Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Diệp Vô Thần khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển về phía Trương ngự y trẻ tuổi nhất, Trương ngự vẫn luôn nhìn hắn, mặt đầy về kinh ngạc. Lại nghe giọng Diệp Vô Thần láu lỉnh nói:
- Trương ngự y quả nhiên dưỡng sinh có đạo, tuổi tác như vậy vẫn long tinh hổ mãnh, khiến người ta khâm phục. Chỉ là Trương ngự y ngài dù sao đã gần tuổi ba mươi, có vài việc vẫn phải hạn chế một chút mới được, bằng không nửa năm sau nhất định sẽ bệnh nặng.
Sắc mặt Trương ngự y hơi đỏ, lại không phản bác, hiển nhiên Diệp Vô Thần nói không sai tí nào. Y đứng dậy, vái về phía hắn:
- Diệp công tử mắt sáng như đuốc, tại hạ khâm phục không thôi.
Một lần có thể nói là trùng hợp, vậy thì hai lần ba lần thì sao?
Ba lão ngự y từ vẻ bất mãn khinh thường thậm chí giận tái mặt lúc trước, tiếp đến là kinh ngạc, tiếp đến hiện giờ là khâm phục vạn phần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hệt như đang ngắm một vị Thần nhân. Văn nhân hướng tới học theo Thiên nhân, võ nhân bái phục đăng phong tạo cực tuyệt thế cường giả, mà người trong y đạo bọn họ đương nhiên khâm phục người có y thuật vượt qua bọn họ.
Thiếu gia ma ốm của Diệp gia năm ấy, họ cũng đều tới Diệp phủ vài lần để điều dưỡng thân thể cho hắn, có thể nói đã khá quen thuộc với hắn. Hiện giờ nhìn thiếu niên đang mỉm cười nhàn nhạt trước mặt này, trong lòng họ dâng lên một ý nghĩ: đây thật là tiểu thiếu gia Diệp gia không đỡ nổi ấy sao? Vẻn vẻn chỉ là một ánh mắt quét qua đã đem bệnh tình nguyên nhân bệnh ngay cả chính họ đều không phát giác ra nói không sai chút nào… Y thuật kinh thế hãi tục như thế hắn sao có thể biết được.
Ba ngự y đối mặt nhìn nhau, lúc đối mặt hắn lại đều có một cảm giác cao vời vời lạ kỳ, đối với sự vô lễ và ngạo mạn lúc trước của hắn cũng không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy vốn dĩ nên như thế.
- Lão phu nhiều năm qua vẫn luôn tự phụ y thuật thiên hạ vô song, không ngờ ở trước mặt công tử lại… ài, hổ thẹn như thế. Xin hỏi gia sư của công tử là vị Thần nhân nào? –Lý ngự y bái phục nói, trong thanh âm mang theo vẻ khâm phục rõ ràng. Đánh chết y cũng không tin y thuật của Diệp Vô Thần xuất phát từ tự ngộ, mà tất nhiên phải có một vị thần y với y thuật siêu phàm nhập thánh chỉ điểm.
Trên mặt Trương, Vương hai vị ngự y tương tự cũng lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Diệp Vô Thần lắc đầu, ăn không nói có nói:
- Sư phụ lão nhân gia của ta tránh đời nhiều năm, không muốn người phàm trần biết đến nữa, vẫn mong ba vị tiền bối thứ lỗi.
- Không sao không sao, là lão phu mạo muội. Đồ đệ còn như thế, y thuật của tôn sư chắc hắn sớm đã là Thiên nhân rồi. Nếu tôn sư có ý dương danh, thì sớm đã danh chấn thiên hạ. Chẳng trách Diệp công tử lần này trở về thân thể đã hoàn toàn vô lo. Ài, chỉ là nghe, biết có Thần nhân y đạo như thế lại vô duyên bái phỏng, thật là tiếc nuối cả đời. –Lý ngự y thở dài nói.
Vương, Trương hai người cũng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trông mong và tiếc hận.
Lý ngự y đứng dậy nói:
- Diệp công tử, chúng ta cáo từ tại đây. Ngay cả Diệp công tử và tôn sư đều không thể khiến công tử khôi phục ký ức, ba người chúng ta căn bản ngay cả thử đều khỏi cần nữa.
