Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
- Ca ca huynh ấy… đi rồi…-Vẻ trên mặt Diệp Ngưng Tuyết trong nháy mắt cứng đờ, thất thần nhắc đi nhắc lại. Đôi mắt vốn dĩ còn lơ mơ trong phút chốc lại biến thành một mảnh tro tàn, dường như thế giới trước mắt ầm ầm sụp đổ.
Sở Kinh Thiên vô ý thức lui ra sau một bước, luống cuống nói:
- Bé… bé con, ca ca ngươi sợ dẫn ngươi theo sẽ gặp nguy hiểm, hắn từng nói lập tức sẽ trở lại đón ngươi, lập tức sẽ đón.
- Không… -Diệp Ngưng Tuyết gọi nhẹ một tiếng, luon luôn ngoan ngoãn yếu ớt như nàng lúc này bỗng như nổi điên xông đến trước mặt Sở Kinh Thiên, dùng hai tay không ngừng đánh gã, hai mắt đẫm lệ như suối phun:
- Huynh gạt ta! Huynh gạt ta! Ca ca huynh ấy sẽ không bỏ muội lại, huynh gạt ta… Ta không muốn rời khỏi ca ca, không muốn mà!
Phản ứng kịch liệt của nàng vượt xa dự đoán của họ. Sở Kinh Thiên vội giơ hai tay nói:
- Bé con, ngươi bình tĩnh chút, ca ca ngươi thật sự rất nhanh sẽ trở lại.
- Huynh gạt ta… Các người đếu gạt ta! Ta không muốn rời khỏi ca ca… -Nàng lớn tiếng khóc, ca ca đi rồi, cả thế giới lại chỉ còn lại một mình nàng, nàng đã không dám nghĩ không có hắn thì phải nên làm thế nào. Bất chợt, nàng nghĩ đến điều gì đó, dùng lực lau nước mắt mình, tóm lấy y phục Sở Kinh Thiên nói:
- Nói cho ta biết, ca ca huynh ấy đi đâu, ta muốn đi tìm huynh ấy!
Sở Kinh Thiên vội lắc đầu, suýt nữa không khóc ra:
- Tiểu tổ tông của ta, ngươi tha cho ta đi, ca ca ngươi hắn thật sự sẽ tới đón ngươi. Hắn đã đi lâu lắm rồi, ngươi đuổi không kịp đâu.
- Nói cho ta biết… Nói cho ta biết ca ca đi đâu, nói cho ta có được không… -Nàng ngửa đầu, đôi mắt hơi nước mịt mùng, hai dòng lệ loang lổ trên má, quật cường nhìn gã, lại khiến Sở Kinh Thiên không dám đối diện với nàng.
- Đại Ngưu ca ca, nói cho ta biết được không, ta không muốn tách rời ca ca…
- Nói cho biết… Ta không muốn tách rời ca ca, ta không thể tách rời ca ca…
Lão nhân vẫn luôn yên lặng nhìn chúng, biểu cảm của ông từ bình thản đến động dung, rồi đến kinh hãi khó hiểu.
Sở Kinh Thiên bỗng có một loại cảm giác không thở nổi chẳng sao nói rõ được, gã rốt cuộc bại trận, dùng tay chỉ về phía Nam:
- Hắn đi Thiên Long Quốc phía Nam, có điều…
Diệp Ngưng Tuyết buông hai tay, bất chấp tất cả chạy về hướng gã chỉ. Sở Kinh Thiên giật nảy mình, vừa muốn xông tới bắt lấy nàng, lại phát hiện thân thể của mình dường như bị đóng đinh lại không thể nhúc nhích, gã cắn răng vùng vẫy hai cái, hét lớn:
- Bé con, mau trở lại! Mau trở lại đi!
Bóng trắng nhỏ xinh nọ càng chạy càng xa, ngay dưới sự che lấp của cây cối rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt gã.
Sở Kinh Thiên xoay người lại, vừa vùng vẫy vừa hô:
- Gia gia ngài vì sao ngăn cản con, nếu không đuổi nàng sẽ có nguy hiểm đó.
