Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 -Lâu rồi chưa gặp bạn cũ!
*Chương có nội dung hình ảnh
Lão Lý vì biết trước có ngày này nên đã sớm chuẩn bị kế hoạch minh oan bản thân, chỉ là qua việc làm với bố mình, ông không được lấy 1 đồng từ tài sản khổng lồ ấy. Còn Lý Âu Hoàn bị nắm thóp khá nhiều và cả tập tài liệu hắn tham ô, thao túng thị trường... đã ngồi trong song sắt rồi. Mẹ của hắn chả biết ở đâu mà cả Lý gia cũng chẳng thèm về, chỉ liên lạc để hỏi tình hình gì đó.
Trương Lạc Địch trong một tuần không liên lạc gì với Tiểu Y, anh quá bận cho việc sắp xếp kinh doanh của riêng mình. Qua bạn bè Trung Quốc, anh biết được cô đang bị trói buộc bởi bản hợp đồng kia.
Lý Húc Dương là người có tình có lý, không phải bá đạo như trong truyện tranh, chỉ cần có được trái tim của Tiểu Y, ắt hẳn cô sẽ thoát khỏi Húc Dương. Còn Tiểu Y, anh chắc rằng cô không rung động Húc Dương, anh tin rằng với những gì mình có, chắc chắn sẽ có tim của nàng. Những sai lầm là anh đâu phải là cô!
Trong một tuần, anh thu xếp từ chức, tuyển nhân viên... anh đang lập nghiệp!
Tiểu Y quá chán nản với việc ăn không ngồi rồi này, cô lấy máy tính, tìm hiểu về kinh tế tiếp. Chỉ còn 5 ngày nữa là sinh nhật cô, năm nay sinh nhật rơi đúng vào thứ bảy.
Hai ngày sau, Văn Văn bay đến Hàn Quốc, bộ ba cô nương gặp lại nhau liền tủm tỉm tâm sự, qua ngày này năm nọ... -Sao rồi? Mày tìm hiểu được gì? -Chả có thông tin mới! Toàn bộ tao kể cho mày rồi! -Còn Húc Dương?
-Tao đâu quan tâm! Còn ba ngày nữa đến sinh nhật mày rồi. Tên kia chắc đang chuẩn bị cho mày một surprise lớn. -Tên kia? Đang nói, điện thoại của Tiểu Y reo lên, là Trương Lạc Địch. Anh nhắn tin hẹn cô thứ 7 đi ăn. Chẳng thể từ chối, đành nhận lời mời.
Cũng cùng lúc đó, Húc Dương nhận được tin nhắn:"Tiểu Y sắp bị cướp rồi!" Anh có chút mất kiểm soát, suýt đập tung căn phòng. "Người phụ nữ của tôi, ai dám cướp?" Đang trấn an bản thân, Việt chạy vào thông báo: -Boss, bọn chúng đang đến căn cứ mới, cần cảnh sát can thiệp trên đường. -Gọi cho bên cảnh sát luôn. Rồi anh đi theo Việt. Húc Dương đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Anh sẽ tra hỏi từng người, đạp họ bằng giày mình đeo, bắt họ xin lỗi mẹ mình.
(Vì cái này cũng không quan trọng nên mình không chi tiết phần đuổi bắt cũng như thông tin Bạch Dạ, mình sẽ giải thích sương sương ở các chap sau nha)
Xong việc cũng là sinh nhật của Tiểu Y, anh không thèm đặt vé máy bay qua Hàn Quốc nữa... mà gọi phi cơ của riêng mình bay ngay lập tức luôn, trong tay luôn cầm chặt 1 tờ giấy.
Trương Lạc Địch dựng đèn, rải hoa, bóng bay treo khắp nơi, chút bản nhạc chill cùng ánh đèn vàng trong thật thơ mộng.
Hiện trường tỏ tình này đúng là như trong mơ của bao cô gái. Sắp đến giờ G, anh nhắn tin hỏi cô chuẩn bị xong chưa để mình qua đón. Tiểu Y bên này tùy tiện lựa trang phục, cô trang điểm nhưng lại thấy bóng dáng Húc Dương sấy tóc cho mình. Phải, người cô muốn gặp nhất là anh. -Chị đi lâu không? -Chắc về ăn khuya đấy!
-Tao đi với mày!
-Chi?
-Lâu rồi chưa gặp bạn cũ!
Lạc Địch thấy Tiểu Y có chút phấn khởi, dẫu rằng cô chẳng hứng thú buổi hẹn cho lắm. Nhưng thấy Văn Văn, anh bất lực. Cái bóng đèn này! -Tầm mấy giờ về vậy? Tớ có hẹn với người khác nữa... -Không lâu đâu, cậu biết tính tớ mà!
Hai người lên xe, rôm rả nói chuyện, không cho Lạc Địch chen chân tí nào. Đến nơi, anh mở cửa, dìu Tiểu Y xuống xe, chỉ cố lên trước, còn mình ở lại thì thầm với Văn Văn: -Lát đừng làm bóng đèn phản quang nha. -Xùy, tạo xem mày làm được gì? Nói rồi cô bước đi hướng ngược lại, xem ra không có ý phá đám, chọc chơi thôi.