- Cung kính tiễn ba vị ngự y, mong ba vị ngự y đại nhân giữ bí mật cho tiểu bối và gia sư. –Diệp Vô Thần cung kính nói, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy thâm ý. Hôm nay Vương Văn Thù sẽ dẫn vài vị ngự y y thuật cao tuyệt trong cung tới hoàn toàn ở trong dự liệu của hắn, hắn cũng nhân điều này chôn xuống một kế sách một đá hạ ba chim ai cũng sẽ không phát giác ra! Cũng chôn xuống một quả bom nổ chậm khiến Lâm gia hủy diệt.
- Nhất định nhất định!
Rất nhanh, sau khi họ rời đi, bên cửa truyền tới thanh âm của Vương Văn Thù và ba vị ngự y.
- Diệp phu nhân, lão thần hổ thẹn, đành chịu bó tay.
- Điều này…
- Diệp phu nhân, lão thần không còn mặt mũi ở lại, cáo biệt tại đây.
- … Ba vị đại nhân đi mạnh khỏe.
Đi dạo Thiên Long Thành suốt cả buổi sáng, lại tán gẫu gần nửa ngày với ba lão nhân, sau đó lại bị Vương Văn Thù kéo đi tâm sự "mẫu tử" rất lâu. Chờ khi hắn rốt cuộc được giải thoát, thời gian đã sắp đến buổi trưa.
Diệp Vô Thần không về thẳng tiểu viện của mình, sau khi thoáng nghĩ ngợi, bèn xoay người đi về phía tiểu viện của Diệp Thủy Dao. Vừa đi đến cửa viện, thì đã nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm một nam tử, hắn chau mày, bởi vì đây rõ ràng là thanh âm của Diệp Vô Vân.
Hắc hắc… Lại có thứ để chơi rồi. Diệp Vô Thần cười rất bất lương, không nhanh không chậm đi vào. Tiểu viện của Diệp Thủy Dao ngay cả một nha hoàn hạ nhân đều không có, đương nhiên cũng sẽ không có người thông báo.
- Thủy Dao muội muội, tấm thiệp mời này ta để ở đây, ngày kia ngoại trừ Vô Thần đệ, cả nhà chúng ta đều sẽ tới, muội muội cũng đừng ở mãi trong nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi dạo.
- Ra ngoài!
- Muội muội, vi huynh luôn muốn hỏi muội, muội có phải có tâm sự gì nan giải hay không? Không ngại hãy nói cho vi huynh nghe thử, vi huynh có lẽ có thể giúp được muội muội.
- Ra ngoài cho ta! –Thanh âm lành lạnh của Diệp Thủy Dao hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
- Tỷ tỷ ta bảo ngươi ra ngoài, ngươi còn ở đây làm gì, chẳng nhẽ chờ ta đánh cút ra ngoài ư?-Diệp Vô Thần rề rà đi tới. Đây là thư phòng của Diệp Thủy Dao, hắn thật không cho rằng Diệp Vô Vân có gan tiến vào khuê phòng của nàng như mình.
Nghe được giọng của hắn, Diệp Thủy Dao không thèm ngẩng đầu, đôi mi mảnh khảnh hiển nhiên hơi rung rinh một chút.
Cơ mặt Diệp Vô Văn giật giật vài cái, sau đó ôn hòa nói:
- Lời này của Vô Thần đệ hơi quá rồi, vi huynh cũng là muốn tốt cho muội muội thôi.
- Ồ? –Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, dùng nửa con mắt nhìn hắn:
- Tiếng "muội muội" này ngươi cũng có tư cách để gọi? Mong ngươi hãy xác định rõ thân phận của mình trước đã, mạng của người là Diệp gia ta cứu, Diệp gia nuôi ngươi, cho ngươi một thân phận, người còn thật coi mình thành đại thiếu gia? Ngươi… chẳng qua là một con chó Diệp gia nhặt về, nhất thiết đừng coi mình như con người. Thực hiện tốt chức trách làm chó thì được rồi, còn chưa đến lượt ngươi quản việc nhà của Diệp gia ta.
