Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 408
Âu Dương lắc đầu, hai câu chuyện tình yêu hoàn toàn trái ngược nhau. Kim Nhị thường là nam diễn viên chính trên sóng truyền hình, nhưng nếu Âu Dương là con gái, Âu Dương thà chọn Kim Tứ. Âu Dương nói:
“Là người trong sòng bạc nói. Không cần phải hoảng sợ như thế. Ta không muốn cái gì của ngươi cả. Ta đến để giúp ngươi.”
“Giúp ta?”
Kim Tứ nghi hoặc hỏi.
“Nếu như ta cho các ngươi Tống tịch, đồng thời để ngươi ở đây làm quản đốc, ngươi có đảm bảo là sẽ nắm chắc bộ lạc Hắc Thủy trong tay không?”
Âu Dương nói:
“Cũng chính là ngươi có thể trở thành đầu não của họ không?”
Kim Tứ và người phụ nữ của hắn thoáng nhìn nhau một cái rồi nói:
“Đương nhiên là có thể rồi, không giấu gì ngươi, ta vốn là con trai của tù trưởng bộ lạc Hắc Thủy, chỉ có điều vì đem lòng ái mộ Tiểu nương, không còn cách nào khác mới phải tới Đại Tống. Nếu ngươi làm được như những gì ngươi nói, ta có thể bảo đảm ta sẽ khiến mọi người đều nghe lời của ta. Đều nghe lời của chưởng quỹ.”
Kim Tứ rất thông minh, vừa nghe đã biết là mình có ý cất nhắc hắn. Âu Dương biết hắn còn rất nhiều nghi ngờ chưa dám hỏi, nhưng với Kim Tứ mà nói, tuy quá trình có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều làm gì. Cái hắn quan tâm là kết quả. Nếu Âu Dương nói có thể cân nhắc hắn, hắn sẽ không hỏi Âu Dương là ai? Dựa vào cái gì mà Âu Dương có thể cất nhắc hắn? Cùng lắm là bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển thôi. Kim Tứ biết mình phải trân trọng từng cơ hội đến với mình, cho dù đó không thể gọi là cơ hội trong số những cơ hội. Âu Dương rất tán thưởng những người như vậy, những người như vậy thường có bụng dạ rất là nham hiểm, vì hạnh phúc của mình mà có thể giết chết cha mình.
Âu Dương hỏi:
“Từ giờ đừng có đánh bạc hay trộm cắp gì nữa, tránh làm chuyện vô nghĩa.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hồ Hạnh Nhi đi theo Âu Dương, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
“Ngươi không cảm thấy một người vì người phụ nữ của mình mà cái gì cũng dám làm rất đáng để cho chúng ta cảm động, để cho chúng ta ra tay nghĩa hiệp sao?”
“Ta lại thấy Kim Nhị có mùi vị đàn ông hơn đấy.”
Âu Dương lắc đầu:
“Thế nên mới nói trong phương diện tình cảm, nữ nhân các ngươi thật. . . quá ngu xuẩn.”
Ở trung tâm của trấn là một đại viện. Cũng là trung tâm quản lý mỏ quặng. Ở cửa chính có mấy tên lính canh giữ. Âu Dương bước lên cầu thang, một tên lính canh chạy ra hỏi:
“Làm cái gì thế?”
“Sai dịch Dương Bình có công văn đưa đến.”
“Hắc, Âu đại nhân của các ngươi lại lấy người của triều đình đi lo việc riêng rồi.”
Tên lính canh không phát hiện Âu Dương đang bị câu nói của hắn làm cho nghẹn họng, cầm lấy công văn liếc xem một lát rồi nói:
“Vừa khéo, Hồ đại chưởng quỹ cũng đang ở trong, ngươi đợi một lát, lát nữa có thưởng đừng quên mời ca mấy chén rượu.”
Quả nhiên lão đạo ở cửa chính đều là người biết ăn nói. Âu Dương chắp tay đáp:
“Đó là chuyện đương nhiên.”