-Trời, khoa trương vậy?! Tiểu Y ngạc nhiên.
-Ăn đã nhé! Anh dắt cô đến bàn ăn, là món spaghetti với thịt xông khói, trứng và pecorino hay là "Spaghetti alla Carbonara". Bên cạnh còn có rượu vang nho...
- Tớ tự làm không biết có hợp khẩu vị của cậu hay không. -Đùa à, sao cậu khéo tay thế? Tớ thử mà không ngon nên chả dám làm nữa! -Vậy cậu muốn sau này luôn được ăn đồ tớ nấu không? -Há?
-Làm bạn gái tớ nhé? Tớ thích cậu! Lạc Địch nhìn cô, tay anh nắm tay cô. Sự quyết tâm đang sôi sục trong lòng anh.
-Cậu đùa, chúng là bạn bè mà. -Bạn bè? Tớ chưa bao giờ xem cậu là bạn bè cả, cậu là người tớ thích, là nữ chính trong truyện ngôn tình của tớ.
Đừng đùa, Trương Lạc Địch. -Và nếu là bạn bè, thì có lý do gì mà không được tiến thêm một bước?
-Cậu... -Tớ thích cậu từ năm cấp 3 rồi. Nhưng khoảng cách chúng ta quá xa, chỉ là danh phận bạn bè để tớ gần cậu hơn... Giờ tớ thành đạt rồi, tớ tự lập nghiệp rồi, tách rời khỏi Seung-li hoàn toàn rồi.. cho tớ cơ hội được không?
-Trương Lạc Địch... tớ... Tiểu Y không ngờ, Lạc Địch như trút được hết nỗi lòng của mình. Vô cùng mãn nguyện...
-Theo trong hợp đồng, bên B không được phép có quan hệ thân mật với những người khác ngoài bên A. Giọng nói cất lên, cao lãnh, lạnh băng, mang chút đắc thắng. Phải, đương nhiên là thế. Giọng nói đó là của Húc Dương mà?!
-Húc Dương? Sao anh ở đây? Cô rời bàn chạy ra.. nhưng không biết nên đến vị trí nào. Dường như đây là một thử thách khó. Người đàn ông mình thương... Người đàn ông thương mình...
Húc Dương nhận ra sự chần chừ trong mắt Tiểu Y, cô luôn hướng về phía anh nhưng không bước đến bên anh. Anh tiến một bước, Tiểu Y bỗng lùi gót. Húc Dương cười nhếch mép.
Lão Lý vì biết trước có ngày này nên đã sớm chuẩn bị kế hoạch minh oan bản thân, chỉ là qua việc làm với bố mình, ông không được lấy 1 đồng từ tài sản khổng lồ ấy. Còn Lý Âu Hoàn bị nắm thóp khá nhiều và cả tập tài liệu hắn tham ô, thao túng thị trường... đã ngồi trong song sắt rồi. Mẹ của hắn chả biết ở đâu mà cả Lý gia cũng chẳng thèm về, chỉ liên lạc để hỏi tình hình gì đó.
Trương Lạc Địch trong một tuần không liên lạc gì với Tiểu Y, anh quá bận cho việc sắp xếp kinh doanh của riêng mình. Qua bạn bè Trung Quốc, anh biết được cô đang bị trói buộc bởi bản hợp đồng kia.
Lý Húc Dương là người có tình có lý, không phải bá đạo như trong truyện tranh, chỉ cần có được trái tim của Tiểu Y, ắt hẳn cô sẽ thoát khỏi Húc Dương. Còn Tiểu Y, anh chắc rằng cô không rung động Húc Dương, anh tin rằng với những gì mình có, chắc chắn sẽ có tim của nàng. Những sai lầm là anh đâu phải là cô!
Trong một tuần, anh thu xếp từ chức, tuyển nhân viên... anh đang lập nghiệp!
Tiểu Y quá chán nản với việc ăn không ngồi rồi này, cô lấy máy tính, tìm hiểu về kinh tế tiếp. Chỉ còn 5 ngày nữa là sinh nhật cô, năm nay sinh nhật rơi đúng vào thứ bảy.
Hai ngày sau, Văn Văn bay đến Hàn Quốc, bộ ba cô nương gặp lại nhau liền tủm tỉm tâm sự, qua ngày này năm nọ... -Sao rồi? Mày tìm hiểu được gì? -Chả có thông tin mới! Toàn bộ tao kể cho mày rồi! -Còn Húc Dương?
-Tao đâu quan tâm! Còn ba ngày nữa đến sinh nhật mày rồi. Tên kia chắc đang chuẩn bị cho mày một surprise lớn. -Tên kia? Đang nói, điện thoại của Tiểu Y reo lên, là Trương Lạc Địch. Anh nhắn tin hẹn cô thứ 7 đi ăn. Chẳng thể từ chối, đành nhận lời mời.
