Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Tiếng tiêu kết thúc, cây tiêu bạch ngọc kia cũng bị Lâm Khiếu chậm chạp buông xuống, nhưng hắn vẫn nhắm mắt không mở ra như trước, nét mặt cô đơn phiền muộn, dường như đang đau khổ nhớ lại chuyện gì đó. Mà mọi người vẫn đắm chìm trong dư âm của tiếng tiêu du dương đó không hề tỉnh lại… Một khúc tiêu, lại như mộng ảo bày ra sự thần kỳ của vạn vật ngay trước mắt họ, lại khiến họ nhìn thấy cuộc đời một người từ trẻ nít đến xinh đẹp, đến chín chắn rồi đến kết thúc.
Bọn họ như đang nằm trong một giấc mộng dài, trong mơ nhìn thấy quá trình nhất định phải từng bước đi tới của cuộc đời mình. Dẫn họ vào giấc mộng, là tiếng tiêu có ma lực vô hạn kia.
Họ rúng động, nếu không có ngày hôm nay, họ vẫn luôn đều cho rằng tiếng tiêu mang tới là sự hưởng thụ về thính giác, chưa từng nghĩ tới một khúc tiêu lại hoàn toàn xúc động tiếng lòng của họ, miêu tả từng hình ảnh động lòng người sâu trong nội tâm họ. Đây là tiếng tiêu thần kỳ và khó tin nổi biết nhường nào, lại là kỳ nhân thế nào mới có thể thổi ra tiếng tiêu như vậy.
Ngoại trừ rúng động, họ không còn nghĩ được tới thứ gì khác.
Không biết có bao nhiêu người thậm chí cho rằng mình thực ra đã mơ một giấc mơ thật sự, mãi đến bây giờ đều không tỉnh lại.
- Khúc này và tiêu này cùng tên, tên là "Giấc Mộng Hồng Trần", là khúc mỗi ngày ta đều phải thổi. Mỗi lần thổi lên, ta đều sẽ hồi tưởng tới mẫu thân đã mất của ta, tiếng tiêu như tiếng gọi nhỏ của bà, khiến ta cảm thấy bà không hề rời khỏi ta, mà luôn ở bên người của ta, nhìn theo mỗi bước chân ta đi trong cuộc đời. –Lâm Khiếu nhỏ giọng nói, khóe mắt hơi ẩm ướt. Đây là lần đầu tiên hắn thổi "Giấc Mộng Hồng Trần" trước mặt nhiều người như thế, đối với phản ứng của mọi người không hề có bất kỳ bất ngờ nào, càng không có kiêu ngạo, bởi vì trong lòng hắn, đây chẳng qua là quá bình thường.
Thanh âm hắn rất thấp, không đủ để đánh thức đám người từ trong cơn rúng động. Mãi đến khi Long Dận từng câu từng chữ tán thưởng:
- Hay! Hay cho một khúc "Giấc Mộng Hồng Trần". Khá khen cho Lâm Khiếu Lâm gia, đến tận bây giờ, trẫm mới biết thế nào là tiếng tiêu chân chính, thế nào là nhân tiêu hợp nhất, thế nào là khúc nhạc chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được nghe thấy mấy lần. Nửa cuộc đời trẫm nghe vô số khúc nhạc hay, hôm nay mới biết so với khúc "Giấc Mộng Hồng Trần" này, những khúc nhạc hay trẫm nghe hồi trước thật là thô tục không thôi, khó có thể lọt tai. Lúc trước khi ngươi nhắc tới thanh âm thế tục không xứng để so với tiếng tiêu của ngươi thì trẫm còn không cho là đúng. Hiện tại trẫm rốt cuộc đã tin tưởng, tiếng tiêu của ngươi cùng với họa kỹ của Vô Thần đích xác không phải tục thế có thể đánh đồng. Thiên Long Quốc ta xuất hiện hai người các ngươi, thật là thần ban phúc, trời phù hộ Thiên Long ta!
