Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 191
Giáo sư dạy chương trình học tài chính của đại học do hai gã chưởng quầy xuất sắc được chọn ra từ tiễn trang Dương Bình, chương trình học chủ yếu là lưu thông, mở rộng, lợi dụng lợi dụng tài sản. Chương trình học công thương là được tuyển chọn từ các tràng chủ ưu tú ở Dương Bình, chương trình học chủ yếu là xây dựng chuỗi sản nghiệp, ba bộ phận trọng điểm nguyên liệu, gia công, tiêu thụ. Đặc biệt là mảng tiêu thụ, được xem là trọng yếu nhất. Đại học Dương Bình không dạy người ta nung gạch như thế nào, chỉ dạy người ta bán gạch như thế nào. Quản lý xí nghiệp do Tô Thiên bớt thời giờ dạy, chương trình học chủ yếu là khai quật và an bài tài nguyên nhân lực. Tống luật chủ yếu dạy các luật pháp quen thuộc của Đại Tống, cung cấp luật sư cho các quan tòa trong tương lai.
Trong những khóa học này, thu phí thấp nhất là y khóa, phân ra bác sỹ thú y với bác sĩ bình thường. Giáo viên của bên bác sỹ thú y là một tên người Liêu vô cùng có kinh nghiệm đảm nhiệm, ngày nay buôn bán phát triển kéo theo chăn nuôi phát triển, đối với các bệnh của động vật Đại Tống vẫn còn thiếu sót rất lớn. Thầy thuốc bình thường thì do ba thái y đã về hưu đến giảng dạy, mời được ba người này rất không dễ dàng, người ta không muốn xuất ra hết thực lực của mình. Trong đó cứng rắn nhất là Vương thái y ở tại phía đông kinh thành, hắn đơn giản quan điểm là dạy đệ tử thì mình sẽ chết đói. Y thuật chỉ truyền bên trong không truyền ra ngoài, truyền nam không truyền nữ. Âu Dương xuất ra hai trăm quan tiền lương cũng không đả động được người ta, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa phái Bạch Liên đi thuyết phục. Rồi sau đó vẫn là dựa vào Lý Dật Phong giúp đỡ, đem con trai độc nhất của hắn kéo đến sòng bạc, chịu lỗ mấy ngàn quan. Cuối cùng mới mời được hắn về. Âu Dương không lo lắng hắn đùa giỡn không chăm chỉ dạy bảo, Vương thái y người này danh dự vẫn rất tốt, chuyện đã đáp ứng không bao giờ làm qua loa.
Âu Dương thở dài nói:
" Vấn đề duy nhất chính là chọn người làm phó hiệu trưởng. Huệ Lan sắp sanh con, những người có năng lực khác đều bận rộn làm ăn, ta lại chẳng quan tâm được chuyện này."
" Có thể cho Cam đại nhân phụ trách."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Quan nhân không có việc gì có thể đến xem một chút là được."
" Cam Tín bận rộn chuyện nha môn, lại bận rộn chuyện khách sạn lớn, lại bận rộn cùng với mẹ thật **, lại phải ứng phó Tô phủ, ngươi không sợ hắn mệt chết sao?"
Âu Dương ngẫm lại bên cạnh mình thật đúng là không có người nào nhàn rỗi, hoặc là chỉ có thể chọn tuyển từ nha dịch, có điều như vậy không có danh tiếng lắm, bên này lại có thái thượng hoàng lại thêm không ít quan viên, rồi sau đó còn sẽ có võ tướng. Âu Dương thở dài:
" Thật sự không có người, chỉ có thể chọn ra người từ đám phóng viên bên kia thôi."
" Lý Dật Phong?"
Đây là tiểu lão đại của đám phóng viên.
" Không, Đông Kinh bên kia là trọng yếu nhất. Không chỉ có báo hoàng gia, còn liên quan đến triều đình, thương nghiệp..."