Cũng cùng lúc đó, Húc Dương nhận được tin nhắn:"Tiểu Y sắp bị cướp rồi!" Anh có chút mất kiểm soát, suýt đập tung căn phòng. "Người phụ nữ của tôi, ai dám cướp?" Đang trấn an bản thân, Việt chạy vào thông báo: -Boss, bọn chúng đang đến căn cứ mới, cần cảnh sát can thiệp trên đường. -Gọi cho bên cảnh sát luôn. Rồi anh đi theo Việt. Húc Dương đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Anh sẽ tra hỏi từng người, đạp họ bằng giày mình đeo, bắt họ xin lỗi mẹ mình.
(Vì cái này cũng không quan trọng nên mình không chi tiết phần đuổi bắt cũng như thông tin Bạch Dạ, mình sẽ giải thích sương sương ở các chap sau nha)
Xong việc cũng là sinh nhật của Tiểu Y, anh không thèm đặt vé máy bay qua Hàn Quốc nữa... mà gọi phi cơ của riêng mình bay ngay lập tức luôn, trong tay luôn cầm chặt 1 tờ giấy.
Trương Lạc Địch dựng đèn, rải hoa, bóng bay treo khắp nơi, chút bản nhạc chill cùng ánh đèn vàng trong thật thơ mộng.
Hiện trường tỏ tình này đúng là như trong mơ của bao cô gái. Sắp đến giờ G, anh nhắn tin hỏi cô chuẩn bị xong chưa để mình qua đón. Tiểu Y bên này tùy tiện lựa trang phục, cô trang điểm nhưng lại thấy bóng dáng Húc Dương sấy tóc cho mình. Phải, người cô muốn gặp nhất là anh. -Chị đi lâu không? -Chắc về ăn khuya đấy!
-Tao đi với mày!
-Chi?
-Lâu rồi chưa gặp bạn cũ!
Lạc Địch thấy Tiểu Y có chút phấn khởi, dẫu rằng cô chẳng hứng thú buổi hẹn cho lắm. Nhưng thấy Văn Văn, anh bất lực. Cái bóng đèn này! -Tầm mấy giờ về vậy? Tớ có hẹn với người khác nữa... -Không lâu đâu, cậu biết tính tớ mà!
Hai người lên xe, rôm rả nói chuyện, không cho Lạc Địch chen chân tí nào. Đến nơi, anh mở cửa, dìu Tiểu Y xuống xe, chỉ cố lên trước, còn mình ở lại thì thầm với Văn Văn: -Lát đừng làm bóng đèn phản quang nha. -Xùy, tạo xem mày làm được gì? Nói rồi cô bước đi hướng ngược lại, xem ra không có ý phá đám, chọc chơi thôi.
-Trời, khoa trương vậy?! Tiểu Y ngạc nhiên.
-Ăn đã nhé! Anh dắt cô đến bàn ăn, là món spaghetti với thịt xông khói, trứng và pecorino hay là "Spaghetti alla Carbonara". Bên cạnh còn có rượu vang nho...
- Tớ tự làm không biết có hợp khẩu vị của cậu hay không. -Đùa à, sao cậu khéo tay thế? Tớ thử mà không ngon nên chả dám làm nữa! -Vậy cậu muốn sau này luôn được ăn đồ tớ nấu không? -Há?
-Làm bạn gái tớ nhé? Tớ thích cậu! Lạc Địch nhìn cô, tay anh nắm tay cô. Sự quyết tâm đang sôi sục trong lòng anh.
-Cậu đùa, chúng là bạn bè mà. -Bạn bè? Tớ chưa bao giờ xem cậu là bạn bè cả, cậu là người tớ thích, là nữ chính trong truyện ngôn tình của tớ.
Đừng đùa, Trương Lạc Địch. -Và nếu là bạn bè, thì có lý do gì mà không được tiến thêm một bước?
-Cậu... -Tớ thích cậu từ năm cấp 3 rồi. Nhưng khoảng cách chúng ta quá xa, chỉ là danh phận bạn bè để tớ gần cậu hơn... Giờ tớ thành đạt rồi, tớ tự lập nghiệp rồi, tách rời khỏi Seung-li hoàn toàn rồi.. cho tớ cơ hội được không?
-Trương Lạc Địch... tớ... Tiểu Y không ngờ, Lạc Địch như trút được hết nỗi lòng của mình. Vô cùng mãn nguyện...
-Theo trong hợp đồng, bên B không được phép có quan hệ thân mật với những người khác ngoài bên A. Giọng nói cất lên, cao lãnh, lạnh băng, mang chút đắc thắng. Phải, đương nhiên là thế. Giọng nói đó là của Húc Dương mà?!
-Húc Dương? Sao anh ở đây? Cô rời bàn chạy ra.. nhưng không biết nên đến vị trí nào. Dường như đây là một thử thách khó. Người đàn ông mình thương... Người đàn ông thương mình...
Húc Dương nhận ra sự chần chừ trong mắt Tiểu Y, cô luôn hướng về phía anh nhưng không bước đến bên anh. Anh tiến một bước, Tiểu Y bỗng lùi gót. Húc Dương cười nhếch mép.