“Đùa thôi, nếu Hồ chưởng quỹ biết chúng ta ăn bớt tiền thưởng thì có mà nguy to.”
Tên lính canh nói:
“Đợi đấy, thật ngưỡng mộ các ngươi, một lần đưa thứ đến liền có thể cưới một cô vợ.”
“Cha ta chính là có chết cũng phải giữ cho được thể diện, đặc biệt là với những người từ Dương Bình đến đều rất hào phóng, để khi ngươi trở về có thể giúp ông ấy tuyên truyền.”
Hồ Hạnh Nhi chưng ra một bộ đức hạnh của người con gái thấu hiểu cha mình.
“Thực ra thì ai cũng giống nhau cả thôi, chỉ cần là thành viên ngồi ghế nghị sĩ của hiệp hội thương nghiệp, thì sẽ không bao giờ keo kiệt với những người ngồi trong ghế nghị sĩ đến đưa thư khác.”
Âu Dương nói:
“Đây dường như đã trở thành giao ước giữa bọn họ với nhau rồi.”
“Đúng vậy, đều do Âu đại nhân của các ngươi dẫn dắt. Mỗi lần cha ta phái người đưa thư đến liền được thưởng hai trăm quan. Tên tiểu tử kia mừng như điên, gặp người liền nói:
“Dương Bình chính là Dương Bình, ước chừng nếu thiếu mười quan chắc đều không dám ra đường.”
“… .”
Đúng là có chuyện này thật. Âu Dương thấy người đó chạy tức tốc đến mức sinh bệnh mới thưởng cho nhiều một chút, vốn dĩ chỉ là mấy quan tiền mà thôi. Đồng thời Âu Dương còn dặn đò Âu Bình, các cổ đông ngồi trong ghế nghị sĩ đến đưa thư đều phải cho họ chút tiền trà nước. Chắc chắn là tên tiểu tử Âu Bình này vì không muốn làm mất thể diện của mình nên đã tiêu tiền hào phóng rồi.
Đang nói chuyện thì tên linh canh lại chaỵ ra và nói:
“Hai trăm quan tiền thưởng.”
Thanh âm rất lớn, như là sợ bọn cướp không biết trong người Âu Dương đang bọc một cọc tiền mặt vậy.
Âu Dương lau mồ hôi, nhận ngân phiếu và nói:
“Thay ta cảm ơn Hồ chưởng quỹ.”
“Ngươi tự đi mà cảm ơn đi, hôm nay Hồ chưởng quỹ chiêu đãi Vương chưởng quỷ của Hạc Bích, Hồ chưởng quỹ nói nếu đã đến rồi thì cùng vào đi. Canh một buổi tối thì có mặt ở nơi này rồi tự mình bước vào.”
Tên lính canh cười cười, say mê nói:
“Nếu ngươi có thư của Vương chưởng quỹ thì hôm nay ngươi còn có thể kiếm thêm được một món tiền lớn đấy, Vương chưởng quỹ ra tay cũng rất hào phóng.”
“Thật sự là có.”
Mồ hôi của Âu Dương đổ ra như suối. Hắn thấy hành vi hiện giờ của mình giống như là đang đến để lừa tiền người ta vậy.
“Đến nhà trọ nhỏ ở bên kia mà nghỉ ngơi đi. Buổi tối nhớ đến đúng giờ đấy.”
… . . . .
Đến nhà trọ, vừa mới mở cửa phòng, Hồ Hạnh Nhi đã xông thẳng vào trong trước và nói:
“Chia tiền cho ta.”
“Dựa vào cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Theo như bạn bè hợp tác làm ăn thì ngươi nên chia tiền cho ta. Còn dựa vào quan hệ giữa ta và cha ta thì người càng phải chia tiền cho ta.”
“Là ngân phiếu, ta không có tiền lẻ để chia.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Ngu ngốc, buổi tối không phải còn có tiền thưởng của Vương chưởng quỹ sao? Ngươi cứ đưa tiền của cha ta cho ta trước là được rồi.”
