Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 492
Lãnh Mịch đứng cứng ngắc nguyên tại chỗ, lão ta muốn đi một bước cũng không được, đường đường là cường giả cấp Tôn Hoàng cộng thêm thân phận trưởng lão Tinh Vân, vậy mà giờ lại chật vật thế này, đúng là hiếm thấy. Nếu để kẻ khác thấy chắc sẽ được mở rộng tầm mắt.
Nam nhân áo đen xuất hiện rất kì lạ, không biết nhảy ra từ đâu, mặt Lãnh Mịch ướt đẫm mồ hôi, chảy dọc theo mặt lão ta rơi xuống đất, cả tiếng mồ hôi rơi xuống đất dường như cũng có thể nghe được.
“Đại, đại nhân...” Lãnh Mịch run lẩy bẩy nói, giọng run bần bật. Nam tử áo đen này toàn thân đều bị giấu sau lớp áo đen, chỉ có thể trông thấy phần cằm, những thứ khác hoàn toàn không thấy được gì.
“Lãnh Mịch, biết lão phu đến vì chuyện gì không?” Nam nhân mặc áo đen mở miệng.
Gân xanh trên trán Lãnh Mịch nổi lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống: “Vãn bối... Không biết...”
“Không biết? Ngươi giả ngu giỏi quá nhỉ?” Người mặc áo đen chỉ nói một câu đơn giản, cơ bắp toàn thân Lãnh Mịch đã căng cứng, thở không nổi.
Vân Phong và Khúc Lam Y ẩn thân ở bên cạnh, cũng thở chậm mấy nhịp. Tiểu Hoả và Yêu Yêu trốn xa hơn, Yêu Yêu đã thả ra sức mạnh, nhờ vậy hai con ma thú mới không bị lộ, Vân Phong cũng an tâm hơn.
Nhìn chằm chằm người áo đen, tim Vân Phong như bị bóp chặt. Tôn Thần cường giả lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của nàng, uy áp của Tôn Thần cường giả mạnh tới vậy, khiến người cấp Tôn Hoàng đứng yên một chỗ, mặc người khác chém giết. Lần này Lãnh Mịch chết chắc rồi.
“Đại nhân, ta thật sự không biết, ta không biết Phong Vân mở phong ấn mấy cái nhẫn thế nào, ta càng không biết nàng sẽ dùng âm bài liên lạc với người bên trên. Với thực lực của nàng ta căn bản làm không được chuyện này.” Lãnh Mịch bối rối, liều mạng giải thích, người áo đen chỉ cười một tiếng quái dị.
“Phong Vân? Lãnh Mịch, đầu óc của ngươi rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào hả? Lão phu có thủ hạ như ngươi đúng là mất sạch thể diện.”
“Đại nhân, ta quả thật không biết người đang nói gì.”
“Phong Vân, Vân Phong, còn cần lão phu dạy ngươi à?”
“Phong Vân... Vân, Vân Phong...” Lãnh Mịch đột nhiên ngẩng đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Vân Phong nấp ở một gốc chau mày, tên của nàng có lẽ ai ai trong tổ chức đó cũng biết cả rồi.
“Đại nhân, nàng, nàng ta là, nàng ta là Vân Phong?”
“Hừ! Giờ biết cũng đã muộn. Ngươi bị mất mấy cái nhẫn chỉ là chuyện nhỏ, đồ vật bên trong không có gì đáng giá, cho dù bị nàng ta lấy được cũng không sao, nhưng lần này ngươi làm mất thứ đó, khiến lão phu cảm thấy giữ ngươi lại đúng là quyết định ngu xuẩn.”
“Đại, đại nhân, ta...” Lãnh Mịch muốn nói gì đó, người áo đen lại không cho lão ta cơ hội mở miệng.
“Lãnh Mịch, lão phu tự mình kết thúc ngươi, ngươi nên thấy vinh hạnh.” Người áo đen vung tay áo, Ám nguyên tố dày đặc tuôn ra, mắt Lãnh Mịch trừng to, đầy tơ máu.
“Không, không, đại nhân, đợi đã, đợi đã... Á!” Tiếng hét thảm vang lên, Ám nguyên tố như bàn tay lớn cắm mạnh vào cơ thể Lãnh Mịch, bóp mạnh trái tim lão ta.
Lãnh Mịch trừng to mắt, thân thể nhũn ra, khóe miệng chảy máu, biểu cảm trên mặt vĩnh viễn dừng ở thời khắc cuối cùng, lão ta phải không cam lòng thế nào, không muốn chết đến thế nào chứ. Vân Phong nhìn cảnh này rùng mình, Lãnh Mịch cứ thế chết rồi.
Tôn Thần cường giả, đó chính là Tôn Thần cường giả.
“Nếu như không phải bên trên có lệnh, lão phu cũng lười ra tay.”
Người áo đen lại vung tay, Ám nguyên tố bay ra bao bọc lấy thân thể Lãnh Mịch, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên. Vân Phong thấy buồn nôn, mùi máu dường như nồng tới mức cao nhất, tan hết chỉ trong tức khắc, chỗ thi thể Lãnh Mịch ngã xuống chỉ còn một bãi máu, Lãnh Mịch đã bốc hơi gần như sạch sẽ khỏi thế gian.
“Về phần hai người kéo dài hơi tàn đó... Hừ.” Người áo đen hừ lạnh.
Vân Phong căng thẳng, chẳng lẽ lại người này sẽ ra tay với Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải? Khúc Lam Y cũng kinh ngạc, nếu thật vậy thì hai người kia sao chống lại nổi?
“Hửm?”
Người áo đen đột nhiên quay người, gương mặt bị áo đen che kín nhìn chỗ Vân Phong và Khúc Lam Y ẩn thân. Hai người đều giật mình, Khúc Lam Y chau chặt mày, trán toát ra vài giọt mồ hôi, không thể nào, người nọ không thể nào phát hiện hắn.
Đôi mắt đỏ tươi hiện lên vẻ hung ác, nếu bị phát hiện thật, hắn chỉ có thể mời lão già trong ngọc bội ra giúp. Tôn Thần cường giả, hắn và Vân Phong liên thủ cũng không làm gì được. Ngón tay Khúc Lam Y chạm vào ngọc bội màu trắng, bàn tay mát lạnh của Vân Phong đặt lên tay Khúc Lam Y, hai người nhìn nhau, đều hiểu đối phương đang định làm gì.
Người áo đen cứ như vậy lẳng lặng nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Nếu như nấp chỗ đó thật, đâu thể nào lão phu không phát hiện, Lãnh Mịch đúng là đồ vô dụng.” Người áo đen thì thầm, ngay sau đó người lão uốn éo kì dị, không gian bị ép xé ra một kẽ hở, lão ta lách mình vào đó, biến mất.
Vân Phong và Khúc Lam Y không hiện thân ngay, mà là kiên nhẫn chờ thêm một hồi lâu, chắc rằng người đó không trở về nữa, Khúc Lam Y mới thở phào một hơi, hai người ra khỏi chỗ ẩn thân, màu đỏ trong mắt hắn rút sạch.
“Yêu Yêu, Tiểu Hỏa, không sao rồi.” Vân Phong truyền âm, lát sau hai ma thú chạy về, sắc mặt nặng nề.
Yêu Yêu nhào vào lòng Vân Phong, người lại hóa thành hình thái còn nhỏ của tộc Giao Nhân, đuôi cá quấn chặt hông Vân Phong, cơ thể dán sát vào ngực Vân Phong: “Tiểu Phong, vừa rồi là ai vậy? Ta rất sợ.”
Vân Phong ôm lấy Yêu Yêu, tay khe vuốt ve vây màu xanh của nó trấn an, Tiểu Hỏa đứng cạnh nghiêm túc nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, người vừa rồi...”
