Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
- Những điều này dù sao cũng chỉ là ngươi đoán. –Diệp Thủy Dao sâu kín nói, lại không hề có ý trách cứ. Ngoại trừ không nhìn thẳng hắn, cũng không có bất kỳ thái độ khác thường nào. Phảng phất như chuyện ngày hôm qua vốn dĩ chưa từng xảy ra. Hai người đều không hề nhắc tới.
- Đệ chưa từng hoài nghi phán đoán của mình. Hơn nữa đó không phải đoán, mà là… khẳng định!
- Mẫu thân bên ấy nên nói thế nào?
Đã rất lâu rồi, Diệp Thủy Dao chưa từng nói nhiều như vậy với một người. Ngày trước dẫu là đối diện với phụ mẫu, nàng cũng chỉ gật hoặc lắc đầu, không muốn mở miệng.
- Tỷ tỷ đang quan tâm đệ?
- ……
- Tỷ tỷ yên tâm đi, người "khoan dung phóng khoáng" như Diệp Vô Vân sao có thể làm chuyện đâm chọc sau lưng như vậy. Hắn chỉ có thể nghẹn khuất ở trong lòng, sau đó "không cẩn thận" để hạ nhân biết, sau đó lại "không cẩn thận" truyền đến tai họ. Có điều hai ngày nay họ hẳn cũng không có thời bận tâm đến ta.
Diệp Vô Thần cầm tờ thiệp mời trên bàn lên --- cái này có lẽ không nên gọi là thiệp mời, mà là một tấm thư mời, mời xem cuộc thi đấu ngày kia. Bởi vì trận thi đấu ấy sẽ chọn lựa ra tài năng mới xuất hiện chói mắt nhất Thiên Long Quốc, tương lai trong bọn họ sẽ có người trở thành tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Long Quốc, mà nếu có ý hiệu lực cho đất nước thậm chí sẽ trở thành trụ cột nước nhà trong tương lai. Bỏ qua không nói những điều nói, cuộc đấu của cường giả như vậy vốn chính là một cuộc so đấu đặc sắc tuyệt luân, một năm mới có thể thấy một lần, ai chẳng muốn tới xem? Cho nên hôm ấy phần lớn vương công quý tộc đều sẽ tới sân, thậm chí có vô sô người xa tận ngàn dặm cũng tới xem. Mà gia tộc khổng lồ như Diệp gia đương nhiên sẽ bị chủ động mời mọc.
Chỉ là, đối tượng lời mời này bao gồm cả già trẻ trên dưới Diệp gia, duy chỉ thiếu hắn.
- Xem ra, đệ đã là một kẻ bị lãng quên. Tỷ tỷ, ngày kia không ngại thì đi xem xem, đến lúc ấy thiếu niên tuấn kiệt ở các nơi tề tụ Thiên Long Quốc, tỷ tỷ có thể tìm được ý trung nhân trong đó cũng không chừng. À đúng rồi, đệ đến lúc ấy cũng có thể sẽ vào xem xem. –Diệp Vô Thần ra vẻ tùy ý nói.
Diệp Thủy Dao:
- ……
Hai người nhất thời không nói gì, không khí trở nên trầm mặc. Sau cơn trầm mặc trong thời gian dài, lại bắt đầu sinh ra sinh ra sự xấu hổ không ngừng bành trướng. Ở một nơi tĩnh lặng, muốn không nhớ tới một vài chuyện là không thể.
- Khụ… Việc kia, tỷ tỷ, chuyện đêm qua…
Diệp Thủy Dao như bị điện giật, lạnh giọng cắt ngang lời hắn:
- Ra ngoài!
- A… chúng ta dù sao cũng là tỷ đệ mà, nhìn chút hẳn cũng không có gì…
Bịch!
Một nghiên mực màu đen đập lên vị trí Diệp Vô Thần ngồi lúc trước, mà bản thân Diệp Vô Thần đã mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng bỏ chạy mất dạng.
- Quả nhiên không thể nhắc lại chuyện này… Chiếc nghiên mực đá to như vậy, lại dùng lực lớn như vậy, đủ để đập đầu toạc thành một cái lỗ. Nữ nhân quả nhiên là thứ đáng sợ. –Chuồn ra khỏi tiểu viện của Diệp Thủy Dao, Diệp Vô Thần lòng còn chút sợ hãi nghĩ.
