Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 6 - Chương 34: Ngoại truyện: Chương 3: Tiệc ngắm hoa
Edit: susublue
Hôm sau, nắng sớm mới vừa chiếu vào thì một tiếng phịch trầm đục vang lên trong khuê phòng ……
Vân Li kéo chăn đến trước ngực, sau khi kiểm tra thân thể, phát hiện không có gì khác thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nhìn về phía nam nhân bị nàng đá xuống giường: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân yêu nghiệt đen lại, bò từ trên mặt đất lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nữ tử không biết điều kia: “Chẳng lẽ ngươi quên mất chuyện đêm qua rồi sao?”
Đêm qua…… Vân Li bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua này yêu nghiệt này mạnh mẽ biến nàng thành cái gối ôm, còn gọi nàng là nương…… Vân Li bất giác đen mặt xuống: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Nữ nhân, ngươi thật vô tình.” Yêu nghiệt nhếch môi nhìn về phía Vân Li, trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ý cười: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng chung chăn gối, ngươi trở mặt nhanh như vậy sao?”
Nói đến chuyện đêm qua Vân Li liền hận không thể chặt nam nhân này thành tám khối!
“Nam nhân, lập tức cút đi cho ta, nếu không……” Vân Li híp hai tròng mắt, cười âm hiểm nhìn nam tử yêu nghiệt.
Nam tử yêu nghiệt nghe vậy thì cười càng thêm mê hoặc lòng người: “Nữ nhân, ngươi đã khơi dậy hứng thú của bổn tọa rồi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi dễ dàng, ngươi nhớ kỹ tên của bổn tọa, Cung Kính, tối nay bổn tọa sẽ tiếp tục tới tìm ngươi.”
Hắn phất ống tay áo rồi bóng người màu đỏ liền biến mất khỏi phòng……
Nhưng mà, hai chữ Cung Kính lại hung hăng đâm vào trong lòng nàng, gây nên từng trận sóng dập dờn.
Không, không thể nào là hắn, hắn không giống nam nhân yêu nghiệt này, nhưng bây giờ hắn đang ở đâu? Vân Li hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời xa xăm rồi thở dài một tiếng rất nhỏ.
Đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, Vân Li liếc mắt nhìn lại thì liền thấy Vân Nguyệt Thanh lạnh lùng bước vào, mắt đẹp liếc về phía Vân Li: “Phu nhân Hộ Quốc tướng quân gửi thiệp mời, kêu chúng ta tới dự tiệc, ngươi lập tức chuẩn bị đi, thật không biết phu nhân Hộ Quốc tướng quân nghĩ gì mà lại mời kẻ quái dị như ngươi đi tham gia tiệc ngắm hoa, ta cảnh cáo ngươi, không được mở miệng nói chuyện ở Tướng Quân phủ, nếu ngươi dám làm mất mặt phủ Thừa tướng chúng ta thì ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Vân Nguyệt Thanh phất ống tay áo rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời khỏi phòng Vân Li.
Nhìn phương hướng Vân Nguyệt Thanh bỏ đi, Vân Li hơi híp mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh……
Hộ Quốc tướng quân phủ có địa vị cực kỳ cao ở Phượng Tường quốc, cho dù là hoàng đế cũng phải cho Hộ Quốc tướng quân vài phần thể diện, Tướng Quân phủ này tổ chức yến hội có thể những danh môn khuê tú và con cháu thế gia sẽ đến tham gia.
Nhưng mọi người đều sôi nổi suy đoán dụng ý của buổi tiệc ngắm hoa mà Tướng Quân phủ tổ chức, chẳng lẽ là vì muốn tìm nữ nhân cho Thiếu tướng quân sao? Ở Phượng Tường quốc này có ai không biết Thiếu tướng quân của Hộ Quốc tướng quân phủ chẳng những có dung mạo anh tuấn mà võ công lại còn siêu tuyệt, quan trọng nhất chính là đến giờ này vẫn độc thân, thậm chí ngay cả một tiểu thiếp thông phòng cũng không có, ở cái nơi thê thiếp thành đàn như Phượng Tường quốc này thì hắn đúng là một quái thai.