Lão nhân thở dài một hơi, nói:
- Nếu ngươi nhìn hiểu ánh mắt nó, thì ngươi sẽ không muốn đuổi theo nó nữa, đó là một chấp niệm bất chấp tất cả, vốn dĩ không có gì có thể ngăn cản nó. Nếu ngươi cưỡng ép ngăn trở nó, cho dù nó liều hết hơi cuối cùng cũng sẽ không buông tha.
- Vậy thì để con và nàng cùng nhau đuổi theo, hoặc gia gia ngài dẫn nàng đi, nàng dù sao chỉ là một bé con mười tuổi, Diệp lão đệ lại đi xa như vậy rồi, nàng một mình không thể đuổi kịp, hơn nữa sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm, tùy tiện một dã thú nhị cấp trở lên thôi đều có thể… Gia gia!
- Không được!
Vượt ngoài dự liệu của Sở Kinh Thiên, lão nhân vẫn lạnh giọng cự tuyệt như cũ.
- Gia gia, chẳng nhẽ ngài nhẫn tâm nhìn một tiểu cô nương như vậy gặp chuyện không may ư? Nàng còn là muội muội của Diệp lão đệ mà! –Sở Kinh Thiên lo lắng hét to với lão nhân. Đây cũng là lần đầu tiên gã nói to với gia gia như vậy, bởi vì lần này ông thật sự quá không hợp tình người.
- Ta nói không được là không được! –Giọng lão nhân càng lớn hơn gã, khí thế lại càng đè ép chặt gã, Sở Kinh Thiên bóp nắm tay, hung hăng dậm chân một cái, cuối cùng không nói thêm nữa.
- Yên tâm đi, nó sẽ không có việc gì. –Khá lâu sau, lão nhân mới chậm rãi nói ra một câu. Đồng thời nội tâm nghi hoặc trùng trùng.
Khoảnh khắc đó, khí thế nàng phóng thích ra trong lúc vô tình khiến toàn thân ông đều rét run… Đây thật sự chỉ là một thiếu nữ bình thường sao?
Sau khi qua rừng rậm là thảo nguyên hoang vu, sau thảo nguyên vẫn là rừng rậm. Từ rạng sáng đi tới chập tối, Diệp Vô Thần đi thẳng về phía nam, đồng thời lẳng lặng tính toán khoảng cách, suốt dọc đường gã câu có câu không nói chuyện với Nam Nhi.
- Chủ nhân, ngài tên gì?
- Diệp Vô Thần.
- Oa! Tên chủ nhân thật dễ nghe.
- ……
- Chủ nhân, nhà ngài ở đâu?
- Hoa Hạ.
- Oa! Ngay cả tên quê nhà chủ nhân đều dễ nghe như vậy.
- … …
Diệp Vô Thần ý niệm chợt động, cự kiếm màu vàng đã bị hắn nắm trong tay, hai tay khẽ vung vẽ ra một đường cong màu vàng. Hắn làm sao cũng cảm giác không ra, trong kiếm dường như ẩn chứa lực lượng khổng lổ đến mức khiến người ta khó tin, chỉ là tương đối mà nói, lực lượng của chính hắn nhỏ yếu quá đỗi, vốn dĩ không thể thi triển ra uy lực chân chính của thanh kiếm này.
Đây rốt cuộc là một thanh kiếm thế nào.
- Nam Nhi, vậy ngươi nhớ được tên thanh kiếm này hay không? –Diệp Vô Thần hỏi.
- Tôi nghĩ xem.. À, thanh kiếm này được xưng là Nam Hoang Chi Kiếm, tên gọi… Trảm Tinh. –Nam Nhi trả lời ậm à ậm ừ. Dường như là từ trong ký ức mơ hồ phí chút chút sức lực mới tìm được.
- Nam Hoàng Chi Kiếm – Trảm Tinh!? –Diệp Vô Thần dựng kiếm lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn chữ "Nam" trên mũi kiếm.
Nam Hoàng?
Khởi đầu của thiên địa… Nam Hoàng Bắc Đế…
Đoạn viễn cổ ký ức khiếm khuyết bỗng xuất hiện nọ lại lần nữa hiện ra trong đầu Diệp Vô Thần. Hắn không khỏi nghĩ tới, đây là Nam Hoàng Chi Kiếm, chẳng nhẽ còn có Bắc Đế Chi Kiêm? Nam Hoàng cùng Bắc Đế, chính là hai người tồn tại sớm nhất trên thế giới này, thậm chí có thể nói là người sáng tạo ra thế giới này ư?
- Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có Thiên, Địa, nhân, thần, ma…
Nếu như đây là thật, vậy thì thần và ma của thế giới này thật sự có tồn tại hay không. Câu chuyện thần thoại ngày đó Sở gia gia kể có phải là thật hay không.
Đối với Diệp Vô Thần vừa mới đặt chân lên Thiên Thần đại lục mà nói, mọi thứ đều là trống rỗng như vậy. Nếu cuộc sống mới bắt buộc phải bắt đầu từ 0, vậy thì ắt phải càng nhanh thêm bước châ của mình. Quỷ dị đi tới thế giới này, mất đi quá khứ của mình, chiếm được Nam Hoàng Chi Kiếm thần bí mà mảnh nhỏ ký ức… Đợi chờ mình rốt cuộc là cái gì?
Phía trước lại là rừng rậm.
Hoàng hôn lặng lẽ thối lui, bầu trời cũng càng lúc càng tối, mà mây đen rải khắp bầu trời khiến đêm tối tới sớm. Sau vài canh giờ, màn đêm buông xuống, trong rừng rậm nhỏ um tùm càng tối đến đáng sợ. Mà nội tâm Diệp Vô Thần cũng bỗng nhiên bị che phủ một tầng bóng ma.
Cảm giác dồn nén này là gì? Hắn ôm bộ vị trái tim mình, bởi vì nơi đó đang đập lên kịch liệt, lúc nhanh lúc chậm.
Hắn không khỏi gia tăng cước bộ, trong rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm chưa biết, hắn không muốn ngủ nghỉ trong đó. Mà theo như lời lão nhân, qua khu rừng rậm nhỉ này, hẳn sẽ có một con trấn nhỏ. Mà muốn tới quốc đô Thiên Long Quốc thật sự, không biết còn phải đi về phía nam bao lâu nữa.
Sở Kinh Thiên vô ý thức lui ra sau một bước, luống cuống nói:
- Bé… bé con, ca ca ngươi sợ dẫn ngươi theo sẽ gặp nguy hiểm, hắn từng nói lập tức sẽ trở lại đón ngươi, lập tức sẽ đón.
- Không… -Diệp Ngưng Tuyết gọi nhẹ một tiếng, luon luôn ngoan ngoãn yếu ớt như nàng lúc này bỗng như nổi điên xông đến trước mặt Sở Kinh Thiên, dùng hai tay không ngừng đánh gã, hai mắt đẫm lệ như suối phun:
- Huynh gạt ta! Huynh gạt ta! Ca ca huynh ấy sẽ không bỏ muội lại, huynh gạt ta… Ta không muốn rời khỏi ca ca, không muốn mà!
Phản ứng kịch liệt của nàng vượt xa dự đoán của họ. Sở Kinh Thiên vội giơ hai tay nói:
- Bé con, ngươi bình tĩnh chút, ca ca ngươi thật sự rất nhanh sẽ trở lại.
- Huynh gạt ta… Các người đếu gạt ta! Ta không muốn rời khỏi ca ca… -Nàng lớn tiếng khóc, ca ca đi rồi, cả thế giới lại chỉ còn lại một mình nàng, nàng đã không dám nghĩ không có hắn thì phải nên làm thế nào. Bất chợt, nàng nghĩ đến điều gì đó, dùng lực lau nước mắt mình, tóm lấy y phục Sở Kinh Thiên nói:
- Nói cho ta biết, ca ca huynh ấy đi đâu, ta muốn đi tìm huynh ấy!
Sở Kinh Thiên vội lắc đầu, suýt nữa không khóc ra:
- Tiểu tổ tông của ta, ngươi tha cho ta đi, ca ca ngươi hắn thật sự sẽ tới đón ngươi. Hắn đã đi lâu lắm rồi, ngươi đuổi không kịp đâu.