Hắn có thể nói là thông hiểu thiên hạ cổ kim, chỉ không phải quá hiểu lòng nữ nhân. Bởi vì năm ấy hắn dù sao cũng chỉ mới bảy tuổi, theo bản năng không đi tiếp xúc. Mười năm sau tuổi lên bảy ấy lại hoàn toàn trống rỗng, biến hóa duy nhất chính là tâm lý trong cơn ngủ sây theo thân thể sinh trưởng mà chín chắn.
Quả nhiên, buổi chiều cùng ngày trên dưới Diệp phủ bắt đầu lưu truyền đại thiếu gia bị tiểu thiếu gia vô duyên vô cớ chân đá tay đấm cho một trận, cộng thêm mắng nhiếc khó nghe. Chuyện này đương nhiên là Diệp Ngũ truyền ra, đồng thời nói qua đại thiếu gia nghiêm lệnh cấm chỉ truyền ra ngoài, chỉ là gã thật sự có chút phẫn nộ bất bình mà nói ra thôi.
Do đó, chuyện này tự nhiên truyền vào tai Vương Văn Thù. Nhưng đối với vị mẫu thân cưng chiều đứa con vừa mới tìm về đến cực điểm này thì sao có thể nỡ trách cứ hắn, chỉ là đi an ủi Diệp Vô Vân vài câu, đối với Diệp Vô Thần thì một chữ không nói, cứ coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Mà Diệp đại tướng quân và Diệp lão gia tử hai ngày tới đều bởi có việc mà không về nhà.
Diệp Vô Thần ước sao Diệp Vô Vân tiếp tục ẩn nhẫn như vậy, bằng không một ngày nào đó hắn thực sự nhịn không nổi muốn bộc phát thậm chí bạo lộ, thì mình sẽ mất đi một món đồ chơi cực tốt. Cuộc sống nhàm chán sao có thể không có một chút kích tình chứ.
Ngày hôm sau, Diệp Vô Thần lại sai Diệp Thất dẫn hắn đi dạo Thiên Long Thành cả ngày, đem tổng thể những nơi phụ cận nên đi và không nên đi đều dạo qua một lần, đồng thời ghi tạc bố cục và vị trí các kiến trúc, cửa hàng ở đó. Ban tối, sau khi tắm rửa xong cho Ngưng Tuyết, hắn lại vô thanh vô tức ra ngoài một chuyến, chỉ là lần này khi đi ngang qua phòng ngủ của Diệp Thủy Dao, thì khung "cửa sổ trên mái nhà" kia đã đóng lại rất chặt rồi.
Lúc trở về, trong tay Diệp Vô Thần đã nhiều thêm một tờ giấy cứng nạm vàng, giống y như đúc tờ nhìn thấy trên bàn Diệp Thủy Dao khi trước, chính là giấy mời cuộc đấu ngày mai. Điểm khác duy nhất chính là bên trên viết tên của Diệp Vô Vân.
Cuộc thi đấu ngày mai chẳng phải có tiền là có thể được xem, do hoàng đế đến sân, nên công tác an toàn không thể xuất hiện bất cứ sơ sẩy gì, cho nên tuyệt không phải đám người thấp kém có thể góp mặt. Mà người góp mặt không một kẻ nào không phải người có quyền có thế, hơn nửa trong số đó là vương công quý tộc ở Thiên Long Thành, bao gồm cả tuần phủ các thành, cự phú giàu có một phương…
Mà gia tộc lớn như Diệp gia, đương nhiên sẽ được mời đến trịnh trọng nhất. Sử dụng chính là thư mời nạm vàng hiếm có.
Diệp Vô Thần ấn ngón tay lên chữ "Vân" kia, đầu ngón tay lấp lóe lênquang mang vô sắc khó thể phân biệt. Theo sự di động của ngón tay, nét mực đen kịt kia liên tục bị hút đi như bốc hơi, tận đến khi không để lại một dấu vết nào. Tờ giấy trắng tinh như lúc đầu, càng không có bất kỳ dấu vết từng bị tổn thương nào cả.