Cho nên đám nữ tử đến tiệc ngắm hoa này đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ có Vân Li là ăn mặc đơn giản, trên váy áo trắng như tuyết có điểm xuyến vài bông tuyết, thu hút ánh mắt của một đám người.
Nếu chỉ nhìn bóng người thì không khó có thể coi nàng là một tuyệt mỹ nữ tử, đáng tiếc sắc mặt nàng vàng như nến, giống như là do thiếu dinh dưỡng nhiều năm vậy, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ vàng như nến lại được khảm hai tròng mắt sáng ngời khác thường.
Đám con cháu thế gia vốn còn đang hứng thú nhìn dung mạo của nàng, nhưng rồi đều bất giác lắc đầu, không ngờ nữ tử có khí chất siêu phàm thoát tục kia lại là một con ma lem.
“Vân tiểu thư, đây không phải là tỷ tỷ ngươi sao?” Một nữ tử nhận ra Vân Li, không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Tỷ tỷ ngươi không phải đã bị thương do nhìn lén Tứ hoàng tử rồi sao? Sao còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây? Không phải là vì quyến rũ Tứ hoàng tử thất bại nên lại đánh chủ ý với Thiếu tướng quân đó chứ?”
Nữ tử này trang điểm diễm lệ, trên người mặc một bộ đầm màu đỏ rực, khuôn mặt trát một lớp son phấn thật dày, diễn*dafn;lle~quýdoon trông tái nhợt giống như người chết vậy, nàng ta làm bộ không biết gì rồi cố ý mở to cái mồm đỏ chót như máu ra, kinh ngạc thét chói tai thành tiếng.
Lập tức mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vân Nguyệt Thanh.
Vân Nguyệt Thanh đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Vân Li, nói: “Nàng ta không phải tỷ tỷ của ta, ta không có tỷ tỷ như vậy, hơn nữa chỉ bằng cái dung mạo này của nàng ta thì đến cả ăn mày còn khinh thường chứ huống chi là Tứ hoàng tử và Thiếu tướng quân kiệt xuất như vậy?”
Nàng vốn không hề muốn để tiện nhân này đến đây, không ngờ mới vừa tới đã hại nàng mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
“Các vị đều tới rồi sao?” Một giọng nói hào sảng rơi vào trong tai mọi người.
Trong phút chốc, mọi âm thanh ríu rít đều ngừng lại, mọi người nhìn về phía tiếng nói thì thấy phu nhân Hộ Quốc tướng quân đang đi về bên này. Vị phu nhân tướng quân này không giống những phu nhân ở các phủ đệ khác, bà ấy không có mặc áo vàng, đeo trang sức bạc, cũng không có cẩm y hoa phục[1] mà chỉ mặc y phục màu đỏ làm bằng vải thường, tóc được búi lên đơn giản, cả người đều có vẻ sôi nổi.
[1] cẩm y hoa phục: quần áo bằng gấm xa hoa, lộng lẫy
Phu nhân tướng quân ngừng lại, mỉm cười nhìn mọi người, nhìn chung quanh một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Vân Li.
“Hài tử.” Phu nhân tướng quân nhanh chân bước lên, cầm lấy tay Vân Li, tinh tế đánh giá nàng: “Con chính là nữ nhi của Thanh Vân muội muội đúng không? Không ngờ lâu như vậy không gặp mà con đã lớn như vậy rồi.”
Thanh Vân? Vân Li sửng sốt, hình như đó là tên mẫu thân đã mất của nàng.
Vân Nguyệt Thanh nắm chặt tay, ghen ghét trừng mắt nhìn Vân Li, Hộ Quốc tướng quân và phủ Thừa tướng không giống nhau, tuy rằng phủ Thừa tướng có chút thế lực ở triều đình nhưng lại chỉ là chút hư danh, còn trong tay Hộ Quốc tướng quân phủ lại nắm quyền cao, hoàng đế cũng không dám đắc tội.
