Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515
Khi Vân Phong tỉnh lại, Khúc Lam Y đã rời đi được ba ngày. Mỹ nhân vẫn luôn nhắm mắt ngủ yên trên giường, cuối cùng lông mi cũng khẽ lay động. Nhục Cầu ngồi bên cạnh má của Vân Phong giật mình ngồi dậy, móng nhỏ vươn đến gãi nhẹ vài cái lên mặt Vân Phong, mắt to đảo một vòng, xác định được đúng là lông mi của Vân Phong khẽ run rẩy, kêu to: “Phong Phong!”
“Vân Phong!” Mộc Thương Hải chầu chực ở một bên nghe thấy tiếng kêu của Nhục Cầu lập tức mừng rỡ, đứng dậy vội vàng đi đến bên giường Vân Phong, nhìn lông mi lay động, biết được nàng sắp tỉnh.
“Phong Phong na, na na.” Nhục Cầu khẽ gọi, thỉnh thoảng lấy móng vuốt gãi nhẹ vài cái, lông mi của Vân Phong rung mạnh, mắt đen vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng đã mở ra.
“Phong Phong!” Cơ thể Nhục Cầu vươn ra phía trước, toàn bộ cơ thể béo núc ních dán lên mặt Vân Phong. Bộ lông mềm mại khiến mặt Vân Phong rất nhột, không nhịn được phải giơ tay nhấc Nhục Cầu đang ở trên mặt lên.
Vân Phong nhìn ánh mắt lóe sáng của Nhục Cầu trước mắt, bất đắc dĩ cười: “Nhục Cầu, ngươi làm ta nhột quá đấy.”
“Na na!” Nhục Cầu vui sướng kêu một tiếng. Thấy Vân Phong tỉnh lại, cơ thể nhỏ nhắn uốn éo vài cái, cái đuôi xù xù sau mông cũng nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong cười ha ha, nửa người ngồi dậy cũng thấy được vẻ mặt vui vẻ của Mộc Thương Hải.
“Vân Phong, muội tỉnh rồi.” Mộc Thương Hải nhẹ nhàng nói một câu.
Vân Phong cười nhạt: “Mấy ngày nay vất vả cho huynh rồi.” Mắt đen quét qua bên cạnh, vậy mà lại không thấy Khúc Lam Y đâu? Vừa tỉnh lại không thấy hắn, trong lòng Vân Phong thấy hơi hụt hẫng.
Mộc Thương Hải thấy ánh mắt của Vân Phong thì biết nàng đang tìm Khúc Lam Y: “Muội đang tìm Khúc Lam Y?”
Vân Phong gật gật đầu, đặt Nhục Cầu sang một bên, vươn cánh tay một chút, xuống giường, duỗi cái lưng mệt mỏi, cảm giác toàn thân thuận lợi: “Không thấy chàng ấy, cảm thấy hơi kỳ lạ, chàng ấy đang làm gì vậy?”
Mộc Thương Hải khẽ giật mình, nhìn bóng lưng Vân Phong đứng trong nắng ấm lờ mờ, hai con ngươi trầm xuống: “Khúc Lam Y hắn... Đi rồi.”
Vân Phong rụt người lại: “Đi rồi? Huynh nói chàng ấy đi rồi? Rời khỏi Vân gia?”
Mộc Thương Hải gật gật đầu. Nhục Cầu nhảy một cái, trực tiếp ngồi lên vai Vân Phong, yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, mắt to đen láy đảo vài vòng, lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn.
“Ý huynh là gì?” Vân Phong quay đầu, sắc mặt trở nên lạnh như băng. Khúc Lam Y không thể vô duyên vô cớ rời khỏi đây được, trừ khi là tự hắn muốn đi.
Mộc Thương Hải cười ha ha: “Muội đừng hiểu lầm, trong nửa năm muội hôn mê đã xảy ra một số chuyện. Khúc Lam Y đã làm không ít chuyện cho Vân gia, lần này rời đi... Cũng là vì muội.”
“Vì ta?” Vân Phong nhíu mày.
Mộc Thương Hải nhẹ nhàng kể lại những chuyện xảy ra trong nửa năm qua, bao gồm cả thân phận tộc Nạp Khê của Khúc Lam Y, còn có gia chủ của ba đại gia tộc Nội vực đến thăm. Vẻ mặt của Vân Phong ngày càng sa sầm, cho đến khi Mộc Thương Hải nói xong thì trên mặt Vân Phong đã bị che phủ bởi một tầng mây đen.
Mộc Thương Hải không ngờ Vân Phong lại có vẻ mặt như vậy, khẽ giật mình. Nàng đang trách Khúc Lam Y không từ mà biệt, hay tức giận ba gia chủ Nội vực kia?
Nhục Cầu nhìn sắc mặt Vân Phong như vậy, cơ thể tròn vo không nhịn được cọ xát vài cái, mắt đen Vân Phong lóe lên: “Lần này ta lại hôn mê đến tận nửa năm... Xem ra sau này phải dùng nguyên tố dung hợp thật cẩn thận, nhất là đa hệ...”
Mộc Thương Hải không nói gì, Vân Phong nói xong lập tức đứng dậy muốn đi ra cửa. Mộc Thương Hải thấy nàng không nhắc đến Khúc Lam Y, trong lòng có chút lo lắng: “Vân Phong, Khúc Lam Y hắn...”
Vân Phong dừng bước: “Khúc Lam Y làm sao?”
“Khúc Lam Y hắn như vậy... Cũng là có nỗi khổ tâm.” Mộc Thương Hải nắm chặt hai tay. Khúc Lam Y còn quan tâm Vân Phong hơn nhiều so với tưởng tượng của gã. Tình cảm của nam nhân này giống như hồ sâu không đáy, gã cho rằng đây chính là cực hạn, trên thực tế còn kém xa.
Cười khẽ một tiếng, Vân Phong hơi nghiêng mặt, ánh nắng ấm áp bên ngoài rọi vào khiến khuôn mặt mềm mại như được bao trùm bởi một vầng sáng màu vàng lờ mờ, vẻ mặt ấm áp, lời nói dịu dàng: “Nổi khổ tâm của chàng ấy thì đương nhiên là ta hiểu. Vì ta, chàng ấy đã trả giá quá nhiều.”
Mộc Thương Hải thở ra. Vân Phong hiểu, nàng vẫn luôn hiểu rõ, nên mới có thể bình thản tiếp nhận việc Khúc Lam Y không từ mà biệt sao?
“Chàng ấy lựa chọn rời đi ta hiểu, đương nhiên, ta không thể khiến chàng ấy thất vọng!” Ngữ khí kiên định, một tia sáng vụt qua đáy mắt: “Vì yêu, mới muốn khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được người mình yêu. Chàng ấy như thế, ta cũng vậy!”
Người Mộc Thương Hải run lên. Đúng thế, làm sao Vân Phong lại không hiểu tâm ý của Khúc Lam Y cơ chứ. Không phải nàng cũng luôn làm như vậy sao, để bảo vệ người khác mà không ngừng khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ.
“Ta biết rồi!” Mộc Thương Hải khẽ nhếch miệng, tạo nên một nụ cười mỉm, đứng lên đi đến bên cạnh Vân Phong. Vân Phong cười, đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp lập tức rơi vào đáy mắt. Lần tới gặp nhau, nhất định chàng sẽ không làm ta thất vọng, ta cũng thế.
Sau khi Vân Phong tỉnh lại lập tức đi gặp ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão thấy nàng đã tỉnh lại đương nhiên vô cùng vui vẻ. Hôm nay Vân gia đã chuẩn bị tiến vào Nội vực, Vân Phong có thể tỉnh lại là không còn gì tốt hơn.
“Nha đầu, ngươi ngủ lâu quá đấy. Cơ thể thế nào rồi, không có gì đáng ngại chứ?” Ba vị trưởng lão Vân gia ân cần hỏi thăm khiến Vân Phong cảm thấy ấm lòng, khẽ cười: “Đã không còn gì đáng ngại, ba vị trưởng lão không cần lo lắng.”
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu cười: “Nha đầu, chuyện người trong lòng ngươi rời đi, ngươi đã biết rồi chứ?”
Vân Phong cười gật đầu: “Đã biết hết rồi.”
Ba vị trưởng lão thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Phong, trong lòng khẽ thở phào một hơi. Nha đầu này có thể hiểu được nỗi khổ tâm này là tốt rồi: “Có quan hệ với tộc Nạp Khê, sau khi Vân gia tiến vào Nội vực tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”
Vân Phong gật đầu: “Quả thực Vân gia cũng cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Có chuyện này không biết ba vị trưởng lão có biết không.”
Ba vị trưởng lão Vân gia đều nhìn sang, Vân Phong hít sâu một hơi: “Có người động tay động chân vào thế hệ người trẻ tuổi của Vân gia, áp chế tốc độ tu luyện của bọn họ!”
