Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66 -Tao không làm được!
Giải quyết tạm thời rồi, cô chợt nhìn thấy nhân viên đội gấu bông đi bán bóng bay cho trẻ em liền hò reo chạy lại. Trông không khác gì một cô nhóc vậy!
-Trương Lạc Địch, hi vọng cậu biết điều một chút, Boss có ý với thư ký Hàn, đừng làm gì quá mức! Một trong hai người vệ sĩ dặn dò anh. Sắc mặt anh tái đi, đen thôi đỏ bỏ đi! -Quyết định thuộc về cô ấy!
Họ ghé vào một quán ăn và thưởng thức bữa trưa rất ngon. Chơi nhiều hao năng lượng mà. Nghỉ ngơi một chút thì Tiểu Y muốn đi xem phim, nãy giờ cô tìm được một bộ phim lẻ rất hay, thế là kéo cả đoàn theo.
Xế chiều, Lạc Địch chở cô về lại căn chung cư và không quên hẹn cô: -Hai tuần nữa đi chơi tiếp nhé! -Sao lại hai tuần?
-Tuần sau có đối tác. -Uhm, lúc đó tính.
Xem ra Trương Lạc Địch không hề sợ hãi khi nghe vệ sĩ nói. Lúc đó anh lại tức tối vì có tên ngáng đường anh nữa. Tuần sau sẽ hoàn thành việc kinh doanh riêng của mình, anh sẽ đường đường chính chính tỏ tình cô. Hôm nay làm thế thì hơi khó khăn cho anh. Đúng là người thông minh cái gì cũng suy tính trước!
Sau cuộc đi chơi, qua những câu hỏi của Trương Lạc Địch và tìm kiếm thông tin của tiên tri Văn Văn, Tiểu Y nghi ngờ rằng anh có tình cảm với mình. Qua đúng là không bao giờ có tình bạn khác giới mà.
Nhưng giờ đây, cô luôn suy nghĩ đến hình ảnh của Húc Dương, sáng nay, chơi vui như thế nhưng cô vẫn nghĩ bụng:"Lần sau rủ Húc Dương đến chơi mới được!" Có lẽ qua cái hợp đồng ác quái kia, cô đem lòng yêu Húc Dương.
Nhưng mà... không biết Húc Dương có như cô không, hay những hành động khiến cô nghĩ rằng anh cũng thích cô chỉ là vì hai người quá thân mật với nhau... Vài ngày sau, Lý Hoàng Nhi đến Hàn Quốc.
Gặp lại người chị em của mình, Tiểu Y quên hết mọi phiền não, bung lụa ở Seoul này thôi. -Chị và Trương Bát Giới kia là bạn học á?
-Em gọi vậy luôn ả? -Hồi em thấy hình nền của anh ta ấy, trông béo lắm nên em chọc thế... nhưng mà giờ ổng mlem dữ. À bên cạnh còn có chị gái xinh đẹp nào á, mà em chưa kịp nhìn mặt. Tiểu Y ngẫm nghĩ, hình như năm tốt nghiệp có chụp chung với Lạc Địch, cậu ta ở kế bên cô, còn cô kế bên Văn Văn, đang khoác tay tạo dáng. Nhưng cũng không nói gì thêm.
-Gia đình em giải quyết xong chuyện chưa? -Hì, anh Hai giải quyết xong lâu rồi nên em mới có tinh thần hoàn thành bài luận tốt nghiệp đó! -Vậy giờ anh ta đang làm gì?
-Em không biết, anh ấy có tổ chức ngầm để bảo vệ Đại Thắng, chắc bên đó có rắc rối.
-Em... có biết tổ chức Bạch Dạ? Nói tới đây, sắc mặt của Hoàng Nhi có chút sầm lại.
-Em không rõ, chẳng ai nói em nghe cả. Nhưng mà mẹ Húc Dương ra đi, mẹ em thế chỗ phu nhân Lý một phần là do tổ chức đó làm. Tiểu Y nghe thế thì rùng mình. -Em nghe tổ chức đó đã "giải quyết" rất nhiều gia tộc, để lấy tài sản với các bí mật thương mại, họ cũng làm một dự án gì ấy.