- Nói cho ta biết… Nói cho ta biết ca ca đi đâu, nói cho ta có được không… -Nàng ngửa đầu, đôi mắt hơi nước mịt mùng, hai dòng lệ loang lổ trên má, quật cường nhìn gã, lại khiến Sở Kinh Thiên không dám đối diện với nàng.
- Đại Ngưu ca ca, nói cho ta biết được không, ta không muốn tách rời ca ca…
- Nói cho biết… Ta không muốn tách rời ca ca, ta không thể tách rời ca ca…
Lão nhân vẫn luôn yên lặng nhìn chúng, biểu cảm của ông từ bình thản đến động dung, rồi đến kinh hãi khó hiểu.
Sở Kinh Thiên bỗng có một loại cảm giác không thở nổi chẳng sao nói rõ được, gã rốt cuộc bại trận, dùng tay chỉ về phía Nam:
- Hắn đi Thiên Long Quốc phía Nam, có điều…
Diệp Ngưng Tuyết buông hai tay, bất chấp tất cả chạy về hướng gã chỉ. Sở Kinh Thiên giật nảy mình, vừa muốn xông tới bắt lấy nàng, lại phát hiện thân thể của mình dường như bị đóng đinh lại không thể nhúc nhích, gã cắn răng vùng vẫy hai cái, hét lớn:
- Bé con, mau trở lại! Mau trở lại đi!
Bóng trắng nhỏ xinh nọ càng chạy càng xa, ngay dưới sự che lấp của cây cối rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt gã.
Sở Kinh Thiên xoay người lại, vừa vùng vẫy vừa hô:
- Gia gia ngài vì sao ngăn cản con, nếu không đuổi nàng sẽ có nguy hiểm đó.
Lão nhân thở dài một hơi, nói:
- Nếu ngươi nhìn hiểu ánh mắt nó, thì ngươi sẽ không muốn đuổi theo nó nữa, đó là một chấp niệm bất chấp tất cả, vốn dĩ không có gì có thể ngăn cản nó. Nếu ngươi cưỡng ép ngăn trở nó, cho dù nó liều hết hơi cuối cùng cũng sẽ không buông tha.
- Vậy thì để con và nàng cùng nhau đuổi theo, hoặc gia gia ngài dẫn nàng đi, nàng dù sao chỉ là một bé con mười tuổi, Diệp lão đệ lại đi xa như vậy rồi, nàng một mình không thể đuổi kịp, hơn nữa sẽ gặp đủ mọi nguy hiểm, tùy tiện một dã thú nhị cấp trở lên thôi đều có thể… Gia gia!
- Không được!
Vượt ngoài dự liệu của Sở Kinh Thiên, lão nhân vẫn lạnh giọng cự tuyệt như cũ.
- Gia gia, chẳng nhẽ ngài nhẫn tâm nhìn một tiểu cô nương như vậy gặp chuyện không may ư? Nàng còn là muội muội của Diệp lão đệ mà! –Sở Kinh Thiên lo lắng hét to với lão nhân. Đây cũng là lần đầu tiên gã nói to với gia gia như vậy, bởi vì lần này ông thật sự quá không hợp tình người.
- Ta nói không được là không được! –Giọng lão nhân càng lớn hơn gã, khí thế lại càng đè ép chặt gã, Sở Kinh Thiên bóp nắm tay, hung hăng dậm chân một cái, cuối cùng không nói thêm nữa.
- Yên tâm đi, nó sẽ không có việc gì. –Khá lâu sau, lão nhân mới chậm rãi nói ra một câu. Đồng thời nội tâm nghi hoặc trùng trùng.
Khoảnh khắc đó, khí thế nàng phóng thích ra trong lúc vô tình khiến toàn thân ông đều rét run… Đây thật sự chỉ là một thiếu nữ bình thường sao?
Sau khi qua rừng rậm là thảo nguyên hoang vu, sau thảo nguyên vẫn là rừng rậm. Từ rạng sáng đi tới chập tối, Diệp Vô Thần đi thẳng về phía nam, đồng thời lẳng lặng tính toán khoảng cách, suốt dọc đường gã câu có câu không nói chuyện với Nam Nhi.
- Chủ nhân, ngài tên gì?
- Diệp Vô Thần.