“Cái gì?” Ba vị trưởng lão Vân gia kinh ngạc. Vân Phong thấy vậy trong lòng trầm xuống, quả nhiên ba vị trưởng lão Vân gia cũng không biết gì.
“Nha đầu, ý của ngươi là thế hệ người trẻ tuổi của Vân gia bình thường thực lực hơi thấp không phải do tư chất của bản thân thấp, mà là do người khác động tay động chân?” Tam trưởng lão Vân gia hỏi dồn dập.
Vân Phong gật đầu: “Lúc ta vừa mới trở về đã từng dò xét cẩn thận, đa số trong cơ thể người trẻ tuổi của Vân gia đều tồn tại một lực cản mơ hồ. Người động tay động chân chắc chắn là người trong nghề. Hơn nữa vì để che giấu nên cũng không có hiệu quả ngay lập tức, mà theo thời gian tích lũy và trình độ tu luyện dẫn đến kích thích không ngừng.”
“Đa số?” Đại trưởng lão Vân gia nhíu mày. Vân Phong mở miệng: “Vân Tường và mấy người Tôn Hoàng cấp tám thì không có.”
“Người động chân động tay này thật là biết suy nghĩ cho toàn cục. Muốn động chân động tay còn không để cho chúng ta dễ dàng phát hiện. Nếu như toàn bộ đều bị động chân động tay thì nhất định chúng ta phải tra rõ ràng.” Nhị trưởng lão Vân gia lạnh lùng cười, nói tiếp: “Lại tốn công đối phó Vân gia như vậy, thật sự là vất vả cho họ rồi!”
“Rốt cuộc thủ đoạn này là do tên khốn nào làm?” Tam trưởng lão Vân gia tức giận gào rú. Đại trưởng lão Vân gia nhíu mày không nói gì, ánh mắt đảo qua: “Nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
Thần sắc Vân Phong hơi ngưng trọng: “Lúc đầu ta tưởng là do Bạch Chi Vu ra tay, nhưng thật ra không phải vậy. Người động chân động tay có thực lực không thấp, ta đoán... Là người trong Nội vực.”
“Xem ra lần trước trước khi Vân gia rời khỏi Nội vực đã bị người ta hạ độc thủ rồi.” Hai mắt tam trưởng lão Vân gia như muốn bốc hỏa: “Đám ranh con Nội vực kia, còn cho rằng Vân gia dễ bị bắt nạt sao? Thủ đoạn hạ lưu thế này mà cũng dùng!”
Đại trưởng lão Vân gia mở miệng: “Độc này có thể giải không?”
Lông mày Vân Phong nhíu lại càng chặt: “Trong thời gian ngắn thì e rằng không được. Cũng may vẫn còn có Kim Đỉnh dịch, hai bên có thể tiêu diệt lẫn nhau.”
“Đây chính là ma cao một thước đạo cao một trượng hay sao. Tự cho rằng hạ độc thủ với Vân gia, cũng không ngờ rằng Vân gia có Kim Đỉnh dịch.” Khóe miệng nhị trưởng lão Vân gia khẽ giật, nhìn về phía đại trưởng lão: “Đại ca, sau khi tiến vào Nội vực, chúng ta càng phải cẩn thận.”
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Vân Phong: “May mà có ngươi, không thì ba thân già hồ đồ chúng ta còn lâu mới phát hiện ra được.”
Vân Phong lắc đầu: “Đây là chuyện ta nên làm. Còn một chuyện nữa...” Vân Phong vừa muốn nói thì nghe thấy bên ngoài có người hô: “Ba vị trưởng lão, người bên Nội vực đã tới, nói ba vị trưởng lão chuẩn bị cho tốt, hôm nay sẽ đưa Vân gia về Nội vực!”
Ba vị trưởng lão Vân gia liếc nhau, đại trưởng lão quay đầu nhìn Vân Phong cười nói: “Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn nói với chúng ta, ba người chúng ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Có điều những chuyện này để đấy đã, sau khi tiến vào Nội vực sẽ nói chi tiết hơn.”
Vân Phong cười gật đầu. Ba vị trưởng lão Vân gia cũng nhìn nhau cười, trong lòng cất giấu sự kích động. Qua nhiều năm như vậy, Vân gia lại trở lại Nội vực một lần nữa.
- --
“Vân Phong, ngươi tỉnh lại rồi!”
Tất cả người Vân gia tập trung ở cửa lớn, thấy Vân Phong và ba vị trưởng lão đi tới, người Vân gia đều vô cùng mừng rỡ. Vân Tường nhào tới, đánh một cái vào bả vai Vân Phong. Vân Phong cười cười đỡ được, nhìn đôi má phơn phớt hồng của Vân Tường, hẳn là nàng ta cũng không còn gì đáng ngại.
“Tỉnh rồi. Nếu không tỉnh lại thì gãy lưng mất.” Vân Phong đùa một câu. Vân Tường lại cảm thấy hốc mắt có chút cay, đấm nhẹ một cái vào bờ vai Vân Phong: “Ngủ tận nửa năm, ngươi cũng giỏi quá đấy!”
Vân Phong cười cười, mắt thấy Bạch Khánh Phong đứng cách đó không xa: “Xem ra một số người nào đó từ có tình người trở nên thân thuộc rồi.”
Đôi má Vân Tường đỏ lên, Vân Phong thấy thế càng cười tươi hơn. Nhục Cầu trên vai nghe cuộc đối thoại giữa hai người chỉ cảm thấy vô vị, dứt khoát quay người ra đằng trước, lộ ra cái mông nhỏ. Vân Tường đỏ mặt nhìn Vân Phong: “Sao lúc nào ngươi cũng trêu ta thế?”
Bạch Khánh Phong đi tới, đứng cạnh Vân Tường, cảm kích nhìn Vân Phong: “Đa tạ.”
Vân Phong cười nhạt: “Không cần, đây là thứ ngươi nên có được.”
Bạch Khánh Phong cười ha hả, không nói gì nữa, Vân Phong nhìn gã ta: “Nếu như ngươi đối xử không tốt với Vân Tường, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Bạch Khánh Phong gật đầu, giữ chặt tay Vân Tường trong lòng bàn tay: “Yên tâm, Bạch Khánh Phong ta chắc chắn vĩnh viễn đối xử tốt với Vân Tường, chỉ đối xử tốt với một mình nàng ấy.”
Mặt Vân Tường đỏ lên, lộ ra vẻ yêu kiều của người con gái đang yêu, Bạch Khánh Phong thấy thế hai mắt say đắm nhìn Vân Tường. Vân Phong cười lớn: “Xem ra sau khi Vân gia trở lại Nội vực, chuyện đầu tiên làm là hỉ sự rồi.”
“Vân Phong, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Vân Tường nóng nảy. Vân Phong cười sang sảng: “Bạch Khánh Phong ở Vân gia lâu như vậy rồi, ngươi cũng nên cho hắn một danh phận chứ.”
Bạnh Khánh Phong cười ấm áp, má Vân Tường lại càng đỏ, Vân Phong cười vui vẻ. Đúng lúc này có mấy người từ xa đi tới, ánh mắt Vân Tường trở nên lạnh lẽo: “Là mấy người ở Nội vực đó.”
Vân Phong ngoái đầu nhìn, mấy người tư thái ngạo mạn đã đi tới, đang nói cái gì đó với ba vị trưởng lão: “Vân Tường, ta đi trước xem thử.”
Vân Tường gật đầu, Vân Phong quay người đi. Bạch Khánh Phong nhìn bóng lưng Vân Phong, thở dài một hơi: “Tiểu Tường, nếu như cũng có một ngày ta không từ mà biệt, nàng sẽ thế nào?”
Vân Tường khẽ giật mình, sau đó nắm chặt tay Bạch Khánh Phong: “Sẽ chẳng thế nào cả, ta sẽ tiếp tục làm chuyện nên làm.”
Bạch Khánh Phong cười ha ha: “Ừ, sau đó chờ ta trở lại.”
Má Vân Tường nóng lên, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng mảnh khảnh của Vân Phong. Nàng ta thật sự rất khó tưởng tượng nếu mình là Vân Phong, tâm trạng bây giờ sẽ như thế nào. Nhưng mình nhất định không làm được kiểu xem như không có chuyện gì như nàng ấy, nhẹ nhàng bình thản. Bản thân còn kém xa sự cứng cỏi của nàng ấy.
“Ồ? Vị này chính là Triệu hồi sư ngũ hệ đại danh đỉnh đỉnh của Vân gia?” Thấy Vân Phong đi tới, mấy người Nội vực nhướn mày phát ra tiếng kinh ngạc thán phục.
Ba vị trưởng lão Vân gia đều cười khẽ, Vân Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh bước đến: “Ta chính là Vân Phong, có phải mấy vị đến đón Vân gia không?”
Mấy người thấy tư thái của Vân Phong thì ngạc nhiên: “Đúng vậy, nhưng phải chia làm mấy nhóm. Dù sao Truyền tống trận cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy.”