Nàng tới tiệc ngắm hoa yến là vì muốn lấy lòng phu nhân tướng quân, ai ngờ lại bị ma lem này cướp đi sự nổi bật! Rốt cuộc ma lem này có cái gì tốt? Vì sao phu nhân tướng quân lại đối xử thân thiết với nàng ta như thế?
Nàng Vân Nguyệt Thanh có dung mạo kinh diễm và tài hoa đầy mình, so thế nào cũng ưu tú hơn ma lem này, phu nhân tướng quân nhìn thấy nàng hẳn phải vừa lòng mới đúng!
Phu nhân tướng quân hơi nhíu mày liễu lại, rồi lạnh lùng liếc nhìn Vân Nguyệt Thanh, ánh mắt sắc bén có chút ý cảnh cáo, rồi bà quay đầu lại nhìn Vân Li, cười dịu dàng: “Đi, Vân Li nha đầu, chúng ta đi nói chuyện riêng.”
Phu nhân tướng quân giữ chặt tay Vân Li, liếc mắt nhìn đám người còn lại: “Chư vị, bây giờ ở tướng quân phủ có trăm hoa đua nở, các ngươi có thể chậm rãi thưởng thức, bổn phu nhân đi trước.”
Dứt lời bà liền lôi kéo Vân Li bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, tới lúc này sao mọi người còn không biết tiệc ngắm hoa lần này được tổ chức vì nàng nữa? Vân Nguyệt Thanh lập tức ghen ghét đến đỏ cả mắt, ý muốn nói con ma lem như Vân Li thì có tư cách gì mà lọt vào mắt phu nhân?
Nàng sẽ cho phu nhân tướng quân biết trong hai nữ nhi Vân gia người ưu tú nhất chính là nàng, còn tiện nhân kia vốn chẳng là gì cả!
Trong phòng phu nhân, tướng quân kéo Vân Li ngồi xuống, hơi mỉm cười: “Vân Li nha đầu, ta và mẫu thân con đã từng kết nghĩa tỷ muội, nếu con không ngại thì hãy gọi ta một tiếng dì Hồng đi.”
Nói tới đây bà liền thở dài, nhớ tới nữ tử phong hoa tuyệt đại, dung mạo như thiên tiên kia thì trong lòng có hơi tiếc nuối.
Trong một lần tụ hội bà mới quen được Thanh Vân, lúc sau liền trở thành bằng hữu chí cốt, mà năm đó Vân thừa tướng đối xử với Thanh Vân cũng coi như không tồi, mọi chuyện đều lấy nàng ta làm chủ, ai ngờ Thanh Vân lại khó sinh mà chết, khi đó nàng còn ở biên quan đối địch, không thể chạy về đúng lúc được, bà cho rằng Vân thừa tướng vẫn yêu Thanh Vân sâu đậm như thế, sẽ đối xử tốt với nữ nhi của nàng, hiện giờ xem ra nam nhân đó quả thật là kẻ phụ lòng, Thanh Vân chết hai mươi năm mà hắn ta lại ngược đãi Vân Li nha đầu thành như vậy.
Nhìn sắc mặt nàng vàng như nến, không phải do Vân thừa tướng gây ra thì còn ai vào đây? Nếu sớm biết như thế thì bà sẽ đưa con bé tới biên quan, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này chịu ngược đãi.
Đối với tính cách hào sảng của nữ tử trung niên này thì Vân Li rất có hảo cảm, nàng hơi mỉm cười, kêu: “Dì Hồng.”
“Ai da, hài tử ngoan.” Dì Hồng vỗ nhẹ bả vai Vân Li, hốc mắt bất giác ươn ướ: “Nếu Thanh Vân còn trên đời…… Ha ha, không nói nữa, miễn cho lại phải đau lòng.”