“Tôn Thần cường giả.” Vân Phong lạnh lùng mở miệng. Đôi mắt sói của Tiểu Hỏa trừng lớn, người Yêu Yêu co rúm, càng ôm sát Vân Phong hơn.
“Tôn Thần... Người như vậy cũng hiện thân.” Tiểu Hỏa cảm thán, trong lòng lại rất ngạc nhiên, thực lực kẻ thù của chủ nhân mạnh tới vậy, Tôn Thần cường giả, thật sự có người cấp này tồn tại à?
“Tôn Thần cường giả thì thế nào, có gì phải sợ?” Khúc Lam Y khẽ cười, dịu dàng nhìn Vân Phong: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, chủ nhân của các ngươi cũng sẽ đến cảnh giới như vậy.”
Yêu Yêu nằm trong lòng Vân Phong gật đầu thật mạnh, Tiểu Hỏa cũng bình tĩnh hơn, phải rồi, cho dù kẻ thù của chủ nhân mạnh thế nào, chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bước vào cảnh giới đó.
Vân Phong cười khổ: “Chàng đề cao ta quá rồi, ta giờ còn cách Tôn Hoàng hai cấp, vào cấp Tôn Thần đâu dễ như vậy.”
Khúc Lam Y cười khẽ không nói, trong lòng lại không yên, gỡ mặt nạ Thiên Ảnh xuống. Khúc Lam Y thở dài, Vân Phong cũng gỡ mặt nạ xuống: “Giờ chúng ta phải tìm được Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải trước người nọ...”
Khúc Lam Y nhướn mày: “Nàng cho là hai người kia còn ở gần Tinh Vân sao?”
Vân Phong gật đầu: “Trực giác thôi, hi vọng Lam Dực sẽ truyền tin tốt về.”
Vừa dứt lời, Lam Dực đã truyền âm đến: “Chủ nhân.”
“Lam Dực, có kết quả chưa?”
“Không phụ hi vọng của chủ nhân, đã đã tìm được Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải, hai người họ quả thực còn ở gần Tinh Vân.”
Sắc mặc vui mừng của Vân Phong khiến Khúc Lam Y biết đã tìm được hai người kia. Tiểu Hỏa và Yêu Yêu cũng nghe rất rõ, hai con ma thú đều vui vẻ cười, tìm được hai người kia đúng là may quá rồi.
Dặn dò Lam Dực vài câu rồi cắt đứt truyền âm, Vân Phong còn chưa kịp nói gì với Khúc Lam Y, người đã bị nam nhân ôm chặt. Một giây sau, hai người đã ngồi trên lưng Tiểu Hoả. Yêu Yêu nằm cuộn trong lòng Vân Phong, Tiểu Hỏa nhìn sang Khúc Lam Y. Vân Phong cười, trong lòng vui vẻ tới không nói thành lời, nàng vỗ cổ Tiểu Hỏa: “Tiểu Hỏa, chúng ta đi thôi.”
Hỏa Vân Lang gừ một tiếng, khó chịu dùng móng vuốt cào đất, ngay sau đó nhún người nhảy lên, bay thẳng lên trời, biến thành một vệt sao băng màu đỏ lướt qua không trung, từ vùng hoang sơ này nhắm thẳng về phía khu vực gần Tinh Vân. Trên đường đi Vân Phong cực kì cảnh giác, vừa rồi Tôn Thần cường giả xuất hiện làm nàng rất rung động, đối thủ của nàng mạnh như vậy, nàng sẽ không để mình chênh lệch quá xa.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng Vân Phong lại hiểu, ngay lúc này nàng không thể vội vàng xao động, một chút cũng không được, đường cần phải đi từng bước một, chỉ khi đi thật vững vàng an tâm, nàng mới có thể đi lâu dài hơn, trước giờ nàng đều như thế, sau này cũng sẽ như vậy.
Dằn hết lo lắng và nóng nảy xuống đáy lòng, tâm Vân Phong bình tĩnh lại, đầu óc đang nóng nảy cũng bình tĩnh hơn, bất kì lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, nếu không sai một bước, sai cả bàn cờ.
Tiểu Hỏa dốc sức truy đuổi và cảnh giác tốn hai ngày, cuối cùng họ cũng tới khu vực Lam Dực nhắc tới, một khu rừng rậm tươi tốt, cách Tinh Vân không gần. Trong tình huống bỏ chạy khẩn cấp, ẩn nấp ở đây đúng là lựa chọn sáng suốt, hai người có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Tinh Vân, phần nào cũng nhờ năng lực của Mộc Thương Hải.
“Lam Dực, chúng ta đến rồi.” Vân Phong truyền âm.
Lam Dực truyền âm lại vị trí cụ thể, Tiểu Hỏa lại chạy sâu vào rừng, dọc dường đều rất yên tĩnh, dường như ma thú chung quanh nơi này đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Đi theo chỉ thị của Lam Dực hai người vào sâu trong rừng, bụi cỏ xung quanh đột nhiên phát ra tiếng động, một bóng người nhô đầu ra. Tiểu Hỏa đứng lại phun lửa sang, tiếng sói tru cũng phát ra: “Ai ở đó?”
“Hoả huynh, là ta.” Lam Dực cười khổ đi ra, vừa rồi nếu không phải nó nhanh chân, chắc chắn sẽ bị ngọn lửa của Tiểu Hỏa đốt trụi.
Tiểu Hỏa hừ một tiếng: “Nấp ở đó làm gì không ra?”
Lam Dực lại cười khổ, không phải nó không ra mà là chưa kịp được không? Vân Phong nhảy xuống lưng Tiểu Hoả, Lam Dực bước lại, Yêu Yêu nhảy khỏi vòng tay Vân Phong hoá thành hình người đứng một bên, Khúc Lam Y cũng nhảy khỏi lưng Tiểu Hỏa.
Lam Dực mừng rỡ nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, không phụ hi vọng của người.”
Vân Phong gật đầu. Lam Dực dẫn họ vào khoảng rừng sâu hơn, không lâu sau thì thấy được một hồ nước nhỏ, nước bên trong trong veo, Yêu Yêu vừa thấy đã khát vọng nhìn Vân Phong.
Lam Dực cười: “Chủ nhân, không sao, hồ nước này ta đã kiểm tra rồi.”
Vân Phong mới gật đầu, Yêu Yêu hoan hô nhào xuống nước, người nó lắc nhẹ, đuôi cá màu xanh mang theo bọt nước vẩy ra, dưới ánh mặt trời lấp lánh như kim cương.
Có một hang núi cách hồ nước không xa, đằng trước có cây cối phủ kín, Lam Dực nói: “Nếu như không phải không gian phong tỏa xuất hiện chấn động nhỏ ta cũng không phát hiện được, đống cây cỏ này là ta lấy tới, để phòng ngừa...”
Vân Phong gật đầu, Lam Dực vốn cẩn thận tỉ mỉ. Khúc Lam Y lười biếng nhìn cảnh trí chung quanh, không nói gì, đi theo sau Vân Phong gạt cây cối trước cửa hang bước vào, còn chưa đi vài bước đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
“Vân Phong, nàng đến rồi? Có nhớ ta không?”
Giọng ung dung của Mặc Trường Ca truyền tới, Vân Phong thấy một cái bóng cao ráo tựa trên vách hang, vẫn là đôi mắt hoa đào ngập nước nọ, một bên mặt bị tóc che, nhưng nửa gương mặt còn lại đã đủ để thu hút đám nữ nhân.
“Ngươi đúng là nhàn nhã nhỉ?” Khúc Lam Y lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi chọc còn chưa đủ lớn à? Đây chính là đệ đệ tốt của Thiên Tuyết điện chủ đó sao, chỉ biết chạy khắp nơi gây phiền phức.”
