-
Chương 111-115
Chương 111 Chuyện của 3000 năm sau
Một lưỡi dao đen nhánh, lập tức đâm vào người của Nguyệt Minh Không.
Phốc một tiếng.
Một cảnh máu me mơ hồ xuất hiện.
Chiếc áo cưới màu đỏ càng thêm nhức mắt.
Cố Trường Ca nhìn thấy máu văng lên mặt mình, máu nhuốm đỏ vạt áo hắn, cũng nhìn thấy sự kinh hãi sau cùng của Nguyệt Minh Không, không hiểu, không dám tin, buồn bã…
Giờ phút này hắn giống như một kẻ ngoại giới, rõ ràng là cơ thể của mình, thế nhưng lại không có cách nào để khống chế, càng không có cách nào có thể ngăn chặn tất cả những điều đang diễn ra kia.
Rất nhanh, cảnh tượng này đã nhanh chóng biến mất.
Cố Trường Ca im lặng một lát.
Sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Chẳng trách lúc đó khi Nguyệt Minh Không nghe thấy câu này, đột nhiên lại không kìm được, ngay đến cả giả vờ cũng không giả vờ được nữa.
Đổi lại là hắn, cũng cảm thấy lời này hoàn toàn có ý nhục mạ.
Đêm tân hôn lại gặp cảnh bị người mình yêu thương nhất ám sát, sau đó lại sống lại quay về thời điểm trước đây.
Cả con đường này hắn chẳng hề xa lạ, thế nhưng lại xảy ra trên người vị hôn thê của hắn, điều này có chút khó xử.”
“Mà đây lại chính là sự việc mà Nguyệt Minh Không đã trải qua trước khi nàng trọng sinh, đêm động phòng bị chính tay mình giết chết.”
“Nhưng rõ ràng là mình sẽ không làm ra chuyện điên rồ không có nhân tính đó, có một thê tử hoàn mỹ yêu thương mình như vậy, đầu óc có vấn đề mới làm thế chăng?”
“Hơn nữa căn cứ theo sự việc mà Nguyệt Minh Không đã trải qua, lúc đó có lẽ do bản thân bị ma tính khống chế, cũng chính là vào thời điểm này không hề có hệ thống thức tỉnh và ký ức của kiếp trước…”
Rất nhanh, Cố Trường Ca cũng hiểu ra rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh núi.
Sau đó hắn hóa thành cầu vồng cũng rời khỏi đây.
Nếu đã tìm ra nguyên nhân rồi, vậy thì sự việc cũng sẽ có không ít cách giải quyết.
“Kể ra thì thứ mà ma tính này tạo ra, đã chống ta nhiều lần như vậy rồi. Có điều nói như vậy thì, cũng không phải là không có cách, dù sao thì họa cũng có thể ném cho ma tâm.”
“Có điều Nguyệt Minh Không đã trải qua một lần, lần này rõ ràng sẽ không dễ dàng mà tin ta như vậy.”
“Trong khoảng thời gian đó đã có nhiều chuyện xảy ra, căn bản là ta cũng không rõ nữa…”
Cố Trường Ca vừa quay về chủ điện, vừa đang suy nghĩ đối sách trên đường đi.
Đương nhiên cũng không phải không có cách giải quyết, dù sao thì từ phản ứng của Nguyệt Minh Không cho thấy, trước đó nàng thật sự đã rất yêu hắn.
Có điều hiện giờ thì chưa chắc.
Mà nếu như nữ nhân đã hận nam nhân, thì sẽ hận đến điên cuồng.
Hận đến thấu xương, chứ không phải chỉ nói nói vài câu là thôi.
Nguyệt Minh Không lại còn là người trọng sinh, dựa vào tiên đoán trước có thể chiếm được tiên cơ ở khắp nơi, rất khó đối phó.
Càng khỏi cần nói nàng chắc chắn rất hiểu hắn.
Trong lòng Cố Trường Ca áng chừng, ưu thế lớn nhất hiện giờ của hắn chính là hệ thống và bản thân hắn, ngoài ra là những biến số liên quan tới cơ thể hắn.
Bởi vì hiện giờ tất cả đều do hắn khống chế, ma tính đã được giải quyết từ lâu rồi.
Nếu như chỉ cần Nguyệt Minh Không còn yêu hắn, vậy thì rất nhiều việc sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Đến lúc đó, không chỉ có thể có được số lượng lớn giải thưởng hệ thống, còn có một thê tử trùng sinh, đây hoàn toàn là cuộc làm ăn không hề lỗ.
Cũng có khả năng là Nguyệt Minh Không hiện giờ đang nghĩ trăm phương ngàn kế để giết hắn.
“Nguyệt Minh Không không hề biết ta của hiện tại với ta lúc đầu giết chết nàng khác nhau hoàn toàn, vì vậy nàng chỉ hoài nghi hành vi hiện giờ của ta đều là lừa gạt nàng…”
“Nàng rất cảnh giác…”
“Mặt khác, sở dĩ Nguyệt Minh Không giống như hôm nay, tiếp tục giả làm bộ dạng trước đây ở trước mặt ta, có lẽ là thấy hành vi của ta hoàn toàn khác so với những gì nàng đã trải qua, vì vậy mới suy đoán ta cũng trùng sinh quay về giống nàng.”
“Nàng lo lắng ta nhìn ra được thân phận trùng sinh của nàng, thế nhưng vào giây phút cuối cùng vì câu nói đó, thực sự là kìm lòng không được, liền bỏ đi…”
Cố Trường Ca rất nhanh đã móc nối sự việc lại một cách rõ ràng.
Trong đó việc khiến hắn cảm thấy khó giải quyết nhất chính là Nguyệt Minh Không sẽ không dễ dàng tin lời hắn nói.
Mặc cho hắn giải thích đủ kiểu, nói hắn của hiện tại khác với người ban đầu đã giết nàng, nói hắn lúc đó là do ma tính khống chế cơ thể nên mới làm như vậy… Rõ ràng, nàng chắc chắn sẽ không tin.
Mà ngược lại tình hình sẽ càng tồi tệ hơn, cảm thấy Cố Trường Ca vẫn muốn lừa nàng.
Kể từ đó, sự việc cũng trái với ý nguyện.
Vì vậy… Cố Trường Ca cảm thấy cũng không cần phải giải thích.
Cách tốt nhất là như trước, giả vờ không biết thân phận trùng sinh của nàng.
Còn về việc làm thế nào, hắn rất rõ, tất cả đều đã được lên kế hoạch chu toàn.
…
Trong đại điện.
Cố Lâm Thiên đang bàn chuyện với Nguyệt Hoàng, vui vẻ mỉm cười, rõ ràng là rất vui, nhưng lại thấy Nguyệt Minh Không mắt đỏ au từ bên ngoài đi vào.
Giống như là đã khóc vậy.
Cố Lâm Thiên chau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận, hỏi: “Minh Không, chuyện gì vậy? Tên nhãi Trường Ca lại ức hiếp con sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi, nói cho bá phụ nghe, bá phụ sẽ thay con giáo huấn nó.”
Hẳn là hắn cũng biết, trước đó Cố Trường Ca đối xử với Nguyệt Minh Không rất lạnh nhạt, không thèm quan tâm, việc ức hiếp Nguyệt Minh Không cũng là bình thường.
Hắn và mẫu thân của Cố Trường Ca rất hài lòng với cô con dâu tương lai này, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn con trai mình ức hiếp người ta.
Mà bây giờ Cố Trường Ca có nói trước là do ma tính khiến cho tính cách như vậy, giờ có lẽ sẽ không thế nữa.
Thế đây là vì sao?
“Minh Không, chuyện gì vậy?” Nguyệt Hoàng thấy con gái mình có chuyện, bèn hỏi.
Biểu hiện của Nguyệt Minh Không gần đây khiến cho hắn rất chú ý, rất hài lòng và vui mừng.
Vì vậy cũng quan tâm đến Nguyệt Minh Không nhiều hơn trước.
Hết chương 111.
Chương 112 Nắm tay
Tâm trạng của Nguyệt Minh Không đã bình thường trở lại, khuôn mặt tươi cười, lắc đầu, nói: “Bá phụ và phụ hoàng lo lắng quá rồi, Trường Ca không có ức hiếp con, chỉ là con đang nghĩ tới chuyện trước kia, hơi buồn, con thật có lỗi vì đã thất lễ trước mặt bá phụ.”
“Hừ! Cái thằng nhóc Trường Ca này, thật là quá đáng! Minh Không con đừng có bênh nó, nếu không sau này thành thân rồi, nó lại cứ ức hiếp con…”
Cố Lâm Thiên nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ bèn thở dài, càng có chút hận Cố Trường Ca không giữ hình tượng.
Một đứa con dâu hiền lành như Nguyệt Minh Không tìm ở đâu ra chứ?
Thủ đoạn máu lạnh, tương lai thậm chí còn nắm giữ vận mệnh Vô Song Tiên Triều, hẳn là một vị nữ đế tuyệt thế.
Thiên Chi Kiều Nữ của thượng giới giống như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể, thế nhưng có ai có thể sánh với nàng chứ?
Kết quả là Cố Trường Ca không những không trân quý mà còn khiến nàng rơi lệ, ức hiếp nàng, quả là đáng đánh!
Bình thường mặc dù Cố Lâm Thiên đã quen nuông chiều Cố Trường Ca, thế nhưng lúc này cũng không tránh khỏi tức giận.
Sau khi thành thân sao?
Nguyệt Minh Không nghe thấy câu này, cười cười, sau đó khẽ lắc đầu, không nói thêm gì.
Chỉ e là từ nay về sau, trong mắt Cố Trường Ca sẽ không có nàng nữa, sẽ càng nhanh chóng ghét bỏ nàng.
Bí mật hiện giờ của nàng đã bị Cố Trường Ca biết được.
Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho người khác biết được nhiều bí mật của mình sống sót trên thế gian này, cho dù nàng là vị hôn thê của hắn cũng không được.