Dì Hồng lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Đúng rồi, lúc mẫu thân con còn sống bà ấy luôn nhắc tới hai chữ Vân phủ, từ trước đến nay ta cũng chưa từng nghe nói tới Vân phủ, ta nghĩ thân thế của mẫu thân con chắc hẳn sẽ có ích cho con.”
Vân phủ? Vân Li nhăn mày lại, bất giác sờ miếng ngọc bội bên hông.
Nam tử trung niên ngày hôm qua mình cứu chính là người Vân phủ, hắn và mẫu thân có quan hệ gì?
Nhìn thấy Vân Li trầm tư thì bà cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ thở dài, mỉm cười nói: “Li nhi, nếu con đã gọi ta một tiếng dì thì tiểu tử nhà ta chính là huynh trưởng con, sau này ta và tướng quân trở lại biên quan, nếu có chuyện gì thì con cứ đi tìm hắn, bây giờ hắn đang ở trong hoa viên, con có thể đến đó để gặp hắn trước.”
Vân Li nha đầu thật sự không tồi, dienxdafnleequysdoon đáng tiếc tiểu tử nhà mình không có cái phúc đó, ai kêu người kia nhìn trúng nha đầu này. Nghĩ đến thực lực cao thâm khó đoán của nam nhân kia thì bà chỉ có thể đè nén tâm tư này xuống.
Nếu là hắn thì có lẽ có thể cho Vân Li nha đầu một cuộc sống yên ổn……
“Được.” Vân Li khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa……
Trong hoa viên, trăm hoa nở rộ, bởi vì những người khác đều đang tập trung ở nơi có những loại hoa rực rỡ nên vườn hoa cúc vàng này không có ai thưởng thức, chỉ có một bóng bạch y tung bay trong gió.
“Ngũ hoàng tử?” Huyền Minh phát hiện Lạc Phong Nguyệt thất thần thì khẽ cau mày, nhìn theo ánh mắt hắn thì lại thấy một bóng dáng siêu phàm thoát tục.
Mắt Lạc Phong Nguyệt sáng lên, vội vàng đuổi theo: “Cô nương, ngươi chờ một chút.”
Nghe được tiếng gọi ở sau lưng, Vân Li dừng bước xoay người nhìn lại, lúc Lạc Phong Nguyệt nhìn thấy dung mạo của Vân Li thì ánh mắt có chút thất vọng: “Sao lại là ngươi?”
Nhìn bóng dáng hắn còn tưởng rằng đó là bạch y nữ tử mình gặp ở tửu lâu ngày hôm qua, ai ngờ lại là ma lem của Vân gia, Lạc Phong Nguyệt hắn chỉ yêu mĩ nhân, loại ma lem như vậy hắn không có hứng thú.
Huyền Minh cũng chú ý tới Vân Li, bất giác bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong trẻo đó, đây là nữ tử mà nương nói với mình sao? Vân gia đại tiểu thư Vân Lan?
Hình như nàng không giống với lời đồn……
Huyền Minh nhăn mày lại, nhớ lời mẫu thân dặn vừa định trợ giúp Vân Li thì lúc này Vân Li lại lạnh lùng nhìn Lạc Phong Nguyệt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Đừng nói là Huyền Minh, ngay cả Lạc Phong Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người……
Tuy rằng Lạc Dận được xưng là đệ nhất mỹ nam Phượng Tường quốc, nhưng Lạc Phong Nguyệt cũng không cho rằng mình thua kém hắn ta, vì sao ma lem này lại làm lơ mình như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự yêu Tứ hoàng huynh nhiều đến thế sao?
Hôm sau, nắng sớm mới vừa chiếu vào thì một tiếng phịch trầm đục vang lên trong khuê phòng ……
Vân Li kéo chăn đến trước ngực, sau khi kiểm tra thân thể, phát hiện không có gì khác thường thì mới nhẹ nhàng thở ra, chợt nhìn về phía nam nhân bị nàng đá xuống giường: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân yêu nghiệt đen lại, bò từ trên mặt đất lên, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nữ tử không biết điều kia: “Chẳng lẽ ngươi quên mất chuyện đêm qua rồi sao?”