Buổi sáng Diệp Thất cũng từng nhắc qua với hắn, chuyện đại thiếu gia thích đại tiểu thư trên dưới Diệp phủ đều biết, Diệp gia chưa từng phản đối, ngược lại còn cực lực thúc đẩy, bởi vì nghĩa tử trở thành nữ tế, đó mới là người một nhà chân chính. Mà họ đối với nhân phẩm, năng lực của Diệp Vô Vân lại càng an một trăm ngàn cái tâm.
- Đệ… -Khuôn mặt Diệp Vô Vân có chút vặn vẹo rõ ràng, đến Nê Bồ Tát còn có ba phần lửa giận, cho dù hàm dưỡng của gã tốt hơn đi chăng nữa, đối mặt với vũ nhục như vậy cũng chẳng thể nào áp chế cơn giận của mình.
- Còn không mau cút đi! Bỏ đi… Tốt hơn hết là ta tiễn ngươi ra ngoài vậy.
Diệp Vô Thần không hề có bất kỳ báo hiệu nào tung một cước, đá vào phần bụng gã, trong một tiếng rên rỉ của Diệp Vô Vân đá hắn ngã xuống đất. Chân Diệp Vô Thần tiếp đó đạp dúi dụi, làm thân thể gã lăn lộn tới tấp, vừa vặn lăn ra khỏi cửa phòng.
"Cạch" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, Diệp Vô Thần cười ha ha nói:
- Được rồi tỷ tỷ, đã yên tĩnh rồi.
Ngoài cửa qua một hồi sau mới vang lên tiếng bước chân càng lúc càng xa, loáng thoáng có chút tập tễnh. Chắc hẳn vẻ mặt Diệp Vô Vân lúc này nhất định đặc sắc tuyệt luân, chỉ là hắn một chút hứng thú ngóng trông đều không có.
- Ngươi quá đáng rồi. –Diệp Thủy Dao ngồi trước bàn sách, nhìn một bức tranh sông núi trước mắt không thèm ngẩng đầu, thanh âm lạnh nhạt như nước.
- Khi một kẻ bị chọc giận, thì chính là lúc hắn dễ dàng lộ ra sơ hở nhất. –Diệp Vô Thần tùy tiện ngồi xuống, sau đó thưởng thức dáng ngồi thanh cao tuyệt mỹ của nàng.
- Trương ngự y quả nhiên dưỡng sinh có đạo, tuổi tác như vậy vẫn long tinh hổ mãnh, khiến người ta khâm phục. Chỉ là Trương ngự y ngài dù sao đã gần tuổi ba mươi, có vài việc vẫn phải hạn chế một chút mới được, bằng không nửa năm sau nhất định sẽ bệnh nặng.
Sắc mặt Trương ngự y hơi đỏ, lại không phản bác, hiển nhiên Diệp Vô Thần nói không sai tí nào. Y đứng dậy, vái về phía hắn:
- Diệp công tử mắt sáng như đuốc, tại hạ khâm phục không thôi.
Một lần có thể nói là trùng hợp, vậy thì hai lần ba lần thì sao?
Ba lão ngự y từ vẻ bất mãn khinh thường thậm chí giận tái mặt lúc trước, tiếp đến là kinh ngạc, tiếp đến hiện giờ là khâm phục vạn phần, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần hệt như đang ngắm một vị Thần nhân. Văn nhân hướng tới học theo Thiên nhân, võ nhân bái phục đăng phong tạo cực tuyệt thế cường giả, mà người trong y đạo bọn họ đương nhiên khâm phục người có y thuật vượt qua bọn họ.
Thiếu gia ma ốm của Diệp gia năm ấy, họ cũng đều tới Diệp phủ vài lần để điều dưỡng thân thể cho hắn, có thể nói đã khá quen thuộc với hắn. Hiện giờ nhìn thiếu niên đang mỉm cười nhàn nhạt trước mặt này, trong lòng họ dâng lên một ý nghĩ: đây thật là tiểu thiếu gia Diệp gia không đỡ nổi ấy sao? Vẻn vẻn chỉ là một ánh mắt quét qua đã đem bệnh tình nguyên nhân bệnh ngay cả chính họ đều không phát giác ra nói không sai chút nào… Y thuật kinh thế hãi tục như thế hắn sao có thể biết được.
Ba ngự y đối mặt nhìn nhau, lúc đối mặt hắn lại đều có một cảm giác cao vời vời lạ kỳ, đối với sự vô lễ và ngạo mạn lúc trước của hắn cũng không còn tức giận nữa, ngược lại cảm thấy vốn dĩ nên như thế.