“Hóa ra Minh Không ở đây, sức khỏe đã tốt hơn nhiều chưa?”
Lúc này ngoài điện đột nhiên vang lên giọng nói của Cố Trường Ca.
Trong sự ôn nhu hình như còn đem theo vài phần quan tâm.
Cơ thể Nguyệt Minh Không đờ ra một chút, có chút giống như gặp kẻ địch giá lâm.
Có điều rất nhanh đã lại trở nên yên tâm.
Dù sao thì trước mặt phụ thân của Cố Trường Ca và phụ hoàng, cho dù hắn có muốn giết nàng, cũng không thể động thủ.
“Trường Ca, chuyện gì vậy? Ngươi lại ức hiếp Minh Không phải không? Lại còn làm nàng khóc nữa?”
Ngay lúc này, Cố Lâm Thiên chau mày, bắt đầu khiển trách Cố Trường Ca.
Hắn làm ra tư thế nếu Cố Trường Ca không trả lời cho đàng hoàng, hắn sẽ ra tay giáo huấn đứa con bất hiếu này một trận.
Cố Trường Ca nghe thấy lời này, vẻ mặt khẽ ngây ra, sau đó liền bật cười, nói: “Phụ thân, người đang nói gì vậy? Sao ta có thể ức hiếp Minh Không chứ? Nàng là thê tử tương lai của ta, ta thương nàng còn không hết, sao có thể ức hiếp nàng được?”
Nói rồi, hắn đã đi đến bên cạnh Nguyệt Minh Không nắm lấy tay nàng một cách rất tự nhiên.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, tinh tế không tỳ vết.
Từ đầu đến cuối, người của Nguyệt Minh Không đều căng cứng.
Nàng có chút khó hiểu với hành động của Cố Trường Ca.
Là chuẩn bị làm bộ dạng rất ân ái với nàng ở trước mặt hai người kia, để lừa phụ thân của hắn sao?
Có điều nàng phát hiện ra từ lúc hai người ở hai thế giới quay về đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Trường Ca nắm tay nàng.
Trong đầu ong lên.
“Hừ, vậy còn tạm.”
Cố Lâm Thiên thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, rồi mới chịu thôi.
“Người đã đỡ mệt hơn chưa? Vừa rồi đột nhiên thấy sắc mặt nàng không khỏe, sao lại giống như khóc vậy?”
Cố Trường Ca nhìn về phía Nguyệt Minh Không đang có chút gượng gạo kia, giống như cảm nhận được trạng thái hiện tại của nàng.
Giọng nói dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn thần nhã, khẽ hỏi.
“Ta rất khỏe, Trường Ca ngươi không cần lo lắng.”
Nghe thấy giọng nói của Trường Ca có chút quan tâm, trong lòng Nguyệt Minh Không hơi ngạc nhiên, thế nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười tự nhiên.
Chí ít không thể để lộ ra điều bất thường trước mặt mọi người.
Nàng lại muốn xem xem Cô Trường Ca hiện giờ muốn giở trò gì.
Nàng sẽ không mắc bẫy nữa đâu.
Chỉ có điều vẻ mặt hiện giờ của hắn cũng thật sự là hiếm thấy, kiếp trước luôn lấy bộ mặt lạnh lùng để gặp người khác, từ lúc nào đã trở nên ấm áp như vậy.
Nếu như đây mới là con người thật sự của hắn vậy thì tốt biết bao.
Trong lòng nàng có chút tự giễu, thế nhưng càng nhiều hơn lại là coi thường.
Đương kim hoàng chủ của Vô Song Lâm Triều giáng lâm, Cố gia đương nhiên phải tổ chức yến tiệc ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ, cảnh tượng náo nhiệt hòa thuận.
Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không cùng sánh vai tham dự yến tiệc, trông rất xứng đôi, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, khiến cho không ít tộc nhân trẻ tuổi ngưỡng mộ vô cùng.
Đồng thời trong lòng bọn hắn cũng thầm mắng loại hỗn đản như Cố Trường Ca vốn không xứng với Nguyệt Minh Không.
Dĩ nhiên, thực lực của Cố Trường Ca thì họ rất rõ, lúc đầu tất cả mọi người hợp lực lại cũng không đánh lại hắn.
Hiện giờ đương nhiên là càng không dám nói gì, cùng lắm cũng chỉ oán thầm vài câu.
Rất nhanh, yến hội đã kết thúc, mọi người cũng rời đi.
Nguyệt Minh Không uống rất nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng, lúc này cũng đứng dậy, muốn đi về phía điện mà Cố gia sắp xếp cho nàng để nghỉ ngơi.
Lúc này, Cố Trường Ca lại giữ nàng lại, vẻ mặt tự nhiên, cười nói: “Minh Không nàng định đi đâu vậy? Ánh trăng đêm nay có vẻ rất đẹp, ta thấy rất thích hợp để ngắm một chút.”
Cả người Nguyệt Minh Không đờ ra.”
“Ha ha ha, thanh niên trẻ đúng là có chút sung mãnh”
Mấy người Nguyệt Hoàng, Cố Lâm Thiên thấy vậy cũng mỉm cười, sắc mặt thoải mái hẳn, sau đó rời khỏi đây.
Hành động này của Cố Trường Ca, đối với họ mà nói là có chút mạo muội, có điều đã uống chút rượu rồi, cộng thêm việc còn là thanh niên trẻ, vậy nên vẫn có thể hiểu được.
Ở đây, ngay tức khắc đã trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn có hai người Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không.
“Đêm dài đằng đẵng, vì sao Minh Không lại vội vã rời đi, không cùng vi phu uống thêm vài ly?”
Còn giọng nói của Cố Trường Ca cũng nhẹ nhàng cất lên.
Hết chương 112.
Chương 113 Ngươi định làm gì?
Khuôn mặt Nguyệt Minh Không lạnh lùng tâm trạng, không hề giả vờ đoan trang như trước đó, thời khắc này nàng giống như một tôn nữ đế.
Nàng bật cười thành tiếng: “Cố Trường Ca, giờ người cũng đi hết rồi, ngươi không cần phải giả bộ nữa đâu…”
“Ta không biết vì sao nàng lại thay đổi như bây giờ, hay là nói trước đây nàng giả vờ quá giỏi? Khiến ta không cảm nhận được nàng nhiều thủ đoạn như vậy.”
Giống như thể nghe không hiểu nàng nói gì, Cố Trường Ca vẫn ngồi trước bàn rượu, vẻ mặt rất thờ ơ.
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không đột nhiên ngây ra, có chút không hiểu ý của Cố Trường Ca.
Bản thân nàng hiện giờ thay đổi sao? Ý chỉ chuyện xảy ra nửa năm nay sao?
Xem ra Cố Trường Ca không hề biết chuyện nàng trùng sinh.
Vậy hiện giờ hắn thăm dò là để nhìn ra sự thay đổi của nàng sao?
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Cố Trường Ca cũng không giống như nàng nghĩ, cũng cùng nàng trùng sinh.
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để lộ nguyên hình, lại hỏi nàng những câu như vậy.
Thế nhưng chính vào lúc này, Nguyệt Minh Không đột nhiên mặt biến sắc, cảm nhận được uy áp đáng sợ, xuất hiện từ trong không trung.
Cố Trường Ca ra tay phía nàng.
Vù!
Kịp phản ứng lại, nàng cũng nhanh chóng ra tay, trong tay vặn ấn, toàn thân xuất hiện hào quang chói lóa, từng phù văn hội tụ lại giữa lòng bàn tay, hóa thành một nguyệt ấn đáng sợ, bắn về phía trước.
Nửa năm trở lại đây, nàng luôn tìm kiếm cơ duyên, tu vi đã đột phá được Phong Hầu Cảnh đỉnh phong, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi thì chân đã có thể bước vào Phong Vương Cảnh rồi.
Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó tin nhất đó chính là tu vi của Cố Trường Ca lại còn cao hơn nàng.
Thế nhưng nàng nhớ rất rõ, kiếp trước Cố Trường ca chẳng qua chỉ là cấp Phong Hầu Cảnh mà thôi.
Có điều nàng cũng trấn tĩnh lại, Cố Trường Ca có rất nhiều thủ đoạn, nàng đều biết, luôn đề phòng, sẽ không trúng kế hắn.
“Phong Hầu Cảnh Đỉnh Phong, Minh Không có vẻ như nàng đang giấu vi phu rất nhiều chuyện.” Cảnh này khiến Cố Trường Ca có vẻ kinh ngạc.
Sau đó dơ tay lên, một văn lộ màu vàng kim xuất hiện, hóa thành làn sóng động hào hùng như biển cả, chặn Nguyệt Minh Không lại.
Đồng thời, bàn tay hắn hướng về phía trước, thi triển thiên phú trong không trung, vù một tiếng, ngay lập tức bàn tay đã khống chế màn không trung phía trước.
…
“Cố Trường Ca… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
Ngay tức khắc, Nguyệt Minh Không đột nhiên hô lên.
Chỉ cả thấy toàn thân bị siết lại, không trung giống như bị đóng băng, nàng bị Cố Trường Ca ôm chặt lấy.
Vẻ mặt dịu dàng sớm đã không còn thấy trên khuôn mặt hắn, mà thay vào đó là sự lạnh lùng mà nàng đã từng biết đó, mang theo chút bỡn cợt.
“Không hay rồi…”
Trong lòng Nguyệt Minh Không run lên.
Không ngờ Cố Trường Ca lại có thể ảnh hưởng tới hư không, thủ đoạn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Rất nhanh, trong đầu nàng đột nhiên có hào quang tỏa sáng, có một người tí hon màu vàng kim xuất hiện, vô cùng chói lóa, trong miệng phát ra âm thanh, muốn giết chết Cố Trường Ca.
Tuy nhiên Cố Trường Ca sớm đã có chuẩn bị, trong đầu cũng có hào quang tỏa sáng, đáy mắt màu đen tuyền lạnh lẽo, toàn thân ma khí quấn quanh, trực tiếp ngăn cảm mật thuật này.
