, định làm gì thì chưa biết, người công cụ là cậu chủ nhỏ đời thứ ba nhà họ Thẩm, nổi tiếng là chó liếm của Cố Nhược Nhược.
Thế nhưng không sao cả, Cố Nhược Nhược và tiểu quỷ không biết rằng tất cả quỷ quái trên thế giới này đều nằm trong tầm mắt của tôi.
Tôi đi đến bên hồ bơi, tiện tay triệu hồi một nữ quỷ chết đuối lên hỏi, nhanh chóng biết hết kế hoạch của cậu nhỏ họ Thẩm này.
Thì ra cậu ta định trốn dưới bể bơi, giả vờ đóng vai quỷ kéo tôi xuống. Đã thế còn chuẩn bị sẵn camera, dự định chụp lại cảnh xấu mặt của tôi rồi đăng lên mạng.
Nếu tôi là một thiên kim bình thường, thật sự lớn lên ở nông thôn thì sau khi gặp phải chuyện như vậy, có lẽ sẽ xấu hổ và tức giận đến chet.
Thế nhưng rất không may, tôi không phải.