Mặc Trường Ca ngả ngớn cười, không tức giận. Sắc mặt Phong Vân lại lạnh lùng nhiều: “Mặc Trường Ca, ngươi rốt cuộc đã lén trộm cái gì của Lãnh Mịch?”
Mặc Trường Ca cười ha hả, ngón tay dài quơ quơ trước mắt: “Chậc chậc, mỹ nhân, nàng hiểu lầm ta rồi, lần này không phải ta gây rắc rối đâu.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều chau mày, không phải hắn? Chẳng lẽ lại là Mộc Thương Hải à?
“Đúng, chính là gã, lần này không nhờ ta, gã đã chết ở trong Tinh Vân học viện rồi.”
Mặc Trường Ca chỉ vào trong, nhướn mày. Vân Phong biến sắc bước vào trong, nhìn thấy Mộc Thương Hải nằm trên đất cực kì yếu ớt.
“Vân, Vân Phong...” Mộc Thương Hải ngước mắt nhìn Vân Phong, môi nhúc nhích, lộ ra nụ cười khó coi.
Khúc Lam Y chau chặt mày: “Không ngờ, ngươi cũng là loại người chuyên gây chuyện, đúng là làm người ta bất ngờ đó.”
“Mộc Thương Hải, sao huynh lại hồ đồ như vậy?” Vân Phong nhìn chăm chú gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của Mộc Thương Hải, căm tức nói.
Huynh ấy là người chết đi sống lại, nếu như bị thương sẽ rất khó lành lại. Không thể dùng Quang nguyên tố, dược tễ của nàng cũng không có hiệu quả, huynh ấy chỉ có thể dựa vào tự thân khôi phục, trong quá trình này nếu xảy ra sai sót gì, vậy tâm huyết của nàng chẳng phải sẽ đổ hết xuống biển à?
“Mộc Thương Hải, huynh phải hiểu cho rõ, huynh sống lại gánh vác trên người kỳ vọng của ai, huynh muốn Tiểu Cẩm lại chịu đựng cảm giác mất mát à?” Vân Phong quát.
Mộc Thương Hải nhếch môi không nói gì, Mặc Trường Ca đi tới thấy vậy thì mủi lòng: “Ta nói này, nàng không hỏi rõ ràng đã trách cứ người ta, làm vậy tổn thương người ta lắm đó.”
“Có ý gì?” Vân Phong quay đầu nhìn.
Mặc Trường Ca bĩu môi: “Mộc Thương Hải, lấy ra đi, thứ ngươi thề chết cũng muốn cầm về đó.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều nhìn sang Mộc Thương Hải, thứ gã thề chết cũng muốn trộm về đó rốt cuộc là gì, có thể khiến người cá tính ổn trọng như gã cũng làm việc không suy xét trước sau như vậy?
Mặt Mộc Thương Hải tái mét, gã lấy tay mò ngực áo, tìm một hồi mới lấy ra một thứ. Vân Phong nhìn thứ nọ thì trừng to mắt, Khúc Lam Y kinh ngạc: “Ngươi lấy thứ này từ chỗ Lãnh Mịch à?”
Mộc Thương Hải gật đầu, đưa thứ nọ cho Vân Phong, hai con ngươi khác màu nhìn nàng thật kỹ. Vân Phong siết chặt thứ trong tay, trong lòng bùng lên cảm xúc khó tả.
Vân Phong siết chạy tay, thứ Mộc Thương Hải thề chết cũng muốn cầm về, là thứ Vân Phong quen đến không thể quen hơn, Vân gia lệnh. Miếng ngọc bội màu trắng có khắc hai chữ Vân gia bằng chữ phồn thể, Vân gia lệnh này này không khác gì với cái Vân gia lệnh ở Tây đại lục mà Vân Phong có.
Tại sao Lãnh Mịch lại có Vân gia lệnh, đúng ra mà nói Vân gia lệnh không thể nào xuất hiện ở đây, hoặc là có thể nói ở Trung vực này cũng có Vân gia.
“Vân gia lệnh...” Vân Phong nhìn thứ trên tay, lòng đầy nghi hoặc.
Mộc Thương Hải muốn mở miệng nói chuyện lại đột nhiên ho khan vài tiếng, Mặc Trường Ca chau mày: “Thứ này vừa nhìn đã biết là đồ của Vân gia nàng, nhưng nó xuất hiện ở đây, Vân gia các nàng xem ra không đơn giản như ta tưởng. Mà khoan nói chuyện này đã, dọc dường đi, ta không nghe nói bất cứ tin tức gì có liên quan với Vân gia, cả đường đi Mộc Thương Hải cũng có nghe ngóng giúp nàng, nghe nói tới Tinh Vân học viện cũng chỉ là ngẫu nhiên, vì lúc trước có cuộc thi giao lưu giữa ba học viện gì đó. Ta vốn định đi xem náo nhiệt, nhưng địa điểm tổ chức lại ở Hoa Phong học viện, chỗ đó không cho người ngoài vào, chỉ đành lén vào. Các ngươi cũng biết tính ta đó, chỉ vì hiếu kì thôi, ta và Mộc Thương Hải vô tình gặp nhau ngoài Tinh Vân học viện, thứ này, là ta vô ý xâm nhập vào nơi nào đó, ngẫu nhiên phát hiện.”
“Vào Tinh Vân học viện thậm chí là chỗ của Lãnh Mịch mà không bị phát hiện, Mặc Trường Ca ngươi cũng giỏi đó.” Khúc Lam Y híp mắt nhìn y.
Mặc Trường Ca cười khẽ: “Đương nhiên rồi, dù sao với tính tình này của ta, đại ca ta cũng lo lắng lắm.”
“Lúc ấy ta hiếu kỳ vuốt thử cái, lại thấy sau lưng nó có khắc chữ, biết ngay có liên quan tới nàng, ta không muốn lấy, nhưng Mộc Thương Hải biết được lại nhất quyết phải lấy cho bằng được. Đúng lúc này, Lãnh Mịch trở lại, chúng ta rất không may bị lão ta bắt gặp, đánh vài chiêu, rồi bọn ta trốn thoát.”
Mặc dù chỉ có ít ỏi mấy lời, nhưng sự thật sao chỉ có thể như vậy, nhất là khoản đánh nhau với Lãnh Mịch. Lãnh Mịch là Tôn Hoàng, hai người họ đánh nhau với Tôn Hoàng, Mặc Trường Ca không bị thương gì, Mộc Thương Hải lại trọng thương, kết quả này đúng là quá may mắn.
“Đương nhiên, may mà có sức mạnh không gian của gã, không thì đúng là trốn không thoát. Gã cũng vì vậy mới bị thương nặng, chúng ta đành ở đây trốn mấy ngày, may mà nàng đã tìm tới.” Mặc Trường Ca nói xong nhìn Vân Phong cười khẽ.
Vân Phong nhìn y một cái, nhìn Vân gia lệnh trên tay nặng trịch, ở Trung vực không có tung tích của Vân gia, Vân gia lệnh từ đâu mà có?
“Đợi Mộc Thương Hải khôi phục rồi tính tiếp...” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca.
Mặc Trường Ca nhún vai: “Biết rồi biết rồi, xem ra chuyến đi tới Trung đại lục này sắp kết thúc.”
“Là ngươi chuẩn bị kết thúc.” Khúc Lam Y không vui.
Mặc Trường Ca chau mày cười: “Cũng tốt, dù sao ta cũng đi mệt rồi, nên về. Nhưng làm sao về, về thế nào cũng là chuyện làm người ta đau đầu đó.”
“Mấy chuyện này không cần ngươi quan tâm.” Khúc Lam Y lạnh lùng cười: “Dù không phải ngươi gây phiền toái, nhưng Mộc Thương Hải cũng vì bảo vệ ngươi mới bị thương nặng, việc chăm sóc gã phải do mình ngươi gánh.”