Vẻ mặt của Nguyệt Minh Không trở nên đờ ra.
Thủ đoạn mà Cố Trường Ca dùng, đều nằm ngoài dự liệu của nàng, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ở kiếp trước.
Điều này khiến cho nàng không kìm được mà trở nên nghi ngờ, Cố Trường Ca ở kiếp trước và Cố Trường Ca ở trước mặt này là cùng một người sao? Hay là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
“Minh Không, đến bây giờ, nàng vẫn không chịu thẳng thắn với vi phu sao?”
Cố Trường Ca hỏi một câu đầy ẩn ý, không hề có ý tiếp tục ra tay.
Nguyệt Minh Không chau mày, rất nghi ngờ, không rõ vì sao Cố Trường Ca đột nhiên không ra tay nữa.
Theo nàng thấy, con người Cố Trường Ca nếu như chưa đạt được mục đích thì sẽ không buông tay.
Lẽ nào mục đích hôm nay của hắn, thực sự chỉ muốn biết thay đổi của bản thân trong nửa năm gần đây sao?
Nghĩ thông được điểm này, Minh Nguyệt Không cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng dứt khoát nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng với ngươi, Cố Trường Ca, ta của trước đây đều là vì muốn lấy lòng ngươi nên mới làm như vậy.”
“Giờ ta không muốn làm vậy nữa, người như ngươi, vốn là kẻ ý chí sắt đá, sẽ không dễ bị người khác làm rung động, ta sao phải khổ sở làm khó bản thân chứ?”
Lời này nửa giả nửa thật, vừa hay cũng có thể che giấu đi chân tướng nàng trùng sinh.
Trong lòng Cố Trường Ca kìm không được mà muốn khen ngợi cho sự thông minh của nàng, nhưng sắc mặt lại không có chút thay đổi nào.
“Ủa, sao nàng lại biết ta không bị người khác làm rung động chứ?” Hắn hỏi.
Nguyệt Minh Không dãy dụa ở trong lòng hắn, thế nhưng lại phát hiện ra mình không thoát ra được, cũng chẳng thèm động đậy nữa.
Nghe tới đây, nàng càng không thèm để ý tới Cố Trường Ca.
Kiếp trước nàng dùng tính mạng để chứng minh cho kết quả này, lẽ nào còn phải nói thêm gì sao?
Có điều nghĩ tới Cố Trường Ca không trùng sinh cùng nàng, trong lòng Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng hiện giờ của Cố Trường Ca mới chính là Cố Trường Ca mà nàng đã từng biết.
Bộ dạng ôn hòa gì trước đó quả nhiên đều là giả, chỉ muốn lừa gạt để nàng nói ra chân tướng.
May mà nàng cao tay hơn, dùng cách nói này để làm lu mờ quá khứ, không để lộ ra bí mật trùng sinh.
“Xem ra vi phu lại là kẻ như vậy ở trong lòng nàng, mấy năm nay Minh Không nàng lại giấu ta kín thật. Điều này khiến ta có chút khó chịu.”
Cố Trường Ca nói rồi mỉm cười.
“Cố Trường Ca, tính cách ngươi ra sao, bản thân ngươi còn không rõ sao?” Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói. Dù sao cũng đã vạch mặt Cố Trường Ca rồi, nàng cũng chẳng thèm để ý gì nữa.
Trong Cố Gia, nàng đoán Cố Trường Ca cũng không dám động thủ hay quát mắng nàng.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không hề bị dao động, liền đưa nàng vào trong cung điện.
Trên đường đi, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy, đều không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
“Cố Trường Ca, ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không lại có chút hoang mang, đầu óc rối như tơ vò.
“Đêm dài đằng đẵng, nàng nói còn có thể làm gì?”
Cố Trường Ca đáp.
Hết chương 113.
Chương 114 Một đêm yên tĩnh
Đầu óc Nguyệt Minh Không trở nên trống rỗng.
Nàng đã dùng trăm phương ngàn kế để nghĩ ra được các thủ đoạn mà Cố Trường Ca sẽ dùng để đối phó với mình, thế nhưng không ngờ hắn lại làm như vậy.
Kiếp trước, chẳng phải hắn rất ghét nàng sao?
Ngay đến cả đụng hắn cũng chẳng thèm đụng một cái, nếu không thì cũng sẽ không ngay trong đêm động phòng lại lỡ giết chết nàng một cách tàn nhẫn như vậy.
Thời khắc này, đầu óc của Nguyệt Minh Không rất rối.
Tâm trạng từ lúc trùng sinh tới nay, ngay lập tức đã trở nên loạn hơn.
Đầu nàng có nhiều thủ đoạn cũng chẳng có tác dụng gì khi đối mặt với Cố Trường Ca.
Chỉ thấy Cố Trường Ca bế nàng nằm ở trên chiếc giường sâu trong đại điện.
Nguyệt Minh Không trở nên căng thẳng.
Vốn là người của hai kiếp, vẫn chưa từng gặp cảnh tượng thế này.
Cố Trường Ca hắn vì sao lại làm như vậy chứ?
Thời khắc này nàng hoàn toàn không hiểu được, vì theo tính cách của Cố Trường Ca mà nàng từng biết, hắn không thể làm như vậy.
Lẽ nào thật sự là khi nàng trùng sinh quay trở về đã khiến cho rất nhiều chuyện xảy ra thay đổi sao?
Bao gồm cả Cố Trường Ca cũng vậy?
Hoặc là nàng của kiếp trước đã đối xử tốt, nịnh nọt hắn, hắn đều tỏ ra khinh thường lạnh lùng, thực sự người mà hắn thích là dáng vẻ hiện tại của nàng chăng?
Trong lòng xuất hiện những suy nghĩ như vậy khiến cho đầu của Nguyệt Minh Không càng choáng váng hơn, quả thật là nàng không hiểu nổi suy nghĩ của Cố Trường Ca, hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
“Minh Không, ta cảm thấy có lẽ là nàng có hiểu nhầm gì đó với vi phu?”
Cố Trường Ca mỉm cười, ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc đó của Nguyệt Minh Không, trong đôi mắt có một ý vị khiến nàng khó mà có thể tin tường được.
“Cố Trường Ca ngươi...”
Thời khắc này, tâm trạng của Nguyệt Minh Không vô cùng phức tạp.
Chẳng muốn quản thêm, dù sao nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.
Nàng đương nhiên là hận Cố Trường Ca đến thấu xương, thế nhưng cũng yêu hắn đến mù quáng.
Một đêm yên tĩnh.
...
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Trường Ca tỉnh dậy, Nguyệt Minh Không đã không ở trong điện nữa.
Hắn quan sát chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng, chăn mền ở phía trên có lẽ đã được Nguyệt Minh Không lấy đi rồi.
Cùng lúc đó, tín hiệu nhắc nhở của hệ thống ở trong não bộ của hắn vang lên.
“Tinh, khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không đã rung động, điểm khí vận tăng thêm năm trăm điểm, giá trị khí vận tăng hai nghìn năm trăm điểm.”
Nghe thấy âm thanh báo hiệu này.
Biểu hiện của Cố Trường Ca có một sự tinh tế, sau đó không khỏi mỉm cười.
Sự việc đương nhiên cũng giống hệt với dự đoán của hắn, Nguyệt Minh Không chắc chắn đang nghi ngờ việc con người của hắn mà nàng từng gặp trước đây khác với giờ đây, ví dụ như hắn không hề xấu đến mức độ đó.
Đối với nữ nhân mà nói, cho dù là cảm tính hay lí trí, đều có chung một điểm, đó chính là nghi ngờ một cách vô căn cứ.
Còn về phần vì sao lại nghi ngờ vô căn cứ, chỉ cần để nàng phát hiện ra một chút dấu vết để lại, thì nàng có thể đoán được ra nhiều chuyện hơn.
Đạo lý này rất giống với cái gọi là suy diễn.
Nguyệt Minh Không đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
“Phiền toái nhỏ tạm thời được giải quyết rồi, có điều muốn giải quyết được triệt để, vẫn cần một khoảng thời gian dài...”
Trong lòng Cố Trường Ca vừa suy nghĩ vừa rời khỏi đại điện.
Nguyệt Minh Không cứ luôn né tránh hắn, cho dù là trong yến tiệc hay là trước khi rời đi, đều không thấy xuất đầu lộ diện.
Cố Trường Ca cũng không ngạc nhiên về việc này.
Nàng có thể tránh hắn được bao lâu chứ?
Tục ngữ có câu, tránh được một khắc, nhưng không tránh được cả đời, ngày tháng còn dài, hắn chẳng vội chút nào.
Mặt khác, Cố Trường Ca cũng đang chuẩn bị trở về Đạo Thiên Tiên Cung, nói ra thì hắn cũng đã rời đi hơn nửa năm rồi, thân là truyền nhân của Đạo Tiên Thiên Cung, sau lưng có Trường Sinh Cố Gia chống lưng, không ai dám nói thêm lời nào.
Thế nhưng không thể thiếu những lời bàn tán to nhỏ sau lưng.
Hơn nữa so với Cố gia, thế lực của Đạo Thiên Tiên Cung càng phức tạp hơn, dường như mỗi nhân vật nắm quyền, sau lưng đều có bóng dáng của những đại thế lực khác.
Tại Đạo Thiên Tiên Cung, chính là hình ảnh thu nhỏ của các đại thế lực của thượng giới đang đánh cờ.
...
Cùng lúc này, Vô Song Tiên Triều đang trên đường quay về Tiên Đô.
Một cỗ xe kéo hắc kim do thần điểu phượng hoàng chín đầu kéo, Nguyệt Minh Không ngồi khoanh chân ở bên trong, tâm trạng có chút hồi hộp, có vẻ như đang có tâm sự.
Thị nữ phụ trách hầu hạ nàng đứng ở bên cạnh cứ nơm nớp lo sợ, không dám nói gì.
Sáng nay lúc nhìn thấy Nguyệt Minh Không, trạng thái của nàng trông rất lạ.