Từng nhóm đi? Vân Phong nhìn lướt qua tất cả mọi người của Vân gia. Bây giờ Vân gia cộng lại tất cả cũng chỉ hơn trăm người, Truyền tống trận đi đến Nội vực mà lại không chứa nổi trăm người? Nói đùa sao?
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng: “Không biết mấy vị định chia kiểu gì?”
“Việc này thì phải xem các ngươi rồi. Mỗi một nhóm không vượt quá hai mươi người. Nhưng ba vị trưởng lão phải đi trước, quy củ của Nội vực chắc hẳn là ba vị đã biết rồi.”
Sắc mặt ba vị trưởng lão trầm xuống. Nếu như ba người bọn họ đi trước, còn lại những nhóm người của Vân gia nếu như trên đường đi xảy ra chuyện gì phải làm sao? Vân gia trừ ba người bọ họ ra thì không còn cường giả Tôn Hoàng nữa. Cho dù là Vân Phong và Vân Tường thì cũng chỉ có thể bảo vệ được hai nhóm thôi.
“Trước tiên đưa người Vân gia vào Nội vực đã, còn những chuyện khác nói sau.”
Lời vừa dứt mấy người kia đều cười khẩy: “Ba vị trưởng lão là muốn Vân gia một mình một kiểu hay sao? Xem ra có tộc Nạp Khê làm chỗ dựa, lưng cũng cứng hơn nhiều đó.”
“Không sao, ba vị trưởng lão đi trước cùng bọn họ đi.” Vân Phong mỉm cười.
Mấy người Nội vực nghe xong, trong lòng trầm xuống. Ba vị trưởng lão Vân gia khẽ giật mình, Vân Phong gật đầu: “Chuyện còn lại giao cho ta, ta nhất định sẽ không để một người nào của Vân gia bị thương.”
Ba vị trưởng lão Vân gia cười khẽ gật đầu. Mấy người Nội vực hừ vài tiếng: “Đã như vậy thì ba vị trưởng lão đi trước cùng với chúng ta.”
Mấy người Nội vực mỗi người lấy ra ngọc bội của mình, lập tức bóp nát. Năng lượng của mấy miếng ngọc bội tụ lại với nhau, trên mặt đất xuất hiện một truyền tống trận vô cùng lớn. Mấy người Nội vực và ba vị trưởng lão Vân gia đứng trong Truyền tống trận, tia sáng từ Truyền tống trận bắn ra bốn phía, mấy người lập tức biến mất.
“Vân Phong, thật sự phải đi từng nhóm sao?” Vân Tường đi tới, sắc mặt lạnh lùng: “Đây rõ ràng là muốn vào thời gian cuối cùng hạ độc thủ với chúng ta. Rõ ràng là một số người nào đó ở Nội vực vẫn chưa từ bỏ ý định!”
Vân Phong nhếch môi cười khẩy: “Ở ngoài sáng không thể động thủ, đương nhiên phải âm thầm rồi. Chỉ có điều lần này phải khiến bọn họ hoàn toàn thất vọng rồi!”
“Nếu không phân nhóm, phải làm thế nào? Nếu tất cả mọi người đều đứng trong Truyền tống trận vượt quá số lượng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Vân Tường vô cùng lo lắng. Nếu từng nhóm đi rõ ràng có bẫy, mà không phân nhóm thì cũng không được. Tình hình bây giờ là tiến thoái lưỡng nan.
Vân Phong cười, xoay nhẹ cổ tay, ngọc bội hình rồng xuất hiện.
“Đây là... Trữ vật dung khí (1)? Chẳng lẽ ngươi định để tất cả mọi người vào đây sao?” Vân Tường ngạc nhiên.
Vân Phong cười cười: “Đúng vậy. Nếu không thể đi từng nhóm, vậy tất nhiên phải cùng nhau đi rồi!”
“Nhưng mà ta chưa nghe nói trữ vật dung khí nào có thể nhét được cả người vào trong, huống hồ còn là một trăm người...” Vân Tường có chút nghi hoặc.
Vân Phong lại dùng hành động chứng minh cái “trữ vật dung khí” này vô cùng thần kỳ. Sau khi người Vân gia vào đến tầng thứ hai của Long Điện đều kinh ngạc thán phục.
Sau khi để hơn một trăm người Vân gia vào Long Điện, Vân Phong và Mộc Thương Hải đứng bên trong truyền tống trận, ánh sáng rực rỡ của truyền tống trận lập tức chiếu rọi bóng dáng hai người. Sau một hồi ánh sáng, khu vực này trở nên vô cùng yên tĩnh. Vân gia đã từng an cư ở đây một thời gian dài, cuối cùng cũng quay trở về mảnh đất ban đầu cắm rễ.
Trong không gian thông đạo, sắc mặt hai người Vân Phong và Mộc Thương Hải đều lạnh lùng. Cảm nhận được không gian lực xung quanh rất nhỏ, hai người cũng không nói gì. Không biết đã qua bao lâu, dường như là đã đến điểm cuối cùng của không gian thông đạo, đột nhiên ngón tay Mộc Thương Hải đè trên đôi mắt màu xám bạc, sắc mặt đột nhiên sa sầm.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của muội. Đằng trước bị người ta động chân động tay, không gian trở nên vặn vẹo. Người nào từ Tôn Hoàng cấp chín trở xuống sau khi đi qua đều sẽ bị treo cổ hết!”
Vân Phong hừ lạnh, chiêu này thật thâm hiểm. Hiển nhiên một số lão già nào đó ở Nội vực không ngờ rằng trong tay nàng có cái bảo vật Long Điện này.
Bàn tay Mộc Thương Hải chỉ về phía không gian, mạnh mẽ lại nắm chặt, không gian vặn vẹo phía trước trở lại bình thường. Vân Phong cười khẩy: “Không cần lo. Cứ để cho không gian thông đạo thế này càng tốt, đừng làm cho người ta thất vọng nhanh thế, vậy thì không còn gì thú vị nữa rồi.”
Mộc Thương Hải gật đầu, không gian vặn vẹo này sẽ không khiến hai người bị sao cả. Tinh thần lực mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể Vân Phong, bao bọc lấy không gian xung quanh hai người.
“Xoát...” Không gian vặn vẹo hoàn toàn bị tinh thần lực cản trở, sau khi một quầng sáng biến mắt, hai người đã đứng trên mặt đất bằng.
“Mấy vị là tới dẫn đường sao?” Mắt đen của Vân Phong đảo qua mấy người đứng xung quanh Truyền tống trận, khóe miệng mang ý cười lạnh lẽo.
Mấy người kia rõ ràng cũng sửng sốt, có hai người đi ra? Trong lòng mừng thầm, chẳng lẽ những người khác đều bị treo cổ chết bên trong rồi? Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá.
Vân Phong lạnh nhạt nhìn sắc mặt vui mừng của mấy người kia, Mộc Thương Hải ở một bên lạnh lùng mở miệng: “Nếu là dẫn đường, còn không mau đi?”
“Ngươi dẫn hai người bọn họ đi trước đi.” Một người trong số đó phân phó nói, lập tức có người đi đến trước mặt Vân Phong: “Hai vị, đi bên này.”
Vân Phong và Mộc Thương Hải cười khẩy trong lòng. Các ngươi cứ đợi đi, cho dù đợi đến địa lão thiên hoang cũng chẳng đợi được người thứ ba đi ra đâu. Muốn làm tổn thương người của Vân gia? Nằm mơ!
“Đúng rồi, các ngươi là người của gia tộc nào? Làm phiền rồi.” Vân Phong thuận miệng hỏi một câu, người dẫn đường nhẹ nhàng trả lời: “Gia tộc Bách Lý.”
Mắt đen của Vân Phong trầm xuống, lại là gia tộc Bách Lý. Xem ra ân oán của Vân gia từ nhiều năm trước đến bây giờ chắc hẳn đã có lời giải đáp rồi, người đầu tiên khai đao chính là gia tộc Bách Lý này. Tinh thần lực đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể, hóa thành lưỡi dao sắc bén nhanh chóng phi thẳng vào người dẫn đường. Thân thể người dẫn đường phía trước mềm nhũn ngã trên mặt đất. Hai con ngươi khác màu của Mộc Thương Hải lóe lên, bàn tay lớn mạnh mẽ nắm chặt trên không trung, mấy người còn lại đang chờ xung quanh Truyền tống trận cũng yên lặng ngã xuống không một tiếng động.
Nhìn các thi thể trước mắt, trong mắt Vân Phong hiện lên vẻ cuồng nộ: “Nếu đã về nhà rồi thì không cần người ngoài đến dẫn đường.”
Hai bóng dáng đột nhiên từ mặt đất bằng nhảy thẳng lên không trung. Vân Phong đứng trên không trung, nhìn khuc vực vô cùng rộng rãi này của Nội vực, mắt đen hơi cụp xuống rồi lại ngước lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng, bàn tay đột nhiên bộc phát ma pháp nguyên tố ngũ sắc, năm con cự long từ trong tay Vân Phong bay ra, xông thẳng đến chân trời. Bầu trời ánh lên từng mảng màu không đồng đều, tạo thành một thế giới ngũ sắc.
