Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38 - Cuộc nói chuyện của ba tiểu thư
Thế là sau khoảng thời gian bề bộn với những rắc rối kia đã xử lí ổn thoả phần nào thì tháng 5 đã đến.
-Mùa hè sắp đến rồi nhỉ? Mày tính đi chơi không?
-Giờ tụi mình có phải là học sinh sinh viên nữa đâu!
-Chút ít thì Dương tổng của mày phải cho thư ký cao cấp này có thời gian nghỉ phép chứ?
-Anh ấy có mà cho tao nghỉ trên giường ấy! Đêm nào cũng làm nhục tao... tao cảm thấy...
Nói đến đây, giọng Tiểu Y nhỏ dần...
-Nói gì thì nói, mày dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Hàn gia, làm vậy khác nào làm nhục mày cho không có đường ngoi mặt lên đâu!
Văn Văn vỗ vai Tiểu Y. Cô cũng dốc ra một phần tài sản của mình để trả nợ cho Hàn gia giúp Tiểu Y nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, giúp thế nào cũng không hết, trừ khi trả một lượt thì mới tính toán xong.
-Vậy là con bé Lý Hoàng Nhi kia là bạn qua mạng của mày đó hả?
-Uhm, lúc đầu tao sợ nó không nhận tao nữa ấy chứ.
-Dù sao mày cũng giúp nó rất nhiều bài luận văn khi còn du học mà. Vả lại con bé không giống mẹ nó, con bé thương người lắm nhưng...
Nói tới đây, Văn Văn muốn ngưng lại cuộc trò chuyện.
-Sao cơ? Có chuyện gì với con bé?
Tiểu Y lo lắng.
-Năm nó học lớp một thì phải, bị bắt cóc, cưỡng hiếp... nghe là không bị thiệt hại nhưng bị ảnh hưởng tâm lý nặng. Suốt một năm không dám ra khỏi phòng, khi nào cũng kè kè bên người thân.
-Trời! Đúng là trông con bé rất đề phòng người lạ. Nhất là lần đầu gặp tao...
-Năm trước mới tìm được người đã cứu nó khỏi vụ bắt cóc đó. Nó biết ơn ngỏ ý là bạn gái bạn cậu bé đó. Nhưng mà cũng không phải dạng vừa... - Văn Văn bắt đầu tỏ vẻ thất vọng - Thằng đó năm xưa oai hùng thế chứ lớn rồi vào song sắt (nhà tù) mấy lần rồi đó!
Tiểu Y cảm thấy tội nghiệp cho Tiểu Nhi, ai ngờ cô gái nhỏ kia cũng chịu không ít uất ức thế chứ!
-Loại người đó nên đưa cho xấp tiền là xong, không nên dây dưa.
-Thì mày bảo con bé thương người mà.
-Đã thế dù sao cũng đã cứu sống nhỏ một lần nữa!
-Không cần thương hại em! Em thấy đó là điều mình nên làm.
Tiểu Y và Văn Văn giật mình quay lại. Là Hoàng Nhi.
-Em sẽ bên anh ấy, vì yêu chứ không phải là biết ơn! Việc anh ấy là người đã cứu em thì... trùng hợp thế thôi.
Hoàng Nhi giải thích cho hai cô chị lo lắng cho mình.
Đối với một số người có lẽ sẽ rất giận thì ghét người khác nói về nỗi đau của mình, nhưng Hoàng Nhi thì lấy đó làm động lực để sống tốt hơn, để phản bác rằng cô có thể sống tốt sau những sự việc ấy.
-Chị là Trịnh Văn Văn phải không? Hìn như em có gặp chị trong buổi đính hôn của tindh cũ của anh em!
-Là... Hạ Như đó!
Tiểu Y ngạc nhiên. Nhưng cô cảm thấy không đúng.
-Ủa, tao thấy đợt Hạ Như đó về nước liền đi tìm Húc Dương mà, trồn không giống...