Vừa giống như đang nghiến răng nghiến lợi, lại giống như sầm mặt, hoàn toàn khác với một đế nữ với vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nắm trong tay đại quyền, cao cao tại thượng.
Điều này khiến lòng nàng càng thêm e sợ, sợ lỡ lời thì sẽ khiến nàng tức giận.
Trước đó, Nguyệt Minh Không vì để đoạt được vị trí trữ đế, đã sử dụng những thủ đoạn rất máu lạnh, người bên cạnh chết một đống, hơn nữa không hỏi nguyên do, chỉ nói một câu mà họ không sao tin nổi.
Điều này khiến nàng vô cùng kinh sợ, sợ một ngày nào đó mình sẽ có kết cục như vậy.
Trước đó Nguyệt Minh Không chưa từng như vậy.
Lúc này, hình như Nguyệt Minh Không có vẻ hơi mệt rồi, vuốt vuốt lông mày, giọng nói mang theo sự uy nghiêm, hỏi: “ Hoài Nhi, ngươi cảm thấy Trường Ca thiếu chủ là người như thế nào?”
Nghe thấy lời này, nha hoàn tên Hoài Nhi ngay lập tức đã sợ hãi.
“Trữ đế, cái này... Cái này nô tỳ không dám nói.” Giọng nàng lúc nói đầy run rẩy.
Ở trước mặt Nguyệt Minh Không, ở sau lưng bàn luận về phu quân tương lai của nàng, chỉ e là nàng chán sống rồi.
Hết chương 114.
Chương 115 Một đóa hoa đào
Chương 115. Một đóa hoa đào
“Không sao, ta cho phép ngươi nói.”
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Nghe thấy vậy, Hoài Nhi cắn răng, nói: “Theo như nô tỳ thấy, Trường Ca thiếu chủ rất thông minh tài giỏi, tương lai sẽ sẽ thống trị cả Trường Sinh Gia, rất hợp với trữ đế người, chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.”
“Mặc dù ngoại giới không ít tin đồn về Trường Ca thiếu chủ, nói ngài ấy lạnh lùng vô tình, khó mà giao lưu, thế nhưng tối qua nô tỳ lại thấy Trường Ca thiếu chủ tính tình hòa nhã, cho dù là đối với ai cũng rất ôn hòa, đều khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái...
“Những tin đồn đó có lẽ là sai rồi.”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không khua tay trực tiếp ngắt lời nàng, cũng không tin, sắc mặt lại càng lạnh lùng thâm thúy hơn.
Tính tình ôn hòa sao? Đó chẳng qua chỉ là Cố Trường Ca diễn ở trước mặt mọi người thôi.
Lại còn hòa nhã sao? Đêm qua nàng chẳng cảm thấy vậy chút nào.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không kìm không được mà siết chặt chiếc chăn ở trong tay, phía trên có một giọt hoa đào đỏ thắm rất chói mắt.
“Cố Trường Ca, ta phát hiện ra cho dù ta đã là người của hai kiếp, cũng chẳng thể nhìn thấu được ngươi...”
Biểu hiện của Nguyệt Minh Không trông rất phức tạp.
Chuyến đi tới Cố gia lần này, đã xảy ra quá nhiều việc mà nàng không ngờ tới, vốn tưởng có thể dự.
Thế nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra chính nàng mới là người bị hắn chơi đùa
Ưu thế trùng sinh của nàng, lại không thể chiếm được chút ưu thế nào ở trước mặt của Cố Trường Ca.
“Có điều như vậy thì có sao chứ, ta sẽ không cam tâm như vậy, Cố Trường Ca ngươi đã gây tổn thương cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi...”
...
Tại Tiên Khí Chi Địa của ngoại vực ở Thượng Giới.
Đây là một dãy núi nguyên thủy hùng vĩ rộng lớn, cổ thụ rợp trời, dây leo đan chéo vào nhau, mỗi một cái cây đều sừng sững như một ngọn núi nhỏ ở đó.
Sương mù nhàn nhạt bao trùm lấy cả bầu trời khiến cho nơi đây càng thêm cổ xưa mênh mông.
Rất nhiều hung thú đáng sợ đều ngang qua nơi đây, gầm lên những tiếng ầm ầm, giống như thời khai thiên lập địa.
Diễm Cơ đã đến nơi sâu thẳm...
Lúc này nàng đang đứng ở trên một cây đại thụ cao chạm trời.
Lúc tất cả hung thú đi ngang qua bên ngoài đều vô cùng thận trọng, ngay đến cả tiếng bước chân cũng không khỏi chậm rãi.
Khi chúng nhìn thấy thôn trang nhỏ đó, thần sắc vô cùng tôn kính và sợ hãi.
“Sao công tử lại biết ở trong nơi sâu thẳm của Tiên Khí Chi Địa này lại có một thôn trang nhỏ thần bí như vậy, còn cả cây đào thần bí ở bên ngoài kia nữa...”
“Sao lại giống với cây đào ở trong lời đồn vậy, chẳng phải là nó đã biến mất từ rất nhiều kỷ nguyên trước rồi sao?”
Vẻ mặt Diễm Cơ đờ ra, thận trọng giấu đi khí tức toát ra từ cơ thể.
Mặc dù nàng đã là cấp Đại Thánh Cảnh, thế nhưng lúc này, vẫn cảm nhận được sự hãi hùng khiếp vía, không thể không thận trọng.
Cho dù xét về phương diện nào, thì đào thôn đó đều toát lên khí tức thần bí.
Điều quan trọng nhất là trước khi nàng rời đi, Cố Trường Ca dặn dò nàng có gì không đúng thì phải lập tức sử dụng phá vực phù để rời đi, không cần do dự.
Vù
Đột nhiên, mặt Diễm Cơ biến sắc, nàng nghe thấy được tiếng phá không cực nhanh, sau một khắc vẫn còn ở phía chân trời, ngay sau đó đã ở trước mặt nàng.
Đó là một đóa hoa đào, ánh sáng lung linh, sáng chói vô cùng, thế nhưng giờ khắc này lại giống như một thanh tiên kiếm tối thượng, kiếm khí mù mịt đáng sợ có thể phá vỡ tinh hà, hướng về phía nàng.
Ầm!
Không trung ngay lập tức bị phân tách để lộ ra một rãnh lớn đen ngòm trông vô cùng đáng sợ.
Loại năng lượng này vô cùng đáng sợ, đã vượt qua mức độ phản kháng của nàng.
Sắc mặt Diễm Cơ tái mét, không hề do dự.
Trong tay nàng xuất hiện thêm một vật, đó chính là phá vực phù tràn ngập phù văn thần bí.
Vù!
Thôi động phá vực phù!
Không gian trước mắt trở nên mơ hồ,tiếp sau đó mở ra một thông đạo không gian, Diễm Cơ vội vàng chạy vào trong đó.
Phản ứng của nàng rất nhanh.
Thế nhưng vẫn phải kêu lên một tiếng,nàng phun ra một ngụm máu tươi, khi kiếm quang hạ xuống, không gian sau lưng nhanh chóng sụp đổ, ngay lập tức đã vỡ vụn.
Vì vậy nàng cũng bị thương rất nặng.
Vẫn may thừa dịp này, thân ảnh của Diễm Cơ cũng nhanh chóng đi ra rồi, biến mất từ khoảng không gian này.
Tại nơi cách đó xa vạn dặm, trong một không gian khác, thân ảnh của Diễm Cơ lại một lần nữa xuất hiện, cảm nhận được làn sóng xung kích đã bị bỏ lại sau lưng, nhưng vẫn còn sợ hãi, người toát mồ hôi lạnh.
“May mà có phá vực phù mà công tử đưa, nếu không thì hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây, Tiên Khí Chi Địa này thật đúng là thần bí khó lường.”
“Xem ra công tử nói phải chú ý, có lẽ là đào thôn này, phải quay về phục mệnh cho công tử mới được.”
Nghĩ đến đây, ngay lập tức, thân ảnh của Diễm Cơ đã biến mất, đi về phía nội vực.
Thượng giới mênh mông vô ngần, một nhân vật cấp Đại Thánh Cảnh như nàng muốn vượt qua ngoại vực cũng không biết cần bao nhiêu thời gian.
Trong lúc đó chỉ có thể dựa vào trận văn không gian hoặc truyền tống trận, nếu không thì những tu sĩ bình thường cả đời này cũng đừng mong rời khỏi được khu vực này.
Một bên khác.
Bên ngoài đào thôn, cây đào cành lá um tùm kia đang khẽ rung rinh, hoa đào chói lóa mà diễm lệ, mỗi đóa hoa đều giống như được điêu khắc từ ngọc, ánh lên tia sáng vô cùng đẹp.
“Nếu nàng đã chạy thoát, xem ra là ta chủ quan rồi, vậy mà lại có được một tấm phá vực phù...”
“Trên người không hề có khí tức của Cố gia, có lẽ không phải là đến vì chuyện của Tiên Nhi, vậy thì sẽ là ai chứ?”
“Xem ra đào thôn yên tĩnh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị phá rối rồi.”
Bên trong cây đào vang lên âm thanh êm tai, sau đó rất nhanh đã lại trở nên yên tĩnh
Hết chương 115.
Một lưỡi dao đen nhánh, lập tức đâm vào người của Nguyệt Minh Không.
Phốc một tiếng.
Một cảnh máu me mơ hồ xuất hiện.
Chiếc áo cưới màu đỏ càng thêm nhức mắt.
Cố Trường Ca nhìn thấy máu văng lên mặt mình, máu nhuốm đỏ vạt áo hắn, cũng nhìn thấy sự kinh hãi sau cùng của Nguyệt Minh Không, không hiểu, không dám tin, buồn bã…
Giờ phút này hắn giống như một kẻ ngoại giới, rõ ràng là cơ thể của mình, thế nhưng lại không có cách nào để khống chế, càng không có cách nào có thể ngăn chặn tất cả những điều đang diễn ra kia.