Đại gia tộc nào đó bên trong Nội vực, trong phòng nghị sự lập tức cảm nhận được một luồng ma pháp ngũ hệ mãnh liệt chấn động, sắc mặt không tránh khỏi kinh ngạc: “Đây là vị Triệu hồi sư ngũ hệ của Vân gia sao?”
Những người khác đều liếc nhau, người ngồi ở chủ vị trầm giọng cười: “Triệu hồi sư ngũ hệ... Vân gia quả nhiên thâm tàng bất lộ, trong thời khắc nguy nan luôn có một nhân vật xuất hiện ngăn cơn sóng dữ. Xem ra sau khi thế lực lần này tiến vào, tất cả đều sẽ có thay đổi.”
Trong vòng thực lực của Nội vực từ khu vực phân chia mà nói hẳn là hơi nhỏ một chút, nhưng trên thực tế khu vực ở Nội vực lại vô cùng rộng lớn. Mấy đại gia tộc bên trong Nội vực chiếm các khu vực khác nhau ở Nội vực, tự quản khu vực của riêng mình. Lần này Vân gia trở lại Nội vực, đối với vòng thực lực bên trong Nội vực cũng là một lần điều chỉnh.
Lần này Vân gia trở lại Nội vực vẫn là ở chỗ lúc trước, trạch viện hồi trước mà Vân gia xây nên. Trong Nội vực có bảy đại gia tộc, mỗi khi có một gia tộc bị gạt bỏ ra ngoài, sẽ có một gia tộc mới tiến vào Nội vực, nhưng lần này Vân gia lại là ngoại lệ. Lần trước sau khi Vân gia bị gạt bỏ ra ngoài, gia tộc bên ngoài vòng thực lực không có ai tiến vào Nội vực, cho nên chỗ cũ của Vân gia vẫn tồn tại ở đó, cơ bản không có thay đổi gì. Mà bên trong Nội vực là sáu đại gia tộc ngang hàng với nhau.
- --
Ba vị trưởng lão Vân gia thấy trạch viện cũ hồi trước thì vô cùng vui mừng. Mấy người dẫn đường Nội vực đều có vẻ ngoài cười nhưng bên trong không người, mở miệng: “Chúc mừng Vân gia, trạch viện cũ có thể giữ gìn đến ngày nay, thật là không ngờ đến.”
“Chắc người Vân gia cũng sắp đến rồi nhỉ, người Bách Lý gia đã phái ngươi đi đón rồi.”
Sắc mặt ba vị trưởng lão Vân gia trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng. Bách Lý gia, đây chính là gia tộc lúc trước đã đối lập với Vân gia. Bây giờ là do Vân gia có quan hệ với Nạp Khê nhất tộc nên không dám động thủ với Vân gia ở bên ngoài, sau khi tiến vào Nội vực càng không dễ ra tay, đương nhiên phải lợi dụng tốt cơ hội lần này.
Không biết nha đầu Vân Phong dùng cách gì để giúp tất cả mọi người Vân gia thoát khỏi nguy cơ lần này...
“Ba vị trưởng lão!” Trên bầu trời truyền đến một giọng nói trong trẻo. Bóng dáng Vân Phong và Mộc Thương Hải từ xa lao đến, mấy người trong Nội vực đều khẽ giật mình, chỉ hai người ư?
Ba vị trưởng lão Vân gia cũng rất nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Vân Phong lại tràn đầy tươi cười. Thấy nàng cười, ba vị trưởng lão cũng thấy yên tâm, nha đầu này đã hứa chắc chắn sẽ làm được.
“Làm sao... Lại chỉ có hai người?” Mấy người Nội vực thấy vậy thì không tránh khỏi nghi ngờ.
Vân Phong nhìn lướt qua: “Không cần quan tâm, người Vân gia đều đã đến. Nếu mấy vị không còn chuyện gì thì có thể đi được rồi.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng, nếu còn không đi thì bọn hắn thật là không biết điều. Mấy người Nội vực lập tức lần lượt rời khỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn còn nghi ngờ không thôi. Sau khi mấy người đó đi, Vân Phong mới mở miệng: “Ba vị trưởng lão đừng lo lắng, tất cả người của Vân gia đều bình yên tới đây rồi.”
Vân Phong nhắm mắt, hơn trăm người Vân gia ở trong Long Điện lập tức đi ra. Ba vị trưởng lão Vân gia thấy chiêu này của Vân Phong thì cười cười, quay người nhìn trạch viện cũ trước mắt. Tuy rằng đã trải qua một quãng thời gian dài, nhưng trạch viện này vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm và hùng tráng như cũ. Mặc dù trên vách tường đã có chút loang lổ, chữ Vân phồn thể khắc ở trên cũng đã có chút mờ nhạt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến dáng vẻ sừng sững của tòa nhà đã ở đây bao lâu như thế, giống như người Vân gia một nhà.
“Về nhà đi.” Đại trưởng lão Vân gia than nhẹ một câu, trong lòng tất cả mọi người đều đau xót. Về nhà, trải qua một quãng thời gian dài, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng được về nhà.
Mặc dù là trạch viện cũ, nhưng đám người Vân gia lại vô cùng vui vẻ. Ba vị trưởng lão trực tiếp đưa Vân Phong vào bên trong, vừa đi đại trưởng lão Vân gia vừa nhẹ giọng nói nhỏ: “Nha đầu, Vân gia sinh ra từ thời viễn cổ đến giờ, kế thừa huyết thống Triệu hồi sư, điều này cũng khiến cho Vân gia trở thành một trong những gia tộc lâu đời.”
Vân Phong yên tĩnh lắng nghe. Chẳng hiểu sao nàng có một dự cảm, chuyện tiếp theo ba vị trưởng lão muốn nói cho nàng nhất định là chuyện gì đó rất nghiêm trọng, có lẽ có liên quan đến nghi vấn trong lòng nàng.
“Vân gia từng sinh ra một vị Triệu hồi sư toàn hệ, ngươi biết không?” Đại trưởng lão Vân gia nhìn về phía Vân Phong, hai con ngươi của Vân Phong rụt lại. Triệu hồi sư toàn hệ! Triệu hồi sư thất hệ... Thật ra Vân gia đã từng có.
“Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài.” Nhị trưởng lão Vân gia than một câu, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong: “Triệu hồi sư toàn hệ sinh ra cũng đại biểu cho sự bắt đầu hiu quạnh, vắng vẻ của Vân gia.”
Trong lòng Vân Phong căng thẳng, có thể đoán được tình cảnh lúc đó. Vân gia thân là gia tộc lâu đời, kế thừa huyết thống may mắn như vậy, hơn nữa còn sinh ra một Triệu hồi sư toàn hệ. Có thể nói là không còn địch thủ trên thế gian này nữa rồi. Nhưng sức mạnh không thể để một nhà độc chiếm một mình, cần phải cân bằng. Kết quả sau này của một nhà độc tài là... Sụp đổ.
“Lúc ấy tộc Nạp Khê cũng nhằm vào Vân gia?” Vân Phong hỏi có chút đè nén.
Đại trưởng lão Vân gia cười trả lời: “Tộc Nạp Khê vốn không thích phân tranh. Trước nay bọn họ không thèm đếm xỉa đến, chỉ có điều xuất phát từ phần ân tình nào đó, trong lúc khó khăn nhất giúp Vân gia một tay.”
“Thật vậy sao...” Vân Phong bất giác thở phào một hơi.
“Cũng là từ lúc này, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia bắt đầu ít dần. Thời gian dần trôi qua không dễ dàng kích thích thức tỉnh nữa.” Ánh mắt đại trưởng lão Vân gia trầm xuống.
Lúc này đã đi tới một nơi sâu bên trong Vân gia trạch, một gian phòng cổ xưa lạ thường, bên trên đầy tro bụi và mạng nhện. Đại trưởng lão Vân gia nhẹ giọng cười, khẽ đẩy cửa vào, hơi thở từ xa xưa khoan thai truyền đến. Vân Phong lập tức cảm thấy bản thân nhỏ bé dị thường, trong lòng không kiềm chế được khẽ run lên.
“Nha đầu, vào thôi.” Nhị trưởng lão và tam trưởng lão Vân gia đều cười, trong mắt mang theo sự chờ mong. Đại trưởng lão Vân gia đã bước vào, đột nhiên tim Vân Phong đập nhanh. Hình như bên trong cánh cửa này có điều gì đó đang chờ nàng.
***
(1) Trữ vật dung khí: Vật để chứa đồ.
[Trong tháng này mà số phiếu thích cán mốc 300, ta sẽ bạo chương nhoa các đạo hữu]
“Vân Phong!” Mộc Thương Hải chầu chực ở một bên nghe thấy tiếng kêu của Nhục Cầu lập tức mừng rỡ, đứng dậy vội vàng đi đến bên giường Vân Phong, nhìn lông mi lay động, biết được nàng sắp tỉnh.