Mặc Trường Ca ngây ra, bảo y chăm sóc sao? Đùa gì vậy?
Vân Phong lạnh lùng không nói gì, lấy Kim Đỉnh dịch ra đỡ Mộc Thương Hải dậy, cẩn thận nhỏ vào miệng gã một giọt. Mộc Thương Hải uống xong đột nhiên nhận thấy cơ thể thay đổi, kinh ngạc nhìn Vân Phong.
Vân Phong nghiêm túc nhìn gã: “Được rồi, nếu chúng ta phải đi về, đương nhiên cần ngươi giúp.”
Mộc Thương Hải sửng ra một lúc mới gật đầu. Vân Phong đứng dậy: “Mặc Trường Ca, ngươi ở lại đây. Nếu để ta tìm được ngươi, ngươi còn muốn trộm bỏ đi, đừng nằm mơ.”
Mặc Trường Ca nghe Vân Phong nói chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Rồi rồi rồi, tiểu mỹ nhân nói gì cũng đúng, ta nghe là được, nhất là lời của Vân Phong nàng.”
“Có vài người đúng là thiếu đòn mà.” Khúc Lam Y lên tiếng.
Vân Phong lại kéo tay hắn: “Lam Y, chàng theo ta ra ngoài. Lam Dực, Tiểu Hỏa, ở đây canh y.”
Hai con ma thú đều gật đầu, mấy cặp mắt ai oán nhìn Mặc Trường Ca, tại y gây chuyện khắp nơi, dù giờ tìm được vài thứ có lợi cho chủ nhân, nhưng vẫn đáng ghét.
Mặc Trường Ca thấy hai con ma thú nhìn chằm chằm mình, cười khổ, ngồi xuống cạnh Mặc Thương Hải: “Ta nói Thương Hải huynh này, huynh mau khoẻ lại đi, ta ở đây bị người ta quản đông quản tây, còn không tự tại bằng về nhà đâu.”
Mộc Thương Hải nhắm mắt không thèm đáp lại, cơ thể vì giọt chất lỏng màu vàng kia mà dần khoẻ lại. Mộc Thương Hải nghĩ về câu lúc nãy Vân Phong nói, muốn đi về phải dựa vào mình, phải rồi, sức mạnh không gian của gã nếu có thể đạt tới mức xé mở không gian, vậy họ có thể qua lại tự nhiên giữa Trung đại lục và Đông Tây Đại Lục rồi. Nó sẽ giúp ích được rất nhiều cho Vân Phong, còn nữa Vân gia lệnh kia, chắc chắc có ý nghĩa gì đó.
Mộc Thương Hải chuyên tâm tu tập, tranh thủ sớm khoẻ lại. Mặc Trường Ca nhàm chán ngồi một bên, hai con ma thú nhìn chằm chằm y.
Vân Phong kéo Khúc Lam Y ra ngoài, lúc này mới mở miệng: “Vân gia lệnh ta lấy được trong Vân điện ta vỡ vụn rồi.”
Vân Phong đứng lại, mắt nhìn Khúc Lam Y, lật tay cái, một cái Vân gia lệnh nguyên lành xuất hiện, giống cái Mộc Thương Hải cầm về như đúc.
“Vỡ vụn?” Khúc Lam Y khó hiểu nhíu mày.
Vân Phong gật đầu: “Đây là Vân gia lệnh của Thiên Phàm thúc ở Tụ Thuỷ trấn Tây đại lục, còn cái ta lấy được đã vỡ vụn, Vân gia lệnh này ta không dùng được, đoán chừng cần có huyết mạch của Vân gia ở Tây đại lục mới được, còn cái này... Lãnh Mịch lấy được ở đâu, lấy được thế nào, phải điều tra mới biết.”
“Tiểu Phong Phong, nàng mở cái Vân gia lệnh của mình lúc nào?”
“Cấp Tôn Giả, có lẽ khí tức Tôn Giả ta đưa vào quá mạnh, Vân gia lệnh chịu không nổi mới...”
“Không thể nào.” Khúc Lam Y mở miệng, khá chắc chắn.
Vân Phong nghi ngờ hỏi lại: “Sao chàng biết?”
Khúc Lam Y cười: “Vân gia có phải gia tộc nhỏ gì đâu? Với hiểu biết hiện giờ của nàng, rồi những thế hệ xưa cũ mạnh mẽ của Vân thị xuất hiện trên bản chép tay kia, Vân gia có thể nhỏ tới mức nào? Vân gia lệnh bị khí tức Tôn Giả làm vỡ là chuyện không tưởng.”
“Nói vậy... Vân gia lệnh ta lấy được bị ai đó phá hỏng?” Sắc mặt Vân Phong khó coi.
Khúc Lam Y nhìn cái Mộc Thương Hải lấy được: “Phải không thì ta không biết, nhưng trong tay Lãnh Mịch có thứ này, rất có thể lão ta từng đi qua Đông Tây Đại Lục.”
“Đi qua Đông Tây Đại Lục...” Vân Phong nhíu mày suy tư: “Ta ở Vân điện chỉ đụng phải một vị Ám hệ Ma pháp sư.”
“Ám hệ?” Khúc Lam Y cười khẽ: “Vân gia lệnh quả nhiên hấp dẫn, từ lúc đó bọn chúng đã theo dõi nó.”
“Vân gia lệnh của ta không thể làm giả... Lúc ta lấy được không có ai cả, nếu nói muốn làm giả thì phải là vào trước khi ta tới, thậm chí là lâu hơn về trước.”
“Mấy chuyện này chúng ta không biết được, nhưng cái này có thể bị Mặc Trường Ca phát hiện, xem như không mất công y đi lung tung lâu vậy.”
Vân Phong nắm chặt Vân gia lệnh, hai mắt nhắm lại, thử đưa tinh thần lực vào trong, lại phát hiện lực cản: “Không được, có sức mạnh cản trở ta.”
Khúc Lam Y cầm lấy Vân gia lệnh, ngón tay miết theo chữ bên trên, môi nhếch lên cười khẩy: “Thủ đoạn nhỏ ấy mà.”
Ám nguyên tố dâng lên trong tay Khúc Lam Y, nhanh chóng chui vào Vân gia lệnh, dường như có thứ gì trong đó bắt đầu khởi động, màu sắc miếng ngọc dần đục ngầu, Vân Phong nhìn kỹ, trong ngọc bội là Ám nguyên tố đang xoay chuyển.
“Bọn họ đã ra tay với nó.”
“Hừ, chuyện nhỏ thôi.” Khúc Lam Y hừ lạnh.
Ám nguyên tố xâm nhập vào trong đó đánh tan Ám nguyên tố có sẵn bên trong. Khi tất cả tan hết, Ám nguyên tố chậm rãi rút khỏi ngọc bội, về tới cơ thể Khúc Lam Y.
“Được rồi, thử lại lần nữa đi.”
Khúc Lam Y đưa Vân gia lệnh lại cho Vân Phong. Vân Phong cầm trong tay tim đập nhanh hơn, nàng không biết Vân gia lệnh này tới từ đâu, cũng không biết Vân gia lệnh này nàng mở ra được không, thôi thử một lần là biết.
Đôi mắt đen khép lại, tinh thần lực thuần hậu chậm rãi đưa vào Vân gia lệnh, lực cản vừa rồi biến mất sạch. Vân Phong dùng tinh thần lực đổ đầy Vân gia lệnh, miếng ngọc màu trắng đổ đầy tinh thần lực của Vân Phong đột nhiên sáng rực, mà ở chỗ xa xôi nào đó, trong từ đường ẩn mình giữa bóng tối, mảnh ngọc bội bày cúng trong đó cũng đột nhiên sáng lên, ánh sáng như ánh rạng đông, soi tỏ cả vùng bóng tối.