Rất nhanh, cảnh tượng này đã nhanh chóng biến mất.
Cố Trường Ca im lặng một lát.
Sau đó khẽ thở dài một tiếng: “Chẳng trách lúc đó khi Nguyệt Minh Không nghe thấy câu này, đột nhiên lại không kìm được, ngay đến cả giả vờ cũng không giả vờ được nữa.
Đổi lại là hắn, cũng cảm thấy lời này hoàn toàn có ý nhục mạ.
Đêm tân hôn lại gặp cảnh bị người mình yêu thương nhất ám sát, sau đó lại sống lại quay về thời điểm trước đây.
Cả con đường này hắn chẳng hề xa lạ, thế nhưng lại xảy ra trên người vị hôn thê của hắn, điều này có chút khó xử.”
“Mà đây lại chính là sự việc mà Nguyệt Minh Không đã trải qua trước khi nàng trọng sinh, đêm động phòng bị chính tay mình giết chết.”
“Nhưng rõ ràng là mình sẽ không làm ra chuyện điên rồ không có nhân tính đó, có một thê tử hoàn mỹ yêu thương mình như vậy, đầu óc có vấn đề mới làm thế chăng?”
“Hơn nữa căn cứ theo sự việc mà Nguyệt Minh Không đã trải qua, lúc đó có lẽ do bản thân bị ma tính khống chế, cũng chính là vào thời điểm này không hề có hệ thống thức tỉnh và ký ức của kiếp trước…”
Rất nhanh, Cố Trường Ca cũng hiểu ra rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua đỉnh núi.
Sau đó hắn hóa thành cầu vồng cũng rời khỏi đây.
Nếu đã tìm ra nguyên nhân rồi, vậy thì sự việc cũng sẽ có không ít cách giải quyết.
“Kể ra thì thứ mà ma tính này tạo ra, đã chống ta nhiều lần như vậy rồi. Có điều nói như vậy thì, cũng không phải là không có cách, dù sao thì họa cũng có thể ném cho ma tâm.”
“Có điều Nguyệt Minh Không đã trải qua một lần, lần này rõ ràng sẽ không dễ dàng mà tin ta như vậy.”
“Trong khoảng thời gian đó đã có nhiều chuyện xảy ra, căn bản là ta cũng không rõ nữa…”
Cố Trường Ca vừa quay về chủ điện, vừa đang suy nghĩ đối sách trên đường đi.
Đương nhiên cũng không phải không có cách giải quyết, dù sao thì từ phản ứng của Nguyệt Minh Không cho thấy, trước đó nàng thật sự đã rất yêu hắn.
Có điều hiện giờ thì chưa chắc.
Mà nếu như nữ nhân đã hận nam nhân, thì sẽ hận đến điên cuồng.
Hận đến thấu xương, chứ không phải chỉ nói nói vài câu là thôi.
Nguyệt Minh Không lại còn là người trọng sinh, dựa vào tiên đoán trước có thể chiếm được tiên cơ ở khắp nơi, rất khó đối phó.
Càng khỏi cần nói nàng chắc chắn rất hiểu hắn.
Trong lòng Cố Trường Ca áng chừng, ưu thế lớn nhất hiện giờ của hắn chính là hệ thống và bản thân hắn, ngoài ra là những biến số liên quan tới cơ thể hắn.
Bởi vì hiện giờ tất cả đều do hắn khống chế, ma tính đã được giải quyết từ lâu rồi.
Nếu như chỉ cần Nguyệt Minh Không còn yêu hắn, vậy thì rất nhiều việc sẽ được giải quyết một cách dễ dàng.
Đến lúc đó, không chỉ có thể có được số lượng lớn giải thưởng hệ thống, còn có một thê tử trùng sinh, đây hoàn toàn là cuộc làm ăn không hề lỗ.
Cũng có khả năng là Nguyệt Minh Không hiện giờ đang nghĩ trăm phương ngàn kế để giết hắn.
“Nguyệt Minh Không không hề biết ta của hiện tại với ta lúc đầu giết chết nàng khác nhau hoàn toàn, vì vậy nàng chỉ hoài nghi hành vi hiện giờ của ta đều là lừa gạt nàng…”
“Nàng rất cảnh giác…”
“Mặt khác, sở dĩ Nguyệt Minh Không giống như hôm nay, tiếp tục giả làm bộ dạng trước đây ở trước mặt ta, có lẽ là thấy hành vi của ta hoàn toàn khác so với những gì nàng đã trải qua, vì vậy mới suy đoán ta cũng trùng sinh quay về giống nàng.”
“Nàng lo lắng ta nhìn ra được thân phận trùng sinh của nàng, thế nhưng vào giây phút cuối cùng vì câu nói đó, thực sự là kìm lòng không được, liền bỏ đi…”
Cố Trường Ca rất nhanh đã móc nối sự việc lại một cách rõ ràng.
Trong đó việc khiến hắn cảm thấy khó giải quyết nhất chính là Nguyệt Minh Không sẽ không dễ dàng tin lời hắn nói.
Mặc cho hắn giải thích đủ kiểu, nói hắn của hiện tại khác với người ban đầu đã giết nàng, nói hắn lúc đó là do ma tính khống chế cơ thể nên mới làm như vậy… Rõ ràng, nàng chắc chắn sẽ không tin.
Mà ngược lại tình hình sẽ càng tồi tệ hơn, cảm thấy Cố Trường Ca vẫn muốn lừa nàng.
Kể từ đó, sự việc cũng trái với ý nguyện.
Vì vậy… Cố Trường Ca cảm thấy cũng không cần phải giải thích.
Cách tốt nhất là như trước, giả vờ không biết thân phận trùng sinh của nàng.
Còn về việc làm thế nào, hắn rất rõ, tất cả đều đã được lên kế hoạch chu toàn.
…
Trong đại điện.
Cố Lâm Thiên đang bàn chuyện với Nguyệt Hoàng, vui vẻ mỉm cười, rõ ràng là rất vui, nhưng lại thấy Nguyệt Minh Không mắt đỏ au từ bên ngoài đi vào.
Giống như là đã khóc vậy.
Cố Lâm Thiên chau mày, khuôn mặt lộ ra vẻ tức giận, hỏi: “Minh Không, chuyện gì vậy? Tên nhãi Trường Ca lại ức hiếp con sao? Đã xảy ra chuyện gì rồi, nói cho bá phụ nghe, bá phụ sẽ thay con giáo huấn nó.”
Hẳn là hắn cũng biết, trước đó Cố Trường Ca đối xử với Nguyệt Minh Không rất lạnh nhạt, không thèm quan tâm, việc ức hiếp Nguyệt Minh Không cũng là bình thường.
Hắn và mẫu thân của Cố Trường Ca rất hài lòng với cô con dâu tương lai này, đương nhiên không thể trơ mắt đứng nhìn con trai mình ức hiếp người ta.
Mà bây giờ Cố Trường Ca có nói trước là do ma tính khiến cho tính cách như vậy, giờ có lẽ sẽ không thế nữa.
Thế đây là vì sao?
“Minh Không, chuyện gì vậy?” Nguyệt Hoàng thấy con gái mình có chuyện, bèn hỏi.
Biểu hiện của Nguyệt Minh Không gần đây khiến cho hắn rất chú ý, rất hài lòng và vui mừng.
Vì vậy cũng quan tâm đến Nguyệt Minh Không nhiều hơn trước.
Hết chương 111.
Chương 112 Nắm tay
Tâm trạng của Nguyệt Minh Không đã bình thường trở lại, khuôn mặt tươi cười, lắc đầu, nói: “Bá phụ và phụ hoàng lo lắng quá rồi, Trường Ca không có ức hiếp con, chỉ là con đang nghĩ tới chuyện trước kia, hơi buồn, con thật có lỗi vì đã thất lễ trước mặt bá phụ.”
“Hừ! Cái thằng nhóc Trường Ca này, thật là quá đáng! Minh Không con đừng có bênh nó, nếu không sau này thành thân rồi, nó lại cứ ức hiếp con…”
Cố Lâm Thiên nghe thấy vậy, có chút bất đắc dĩ bèn thở dài, càng có chút hận Cố Trường Ca không giữ hình tượng.
Một đứa con dâu hiền lành như Nguyệt Minh Không tìm ở đâu ra chứ?
Thủ đoạn máu lạnh, tương lai thậm chí còn nắm giữ vận mệnh Vô Song Tiên Triều, hẳn là một vị nữ đế tuyệt thế.
Thiên Chi Kiều Nữ của thượng giới giống như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể, thế nhưng có ai có thể sánh với nàng chứ?
Kết quả là Cố Trường Ca không những không trân quý mà còn khiến nàng rơi lệ, ức hiếp nàng, quả là đáng đánh!
Bình thường mặc dù Cố Lâm Thiên đã quen nuông chiều Cố Trường Ca, thế nhưng lúc này cũng không tránh khỏi tức giận.
Sau khi thành thân sao?
Nguyệt Minh Không nghe thấy câu này, cười cười, sau đó khẽ lắc đầu, không nói thêm gì.
Chỉ e là từ nay về sau, trong mắt Cố Trường Ca sẽ không có nàng nữa, sẽ càng nhanh chóng ghét bỏ nàng.
Bí mật hiện giờ của nàng đã bị Cố Trường Ca biết được.
Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho người khác biết được nhiều bí mật của mình sống sót trên thế gian này, cho dù nàng là vị hôn thê của hắn cũng không được.
“Hóa ra Minh Không ở đây, sức khỏe đã tốt hơn nhiều chưa?”
Lúc này ngoài điện đột nhiên vang lên giọng nói của Cố Trường Ca.
Trong sự ôn nhu hình như còn đem theo vài phần quan tâm.
Cơ thể Nguyệt Minh Không đờ ra một chút, có chút giống như gặp kẻ địch giá lâm.
Có điều rất nhanh đã lại trở nên yên tâm.
