Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62 Cảm giác ngon nhỉ!
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhưng xét theo sơ đồ này, có vẻ cô ta chỉ chân tay sai vặt thôi. Qua sơ đồ cô đã hiểu kha khá tình hình. Qua các đoạn clip quay lén cô cũng biết lý do Hàn gia bị sát hại, Và có lẽ, cô là mục tiêu cuối cùng.
Chập tối, Húc Dương trở về. Tiểu Y đã làm một bữa ăn ngon miệng cho anh. Anh tắm rửa sạch sẽ, khoác lên chiếc áo choàng tắm rồi ăn tối cùng cô mà phải kéo cô lên đùi mình bón cho anh ăn mới chịu! Anh cùng cô thưởng thức những món ăn do tay cô làm. Cảm giác ngon nhỉ! Cơm trí ngon!
-Tôi sẽ phải ở bên Hàn Quốc bao lâu? -Khoảng một tháng thôi. Tiểu Y xịu mặt, một tháng không gặp anh, ai biết anh sẽ giấu cô làm gì. -Một tháng đó nhớ ăn uống đầy đủ đấy. Nghỉ ngơi nữa! -Lo cho tôi thế cơ à?
-Chứ không ai sẽ giúp tôi gầy dựng lại Hàn gia? -Lý do hay đấy.
Ăn xong, Húc Dương vào thư phòng. Anh phát hiện máy tính có người đăng nhập gần đây. Lòng sinh nghi. Nhưng rồi cũng thờ ơ, có vẻ anh biết! Rút điện thoại, anh liên lạc cho Việt hỏi về Lý Âu Hoàn.. -Hắn ta vừa trao đổi gì đó với Triệu Tổng. Tôi vừa đưa Hoàng Nhi về, sẵn tìm kiếm trong phòng hắn nhưng không có gì cả. -Không phải lo, hôm nay tôi có vài thông tin của bọn chúng. -Là gì vậy Boss? -Triệu Tổng đến gặp tôi rồi.
Vừa cúp máy. Điện thoại của cô hầu nhà chính lại đến. Giờ này, lại còn là người hầu... e là có chuyện chẳng lành!
Đại.. thiếu gia... ông cậu sắp không trụ được rồi... cậu về nhà nhanh đi! Húc Dương nghe xong, bật dậy mạnh đến mức đổ cả ghế ngồi. Anh chạy ra khỏi thư phòng... mà không quên khoá phòng đó lại, rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe rời đi. -Chuyện gì vậy? Tiểu Y nghe tiếng động mạnh thì chạy đến, cô ngạc nhiên chưa bao giờ thấy bộ dạng hớt hải của anh. -Ông gặp chuyện rồi, tôi phải về nhà chính. -Tôi đi với anh. Rồi cô cũng lấy áo khoác chạy đi cùng anh. Ông của Húc Dương rất quý Tiểu Ý, và cô cũng vậy, không đi thì vô cùng hối hận. Nghĩ thế Húc Dương cũng đành đưa Tiểu Y theo.
Anh phóng như bay, sợ rằng không kịp đến gặp ông. Khi đến Lý gia, anh bước ra khỏi oto, chạy thẳng vào nhà. Tiểu Y ở phía sau chạy theo. Ông đang nằm đó, hình như là cố gắng tỉnh táo để chờ đứa cháu yêu của mình về. Húc Dương đến bên giường, quỳ xuống, nắm lấy bàn tay nhăn nheo mà ấm áp. -Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi. Tiểu Y, cháu lại đây! Ông cất lời, mọi người hầu đều rời đi trong im lặng, Tiểu Y cũng bẽn lẽn đến bên Húc Dương.