Lý Dật Phong là tập trung toàn diện một thể hối lộ, nhận hối lộ, dò thăm tin tức, khoét góc tường (lấy người tài về bên mình) phát triển nhân tài. Đương nhiên người mạnh hơn Lý Dật Phong không phải không có, còn không phải là ít. Nhưng không có danh khí. Âu Dương nói:
" Ta không lo lắng chuyện khác, chương trình học dù sao cũng đã sắp xếp xong xuôi, mọi người sẽ không liên lụy. Chỉ lo lắng thái thượng hoàng, còn có mấy quan nháo sự. Ta lỡ như không có ở đây không có người đại diện ra nói."
" Ai nha."
Ánh mắt Lương Hồng Ngọc sáng lên:
" Quan nhân sao lại quên mất hắn rồi?"
" Ai?"
" Quan nhân thường nói đau đầu đó."
" Đau đầu?"
" Tông Trạch người này ngay cả hoàng đế cũng dám dâng tấu trách cứ, xử sự rất là công bằng."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Trùng hợp hắn lại là quan lại triều đình, triều đình phái người đến, ít nhất có thể trông chừng thái thượng hoàng, Hoàng thượng ít nhiều cũng an tâm một chút. Tông Trạch người này chỉ nhận lý, không nhận người. Lúc trước Hộ bộ phái hắn đi điều tra sổ sách của quan nhân, hắn cũng rất là cẩn trọng, vô cùng nghiêm túc, không ăn không lấy, một chút qua loa cũng không có. Thiếp thân nghe nói, cho dù thái thượng hoàng cũng sợ hắn vài phần."
" Đối đầu lão già này, ai cũng không dám dính xui quẩy."
Âu Dương vui vẻ nói:
" Vẫn là Hồng Ngọc nhà ta thông minh."
Người này thật sự là lựa chọn quá thích hợp. Cho dù là bản thân, hoà giải mâu thuẫn cũng phải đắn đo vài phần, người ta thì không cần, nghề người ta vốn làm chính là ngành nghề đắc tội với người khác. Vô lý muốn cùng hắn phân rõ phải trái, thái tổ chuyển thế cũng không được. Về phần Tông Trạch sẽ tới hay không? Cái này không là vấn đề, Hộ bộ sớm không chào đón Tông Trạch, thứ nhất đi làm trông thấy tật xấu của các đồng liêu thì muốn tấu, lại không nói tình người. Hộ bộ mấy tháng trước cùng với Lại bộ liên lạc, thấy có còn chỗ trống ở ngóc ngách nào không. Chỉ có điều ngày nay chỗ trống eo hẹp mới không thể sắp xếp được. Nếu mình đến Hộ bộ đề cập, bảo đảm hộ bộ thượng thư cảm kích tổ tông mười tám đời của mình.
...
Dâng tấu lên cho Triệu Ngọc, liền nói mình mở đại học là vì nhân tài nhân tài cho Đại Tống, mong muốn triều đình có thể phái quan lại nào đó đến giám sát quản lý. Yêu cầu này không chỉ có không quá phận, hơn nữa Triệu Ngọc còn rất hài lòng. Vì vậy để cho Lại bộ tìm người, Lại bộ sớm đã cùng Hộ bộ và Âu Dương cấu kết, báo là Tông Trạch. Triệu Ngọc đối với con người này cũng rất thỏa mãn. Có người này ở bên cạnh Tống Huy Tông, Tống Huy Tông tự xưng là trẫm đều sẽ được hắn uyển chuyển phê bình. Gì cơ? Tống Huy Tông từ chức? Đã đến bước đường này rồi, chẳng lẽ còn cần ngươi nói hay sao?
Nhiều việc vặt như vậy đến rồi đi, năm mới rốt cục cũng đến. Năm nay năm mới đã bớt vài người, Cam Tín không có ở đây, Triển Minh Huệ Lan nhập bọn. Chỉ còn lại Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc còn có Bạch Liên không nhà để về.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Âu Dương, hai nha hoàn Châu Châu, Tú Tú cũng cùng nhau nhập tiệc. Âu Dương rất là bội phục năng lực tuyển chọn của Lương Hồng Ngọc, nếu là hiện đại không biết còn cho rằng là sủng vật.
Hai nha hoàn trước kia hiển nhiên là đối tượng bị ngược đãi, hôm nay đến nơi này, thức ăn không tồi, cuộc sống cũng không mệt mỏi, thời gian tự do còn nhiều. Dáng vẻ hôm nay lại rạng rỡ tròn trịa, lại thêm nhu thuận hiểu chuyện, động lòng người vừa đáng yêu. Âu Dương cũng chẳng xem bọn họ như là người ngoài.
