Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
- Điều này… điều này… thật không thể tin được!
- Trời ạ, ta quả thực không dám tin vào mắt mình.
- Quá không tưởng tượng nổi! Đến tận bây giờ, ta mới biết được cái gì gọi là họa kỹ chân chính.
- Có thể khiến một con chim hoàn toàn coi thành vật thật, đây mới gọi là họa kỹ chân chính!
- Ta muốn bái sư, ta muốn bái hắn làm thầy!
- Thôi đi, hắn chính là công tử Diệp gia, há sẽ thu giữ một viện trưởng học viện nho nhỏ như ngươi, hơn nữa tuổi ngươi cũng quá lớn rồi.
………..
…………
Đủ mọi tán thán, đủ các loại tiếng kêu la không tưởng tượng nổi. Độ sôi nổi lúc này đã vượt xa sự ca ngợi đối với Lâm Khiếu lúc trước. Họa kỹ như vậy, mới là thần kỹ chân chính, đừng nói nhìn thấy, họ nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhìn lỗ thủng bị mổ ra kia, Lâm Khiếu biết mình đã bại rồi… Diệp Vô Thần dùng vài giây, thuận tay vài bút vẽ ra một con sâu xanh, đánh bại tác phẩm đỉnh cao hắn dốc hết toàn lực, dùng mười phút mới làm ra. Tự tin, tự ngạo lúc trước của hắn đã bị đánh tan vô ảnh vô tung. Mà câu "trên họa kỹ cũng có tư cách cuồng ngạo" hắn vừa nãy nói, không khác gì hung hăng tự bạt tai mình.
Mà lỗ thủng chú chim xanh mổ ra chẳng khác nào đã phá hủy bức tranh này. Hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu đây là Diệp Vô Thần đã tính toán sẵn, vậy tâm kế của hắn thật sự quá đáng sợ.
Chỉ là hắn sẽ không tin rằng, điều suy tưởng tùy ý này của hắn thực ra lại là thật. Với tâm tư tinh tế của Diệp Vô Thần, song song với chú ý đến Hoa Thủy Nhu, thì sao lại không chú ý đến chú chim xanh của nàng, thậm chí phát giác được cơn đói của nó rõ ràng. Vì thế khi Lâm Khiếu vẽ xong bức "bên hồ Thanh Thủy", Diệp Vô Thần đã phán quyết tử hình cho bức tranh này.
Hai người cùng hoàn thành? Dựa vào hắn cũng xứng!? Hủy! Hoàng đế muốn cất làm của riêng? Cất cái rắm! Cho ngươi thêm một cái lỗ, xem ngươi còn cất giữ nữa không.
- Bội phục, bội phục sát đất. Bất kể là họa kỹ hay họa cảnh, Lâm Khiếu ta đều cam bái hạ phong! –Lâm Khiếu than thở nói.
Diệp Vô Thần gật đầu, hài lòng tiếp nhận, đồng thời nghiêm túc nói:
- Ừm, tuy rằng như thế, nhưng trụ cột của ngươi vẫn không tệ, nếu nỗ lực nhiều thêm, tương lai có lẽ cũng có thể trở thành một cao thủ vẽ tranh.
Lâm Khiếu:
- ……
- Được! Được! Tài năng vẽ tranh lại khiến tài tử đệ nhất Thiên Long đều cam bái hạ phong, xem ra trẫm vẫn đánh giá thấp ngươi. Chỉ là… -Y liếc mắt sang bàn vẽ trắng tinh của Diệp Vô Thần ở bên kia nói:
- Dựa theo quy tắc lúc trước trẫm định ra, mười lăm phút phân thắng bại, mà ngươi lại chưa có tranh, bởi vậy, trận đầu này, ngươi vẫn là thua.
