Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70
Thật sự phải đưa cho hắn ư… Nhưng đó là thứ mình chạm vào, hơn nữa nếu đưa cho hắn, có thể sẽ bị người ta coi thành…
Trong lúc hoảng loạn tâm thần, nàng lại như ma xui quỷ khiến nhẹ giọng hô:
- Thiếp… Thiếp mang theo.
Ánh mắt dao dác nhìn về phía Hoa Thủy Nhu, đại đa số đều mang theo vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Bởi vì… một cô gái tặng cho một nam tử ngọc tiêu, đây là ám thị rõ ràng cỡ nào chứ.
Chẳng nhẽ tiểu thư Hoa gia thế nhưng lại…
Diệp Vô Thần nhếch miệng, sau đó dời bước về phía trước, rất nhanh đã đi tới trước người Hoa Thủy Nhu. Lúc này trong tay Hoa Thủy Nhu đã thêm một cây đoản tiêu thúy ngọc, toàn thân long lanh ngọc bích, xinh xắn lung linh, mà làn da đôi tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng trắng hơn tuyết, thoáng nhìn lại long lanh hơn đoản tiêu thúy ngọc vài phần.
Nương theo sự tiếp cận của Diệp Vô Thần, một cỗ hơi thở nam tử kỳ dị khiến nàng mê muội ập thẳng vào mặt, khiến Hoa Thủy Nhu càng không dám ngẩng đầu, nàng cúi đầu, hai cánh tay khẽ run nâng đoản tiêu thúy ngọc lên. Diệp Vô Thần mỉm cười đón lấy, tay phải rất tự nhiên khẽ sờ lòng bàn tay trắng như bông bưởi của nàng một cái. Hai tay Hoa Thủy Nhu rụt lại như chạm phải điện, sau đó nắm chặt với nhau đặt lên gối, sắc mặt đỏ như thoa phấn. Trong ký ức của nàng, đây là lần đầu tiên bị một người ngoài người thân chạm vào hai tay. Đối với cô gái có tính cách bảo thủ đến cực điểm này mà nói, điều này đã đủ khiến nàng đêm nay ngủ không yên giấc rồi.
- Mỹ nhân ban tặng, Vô Thần vĩnh viễn không quên. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, hắn tiêu sái xoay người, đi về phía giữa sân, đồng thời ngắm đoản tiêu thúy ngọc trong tay, nhẹ giọng nói:
- Ngọc bích trong sáng, như làn da nữ nhân, đẹp đẽ mềm mỏng, bên trên còn lưu giữ hương thơm làn môi thiếu nữ, quả là Vô Thần đường đột rồi.
Lời trêu ghẹo như thế khiến toàn bộ người trên sân đều nghẹn họng trố mắt, Hoa Thủy Nhu càng là "Á" một tiếng, vùi đầu thật sâu trong ngực, thẹn đến mức muốn lập tức trốn khỏi.
Sắc mặt Lâm Khiếu biến đổi liên tục, nụ cười nhạt trên mặt đã hoàn toàn biến hình. Cô gái mình ái mộ, đồng thời có hôn ước với mình dưới ánh mắt bao người lại tặng ngọc tiêu của mình cho một nam tử… Hơn nữa là nam tử các phương diện đều vượt trên mình, điều này hoàn toàn chẳng khác nào lại đâm một dao vào cõi lòng hắn, hắn đau đến độ rất muốn gào thét để phát tiết ra.
- Đoản tiêu, ngươi không hối hận chứ? –Long Dận hỏi.
Trường tiêu và đoản tiêu tuy cách thổi cơ bản là như nhau, nhưng về âm sắc, đoản tiêu rõ ràng không bằng trường tiêu. Mà người dùng quen trường tiêu rất khó trong thời gian ngắn thích ứng được với đoản tiêu, ngược lại cũng thế.