Diệp Vô Thần cầm bút, dựa theo bút tích bên trên viết lên một chữ "Thần" ở vị trí chữ "Vân" lúc trước, sau đó đặt bút về, ngáp một cái, lên giường đi ngủ.
Vào ngày hôm sau khi Diệp Vô Thần tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Tiểu Lục nghe thấy tiếng động bèn liên tục gõ cửa nói:
- Thiếu gia, hôm nay phu nhân ra ngoài, tầm tối mới có thể trở về, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thiếu gia và Ngưng Tuyết tiểu thư…
- Ta biết rồi, ngươi vào đi. –Diệp Vô Thần giọng điệu rã rời nói, dụi dụi đôi mắt lim dim, búng ngón tay, chốt cửa đã bị mở ra.
Lúc này hiển nhiên đã qua thời gian mở màn thi đấu, Diệp Vô Thần dường như không hề vội, mặc quần áo, cột tóc dưới sự hầu hạ của Tiểu Lục, sau đó dẫn Ngưng Tuyết không nhanh không chậm ăn qua bữa sáng, lúc này mới bước ra khỏi Diệp phủ, sau đó rất không khéo đụng phải Diệp Vô Vân đồng dạng cũng muốn ra ngoài.
Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Vô Vân có đôi chút gương gạo, gã mở miệng hỏi:
- Vô Thần đệ, lại đi dạo phố à?
- À, không phải nói cái học viện hoàng gia gì gì kia có thi đấu sao, không có việc gì thì đi xem chút. –Diệp Vô Thần thuận miệng nói, mí mắt không buồn ngước lên.
- Điều này… Vô Thần đệ, đó không phải so đấu bình thường, nếu không có giấy mời thì không thể vào được. Vô Thần đệ dường như…
- Não ngươi nhúng xuống nước đi, với thực lực của Diệp gia ta, cả Thiên Long Quốc có chỗ nào ta không thể đi? Ai dám cản ta, ta muốn đầu hắn! –Diệp Vô Thần khinh miệt liếc gã một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, dẫn Ngưng Tuyết bước mau về phía trước, không thèm để ý tới gã nữa.
- Đệ chưa từng hoài nghi phán đoán của mình. Hơn nữa đó không phải đoán, mà là… khẳng định!
- Mẫu thân bên ấy nên nói thế nào?
Đã rất lâu rồi, Diệp Thủy Dao chưa từng nói nhiều như vậy với một người. Ngày trước dẫu là đối diện với phụ mẫu, nàng cũng chỉ gật hoặc lắc đầu, không muốn mở miệng.
- Tỷ tỷ đang quan tâm đệ?
- ……
- Tỷ tỷ yên tâm đi, người "khoan dung phóng khoáng" như Diệp Vô Vân sao có thể làm chuyện đâm chọc sau lưng như vậy. Hắn chỉ có thể nghẹn khuất ở trong lòng, sau đó "không cẩn thận" để hạ nhân biết, sau đó lại "không cẩn thận" truyền đến tai họ. Có điều hai ngày nay họ hẳn cũng không có thời bận tâm đến ta.
Diệp Vô Thần cầm tờ thiệp mời trên bàn lên --- cái này có lẽ không nên gọi là thiệp mời, mà là một tấm thư mời, mời xem cuộc thi đấu ngày kia. Bởi vì trận thi đấu ấy sẽ chọn lựa ra tài năng mới xuất hiện chói mắt nhất Thiên Long Quốc, tương lai trong bọn họ sẽ có người trở thành tuyệt đỉnh cao thủ của Thiên Long Quốc, mà nếu có ý hiệu lực cho đất nước thậm chí sẽ trở thành trụ cột nước nhà trong tương lai. Bỏ qua không nói những điều nói, cuộc đấu của cường giả như vậy vốn chính là một cuộc so đấu đặc sắc tuyệt luân, một năm mới có thể thấy một lần, ai chẳng muốn tới xem? Cho nên hôm ấy phần lớn vương công quý tộc đều sẽ tới sân, thậm chí có vô sô người xa tận ngàn dặm cũng tới xem. Mà gia tộc khổng lồ như Diệp gia đương nhiên sẽ bị chủ động mời mọc.