Đêm qua…… Vân Li bỗng nhiên nhớ lại tối hôm qua này yêu nghiệt này mạnh mẽ biến nàng thành cái gối ôm, còn gọi nàng là nương…… Vân Li bất giác đen mặt xuống: “Ngươi có thể đi rồi.”
“Nữ nhân, ngươi thật vô tình.” Yêu nghiệt nhếch môi nhìn về phía Vân Li, trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ý cười: “Tốt xấu gì chúng ta cũng đã cùng chung chăn gối, ngươi trở mặt nhanh như vậy sao?”
Nói đến chuyện đêm qua Vân Li liền hận không thể chặt nam nhân này thành tám khối!
“Nam nhân, lập tức cút đi cho ta, nếu không……” Vân Li híp hai tròng mắt, cười âm hiểm nhìn nam tử yêu nghiệt.
Nam tử yêu nghiệt nghe vậy thì cười càng thêm mê hoặc lòng người: “Nữ nhân, ngươi đã khơi dậy hứng thú của bổn tọa rồi, bổn tọa tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi dễ dàng, ngươi nhớ kỹ tên của bổn tọa, Cung Kính, tối nay bổn tọa sẽ tiếp tục tới tìm ngươi.”
Hắn phất ống tay áo rồi bóng người màu đỏ liền biến mất khỏi phòng……
Nhưng mà, hai chữ Cung Kính lại hung hăng đâm vào trong lòng nàng, gây nên từng trận sóng dập dờn.
Không, không thể nào là hắn, hắn không giống nam nhân yêu nghiệt này, nhưng bây giờ hắn đang ở đâu? Vân Li hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời xa xăm rồi thở dài một tiếng rất nhỏ.
Đột nhiên cửa phòng bị người khác đẩy ra, Vân Li liếc mắt nhìn lại thì liền thấy Vân Nguyệt Thanh lạnh lùng bước vào, mắt đẹp liếc về phía Vân Li: “Phu nhân Hộ Quốc tướng quân gửi thiệp mời, kêu chúng ta tới dự tiệc, ngươi lập tức chuẩn bị đi, thật không biết phu nhân Hộ Quốc tướng quân nghĩ gì mà lại mời kẻ quái dị như ngươi đi tham gia tiệc ngắm hoa, ta cảnh cáo ngươi, không được mở miệng nói chuyện ở Tướng Quân phủ, nếu ngươi dám làm mất mặt phủ Thừa tướng chúng ta thì ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Vân Nguyệt Thanh phất ống tay áo rồi hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời khỏi phòng Vân Li.
Nhìn phương hướng Vân Nguyệt Thanh bỏ đi, Vân Li hơi híp mắt, khóe miệng nở nụ cười lạnh……
Hộ Quốc tướng quân phủ có địa vị cực kỳ cao ở Phượng Tường quốc, cho dù là hoàng đế cũng phải cho Hộ Quốc tướng quân vài phần thể diện, Tướng Quân phủ này tổ chức yến hội có thể những danh môn khuê tú và con cháu thế gia sẽ đến tham gia.
Nhưng mọi người đều sôi nổi suy đoán dụng ý của buổi tiệc ngắm hoa mà Tướng Quân phủ tổ chức, chẳng lẽ là vì muốn tìm nữ nhân cho Thiếu tướng quân sao? Ở Phượng Tường quốc này có ai không biết Thiếu tướng quân của Hộ Quốc tướng quân phủ chẳng những có dung mạo anh tuấn mà võ công lại còn siêu tuyệt, quan trọng nhất chính là đến giờ này vẫn độc thân, thậm chí ngay cả một tiểu thiếp thông phòng cũng không có, ở cái nơi thê thiếp thành đàn như Phượng Tường quốc này thì hắn đúng là một quái thai.