Nam nhân áo đen xuất hiện rất kì lạ, không biết nhảy ra từ đâu, mặt Lãnh Mịch ướt đẫm mồ hôi, chảy dọc theo mặt lão ta rơi xuống đất, cả tiếng mồ hôi rơi xuống đất dường như cũng có thể nghe được.
“Đại, đại nhân...” Lãnh Mịch run lẩy bẩy nói, giọng run bần bật. Nam tử áo đen này toàn thân đều bị giấu sau lớp áo đen, chỉ có thể trông thấy phần cằm, những thứ khác hoàn toàn không thấy được gì.
“Lãnh Mịch, biết lão phu đến vì chuyện gì không?” Nam nhân mặc áo đen mở miệng.
Gân xanh trên trán Lãnh Mịch nổi lên, mồ hôi không ngừng rơi xuống: “Vãn bối... Không biết...”
“Không biết? Ngươi giả ngu giỏi quá nhỉ?” Người mặc áo đen chỉ nói một câu đơn giản, cơ bắp toàn thân Lãnh Mịch đã căng cứng, thở không nổi.
Vân Phong và Khúc Lam Y ẩn thân ở bên cạnh, cũng thở chậm mấy nhịp. Tiểu Hoả và Yêu Yêu trốn xa hơn, Yêu Yêu đã thả ra sức mạnh, nhờ vậy hai con ma thú mới không bị lộ, Vân Phong cũng an tâm hơn.
Nhìn chằm chằm người áo đen, tim Vân Phong như bị bóp chặt. Tôn Thần cường giả lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của nàng, uy áp của Tôn Thần cường giả mạnh tới vậy, khiến người cấp Tôn Hoàng đứng yên một chỗ, mặc người khác chém giết. Lần này Lãnh Mịch chết chắc rồi.
“Đại nhân, ta thật sự không biết, ta không biết Phong Vân mở phong ấn mấy cái nhẫn thế nào, ta càng không biết nàng sẽ dùng âm bài liên lạc với người bên trên. Với thực lực của nàng ta căn bản làm không được chuyện này.” Lãnh Mịch bối rối, liều mạng giải thích, người áo đen chỉ cười một tiếng quái dị.
“Phong Vân? Lãnh Mịch, đầu óc của ngươi rốt cuộc ngu xuẩn đến mức nào hả? Lão phu có thủ hạ như ngươi đúng là mất sạch thể diện.”
“Đại nhân, ta quả thật không biết người đang nói gì.”
“Phong Vân, Vân Phong, còn cần lão phu dạy ngươi à?”
“Phong Vân... Vân, Vân Phong...” Lãnh Mịch đột nhiên ngẩng đầu, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Vân Phong nấp ở một gốc chau mày, tên của nàng có lẽ ai ai trong tổ chức đó cũng biết cả rồi.
“Đại nhân, nàng, nàng ta là, nàng ta là Vân Phong?”
“Hừ! Giờ biết cũng đã muộn. Ngươi bị mất mấy cái nhẫn chỉ là chuyện nhỏ, đồ vật bên trong không có gì đáng giá, cho dù bị nàng ta lấy được cũng không sao, nhưng lần này ngươi làm mất thứ đó, khiến lão phu cảm thấy giữ ngươi lại đúng là quyết định ngu xuẩn.”
“Đại, đại nhân, ta...” Lãnh Mịch muốn nói gì đó, người áo đen lại không cho lão ta cơ hội mở miệng.
“Lãnh Mịch, lão phu tự mình kết thúc ngươi, ngươi nên thấy vinh hạnh.” Người áo đen vung tay áo, Ám nguyên tố dày đặc tuôn ra, mắt Lãnh Mịch trừng to, đầy tơ máu.
“Không, không, đại nhân, đợi đã, đợi đã... Á!” Tiếng hét thảm vang lên, Ám nguyên tố như bàn tay lớn cắm mạnh vào cơ thể Lãnh Mịch, bóp mạnh trái tim lão ta.
Lãnh Mịch trừng to mắt, thân thể nhũn ra, khóe miệng chảy máu, biểu cảm trên mặt vĩnh viễn dừng ở thời khắc cuối cùng, lão ta phải không cam lòng thế nào, không muốn chết đến thế nào chứ. Vân Phong nhìn cảnh này rùng mình, Lãnh Mịch cứ thế chết rồi.
Tôn Thần cường giả, đó chính là Tôn Thần cường giả.
“Nếu như không phải bên trên có lệnh, lão phu cũng lười ra tay.”
Người áo đen lại vung tay, Ám nguyên tố bay ra bao bọc lấy thân thể Lãnh Mịch, mùi máu tươi nồng nặc bốc lên. Vân Phong thấy buồn nôn, mùi máu dường như nồng tới mức cao nhất, tan hết chỉ trong tức khắc, chỗ thi thể Lãnh Mịch ngã xuống chỉ còn một bãi máu, Lãnh Mịch đã bốc hơi gần như sạch sẽ khỏi thế gian.
“Về phần hai người kéo dài hơi tàn đó... Hừ.” Người áo đen hừ lạnh.
Vân Phong căng thẳng, chẳng lẽ lại người này sẽ ra tay với Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải? Khúc Lam Y cũng kinh ngạc, nếu thật vậy thì hai người kia sao chống lại nổi?
“Hửm?”
Người áo đen đột nhiên quay người, gương mặt bị áo đen che kín nhìn chỗ Vân Phong và Khúc Lam Y ẩn thân. Hai người đều giật mình, Khúc Lam Y chau chặt mày, trán toát ra vài giọt mồ hôi, không thể nào, người nọ không thể nào phát hiện hắn.
Đôi mắt đỏ tươi hiện lên vẻ hung ác, nếu bị phát hiện thật, hắn chỉ có thể mời lão già trong ngọc bội ra giúp. Tôn Thần cường giả, hắn và Vân Phong liên thủ cũng không làm gì được. Ngón tay Khúc Lam Y chạm vào ngọc bội màu trắng, bàn tay mát lạnh của Vân Phong đặt lên tay Khúc Lam Y, hai người nhìn nhau, đều hiểu đối phương đang định làm gì.
Người áo đen cứ như vậy lẳng lặng nhìn một lúc, đột nhiên nói: “Nếu như nấp chỗ đó thật, đâu thể nào lão phu không phát hiện, Lãnh Mịch đúng là đồ vô dụng.” Người áo đen thì thầm, ngay sau đó người lão uốn éo kì dị, không gian bị ép xé ra một kẽ hở, lão ta lách mình vào đó, biến mất.
Vân Phong và Khúc Lam Y không hiện thân ngay, mà là kiên nhẫn chờ thêm một hồi lâu, chắc rằng người đó không trở về nữa, Khúc Lam Y mới thở phào một hơi, hai người ra khỏi chỗ ẩn thân, màu đỏ trong mắt hắn rút sạch.
“Yêu Yêu, Tiểu Hỏa, không sao rồi.” Vân Phong truyền âm, lát sau hai ma thú chạy về, sắc mặt nặng nề.
Yêu Yêu nhào vào lòng Vân Phong, người lại hóa thành hình thái còn nhỏ của tộc Giao Nhân, đuôi cá quấn chặt hông Vân Phong, cơ thể dán sát vào ngực Vân Phong: “Tiểu Phong, vừa rồi là ai vậy? Ta rất sợ.”
Vân Phong ôm lấy Yêu Yêu, tay khe vuốt ve vây màu xanh của nó trấn an, Tiểu Hỏa đứng cạnh nghiêm túc nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, người vừa rồi...”
“Tôn Thần cường giả.” Vân Phong lạnh lùng mở miệng. Đôi mắt sói của Tiểu Hỏa trừng lớn, người Yêu Yêu co rúm, càng ôm sát Vân Phong hơn.