- Oa! Tên chủ nhân thật dễ nghe.
- ……
- Chủ nhân, nhà ngài ở đâu?
- Hoa Hạ.
- Oa! Ngay cả tên quê nhà chủ nhân đều dễ nghe như vậy.
- … …
Diệp Vô Thần ý niệm chợt động, cự kiếm màu vàng đã bị hắn nắm trong tay, hai tay khẽ vung vẽ ra một đường cong màu vàng. Hắn làm sao cũng cảm giác không ra, trong kiếm dường như ẩn chứa lực lượng khổng lổ đến mức khiến người ta khó tin, chỉ là tương đối mà nói, lực lượng của chính hắn nhỏ yếu quá đỗi, vốn dĩ không thể thi triển ra uy lực chân chính của thanh kiếm này.
Đây rốt cuộc là một thanh kiếm thế nào.
- Nam Nhi, vậy ngươi nhớ được tên thanh kiếm này hay không? –Diệp Vô Thần hỏi.
- Tôi nghĩ xem.. À, thanh kiếm này được xưng là Nam Hoang Chi Kiếm, tên gọi… Trảm Tinh. –Nam Nhi trả lời ậm à ậm ừ. Dường như là từ trong ký ức mơ hồ phí chút chút sức lực mới tìm được.
- Nam Hoàng Chi Kiếm – Trảm Tinh!? –Diệp Vô Thần dựng kiếm lên, sau đó ngơ ngẩn nhìn chữ "Nam" trên mũi kiếm.
Nam Hoàng?
Khởi đầu của thiên địa… Nam Hoàng Bắc Đế…
Đoạn viễn cổ ký ức khiếm khuyết bỗng xuất hiện nọ lại lần nữa hiện ra trong đầu Diệp Vô Thần. Hắn không khỏi nghĩ tới, đây là Nam Hoàng Chi Kiếm, chẳng nhẽ còn có Bắc Đế Chi Kiêm? Nam Hoàng cùng Bắc Đế, chính là hai người tồn tại sớm nhất trên thế giới này, thậm chí có thể nói là người sáng tạo ra thế giới này ư?
- Nam Hoàng Bắc Đế tranh đấu nhiều năm, chưa có kết quả, cuộc chiến giữa họ khiến hỗn độn bắt đầu rạn nứt, từ nay có Thiên, Địa, nhân, thần, ma…
Nếu như đây là thật, vậy thì thần và ma của thế giới này thật sự có tồn tại hay không. Câu chuyện thần thoại ngày đó Sở gia gia kể có phải là thật hay không.
Đối với Diệp Vô Thần vừa mới đặt chân lên Thiên Thần đại lục mà nói, mọi thứ đều là trống rỗng như vậy. Nếu cuộc sống mới bắt buộc phải bắt đầu từ 0, vậy thì ắt phải càng nhanh thêm bước châ của mình. Quỷ dị đi tới thế giới này, mất đi quá khứ của mình, chiếm được Nam Hoàng Chi Kiếm thần bí mà mảnh nhỏ ký ức… Đợi chờ mình rốt cuộc là cái gì?
Phía trước lại là rừng rậm.
Hoàng hôn lặng lẽ thối lui, bầu trời cũng càng lúc càng tối, mà mây đen rải khắp bầu trời khiến đêm tối tới sớm. Sau vài canh giờ, màn đêm buông xuống, trong rừng rậm nhỏ um tùm càng tối đến đáng sợ. Mà nội tâm Diệp Vô Thần cũng bỗng nhiên bị che phủ một tầng bóng ma.
Cảm giác dồn nén này là gì? Hắn ôm bộ vị trái tim mình, bởi vì nơi đó đang đập lên kịch liệt, lúc nhanh lúc chậm.
Hắn không khỏi gia tăng cước bộ, trong rừng rậm có quá nhiều nguy hiểm chưa biết, hắn không muốn ngủ nghỉ trong đó. Mà theo như lời lão nhân, qua khu rừng rậm nhỉ này, hẳn sẽ có một con trấn nhỏ. Mà muốn tới quốc đô Thiên Long Quốc thật sự, không biết còn phải đi về phía nam bao lâu nữa.