Cho nên đám nữ tử đến tiệc ngắm hoa này đều trang điểm hoa hòe lộng lẫy, chỉ có Vân Li là ăn mặc đơn giản, trên váy áo trắng như tuyết có điểm xuyến vài bông tuyết, thu hút ánh mắt của một đám người.
Nếu chỉ nhìn bóng người thì không khó có thể coi nàng là một tuyệt mỹ nữ tử, đáng tiếc sắc mặt nàng vàng như nến, giống như là do thiếu dinh dưỡng nhiều năm vậy, nhưng mà trên khuôn mặt nhỏ vàng như nến lại được khảm hai tròng mắt sáng ngời khác thường.
Đám con cháu thế gia vốn còn đang hứng thú nhìn dung mạo của nàng, nhưng rồi đều bất giác lắc đầu, không ngờ nữ tử có khí chất siêu phàm thoát tục kia lại là một con ma lem.
“Vân tiểu thư, đây không phải là tỷ tỷ ngươi sao?” Một nữ tử nhận ra Vân Li, không nhịn được kinh ngạc kêu lên: “Tỷ tỷ ngươi không phải đã bị thương do nhìn lén Tứ hoàng tử rồi sao? Sao còn có thể khỏe mạnh đứng ở đây? Không phải là vì quyến rũ Tứ hoàng tử thất bại nên lại đánh chủ ý với Thiếu tướng quân đó chứ?”
Nữ tử này trang điểm diễm lệ, trên người mặc một bộ đầm màu đỏ rực, khuôn mặt trát một lớp son phấn thật dày, diễn*dafn;lle~quýdoon trông tái nhợt giống như người chết vậy, nàng ta làm bộ không biết gì rồi cố ý mở to cái mồm đỏ chót như máu ra, kinh ngạc thét chói tai thành tiếng.
Lập tức mọi ánh mắt đều nhìn về phía Vân Nguyệt Thanh.
Vân Nguyệt Thanh đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Vân Li, nói: “Nàng ta không phải tỷ tỷ của ta, ta không có tỷ tỷ như vậy, hơn nữa chỉ bằng cái dung mạo này của nàng ta thì đến cả ăn mày còn khinh thường chứ huống chi là Tứ hoàng tử và Thiếu tướng quân kiệt xuất như vậy?”
Nàng vốn không hề muốn để tiện nhân này đến đây, không ngờ mới vừa tới đã hại nàng mất mặt trước mặt nhiều người như vậy.
“Các vị đều tới rồi sao?” Một giọng nói hào sảng rơi vào trong tai mọi người.
Trong phút chốc, mọi âm thanh ríu rít đều ngừng lại, mọi người nhìn về phía tiếng nói thì thấy phu nhân Hộ Quốc tướng quân đang đi về bên này. Vị phu nhân tướng quân này không giống những phu nhân ở các phủ đệ khác, bà ấy không có mặc áo vàng, đeo trang sức bạc, cũng không có cẩm y hoa phục[1] mà chỉ mặc y phục màu đỏ làm bằng vải thường, tóc được búi lên đơn giản, cả người đều có vẻ sôi nổi.
[1] cẩm y hoa phục: quần áo bằng gấm xa hoa, lộng lẫy
Phu nhân tướng quân ngừng lại, mỉm cười nhìn mọi người, nhìn chung quanh một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Vân Li.
“Hài tử.” Phu nhân tướng quân nhanh chân bước lên, cầm lấy tay Vân Li, tinh tế đánh giá nàng: “Con chính là nữ nhi của Thanh Vân muội muội đúng không? Không ngờ lâu như vậy không gặp mà con đã lớn như vậy rồi.”
Thanh Vân? Vân Li sửng sốt, hình như đó là tên mẫu thân đã mất của nàng.