“Tôn Thần... Người như vậy cũng hiện thân.” Tiểu Hỏa cảm thán, trong lòng lại rất ngạc nhiên, thực lực kẻ thù của chủ nhân mạnh tới vậy, Tôn Thần cường giả, thật sự có người cấp này tồn tại à?
“Tôn Thần cường giả thì thế nào, có gì phải sợ?” Khúc Lam Y khẽ cười, dịu dàng nhìn Vân Phong: “Sớm muộn gì cũng có một ngày, chủ nhân của các ngươi cũng sẽ đến cảnh giới như vậy.”
Yêu Yêu nằm trong lòng Vân Phong gật đầu thật mạnh, Tiểu Hỏa cũng bình tĩnh hơn, phải rồi, cho dù kẻ thù của chủ nhân mạnh thế nào, chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ bước vào cảnh giới đó.
Vân Phong cười khổ: “Chàng đề cao ta quá rồi, ta giờ còn cách Tôn Hoàng hai cấp, vào cấp Tôn Thần đâu dễ như vậy.”
Khúc Lam Y cười khẽ không nói, trong lòng lại không yên, gỡ mặt nạ Thiên Ảnh xuống. Khúc Lam Y thở dài, Vân Phong cũng gỡ mặt nạ xuống: “Giờ chúng ta phải tìm được Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải trước người nọ...”
Khúc Lam Y nhướn mày: “Nàng cho là hai người kia còn ở gần Tinh Vân sao?”
Vân Phong gật đầu: “Trực giác thôi, hi vọng Lam Dực sẽ truyền tin tốt về.”
Vừa dứt lời, Lam Dực đã truyền âm đến: “Chủ nhân.”
“Lam Dực, có kết quả chưa?”
“Không phụ hi vọng của chủ nhân, đã đã tìm được Mặc Trường Ca và Mộc Thương Hải, hai người họ quả thực còn ở gần Tinh Vân.”
Sắc mặc vui mừng của Vân Phong khiến Khúc Lam Y biết đã tìm được hai người kia. Tiểu Hỏa và Yêu Yêu cũng nghe rất rõ, hai con ma thú đều vui vẻ cười, tìm được hai người kia đúng là may quá rồi.
Dặn dò Lam Dực vài câu rồi cắt đứt truyền âm, Vân Phong còn chưa kịp nói gì với Khúc Lam Y, người đã bị nam nhân ôm chặt. Một giây sau, hai người đã ngồi trên lưng Tiểu Hoả. Yêu Yêu nằm cuộn trong lòng Vân Phong, Tiểu Hỏa nhìn sang Khúc Lam Y. Vân Phong cười, trong lòng vui vẻ tới không nói thành lời, nàng vỗ cổ Tiểu Hỏa: “Tiểu Hỏa, chúng ta đi thôi.”
Hỏa Vân Lang gừ một tiếng, khó chịu dùng móng vuốt cào đất, ngay sau đó nhún người nhảy lên, bay thẳng lên trời, biến thành một vệt sao băng màu đỏ lướt qua không trung, từ vùng hoang sơ này nhắm thẳng về phía khu vực gần Tinh Vân. Trên đường đi Vân Phong cực kì cảnh giác, vừa rồi Tôn Thần cường giả xuất hiện làm nàng rất rung động, đối thủ của nàng mạnh như vậy, nàng sẽ không để mình chênh lệch quá xa.
Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng Vân Phong lại hiểu, ngay lúc này nàng không thể vội vàng xao động, một chút cũng không được, đường cần phải đi từng bước một, chỉ khi đi thật vững vàng an tâm, nàng mới có thể đi lâu dài hơn, trước giờ nàng đều như thế, sau này cũng sẽ như vậy.
Dằn hết lo lắng và nóng nảy xuống đáy lòng, tâm Vân Phong bình tĩnh lại, đầu óc đang nóng nảy cũng bình tĩnh hơn, bất kì lúc nào cũng phải giữ đầu óc tỉnh táo, nếu không sai một bước, sai cả bàn cờ.
Tiểu Hỏa dốc sức truy đuổi và cảnh giác tốn hai ngày, cuối cùng họ cũng tới khu vực Lam Dực nhắc tới, một khu rừng rậm tươi tốt, cách Tinh Vân không gần. Trong tình huống bỏ chạy khẩn cấp, ẩn nấp ở đây đúng là lựa chọn sáng suốt, hai người có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của Tinh Vân, phần nào cũng nhờ năng lực của Mộc Thương Hải.
“Lam Dực, chúng ta đến rồi.” Vân Phong truyền âm.
Lam Dực truyền âm lại vị trí cụ thể, Tiểu Hỏa lại chạy sâu vào rừng, dọc dường đều rất yên tĩnh, dường như ma thú chung quanh nơi này đã bị dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Đi theo chỉ thị của Lam Dực hai người vào sâu trong rừng, bụi cỏ xung quanh đột nhiên phát ra tiếng động, một bóng người nhô đầu ra. Tiểu Hỏa đứng lại phun lửa sang, tiếng sói tru cũng phát ra: “Ai ở đó?”
“Hoả huynh, là ta.” Lam Dực cười khổ đi ra, vừa rồi nếu không phải nó nhanh chân, chắc chắn sẽ bị ngọn lửa của Tiểu Hỏa đốt trụi.
Tiểu Hỏa hừ một tiếng: “Nấp ở đó làm gì không ra?”
Lam Dực lại cười khổ, không phải nó không ra mà là chưa kịp được không? Vân Phong nhảy xuống lưng Tiểu Hoả, Lam Dực bước lại, Yêu Yêu nhảy khỏi vòng tay Vân Phong hoá thành hình người đứng một bên, Khúc Lam Y cũng nhảy khỏi lưng Tiểu Hỏa.
Lam Dực mừng rỡ nhìn Vân Phong: “Chủ nhân, không phụ hi vọng của người.”
Vân Phong gật đầu. Lam Dực dẫn họ vào khoảng rừng sâu hơn, không lâu sau thì thấy được một hồ nước nhỏ, nước bên trong trong veo, Yêu Yêu vừa thấy đã khát vọng nhìn Vân Phong.
Lam Dực cười: “Chủ nhân, không sao, hồ nước này ta đã kiểm tra rồi.”
Vân Phong mới gật đầu, Yêu Yêu hoan hô nhào xuống nước, người nó lắc nhẹ, đuôi cá màu xanh mang theo bọt nước vẩy ra, dưới ánh mặt trời lấp lánh như kim cương.
Có một hang núi cách hồ nước không xa, đằng trước có cây cối phủ kín, Lam Dực nói: “Nếu như không phải không gian phong tỏa xuất hiện chấn động nhỏ ta cũng không phát hiện được, đống cây cỏ này là ta lấy tới, để phòng ngừa...”
Vân Phong gật đầu, Lam Dực vốn cẩn thận tỉ mỉ. Khúc Lam Y lười biếng nhìn cảnh trí chung quanh, không nói gì, đi theo sau Vân Phong gạt cây cối trước cửa hang bước vào, còn chưa đi vài bước đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên.
“Vân Phong, nàng đến rồi? Có nhớ ta không?”
Giọng ung dung của Mặc Trường Ca truyền tới, Vân Phong thấy một cái bóng cao ráo tựa trên vách hang, vẫn là đôi mắt hoa đào ngập nước nọ, một bên mặt bị tóc che, nhưng nửa gương mặt còn lại đã đủ để thu hút đám nữ nhân.
“Ngươi đúng là nhàn nhã nhỉ?” Khúc Lam Y lạnh lùng nói: “Chuyện ngươi chọc còn chưa đủ lớn à? Đây chính là đệ đệ tốt của Thiên Tuyết điện chủ đó sao, chỉ biết chạy khắp nơi gây phiền phức.”