“. . . .”
Âu Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
“Ngươi không đi làm ăn thì quả là đáng tiếc.”
Hồ Hạnh Nhi nhận ngân phiếu rồi vừa cười vừa nói:
“Cha ta cũng thường khen ta có thiên phú.”
“Ta không có khen ngươi, ngươi đừng ở đó mà đắc ý.”
Hồ Hạnh Nhi gật đầu:
“Ta biết, ta đi tắm trước đây.”
Âu Dương rất không thoải mái, nói với theo:
“Mấy ngày nay đều dùng tiền của ta, chiếu theo quan hệ hợp tác thì tiếp theo ngươi phải đãi khách.”
Hồ Hạnh Nhi không trả lời cũng chẳng quay đầu, xua tay tỏ ý biết rồi hoặc là không đồng ý.
… .
Đến chập tối, Hồ Hạnh Nhi lại không gõ cửa mà xông thăng vào phòng của Âu Dương, Âu Dương cũng chẳng còn sức mà dạy bảo với so đo tính toán với nàng ta làm gì:
“Ngươi đến thật là đúng lúc, gọi chút đồ rồi cùng ăn đi.”
“Đầu ngươi là đầu heo sao, đương nhiên phải để bụng lại mà ăn món ngon chứ.”
“Ngươi mới ngu xuẩn đấy.”
Âu Dương khinh bỉ:
“Một khi buổi tiệc rượu bắt đầu, cha ngươi sẽ bảo mọi người uống liên tiếp ba chén, để biểu hiện mình giống như các thanh niên, sức khỏe hãy còn sung mãn. Để bụng rỗng uống liền tù tì ba chén rượu, muốn chết sao.”
“Vậy đúng là nên gọi chút đồ ăn rồi.”
Tuy Hồ Hạnh Nhi thường cùng với Hồ Vạn Tam tham gia các buổi tiệc rượu, nhưng trước giờ chưa từng biết là cha mình lại có thói quen như vậy. Nàng ta nhớ trước đây đều chỉ uống một chén, đó cũng là vì muốn giới thiệu mình để cho mọi người được biết mà thôi.
“Còn nữa, nên người cha ngươi có rượu úy, chỉ cần do ông ấy làm chủ, ông ấy sẽ khiến cho khách khứa uống tới ngà ngà say mới chịu buông tha cho họ. Nếu không thì chính là không hiếu khách.”
Âu Dương đã từng trải qua thứ độc hại này, nên biết rằng đây không phải bia mà là rượu trắng, uống không được sẽ bị ngộ độc cồn, dẫn đến xuất huyết dạ dày. Âu Dương dặn dò:
“Còn chuyện này nữa, nếu như ngươi bị cha ngươi nhận ra thì đừng có nói là ngươi cùng một ruộc với ta, có có chuyện nghiêm chỉnh cần phải làm đấy.”
“Yên tâm đi, cha ta sẽ không chú ý đến ngươi đâu, huống chi là ta chứ. Chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ.”
Hồ Hạnh Nhi tràn đầy tự tin, nói:
“Đội kỵ mã chạy qua ngày hôm nay trừ cha ta biết ta ra thì còn có một người nữa. Yên tâm đi, mấy tháng nay ta chẳng còn trắng trẻo gì nữa, vả lại ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ bước lên ghế chính của bữa tiệc sao? Không, chúng ta chính là cùng ngồi ăn với mấy đám hạ nhân, có nhìn cũng nhìn không tới cha ta. Mà này, ngươi có cảm thấy chúng ta như đang chui vào miệng cọp không, thật sự rất vui à nha.”
“Ngươi muốn ta khen là hổ phụ sinh hổ nữ sao?”
Âu Dương khinh thường.
“Hì hì.”
Hồ Hạnh Nhi cười:
“Ta đi gọi món, hôm nay ta mời. Nhưng mà ngươi phải ăn ít một chút, trong tiệc rượu có rất nhiều đồ ngon đấy.”