Vân Nguyệt Thanh nắm chặt tay, ghen ghét trừng mắt nhìn Vân Li, Hộ Quốc tướng quân và phủ Thừa tướng không giống nhau, tuy rằng phủ Thừa tướng có chút thế lực ở triều đình nhưng lại chỉ là chút hư danh, còn trong tay Hộ Quốc tướng quân phủ lại nắm quyền cao, hoàng đế cũng không dám đắc tội.
Nàng tới tiệc ngắm hoa yến là vì muốn lấy lòng phu nhân tướng quân, ai ngờ lại bị ma lem này cướp đi sự nổi bật! Rốt cuộc ma lem này có cái gì tốt? Vì sao phu nhân tướng quân lại đối xử thân thiết với nàng ta như thế?
Nàng Vân Nguyệt Thanh có dung mạo kinh diễm và tài hoa đầy mình, so thế nào cũng ưu tú hơn ma lem này, phu nhân tướng quân nhìn thấy nàng hẳn phải vừa lòng mới đúng!
Phu nhân tướng quân hơi nhíu mày liễu lại, rồi lạnh lùng liếc nhìn Vân Nguyệt Thanh, ánh mắt sắc bén có chút ý cảnh cáo, rồi bà quay đầu lại nhìn Vân Li, cười dịu dàng: “Đi, Vân Li nha đầu, chúng ta đi nói chuyện riêng.”
Phu nhân tướng quân giữ chặt tay Vân Li, liếc mắt nhìn đám người còn lại: “Chư vị, bây giờ ở tướng quân phủ có trăm hoa đua nở, các ngươi có thể chậm rãi thưởng thức, bổn phu nhân đi trước.”
Dứt lời bà liền lôi kéo Vân Li bỏ đi mà không thèm quay đầu lại, tới lúc này sao mọi người còn không biết tiệc ngắm hoa lần này được tổ chức vì nàng nữa? Vân Nguyệt Thanh lập tức ghen ghét đến đỏ cả mắt, ý muốn nói con ma lem như Vân Li thì có tư cách gì mà lọt vào mắt phu nhân?
Nàng sẽ cho phu nhân tướng quân biết trong hai nữ nhi Vân gia người ưu tú nhất chính là nàng, còn tiện nhân kia vốn chẳng là gì cả!
Trong phòng phu nhân, tướng quân kéo Vân Li ngồi xuống, hơi mỉm cười: “Vân Li nha đầu, ta và mẫu thân con đã từng kết nghĩa tỷ muội, nếu con không ngại thì hãy gọi ta một tiếng dì Hồng đi.”
Nói tới đây bà liền thở dài, nhớ tới nữ tử phong hoa tuyệt đại, dung mạo như thiên tiên kia thì trong lòng có hơi tiếc nuối.
Trong một lần tụ hội bà mới quen được Thanh Vân, lúc sau liền trở thành bằng hữu chí cốt, mà năm đó Vân thừa tướng đối xử với Thanh Vân cũng coi như không tồi, mọi chuyện đều lấy nàng ta làm chủ, ai ngờ Thanh Vân lại khó sinh mà chết, khi đó nàng còn ở biên quan đối địch, không thể chạy về đúng lúc được, bà cho rằng Vân thừa tướng vẫn yêu Thanh Vân sâu đậm như thế, sẽ đối xử tốt với nữ nhi của nàng, hiện giờ xem ra nam nhân đó quả thật là kẻ phụ lòng, Thanh Vân chết hai mươi năm mà hắn ta lại ngược đãi Vân Li nha đầu thành như vậy.
Nhìn sắc mặt nàng vàng như nến, không phải do Vân thừa tướng gây ra thì còn ai vào đây? Nếu sớm biết như thế thì bà sẽ đưa con bé tới biên quan, dù sao cũng tốt hơn ở chỗ này chịu ngược đãi.
Đối với tính cách hào sảng của nữ tử trung niên này thì Vân Li rất có hảo cảm, nàng hơi mỉm cười, kêu: “Dì Hồng.”