Đêm về, Tiểu Y suy nghĩ, cô từng nghe loáng thoáng gia đình cô nói về những điều tương tự Hoàng Nhi, năm đó cô lo ôn thi chả mảy may sự an nguy của mình. Kết thúc 12 năm đèn sách, sang bên Harvard với học bổng 50%...
Cứ thể rời xa gia đình. Mơ hồ với sự nguy hiểm của Bạch Dạ, cô lo lắng:" Liệu Húc Dương cũng nằm trong tổ chức đó..", "Có phải anh ấy có nhúng tay chuyện gia tộc của mình?", "Nếu như điều mình nghĩ là thật.. phải làm sao đối diện với anh ấy đây?" Giờ đây, cô cần lắm bờ vai to lớn của anh, nếu anh ở đây, ngay bên cô, chắc có lẽ.. cô sẽ không nghĩ quẩn nữa.
Ngày dài trôi qua... Chẳng biết Húc Dương như thế nào, anh đã không liên lạc với cô nữa. Sự hoài nghi ngày càng tăng. Cô gọi Văn Văn, tìm hiểu tình hình bên Trung
Quốc.
-Tao không làm được!
-Sao? Mày thân với Việt mà?
-Không, bọn tao không thân gì cả! Từ đầu không thân! -Giúp tao! Mày phải giúp tạo! Để tao gọi Trịnh gia về Bạch Dạ. Mày tự tìm kiếm Húc Dương đi! Rồi Văn Văn tắt máy luôn. Cô mệt mỏi, nhăn nhó.
-Cô ấy biết gì rồi? -50% rồi. Sớm muộn gì cũng biết hết thôi! Rất khó bao che. -Tôi sẽ giải quyết xong thôi! Dù sao trong tổ chức khá ít người, với cả có cô liên kết với Trịnh gia nên Tiểu Y sẽ không sao đâu!
-Lý Húc Dương, xử lý gọn gàng rồi qua đó đón sinh nhật với nó. Năm ngoái bị tên Đoàn kia làm đổ bể hết. Năm nay mà thế thì tội nghiệp nó. Húc Dương quay gót, rời khỏi văn phòng của Văn Văn. -Việt, tăng lượng người tìm kiếm căn cứ của bọn họ đi. Chúng ta sẽ giải quyết trong 2 tuần.
-Vâng. Để ý hành động của lão già nữa.
-Trương Lạc Địch, hi vọng cậu biết điều một chút, Boss có ý với thư ký Hàn, đừng làm gì quá mức! Một trong hai người vệ sĩ dặn dò anh. Sắc mặt anh tái đi, đen thôi đỏ bỏ đi! -Quyết định thuộc về cô ấy!
Họ ghé vào một quán ăn và thưởng thức bữa trưa rất ngon. Chơi nhiều hao năng lượng mà. Nghỉ ngơi một chút thì Tiểu Y muốn đi xem phim, nãy giờ cô tìm được một bộ phim lẻ rất hay, thế là kéo cả đoàn theo.
Xế chiều, Lạc Địch chở cô về lại căn chung cư và không quên hẹn cô: -Hai tuần nữa đi chơi tiếp nhé! -Sao lại hai tuần?
-Tuần sau có đối tác. -Uhm, lúc đó tính.
Xem ra Trương Lạc Địch không hề sợ hãi khi nghe vệ sĩ nói. Lúc đó anh lại tức tối vì có tên ngáng đường anh nữa. Tuần sau sẽ hoàn thành việc kinh doanh riêng của mình, anh sẽ đường đường chính chính tỏ tình cô. Hôm nay làm thế thì hơi khó khăn cho anh. Đúng là người thông minh cái gì cũng suy tính trước!
Sau cuộc đi chơi, qua những câu hỏi của Trương Lạc Địch và tìm kiếm thông tin của tiên tri Văn Văn, Tiểu Y nghi ngờ rằng anh có tình cảm với mình. Qua đúng là không bao giờ có tình bạn khác giới mà.
Nhưng giờ đây, cô luôn suy nghĩ đến hình ảnh của Húc Dương, sáng nay, chơi vui như thế nhưng cô vẫn nghĩ bụng:"Lần sau rủ Húc Dương đến chơi mới được!" Có lẽ qua cái hợp đồng ác quái kia, cô đem lòng yêu Húc Dương.
