-
Phần 3 END
11.
Hôm đó, đạo diễn thông báo với tôi rằng chương trình sẽ đến vùng ngoại ô để quay tập thứ chín.
Tôi vui vẻ đi.
Nhưng đến nơi rồi tôi mới phát hiện, trong số các nghệ sĩ khách mời lần này lại có cả Cố Nhược Nhược và Thẩm Hạo Vũ.
Xem ra là Cố Nhược Nhược nghĩ cách để Thẩm Hạo Vũ dẫn cô ta theo. Nếu không, với danh tiếng hiện tại của cô ta, chắc chắn tổ đạo diễn sẽ không để mắt đến.
Thẩm Hạo Vũ dù sao cũng là em trai ruột của Thẩm Hạo Châu, tổ đạo diễn vẫn rất nể mặt cậu ta.
Chỉ là không biết, Cố Nhược Nhược trăm phương ngàn kế muốn tới nơi này để làm gì?
Tôi nhịn không được nhìn kỹ Cố Nhược Nhược.
Ồ, trước giờ làn da của cô ta vẫn tệ như vậy sao, mắt nhỏ như thế hả?
Hơn nữa bây giờ cô ta trang điểm rất đậm, so với hình tượng thanh thuần trong sáng động lòng người trước kia hệt như hai người khác nhau.
Có thể là do ánh mắt của tôi quá rõ ràng, biểu cảm của Cố Nhược Nhược dần dần trở nên mất tự nhiên.
"Chủ nhân, xin đừng để ý đến ngoại hình của ngài. Chỉ cần ngài thành công gạt bỏ thiên kim thật, ngoại hình của ngài sẽ rất nhanh trở về thời kỳ đỉnh cao.”
Cố Nhược Nhược mạnh mẽ cười nói:
"Chị, đã lâu không gặp."
Tôi nở nụ cười đầy thâm ý:
"Đúng là, đã lâu không gặp."
"Chủ nhân, xin hãy tin tưởng tôi, ở chỗ này tôi là mạnh nhất!”
Dường như Cố Nhược Nhược đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ về năng lực của tiểu quỷ này.
Không thể trách cô ta, dù sao cơ thể của tiểu quỷ bây giờ so với trước đây gần như nhỏ đi hai phần ba rồi.
Nó suy yếu quá nhiều, tôi chỉ cần nhẹ nhàng búng tay một cái thôi là đủ nghiền chet nó.
Đáng tiếc, tôi vẫn chưa chạm vào nó được.
12.
Địa điểm lần này là một bệnh viện đã bỏ hoang rất lâu.
Người ta kể rằng, một vài bệnh nhân nhập viện trong bệnh viện này sẽ biến mất vào ban đêm. Hơn nữa còn có tin đồn đáng sợ là những bệnh nhân biến mất này đều là những người vô gia cư đáng thương, bị bệnh viện bắt để buôn bán nội tạng.
Cứ thế, theo thời gian, không ai muốn quay lại bệnh viện này nữa, bệnh viện dần dần xuống cấp rồi đóng cửa.
Tin đồn kì quái như vậy không hề hiếm. Nhưng làm tôi ngạc nhiên chính là, bệnh viện này, thế mà thật sự là một địa điểm bị ám.
Đúng vậy, những địa điểm trước đây hầu hết đều là giả. Trên thế giới này làm gì có nhiều quỷ quái oán khí ở lại nhân gian gây hại như thế, đa phần đều là tiểu quỷ tiểu quái đánh nhau thôi.
Cả bệnh viện bị bao trùm trong oán khí, oán khí dày đặc gần như sắp hoá thành thực thể, tôi thậm chí còn nhìn không rõ toàn cảnh nơi đây.
Nhưng kỳ quái nhất là, oán khí lớn như thế mà tôi không cảm nhận được bất cứ sự ác ý nào, thậm chí còn thấy hơi hơi thân thuộc.
Điều này gợi lên sự tò mò của tôi.
13.
Sau khi vào, mọi người bắt đầu chia thành các nhóm thám hiểm để khám phá sự kỳ lạ của bệnh viện.
Tôi chủ động đề nghị đi cùng Thẩm Hạo Vũ. Nể mặt anh trai cậu ta, ít nhất tôi sẽ không để cậu ta bị thương.
Thẩm Hạo Vũ rất thích hợp với chương trình này, bởi vì tuy rằng cậu ta vô cùng sợ hãi, nhưng mà đồng thời vẫn rất tò mò.
Cậu ta ngó đông ngó tây, lùng sục mọi ngóc ngách của bệnh viện, muốn tìm ra chân tướng lời đồn.
Thế nhưng, Thẩm Hạo Vũ luôn bị những con búp bê vải và đạo cụ kinh dị mà tổ đạo diễn bố trí doạ sợ, khóc gào thảm thiết.
Tôi không ngờ, Thẩm Hạo Vũ vậy mà thật sự tìm ra một thứ hữu dụng.