“Phong Phong na, na na.” Nhục Cầu khẽ gọi, thỉnh thoảng lấy móng vuốt gãi nhẹ vài cái, lông mi của Vân Phong rung mạnh, mắt đen vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng đã mở ra.
“Phong Phong!” Cơ thể Nhục Cầu vươn ra phía trước, toàn bộ cơ thể béo núc ních dán lên mặt Vân Phong. Bộ lông mềm mại khiến mặt Vân Phong rất nhột, không nhịn được phải giơ tay nhấc Nhục Cầu đang ở trên mặt lên.
Vân Phong nhìn ánh mắt lóe sáng của Nhục Cầu trước mắt, bất đắc dĩ cười: “Nhục Cầu, ngươi làm ta nhột quá đấy.”
“Na na!” Nhục Cầu vui sướng kêu một tiếng. Thấy Vân Phong tỉnh lại, cơ thể nhỏ nhắn uốn éo vài cái, cái đuôi xù xù sau mông cũng nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong cười ha ha, nửa người ngồi dậy cũng thấy được vẻ mặt vui vẻ của Mộc Thương Hải.
“Vân Phong, muội tỉnh rồi.” Mộc Thương Hải nhẹ nhàng nói một câu.
Vân Phong cười nhạt: “Mấy ngày nay vất vả cho huynh rồi.” Mắt đen quét qua bên cạnh, vậy mà lại không thấy Khúc Lam Y đâu? Vừa tỉnh lại không thấy hắn, trong lòng Vân Phong thấy hơi hụt hẫng.
Mộc Thương Hải thấy ánh mắt của Vân Phong thì biết nàng đang tìm Khúc Lam Y: “Muội đang tìm Khúc Lam Y?”
Vân Phong gật gật đầu, đặt Nhục Cầu sang một bên, vươn cánh tay một chút, xuống giường, duỗi cái lưng mệt mỏi, cảm giác toàn thân thuận lợi: “Không thấy chàng ấy, cảm thấy hơi kỳ lạ, chàng ấy đang làm gì vậy?”
Mộc Thương Hải khẽ giật mình, nhìn bóng lưng Vân Phong đứng trong nắng ấm lờ mờ, hai con ngươi trầm xuống: “Khúc Lam Y hắn... Đi rồi.”
Vân Phong rụt người lại: “Đi rồi? Huynh nói chàng ấy đi rồi? Rời khỏi Vân gia?”
Mộc Thương Hải gật gật đầu. Nhục Cầu nhảy một cái, trực tiếp ngồi lên vai Vân Phong, yên tĩnh nghe hai người nói chuyện, mắt to đen láy đảo vài vòng, lúc này lại vô cùng ngoan ngoãn.
“Ý huynh là gì?” Vân Phong quay đầu, sắc mặt trở nên lạnh như băng. Khúc Lam Y không thể vô duyên vô cớ rời khỏi đây được, trừ khi là tự hắn muốn đi.
Mộc Thương Hải cười ha ha: “Muội đừng hiểu lầm, trong nửa năm muội hôn mê đã xảy ra một số chuyện. Khúc Lam Y đã làm không ít chuyện cho Vân gia, lần này rời đi... Cũng là vì muội.”
“Vì ta?” Vân Phong nhíu mày.
Mộc Thương Hải nhẹ nhàng kể lại những chuyện xảy ra trong nửa năm qua, bao gồm cả thân phận tộc Nạp Khê của Khúc Lam Y, còn có gia chủ của ba đại gia tộc Nội vực đến thăm. Vẻ mặt của Vân Phong ngày càng sa sầm, cho đến khi Mộc Thương Hải nói xong thì trên mặt Vân Phong đã bị che phủ bởi một tầng mây đen.
Mộc Thương Hải không ngờ Vân Phong lại có vẻ mặt như vậy, khẽ giật mình. Nàng đang trách Khúc Lam Y không từ mà biệt, hay tức giận ba gia chủ Nội vực kia?
Nhục Cầu nhìn sắc mặt Vân Phong như vậy, cơ thể tròn vo không nhịn được cọ xát vài cái, mắt đen Vân Phong lóe lên: “Lần này ta lại hôn mê đến tận nửa năm... Xem ra sau này phải dùng nguyên tố dung hợp thật cẩn thận, nhất là đa hệ...”
Mộc Thương Hải không nói gì, Vân Phong nói xong lập tức đứng dậy muốn đi ra cửa. Mộc Thương Hải thấy nàng không nhắc đến Khúc Lam Y, trong lòng có chút lo lắng: “Vân Phong, Khúc Lam Y hắn...”
Vân Phong dừng bước: “Khúc Lam Y làm sao?”
“Khúc Lam Y hắn như vậy... Cũng là có nỗi khổ tâm.” Mộc Thương Hải nắm chặt hai tay. Khúc Lam Y còn quan tâm Vân Phong hơn nhiều so với tưởng tượng của gã. Tình cảm của nam nhân này giống như hồ sâu không đáy, gã cho rằng đây chính là cực hạn, trên thực tế còn kém xa.
Cười khẽ một tiếng, Vân Phong hơi nghiêng mặt, ánh nắng ấm áp bên ngoài rọi vào khiến khuôn mặt mềm mại như được bao trùm bởi một vầng sáng màu vàng lờ mờ, vẻ mặt ấm áp, lời nói dịu dàng: “Nổi khổ tâm của chàng ấy thì đương nhiên là ta hiểu. Vì ta, chàng ấy đã trả giá quá nhiều.”
Mộc Thương Hải thở ra. Vân Phong hiểu, nàng vẫn luôn hiểu rõ, nên mới có thể bình thản tiếp nhận việc Khúc Lam Y không từ mà biệt sao?
“Chàng ấy lựa chọn rời đi ta hiểu, đương nhiên, ta không thể khiến chàng ấy thất vọng!” Ngữ khí kiên định, một tia sáng vụt qua đáy mắt: “Vì yêu, mới muốn khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ được người mình yêu. Chàng ấy như thế, ta cũng vậy!”
Người Mộc Thương Hải run lên. Đúng thế, làm sao Vân Phong lại không hiểu tâm ý của Khúc Lam Y cơ chứ. Không phải nàng cũng luôn làm như vậy sao, để bảo vệ người khác mà không ngừng khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ.
“Ta biết rồi!” Mộc Thương Hải khẽ nhếch miệng, tạo nên một nụ cười mỉm, đứng lên đi đến bên cạnh Vân Phong. Vân Phong cười, đẩy cửa ra, ánh nắng ấm áp lập tức rơi vào đáy mắt. Lần tới gặp nhau, nhất định chàng sẽ không làm ta thất vọng, ta cũng thế.
Sau khi Vân Phong tỉnh lại lập tức đi gặp ba vị trưởng lão. Ba vị trưởng lão thấy nàng đã tỉnh lại đương nhiên vô cùng vui vẻ. Hôm nay Vân gia đã chuẩn bị tiến vào Nội vực, Vân Phong có thể tỉnh lại là không còn gì tốt hơn.
“Nha đầu, ngươi ngủ lâu quá đấy. Cơ thể thế nào rồi, không có gì đáng ngại chứ?” Ba vị trưởng lão Vân gia ân cần hỏi thăm khiến Vân Phong cảm thấy ấm lòng, khẽ cười: “Đã không còn gì đáng ngại, ba vị trưởng lão không cần lo lắng.”
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu cười: “Nha đầu, chuyện người trong lòng ngươi rời đi, ngươi đã biết rồi chứ?”
Vân Phong cười gật đầu: “Đã biết hết rồi.”
Ba vị trưởng lão thấy vẻ mặt tươi cười của Vân Phong, trong lòng khẽ thở phào một hơi. Nha đầu này có thể hiểu được nỗi khổ tâm này là tốt rồi: “Có quan hệ với tộc Nạp Khê, sau khi Vân gia tiến vào Nội vực tạm thời sẽ không có vấn đề gì.”
Vân Phong gật đầu: “Quả thực Vân gia cũng cần một khoảng thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức. Có chuyện này không biết ba vị trưởng lão có biết không.”
Ba vị trưởng lão Vân gia đều nhìn sang, Vân Phong hít sâu một hơi: “Có người động tay động chân vào thế hệ người trẻ tuổi của Vân gia, áp chế tốc độ tu luyện của bọn họ!”
“Cái gì?” Ba vị trưởng lão Vân gia kinh ngạc. Vân Phong thấy vậy trong lòng trầm xuống, quả nhiên ba vị trưởng lão Vân gia cũng không biết gì.
“Nha đầu, ý của ngươi là thế hệ người trẻ tuổi của Vân gia bình thường thực lực hơi thấp không phải do tư chất của bản thân thấp, mà là do người khác động tay động chân?” Tam trưởng lão Vân gia hỏi dồn dập.