Mặc Trường Ca ngả ngớn cười, không tức giận. Sắc mặt Phong Vân lại lạnh lùng nhiều: “Mặc Trường Ca, ngươi rốt cuộc đã lén trộm cái gì của Lãnh Mịch?”
Mặc Trường Ca cười ha hả, ngón tay dài quơ quơ trước mắt: “Chậc chậc, mỹ nhân, nàng hiểu lầm ta rồi, lần này không phải ta gây rắc rối đâu.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều chau mày, không phải hắn? Chẳng lẽ lại là Mộc Thương Hải à?
“Đúng, chính là gã, lần này không nhờ ta, gã đã chết ở trong Tinh Vân học viện rồi.”
Mặc Trường Ca chỉ vào trong, nhướn mày. Vân Phong biến sắc bước vào trong, nhìn thấy Mộc Thương Hải nằm trên đất cực kì yếu ớt.
“Vân, Vân Phong...” Mộc Thương Hải ngước mắt nhìn Vân Phong, môi nhúc nhích, lộ ra nụ cười khó coi.
Khúc Lam Y chau chặt mày: “Không ngờ, ngươi cũng là loại người chuyên gây chuyện, đúng là làm người ta bất ngờ đó.”
“Mộc Thương Hải, sao huynh lại hồ đồ như vậy?” Vân Phong nhìn chăm chú gương mặt nhợt nhạt yếu ớt của Mộc Thương Hải, căm tức nói.
Huynh ấy là người chết đi sống lại, nếu như bị thương sẽ rất khó lành lại. Không thể dùng Quang nguyên tố, dược tễ của nàng cũng không có hiệu quả, huynh ấy chỉ có thể dựa vào tự thân khôi phục, trong quá trình này nếu xảy ra sai sót gì, vậy tâm huyết của nàng chẳng phải sẽ đổ hết xuống biển à?
“Mộc Thương Hải, huynh phải hiểu cho rõ, huynh sống lại gánh vác trên người kỳ vọng của ai, huynh muốn Tiểu Cẩm lại chịu đựng cảm giác mất mát à?” Vân Phong quát.
Mộc Thương Hải nhếch môi không nói gì, Mặc Trường Ca đi tới thấy vậy thì mủi lòng: “Ta nói này, nàng không hỏi rõ ràng đã trách cứ người ta, làm vậy tổn thương người ta lắm đó.”
“Có ý gì?” Vân Phong quay đầu nhìn.
Mặc Trường Ca bĩu môi: “Mộc Thương Hải, lấy ra đi, thứ ngươi thề chết cũng muốn cầm về đó.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều nhìn sang Mộc Thương Hải, thứ gã thề chết cũng muốn trộm về đó rốt cuộc là gì, có thể khiến người cá tính ổn trọng như gã cũng làm việc không suy xét trước sau như vậy?
Mặt Mộc Thương Hải tái mét, gã lấy tay mò ngực áo, tìm một hồi mới lấy ra một thứ. Vân Phong nhìn thứ nọ thì trừng to mắt, Khúc Lam Y kinh ngạc: “Ngươi lấy thứ này từ chỗ Lãnh Mịch à?”
Mộc Thương Hải gật đầu, đưa thứ nọ cho Vân Phong, hai con ngươi khác màu nhìn nàng thật kỹ. Vân Phong siết chặt thứ trong tay, trong lòng bùng lên cảm xúc khó tả.
Vân Phong siết chạy tay, thứ Mộc Thương Hải thề chết cũng muốn cầm về, là thứ Vân Phong quen đến không thể quen hơn, Vân gia lệnh. Miếng ngọc bội màu trắng có khắc hai chữ Vân gia bằng chữ phồn thể, Vân gia lệnh này này không khác gì với cái Vân gia lệnh ở Tây đại lục mà Vân Phong có.
Tại sao Lãnh Mịch lại có Vân gia lệnh, đúng ra mà nói Vân gia lệnh không thể nào xuất hiện ở đây, hoặc là có thể nói ở Trung vực này cũng có Vân gia.
“Vân gia lệnh...” Vân Phong nhìn thứ trên tay, lòng đầy nghi hoặc.
Mộc Thương Hải muốn mở miệng nói chuyện lại đột nhiên ho khan vài tiếng, Mặc Trường Ca chau mày: “Thứ này vừa nhìn đã biết là đồ của Vân gia nàng, nhưng nó xuất hiện ở đây, Vân gia các nàng xem ra không đơn giản như ta tưởng. Mà khoan nói chuyện này đã, dọc dường đi, ta không nghe nói bất cứ tin tức gì có liên quan với Vân gia, cả đường đi Mộc Thương Hải cũng có nghe ngóng giúp nàng, nghe nói tới Tinh Vân học viện cũng chỉ là ngẫu nhiên, vì lúc trước có cuộc thi giao lưu giữa ba học viện gì đó. Ta vốn định đi xem náo nhiệt, nhưng địa điểm tổ chức lại ở Hoa Phong học viện, chỗ đó không cho người ngoài vào, chỉ đành lén vào. Các ngươi cũng biết tính ta đó, chỉ vì hiếu kì thôi, ta và Mộc Thương Hải vô tình gặp nhau ngoài Tinh Vân học viện, thứ này, là ta vô ý xâm nhập vào nơi nào đó, ngẫu nhiên phát hiện.”
“Vào Tinh Vân học viện thậm chí là chỗ của Lãnh Mịch mà không bị phát hiện, Mặc Trường Ca ngươi cũng giỏi đó.” Khúc Lam Y híp mắt nhìn y.
Mặc Trường Ca cười khẽ: “Đương nhiên rồi, dù sao với tính tình này của ta, đại ca ta cũng lo lắng lắm.”
“Lúc ấy ta hiếu kỳ vuốt thử cái, lại thấy sau lưng nó có khắc chữ, biết ngay có liên quan tới nàng, ta không muốn lấy, nhưng Mộc Thương Hải biết được lại nhất quyết phải lấy cho bằng được. Đúng lúc này, Lãnh Mịch trở lại, chúng ta rất không may bị lão ta bắt gặp, đánh vài chiêu, rồi bọn ta trốn thoát.”
Mặc dù chỉ có ít ỏi mấy lời, nhưng sự thật sao chỉ có thể như vậy, nhất là khoản đánh nhau với Lãnh Mịch. Lãnh Mịch là Tôn Hoàng, hai người họ đánh nhau với Tôn Hoàng, Mặc Trường Ca không bị thương gì, Mộc Thương Hải lại trọng thương, kết quả này đúng là quá may mắn.
“Đương nhiên, may mà có sức mạnh không gian của gã, không thì đúng là trốn không thoát. Gã cũng vì vậy mới bị thương nặng, chúng ta đành ở đây trốn mấy ngày, may mà nàng đã tìm tới.” Mặc Trường Ca nói xong nhìn Vân Phong cười khẽ.
Vân Phong nhìn y một cái, nhìn Vân gia lệnh trên tay nặng trịch, ở Trung vực không có tung tích của Vân gia, Vân gia lệnh từ đâu mà có?
“Đợi Mộc Thương Hải khôi phục rồi tính tiếp...” Vân Phong nhìn Mặc Trường Ca.
Mặc Trường Ca nhún vai: “Biết rồi biết rồi, xem ra chuyến đi tới Trung đại lục này sắp kết thúc.”
“Là ngươi chuẩn bị kết thúc.” Khúc Lam Y không vui.
Mặc Trường Ca chau mày cười: “Cũng tốt, dù sao ta cũng đi mệt rồi, nên về. Nhưng làm sao về, về thế nào cũng là chuyện làm người ta đau đầu đó.”
“Mấy chuyện này không cần ngươi quan tâm.” Khúc Lam Y lạnh lùng cười: “Dù không phải ngươi gây phiền toái, nhưng Mộc Thương Hải cũng vì bảo vệ ngươi mới bị thương nặng, việc chăm sóc gã phải do mình ngươi gánh.”