"Đại sư, ngài mau xem này, trong hồ sơ có tên của phu nhân Cố! Trời ạ, chẳng lẽ đây là bệnh viện năm đó ngài sinh ra hả?”
Tôi cầm hồ sơ lên xem, đúng thật là thế.
Trên hồ sơ nhập viện ghi lại tên Cố Thành Hàm và phu nhân Cố, còn có thông tin sinh của tôi.
Chuyện trùng hợp như vậy, tôi không tin.
Tôi bấm ngón tay tính toán, phát hiện mình không tính được nhân quả của bệnh viện này.
Nó dường như độc lập với thế giới của tôi.
Chẳng lẽ, nó giống như tiểu quỷ, đều là lực lượng đến từ thế giới khác sao?
Tôi rơi vào suy nghĩ.
Đến khi tôi tỉnh táo lại mới phát hiện Thẩm Hạo Vũ và ekip quay phim không biết đã đi đâu rồi.
Bên cạnh tôi chỉ còn sương mù dày đặc.
14.
"Chị, cảm giác giẫm lên tôi chắc là rất vui vẻ nhỉ?"
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi, là Cố Nhược Nhược.
"Đáng tiếc bây giờ chị không có vận khí tốt nữa, không thể lừa gạt qua ải đâu.”
Có một thứ gì đó lạnh lạnh áp vào bên hông tôi.
Tôi cảm thấy vô cùng khó tin:
"Cố Nhược Nhược, cô định giết tôi à? Vẫn đang quay chương trình đấy.”
Cố Nhược Nhược cười quỷ dị.
"Chị à, giết người thì có là gì? Chỉ cần không có chị, tôi chính là trung tâm của thế giới, cả thế giới đều sẽ xoay quanh tôi.”
"Cố Nhược Nhược, trở thành trung tâm thế giới quan trọng đến vậy sao? Cô bị ma quỷ mê hoặc rồi.”
"Ha ha ha ha ha ha ha, ma nào mê hoặc được tôi? Cố Du, cô có biết cô thật sự rất buồn cười không! Tôi nói cho cô biết, cô không phải là người thật, cô chỉ là một nhân vật trong sách! Tại sao cô dám tranh với tôi hả! Tôi mới là con gái ông trời được hệ thống lựa chọn!"
Cố Nhược Nhược nói xong, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi, dường như đang chờ tôi phát hiện ra chân tướng thế giới rồi suy sụp.
Đáng tiếc, khiến cô ta thất vọng rồi.
"Ồ, hệ thống, cô nói cái này à?"
Tôi phẩy tay một cái, dễ dàng bắt được tiểu quỷ, cầm trong tay cẩn thận quan sát.
Đúng vậy, không biết vì sao mà khi ở trong bệnh viện này, sức mạnh của tôi có thể chạm tới tiểu quỷ.
Tiểu quỷ xuất hiện trước mặt tôi hắc khí nồng đậm, cơ thể so với lúc tôi nhìn thấy nó lần đầu đã to ra gấp đôi.
Nó không ngừng giãy giụa trong tay tôi:
"Buông tao ra con ả kia! Buông tao ra, làm sao mày có thể đụng tới tao được, chuyện này không có khả năng! Không có khả năng!"
"Chủ nhân, cứu tôi với!”
Tiểu quỷ hoảng sợ la hét.
Sức mạnh của nó đúng là mạnh hơn một chút, thế nhưng so với tôi vẫn còn quá yếu.
"Nó quá ồn ào."
Tôi tiện tay bóp một cái, tiểu quỷ lập tức tan thành mây khói.
Biểu cảm của Cố Nhược Nhược trở nên vô cùng thú vị, giống như thế giới của cô ta đã sụp đổ hoàn toàn vậy.
Cô ta giống như người mất hồn, lẩm bẩm:
"Làm sao cô có thể nhìn thấy hệ thống! Làm sao có thể, đây rõ ràng là hệ thống cá koi của một mình tôi! Không thể thế được!”
"Cố Du, cô đã làm gì hệ thống của tôi?! Mau trả lại hệ thống cá koi cho tôi!”
"Ngu ngốc, cô mở to hai mắt ra nhìn đi, đây mà là hệ thống cá koi gì chứ! Rõ ràng là một tiểu quỷ."
Tôi ghét bỏ nói.
Cố Nhược Nhược hai tay ôm đầu, thống khổ nói:
"Không thể nào, tôi không tin! Không đời nào! Tôi có hệ thống cá koi, tôi là con gái của ông trời!"
"Tỉnh lại đi, trên thế giới này làm gì có mệnh trời. Nếu có cũng phải để tự bản thân mình lấy được, không phải dựa vào hệ thống từ bên ngoài tới gian lận là xong.”
Cố Nhược Nhược lắc đầu, lẩm bẩm:
"Không, tôi không tin, chỉ cần cô biến mất, tôi vẫn sẽ là cá koi trong giới giải trí, cả thế giới sẽ yêu chiều tôi!"