“Là người trong sòng bạc nói. Không cần phải hoảng sợ như thế. Ta không muốn cái gì của ngươi cả. Ta đến để giúp ngươi.”
“Giúp ta?”
Kim Tứ nghi hoặc hỏi.
“Nếu như ta cho các ngươi Tống tịch, đồng thời để ngươi ở đây làm quản đốc, ngươi có đảm bảo là sẽ nắm chắc bộ lạc Hắc Thủy trong tay không?”
Âu Dương nói:
“Cũng chính là ngươi có thể trở thành đầu não của họ không?”
Kim Tứ và người phụ nữ của hắn thoáng nhìn nhau một cái rồi nói:
“Đương nhiên là có thể rồi, không giấu gì ngươi, ta vốn là con trai của tù trưởng bộ lạc Hắc Thủy, chỉ có điều vì đem lòng ái mộ Tiểu nương, không còn cách nào khác mới phải tới Đại Tống. Nếu ngươi làm được như những gì ngươi nói, ta có thể bảo đảm ta sẽ khiến mọi người đều nghe lời của ta. Đều nghe lời của chưởng quỹ.”
Kim Tứ rất thông minh, vừa nghe đã biết là mình có ý cất nhắc hắn. Âu Dương biết hắn còn rất nhiều nghi ngờ chưa dám hỏi, nhưng với Kim Tứ mà nói, tuy quá trình có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều làm gì. Cái hắn quan tâm là kết quả. Nếu Âu Dương nói có thể cân nhắc hắn, hắn sẽ không hỏi Âu Dương là ai? Dựa vào cái gì mà Âu Dương có thể cất nhắc hắn? Cùng lắm là bị người ta đem ra làm trò tiêu khiển thôi. Kim Tứ biết mình phải trân trọng từng cơ hội đến với mình, cho dù đó không thể gọi là cơ hội trong số những cơ hội. Âu Dương rất tán thưởng những người như vậy, những người như vậy thường có bụng dạ rất là nham hiểm, vì hạnh phúc của mình mà có thể giết chết cha mình.
Âu Dương hỏi:
“Từ giờ đừng có đánh bạc hay trộm cắp gì nữa, tránh làm chuyện vô nghĩa.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Hồ Hạnh Nhi đi theo Âu Dương, nghi hoặc hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
“Ngươi không cảm thấy một người vì người phụ nữ của mình mà cái gì cũng dám làm rất đáng để cho chúng ta cảm động, để cho chúng ta ra tay nghĩa hiệp sao?”
“Ta lại thấy Kim Nhị có mùi vị đàn ông hơn đấy.”
Âu Dương lắc đầu:
“Thế nên mới nói trong phương diện tình cảm, nữ nhân các ngươi thật. . . quá ngu xuẩn.”
Ở trung tâm của trấn là một đại viện. Cũng là trung tâm quản lý mỏ quặng. Ở cửa chính có mấy tên lính canh giữ. Âu Dương bước lên cầu thang, một tên lính canh chạy ra hỏi:
“Làm cái gì thế?”
“Sai dịch Dương Bình có công văn đưa đến.”
“Hắc, Âu đại nhân của các ngươi lại lấy người của triều đình đi lo việc riêng rồi.”
Tên lính canh không phát hiện Âu Dương đang bị câu nói của hắn làm cho nghẹn họng, cầm lấy công văn liếc xem một lát rồi nói:
“Vừa khéo, Hồ đại chưởng quỹ cũng đang ở trong, ngươi đợi một lát, lát nữa có thưởng đừng quên mời ca mấy chén rượu.”
Quả nhiên lão đạo ở cửa chính đều là người biết ăn nói. Âu Dương chắp tay đáp:
“Đó là chuyện đương nhiên.”
“Đùa thôi, nếu Hồ chưởng quỹ biết chúng ta ăn bớt tiền thưởng thì có mà nguy to.”