Chỉ là, đối tượng lời mời này bao gồm cả già trẻ trên dưới Diệp gia, duy chỉ thiếu hắn.
- Xem ra, đệ đã là một kẻ bị lãng quên. Tỷ tỷ, ngày kia không ngại thì đi xem xem, đến lúc ấy thiếu niên tuấn kiệt ở các nơi tề tụ Thiên Long Quốc, tỷ tỷ có thể tìm được ý trung nhân trong đó cũng không chừng. À đúng rồi, đệ đến lúc ấy cũng có thể sẽ vào xem xem. –Diệp Vô Thần ra vẻ tùy ý nói.
Diệp Thủy Dao:
- ……
Hai người nhất thời không nói gì, không khí trở nên trầm mặc. Sau cơn trầm mặc trong thời gian dài, lại bắt đầu sinh ra sinh ra sự xấu hổ không ngừng bành trướng. Ở một nơi tĩnh lặng, muốn không nhớ tới một vài chuyện là không thể.
- Khụ… Việc kia, tỷ tỷ, chuyện đêm qua…
Diệp Thủy Dao như bị điện giật, lạnh giọng cắt ngang lời hắn:
- Ra ngoài!
- A… chúng ta dù sao cũng là tỷ đệ mà, nhìn chút hẳn cũng không có gì…
Bịch!
Một nghiên mực màu đen đập lên vị trí Diệp Vô Thần ngồi lúc trước, mà bản thân Diệp Vô Thần đã mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng bỏ chạy mất dạng.
- Quả nhiên không thể nhắc lại chuyện này… Chiếc nghiên mực đá to như vậy, lại dùng lực lớn như vậy, đủ để đập đầu toạc thành một cái lỗ. Nữ nhân quả nhiên là thứ đáng sợ. –Chuồn ra khỏi tiểu viện của Diệp Thủy Dao, Diệp Vô Thần lòng còn chút sợ hãi nghĩ.
Hắn có thể nói là thông hiểu thiên hạ cổ kim, chỉ không phải quá hiểu lòng nữ nhân. Bởi vì năm ấy hắn dù sao cũng chỉ mới bảy tuổi, theo bản năng không đi tiếp xúc. Mười năm sau tuổi lên bảy ấy lại hoàn toàn trống rỗng, biến hóa duy nhất chính là tâm lý trong cơn ngủ sây theo thân thể sinh trưởng mà chín chắn.
Quả nhiên, buổi chiều cùng ngày trên dưới Diệp phủ bắt đầu lưu truyền đại thiếu gia bị tiểu thiếu gia vô duyên vô cớ chân đá tay đấm cho một trận, cộng thêm mắng nhiếc khó nghe. Chuyện này đương nhiên là Diệp Ngũ truyền ra, đồng thời nói qua đại thiếu gia nghiêm lệnh cấm chỉ truyền ra ngoài, chỉ là gã thật sự có chút phẫn nộ bất bình mà nói ra thôi.
Do đó, chuyện này tự nhiên truyền vào tai Vương Văn Thù. Nhưng đối với vị mẫu thân cưng chiều đứa con vừa mới tìm về đến cực điểm này thì sao có thể nỡ trách cứ hắn, chỉ là đi an ủi Diệp Vô Vân vài câu, đối với Diệp Vô Thần thì một chữ không nói, cứ coi như chưa có chuyện gì từng xảy ra.
Mà Diệp đại tướng quân và Diệp lão gia tử hai ngày tới đều bởi có việc mà không về nhà.
Diệp Vô Thần ước sao Diệp Vô Vân tiếp tục ẩn nhẫn như vậy, bằng không một ngày nào đó hắn thực sự nhịn không nổi muốn bộc phát thậm chí bạo lộ, thì mình sẽ mất đi một món đồ chơi cực tốt. Cuộc sống nhàm chán sao có thể không có một chút kích tình chứ.