Thanh âm khẳng khái khuấy động của Long Dận không chút che giấu sự vui mừng, kích động, tán thưởng, than thở trong đó. Một hồi lên tiếng của hắn đã làm bừng tỉnh mọi người, cũng gợi lên tiếng lòng của họ. Trong nhất thời, trên sân vang lên tiếng náo nháo xôn xao, những vị quan cao quyền quý bình thường nói năng thận trọng, đối với những lời ca ngợi thường keo kiệt đến cực điểm này tới tấp dùng ngôn từ hoa mỹ đẹp đẽ nhất mình có thể nghĩ ra để tán thưởng tiếng tiêu vừa rồi, tán thưởng Lâm Khiếu, thậm chí cảm thấy còn lâu mới đủ. Ngôn từ đẹp đẽ trên thế gian sao có tư cách để tô điểm tiếng tiêu chỉ trên trời mới có này.
Hôm nay, họ một lần nữa nhận thức Vô Thần Diệp gia, cũng một lần nữa nhận thức Lâm Khiếu Lâm gia --- một tài năng tuyệt thế có thể thổi ra khúc nhạc của trời.
Mỗi một người đều vững tin, trận đấu này Lâm Khiếu đã thắng rồi. Bởi vì họ không tin còn có tiếng tiêu nào có thể vượt lên khúc "Giấc Mộng Hồng Trần" lúc này, một khúc tiêu đưa mỗi một người đều dẫn vào kỳ cảnh như mộng ảo, kể lại đời người như mộng của một con người, hồi ức đau thương về mẫu thân, sự ngỡ ngàng và phiền muộn đối với đời người trong đó mỗi một người bọn họ đều nghe thấm vào trong lòng, đồng cảm với nó.
Trong những người này, tương tự cũng bao gồm cả Vô Thần. Lúc trước hắn tuyệt không ngờ tới, tạo nghệ về tiêu của Lâm Khiếu đã đạt đến trình độ kinh thế hãi tục như vậy.
- Quả nhiên kinh người! –Diệp Vô Thần nói với Lâm Khiếu.
- Tiêu… là một nửa mạng sống của ta. –Lâm Khiếu mặt không chút biểu cảm đáp.
- Hả? Ồ… Đối với ta mà nói, tiêu chỉ là một bộ nhạc khí, chỉ thế mà thôi. Có phải chính là nói, nếu sau này ngươi không thể chạm tiêu, thì hoàn toàn chẳng khác nào mất đi một nửa mạng sống hay không?- Diệp Vô Thần có đôi chút nghiền ngẫm nói.
- Phải!
- Trừ phi có lòng tin tuyệt đối, bằng không chớ lấy mạng sống của mình ra làm tiền đặt cho kiểu thi đấu vô vị này, hơn nữa là tiền đặt không có bất kỳ báo đáp nào. Điều này chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể làm ra. Có lẽ ngươi cho rằng ngươi có tuyệt đối nắm chắc. Nhưng ta cho rằng…
Diệp Vô Thần không nói tiếp, tiếng ồn ào bên tai rất lâu chưa hề tan đi, hắn thở một hơi thật dài, cao giọng hô:
- Các vị trước tiên hãy nghe ta nói một lời.
Thanh âm trong trẻo khiến họ chấn động trong lòng, rốt cuộc dần bình tĩnh lại, ánh mắt một lần nữa chĩa lên người Diệp Vô Thần, chờ mong sự biểu hiện của hắn.
Diệp Vô Thần mỉm cười nói:
-Tiêu nghệ của Lâm công tử quả nhiên không phụ hư danh, khiến người ta bội phục. Ngay cả tại hạ cũng không nắm chắc mười phần có thể thắng Lâm công tử. Nhưng người của Diệp gia chưa bao giờ không chiến mà lui, tại hạ đành phải bêu xấu một phen thôi.
Hắn liếc qua cây trường tiêu tỏng tay Lâm Khiếu, nói tiếp:
- Cây tiêu của Lâm công tử là di vật của mẫu thân hắn, yêu như sinh mạng, chưa từng rời người, đương nhiên cũng chưa từng cho phép người khác chạm vào. Cho nên cây tiêu này tại hạ quyết không thể chạm vào được. Không biết các vị tiền bối và bằng hữu có vị nào mang tiêu tới hay không, tạm cho tại hạ mượn dùng, Vô Thần vô cùng cảm kích.