Diệp Vô Thần gật đầu, mỉm cười nói:
- Khúc này… là ta tự thổi cho chính mình.
Vì mình mà thổi --- Lâm Khiếu và Diệp Vô Thần, một khúc vì mẫu thân đã mất, một khúc vì mình. Một dùng trường tiêu, một dùng đoản tiêu. Vì mẫu thân đã mất mà thôi, lòng hiếu thuận của hắn đã cảm động trước ba phần, vì mình mà thổi, tương đối mà nói có vẻ hơi vô vị. Bất kể là cảm giác tạo ra cho người ta lúc ban đầu, hay là tiêu đang dùng, Diệp Vô Thần đã toàn bộ rơi vào hạ phong.
Diệp Vô Thần nhẹ nhàng đặt Thúy Ngọc Tiêu lên môi, một làn hương thơm dìu dịu sướng người chầm chậm tràn vào trong mũi. Hoa Thủy Nhu bụm mặt, khuôn mặt nóng dọa người. Bởi vì chỗ đó chỉ có môi của nàng mới chạm vào, hiện giờ lại… Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, đối với thiếu nữ quanh năm trong khuê phòng, ngoại trừ phụ thân thậm chí chưa từng ngồi một chỗ với nam tử nào, phương diện tình cảm càng hoàn toàn trắng tinh như nàng mà nói, điều này thậm chí đã chạm đến giới hạn tâm lý chịu đựng của nàng. Trong tâm lý nàng, tiếp xúc "thân mật" như vậy chỉ có giữa phu thê mới có thể làm.
Đêm nay, nàng hẳn đừng mơ ngủ yên.
Song, mọi người chờ rất lâu, vẫn không có tiếng tiêu phát ra, Diệp Vô Thần cứ lẳng lặng đứng ở đó, như một hóa thạch bị phong hóa vậy. Rốt cuộc, đôi mắt hắn khẽ nhắm lại, mà đúng vào khoảnh khắc này, mọi người bỗng cảm thấy khí chất của hắn trong nháy mắt sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả không khí xung quanh đều sinh ra biến hóa rõ ràng, trong cơn trầm mặc ngắn ngủi, một cảm giác dồn nén từ đáy lòng họ sinh ra, hơn nữa càng lúc càng nồng đậm, đè ép đến tận khi họ gần như khó có thể hô hấp, ngực hệt như bị một khối sắt nặng trĩu đè lên.
Tâm tình bi thương, không cách nào ngừng lại…
Một nốt nhạc khẽ vang lên, rất rất khẽ, khẽ như gió nhẹ thổi qua. Song chính một nốt nhạc khẽ khàng này lại rõ ràng lọt vào trong tai, trong tâm mỗi một người, khiến cả quảng trường trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ… Ngay cả toàn thế giới, phảng phất như cũng trong tích tắc ấy trở nên yên ắng, không còn một tia tạp âm nào nữa, chỉ có dư âm của nốt nhạc ấy vấn vương bên tai, rất lâu không tan đi.
Lại là một nốt nhạc đơn giản mà nhỏ nhẹ, mỗi một người đều cảm thấy nội tâm mình bị xao động rất khẽ, trong im lặng hơi rung rung.
Tiết tấu của những nốt nhạc rốt cuộc bắt đầu từ từ nhanh lên, sự rung động của nội tâm họ cũng thoe đó mà nhanh lên, đến tận khi nốt nhạc rốt cuộc luyện thành một bản, hội tụ thành một khúc nhạc réo rắt đau thương đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng. Tiếng tiêu vẫn nhỏ nhẹ như vậy, hệt như một con gió mát thổi tới liền có thể hoàn toàn thổi tan nó, nhưng mỗi một người trong sân đều nghe rõ ràng, bởi vì tiếng tiêu đó dường như không phải vang ở bên tai, mà là từ nơi sâu nhất trong nội tâm chầm chậm truyền tới, khiến họ không dám phát ra một thanh âm nào, chỉ e sẽ cắt ngang nó.