Nhưng mà... không biết Húc Dương có như cô không, hay những hành động khiến cô nghĩ rằng anh cũng thích cô chỉ là vì hai người quá thân mật với nhau... Vài ngày sau, Lý Hoàng Nhi đến Hàn Quốc.
Gặp lại người chị em của mình, Tiểu Y quên hết mọi phiền não, bung lụa ở Seoul này thôi. -Chị và Trương Bát Giới kia là bạn học á?
-Em gọi vậy luôn ả? -Hồi em thấy hình nền của anh ta ấy, trông béo lắm nên em chọc thế... nhưng mà giờ ổng mlem dữ. À bên cạnh còn có chị gái xinh đẹp nào á, mà em chưa kịp nhìn mặt. Tiểu Y ngẫm nghĩ, hình như năm tốt nghiệp có chụp chung với Lạc Địch, cậu ta ở kế bên cô, còn cô kế bên Văn Văn, đang khoác tay tạo dáng. Nhưng cũng không nói gì thêm.
-Gia đình em giải quyết xong chuyện chưa? -Hì, anh Hai giải quyết xong lâu rồi nên em mới có tinh thần hoàn thành bài luận tốt nghiệp đó! -Vậy giờ anh ta đang làm gì?
-Em không biết, anh ấy có tổ chức ngầm để bảo vệ Đại Thắng, chắc bên đó có rắc rối.
-Em... có biết tổ chức Bạch Dạ? Nói tới đây, sắc mặt của Hoàng Nhi có chút sầm lại.
-Em không rõ, chẳng ai nói em nghe cả. Nhưng mà mẹ Húc Dương ra đi, mẹ em thế chỗ phu nhân Lý một phần là do tổ chức đó làm. Tiểu Y nghe thế thì rùng mình. -Em nghe tổ chức đó đã "giải quyết" rất nhiều gia tộc, để lấy tài sản với các bí mật thương mại, họ cũng làm một dự án gì ấy.
Đêm về, Tiểu Y suy nghĩ, cô từng nghe loáng thoáng gia đình cô nói về những điều tương tự Hoàng Nhi, năm đó cô lo ôn thi chả mảy may sự an nguy của mình. Kết thúc 12 năm đèn sách, sang bên Harvard với học bổng 50%...
Cứ thể rời xa gia đình. Mơ hồ với sự nguy hiểm của Bạch Dạ, cô lo lắng:" Liệu Húc Dương cũng nằm trong tổ chức đó..", "Có phải anh ấy có nhúng tay chuyện gia tộc của mình?", "Nếu như điều mình nghĩ là thật.. phải làm sao đối diện với anh ấy đây?" Giờ đây, cô cần lắm bờ vai to lớn của anh, nếu anh ở đây, ngay bên cô, chắc có lẽ.. cô sẽ không nghĩ quẩn nữa.
Ngày dài trôi qua... Chẳng biết Húc Dương như thế nào, anh đã không liên lạc với cô nữa. Sự hoài nghi ngày càng tăng. Cô gọi Văn Văn, tìm hiểu tình hình bên Trung
Quốc.
-Tao không làm được!
-Sao? Mày thân với Việt mà?
-Không, bọn tao không thân gì cả! Từ đầu không thân! -Giúp tao! Mày phải giúp tạo! Để tao gọi Trịnh gia về Bạch Dạ. Mày tự tìm kiếm Húc Dương đi! Rồi Văn Văn tắt máy luôn. Cô mệt mỏi, nhăn nhó.
-Cô ấy biết gì rồi? -50% rồi. Sớm muộn gì cũng biết hết thôi! Rất khó bao che. -Tôi sẽ giải quyết xong thôi! Dù sao trong tổ chức khá ít người, với cả có cô liên kết với Trịnh gia nên Tiểu Y sẽ không sao đâu!
-Lý Húc Dương, xử lý gọn gàng rồi qua đó đón sinh nhật với nó. Năm ngoái bị tên Đoàn kia làm đổ bể hết. Năm nay mà thế thì tội nghiệp nó. Húc Dương quay gót, rời khỏi văn phòng của Văn Văn. -Việt, tăng lượng người tìm kiếm căn cứ của bọn họ đi. Chúng ta sẽ giải quyết trong 2 tuần.
-Vâng. Để ý hành động của lão già nữa.