Dù sao thì trước mặt phụ thân của Cố Trường Ca và phụ hoàng, cho dù hắn có muốn giết nàng, cũng không thể động thủ.
“Trường Ca, chuyện gì vậy? Ngươi lại ức hiếp Minh Không phải không? Lại còn làm nàng khóc nữa?”
Ngay lúc này, Cố Lâm Thiên chau mày, bắt đầu khiển trách Cố Trường Ca.
Hắn làm ra tư thế nếu Cố Trường Ca không trả lời cho đàng hoàng, hắn sẽ ra tay giáo huấn đứa con bất hiếu này một trận.
Cố Trường Ca nghe thấy lời này, vẻ mặt khẽ ngây ra, sau đó liền bật cười, nói: “Phụ thân, người đang nói gì vậy? Sao ta có thể ức hiếp Minh Không chứ? Nàng là thê tử tương lai của ta, ta thương nàng còn không hết, sao có thể ức hiếp nàng được?”
Nói rồi, hắn đã đi đến bên cạnh Nguyệt Minh Không nắm lấy tay nàng một cách rất tự nhiên.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, tinh tế không tỳ vết.
Từ đầu đến cuối, người của Nguyệt Minh Không đều căng cứng.
Nàng có chút khó hiểu với hành động của Cố Trường Ca.
Là chuẩn bị làm bộ dạng rất ân ái với nàng ở trước mặt hai người kia, để lừa phụ thân của hắn sao?
Có điều nàng phát hiện ra từ lúc hai người ở hai thế giới quay về đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Trường Ca nắm tay nàng.
Trong đầu ong lên.
“Hừ, vậy còn tạm.”
Cố Lâm Thiên thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, rồi mới chịu thôi.
“Người đã đỡ mệt hơn chưa? Vừa rồi đột nhiên thấy sắc mặt nàng không khỏe, sao lại giống như khóc vậy?”
Cố Trường Ca nhìn về phía Nguyệt Minh Không đang có chút gượng gạo kia, giống như cảm nhận được trạng thái hiện tại của nàng.
Giọng nói dịu dàng, khuôn mặt anh tuấn thần nhã, khẽ hỏi.
“Ta rất khỏe, Trường Ca ngươi không cần lo lắng.”
Nghe thấy giọng nói của Trường Ca có chút quan tâm, trong lòng Nguyệt Minh Không hơi ngạc nhiên, thế nhưng ngoài mặt lại nở nụ cười tự nhiên.
Chí ít không thể để lộ ra điều bất thường trước mặt mọi người.
Nàng lại muốn xem xem Cô Trường Ca hiện giờ muốn giở trò gì.
Nàng sẽ không mắc bẫy nữa đâu.
Chỉ có điều vẻ mặt hiện giờ của hắn cũng thật sự là hiếm thấy, kiếp trước luôn lấy bộ mặt lạnh lùng để gặp người khác, từ lúc nào đã trở nên ấm áp như vậy.
Nếu như đây mới là con người thật sự của hắn vậy thì tốt biết bao.
Trong lòng nàng có chút tự giễu, thế nhưng càng nhiều hơn lại là coi thường.
Đương kim hoàng chủ của Vô Song Lâm Triều giáng lâm, Cố gia đương nhiên phải tổ chức yến tiệc ăn uống linh đình, chủ và khách đều vui vẻ, cảnh tượng náo nhiệt hòa thuận.
Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không cùng sánh vai tham dự yến tiệc, trông rất xứng đôi, giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, khiến cho không ít tộc nhân trẻ tuổi ngưỡng mộ vô cùng.
Đồng thời trong lòng bọn hắn cũng thầm mắng loại hỗn đản như Cố Trường Ca vốn không xứng với Nguyệt Minh Không.
Dĩ nhiên, thực lực của Cố Trường Ca thì họ rất rõ, lúc đầu tất cả mọi người hợp lực lại cũng không đánh lại hắn.
Hiện giờ đương nhiên là càng không dám nói gì, cùng lắm cũng chỉ oán thầm vài câu.
Rất nhanh, yến hội đã kết thúc, mọi người cũng rời đi.
Nguyệt Minh Không uống rất nhiều rượu, sắc mặt đỏ bừng, lúc này cũng đứng dậy, muốn đi về phía điện mà Cố gia sắp xếp cho nàng để nghỉ ngơi.
Lúc này, Cố Trường Ca lại giữ nàng lại, vẻ mặt tự nhiên, cười nói: “Minh Không nàng định đi đâu vậy? Ánh trăng đêm nay có vẻ rất đẹp, ta thấy rất thích hợp để ngắm một chút.”
Cả người Nguyệt Minh Không đờ ra.”
“Ha ha ha, thanh niên trẻ đúng là có chút sung mãnh”
Mấy người Nguyệt Hoàng, Cố Lâm Thiên thấy vậy cũng mỉm cười, sắc mặt thoải mái hẳn, sau đó rời khỏi đây.
Hành động này của Cố Trường Ca, đối với họ mà nói là có chút mạo muội, có điều đã uống chút rượu rồi, cộng thêm việc còn là thanh niên trẻ, vậy nên vẫn có thể hiểu được.
Ở đây, ngay tức khắc đã trở nên yên tĩnh.
Chỉ còn có hai người Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không.
“Đêm dài đằng đẵng, vì sao Minh Không lại vội vã rời đi, không cùng vi phu uống thêm vài ly?”
Còn giọng nói của Cố Trường Ca cũng nhẹ nhàng cất lên.
Hết chương 112.
Chương 113 Ngươi định làm gì?
Khuôn mặt Nguyệt Minh Không lạnh lùng tâm trạng, không hề giả vờ đoan trang như trước đó, thời khắc này nàng giống như một tôn nữ đế.
Nàng bật cười thành tiếng: “Cố Trường Ca, giờ người cũng đi hết rồi, ngươi không cần phải giả bộ nữa đâu…”
“Ta không biết vì sao nàng lại thay đổi như bây giờ, hay là nói trước đây nàng giả vờ quá giỏi? Khiến ta không cảm nhận được nàng nhiều thủ đoạn như vậy.”
Giống như thể nghe không hiểu nàng nói gì, Cố Trường Ca vẫn ngồi trước bàn rượu, vẻ mặt rất thờ ơ.
Nghe thấy lời này, Nguyệt Minh Không đột nhiên ngây ra, có chút không hiểu ý của Cố Trường Ca.
Bản thân nàng hiện giờ thay đổi sao? Ý chỉ chuyện xảy ra nửa năm nay sao?
Xem ra Cố Trường Ca không hề biết chuyện nàng trùng sinh.
Vậy hiện giờ hắn thăm dò là để nhìn ra sự thay đổi của nàng sao?
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Cố Trường Ca cũng không giống như nàng nghĩ, cũng cùng nàng trùng sinh.
Nếu không hắn tuyệt đối sẽ không để lộ nguyên hình, lại hỏi nàng những câu như vậy.
Thế nhưng chính vào lúc này, Nguyệt Minh Không đột nhiên mặt biến sắc, cảm nhận được uy áp đáng sợ, xuất hiện từ trong không trung.
Cố Trường Ca ra tay phía nàng.
Vù!
Kịp phản ứng lại, nàng cũng nhanh chóng ra tay, trong tay vặn ấn, toàn thân xuất hiện hào quang chói lóa, từng phù văn hội tụ lại giữa lòng bàn tay, hóa thành một nguyệt ấn đáng sợ, bắn về phía trước.
Nửa năm trở lại đây, nàng luôn tìm kiếm cơ duyên, tu vi đã đột phá được Phong Hầu Cảnh đỉnh phong, thậm chí chỉ thiếu chút nữa thôi thì chân đã có thể bước vào Phong Vương Cảnh rồi.
Thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó tin nhất đó chính là tu vi của Cố Trường Ca lại còn cao hơn nàng.
Thế nhưng nàng nhớ rất rõ, kiếp trước Cố Trường ca chẳng qua chỉ là cấp Phong Hầu Cảnh mà thôi.
Có điều nàng cũng trấn tĩnh lại, Cố Trường Ca có rất nhiều thủ đoạn, nàng đều biết, luôn đề phòng, sẽ không trúng kế hắn.
“Phong Hầu Cảnh Đỉnh Phong, Minh Không có vẻ như nàng đang giấu vi phu rất nhiều chuyện.” Cảnh này khiến Cố Trường Ca có vẻ kinh ngạc.
Sau đó dơ tay lên, một văn lộ màu vàng kim xuất hiện, hóa thành làn sóng động hào hùng như biển cả, chặn Nguyệt Minh Không lại.
Đồng thời, bàn tay hắn hướng về phía trước, thi triển thiên phú trong không trung, vù một tiếng, ngay lập tức bàn tay đã khống chế màn không trung phía trước.
…
“Cố Trường Ca… Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!”
Ngay tức khắc, Nguyệt Minh Không đột nhiên hô lên.
Chỉ cả thấy toàn thân bị siết lại, không trung giống như bị đóng băng, nàng bị Cố Trường Ca ôm chặt lấy.
Vẻ mặt dịu dàng sớm đã không còn thấy trên khuôn mặt hắn, mà thay vào đó là sự lạnh lùng mà nàng đã từng biết đó, mang theo chút bỡn cợt.
“Không hay rồi…”
Trong lòng Nguyệt Minh Không run lên.
Không ngờ Cố Trường Ca lại có thể ảnh hưởng tới hư không, thủ đoạn này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng.
Rất nhanh, trong đầu nàng đột nhiên có hào quang tỏa sáng, có một người tí hon màu vàng kim xuất hiện, vô cùng chói lóa, trong miệng phát ra âm thanh, muốn giết chết Cố Trường Ca.
Tuy nhiên Cố Trường Ca sớm đã có chuẩn bị, trong đầu cũng có hào quang tỏa sáng, đáy mắt màu đen tuyền lạnh lẽo, toàn thân ma khí quấn quanh, trực tiếp ngăn cảm mật thuật này.
Vẻ mặt của Nguyệt Minh Không trở nên đờ ra.