Vân Phong gật đầu: “Lúc ta vừa mới trở về đã từng dò xét cẩn thận, đa số trong cơ thể người trẻ tuổi của Vân gia đều tồn tại một lực cản mơ hồ. Người động tay động chân chắc chắn là người trong nghề. Hơn nữa vì để che giấu nên cũng không có hiệu quả ngay lập tức, mà theo thời gian tích lũy và trình độ tu luyện dẫn đến kích thích không ngừng.”
“Đa số?” Đại trưởng lão Vân gia nhíu mày. Vân Phong mở miệng: “Vân Tường và mấy người Tôn Hoàng cấp tám thì không có.”
“Người động chân động tay này thật là biết suy nghĩ cho toàn cục. Muốn động chân động tay còn không để cho chúng ta dễ dàng phát hiện. Nếu như toàn bộ đều bị động chân động tay thì nhất định chúng ta phải tra rõ ràng.” Nhị trưởng lão Vân gia lạnh lùng cười, nói tiếp: “Lại tốn công đối phó Vân gia như vậy, thật sự là vất vả cho họ rồi!”
“Rốt cuộc thủ đoạn này là do tên khốn nào làm?” Tam trưởng lão Vân gia tức giận gào rú. Đại trưởng lão Vân gia nhíu mày không nói gì, ánh mắt đảo qua: “Nha đầu, ngươi thấy thế nào?”
Thần sắc Vân Phong hơi ngưng trọng: “Lúc đầu ta tưởng là do Bạch Chi Vu ra tay, nhưng thật ra không phải vậy. Người động chân động tay có thực lực không thấp, ta đoán... Là người trong Nội vực.”
“Xem ra lần trước trước khi Vân gia rời khỏi Nội vực đã bị người ta hạ độc thủ rồi.” Hai mắt tam trưởng lão Vân gia như muốn bốc hỏa: “Đám ranh con Nội vực kia, còn cho rằng Vân gia dễ bị bắt nạt sao? Thủ đoạn hạ lưu thế này mà cũng dùng!”
Đại trưởng lão Vân gia mở miệng: “Độc này có thể giải không?”
Lông mày Vân Phong nhíu lại càng chặt: “Trong thời gian ngắn thì e rằng không được. Cũng may vẫn còn có Kim Đỉnh dịch, hai bên có thể tiêu diệt lẫn nhau.”
“Đây chính là ma cao một thước đạo cao một trượng hay sao. Tự cho rằng hạ độc thủ với Vân gia, cũng không ngờ rằng Vân gia có Kim Đỉnh dịch.” Khóe miệng nhị trưởng lão Vân gia khẽ giật, nhìn về phía đại trưởng lão: “Đại ca, sau khi tiến vào Nội vực, chúng ta càng phải cẩn thận.”
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía Vân Phong: “May mà có ngươi, không thì ba thân già hồ đồ chúng ta còn lâu mới phát hiện ra được.”
Vân Phong lắc đầu: “Đây là chuyện ta nên làm. Còn một chuyện nữa...” Vân Phong vừa muốn nói thì nghe thấy bên ngoài có người hô: “Ba vị trưởng lão, người bên Nội vực đã tới, nói ba vị trưởng lão chuẩn bị cho tốt, hôm nay sẽ đưa Vân gia về Nội vực!”
Ba vị trưởng lão Vân gia liếc nhau, đại trưởng lão quay đầu nhìn Vân Phong cười nói: “Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn nói với chúng ta, ba người chúng ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi. Có điều những chuyện này để đấy đã, sau khi tiến vào Nội vực sẽ nói chi tiết hơn.”
Vân Phong cười gật đầu. Ba vị trưởng lão Vân gia cũng nhìn nhau cười, trong lòng cất giấu sự kích động. Qua nhiều năm như vậy, Vân gia lại trở lại Nội vực một lần nữa.
- --
“Vân Phong, ngươi tỉnh lại rồi!”
Tất cả người Vân gia tập trung ở cửa lớn, thấy Vân Phong và ba vị trưởng lão đi tới, người Vân gia đều vô cùng mừng rỡ. Vân Tường nhào tới, đánh một cái vào bả vai Vân Phong. Vân Phong cười cười đỡ được, nhìn đôi má phơn phớt hồng của Vân Tường, hẳn là nàng ta cũng không còn gì đáng ngại.
“Tỉnh rồi. Nếu không tỉnh lại thì gãy lưng mất.” Vân Phong đùa một câu. Vân Tường lại cảm thấy hốc mắt có chút cay, đấm nhẹ một cái vào bờ vai Vân Phong: “Ngủ tận nửa năm, ngươi cũng giỏi quá đấy!”
Vân Phong cười cười, mắt thấy Bạch Khánh Phong đứng cách đó không xa: “Xem ra một số người nào đó từ có tình người trở nên thân thuộc rồi.”
Đôi má Vân Tường đỏ lên, Vân Phong thấy thế càng cười tươi hơn. Nhục Cầu trên vai nghe cuộc đối thoại giữa hai người chỉ cảm thấy vô vị, dứt khoát quay người ra đằng trước, lộ ra cái mông nhỏ. Vân Tường đỏ mặt nhìn Vân Phong: “Sao lúc nào ngươi cũng trêu ta thế?”
Bạch Khánh Phong đi tới, đứng cạnh Vân Tường, cảm kích nhìn Vân Phong: “Đa tạ.”
Vân Phong cười nhạt: “Không cần, đây là thứ ngươi nên có được.”
Bạch Khánh Phong cười ha hả, không nói gì nữa, Vân Phong nhìn gã ta: “Nếu như ngươi đối xử không tốt với Vân Tường, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.”
Bạch Khánh Phong gật đầu, giữ chặt tay Vân Tường trong lòng bàn tay: “Yên tâm, Bạch Khánh Phong ta chắc chắn vĩnh viễn đối xử tốt với Vân Tường, chỉ đối xử tốt với một mình nàng ấy.”
Mặt Vân Tường đỏ lên, lộ ra vẻ yêu kiều của người con gái đang yêu, Bạch Khánh Phong thấy thế hai mắt say đắm nhìn Vân Tường. Vân Phong cười lớn: “Xem ra sau khi Vân gia trở lại Nội vực, chuyện đầu tiên làm là hỉ sự rồi.”
“Vân Phong, ngươi nói bậy bạ gì đó!” Vân Tường nóng nảy. Vân Phong cười sang sảng: “Bạch Khánh Phong ở Vân gia lâu như vậy rồi, ngươi cũng nên cho hắn một danh phận chứ.”
Bạnh Khánh Phong cười ấm áp, má Vân Tường lại càng đỏ, Vân Phong cười vui vẻ. Đúng lúc này có mấy người từ xa đi tới, ánh mắt Vân Tường trở nên lạnh lẽo: “Là mấy người ở Nội vực đó.”
Vân Phong ngoái đầu nhìn, mấy người tư thái ngạo mạn đã đi tới, đang nói cái gì đó với ba vị trưởng lão: “Vân Tường, ta đi trước xem thử.”
Vân Tường gật đầu, Vân Phong quay người đi. Bạch Khánh Phong nhìn bóng lưng Vân Phong, thở dài một hơi: “Tiểu Tường, nếu như cũng có một ngày ta không từ mà biệt, nàng sẽ thế nào?”
Vân Tường khẽ giật mình, sau đó nắm chặt tay Bạch Khánh Phong: “Sẽ chẳng thế nào cả, ta sẽ tiếp tục làm chuyện nên làm.”
Bạch Khánh Phong cười ha ha: “Ừ, sau đó chờ ta trở lại.”
Má Vân Tường nóng lên, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng mảnh khảnh của Vân Phong. Nàng ta thật sự rất khó tưởng tượng nếu mình là Vân Phong, tâm trạng bây giờ sẽ như thế nào. Nhưng mình nhất định không làm được kiểu xem như không có chuyện gì như nàng ấy, nhẹ nhàng bình thản. Bản thân còn kém xa sự cứng cỏi của nàng ấy.
“Ồ? Vị này chính là Triệu hồi sư ngũ hệ đại danh đỉnh đỉnh của Vân gia?” Thấy Vân Phong đi tới, mấy người Nội vực nhướn mày phát ra tiếng kinh ngạc thán phục.
Ba vị trưởng lão Vân gia đều cười khẽ, Vân Phong không kiêu ngạo không siểm nịnh bước đến: “Ta chính là Vân Phong, có phải mấy vị đến đón Vân gia không?”
Mấy người thấy tư thái của Vân Phong thì ngạc nhiên: “Đúng vậy, nhưng phải chia làm mấy nhóm. Dù sao Truyền tống trận cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy.”
Từng nhóm đi? Vân Phong nhìn lướt qua tất cả mọi người của Vân gia. Bây giờ Vân gia cộng lại tất cả cũng chỉ hơn trăm người, Truyền tống trận đi đến Nội vực mà lại không chứa nổi trăm người? Nói đùa sao?