Ai nấy đều thấy được, Lâm Khiếu đã thua, tự hắn cũng đã nhận thua. Diệp Vô Thần chỉ dùng con sâu xanh vẽ trong bức tranh của Lâm Khiếu để đánh bại hắn, vậy con sâu xanh kia chính là do hắn vẽ. Nhưng hoàng đế nói cũng không hề không thích đáng chỗ nào, nếu y nhận định bắt buộc phải lấy bức tranh vẽ trên bàn vẽ của mình làm chuẩn, thì ai dám phản bác!
Cho nên, hoàng đế muốn ai thắng thì người đó sẽ thắng. Mà hiện giờ xem ra, hoàng thượng vẫn thiên vị Lâm gia như trước, Diệp Vô Thần bất bại mà bại.
- Khoan đã! –Diệp Vô Thần khoát tay, nói:
- Thời gian bệ hạ quy định là mười lăm phút, mà theo ta tính toán, hiện giờ hình như chưa hết mười lăm phút.
Tùy tùng đằng sau Long Dận nói:
- Bệ hạ, Diệp công tử nói không sai, hiện tại còn có một phút mới đến mười lăm phút.
- Ồ? Vậy ý của ngươi là? Ngươi muốn dùng một phút còn lại để hoàn thành ư? –Long Dận hỏi.
- Vâng!
- Được! Vậy để cho trẫm mở mang tầm mắt lần nữa, xem ngươi làm thế nào hoàn thành một bức tranh lớn trong thời gian ngắn như vậy. –Long Dận sững sờ, sau đó vẻ mặt chờ mong gật đầu.
Diệp Vô Thần xoay người, giơ hai tay lên:
- Đi tìm chủ nhân của mi đi!
Chú chim xanh quay xung quanh hắn hai vòng, sau đó mới lưu luyến không muốn rời xa bay về phía Hoa Thủy Nhu. Nó tuy chỉ là một loài thú không có cấp bậc, nhưng khá có linh tính, biết nhớ ơn nhớ thù. Lúc nãy nó bị thương nhẹ trong cơn va chạm, sau đó được hắn bỗng chốc chữa phục hồi như cũ, nó khắc ghi trong lòng.
Ánh mắt dời theo chú chim xanh, như thể không chút để ý thời gian tương tự cũng đang trôi qua. Sau khi nhìn thấy hai tay Hoa Thủy Nhu nâng chú chim xanh, hắn khẽ mỉm cười về phía nàng, nhất thời khiến cô bé này kinh sợ đến độ cuống quít cúi đầu, hồi lâu đều không dám ngẩng lên.
Diệp Vô Thần lúc này mới dời bước đến trước mặt bàn vẽ, cầm bút vẽ quện mực, sau đó hắn nhắm mắt lại, ngay cả nghĩ đều không nghĩ, trực tiếp chấm mực múa bút. Đổi bút, chấm mực, múa bút, liền mạch lưu loát, động tác trên tay lại nhanh hơn cả Lâm Khiếu, cánh tay mang theo bóng trắng chớp nhoáng không thể phân biệt rõ, khiến người ta hoa cả mắt. Tuy đã biết tạo nghệ vẽ tranh của hắn thậm chí vượt xa Lâm Khiếu, nhưng khi mọi người đối diện với cảnh này vẫn nhịn không được khâm phục vạn phần. Tay như vậy chẳng những cần họa kỹ cực cao, còn cần tu vi vũ kỹ rất mạnh mới làm được.
Thân thể Diệp Vô Thần đứng hơi gần chỗ lúc trước trước, vị trí cũng đứng vừa đúng chỗ, cộng thêm động tác trên tay vung như gió, khiến người trong sân khó có thể nhìn rõ hắn lúc này đang vẽ cái gì. Điều ngoại lệ duy nhất là Lâm Khiếu đứng ở bên cạnh hắn, chỉ là ánh mắt hắn không phải rơi lên bức tranh, mà là lên tay Diệp Vô Thần, bởi vì nội dung vẽ đã không quan trọng nữa rồi, chỉ dựa vào thủ pháp và tốc độ vẽ tranh của hắn, Lâm Khiếu biết mình đã thua hoàn toàn.