Bầu trời tươi xanh, gió lạnh lẽo, từng ngọn cỏ lặng lẽ lộ ra, quan sát thế giới này. Sự xuất hiện của nó ấp ủ quá nhiều hy vọng, quá nhiều niềm vui. Trong sự ấm áp, ngọn cỏ nhỏ dần dần trưởng thành, khoe đua cuộc sống mới và niềm phấn chấn của nó với thế giới, nhưng gió… vẫn lạnh lẽo như cũ, thỉnh thoảng, nó lại lặng lẽ rung rung trong gió.
Một ngày, bỗng nhiên mây đen dày đặc bầu trời, đám mây đen kịt mang theo một cỗ áp lực nặng nề mà khủng bố, ép người ta không thở nổi. Cuối cùng, tiếng sét vang lên, sấm sét dữ tợn xé toạc màn mây, mưa như trút nước, cuồng phong thổi tứ tung, vô tình tàn phá ngọn cỏ nhỏ non mềm kia. Trong cơn tàn phá như tại nạn ấy, nó không đổ xuống, mà vẫn ngạo nghễ nhìn trời, ưỡn thân thể mình, mặc cho gió gào thét thế nào, mưa vô tình thế nào, nó đều cắn chặt răng gắng gượng, bởi vì, nó không thể đổ xuống.
Trái tim mọi người dần dần thít chặt, đau đớn.
Một đêm mưa gió, nó trở nên yếu ớt vô cùng, nhưng chung quy vẫn không đổ xuống, mà là hướng lên bầu trời, làm một động tác thắng lợi.
Song, tai nạn của nó còn lâu mới kết thúc như vậy, mà chỉ vừa mới bắt đầu. Nó tiếp tục dần trưởng thành, tận đến một ngày, bão táp mưa sa càng cuồng bạo hơn kéo đến, nó vẫn dùng toàn bộ lực lượng của mình chèo chống thân thể non nớt của mình, đón nhận kháng cự không chút hãi sợ…
Khóe mắt Diệp Vô Thần hơi ươn ướt, nhưng lập tức lại tan mất. Trong ký ức mơ hồ, hắn nhìn thấy thời thơ ấu của mình. Hắn nhìn thấy mình chỉ khoảng ba tuổi đang cắn chặt răng, bởi dùng lực quá lớn, từ kẽ răng thậm chí trào ra từng tia máu, vẻ mặt vặn vẹo như thế, thân thể run rẩy kịch liệt như thế, bởi vì lúc đó mình phải chịu một sự đau đớn biết nhường nào, loại đau đớn đó toàn thế giới chỉ có một mình hắn từng chịu qua nổi, so với dùng dao đâm vào người còn đau đớn hơn gấp ngàn lần, vạn lần… Nhưng đối mặt với cơn đau như thế, mình không phát ra một thanh âm nào, bởi vì hắn buộc phải thừa nhận hết thảy, không thể để mụ mụ biết, không thể để mụ mụ lo lắng, càng không thể ngã xuống… Bởi vì mình chờ đợi hy vọng đó quá lâu rồi.
Mụ mụ… Người là ai? Bây giờ đang ở đâu? Vì sao lúc đó con lại dựa dẫm vào người như thế, mà hai chữ này lại khiến nội tâm con ấm áp như thế, ấm áp thật muốn khóc.
Mà hy vọng kia là cái gì? Vì sao bất kể mình nỗ lực thế nào đều không thể nhìn thấy.
Mà mình khi đó, vì sao mỗi tháng đều phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, giống với lần ở nửa tháng trước ư? --- Không! Không giống, cảm giác chẳng những hoàn toàn không giống, mà cơn đau lúc ấy so với nửa tháng trước còn phải đau hơn rất nhiều.
Vậy ta, ta rốt cuộc có quá khứ thế nào?