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng: “Không biết mấy vị định chia kiểu gì?”
“Việc này thì phải xem các ngươi rồi. Mỗi một nhóm không vượt quá hai mươi người. Nhưng ba vị trưởng lão phải đi trước, quy củ của Nội vực chắc hẳn là ba vị đã biết rồi.”
Sắc mặt ba vị trưởng lão trầm xuống. Nếu như ba người bọn họ đi trước, còn lại những nhóm người của Vân gia nếu như trên đường đi xảy ra chuyện gì phải làm sao? Vân gia trừ ba người bọ họ ra thì không còn cường giả Tôn Hoàng nữa. Cho dù là Vân Phong và Vân Tường thì cũng chỉ có thể bảo vệ được hai nhóm thôi.
“Trước tiên đưa người Vân gia vào Nội vực đã, còn những chuyện khác nói sau.”
Lời vừa dứt mấy người kia đều cười khẩy: “Ba vị trưởng lão là muốn Vân gia một mình một kiểu hay sao? Xem ra có tộc Nạp Khê làm chỗ dựa, lưng cũng cứng hơn nhiều đó.”
“Không sao, ba vị trưởng lão đi trước cùng bọn họ đi.” Vân Phong mỉm cười.
Mấy người Nội vực nghe xong, trong lòng trầm xuống. Ba vị trưởng lão Vân gia khẽ giật mình, Vân Phong gật đầu: “Chuyện còn lại giao cho ta, ta nhất định sẽ không để một người nào của Vân gia bị thương.”
Ba vị trưởng lão Vân gia cười khẽ gật đầu. Mấy người Nội vực hừ vài tiếng: “Đã như vậy thì ba vị trưởng lão đi trước cùng với chúng ta.”
Mấy người Nội vực mỗi người lấy ra ngọc bội của mình, lập tức bóp nát. Năng lượng của mấy miếng ngọc bội tụ lại với nhau, trên mặt đất xuất hiện một truyền tống trận vô cùng lớn. Mấy người Nội vực và ba vị trưởng lão Vân gia đứng trong Truyền tống trận, tia sáng từ Truyền tống trận bắn ra bốn phía, mấy người lập tức biến mất.
“Vân Phong, thật sự phải đi từng nhóm sao?” Vân Tường đi tới, sắc mặt lạnh lùng: “Đây rõ ràng là muốn vào thời gian cuối cùng hạ độc thủ với chúng ta. Rõ ràng là một số người nào đó ở Nội vực vẫn chưa từ bỏ ý định!”
Vân Phong nhếch môi cười khẩy: “Ở ngoài sáng không thể động thủ, đương nhiên phải âm thầm rồi. Chỉ có điều lần này phải khiến bọn họ hoàn toàn thất vọng rồi!”
“Nếu không phân nhóm, phải làm thế nào? Nếu tất cả mọi người đều đứng trong Truyền tống trận vượt quá số lượng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.” Vân Tường vô cùng lo lắng. Nếu từng nhóm đi rõ ràng có bẫy, mà không phân nhóm thì cũng không được. Tình hình bây giờ là tiến thoái lưỡng nan.
Vân Phong cười, xoay nhẹ cổ tay, ngọc bội hình rồng xuất hiện.
“Đây là... Trữ vật dung khí (1)? Chẳng lẽ ngươi định để tất cả mọi người vào đây sao?” Vân Tường ngạc nhiên.
Vân Phong cười cười: “Đúng vậy. Nếu không thể đi từng nhóm, vậy tất nhiên phải cùng nhau đi rồi!”
“Nhưng mà ta chưa nghe nói trữ vật dung khí nào có thể nhét được cả người vào trong, huống hồ còn là một trăm người...” Vân Tường có chút nghi hoặc.
Vân Phong lại dùng hành động chứng minh cái “trữ vật dung khí” này vô cùng thần kỳ. Sau khi người Vân gia vào đến tầng thứ hai của Long Điện đều kinh ngạc thán phục.
Sau khi để hơn một trăm người Vân gia vào Long Điện, Vân Phong và Mộc Thương Hải đứng bên trong truyền tống trận, ánh sáng rực rỡ của truyền tống trận lập tức chiếu rọi bóng dáng hai người. Sau một hồi ánh sáng, khu vực này trở nên vô cùng yên tĩnh. Vân gia đã từng an cư ở đây một thời gian dài, cuối cùng cũng quay trở về mảnh đất ban đầu cắm rễ.
Trong không gian thông đạo, sắc mặt hai người Vân Phong và Mộc Thương Hải đều lạnh lùng. Cảm nhận được không gian lực xung quanh rất nhỏ, hai người cũng không nói gì. Không biết đã qua bao lâu, dường như là đã đến điểm cuối cùng của không gian thông đạo, đột nhiên ngón tay Mộc Thương Hải đè trên đôi mắt màu xám bạc, sắc mặt đột nhiên sa sầm.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán của muội. Đằng trước bị người ta động chân động tay, không gian trở nên vặn vẹo. Người nào từ Tôn Hoàng cấp chín trở xuống sau khi đi qua đều sẽ bị treo cổ hết!”
Vân Phong hừ lạnh, chiêu này thật thâm hiểm. Hiển nhiên một số lão già nào đó ở Nội vực không ngờ rằng trong tay nàng có cái bảo vật Long Điện này.
Bàn tay Mộc Thương Hải chỉ về phía không gian, mạnh mẽ lại nắm chặt, không gian vặn vẹo phía trước trở lại bình thường. Vân Phong cười khẩy: “Không cần lo. Cứ để cho không gian thông đạo thế này càng tốt, đừng làm cho người ta thất vọng nhanh thế, vậy thì không còn gì thú vị nữa rồi.”
Mộc Thương Hải gật đầu, không gian vặn vẹo này sẽ không khiến hai người bị sao cả. Tinh thần lực mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể Vân Phong, bao bọc lấy không gian xung quanh hai người.
“Xoát...” Không gian vặn vẹo hoàn toàn bị tinh thần lực cản trở, sau khi một quầng sáng biến mắt, hai người đã đứng trên mặt đất bằng.
“Mấy vị là tới dẫn đường sao?” Mắt đen của Vân Phong đảo qua mấy người đứng xung quanh Truyền tống trận, khóe miệng mang ý cười lạnh lẽo.
Mấy người kia rõ ràng cũng sửng sốt, có hai người đi ra? Trong lòng mừng thầm, chẳng lẽ những người khác đều bị treo cổ chết bên trong rồi? Nếu thật sự là như vậy thì tốt quá.
Vân Phong lạnh nhạt nhìn sắc mặt vui mừng của mấy người kia, Mộc Thương Hải ở một bên lạnh lùng mở miệng: “Nếu là dẫn đường, còn không mau đi?”
“Ngươi dẫn hai người bọn họ đi trước đi.” Một người trong số đó phân phó nói, lập tức có người đi đến trước mặt Vân Phong: “Hai vị, đi bên này.”
Vân Phong và Mộc Thương Hải cười khẩy trong lòng. Các ngươi cứ đợi đi, cho dù đợi đến địa lão thiên hoang cũng chẳng đợi được người thứ ba đi ra đâu. Muốn làm tổn thương người của Vân gia? Nằm mơ!
“Đúng rồi, các ngươi là người của gia tộc nào? Làm phiền rồi.” Vân Phong thuận miệng hỏi một câu, người dẫn đường nhẹ nhàng trả lời: “Gia tộc Bách Lý.”
Mắt đen của Vân Phong trầm xuống, lại là gia tộc Bách Lý. Xem ra ân oán của Vân gia từ nhiều năm trước đến bây giờ chắc hẳn đã có lời giải đáp rồi, người đầu tiên khai đao chính là gia tộc Bách Lý này. Tinh thần lực đột nhiên tuôn ra từ trong cơ thể, hóa thành lưỡi dao sắc bén nhanh chóng phi thẳng vào người dẫn đường. Thân thể người dẫn đường phía trước mềm nhũn ngã trên mặt đất. Hai con ngươi khác màu của Mộc Thương Hải lóe lên, bàn tay lớn mạnh mẽ nắm chặt trên không trung, mấy người còn lại đang chờ xung quanh Truyền tống trận cũng yên lặng ngã xuống không một tiếng động.
Nhìn các thi thể trước mắt, trong mắt Vân Phong hiện lên vẻ cuồng nộ: “Nếu đã về nhà rồi thì không cần người ngoài đến dẫn đường.”
Hai bóng dáng đột nhiên từ mặt đất bằng nhảy thẳng lên không trung. Vân Phong đứng trên không trung, nhìn khuc vực vô cùng rộng rãi này của Nội vực, mắt đen hơi cụp xuống rồi lại ngước lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng, bàn tay đột nhiên bộc phát ma pháp nguyên tố ngũ sắc, năm con cự long từ trong tay Vân Phong bay ra, xông thẳng đến chân trời. Bầu trời ánh lên từng mảng màu không đồng đều, tạo thành một thế giới ngũ sắc.