- Lão phu nhiều năm qua vẫn luôn tự phụ y thuật thiên hạ vô song, không ngờ ở trước mặt công tử lại… ài, hổ thẹn như thế. Xin hỏi gia sư của công tử là vị Thần nhân nào? –Lý ngự y bái phục nói, trong thanh âm mang theo vẻ khâm phục rõ ràng. Đánh chết y cũng không tin y thuật của Diệp Vô Thần xuất phát từ tự ngộ, mà tất nhiên phải có một vị thần y với y thuật siêu phàm nhập thánh chỉ điểm.
Trên mặt Trương, Vương hai vị ngự y tương tự cũng lộ ra ánh mắt nóng bỏng. Diệp Vô Thần lắc đầu, ăn không nói có nói:
- Sư phụ lão nhân gia của ta tránh đời nhiều năm, không muốn người phàm trần biết đến nữa, vẫn mong ba vị tiền bối thứ lỗi.
- Không sao không sao, là lão phu mạo muội. Đồ đệ còn như thế, y thuật của tôn sư chắc hắn sớm đã là Thiên nhân rồi. Nếu tôn sư có ý dương danh, thì sớm đã danh chấn thiên hạ. Chẳng trách Diệp công tử lần này trở về thân thể đã hoàn toàn vô lo. Ài, chỉ là nghe, biết có Thần nhân y đạo như thế lại vô duyên bái phỏng, thật là tiếc nuối cả đời. –Lý ngự y thở dài nói.
Vương, Trương hai người cũng gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trông mong và tiếc hận.
Lý ngự y đứng dậy nói:
- Diệp công tử, chúng ta cáo từ tại đây. Ngay cả Diệp công tử và tôn sư đều không thể khiến công tử khôi phục ký ức, ba người chúng ta căn bản ngay cả thử đều khỏi cần nữa.
- Cung kính tiễn ba vị ngự y, mong ba vị ngự y đại nhân giữ bí mật cho tiểu bối và gia sư. –Diệp Vô Thần cung kính nói, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy thâm ý. Hôm nay Vương Văn Thù sẽ dẫn vài vị ngự y y thuật cao tuyệt trong cung tới hoàn toàn ở trong dự liệu của hắn, hắn cũng nhân điều này chôn xuống một kế sách một đá hạ ba chim ai cũng sẽ không phát giác ra! Cũng chôn xuống một quả bom nổ chậm khiến Lâm gia hủy diệt.
- Nhất định nhất định!
Rất nhanh, sau khi họ rời đi, bên cửa truyền tới thanh âm của Vương Văn Thù và ba vị ngự y.
- Diệp phu nhân, lão thần hổ thẹn, đành chịu bó tay.
- Điều này…
- Diệp phu nhân, lão thần không còn mặt mũi ở lại, cáo biệt tại đây.
- … Ba vị đại nhân đi mạnh khỏe.
Đi dạo Thiên Long Thành suốt cả buổi sáng, lại tán gẫu gần nửa ngày với ba lão nhân, sau đó lại bị Vương Văn Thù kéo đi tâm sự "mẫu tử" rất lâu. Chờ khi hắn rốt cuộc được giải thoát, thời gian đã sắp đến buổi trưa.
Diệp Vô Thần không về thẳng tiểu viện của mình, sau khi thoáng nghĩ ngợi, bèn xoay người đi về phía tiểu viện của Diệp Thủy Dao. Vừa đi đến cửa viện, thì đã nghe thấy bên trong truyền tới thanh âm một nam tử, hắn chau mày, bởi vì đây rõ ràng là thanh âm của Diệp Vô Vân.
Hắc hắc… Lại có thứ để chơi rồi. Diệp Vô Thần cười rất bất lương, không nhanh không chậm đi vào. Tiểu viện của Diệp Thủy Dao ngay cả một nha hoàn hạ nhân đều không có, đương nhiên cũng sẽ không có người thông báo.
- Thủy Dao muội muội, tấm thiệp mời này ta để ở đây, ngày kia ngoại trừ Vô Thần đệ, cả nhà chúng ta đều sẽ tới, muội muội cũng đừng ở mãi trong nhà, thỉnh thoảng cũng nên ra ngoài đi dạo.