“Ai da, hài tử ngoan.” Dì Hồng vỗ nhẹ bả vai Vân Li, hốc mắt bất giác ươn ướ: “Nếu Thanh Vân còn trên đời…… Ha ha, không nói nữa, miễn cho lại phải đau lòng.”
Dì Hồng lau khóe mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.
“Đúng rồi, lúc mẫu thân con còn sống bà ấy luôn nhắc tới hai chữ Vân phủ, từ trước đến nay ta cũng chưa từng nghe nói tới Vân phủ, ta nghĩ thân thế của mẫu thân con chắc hẳn sẽ có ích cho con.”
Vân phủ? Vân Li nhăn mày lại, bất giác sờ miếng ngọc bội bên hông.
Nam tử trung niên ngày hôm qua mình cứu chính là người Vân phủ, hắn và mẫu thân có quan hệ gì?
Nhìn thấy Vân Li trầm tư thì bà cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ thở dài, mỉm cười nói: “Li nhi, nếu con đã gọi ta một tiếng dì thì tiểu tử nhà ta chính là huynh trưởng con, sau này ta và tướng quân trở lại biên quan, nếu có chuyện gì thì con cứ đi tìm hắn, bây giờ hắn đang ở trong hoa viên, con có thể đến đó để gặp hắn trước.”
Vân Li nha đầu thật sự không tồi, dienxdafnleequysdoon đáng tiếc tiểu tử nhà mình không có cái phúc đó, ai kêu người kia nhìn trúng nha đầu này. Nghĩ đến thực lực cao thâm khó đoán của nam nhân kia thì bà chỉ có thể đè nén tâm tư này xuống.
Nếu là hắn thì có lẽ có thể cho Vân Li nha đầu một cuộc sống yên ổn……
“Được.” Vân Li khẽ gật đầu, chậm rãi đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa……
Trong hoa viên, trăm hoa nở rộ, bởi vì những người khác đều đang tập trung ở nơi có những loại hoa rực rỡ nên vườn hoa cúc vàng này không có ai thưởng thức, chỉ có một bóng bạch y tung bay trong gió.
“Ngũ hoàng tử?” Huyền Minh phát hiện Lạc Phong Nguyệt thất thần thì khẽ cau mày, nhìn theo ánh mắt hắn thì lại thấy một bóng dáng siêu phàm thoát tục.
Mắt Lạc Phong Nguyệt sáng lên, vội vàng đuổi theo: “Cô nương, ngươi chờ một chút.”
Nghe được tiếng gọi ở sau lưng, Vân Li dừng bước xoay người nhìn lại, lúc Lạc Phong Nguyệt nhìn thấy dung mạo của Vân Li thì ánh mắt có chút thất vọng: “Sao lại là ngươi?”
Nhìn bóng dáng hắn còn tưởng rằng đó là bạch y nữ tử mình gặp ở tửu lâu ngày hôm qua, ai ngờ lại là ma lem của Vân gia, Lạc Phong Nguyệt hắn chỉ yêu mĩ nhân, loại ma lem như vậy hắn không có hứng thú.
Huyền Minh cũng chú ý tới Vân Li, bất giác bị hấp dẫn bởi đôi mắt trong trẻo đó, đây là nữ tử mà nương nói với mình sao? Vân gia đại tiểu thư Vân Lan?
Hình như nàng không giống với lời đồn……
Huyền Minh nhăn mày lại, nhớ lời mẫu thân dặn vừa định trợ giúp Vân Li thì lúc này Vân Li lại lạnh lùng nhìn Lạc Phong Nguyệt, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Đừng nói là Huyền Minh, ngay cả Lạc Phong Nguyệt cũng ngây ngẩn cả người……
Tuy rằng Lạc Dận được xưng là đệ nhất mỹ nam Phượng Tường quốc, nhưng Lạc Phong Nguyệt cũng không cho rằng mình thua kém hắn ta, vì sao ma lem này lại làm lơ mình như vậy, chẳng lẽ nàng thật sự yêu Tứ hoàng huynh nhiều đến thế sao?