Thanh âm vừa dứt, hắn không quét ánh mắt về phía toàn sân, mà chăm chú lên người Hoa Thủy Nhu, mặt cứ mang theo nụ cười mỉm như vậy, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trong phút chốc đều không rời khỏi.
Người trong sân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lại không một ai có thể lấy tiêu ra. Họ lần này tới là để xem cuộc đấu giữa những thiếu niên tuấn kiệt, ai lại thừa hơi mang tiêu tới làm gì. Vả lại, tiêu không phải cầm, nhạc khí loại dây, mà cần dùng môi thổi, bất kể là nam hay nữ, có ai nguyện ý thổi chung tiêu với người khác, bởi vì điều này cùng với dùng chung một đôi đũa với người khác về bản chất là không hề khác biệt nhau. Cho nên dù có người mang theo, cũng không có khả năng sẽ lấy ra ---đương nhiên, ngoại trừ những nữ tử khuê phòng xuân tâm nhộn nhạo, hận không thể lập tức về lấy. Người ngọc tặng tiêu, vốn chính là mang ý phó thác cả đời, họ trăm ngàn nguyện ý, lại khổ nỗi không mang tiêu bên người.
Trái tim Hoa Thủy Nhu đập rộn ràng, liên tiếp ngẩng đầu rồi lại liên tiếp cúi đầu, bởi vì mỗi lần nàng len lén ngẩng đầu nhìn, chạm trán luôn là ánh mắt khiến tim nàng đập nhanh bất chợt. Nàng che khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng của mình, giọng líu ríu:
- Chẳng nhẽ… bị hắn phát hiện rồi ư?
Rất lâu sau, vẫn không có người lấy tiêu ra, tình cảnh nhất thời trở nên có chút xấu hổ. Long Dận cũng nhíu mày nói:
- Có ai mang tiêu theo không?
Nếu không tiêu, trận đấu này cũng không thể tiến hành tiếp nữa. Nếu về trong cung lấy tiêu, thì không biết sẽ muộn đến khi nào.
Hoa Thủy Nhu lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là ánh mắt nhu hòa chăm chú của Diệp Vô Thần, trong ánh mắt loáng thoáng mang theo vẻ mong chờ, đôi mắt đó như muốn nói cho nàng biết: Cho dù là người khác cho ta, ta cũng sẽ không nhận, ta chỉ muốn cây của nàng thôi.
Bọn họ như đang nằm trong một giấc mộng dài, trong mơ nhìn thấy quá trình nhất định phải từng bước đi tới của cuộc đời mình. Dẫn họ vào giấc mộng, là tiếng tiêu có ma lực vô hạn kia.
Họ rúng động, nếu không có ngày hôm nay, họ vẫn luôn đều cho rằng tiếng tiêu mang tới là sự hưởng thụ về thính giác, chưa từng nghĩ tới một khúc tiêu lại hoàn toàn xúc động tiếng lòng của họ, miêu tả từng hình ảnh động lòng người sâu trong nội tâm họ. Đây là tiếng tiêu thần kỳ và khó tin nổi biết nhường nào, lại là kỳ nhân thế nào mới có thể thổi ra tiếng tiêu như vậy.
Ngoại trừ rúng động, họ không còn nghĩ được tới thứ gì khác.
Không biết có bao nhiêu người thậm chí cho rằng mình thực ra đã mơ một giấc mơ thật sự, mãi đến bây giờ đều không tỉnh lại.
- Khúc này và tiêu này cùng tên, tên là "Giấc Mộng Hồng Trần", là khúc mỗi ngày ta đều phải thổi. Mỗi lần thổi lên, ta đều sẽ hồi tưởng tới mẫu thân đã mất của ta, tiếng tiêu như tiếng gọi nhỏ của bà, khiến ta cảm thấy bà không hề rời khỏi ta, mà luôn ở bên người của ta, nhìn theo mỗi bước chân ta đi trong cuộc đời. –Lâm Khiếu nhỏ giọng nói, khóe mắt hơi ẩm ướt. Đây là lần đầu tiên hắn thổi "Giấc Mộng Hồng Trần" trước mặt nhiều người như thế, đối với phản ứng của mọi người không hề có bất kỳ bất ngờ nào, càng không có kiêu ngạo, bởi vì trong lòng hắn, đây chẳng qua là quá bình thường.