Thông thường thì người tập võ chuyên võ, người học văn chuyên văn mới là lựa chọn chính xác, nếu đều kiêm cả hai, ngược lại sẽ được cái này mất cái kia, hai cái đều mất. Mà Lâm Khiếu lại dựa vào thiên phú cực cao của hắn khiến văn võ đều đạt tới đỉnh cao trong đám đồng lứa, thậm chí bổ trợ lẫn nhau. Như khi hắn vẽ tranh khiến người ta líu lưỡi, nếu công lực và vũ kỹ không đầy đủ, cho dù là người đã đạt tới đỉnh cao họa đạo cũng tuyệt đối không thể làm được. Cũng bởi vậy, Lâm Khiếu vẫn luôn đều cho rằng tu vi họa kỹ của mình đã khó có đối thủ.
Hắn vì sao lại muốn chủ động đề xuất đấu văn với Diệp Vô Thần? Bởi vì trong đấu võ, liên tục đoạt được hai lần đệ nhất, đồng thời được hầu hết tất cả mọi người nhận định hắn lần này vẫn là đệ nhất thì hắn lại thua trong tay Diệp Vô Thần, mãi đến bây giờ hắn cũng không biết mình rốt cuộc đã thua thế nào, còn bị rạch một vết dài ngoằng trên mặt. Tiếp sau hắn, Hoa Chấn Thiên muốn "đòi lại mặt mũi cho hắn" cũng thua trong tay Diệp Vô Thần, còn bị kiếm hai tiện nghi cực lớn. Rồi sau đó, ngay cả nhị gia gia Lâm Viêm của hắn được xưng là vô địch Thiên Long Quốc ngoại trừ Kiếm Thần cũng chật vật không chịu nổi thua trong tay hắn… Hơn nữa thua đến quái lạ, chẳng những thua, còn mất hết thể diện, khiến người xem chê cười, hứng lấy vô cùng nhục nhã chưa bao giờ chịu qua nhưng lại không thể phản bác.
Lâm gia khi nào từng nghẹn khuất như thế, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy, ngay trước mặt hoàng đế và rất nhiều quyền quý, thua ở trong tay con trai duy nhất của Diệp gia luôn ở thế đối đầu.
Cho nên, vì để lấy lại chút ít thể diện, hắn lần đầu tiên chủ động đề xuất muốn đấu văn một trận với một người còn nhỏ hơn hắn một tuổi, vốn dĩ muốn dùng nó để tỏa nhuệ khí, bù lại thể diện, nhưng ai ngờ ngược lại càng khiến hắn tỏa sáng thêm vài phần, mà mình hoàn toàn trở thành vật làm nền.
Hắn đã hối hận, lòng tự tin mười phần, đầy ý chí lúc trước đã bị đánh tan tác vô ảnh vô tung, thậm chí đối với trận thi đấu tiếp theo cũng bắt đầu mất đi lòng tin.
Diệp Vô Thần vì sao lại có năng lực cao như thế… Tuổi của hắn rõ ràng còn nhỏ hơn mình! Mà mười mấy năm trước, đồn thổi liên quan tới hắn toàn bộ đều là "bệnh công tử không đỡ được", chẳng nhẽ hết thảy những thứ này chỉ là Diệp gia cố ý lấp liếm và che đậy? Vậy mục đích làm như thế là vì điều gì? Vì sao lại bỗng nhiên bộc phát vào hôm nay? Nếu sự thật như lời đồn, mà hắn là sau khi biến mất một năm rồi trở về mới trở nên như vậy. Thế thì, một năm nay hắn rốt cuộc gặp phải kỳ ngộ kinh thế hãi tục đến cỡ nào? Hay là ---- hắn vốn dĩ là giả.
Liếc nhìn vẻ mặt của đám người Diệp gia, hắn lại thầm bác bỏ suy đoán lớn mật đến cực điểm này.