Ta là ai…?
Trong lúc hoảng loạn tâm thần, nàng lại như ma xui quỷ khiến nhẹ giọng hô:
- Thiếp… Thiếp mang theo.
Ánh mắt dao dác nhìn về phía Hoa Thủy Nhu, đại đa số đều mang theo vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Bởi vì… một cô gái tặng cho một nam tử ngọc tiêu, đây là ám thị rõ ràng cỡ nào chứ.
Chẳng nhẽ tiểu thư Hoa gia thế nhưng lại…
Diệp Vô Thần nhếch miệng, sau đó dời bước về phía trước, rất nhanh đã đi tới trước người Hoa Thủy Nhu. Lúc này trong tay Hoa Thủy Nhu đã thêm một cây đoản tiêu thúy ngọc, toàn thân long lanh ngọc bích, xinh xắn lung linh, mà làn da đôi tay mềm mại nhỏ nhắn của nàng trắng hơn tuyết, thoáng nhìn lại long lanh hơn đoản tiêu thúy ngọc vài phần.
Nương theo sự tiếp cận của Diệp Vô Thần, một cỗ hơi thở nam tử kỳ dị khiến nàng mê muội ập thẳng vào mặt, khiến Hoa Thủy Nhu càng không dám ngẩng đầu, nàng cúi đầu, hai cánh tay khẽ run nâng đoản tiêu thúy ngọc lên. Diệp Vô Thần mỉm cười đón lấy, tay phải rất tự nhiên khẽ sờ lòng bàn tay trắng như bông bưởi của nàng một cái. Hai tay Hoa Thủy Nhu rụt lại như chạm phải điện, sau đó nắm chặt với nhau đặt lên gối, sắc mặt đỏ như thoa phấn. Trong ký ức của nàng, đây là lần đầu tiên bị một người ngoài người thân chạm vào hai tay. Đối với cô gái có tính cách bảo thủ đến cực điểm này mà nói, điều này đã đủ khiến nàng đêm nay ngủ không yên giấc rồi.
- Mỹ nhân ban tặng, Vô Thần vĩnh viễn không quên. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, hắn tiêu sái xoay người, đi về phía giữa sân, đồng thời ngắm đoản tiêu thúy ngọc trong tay, nhẹ giọng nói:
- Ngọc bích trong sáng, như làn da nữ nhân, đẹp đẽ mềm mỏng, bên trên còn lưu giữ hương thơm làn môi thiếu nữ, quả là Vô Thần đường đột rồi.
Lời trêu ghẹo như thế khiến toàn bộ người trên sân đều nghẹn họng trố mắt, Hoa Thủy Nhu càng là "Á" một tiếng, vùi đầu thật sâu trong ngực, thẹn đến mức muốn lập tức trốn khỏi.
Sắc mặt Lâm Khiếu biến đổi liên tục, nụ cười nhạt trên mặt đã hoàn toàn biến hình. Cô gái mình ái mộ, đồng thời có hôn ước với mình dưới ánh mắt bao người lại tặng ngọc tiêu của mình cho một nam tử… Hơn nữa là nam tử các phương diện đều vượt trên mình, điều này hoàn toàn chẳng khác nào lại đâm một dao vào cõi lòng hắn, hắn đau đến độ rất muốn gào thét để phát tiết ra.
- Đoản tiêu, ngươi không hối hận chứ? –Long Dận hỏi.
Trường tiêu và đoản tiêu tuy cách thổi cơ bản là như nhau, nhưng về âm sắc, đoản tiêu rõ ràng không bằng trường tiêu. Mà người dùng quen trường tiêu rất khó trong thời gian ngắn thích ứng được với đoản tiêu, ngược lại cũng thế.
Diệp Vô Thần gật đầu, mỉm cười nói:
- Khúc này… là ta tự thổi cho chính mình.