Ngày hôm sau, Diệp Vô Thần lại sai Diệp Thất dẫn hắn đi dạo Thiên Long Thành cả ngày, đem tổng thể những nơi phụ cận nên đi và không nên đi đều dạo qua một lần, đồng thời ghi tạc bố cục và vị trí các kiến trúc, cửa hàng ở đó. Ban tối, sau khi tắm rửa xong cho Ngưng Tuyết, hắn lại vô thanh vô tức ra ngoài một chuyến, chỉ là lần này khi đi ngang qua phòng ngủ của Diệp Thủy Dao, thì khung "cửa sổ trên mái nhà" kia đã đóng lại rất chặt rồi.
Lúc trở về, trong tay Diệp Vô Thần đã nhiều thêm một tờ giấy cứng nạm vàng, giống y như đúc tờ nhìn thấy trên bàn Diệp Thủy Dao khi trước, chính là giấy mời cuộc đấu ngày mai. Điểm khác duy nhất chính là bên trên viết tên của Diệp Vô Vân.
Cuộc thi đấu ngày mai chẳng phải có tiền là có thể được xem, do hoàng đế đến sân, nên công tác an toàn không thể xuất hiện bất cứ sơ sẩy gì, cho nên tuyệt không phải đám người thấp kém có thể góp mặt. Mà người góp mặt không một kẻ nào không phải người có quyền có thế, hơn nửa trong số đó là vương công quý tộc ở Thiên Long Thành, bao gồm cả tuần phủ các thành, cự phú giàu có một phương…
Mà gia tộc lớn như Diệp gia, đương nhiên sẽ được mời đến trịnh trọng nhất. Sử dụng chính là thư mời nạm vàng hiếm có.
Diệp Vô Thần ấn ngón tay lên chữ "Vân" kia, đầu ngón tay lấp lóe lênquang mang vô sắc khó thể phân biệt. Theo sự di động của ngón tay, nét mực đen kịt kia liên tục bị hút đi như bốc hơi, tận đến khi không để lại một dấu vết nào. Tờ giấy trắng tinh như lúc đầu, càng không có bất kỳ dấu vết từng bị tổn thương nào cả.
Diệp Vô Thần cầm bút, dựa theo bút tích bên trên viết lên một chữ "Thần" ở vị trí chữ "Vân" lúc trước, sau đó đặt bút về, ngáp một cái, lên giường đi ngủ.
Vào ngày hôm sau khi Diệp Vô Thần tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Tiểu Lục nghe thấy tiếng động bèn liên tục gõ cửa nói:
- Thiếu gia, hôm nay phu nhân ra ngoài, tầm tối mới có thể trở về, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mời thiếu gia và Ngưng Tuyết tiểu thư…
- Ta biết rồi, ngươi vào đi. –Diệp Vô Thần giọng điệu rã rời nói, dụi dụi đôi mắt lim dim, búng ngón tay, chốt cửa đã bị mở ra.
Lúc này hiển nhiên đã qua thời gian mở màn thi đấu, Diệp Vô Thần dường như không hề vội, mặc quần áo, cột tóc dưới sự hầu hạ của Tiểu Lục, sau đó dẫn Ngưng Tuyết không nhanh không chậm ăn qua bữa sáng, lúc này mới bước ra khỏi Diệp phủ, sau đó rất không khéo đụng phải Diệp Vô Vân đồng dạng cũng muốn ra ngoài.
Vẻ tươi cười trên mặt Diệp Vô Vân có đôi chút gương gạo, gã mở miệng hỏi:
- Vô Thần đệ, lại đi dạo phố à?
- À, không phải nói cái học viện hoàng gia gì gì kia có thi đấu sao, không có việc gì thì đi xem chút. –Diệp Vô Thần thuận miệng nói, mí mắt không buồn ngước lên.
- Điều này… Vô Thần đệ, đó không phải so đấu bình thường, nếu không có giấy mời thì không thể vào được. Vô Thần đệ dường như…
- Não ngươi nhúng xuống nước đi, với thực lực của Diệp gia ta, cả Thiên Long Quốc có chỗ nào ta không thể đi? Ai dám cản ta, ta muốn đầu hắn! –Diệp Vô Thần khinh miệt liếc gã một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, dẫn Ngưng Tuyết bước mau về phía trước, không thèm để ý tới gã nữa.