Thanh âm hắn rất thấp, không đủ để đánh thức đám người từ trong cơn rúng động. Mãi đến khi Long Dận từng câu từng chữ tán thưởng:
- Hay! Hay cho một khúc "Giấc Mộng Hồng Trần". Khá khen cho Lâm Khiếu Lâm gia, đến tận bây giờ, trẫm mới biết thế nào là tiếng tiêu chân chính, thế nào là nhân tiêu hợp nhất, thế nào là khúc nhạc chỉ trên trời mới có, nhân gian nào được nghe thấy mấy lần. Nửa cuộc đời trẫm nghe vô số khúc nhạc hay, hôm nay mới biết so với khúc "Giấc Mộng Hồng Trần" này, những khúc nhạc hay trẫm nghe hồi trước thật là thô tục không thôi, khó có thể lọt tai. Lúc trước khi ngươi nhắc tới thanh âm thế tục không xứng để so với tiếng tiêu của ngươi thì trẫm còn không cho là đúng. Hiện tại trẫm rốt cuộc đã tin tưởng, tiếng tiêu của ngươi cùng với họa kỹ của Vô Thần đích xác không phải tục thế có thể đánh đồng. Thiên Long Quốc ta xuất hiện hai người các ngươi, thật là thần ban phúc, trời phù hộ Thiên Long ta!
Thanh âm khẳng khái khuấy động của Long Dận không chút che giấu sự vui mừng, kích động, tán thưởng, than thở trong đó. Một hồi lên tiếng của hắn đã làm bừng tỉnh mọi người, cũng gợi lên tiếng lòng của họ. Trong nhất thời, trên sân vang lên tiếng náo nháo xôn xao, những vị quan cao quyền quý bình thường nói năng thận trọng, đối với những lời ca ngợi thường keo kiệt đến cực điểm này tới tấp dùng ngôn từ hoa mỹ đẹp đẽ nhất mình có thể nghĩ ra để tán thưởng tiếng tiêu vừa rồi, tán thưởng Lâm Khiếu, thậm chí cảm thấy còn lâu mới đủ. Ngôn từ đẹp đẽ trên thế gian sao có tư cách để tô điểm tiếng tiêu chỉ trên trời mới có này.
Hôm nay, họ một lần nữa nhận thức Vô Thần Diệp gia, cũng một lần nữa nhận thức Lâm Khiếu Lâm gia --- một tài năng tuyệt thế có thể thổi ra khúc nhạc của trời.
Mỗi một người đều vững tin, trận đấu này Lâm Khiếu đã thắng rồi. Bởi vì họ không tin còn có tiếng tiêu nào có thể vượt lên khúc "Giấc Mộng Hồng Trần" lúc này, một khúc tiêu đưa mỗi một người đều dẫn vào kỳ cảnh như mộng ảo, kể lại đời người như mộng của một con người, hồi ức đau thương về mẫu thân, sự ngỡ ngàng và phiền muộn đối với đời người trong đó mỗi một người bọn họ đều nghe thấm vào trong lòng, đồng cảm với nó.
Trong những người này, tương tự cũng bao gồm cả Vô Thần. Lúc trước hắn tuyệt không ngờ tới, tạo nghệ về tiêu của Lâm Khiếu đã đạt đến trình độ kinh thế hãi tục như vậy.
- Quả nhiên kinh người! –Diệp Vô Thần nói với Lâm Khiếu.
- Tiêu… là một nửa mạng sống của ta. –Lâm Khiếu mặt không chút biểu cảm đáp.
- Hả? Ồ… Đối với ta mà nói, tiêu chỉ là một bộ nhạc khí, chỉ thế mà thôi. Có phải chính là nói, nếu sau này ngươi không thể chạm tiêu, thì hoàn toàn chẳng khác nào mất đi một nửa mạng sống hay không?- Diệp Vô Thần có đôi chút nghiền ngẫm nói.
- Phải!