Tên lính canh nói:
“Đợi đấy, thật ngưỡng mộ các ngươi, một lần đưa thứ đến liền có thể cưới một cô vợ.”
“Cha ta chính là có chết cũng phải giữ cho được thể diện, đặc biệt là với những người từ Dương Bình đến đều rất hào phóng, để khi ngươi trở về có thể giúp ông ấy tuyên truyền.”
Hồ Hạnh Nhi chưng ra một bộ đức hạnh của người con gái thấu hiểu cha mình.
“Thực ra thì ai cũng giống nhau cả thôi, chỉ cần là thành viên ngồi ghế nghị sĩ của hiệp hội thương nghiệp, thì sẽ không bao giờ keo kiệt với những người ngồi trong ghế nghị sĩ đến đưa thư khác.”
Âu Dương nói:
“Đây dường như đã trở thành giao ước giữa bọn họ với nhau rồi.”
“Đúng vậy, đều do Âu đại nhân của các ngươi dẫn dắt. Mỗi lần cha ta phái người đưa thư đến liền được thưởng hai trăm quan. Tên tiểu tử kia mừng như điên, gặp người liền nói:
“Dương Bình chính là Dương Bình, ước chừng nếu thiếu mười quan chắc đều không dám ra đường.”
“… .”
Đúng là có chuyện này thật. Âu Dương thấy người đó chạy tức tốc đến mức sinh bệnh mới thưởng cho nhiều một chút, vốn dĩ chỉ là mấy quan tiền mà thôi. Đồng thời Âu Dương còn dặn đò Âu Bình, các cổ đông ngồi trong ghế nghị sĩ đến đưa thư đều phải cho họ chút tiền trà nước. Chắc chắn là tên tiểu tử Âu Bình này vì không muốn làm mất thể diện của mình nên đã tiêu tiền hào phóng rồi.
Đang nói chuyện thì tên linh canh lại chaỵ ra và nói:
“Hai trăm quan tiền thưởng.”
Thanh âm rất lớn, như là sợ bọn cướp không biết trong người Âu Dương đang bọc một cọc tiền mặt vậy.
Âu Dương lau mồ hôi, nhận ngân phiếu và nói:
“Thay ta cảm ơn Hồ chưởng quỹ.”
“Ngươi tự đi mà cảm ơn đi, hôm nay Hồ chưởng quỹ chiêu đãi Vương chưởng quỷ của Hạc Bích, Hồ chưởng quỹ nói nếu đã đến rồi thì cùng vào đi. Canh một buổi tối thì có mặt ở nơi này rồi tự mình bước vào.”
Tên lính canh cười cười, say mê nói:
“Nếu ngươi có thư của Vương chưởng quỹ thì hôm nay ngươi còn có thể kiếm thêm được một món tiền lớn đấy, Vương chưởng quỹ ra tay cũng rất hào phóng.”
“Thật sự là có.”
Mồ hôi của Âu Dương đổ ra như suối. Hắn thấy hành vi hiện giờ của mình giống như là đang đến để lừa tiền người ta vậy.
“Đến nhà trọ nhỏ ở bên kia mà nghỉ ngơi đi. Buổi tối nhớ đến đúng giờ đấy.”
… . . . .
Đến nhà trọ, vừa mới mở cửa phòng, Hồ Hạnh Nhi đã xông thẳng vào trong trước và nói:
“Chia tiền cho ta.”
“Dựa vào cái gì?”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Theo như bạn bè hợp tác làm ăn thì ngươi nên chia tiền cho ta. Còn dựa vào quan hệ giữa ta và cha ta thì người càng phải chia tiền cho ta.”
“Là ngân phiếu, ta không có tiền lẻ để chia.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Ngu ngốc, buổi tối không phải còn có tiền thưởng của Vương chưởng quỹ sao? Ngươi cứ đưa tiền của cha ta cho ta trước là được rồi.”
“. . . .”