- Trời ạ, ta quả thực không dám tin vào mắt mình.
- Quá không tưởng tượng nổi! Đến tận bây giờ, ta mới biết được cái gì gọi là họa kỹ chân chính.
- Có thể khiến một con chim hoàn toàn coi thành vật thật, đây mới gọi là họa kỹ chân chính!
- Ta muốn bái sư, ta muốn bái hắn làm thầy!
- Thôi đi, hắn chính là công tử Diệp gia, há sẽ thu giữ một viện trưởng học viện nho nhỏ như ngươi, hơn nữa tuổi ngươi cũng quá lớn rồi.
………..
…………
Đủ mọi tán thán, đủ các loại tiếng kêu la không tưởng tượng nổi. Độ sôi nổi lúc này đã vượt xa sự ca ngợi đối với Lâm Khiếu lúc trước. Họa kỹ như vậy, mới là thần kỹ chân chính, đừng nói nhìn thấy, họ nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhìn lỗ thủng bị mổ ra kia, Lâm Khiếu biết mình đã bại rồi… Diệp Vô Thần dùng vài giây, thuận tay vài bút vẽ ra một con sâu xanh, đánh bại tác phẩm đỉnh cao hắn dốc hết toàn lực, dùng mười phút mới làm ra. Tự tin, tự ngạo lúc trước của hắn đã bị đánh tan vô ảnh vô tung. Mà câu "trên họa kỹ cũng có tư cách cuồng ngạo" hắn vừa nãy nói, không khác gì hung hăng tự bạt tai mình.
Mà lỗ thủng chú chim xanh mổ ra chẳng khác nào đã phá hủy bức tranh này. Hắn không khỏi thầm nghĩ, nếu đây là Diệp Vô Thần đã tính toán sẵn, vậy tâm kế của hắn thật sự quá đáng sợ.
Chỉ là hắn sẽ không tin rằng, điều suy tưởng tùy ý này của hắn thực ra lại là thật. Với tâm tư tinh tế của Diệp Vô Thần, song song với chú ý đến Hoa Thủy Nhu, thì sao lại không chú ý đến chú chim xanh của nàng, thậm chí phát giác được cơn đói của nó rõ ràng. Vì thế khi Lâm Khiếu vẽ xong bức "bên hồ Thanh Thủy", Diệp Vô Thần đã phán quyết tử hình cho bức tranh này.
Hai người cùng hoàn thành? Dựa vào hắn cũng xứng!? Hủy! Hoàng đế muốn cất làm của riêng? Cất cái rắm! Cho ngươi thêm một cái lỗ, xem ngươi còn cất giữ nữa không.
- Bội phục, bội phục sát đất. Bất kể là họa kỹ hay họa cảnh, Lâm Khiếu ta đều cam bái hạ phong! –Lâm Khiếu than thở nói.
Diệp Vô Thần gật đầu, hài lòng tiếp nhận, đồng thời nghiêm túc nói:
- Ừm, tuy rằng như thế, nhưng trụ cột của ngươi vẫn không tệ, nếu nỗ lực nhiều thêm, tương lai có lẽ cũng có thể trở thành một cao thủ vẽ tranh.
Lâm Khiếu:
- ……
- Được! Được! Tài năng vẽ tranh lại khiến tài tử đệ nhất Thiên Long đều cam bái hạ phong, xem ra trẫm vẫn đánh giá thấp ngươi. Chỉ là… -Y liếc mắt sang bàn vẽ trắng tinh của Diệp Vô Thần ở bên kia nói:
- Dựa theo quy tắc lúc trước trẫm định ra, mười lăm phút phân thắng bại, mà ngươi lại chưa có tranh, bởi vậy, trận đầu này, ngươi vẫn là thua.
