Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Lúc Trịnh Bình còn đang do dự, tin tức đã tới rồi. Gia nghiệp thân thích nhà họ Trịnh toàn bộ chịu đả kích trên diện rộng, trong đó có hai nhà mượn tiền tiền trang Dương Bình, bị cáo quan tịch thu sản nghiệp, người cũng nhốt vào đại lao. Gia tộc đã có người muốn Trịnh Bình trả lời. Chính vào lúc đó, Tiết Độ Sứ đột nhiên phái xuất binh đinh tập nã Thông phán Lư Châu, tri huyện Mai huyện, thúc thúc mình cũng bị cách chứ. Vừa hỏi mới biết được, hóa ra là một đám người chuyên môn lên tòa án của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, người ta còn nói bên Tiết Độ Sứ chưa ý kiến, liền trực tiếp cáo ngự trạng. Tội danh rất đơn giản, ức hiếp lương dân, cưỡng đoạt tài sản riêng.
Trong khi giãy chết, tiền mượn tiền trang Đông Nam lúc trước đã tới hạn, hiện giờ người ta buộc mình trả tiền, không trả liền cáo lên quan phủ. Trịnh Bình duy nhất buồn bực chính là, rất nhiều người không phải của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, sao cũng rat ay độc với mình?
"Cho nên nói, người phải xem báo, thương nhân càng phải xem báo."
Âu Dương vừa xem báo vừa nói:
"Báo hoàng gia là người bạn trong cuộc sống của ngươi."
Tờ báo này có phóng viên phỏng vấn, viết ra quá trình tranh đấu của hai nhà xưởng này, bên trong mặc dù không liên quan đến quan phủ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết là quan * thương * cấu * kết. Thân làm một thương nhân không có cấu kết với quan, hận nhất chính là thương nhân có cấu kết với quan. Mặt chính dư luận đẩy hết cho nhà họ Lý, mà mặt trái thì đẩy hết cho nhà họ Trịnh. Không ít người không phải thương nhân của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, cũng nguyện ý ít lợi nhuận chút, hoặc thiệt thòi chút tiền vốn tiến hành bỏ đá xuống giếng.
Tô Thiên nói:
"Đại nhân, Trịnh Bình đã chuẩn bị đấu giá sân dệt của mình."
"Không bán được."
Âu Dương nói:
"Tri châu Lư Châu nói, bộ phận sân dệt này xâm chiếm đồng ruộng, nên do quan phủ thu hồi đưa cho dân. Một người chưa đi cửa sau, thì sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy. Một người đi cửa sau, thế nào cũng có vô số sơ hở."
"Ừm. Còn nữa, dự tính lần này hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tổng cộng lỗ 30 vạn xâu. Cha ta nói, hắn lấy năm vạn xâu để bù khoản nợ nữa. Những người khác có bày tỏ. Ta đã nói ý của ngài, chính là dựa theo tỉ lệ cổ phần nguyên thủy để bù."
Tô Thiên nói xong có hơi khó hiểu nói:
"Đại nhân, ta cho rằng việc này không hề thiệt tiền, thậm chí có biện pháp có thể kiếm tiền. Tỷ như chỉ cần tiền trang chúng ta cho vay để đỡ Lý Đức Tài, hoặc là khống chế nguyên liệu. . ."
"Cần bao lâu? Một năm hay là mười năm Lý Đức Tài mới có thể chèn sập Trịnh Bình? Lý Đức Tài có thể nửa đường thu tay lại không? Tô Thiên à, đây không phải chuyện một nhà Trịnh Bình, mà là bày rõ thái độ của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, vì bảo vệ lợi ích thương nhân, chúng ta không tiếc thâm hụt tiền. Hơn nữa sau việc này, thương nhân trong đồng minh gia nhập hiệp hội thương nghiệp Dương Bình sẽ càng nhiều. Có người bảo vệ bọn họ, cùng với bọn họ vào lúc người khác cần phải bảo vệ cũng sẽ động thân mà ra. Chính xác, việc này chúng ta thiệt thòi. Nhưng ta tin tưởng một khi có chuyện thứ hai, thương nhân hiệp hội thương nghiệp sẽ tự giác đoàn kết. Lần này không phải liền có hai nhà xưởng dệt, còn có một xưởng gia nguyên liệu tự bù bộ phận tổn thất sao? Người làm ăn có thể gia nhập hiệp hội thương nghiệp, đều có điểm kiến thức. Biết cái gì gọi là bỏ tiền trinh kiếm tiền lớn không. Không nên trông cậy chủ bán một cái trứng gà ba văn tiền xuất lực. Đúng rồi, lần này biểu hiện tốt phải nhớ, để sau có chỗ tốt liền nhớ người ta trước."