Mặc Trường Ca ngây ra, bảo y chăm sóc sao? Đùa gì vậy?
Vân Phong lạnh lùng không nói gì, lấy Kim Đỉnh dịch ra đỡ Mộc Thương Hải dậy, cẩn thận nhỏ vào miệng gã một giọt. Mộc Thương Hải uống xong đột nhiên nhận thấy cơ thể thay đổi, kinh ngạc nhìn Vân Phong.
Vân Phong nghiêm túc nhìn gã: “Được rồi, nếu chúng ta phải đi về, đương nhiên cần ngươi giúp.”
Mộc Thương Hải sửng ra một lúc mới gật đầu. Vân Phong đứng dậy: “Mặc Trường Ca, ngươi ở lại đây. Nếu để ta tìm được ngươi, ngươi còn muốn trộm bỏ đi, đừng nằm mơ.”
Mặc Trường Ca nghe Vân Phong nói chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Rồi rồi rồi, tiểu mỹ nhân nói gì cũng đúng, ta nghe là được, nhất là lời của Vân Phong nàng.”
“Có vài người đúng là thiếu đòn mà.” Khúc Lam Y lên tiếng.
Vân Phong lại kéo tay hắn: “Lam Y, chàng theo ta ra ngoài. Lam Dực, Tiểu Hỏa, ở đây canh y.”
Hai con ma thú đều gật đầu, mấy cặp mắt ai oán nhìn Mặc Trường Ca, tại y gây chuyện khắp nơi, dù giờ tìm được vài thứ có lợi cho chủ nhân, nhưng vẫn đáng ghét.
Mặc Trường Ca thấy hai con ma thú nhìn chằm chằm mình, cười khổ, ngồi xuống cạnh Mặc Thương Hải: “Ta nói Thương Hải huynh này, huynh mau khoẻ lại đi, ta ở đây bị người ta quản đông quản tây, còn không tự tại bằng về nhà đâu.”
Mộc Thương Hải nhắm mắt không thèm đáp lại, cơ thể vì giọt chất lỏng màu vàng kia mà dần khoẻ lại. Mộc Thương Hải nghĩ về câu lúc nãy Vân Phong nói, muốn đi về phải dựa vào mình, phải rồi, sức mạnh không gian của gã nếu có thể đạt tới mức xé mở không gian, vậy họ có thể qua lại tự nhiên giữa Trung đại lục và Đông Tây Đại Lục rồi. Nó sẽ giúp ích được rất nhiều cho Vân Phong, còn nữa Vân gia lệnh kia, chắc chắc có ý nghĩa gì đó.
Mộc Thương Hải chuyên tâm tu tập, tranh thủ sớm khoẻ lại. Mặc Trường Ca nhàm chán ngồi một bên, hai con ma thú nhìn chằm chằm y.
Vân Phong kéo Khúc Lam Y ra ngoài, lúc này mới mở miệng: “Vân gia lệnh ta lấy được trong Vân điện ta vỡ vụn rồi.”
Vân Phong đứng lại, mắt nhìn Khúc Lam Y, lật tay cái, một cái Vân gia lệnh nguyên lành xuất hiện, giống cái Mộc Thương Hải cầm về như đúc.
“Vỡ vụn?” Khúc Lam Y khó hiểu nhíu mày.
Vân Phong gật đầu: “Đây là Vân gia lệnh của Thiên Phàm thúc ở Tụ Thuỷ trấn Tây đại lục, còn cái ta lấy được đã vỡ vụn, Vân gia lệnh này ta không dùng được, đoán chừng cần có huyết mạch của Vân gia ở Tây đại lục mới được, còn cái này... Lãnh Mịch lấy được ở đâu, lấy được thế nào, phải điều tra mới biết.”
“Tiểu Phong Phong, nàng mở cái Vân gia lệnh của mình lúc nào?”
“Cấp Tôn Giả, có lẽ khí tức Tôn Giả ta đưa vào quá mạnh, Vân gia lệnh chịu không nổi mới...”
“Không thể nào.” Khúc Lam Y mở miệng, khá chắc chắn.
Vân Phong nghi ngờ hỏi lại: “Sao chàng biết?”
Khúc Lam Y cười: “Vân gia có phải gia tộc nhỏ gì đâu? Với hiểu biết hiện giờ của nàng, rồi những thế hệ xưa cũ mạnh mẽ của Vân thị xuất hiện trên bản chép tay kia, Vân gia có thể nhỏ tới mức nào? Vân gia lệnh bị khí tức Tôn Giả làm vỡ là chuyện không tưởng.”
“Nói vậy... Vân gia lệnh ta lấy được bị ai đó phá hỏng?” Sắc mặt Vân Phong khó coi.
Khúc Lam Y nhìn cái Mộc Thương Hải lấy được: “Phải không thì ta không biết, nhưng trong tay Lãnh Mịch có thứ này, rất có thể lão ta từng đi qua Đông Tây Đại Lục.”
“Đi qua Đông Tây Đại Lục...” Vân Phong nhíu mày suy tư: “Ta ở Vân điện chỉ đụng phải một vị Ám hệ Ma pháp sư.”
“Ám hệ?” Khúc Lam Y cười khẽ: “Vân gia lệnh quả nhiên hấp dẫn, từ lúc đó bọn chúng đã theo dõi nó.”
“Vân gia lệnh của ta không thể làm giả... Lúc ta lấy được không có ai cả, nếu nói muốn làm giả thì phải là vào trước khi ta tới, thậm chí là lâu hơn về trước.”
“Mấy chuyện này chúng ta không biết được, nhưng cái này có thể bị Mặc Trường Ca phát hiện, xem như không mất công y đi lung tung lâu vậy.”
Vân Phong nắm chặt Vân gia lệnh, hai mắt nhắm lại, thử đưa tinh thần lực vào trong, lại phát hiện lực cản: “Không được, có sức mạnh cản trở ta.”
Khúc Lam Y cầm lấy Vân gia lệnh, ngón tay miết theo chữ bên trên, môi nhếch lên cười khẩy: “Thủ đoạn nhỏ ấy mà.”
Ám nguyên tố dâng lên trong tay Khúc Lam Y, nhanh chóng chui vào Vân gia lệnh, dường như có thứ gì trong đó bắt đầu khởi động, màu sắc miếng ngọc dần đục ngầu, Vân Phong nhìn kỹ, trong ngọc bội là Ám nguyên tố đang xoay chuyển.
“Bọn họ đã ra tay với nó.”
“Hừ, chuyện nhỏ thôi.” Khúc Lam Y hừ lạnh.
Ám nguyên tố xâm nhập vào trong đó đánh tan Ám nguyên tố có sẵn bên trong. Khi tất cả tan hết, Ám nguyên tố chậm rãi rút khỏi ngọc bội, về tới cơ thể Khúc Lam Y.
“Được rồi, thử lại lần nữa đi.”
Khúc Lam Y đưa Vân gia lệnh lại cho Vân Phong. Vân Phong cầm trong tay tim đập nhanh hơn, nàng không biết Vân gia lệnh này tới từ đâu, cũng không biết Vân gia lệnh này nàng mở ra được không, thôi thử một lần là biết.
Đôi mắt đen khép lại, tinh thần lực thuần hậu chậm rãi đưa vào Vân gia lệnh, lực cản vừa rồi biến mất sạch. Vân Phong dùng tinh thần lực đổ đầy Vân gia lệnh, miếng ngọc màu trắng đổ đầy tinh thần lực của Vân Phong đột nhiên sáng rực, mà ở chỗ xa xôi nào đó, trong từ đường ẩn mình giữa bóng tối, mảnh ngọc bội bày cúng trong đó cũng đột nhiên sáng lên, ánh sáng như ánh rạng đông, soi tỏ cả vùng bóng tối.