Thủ đoạn mà Cố Trường Ca dùng, đều nằm ngoài dự liệu của nàng, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy ở kiếp trước.
Điều này khiến cho nàng không kìm được mà trở nên nghi ngờ, Cố Trường Ca ở kiếp trước và Cố Trường Ca ở trước mặt này là cùng một người sao? Hay là đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
“Minh Không, đến bây giờ, nàng vẫn không chịu thẳng thắn với vi phu sao?”
Cố Trường Ca hỏi một câu đầy ẩn ý, không hề có ý tiếp tục ra tay.
Nguyệt Minh Không chau mày, rất nghi ngờ, không rõ vì sao Cố Trường Ca đột nhiên không ra tay nữa.
Theo nàng thấy, con người Cố Trường Ca nếu như chưa đạt được mục đích thì sẽ không buông tay.
Lẽ nào mục đích hôm nay của hắn, thực sự chỉ muốn biết thay đổi của bản thân trong nửa năm gần đây sao?
Nghĩ thông được điểm này, Minh Nguyệt Không cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cũng dứt khoát nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng nói thẳng với ngươi, Cố Trường Ca, ta của trước đây đều là vì muốn lấy lòng ngươi nên mới làm như vậy.”
“Giờ ta không muốn làm vậy nữa, người như ngươi, vốn là kẻ ý chí sắt đá, sẽ không dễ bị người khác làm rung động, ta sao phải khổ sở làm khó bản thân chứ?”
Lời này nửa giả nửa thật, vừa hay cũng có thể che giấu đi chân tướng nàng trùng sinh.
Trong lòng Cố Trường Ca kìm không được mà muốn khen ngợi cho sự thông minh của nàng, nhưng sắc mặt lại không có chút thay đổi nào.
“Ủa, sao nàng lại biết ta không bị người khác làm rung động chứ?” Hắn hỏi.
Nguyệt Minh Không dãy dụa ở trong lòng hắn, thế nhưng lại phát hiện ra mình không thoát ra được, cũng chẳng thèm động đậy nữa.
Nghe tới đây, nàng càng không thèm để ý tới Cố Trường Ca.
Kiếp trước nàng dùng tính mạng để chứng minh cho kết quả này, lẽ nào còn phải nói thêm gì sao?
Có điều nghĩ tới Cố Trường Ca không trùng sinh cùng nàng, trong lòng Nguyệt Minh Không thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dạng hiện giờ của Cố Trường Ca mới chính là Cố Trường Ca mà nàng đã từng biết.
Bộ dạng ôn hòa gì trước đó quả nhiên đều là giả, chỉ muốn lừa gạt để nàng nói ra chân tướng.
May mà nàng cao tay hơn, dùng cách nói này để làm lu mờ quá khứ, không để lộ ra bí mật trùng sinh.
“Xem ra vi phu lại là kẻ như vậy ở trong lòng nàng, mấy năm nay Minh Không nàng lại giấu ta kín thật. Điều này khiến ta có chút khó chịu.”
Cố Trường Ca nói rồi mỉm cười.
“Cố Trường Ca, tính cách ngươi ra sao, bản thân ngươi còn không rõ sao?” Nguyệt Minh Không lạnh lùng nói. Dù sao cũng đã vạch mặt Cố Trường Ca rồi, nàng cũng chẳng thèm để ý gì nữa.
Trong Cố Gia, nàng đoán Cố Trường Ca cũng không dám động thủ hay quát mắng nàng.
Nghe thấy lời này, Cố Trường Ca không hề bị dao động, liền đưa nàng vào trong cung điện.
Trên đường đi, rất nhiều tộc nhân nhìn thấy, đều không khỏi lộ ra nụ cười ấm áp.
“Cố Trường Ca, ngươi muốn làm gì?”
Lúc này, Nguyệt Minh Không lại có chút hoang mang, đầu óc rối như tơ vò.
“Đêm dài đằng đẵng, nàng nói còn có thể làm gì?”
Cố Trường Ca đáp.
Hết chương 113.
Chương 114 Một đêm yên tĩnh
Đầu óc Nguyệt Minh Không trở nên trống rỗng.
Nàng đã dùng trăm phương ngàn kế để nghĩ ra được các thủ đoạn mà Cố Trường Ca sẽ dùng để đối phó với mình, thế nhưng không ngờ hắn lại làm như vậy.
Kiếp trước, chẳng phải hắn rất ghét nàng sao?
Ngay đến cả đụng hắn cũng chẳng thèm đụng một cái, nếu không thì cũng sẽ không ngay trong đêm động phòng lại lỡ giết chết nàng một cách tàn nhẫn như vậy.
Thời khắc này, đầu óc của Nguyệt Minh Không rất rối.
Tâm trạng từ lúc trùng sinh tới nay, ngay lập tức đã trở nên loạn hơn.
Đầu nàng có nhiều thủ đoạn cũng chẳng có tác dụng gì khi đối mặt với Cố Trường Ca.
Chỉ thấy Cố Trường Ca bế nàng nằm ở trên chiếc giường sâu trong đại điện.
Nguyệt Minh Không trở nên căng thẳng.
Vốn là người của hai kiếp, vẫn chưa từng gặp cảnh tượng thế này.
Cố Trường Ca hắn vì sao lại làm như vậy chứ?
Thời khắc này nàng hoàn toàn không hiểu được, vì theo tính cách của Cố Trường Ca mà nàng từng biết, hắn không thể làm như vậy.
Lẽ nào thật sự là khi nàng trùng sinh quay trở về đã khiến cho rất nhiều chuyện xảy ra thay đổi sao?
Bao gồm cả Cố Trường Ca cũng vậy?
Hoặc là nàng của kiếp trước đã đối xử tốt, nịnh nọt hắn, hắn đều tỏ ra khinh thường lạnh lùng, thực sự người mà hắn thích là dáng vẻ hiện tại của nàng chăng?
Trong lòng xuất hiện những suy nghĩ như vậy khiến cho đầu của Nguyệt Minh Không càng choáng váng hơn, quả thật là nàng không hiểu nổi suy nghĩ của Cố Trường Ca, hoàn toàn không nhìn thấu được tâm tư của hắn.
“Minh Không, ta cảm thấy có lẽ là nàng có hiểu nhầm gì đó với vi phu?”
Cố Trường Ca mỉm cười, ngắm nhìn dung nhan tuyệt sắc đó của Nguyệt Minh Không, trong đôi mắt có một ý vị khiến nàng khó mà có thể tin tường được.
“Cố Trường Ca ngươi...”
Thời khắc này, tâm trạng của Nguyệt Minh Không vô cùng phức tạp.
Chẳng muốn quản thêm, dù sao nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.
Nàng đương nhiên là hận Cố Trường Ca đến thấu xương, thế nhưng cũng yêu hắn đến mù quáng.
Một đêm yên tĩnh.
...
Ngày hôm sau.
Lúc Cố Trường Ca tỉnh dậy, Nguyệt Minh Không đã không ở trong điện nữa.
Hắn quan sát chiếc giường đã được dọn dẹp gọn gàng, chăn mền ở phía trên có lẽ đã được Nguyệt Minh Không lấy đi rồi.
Cùng lúc đó, tín hiệu nhắc nhở của hệ thống ở trong não bộ của hắn vang lên.
“Tinh, khí vận chi nữ Nguyệt Minh Không đã rung động, điểm khí vận tăng thêm năm trăm điểm, giá trị khí vận tăng hai nghìn năm trăm điểm.”
Nghe thấy âm thanh báo hiệu này.
Biểu hiện của Cố Trường Ca có một sự tinh tế, sau đó không khỏi mỉm cười.
Sự việc đương nhiên cũng giống hệt với dự đoán của hắn, Nguyệt Minh Không chắc chắn đang nghi ngờ việc con người của hắn mà nàng từng gặp trước đây khác với giờ đây, ví dụ như hắn không hề xấu đến mức độ đó.
Đối với nữ nhân mà nói, cho dù là cảm tính hay lí trí, đều có chung một điểm, đó chính là nghi ngờ một cách vô căn cứ.
Còn về phần vì sao lại nghi ngờ vô căn cứ, chỉ cần để nàng phát hiện ra một chút dấu vết để lại, thì nàng có thể đoán được ra nhiều chuyện hơn.
Đạo lý này rất giống với cái gọi là suy diễn.
Nguyệt Minh Không đương nhiên cũng không phải là ngoại lệ.
“Phiền toái nhỏ tạm thời được giải quyết rồi, có điều muốn giải quyết được triệt để, vẫn cần một khoảng thời gian dài...”
Trong lòng Cố Trường Ca vừa suy nghĩ vừa rời khỏi đại điện.
Nguyệt Minh Không cứ luôn né tránh hắn, cho dù là trong yến tiệc hay là trước khi rời đi, đều không thấy xuất đầu lộ diện.
Cố Trường Ca cũng không ngạc nhiên về việc này.
Nàng có thể tránh hắn được bao lâu chứ?
Tục ngữ có câu, tránh được một khắc, nhưng không tránh được cả đời, ngày tháng còn dài, hắn chẳng vội chút nào.
Mặt khác, Cố Trường Ca cũng đang chuẩn bị trở về Đạo Thiên Tiên Cung, nói ra thì hắn cũng đã rời đi hơn nửa năm rồi, thân là truyền nhân của Đạo Tiên Thiên Cung, sau lưng có Trường Sinh Cố Gia chống lưng, không ai dám nói thêm lời nào.
Thế nhưng không thể thiếu những lời bàn tán to nhỏ sau lưng.
Hơn nữa so với Cố gia, thế lực của Đạo Thiên Tiên Cung càng phức tạp hơn, dường như mỗi nhân vật nắm quyền, sau lưng đều có bóng dáng của những đại thế lực khác.
Tại Đạo Thiên Tiên Cung, chính là hình ảnh thu nhỏ của các đại thế lực của thượng giới đang đánh cờ.
...
Cùng lúc này, Vô Song Tiên Triều đang trên đường quay về Tiên Đô.