- Trừ phi có lòng tin tuyệt đối, bằng không chớ lấy mạng sống của mình ra làm tiền đặt cho kiểu thi đấu vô vị này, hơn nữa là tiền đặt không có bất kỳ báo đáp nào. Điều này chỉ có kẻ ngu dốt mới có thể làm ra. Có lẽ ngươi cho rằng ngươi có tuyệt đối nắm chắc. Nhưng ta cho rằng…
Diệp Vô Thần không nói tiếp, tiếng ồn ào bên tai rất lâu chưa hề tan đi, hắn thở một hơi thật dài, cao giọng hô:
- Các vị trước tiên hãy nghe ta nói một lời.
Thanh âm trong trẻo khiến họ chấn động trong lòng, rốt cuộc dần bình tĩnh lại, ánh mắt một lần nữa chĩa lên người Diệp Vô Thần, chờ mong sự biểu hiện của hắn.
Diệp Vô Thần mỉm cười nói:
-Tiêu nghệ của Lâm công tử quả nhiên không phụ hư danh, khiến người ta bội phục. Ngay cả tại hạ cũng không nắm chắc mười phần có thể thắng Lâm công tử. Nhưng người của Diệp gia chưa bao giờ không chiến mà lui, tại hạ đành phải bêu xấu một phen thôi.
Hắn liếc qua cây trường tiêu tỏng tay Lâm Khiếu, nói tiếp:
- Cây tiêu của Lâm công tử là di vật của mẫu thân hắn, yêu như sinh mạng, chưa từng rời người, đương nhiên cũng chưa từng cho phép người khác chạm vào. Cho nên cây tiêu này tại hạ quyết không thể chạm vào được. Không biết các vị tiền bối và bằng hữu có vị nào mang tiêu tới hay không, tạm cho tại hạ mượn dùng, Vô Thần vô cùng cảm kích.
Thanh âm vừa dứt, hắn không quét ánh mắt về phía toàn sân, mà chăm chú lên người Hoa Thủy Nhu, mặt cứ mang theo nụ cười mỉm như vậy, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trong phút chốc đều không rời khỏi.
Người trong sân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lại không một ai có thể lấy tiêu ra. Họ lần này tới là để xem cuộc đấu giữa những thiếu niên tuấn kiệt, ai lại thừa hơi mang tiêu tới làm gì. Vả lại, tiêu không phải cầm, nhạc khí loại dây, mà cần dùng môi thổi, bất kể là nam hay nữ, có ai nguyện ý thổi chung tiêu với người khác, bởi vì điều này cùng với dùng chung một đôi đũa với người khác về bản chất là không hề khác biệt nhau. Cho nên dù có người mang theo, cũng không có khả năng sẽ lấy ra ---đương nhiên, ngoại trừ những nữ tử khuê phòng xuân tâm nhộn nhạo, hận không thể lập tức về lấy. Người ngọc tặng tiêu, vốn chính là mang ý phó thác cả đời, họ trăm ngàn nguyện ý, lại khổ nỗi không mang tiêu bên người.
Trái tim Hoa Thủy Nhu đập rộn ràng, liên tiếp ngẩng đầu rồi lại liên tiếp cúi đầu, bởi vì mỗi lần nàng len lén ngẩng đầu nhìn, chạm trán luôn là ánh mắt khiến tim nàng đập nhanh bất chợt. Nàng che khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng của mình, giọng líu ríu:
- Chẳng nhẽ… bị hắn phát hiện rồi ư?
Rất lâu sau, vẫn không có người lấy tiêu ra, tình cảnh nhất thời trở nên có chút xấu hổ. Long Dận cũng nhíu mày nói:
- Có ai mang tiêu theo không?
Nếu không tiêu, trận đấu này cũng không thể tiến hành tiếp nữa. Nếu về trong cung lấy tiêu, thì không biết sẽ muộn đến khi nào.
Hoa Thủy Nhu lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn là ánh mắt nhu hòa chăm chú của Diệp Vô Thần, trong ánh mắt loáng thoáng mang theo vẻ mong chờ, đôi mắt đó như muốn nói cho nàng biết: Cho dù là người khác cho ta, ta cũng sẽ không nhận, ta chỉ muốn cây của nàng thôi.