Vì mình mà thổi --- Lâm Khiếu và Diệp Vô Thần, một khúc vì mẫu thân đã mất, một khúc vì mình. Một dùng trường tiêu, một dùng đoản tiêu. Vì mẫu thân đã mất mà thôi, lòng hiếu thuận của hắn đã cảm động trước ba phần, vì mình mà thổi, tương đối mà nói có vẻ hơi vô vị. Bất kể là cảm giác tạo ra cho người ta lúc ban đầu, hay là tiêu đang dùng, Diệp Vô Thần đã toàn bộ rơi vào hạ phong.
Diệp Vô Thần nhẹ nhàng đặt Thúy Ngọc Tiêu lên môi, một làn hương thơm dìu dịu sướng người chầm chậm tràn vào trong mũi. Hoa Thủy Nhu bụm mặt, khuôn mặt nóng dọa người. Bởi vì chỗ đó chỉ có môi của nàng mới chạm vào, hiện giờ lại… Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, đối với thiếu nữ quanh năm trong khuê phòng, ngoại trừ phụ thân thậm chí chưa từng ngồi một chỗ với nam tử nào, phương diện tình cảm càng hoàn toàn trắng tinh như nàng mà nói, điều này thậm chí đã chạm đến giới hạn tâm lý chịu đựng của nàng. Trong tâm lý nàng, tiếp xúc "thân mật" như vậy chỉ có giữa phu thê mới có thể làm.
Đêm nay, nàng hẳn đừng mơ ngủ yên.
Song, mọi người chờ rất lâu, vẫn không có tiếng tiêu phát ra, Diệp Vô Thần cứ lẳng lặng đứng ở đó, như một hóa thạch bị phong hóa vậy. Rốt cuộc, đôi mắt hắn khẽ nhắm lại, mà đúng vào khoảnh khắc này, mọi người bỗng cảm thấy khí chất của hắn trong nháy mắt sinh ra biến hóa cực lớn, ngay cả không khí xung quanh đều sinh ra biến hóa rõ ràng, trong cơn trầm mặc ngắn ngủi, một cảm giác dồn nén từ đáy lòng họ sinh ra, hơn nữa càng lúc càng nồng đậm, đè ép đến tận khi họ gần như khó có thể hô hấp, ngực hệt như bị một khối sắt nặng trĩu đè lên.
Tâm tình bi thương, không cách nào ngừng lại…
Một nốt nhạc khẽ vang lên, rất rất khẽ, khẽ như gió nhẹ thổi qua. Song chính một nốt nhạc khẽ khàng này lại rõ ràng lọt vào trong tai, trong tâm mỗi một người, khiến cả quảng trường trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ… Ngay cả toàn thế giới, phảng phất như cũng trong tích tắc ấy trở nên yên ắng, không còn một tia tạp âm nào nữa, chỉ có dư âm của nốt nhạc ấy vấn vương bên tai, rất lâu không tan đi.
Lại là một nốt nhạc đơn giản mà nhỏ nhẹ, mỗi một người đều cảm thấy nội tâm mình bị xao động rất khẽ, trong im lặng hơi rung rung.
Tiết tấu của những nốt nhạc rốt cuộc bắt đầu từ từ nhanh lên, sự rung động của nội tâm họ cũng thoe đó mà nhanh lên, đến tận khi nốt nhạc rốt cuộc luyện thành một bản, hội tụ thành một khúc nhạc réo rắt đau thương đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng. Tiếng tiêu vẫn nhỏ nhẹ như vậy, hệt như một con gió mát thổi tới liền có thể hoàn toàn thổi tan nó, nhưng mỗi một người trong sân đều nghe rõ ràng, bởi vì tiếng tiêu đó dường như không phải vang ở bên tai, mà là từ nơi sâu nhất trong nội tâm chầm chậm truyền tới, khiến họ không dám phát ra một thanh âm nào, chỉ e sẽ cắt ngang nó.