Một cỗ xe kéo hắc kim do thần điểu phượng hoàng chín đầu kéo, Nguyệt Minh Không ngồi khoanh chân ở bên trong, tâm trạng có chút hồi hộp, có vẻ như đang có tâm sự.
Thị nữ phụ trách hầu hạ nàng đứng ở bên cạnh cứ nơm nớp lo sợ, không dám nói gì.
Sáng nay lúc nhìn thấy Nguyệt Minh Không, trạng thái của nàng trông rất lạ.
Vừa giống như đang nghiến răng nghiến lợi, lại giống như sầm mặt, hoàn toàn khác với một đế nữ với vẻ lạnh lùng uy nghiêm, nắm trong tay đại quyền, cao cao tại thượng.
Điều này khiến lòng nàng càng thêm e sợ, sợ lỡ lời thì sẽ khiến nàng tức giận.
Trước đó, Nguyệt Minh Không vì để đoạt được vị trí trữ đế, đã sử dụng những thủ đoạn rất máu lạnh, người bên cạnh chết một đống, hơn nữa không hỏi nguyên do, chỉ nói một câu mà họ không sao tin nổi.
Điều này khiến nàng vô cùng kinh sợ, sợ một ngày nào đó mình sẽ có kết cục như vậy.
Trước đó Nguyệt Minh Không chưa từng như vậy.
Lúc này, hình như Nguyệt Minh Không có vẻ hơi mệt rồi, vuốt vuốt lông mày, giọng nói mang theo sự uy nghiêm, hỏi: “ Hoài Nhi, ngươi cảm thấy Trường Ca thiếu chủ là người như thế nào?”
Nghe thấy lời này, nha hoàn tên Hoài Nhi ngay lập tức đã sợ hãi.
“Trữ đế, cái này... Cái này nô tỳ không dám nói.” Giọng nàng lúc nói đầy run rẩy.
Ở trước mặt Nguyệt Minh Không, ở sau lưng bàn luận về phu quân tương lai của nàng, chỉ e là nàng chán sống rồi.
Hết chương 114.
Chương 115 Một đóa hoa đào
Chương 115. Một đóa hoa đào
“Không sao, ta cho phép ngươi nói.”
Nguyệt Minh Không lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Nghe thấy vậy, Hoài Nhi cắn răng, nói: “Theo như nô tỳ thấy, Trường Ca thiếu chủ rất thông minh tài giỏi, tương lai sẽ sẽ thống trị cả Trường Sinh Gia, rất hợp với trữ đế người, chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.”
“Mặc dù ngoại giới không ít tin đồn về Trường Ca thiếu chủ, nói ngài ấy lạnh lùng vô tình, khó mà giao lưu, thế nhưng tối qua nô tỳ lại thấy Trường Ca thiếu chủ tính tình hòa nhã, cho dù là đối với ai cũng rất ôn hòa, đều khiến cho mọi người cảm thấy thoải mái...
“Những tin đồn đó có lẽ là sai rồi.”
Nghe thấy vậy, Nguyệt Minh Không khua tay trực tiếp ngắt lời nàng, cũng không tin, sắc mặt lại càng lạnh lùng thâm thúy hơn.
Tính tình ôn hòa sao? Đó chẳng qua chỉ là Cố Trường Ca diễn ở trước mặt mọi người thôi.
Lại còn hòa nhã sao? Đêm qua nàng chẳng cảm thấy vậy chút nào.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Minh Không kìm không được mà siết chặt chiếc chăn ở trong tay, phía trên có một giọt hoa đào đỏ thắm rất chói mắt.
“Cố Trường Ca, ta phát hiện ra cho dù ta đã là người của hai kiếp, cũng chẳng thể nhìn thấu được ngươi...”
Biểu hiện của Nguyệt Minh Không trông rất phức tạp.
Chuyến đi tới Cố gia lần này, đã xảy ra quá nhiều việc mà nàng không ngờ tới, vốn tưởng có thể dự.
Thế nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra chính nàng mới là người bị hắn chơi đùa
Ưu thế trùng sinh của nàng, lại không thể chiếm được chút ưu thế nào ở trước mặt của Cố Trường Ca.
“Có điều như vậy thì có sao chứ, ta sẽ không cam tâm như vậy, Cố Trường Ca ngươi đã gây tổn thương cho ta, ta sẽ trả lại cho ngươi...”
...
Tại Tiên Khí Chi Địa của ngoại vực ở Thượng Giới.
Đây là một dãy núi nguyên thủy hùng vĩ rộng lớn, cổ thụ rợp trời, dây leo đan chéo vào nhau, mỗi một cái cây đều sừng sững như một ngọn núi nhỏ ở đó.
Sương mù nhàn nhạt bao trùm lấy cả bầu trời khiến cho nơi đây càng thêm cổ xưa mênh mông.
Rất nhiều hung thú đáng sợ đều ngang qua nơi đây, gầm lên những tiếng ầm ầm, giống như thời khai thiên lập địa.
Diễm Cơ đã đến nơi sâu thẳm...
Lúc này nàng đang đứng ở trên một cây đại thụ cao chạm trời.
Lúc tất cả hung thú đi ngang qua bên ngoài đều vô cùng thận trọng, ngay đến cả tiếng bước chân cũng không khỏi chậm rãi.
Khi chúng nhìn thấy thôn trang nhỏ đó, thần sắc vô cùng tôn kính và sợ hãi.
“Sao công tử lại biết ở trong nơi sâu thẳm của Tiên Khí Chi Địa này lại có một thôn trang nhỏ thần bí như vậy, còn cả cây đào thần bí ở bên ngoài kia nữa...”
“Sao lại giống với cây đào ở trong lời đồn vậy, chẳng phải là nó đã biến mất từ rất nhiều kỷ nguyên trước rồi sao?”
Vẻ mặt Diễm Cơ đờ ra, thận trọng giấu đi khí tức toát ra từ cơ thể.
Mặc dù nàng đã là cấp Đại Thánh Cảnh, thế nhưng lúc này, vẫn cảm nhận được sự hãi hùng khiếp vía, không thể không thận trọng.
Cho dù xét về phương diện nào, thì đào thôn đó đều toát lên khí tức thần bí.
Điều quan trọng nhất là trước khi nàng rời đi, Cố Trường Ca dặn dò nàng có gì không đúng thì phải lập tức sử dụng phá vực phù để rời đi, không cần do dự.
Vù
Đột nhiên, mặt Diễm Cơ biến sắc, nàng nghe thấy được tiếng phá không cực nhanh, sau một khắc vẫn còn ở phía chân trời, ngay sau đó đã ở trước mặt nàng.
Đó là một đóa hoa đào, ánh sáng lung linh, sáng chói vô cùng, thế nhưng giờ khắc này lại giống như một thanh tiên kiếm tối thượng, kiếm khí mù mịt đáng sợ có thể phá vỡ tinh hà, hướng về phía nàng.
Ầm!
Không trung ngay lập tức bị phân tách để lộ ra một rãnh lớn đen ngòm trông vô cùng đáng sợ.
Loại năng lượng này vô cùng đáng sợ, đã vượt qua mức độ phản kháng của nàng.
Sắc mặt Diễm Cơ tái mét, không hề do dự.
Trong tay nàng xuất hiện thêm một vật, đó chính là phá vực phù tràn ngập phù văn thần bí.
Vù!
Thôi động phá vực phù!
Không gian trước mắt trở nên mơ hồ,tiếp sau đó mở ra một thông đạo không gian, Diễm Cơ vội vàng chạy vào trong đó.
Phản ứng của nàng rất nhanh.
Thế nhưng vẫn phải kêu lên một tiếng,nàng phun ra một ngụm máu tươi, khi kiếm quang hạ xuống, không gian sau lưng nhanh chóng sụp đổ, ngay lập tức đã vỡ vụn.
Vì vậy nàng cũng bị thương rất nặng.
Vẫn may thừa dịp này, thân ảnh của Diễm Cơ cũng nhanh chóng đi ra rồi, biến mất từ khoảng không gian này.
Tại nơi cách đó xa vạn dặm, trong một không gian khác, thân ảnh của Diễm Cơ lại một lần nữa xuất hiện, cảm nhận được làn sóng xung kích đã bị bỏ lại sau lưng, nhưng vẫn còn sợ hãi, người toát mồ hôi lạnh.
“May mà có phá vực phù mà công tử đưa, nếu không thì hôm nay có lẽ phải bỏ mạng ở đây, Tiên Khí Chi Địa này thật đúng là thần bí khó lường.”
“Xem ra công tử nói phải chú ý, có lẽ là đào thôn này, phải quay về phục mệnh cho công tử mới được.”
Nghĩ đến đây, ngay lập tức, thân ảnh của Diễm Cơ đã biến mất, đi về phía nội vực.
Thượng giới mênh mông vô ngần, một nhân vật cấp Đại Thánh Cảnh như nàng muốn vượt qua ngoại vực cũng không biết cần bao nhiêu thời gian.
Trong lúc đó chỉ có thể dựa vào trận văn không gian hoặc truyền tống trận, nếu không thì những tu sĩ bình thường cả đời này cũng đừng mong rời khỏi được khu vực này.
Một bên khác.
Bên ngoài đào thôn, cây đào cành lá um tùm kia đang khẽ rung rinh, hoa đào chói lóa mà diễm lệ, mỗi đóa hoa đều giống như được điêu khắc từ ngọc, ánh lên tia sáng vô cùng đẹp.
“Nếu nàng đã chạy thoát, xem ra là ta chủ quan rồi, vậy mà lại có được một tấm phá vực phù...”
“Trên người không hề có khí tức của Cố gia, có lẽ không phải là đến vì chuyện của Tiên Nhi, vậy thì sẽ là ai chứ?”
“Xem ra đào thôn yên tĩnh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bị phá rối rồi.”
Bên trong cây đào vang lên âm thanh êm tai, sau đó rất nhanh đã lại trở nên yên tĩnh
Hết chương 115.