-Thì bả có muốn đính hôn với gia đình đó đâu! Bả muốn Húc Dương nhưng cắm sừng hắn lấy lần bỏ hắn đi du học, nên khi về không được chào đón, thế là gia đình bắt ép đính hôn luôn!
Tiểu Y bắt đầu quay cuồng với sự việc đang phải tiếp nhận..
-Thôi, tha tao Văn Văn!
-Á/Í quên! Mày/Chị load mọi chuyện được chưa?
Bất ngờ Văn Văn và Hoàng Nhi cùng đồng thanh hỏi Tiểu Y. Hai tiểu thư cùng cười trừ cho Tiểu Y - một cô gái chậm tiêu, quên được cả bạn thân của mình mà lại!!!
-Nè mấy chị! Sắp tới lễ hội mùa hè rồi, mình đi chơi đi!
-Nhưng em đi học thì còn thời gian mà đi chơi, chị luôn bận bịu với hạng mục của công ty anh em đó!
Tiểu Y ngán ngẩm ca than.
-Vậy tôi sẽ cho mèo nhỏ đi chơi sau khi đêm nay làm ấm giường cho tôi nhé?
Từ phía sau, một giọng nói ma mị phát nhỏ nhỏ vào tai cô.
-Lý Húc Dương!
Cô giật mình quay mặt lại, vô tình chạm nhẹ vào má anh.
Vài giây cả hai đứng hình...
Hoàng Nhi và Văn Văn trầm trồ nhanh tay lấy điện thoại chụp lại liền.
Rồi Tiểu Y sực tỉnh, nhanh chóng đứng ra khỏi ghế.
-Tôi... xin lỗi!
-Mèo nhỏ của tôi hôm nay chủ động nhỉ?
-Anh Hai, đừng chọc chị ấy nữa! - Hoàng Nhi giải vây
-Ok vậy lên lịch đi chơi đi! - Văn Văn hào hứng
Văn Văn có thể coi là trẻ con nhất trong ba nàng tiểu thư này, cô rất vô tư và ham chơi. Cũng may vì thế mà cô mới có thể sống trong cái gia đình trọng nam khinh nữ kia...
-Mùa hè sắp đến rồi nhỉ? Mày tính đi chơi không?
-Giờ tụi mình có phải là học sinh sinh viên nữa đâu!
-Chút ít thì Dương tổng của mày phải cho thư ký cao cấp này có thời gian nghỉ phép chứ?
-Anh ấy có mà cho tao nghỉ trên giường ấy! Đêm nào cũng làm nhục tao... tao cảm thấy...
Nói đến đây, giọng Tiểu Y nhỏ dần...
-Nói gì thì nói, mày dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của Hàn gia, làm vậy khác nào làm nhục mày cho không có đường ngoi mặt lên đâu!
Văn Văn vỗ vai Tiểu Y. Cô cũng dốc ra một phần tài sản của mình để trả nợ cho Hàn gia giúp Tiểu Y nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, giúp thế nào cũng không hết, trừ khi trả một lượt thì mới tính toán xong.
-Vậy là con bé Lý Hoàng Nhi kia là bạn qua mạng của mày đó hả?
-Uhm, lúc đầu tao sợ nó không nhận tao nữa ấy chứ.
-Dù sao mày cũng giúp nó rất nhiều bài luận văn khi còn du học mà. Vả lại con bé không giống mẹ nó, con bé thương người lắm nhưng...
Nói tới đây, Văn Văn muốn ngưng lại cuộc trò chuyện.
-Sao cơ? Có chuyện gì với con bé?
Tiểu Y lo lắng.
-Năm nó học lớp một thì phải, bị bắt cóc, cưỡng hiếp... nghe là không bị thiệt hại nhưng bị ảnh hưởng tâm lý nặng. Suốt một năm không dám ra khỏi phòng, khi nào cũng kè kè bên người thân.
-Trời! Đúng là trông con bé rất đề phòng người lạ. Nhất là lần đầu gặp tao...