Năm nay đề tài thảo luận cơm tất niên là: Chung thân đại sự của Âu Bình, Bạch Liên. Âu Bình rất đơn giản nói:
" Thiếu gia không thành thân, Âu Bình nào dám có suy nghĩ như vậy."
Trong những khóa học này, thu phí thấp nhất là y khóa, phân ra bác sỹ thú y với bác sĩ bình thường. Giáo viên của bên bác sỹ thú y là một tên người Liêu vô cùng có kinh nghiệm đảm nhiệm, ngày nay buôn bán phát triển kéo theo chăn nuôi phát triển, đối với các bệnh của động vật Đại Tống vẫn còn thiếu sót rất lớn. Thầy thuốc bình thường thì do ba thái y đã về hưu đến giảng dạy, mời được ba người này rất không dễ dàng, người ta không muốn xuất ra hết thực lực của mình. Trong đó cứng rắn nhất là Vương thái y ở tại phía đông kinh thành, hắn đơn giản quan điểm là dạy đệ tử thì mình sẽ chết đói. Y thuật chỉ truyền bên trong không truyền ra ngoài, truyền nam không truyền nữ. Âu Dương xuất ra hai trăm quan tiền lương cũng không đả động được người ta, trong cơn giận dữ thiếu chút nữa phái Bạch Liên đi thuyết phục. Rồi sau đó vẫn là dựa vào Lý Dật Phong giúp đỡ, đem con trai độc nhất của hắn kéo đến sòng bạc, chịu lỗ mấy ngàn quan. Cuối cùng mới mời được hắn về. Âu Dương không lo lắng hắn đùa giỡn không chăm chỉ dạy bảo, Vương thái y người này danh dự vẫn rất tốt, chuyện đã đáp ứng không bao giờ làm qua loa.
Âu Dương thở dài nói:
" Vấn đề duy nhất chính là chọn người làm phó hiệu trưởng. Huệ Lan sắp sanh con, những người có năng lực khác đều bận rộn làm ăn, ta lại chẳng quan tâm được chuyện này."
" Có thể cho Cam đại nhân phụ trách."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Quan nhân không có việc gì có thể đến xem một chút là được."
" Cam Tín bận rộn chuyện nha môn, lại bận rộn chuyện khách sạn lớn, lại bận rộn cùng với mẹ thật **, lại phải ứng phó Tô phủ, ngươi không sợ hắn mệt chết sao?"
Âu Dương ngẫm lại bên cạnh mình thật đúng là không có người nào nhàn rỗi, hoặc là chỉ có thể chọn tuyển từ nha dịch, có điều như vậy không có danh tiếng lắm, bên này lại có thái thượng hoàng lại thêm không ít quan viên, rồi sau đó còn sẽ có võ tướng. Âu Dương thở dài:
" Thật sự không có người, chỉ có thể chọn ra người từ đám phóng viên bên kia thôi."
" Lý Dật Phong?"
Đây là tiểu lão đại của đám phóng viên.
" Không, Đông Kinh bên kia là trọng yếu nhất. Không chỉ có báo hoàng gia, còn liên quan đến triều đình, thương nghiệp..."
Lý Dật Phong là tập trung toàn diện một thể hối lộ, nhận hối lộ, dò thăm tin tức, khoét góc tường (lấy người tài về bên mình) phát triển nhân tài. Đương nhiên người mạnh hơn Lý Dật Phong không phải không có, còn không phải là ít. Nhưng không có danh khí. Âu Dương nói:
" Ta không lo lắng chuyện khác, chương trình học dù sao cũng đã sắp xếp xong xuôi, mọi người sẽ không liên lụy. Chỉ lo lắng thái thượng hoàng, còn có mấy quan nháo sự. Ta lỡ như không có ở đây không có người đại diện ra nói."
" Ai nha."
Ánh mắt Lương Hồng Ngọc sáng lên:
" Quan nhân sao lại quên mất hắn rồi?"
" Ai?"
" Quan nhân thường nói đau đầu đó."