-Ông thấy sao rồi? -Haha.. cô bé hầu nói quá, ta hơi mệt thôi. Giá cả rồi! -Hai đứa xứng đôi thể phải ở bên nhau nhé, phải chăm sóc bảo ban nhau. Sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.. khụ khụ.. -Vâng ông, chỉ cần ông khoẻ lại thôi. Tiểu Y đặt tay lên vai Húc Dương, như để an ủi cả ông lẫn cháu. -Là do bọn người kia đúng không ông? -Thôi.. ta già yếu rồi... cháu đừng dính líu đến bọn chúng nữa... Đến Hàn mà sinh sống... khụ khụ
Lời nói ẩn ý này cô cũng đoán non đoán già vài vấn đề. -Thôi, ta mệt rồi, hai đứa về phòng đi. Húc Dương sợ rằng ông không chịu nỗi mà ra đi vào đêm nay, anh nhất quyết ở lại, gạt tay Tiểu Y ra: -Em lên nghỉ với Lý Hoàng Nhi đi, anh ở lại đây với ông. -Sao lại để con bé ở với Lý Hoàng Nhi, nó đang ốm, để nó nghỉ ngơi, hai đứa về phòng ngủ đi. Ta mệt rồi... -Nghe lời ông đi Húc Dương! Anh quả thực cũng rất mệt, bị hai người kia thuyết phục mới đồng ý về phòng ngủ.
Trước khi đi, anh không quên hứa hẹn: -Sáng mai.. ông phải ăn sáng với tụi cháu đấy! Được được! Tạm biệt nhé! Tiểu Y kéo Húc Dương đi. Về phòng rồi, anh lại quay gót, muốn canh ông ngủ nhưng bị cô kéo lại. Cô đẩy anh vào phòng, đè anh xuống giường ôm chặt lấy anh để anh không sang phòng ông nội.
-Ông mệt anh cũng mệt, nghỉ ngơi đi!
-Ai biết được lỡ... -Nói gỡ! Anh ngủ đi, tôi sẽ sang thăm ông, hôm nay tôi ngủ nhiều rồi! Húc Dương nghe thế cũng bị thu phục, anh ôm lại cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đúng như cô nghĩ, anh rất mệt rồi! Tiểu Y lúc sau không quên dặn người giúp việc luôn chăm ông nhớ để ý kỹ đến ông.. còn có thực sự cũng rất mệt. Hôm nay cô phải làm kế hoạch đàm phán, mất của giấc ngủ trưa!
Nhưng xét theo sơ đồ này, có vẻ cô ta chỉ chân tay sai vặt thôi. Qua sơ đồ cô đã hiểu kha khá tình hình. Qua các đoạn clip quay lén cô cũng biết lý do Hàn gia bị sát hại, Và có lẽ, cô là mục tiêu cuối cùng.
Chập tối, Húc Dương trở về. Tiểu Y đã làm một bữa ăn ngon miệng cho anh. Anh tắm rửa sạch sẽ, khoác lên chiếc áo choàng tắm rồi ăn tối cùng cô mà phải kéo cô lên đùi mình bón cho anh ăn mới chịu! Anh cùng cô thưởng thức những món ăn do tay cô làm. Cảm giác ngon nhỉ! Cơm trí ngon!
-Tôi sẽ phải ở bên Hàn Quốc bao lâu? -Khoảng một tháng thôi. Tiểu Y xịu mặt, một tháng không gặp anh, ai biết anh sẽ giấu cô làm gì. -Một tháng đó nhớ ăn uống đầy đủ đấy. Nghỉ ngơi nữa! -Lo cho tôi thế cơ à?
-Chứ không ai sẽ giúp tôi gầy dựng lại Hàn gia? -Lý do hay đấy.
Ăn xong, Húc Dương vào thư phòng. Anh phát hiện máy tính có người đăng nhập gần đây. Lòng sinh nghi. Nhưng rồi cũng thờ ơ, có vẻ anh biết! Rút điện thoại, anh liên lạc cho Việt hỏi về Lý Âu Hoàn.. -Hắn ta vừa trao đổi gì đó với Triệu Tổng. Tôi vừa đưa Hoàng Nhi về, sẵn tìm kiếm trong phòng hắn nhưng không có gì cả. -Không phải lo, hôm nay tôi có vài thông tin của bọn chúng. -Là gì vậy Boss? -Triệu Tổng đến gặp tôi rồi.
Vừa cúp máy. Điện thoại của cô hầu nhà chính lại đến. Giờ này, lại còn là người hầu... e là có chuyện chẳng lành!