Bầu trời tươi xanh, gió lạnh lẽo, từng ngọn cỏ lặng lẽ lộ ra, quan sát thế giới này. Sự xuất hiện của nó ấp ủ quá nhiều hy vọng, quá nhiều niềm vui. Trong sự ấm áp, ngọn cỏ nhỏ dần dần trưởng thành, khoe đua cuộc sống mới và niềm phấn chấn của nó với thế giới, nhưng gió… vẫn lạnh lẽo như cũ, thỉnh thoảng, nó lại lặng lẽ rung rung trong gió.
Một ngày, bỗng nhiên mây đen dày đặc bầu trời, đám mây đen kịt mang theo một cỗ áp lực nặng nề mà khủng bố, ép người ta không thở nổi. Cuối cùng, tiếng sét vang lên, sấm sét dữ tợn xé toạc màn mây, mưa như trút nước, cuồng phong thổi tứ tung, vô tình tàn phá ngọn cỏ nhỏ non mềm kia. Trong cơn tàn phá như tại nạn ấy, nó không đổ xuống, mà vẫn ngạo nghễ nhìn trời, ưỡn thân thể mình, mặc cho gió gào thét thế nào, mưa vô tình thế nào, nó đều cắn chặt răng gắng gượng, bởi vì, nó không thể đổ xuống.
Trái tim mọi người dần dần thít chặt, đau đớn.
Một đêm mưa gió, nó trở nên yếu ớt vô cùng, nhưng chung quy vẫn không đổ xuống, mà là hướng lên bầu trời, làm một động tác thắng lợi.
Song, tai nạn của nó còn lâu mới kết thúc như vậy, mà chỉ vừa mới bắt đầu. Nó tiếp tục dần trưởng thành, tận đến một ngày, bão táp mưa sa càng cuồng bạo hơn kéo đến, nó vẫn dùng toàn bộ lực lượng của mình chèo chống thân thể non nớt của mình, đón nhận kháng cự không chút hãi sợ…
Khóe mắt Diệp Vô Thần hơi ươn ướt, nhưng lập tức lại tan mất. Trong ký ức mơ hồ, hắn nhìn thấy thời thơ ấu của mình. Hắn nhìn thấy mình chỉ khoảng ba tuổi đang cắn chặt răng, bởi dùng lực quá lớn, từ kẽ răng thậm chí trào ra từng tia máu, vẻ mặt vặn vẹo như thế, thân thể run rẩy kịch liệt như thế, bởi vì lúc đó mình phải chịu một sự đau đớn biết nhường nào, loại đau đớn đó toàn thế giới chỉ có một mình hắn từng chịu qua nổi, so với dùng dao đâm vào người còn đau đớn hơn gấp ngàn lần, vạn lần… Nhưng đối mặt với cơn đau như thế, mình không phát ra một thanh âm nào, bởi vì hắn buộc phải thừa nhận hết thảy, không thể để mụ mụ biết, không thể để mụ mụ lo lắng, càng không thể ngã xuống… Bởi vì mình chờ đợi hy vọng đó quá lâu rồi.
Mụ mụ… Người là ai? Bây giờ đang ở đâu? Vì sao lúc đó con lại dựa dẫm vào người như thế, mà hai chữ này lại khiến nội tâm con ấm áp như thế, ấm áp thật muốn khóc.
Mà hy vọng kia là cái gì? Vì sao bất kể mình nỗ lực thế nào đều không thể nhìn thấy.
Mà mình khi đó, vì sao mỗi tháng đều phải chịu đựng cơn đau đớn như vậy, giống với lần ở nửa tháng trước ư? --- Không! Không giống, cảm giác chẳng những hoàn toàn không giống, mà cơn đau lúc ấy so với nửa tháng trước còn phải đau hơn rất nhiều.
Vậy ta, ta rốt cuộc có quá khứ thế nào?
Ta là ai…?