Âu Dương suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
“Ngươi không đi làm ăn thì quả là đáng tiếc.”
Hồ Hạnh Nhi nhận ngân phiếu rồi vừa cười vừa nói:
“Cha ta cũng thường khen ta có thiên phú.”
“Ta không có khen ngươi, ngươi đừng ở đó mà đắc ý.”
Hồ Hạnh Nhi gật đầu:
“Ta biết, ta đi tắm trước đây.”
Âu Dương rất không thoải mái, nói với theo:
“Mấy ngày nay đều dùng tiền của ta, chiếu theo quan hệ hợp tác thì tiếp theo ngươi phải đãi khách.”
Hồ Hạnh Nhi không trả lời cũng chẳng quay đầu, xua tay tỏ ý biết rồi hoặc là không đồng ý.
… .
Đến chập tối, Hồ Hạnh Nhi lại không gõ cửa mà xông thăng vào phòng của Âu Dương, Âu Dương cũng chẳng còn sức mà dạy bảo với so đo tính toán với nàng ta làm gì:
“Ngươi đến thật là đúng lúc, gọi chút đồ rồi cùng ăn đi.”
“Đầu ngươi là đầu heo sao, đương nhiên phải để bụng lại mà ăn món ngon chứ.”
“Ngươi mới ngu xuẩn đấy.”
Âu Dương khinh bỉ:
“Một khi buổi tiệc rượu bắt đầu, cha ngươi sẽ bảo mọi người uống liên tiếp ba chén, để biểu hiện mình giống như các thanh niên, sức khỏe hãy còn sung mãn. Để bụng rỗng uống liền tù tì ba chén rượu, muốn chết sao.”
“Vậy đúng là nên gọi chút đồ ăn rồi.”
Tuy Hồ Hạnh Nhi thường cùng với Hồ Vạn Tam tham gia các buổi tiệc rượu, nhưng trước giờ chưa từng biết là cha mình lại có thói quen như vậy. Nàng ta nhớ trước đây đều chỉ uống một chén, đó cũng là vì muốn giới thiệu mình để cho mọi người được biết mà thôi.
“Còn nữa, nên người cha ngươi có rượu úy, chỉ cần do ông ấy làm chủ, ông ấy sẽ khiến cho khách khứa uống tới ngà ngà say mới chịu buông tha cho họ. Nếu không thì chính là không hiếu khách.”
Âu Dương đã từng trải qua thứ độc hại này, nên biết rằng đây không phải bia mà là rượu trắng, uống không được sẽ bị ngộ độc cồn, dẫn đến xuất huyết dạ dày. Âu Dương dặn dò:
“Còn chuyện này nữa, nếu như ngươi bị cha ngươi nhận ra thì đừng có nói là ngươi cùng một ruộc với ta, có có chuyện nghiêm chỉnh cần phải làm đấy.”
“Yên tâm đi, cha ta sẽ không chú ý đến ngươi đâu, huống chi là ta chứ. Chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ.”
Hồ Hạnh Nhi tràn đầy tự tin, nói:
“Đội kỵ mã chạy qua ngày hôm nay trừ cha ta biết ta ra thì còn có một người nữa. Yên tâm đi, mấy tháng nay ta chẳng còn trắng trẻo gì nữa, vả lại ngươi thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ bước lên ghế chính của bữa tiệc sao? Không, chúng ta chính là cùng ngồi ăn với mấy đám hạ nhân, có nhìn cũng nhìn không tới cha ta. Mà này, ngươi có cảm thấy chúng ta như đang chui vào miệng cọp không, thật sự rất vui à nha.”
“Ngươi muốn ta khen là hổ phụ sinh hổ nữ sao?”
Âu Dương khinh thường.
“Hì hì.”
Hồ Hạnh Nhi cười:
“Ta đi gọi món, hôm nay ta mời. Nhưng mà ngươi phải ăn ít một chút, trong tiệc rượu có rất nhiều đồ ngon đấy.”