Tôi không muốn nói chuyện với một người điên, nhấc chân định rời đi.
Thế nhưng, ngay khi quay lại, tôi cảm nhận được một cơn gió ập đến sau lưng mình, tôi lập tức nghiêng người.
Cố Nhược Nhược cố gắng đánh lén tôi, bởi vì dùng lực quá lớn nên không kịp thu lại, mất đà ngã nhào vào đống thiết bị y tế bên cạnh.
Đầu sắc nhọn của thiết bị chọc thủng cổ cô ta, máu chảy ròng ròng.
Cố Nhược Nhược chet ngay tại chỗ.
15.
Ngay khi cô ta chết, oán khí bao trùm bệnh viện nhanh chóng kéo đến bên tôi.
Tôi bấm quyết tụng kinh, siêu độ cho những oan hồn đó.
"Phù mệnh và thông truyền, huệ quang chiếu chín suối. Ba hồn về Thượng Đế, bảy vía nghe linh thiên. Ba đường rời xa đêm dài, năm khổ tận giải thoát. Nghiệt hải đều tức sóng, văn pháp đến nhân thiên."
Oán khí nhao nhao tản đi, hóa thành làn gió mát thổi qua đầu ngón tay tôi.
Tôi có thể cảm nhận được, thứ vẫn ngăn cản quá trình tu luyện của tôi dần được gỡ bỏ.
Đây là một loại cảnh giới rất huyền diệu.
Tôi cuối cùng đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Chân tướng của thế giới này, không khác bao nhiêu so với suy đoán trước đây của tôi.
Thế giới mà tôi đang sống quả thật chỉ là một thế giới trong sách.
Cố Nhược Nhược là người xuyên sách đến hoàn thành nhiệm vụ.
Trước cô ta, có rất nhiều người từng tới thế giới này, sau đó thay đổi vận mệnh của rất nhiều người khác.
Thậm chí, rất nhiều người hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp đã chet vì những kẻ xuyên sách đó, oán khí của họ vẫn quanh quẩn ở trần thế, không thể rời đi.
Bệnh viện này là một cánh cửa nối giữa hai thế giới, là nơi mà người xuyên sách nhất định phải đi qua.
Vậy nên những oan hồn chet oan đều tụ lại ở đây, chờ đợi một cơ hội báo thù.
Hệ thống cá koi mà Cố Nhược Nhược mang theo bên người, thật ra là virus của hệ thống chính.
Nó lặng lẽ làm xáo trộn mục tiêu nhiệm vụ của Cố Nhược Nhược, tranh thủ cướp lấy vận khí cho mình sử dụng. Chờ đến khi sức mạnh của nó cường đại đến một mức nhất định thì sẽ có thể thay thế Cố Nhược Nhược.
Bất kể là Cố Nhược Nhược hay là virus hệ thống, chúng đều ngang ngược như thế, coi thế giới này như một trò chơi, xem người khác là NPC không có tình cảm để chúng tuỳ ý đùa giỡn.
Thế nhưng, chúng không ngờ rằng, thế giới này đã tự thức tỉnh. Quá nhiều oán khí của người vô tội bị những kẻ xuyên sách hại chet, từ đó sinh ra ý chí của thế giới này.
Mà sau khi ý chí của thế giới ra đời, Cố Nhược Nhược là người xuyên sách duy nhất còn sót lại.
Chỉ cần cô ta và hệ thống biến mất, sau khi cánh cửa đóng lại, thế giới này có thể hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của người xuyên sách, trở thành một thế giới chân thật, không còn người ngoài đến quấy nhiễu nữa.
Ý chí thế giới xem tôi như cơ hội, âm thầm giao sức mạnh của bản thân cho tôi, để tôi có thể có năng lực tự bảo vệ mình, không đến mức bị người xuyên sách cướp đoạt vận khí rồi vô tội chet thảm.
Điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là Cố Nhược Nhược và hệ thống lựa chọn ra tay với tôi ngay tại đây.
Nơi này chính là sân nhà của thế giới này, có rất nhiều oán khí của người vô tội.
Nhờ vào sức mạnh của họ, ý chí thế giới mới khiến cho tôi có thể chạm được vào virus hệ thống đến từ thế giới khác.
Họ ở đây để giúp đỡ tôi.
Nếu không, nào có trùng hợp như thế, để Cố Nhược Nhược ngã vào đống thiết bị kia.
Trong bóng tối giờ đây đã loé lên ánh sáng hy vọng.
Sương trắng bên cạnh tôi tản đi, cả bệnh viện hiện ra dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Cánh cửa nối giữa thế giới này và thế giới khác đóng lại, tất cả đều đã lắng xuống.
Sau cùng, tôi và thế giới này sẽ đón chào sự tự do và bắt đầu một cuộc sống mới.
(Hết.)