-Năm trước mới tìm được người đã cứu nó khỏi vụ bắt cóc đó. Nó biết ơn ngỏ ý là bạn gái bạn cậu bé đó. Nhưng mà cũng không phải dạng vừa... - Văn Văn bắt đầu tỏ vẻ thất vọng - Thằng đó năm xưa oai hùng thế chứ lớn rồi vào song sắt (nhà tù) mấy lần rồi đó!
Tiểu Y cảm thấy tội nghiệp cho Tiểu Nhi, ai ngờ cô gái nhỏ kia cũng chịu không ít uất ức thế chứ!
-Loại người đó nên đưa cho xấp tiền là xong, không nên dây dưa.
-Thì mày bảo con bé thương người mà.
-Đã thế dù sao cũng đã cứu sống nhỏ một lần nữa!
-Không cần thương hại em! Em thấy đó là điều mình nên làm.
Tiểu Y và Văn Văn giật mình quay lại. Là Hoàng Nhi.
-Em sẽ bên anh ấy, vì yêu chứ không phải là biết ơn! Việc anh ấy là người đã cứu em thì... trùng hợp thế thôi.
Hoàng Nhi giải thích cho hai cô chị lo lắng cho mình.
Đối với một số người có lẽ sẽ rất giận thì ghét người khác nói về nỗi đau của mình, nhưng Hoàng Nhi thì lấy đó làm động lực để sống tốt hơn, để phản bác rằng cô có thể sống tốt sau những sự việc ấy.
-Chị là Trịnh Văn Văn phải không? Hìn như em có gặp chị trong buổi đính hôn của tindh cũ của anh em!
-Là... Hạ Như đó!
Tiểu Y ngạc nhiên. Nhưng cô cảm thấy không đúng.
-Ủa, tao thấy đợt Hạ Như đó về nước liền đi tìm Húc Dương mà, trồn không giống...
-Thì bả có muốn đính hôn với gia đình đó đâu! Bả muốn Húc Dương nhưng cắm sừng hắn lấy lần bỏ hắn đi du học, nên khi về không được chào đón, thế là gia đình bắt ép đính hôn luôn!
Tiểu Y bắt đầu quay cuồng với sự việc đang phải tiếp nhận..
-Thôi, tha tao Văn Văn!
-Á/Í quên! Mày/Chị load mọi chuyện được chưa?
Bất ngờ Văn Văn và Hoàng Nhi cùng đồng thanh hỏi Tiểu Y. Hai tiểu thư cùng cười trừ cho Tiểu Y - một cô gái chậm tiêu, quên được cả bạn thân của mình mà lại!!!
-Nè mấy chị! Sắp tới lễ hội mùa hè rồi, mình đi chơi đi!
-Nhưng em đi học thì còn thời gian mà đi chơi, chị luôn bận bịu với hạng mục của công ty anh em đó!
Tiểu Y ngán ngẩm ca than.
-Vậy tôi sẽ cho mèo nhỏ đi chơi sau khi đêm nay làm ấm giường cho tôi nhé?
Từ phía sau, một giọng nói ma mị phát nhỏ nhỏ vào tai cô.
-Lý Húc Dương!
Cô giật mình quay mặt lại, vô tình chạm nhẹ vào má anh.
Vài giây cả hai đứng hình...
Hoàng Nhi và Văn Văn trầm trồ nhanh tay lấy điện thoại chụp lại liền.
Rồi Tiểu Y sực tỉnh, nhanh chóng đứng ra khỏi ghế.
-Tôi... xin lỗi!
-Mèo nhỏ của tôi hôm nay chủ động nhỉ?
-Anh Hai, đừng chọc chị ấy nữa! - Hoàng Nhi giải vây
-Ok vậy lên lịch đi chơi đi! - Văn Văn hào hứng
Văn Văn có thể coi là trẻ con nhất trong ba nàng tiểu thư này, cô rất vô tư và ham chơi. Cũng may vì thế mà cô mới có thể sống trong cái gia đình trọng nam khinh nữ kia...