Đại gia tộc nào đó bên trong Nội vực, trong phòng nghị sự lập tức cảm nhận được một luồng ma pháp ngũ hệ mãnh liệt chấn động, sắc mặt không tránh khỏi kinh ngạc: “Đây là vị Triệu hồi sư ngũ hệ của Vân gia sao?”
Những người khác đều liếc nhau, người ngồi ở chủ vị trầm giọng cười: “Triệu hồi sư ngũ hệ... Vân gia quả nhiên thâm tàng bất lộ, trong thời khắc nguy nan luôn có một nhân vật xuất hiện ngăn cơn sóng dữ. Xem ra sau khi thế lực lần này tiến vào, tất cả đều sẽ có thay đổi.”
Trong vòng thực lực của Nội vực từ khu vực phân chia mà nói hẳn là hơi nhỏ một chút, nhưng trên thực tế khu vực ở Nội vực lại vô cùng rộng lớn. Mấy đại gia tộc bên trong Nội vực chiếm các khu vực khác nhau ở Nội vực, tự quản khu vực của riêng mình. Lần này Vân gia trở lại Nội vực, đối với vòng thực lực bên trong Nội vực cũng là một lần điều chỉnh.
Lần này Vân gia trở lại Nội vực vẫn là ở chỗ lúc trước, trạch viện hồi trước mà Vân gia xây nên. Trong Nội vực có bảy đại gia tộc, mỗi khi có một gia tộc bị gạt bỏ ra ngoài, sẽ có một gia tộc mới tiến vào Nội vực, nhưng lần này Vân gia lại là ngoại lệ. Lần trước sau khi Vân gia bị gạt bỏ ra ngoài, gia tộc bên ngoài vòng thực lực không có ai tiến vào Nội vực, cho nên chỗ cũ của Vân gia vẫn tồn tại ở đó, cơ bản không có thay đổi gì. Mà bên trong Nội vực là sáu đại gia tộc ngang hàng với nhau.
- --
Ba vị trưởng lão Vân gia thấy trạch viện cũ hồi trước thì vô cùng vui mừng. Mấy người dẫn đường Nội vực đều có vẻ ngoài cười nhưng bên trong không người, mở miệng: “Chúc mừng Vân gia, trạch viện cũ có thể giữ gìn đến ngày nay, thật là không ngờ đến.”
“Chắc người Vân gia cũng sắp đến rồi nhỉ, người Bách Lý gia đã phái ngươi đi đón rồi.”
Sắc mặt ba vị trưởng lão Vân gia trầm xuống, trong lòng có chút lo lắng. Bách Lý gia, đây chính là gia tộc lúc trước đã đối lập với Vân gia. Bây giờ là do Vân gia có quan hệ với Nạp Khê nhất tộc nên không dám động thủ với Vân gia ở bên ngoài, sau khi tiến vào Nội vực càng không dễ ra tay, đương nhiên phải lợi dụng tốt cơ hội lần này.
Không biết nha đầu Vân Phong dùng cách gì để giúp tất cả mọi người Vân gia thoát khỏi nguy cơ lần này...
“Ba vị trưởng lão!” Trên bầu trời truyền đến một giọng nói trong trẻo. Bóng dáng Vân Phong và Mộc Thương Hải từ xa lao đến, mấy người trong Nội vực đều khẽ giật mình, chỉ hai người ư?
Ba vị trưởng lão Vân gia cũng rất nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Vân Phong lại tràn đầy tươi cười. Thấy nàng cười, ba vị trưởng lão cũng thấy yên tâm, nha đầu này đã hứa chắc chắn sẽ làm được.
“Làm sao... Lại chỉ có hai người?” Mấy người Nội vực thấy vậy thì không tránh khỏi nghi ngờ.
Vân Phong nhìn lướt qua: “Không cần quan tâm, người Vân gia đều đã đến. Nếu mấy vị không còn chuyện gì thì có thể đi được rồi.”
Lệnh đuổi khách rõ ràng, nếu còn không đi thì bọn hắn thật là không biết điều. Mấy người Nội vực lập tức lần lượt rời khỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn còn nghi ngờ không thôi. Sau khi mấy người đó đi, Vân Phong mới mở miệng: “Ba vị trưởng lão đừng lo lắng, tất cả người của Vân gia đều bình yên tới đây rồi.”
Vân Phong nhắm mắt, hơn trăm người Vân gia ở trong Long Điện lập tức đi ra. Ba vị trưởng lão Vân gia thấy chiêu này của Vân Phong thì cười cười, quay người nhìn trạch viện cũ trước mắt. Tuy rằng đã trải qua một quãng thời gian dài, nhưng trạch viện này vẫn lộ ra vẻ uy nghiêm và hùng tráng như cũ. Mặc dù trên vách tường đã có chút loang lổ, chữ Vân phồn thể khắc ở trên cũng đã có chút mờ nhạt, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến dáng vẻ sừng sững của tòa nhà đã ở đây bao lâu như thế, giống như người Vân gia một nhà.
“Về nhà đi.” Đại trưởng lão Vân gia than nhẹ một câu, trong lòng tất cả mọi người đều đau xót. Về nhà, trải qua một quãng thời gian dài, cuối cùng hôm nay bọn họ cũng được về nhà.
Mặc dù là trạch viện cũ, nhưng đám người Vân gia lại vô cùng vui vẻ. Ba vị trưởng lão trực tiếp đưa Vân Phong vào bên trong, vừa đi đại trưởng lão Vân gia vừa nhẹ giọng nói nhỏ: “Nha đầu, Vân gia sinh ra từ thời viễn cổ đến giờ, kế thừa huyết thống Triệu hồi sư, điều này cũng khiến cho Vân gia trở thành một trong những gia tộc lâu đời.”
Vân Phong yên tĩnh lắng nghe. Chẳng hiểu sao nàng có một dự cảm, chuyện tiếp theo ba vị trưởng lão muốn nói cho nàng nhất định là chuyện gì đó rất nghiêm trọng, có lẽ có liên quan đến nghi vấn trong lòng nàng.
“Vân gia từng sinh ra một vị Triệu hồi sư toàn hệ, ngươi biết không?” Đại trưởng lão Vân gia nhìn về phía Vân Phong, hai con ngươi của Vân Phong rụt lại. Triệu hồi sư toàn hệ! Triệu hồi sư thất hệ... Thật ra Vân gia đã từng có.
“Chỉ tiếc trời cao đố kỵ anh tài.” Nhị trưởng lão Vân gia than một câu, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong: “Triệu hồi sư toàn hệ sinh ra cũng đại biểu cho sự bắt đầu hiu quạnh, vắng vẻ của Vân gia.”
Trong lòng Vân Phong căng thẳng, có thể đoán được tình cảnh lúc đó. Vân gia thân là gia tộc lâu đời, kế thừa huyết thống may mắn như vậy, hơn nữa còn sinh ra một Triệu hồi sư toàn hệ. Có thể nói là không còn địch thủ trên thế gian này nữa rồi. Nhưng sức mạnh không thể để một nhà độc chiếm một mình, cần phải cân bằng. Kết quả sau này của một nhà độc tài là... Sụp đổ.
“Lúc ấy tộc Nạp Khê cũng nhằm vào Vân gia?” Vân Phong hỏi có chút đè nén.
Đại trưởng lão Vân gia cười trả lời: “Tộc Nạp Khê vốn không thích phân tranh. Trước nay bọn họ không thèm đếm xỉa đến, chỉ có điều xuất phát từ phần ân tình nào đó, trong lúc khó khăn nhất giúp Vân gia một tay.”
“Thật vậy sao...” Vân Phong bất giác thở phào một hơi.
“Cũng là từ lúc này, huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia bắt đầu ít dần. Thời gian dần trôi qua không dễ dàng kích thích thức tỉnh nữa.” Ánh mắt đại trưởng lão Vân gia trầm xuống.
Lúc này đã đi tới một nơi sâu bên trong Vân gia trạch, một gian phòng cổ xưa lạ thường, bên trên đầy tro bụi và mạng nhện. Đại trưởng lão Vân gia nhẹ giọng cười, khẽ đẩy cửa vào, hơi thở từ xa xưa khoan thai truyền đến. Vân Phong lập tức cảm thấy bản thân nhỏ bé dị thường, trong lòng không kiềm chế được khẽ run lên.
“Nha đầu, vào thôi.” Nhị trưởng lão và tam trưởng lão Vân gia đều cười, trong mắt mang theo sự chờ mong. Đại trưởng lão Vân gia đã bước vào, đột nhiên tim Vân Phong đập nhanh. Hình như bên trong cánh cửa này có điều gì đó đang chờ nàng.
***
(1) Trữ vật dung khí: Vật để chứa đồ.
[Trong tháng này mà số phiếu thích cán mốc 300, ta sẽ bạo chương nhoa các đạo hữu]