- Ra ngoài!
- Muội muội, vi huynh luôn muốn hỏi muội, muội có phải có tâm sự gì nan giải hay không? Không ngại hãy nói cho vi huynh nghe thử, vi huynh có lẽ có thể giúp được muội muội.
- Ra ngoài cho ta! –Thanh âm lành lạnh của Diệp Thủy Dao hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.
- Tỷ tỷ ta bảo ngươi ra ngoài, ngươi còn ở đây làm gì, chẳng nhẽ chờ ta đánh cút ra ngoài ư?-Diệp Vô Thần rề rà đi tới. Đây là thư phòng của Diệp Thủy Dao, hắn thật không cho rằng Diệp Vô Vân có gan tiến vào khuê phòng của nàng như mình.
Nghe được giọng của hắn, Diệp Thủy Dao không thèm ngẩng đầu, đôi mi mảnh khảnh hiển nhiên hơi rung rinh một chút.
Cơ mặt Diệp Vô Văn giật giật vài cái, sau đó ôn hòa nói:
- Lời này của Vô Thần đệ hơi quá rồi, vi huynh cũng là muốn tốt cho muội muội thôi.
- Ồ? –Diệp Vô Thần cười lạnh một tiếng, dùng nửa con mắt nhìn hắn:
- Tiếng "muội muội" này ngươi cũng có tư cách để gọi? Mong ngươi hãy xác định rõ thân phận của mình trước đã, mạng của người là Diệp gia ta cứu, Diệp gia nuôi ngươi, cho ngươi một thân phận, người còn thật coi mình thành đại thiếu gia? Ngươi… chẳng qua là một con chó Diệp gia nhặt về, nhất thiết đừng coi mình như con người. Thực hiện tốt chức trách làm chó thì được rồi, còn chưa đến lượt ngươi quản việc nhà của Diệp gia ta.
Buổi sáng Diệp Thất cũng từng nhắc qua với hắn, chuyện đại thiếu gia thích đại tiểu thư trên dưới Diệp phủ đều biết, Diệp gia chưa từng phản đối, ngược lại còn cực lực thúc đẩy, bởi vì nghĩa tử trở thành nữ tế, đó mới là người một nhà chân chính. Mà họ đối với nhân phẩm, năng lực của Diệp Vô Vân lại càng an một trăm ngàn cái tâm.
- Đệ… -Khuôn mặt Diệp Vô Vân có chút vặn vẹo rõ ràng, đến Nê Bồ Tát còn có ba phần lửa giận, cho dù hàm dưỡng của gã tốt hơn đi chăng nữa, đối mặt với vũ nhục như vậy cũng chẳng thể nào áp chế cơn giận của mình.
- Còn không mau cút đi! Bỏ đi… Tốt hơn hết là ta tiễn ngươi ra ngoài vậy.
Diệp Vô Thần không hề có bất kỳ báo hiệu nào tung một cước, đá vào phần bụng gã, trong một tiếng rên rỉ của Diệp Vô Vân đá hắn ngã xuống đất. Chân Diệp Vô Thần tiếp đó đạp dúi dụi, làm thân thể gã lăn lộn tới tấp, vừa vặn lăn ra khỏi cửa phòng.
"Cạch" một tiếng đem cửa phòng đóng lại, Diệp Vô Thần cười ha ha nói:
- Được rồi tỷ tỷ, đã yên tĩnh rồi.
Ngoài cửa qua một hồi sau mới vang lên tiếng bước chân càng lúc càng xa, loáng thoáng có chút tập tễnh. Chắc hẳn vẻ mặt Diệp Vô Vân lúc này nhất định đặc sắc tuyệt luân, chỉ là hắn một chút hứng thú ngóng trông đều không có.
- Ngươi quá đáng rồi. –Diệp Thủy Dao ngồi trước bàn sách, nhìn một bức tranh sông núi trước mắt không thèm ngẩng đầu, thanh âm lạnh nhạt như nước.
- Khi một kẻ bị chọc giận, thì chính là lúc hắn dễ dàng lộ ra sơ hở nhất. –Diệp Vô Thần tùy tiện ngồi xuống, sau đó thưởng thức dáng ngồi thanh cao tuyệt mỹ của nàng.