" Đau đầu?"
" Tông Trạch người này ngay cả hoàng đế cũng dám dâng tấu trách cứ, xử sự rất là công bằng."
Lương Hồng Ngọc nói:
" Trùng hợp hắn lại là quan lại triều đình, triều đình phái người đến, ít nhất có thể trông chừng thái thượng hoàng, Hoàng thượng ít nhiều cũng an tâm một chút. Tông Trạch người này chỉ nhận lý, không nhận người. Lúc trước Hộ bộ phái hắn đi điều tra sổ sách của quan nhân, hắn cũng rất là cẩn trọng, vô cùng nghiêm túc, không ăn không lấy, một chút qua loa cũng không có. Thiếp thân nghe nói, cho dù thái thượng hoàng cũng sợ hắn vài phần."
" Đối đầu lão già này, ai cũng không dám dính xui quẩy."
Âu Dương vui vẻ nói:
" Vẫn là Hồng Ngọc nhà ta thông minh."
Người này thật sự là lựa chọn quá thích hợp. Cho dù là bản thân, hoà giải mâu thuẫn cũng phải đắn đo vài phần, người ta thì không cần, nghề người ta vốn làm chính là ngành nghề đắc tội với người khác. Vô lý muốn cùng hắn phân rõ phải trái, thái tổ chuyển thế cũng không được. Về phần Tông Trạch sẽ tới hay không? Cái này không là vấn đề, Hộ bộ sớm không chào đón Tông Trạch, thứ nhất đi làm trông thấy tật xấu của các đồng liêu thì muốn tấu, lại không nói tình người. Hộ bộ mấy tháng trước cùng với Lại bộ liên lạc, thấy có còn chỗ trống ở ngóc ngách nào không. Chỉ có điều ngày nay chỗ trống eo hẹp mới không thể sắp xếp được. Nếu mình đến Hộ bộ đề cập, bảo đảm hộ bộ thượng thư cảm kích tổ tông mười tám đời của mình.
...
Dâng tấu lên cho Triệu Ngọc, liền nói mình mở đại học là vì nhân tài nhân tài cho Đại Tống, mong muốn triều đình có thể phái quan lại nào đó đến giám sát quản lý. Yêu cầu này không chỉ có không quá phận, hơn nữa Triệu Ngọc còn rất hài lòng. Vì vậy để cho Lại bộ tìm người, Lại bộ sớm đã cùng Hộ bộ và Âu Dương cấu kết, báo là Tông Trạch. Triệu Ngọc đối với con người này cũng rất thỏa mãn. Có người này ở bên cạnh Tống Huy Tông, Tống Huy Tông tự xưng là trẫm đều sẽ được hắn uyển chuyển phê bình. Gì cơ? Tống Huy Tông từ chức? Đã đến bước đường này rồi, chẳng lẽ còn cần ngươi nói hay sao?
Nhiều việc vặt như vậy đến rồi đi, năm mới rốt cục cũng đến. Năm nay năm mới đã bớt vài người, Cam Tín không có ở đây, Triển Minh Huệ Lan nhập bọn. Chỉ còn lại Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc còn có Bạch Liên không nhà để về.
Cuối cùng dưới sự kiên trì của Âu Dương, hai nha hoàn Châu Châu, Tú Tú cũng cùng nhau nhập tiệc. Âu Dương rất là bội phục năng lực tuyển chọn của Lương Hồng Ngọc, nếu là hiện đại không biết còn cho rằng là sủng vật.
Hai nha hoàn trước kia hiển nhiên là đối tượng bị ngược đãi, hôm nay đến nơi này, thức ăn không tồi, cuộc sống cũng không mệt mỏi, thời gian tự do còn nhiều. Dáng vẻ hôm nay lại rạng rỡ tròn trịa, lại thêm nhu thuận hiểu chuyện, động lòng người vừa đáng yêu. Âu Dương cũng chẳng xem bọn họ như là người ngoài.
Năm nay đề tài thảo luận cơm tất niên là: Chung thân đại sự của Âu Bình, Bạch Liên. Âu Bình rất đơn giản nói:
" Thiếu gia không thành thân, Âu Bình nào dám có suy nghĩ như vậy."