"Ừm, biết rồi."
Tô Thiên biết Âu Dương nói là chuyện Tây Hạ bên kia. Tây Hạ sau chiến loạn, ở trong mắt người thống trị muốn thu thập tàn cuộc là chuyện khá đau đầu, nhưng đối với thương nhân mà nói lại là một chỗ tốt một vốn trăm lợi. Khi nói nơi sản sinh lương thực, một thương gia nếu có thể lấy được đất trăm mẫu, vậy thì lợi nhuận liền tăng vọt. Ngành trồng trọt Tây Hạ phần nhiều ở bình nguyên, nông cụ như trâu cày sử dụng rất thuận tiện, dân chạy nạn lúc chiến loạn lại cấp sức lao động giá rẻ. Ngành chăn nuôi cũng có chỗ đạt, ngành da trong Tống không đạt, giá cứ cao không hạ, nguyên nhân rất lớn là vì cung cấp nguyên liệu không đủ, bên này thiết lập đất trồng trọt, gia công, lại tiêu thụ đến Tống, vậy lợi nhuận liền đầy ắp. Mấy phương đều có lợi ích, triều đình thì hi vọng chiếm lĩnh đất yên ổn, thương nhân truy đuổi ích lợi, võ tướng hi vọng thương nhân bỏ tiền ủng hộ sĩ khí để đánh thắng trận.
Đạo lý thì ai cũng biết, nhưng ai có thể gặp may trong chỗ tốt này chứ? Chỉ có thể là những thương nhân cấu kết quân đội kia. Không có quân đội bảo vệ, buôn bán không cách nào mở rộng. Thậm chí đều không được mở rộng. Còn cả đất chăn, tất nhiên phải tổn hại lợi ích dân bản xứ, không có quân đội giúp, thì không chiếm được. Còn cả bán lẻ thị trường khiến thương nhân cũng đỏ mắt, mấy chục vạn tiền thưởng này, quân đội sẽ tiêu phí thế nào? Đây chính là một thị trường lớn.
Bên Âu Dương vừa tiễn Tô Thiên đi, lại có người tới bái phóng. Người đến là t tổng chưởng quầy iền trang Đông Nam Chu An, rất quy củ, đi lên liền để một hộp lễ vật. Hơn nữa khách khí nói:
"Chút tấm lòng, xin Âu đại nhân vui lòng nhận cho."
Âu Dương cười ha hả nói:
"Chu chưởng quỹ, nếu ngươi là chuyện trong phần tri huyện ta, thì không cần tặng đồ. Nếu là chuyện của tiền trang Dương Bình cùng hiệp hội thương nghiệp, tặng quà cũng không dùng làm gì, nên làm thế nào thì làm thế đó."
"Chút đặc sản ở quê thôi, đại nhân nói quá lời rồi."
"Cầm nhược điểm người khác, xem ra chúng ta không có cách nào bàn chuyện."
Chu An nghe Âu Dương hạ lệnh trục khách vội nói:
"Vậy thì bàn việc công trước."
"Chu chưởng quỹ mời nói."