Ai nấy đều thấy được, Lâm Khiếu đã thua, tự hắn cũng đã nhận thua. Diệp Vô Thần chỉ dùng con sâu xanh vẽ trong bức tranh của Lâm Khiếu để đánh bại hắn, vậy con sâu xanh kia chính là do hắn vẽ. Nhưng hoàng đế nói cũng không hề không thích đáng chỗ nào, nếu y nhận định bắt buộc phải lấy bức tranh vẽ trên bàn vẽ của mình làm chuẩn, thì ai dám phản bác!
Cho nên, hoàng đế muốn ai thắng thì người đó sẽ thắng. Mà hiện giờ xem ra, hoàng thượng vẫn thiên vị Lâm gia như trước, Diệp Vô Thần bất bại mà bại.
- Khoan đã! –Diệp Vô Thần khoát tay, nói:
- Thời gian bệ hạ quy định là mười lăm phút, mà theo ta tính toán, hiện giờ hình như chưa hết mười lăm phút.
Tùy tùng đằng sau Long Dận nói:
- Bệ hạ, Diệp công tử nói không sai, hiện tại còn có một phút mới đến mười lăm phút.
- Ồ? Vậy ý của ngươi là? Ngươi muốn dùng một phút còn lại để hoàn thành ư? –Long Dận hỏi.
- Vâng!
- Được! Vậy để cho trẫm mở mang tầm mắt lần nữa, xem ngươi làm thế nào hoàn thành một bức tranh lớn trong thời gian ngắn như vậy. –Long Dận sững sờ, sau đó vẻ mặt chờ mong gật đầu.
Diệp Vô Thần xoay người, giơ hai tay lên:
- Đi tìm chủ nhân của mi đi!
Chú chim xanh quay xung quanh hắn hai vòng, sau đó mới lưu luyến không muốn rời xa bay về phía Hoa Thủy Nhu. Nó tuy chỉ là một loài thú không có cấp bậc, nhưng khá có linh tính, biết nhớ ơn nhớ thù. Lúc nãy nó bị thương nhẹ trong cơn va chạm, sau đó được hắn bỗng chốc chữa phục hồi như cũ, nó khắc ghi trong lòng.
Ánh mắt dời theo chú chim xanh, như thể không chút để ý thời gian tương tự cũng đang trôi qua. Sau khi nhìn thấy hai tay Hoa Thủy Nhu nâng chú chim xanh, hắn khẽ mỉm cười về phía nàng, nhất thời khiến cô bé này kinh sợ đến độ cuống quít cúi đầu, hồi lâu đều không dám ngẩng lên.
Diệp Vô Thần lúc này mới dời bước đến trước mặt bàn vẽ, cầm bút vẽ quện mực, sau đó hắn nhắm mắt lại, ngay cả nghĩ đều không nghĩ, trực tiếp chấm mực múa bút. Đổi bút, chấm mực, múa bút, liền mạch lưu loát, động tác trên tay lại nhanh hơn cả Lâm Khiếu, cánh tay mang theo bóng trắng chớp nhoáng không thể phân biệt rõ, khiến người ta hoa cả mắt. Tuy đã biết tạo nghệ vẽ tranh của hắn thậm chí vượt xa Lâm Khiếu, nhưng khi mọi người đối diện với cảnh này vẫn nhịn không được khâm phục vạn phần. Tay như vậy chẳng những cần họa kỹ cực cao, còn cần tu vi vũ kỹ rất mạnh mới làm được.
Thân thể Diệp Vô Thần đứng hơi gần chỗ lúc trước trước, vị trí cũng đứng vừa đúng chỗ, cộng thêm động tác trên tay vung như gió, khiến người trong sân khó có thể nhìn rõ hắn lúc này đang vẽ cái gì. Điều ngoại lệ duy nhất là Lâm Khiếu đứng ở bên cạnh hắn, chỉ là ánh mắt hắn không phải rơi lên bức tranh, mà là lên tay Diệp Vô Thần, bởi vì nội dung vẽ đã không quan trọng nữa rồi, chỉ dựa vào thủ pháp và tốc độ vẽ tranh của hắn, Lâm Khiếu biết mình đã thua hoàn toàn.