Đại.. thiếu gia... ông cậu sắp không trụ được rồi... cậu về nhà nhanh đi! Húc Dương nghe xong, bật dậy mạnh đến mức đổ cả ghế ngồi. Anh chạy ra khỏi thư phòng... mà không quên khoá phòng đó lại, rồi lấy áo khoác và chìa khóa xe rời đi. -Chuyện gì vậy? Tiểu Y nghe tiếng động mạnh thì chạy đến, cô ngạc nhiên chưa bao giờ thấy bộ dạng hớt hải của anh. -Ông gặp chuyện rồi, tôi phải về nhà chính. -Tôi đi với anh. Rồi cô cũng lấy áo khoác chạy đi cùng anh. Ông của Húc Dương rất quý Tiểu Ý, và cô cũng vậy, không đi thì vô cùng hối hận. Nghĩ thế Húc Dương cũng đành đưa Tiểu Y theo.
Anh phóng như bay, sợ rằng không kịp đến gặp ông. Khi đến Lý gia, anh bước ra khỏi oto, chạy thẳng vào nhà. Tiểu Y ở phía sau chạy theo. Ông đang nằm đó, hình như là cố gắng tỉnh táo để chờ đứa cháu yêu của mình về. Húc Dương đến bên giường, quỳ xuống, nắm lấy bàn tay nhăn nheo mà ấm áp. -Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi. Tiểu Y, cháu lại đây! Ông cất lời, mọi người hầu đều rời đi trong im lặng, Tiểu Y cũng bẽn lẽn đến bên Húc Dương.
-Ông thấy sao rồi? -Haha.. cô bé hầu nói quá, ta hơi mệt thôi. Giá cả rồi! -Hai đứa xứng đôi thể phải ở bên nhau nhé, phải chăm sóc bảo ban nhau. Sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường.. khụ khụ.. -Vâng ông, chỉ cần ông khoẻ lại thôi. Tiểu Y đặt tay lên vai Húc Dương, như để an ủi cả ông lẫn cháu. -Là do bọn người kia đúng không ông? -Thôi.. ta già yếu rồi... cháu đừng dính líu đến bọn chúng nữa... Đến Hàn mà sinh sống... khụ khụ
Lời nói ẩn ý này cô cũng đoán non đoán già vài vấn đề. -Thôi, ta mệt rồi, hai đứa về phòng đi. Húc Dương sợ rằng ông không chịu nỗi mà ra đi vào đêm nay, anh nhất quyết ở lại, gạt tay Tiểu Y ra: -Em lên nghỉ với Lý Hoàng Nhi đi, anh ở lại đây với ông. -Sao lại để con bé ở với Lý Hoàng Nhi, nó đang ốm, để nó nghỉ ngơi, hai đứa về phòng ngủ đi. Ta mệt rồi... -Nghe lời ông đi Húc Dương! Anh quả thực cũng rất mệt, bị hai người kia thuyết phục mới đồng ý về phòng ngủ.
Trước khi đi, anh không quên hứa hẹn: -Sáng mai.. ông phải ăn sáng với tụi cháu đấy! Được được! Tạm biệt nhé! Tiểu Y kéo Húc Dương đi. Về phòng rồi, anh lại quay gót, muốn canh ông ngủ nhưng bị cô kéo lại. Cô đẩy anh vào phòng, đè anh xuống giường ôm chặt lấy anh để anh không sang phòng ông nội.
-Ông mệt anh cũng mệt, nghỉ ngơi đi!
-Ai biết được lỡ... -Nói gỡ! Anh ngủ đi, tôi sẽ sang thăm ông, hôm nay tôi ngủ nhiều rồi! Húc Dương nghe thế cũng bị thu phục, anh ôm lại cô, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đúng như cô nghĩ, anh rất mệt rồi! Tiểu Y lúc sau không quên dặn người giúp việc luôn chăm ông nhớ để ý kỹ đến ông.. còn có thực sự cũng rất mệt. Hôm nay cô phải làm kế hoạch đàm phán, mất của giấc ngủ trưa!