Hiệu suất Âu Dương làm việc vẫn rất cao, không thích nói cũng không thích nghe lời khách sáo, hắn không có ý định đem tinh lực mình hao phí ở trên phương diện này. Như hiện tại lãnh đạo hôm nay một hội ngày mai một hội, thật ra bọn họ cần chỉ là một tờ văn kiện mà thôi, buồn cười chính là còn cả có hội tọa đàm tinh thần văn kiện, người ngay cả văn kiện đều xem không hiểu, xem ra cũng chỉ có thể làm lãnh đạo. Người đóng thuế nếu có lựa chọn, chắc chắn sẽ không đi nuôi cả đám phế vật. Hoặc là Dương Bình ở dưới sự dẫn dắt của Âu Dương, tiết tấu khá khẩn trương.
Trong khi giãy chết, tiền mượn tiền trang Đông Nam lúc trước đã tới hạn, hiện giờ người ta buộc mình trả tiền, không trả liền cáo lên quan phủ. Trịnh Bình duy nhất buồn bực chính là, rất nhiều người không phải của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, sao cũng rat ay độc với mình?
"Cho nên nói, người phải xem báo, thương nhân càng phải xem báo."
Âu Dương vừa xem báo vừa nói:
"Báo hoàng gia là người bạn trong cuộc sống của ngươi."
Tờ báo này có phóng viên phỏng vấn, viết ra quá trình tranh đấu của hai nhà xưởng này, bên trong mặc dù không liên quan đến quan phủ, nhưng người sáng suốt vừa nhìn đã biết là quan * thương * cấu * kết. Thân làm một thương nhân không có cấu kết với quan, hận nhất chính là thương nhân có cấu kết với quan. Mặt chính dư luận đẩy hết cho nhà họ Lý, mà mặt trái thì đẩy hết cho nhà họ Trịnh. Không ít người không phải thương nhân của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, cũng nguyện ý ít lợi nhuận chút, hoặc thiệt thòi chút tiền vốn tiến hành bỏ đá xuống giếng.
Tô Thiên nói:
"Đại nhân, Trịnh Bình đã chuẩn bị đấu giá sân dệt của mình."
"Không bán được."
Âu Dương nói:
"Tri châu Lư Châu nói, bộ phận sân dệt này xâm chiếm đồng ruộng, nên do quan phủ thu hồi đưa cho dân. Một người chưa đi cửa sau, thì sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy. Một người đi cửa sau, thế nào cũng có vô số sơ hở."
"Ừm. Còn nữa, dự tính lần này hiệp hội thương nghiệp Dương Bình tổng cộng lỗ 30 vạn xâu. Cha ta nói, hắn lấy năm vạn xâu để bù khoản nợ nữa. Những người khác có bày tỏ. Ta đã nói ý của ngài, chính là dựa theo tỉ lệ cổ phần nguyên thủy để bù."
Tô Thiên nói xong có hơi khó hiểu nói:
"Đại nhân, ta cho rằng việc này không hề thiệt tiền, thậm chí có biện pháp có thể kiếm tiền. Tỷ như chỉ cần tiền trang chúng ta cho vay để đỡ Lý Đức Tài, hoặc là khống chế nguyên liệu. . ."
"Cần bao lâu? Một năm hay là mười năm Lý Đức Tài mới có thể chèn sập Trịnh Bình? Lý Đức Tài có thể nửa đường thu tay lại không? Tô Thiên à, đây không phải chuyện một nhà Trịnh Bình, mà là bày rõ thái độ của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, vì bảo vệ lợi ích thương nhân, chúng ta không tiếc thâm hụt tiền. Hơn nữa sau việc này, thương nhân trong đồng minh gia nhập hiệp hội thương nghiệp Dương Bình sẽ càng nhiều. Có người bảo vệ bọn họ, cùng với bọn họ vào lúc người khác cần phải bảo vệ cũng sẽ động thân mà ra. Chính xác, việc này chúng ta thiệt thòi. Nhưng ta tin tưởng một khi có chuyện thứ hai, thương nhân hiệp hội thương nghiệp sẽ tự giác đoàn kết. Lần này không phải liền có hai nhà xưởng dệt, còn có một xưởng gia nguyên liệu tự bù bộ phận tổn thất sao? Người làm ăn có thể gia nhập hiệp hội thương nghiệp, đều có điểm kiến thức. Biết cái gì gọi là bỏ tiền trinh kiếm tiền lớn không. Không nên trông cậy chủ bán một cái trứng gà ba văn tiền xuất lực. Đúng rồi, lần này biểu hiện tốt phải nhớ, để sau có chỗ tốt liền nhớ người ta trước."