Thông thường thì người tập võ chuyên võ, người học văn chuyên văn mới là lựa chọn chính xác, nếu đều kiêm cả hai, ngược lại sẽ được cái này mất cái kia, hai cái đều mất. Mà Lâm Khiếu lại dựa vào thiên phú cực cao của hắn khiến văn võ đều đạt tới đỉnh cao trong đám đồng lứa, thậm chí bổ trợ lẫn nhau. Như khi hắn vẽ tranh khiến người ta líu lưỡi, nếu công lực và vũ kỹ không đầy đủ, cho dù là người đã đạt tới đỉnh cao họa đạo cũng tuyệt đối không thể làm được. Cũng bởi vậy, Lâm Khiếu vẫn luôn đều cho rằng tu vi họa kỹ của mình đã khó có đối thủ.
Hắn vì sao lại muốn chủ động đề xuất đấu văn với Diệp Vô Thần? Bởi vì trong đấu võ, liên tục đoạt được hai lần đệ nhất, đồng thời được hầu hết tất cả mọi người nhận định hắn lần này vẫn là đệ nhất thì hắn lại thua trong tay Diệp Vô Thần, mãi đến bây giờ hắn cũng không biết mình rốt cuộc đã thua thế nào, còn bị rạch một vết dài ngoằng trên mặt. Tiếp sau hắn, Hoa Chấn Thiên muốn "đòi lại mặt mũi cho hắn" cũng thua trong tay Diệp Vô Thần, còn bị kiếm hai tiện nghi cực lớn. Rồi sau đó, ngay cả nhị gia gia Lâm Viêm của hắn được xưng là vô địch Thiên Long Quốc ngoại trừ Kiếm Thần cũng chật vật không chịu nổi thua trong tay hắn… Hơn nữa thua đến quái lạ, chẳng những thua, còn mất hết thể diện, khiến người xem chê cười, hứng lấy vô cùng nhục nhã chưa bao giờ chịu qua nhưng lại không thể phản bác.
Lâm gia khi nào từng nghẹn khuất như thế, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy, ngay trước mặt hoàng đế và rất nhiều quyền quý, thua ở trong tay con trai duy nhất của Diệp gia luôn ở thế đối đầu.
Cho nên, vì để lấy lại chút ít thể diện, hắn lần đầu tiên chủ động đề xuất muốn đấu văn một trận với một người còn nhỏ hơn hắn một tuổi, vốn dĩ muốn dùng nó để tỏa nhuệ khí, bù lại thể diện, nhưng ai ngờ ngược lại càng khiến hắn tỏa sáng thêm vài phần, mà mình hoàn toàn trở thành vật làm nền.
Hắn đã hối hận, lòng tự tin mười phần, đầy ý chí lúc trước đã bị đánh tan tác vô ảnh vô tung, thậm chí đối với trận thi đấu tiếp theo cũng bắt đầu mất đi lòng tin.
Diệp Vô Thần vì sao lại có năng lực cao như thế… Tuổi của hắn rõ ràng còn nhỏ hơn mình! Mà mười mấy năm trước, đồn thổi liên quan tới hắn toàn bộ đều là "bệnh công tử không đỡ được", chẳng nhẽ hết thảy những thứ này chỉ là Diệp gia cố ý lấp liếm và che đậy? Vậy mục đích làm như thế là vì điều gì? Vì sao lại bỗng nhiên bộc phát vào hôm nay? Nếu sự thật như lời đồn, mà hắn là sau khi biến mất một năm rồi trở về mới trở nên như vậy. Thế thì, một năm nay hắn rốt cuộc gặp phải kỳ ngộ kinh thế hãi tục đến cỡ nào? Hay là ---- hắn vốn dĩ là giả.
Liếc nhìn vẻ mặt của đám người Diệp gia, hắn lại thầm bác bỏ suy đoán lớn mật đến cực điểm này.