"Ừm, biết rồi."
Tô Thiên biết Âu Dương nói là chuyện Tây Hạ bên kia. Tây Hạ sau chiến loạn, ở trong mắt người thống trị muốn thu thập tàn cuộc là chuyện khá đau đầu, nhưng đối với thương nhân mà nói lại là một chỗ tốt một vốn trăm lợi. Khi nói nơi sản sinh lương thực, một thương gia nếu có thể lấy được đất trăm mẫu, vậy thì lợi nhuận liền tăng vọt. Ngành trồng trọt Tây Hạ phần nhiều ở bình nguyên, nông cụ như trâu cày sử dụng rất thuận tiện, dân chạy nạn lúc chiến loạn lại cấp sức lao động giá rẻ. Ngành chăn nuôi cũng có chỗ đạt, ngành da trong Tống không đạt, giá cứ cao không hạ, nguyên nhân rất lớn là vì cung cấp nguyên liệu không đủ, bên này thiết lập đất trồng trọt, gia công, lại tiêu thụ đến Tống, vậy lợi nhuận liền đầy ắp. Mấy phương đều có lợi ích, triều đình thì hi vọng chiếm lĩnh đất yên ổn, thương nhân truy đuổi ích lợi, võ tướng hi vọng thương nhân bỏ tiền ủng hộ sĩ khí để đánh thắng trận.
Đạo lý thì ai cũng biết, nhưng ai có thể gặp may trong chỗ tốt này chứ? Chỉ có thể là những thương nhân cấu kết quân đội kia. Không có quân đội bảo vệ, buôn bán không cách nào mở rộng. Thậm chí đều không được mở rộng. Còn cả đất chăn, tất nhiên phải tổn hại lợi ích dân bản xứ, không có quân đội giúp, thì không chiếm được. Còn cả bán lẻ thị trường khiến thương nhân cũng đỏ mắt, mấy chục vạn tiền thưởng này, quân đội sẽ tiêu phí thế nào? Đây chính là một thị trường lớn.
Bên Âu Dương vừa tiễn Tô Thiên đi, lại có người tới bái phóng. Người đến là t tổng chưởng quầy iền trang Đông Nam Chu An, rất quy củ, đi lên liền để một hộp lễ vật. Hơn nữa khách khí nói:
"Chút tấm lòng, xin Âu đại nhân vui lòng nhận cho."
Âu Dương cười ha hả nói:
"Chu chưởng quỹ, nếu ngươi là chuyện trong phần tri huyện ta, thì không cần tặng đồ. Nếu là chuyện của tiền trang Dương Bình cùng hiệp hội thương nghiệp, tặng quà cũng không dùng làm gì, nên làm thế nào thì làm thế đó."
"Chút đặc sản ở quê thôi, đại nhân nói quá lời rồi."
"Cầm nhược điểm người khác, xem ra chúng ta không có cách nào bàn chuyện."
Chu An nghe Âu Dương hạ lệnh trục khách vội nói:
"Vậy thì bàn việc công trước."
"Chu chưởng quỹ mời nói."
Hiệu suất Âu Dương làm việc vẫn rất cao, không thích nói cũng không thích nghe lời khách sáo, hắn không có ý định đem tinh lực mình hao phí ở trên phương diện này. Như hiện tại lãnh đạo hôm nay một hội ngày mai một hội, thật ra bọn họ cần chỉ là một tờ văn kiện mà thôi, buồn cười chính là còn cả có hội tọa đàm tinh thần văn kiện, người ngay cả văn kiện đều xem không hiểu, xem ra cũng chỉ có thể làm lãnh đạo. Người đóng thuế nếu có lựa chọn, chắc chắn sẽ không đi nuôi cả đám phế vật. Hoặc là Dương Bình ở dưới sự dẫn dắt của Âu Dương, tiết tấu khá khẩn trương.