Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 413
Vương chưởng quỹ đích thân ra tiếp đón Hồ Hạnh Nhi. Ông ấy nhìn thấy Hồ Hạnh Nhi kéo mũ xuống rất thấp liền cười rồi mở lời:
“Đại liệt nữ, sớm biết là ngươi rồi, không biết vì sao ngươi lại cùng lăn lộn với một tên quan sai vậy?”
“Vương thúc thúc.”
Hồ Hạnh Nhi cười khẽ, sau đó chợt tỉnh ngộ:
“Chẳng trách cái tên Triệu Lục kia lấy được lệnh bài của thúc, thì ra là hắn đã sớm biết thân phận của ta, cho nên mới cáo mượn oai hùm.”
“Có lẽ là như vậy, ta đã bảo đám hạ nhân đi làm một chút đồ ăn rồi, không vội, ăn rồi hẵng đi. Nữa năm qua ngươi đi đâu vậy?”
Vương chưởng quỹ vừa xem thư vừa nói:
“Cha ngươi lo lắng chết đi được, đặc biết là sau khi thấy ngươi không chịu cầm tiền đi, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.”
“Ai bảo ông ấy phải nhiều người đến canh chừng ta như vậy chứ, hừ.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Vương thúc thúc, người không được nói cho cha ta biết đấy.”
“Được, nhưng mà ngươi dự định cả đời này sẽ không gặp cha ngươi sao?”
“Đợi ta cùng với tên Triệu Lục kia đến Dương Bình, sau khi lên được đại học Dương Bình, ta mới nói cho ông ấy biết.”
Vương chưởng quỹ cười khổ:
“Ngươi thực sự cho răng Triệu Lục sẽ dẫn ngươi đến Dương Bình sao? Hắn chỉ là không yên tâm cho ngươi một thân một mình mà thôi. Hay là thế này nhé, ta nói với cha ngươi đưa ngươi đến đại học Dương Bình. Ngươi biết không, với tình độ hiện nay của ngươi, nếu không có sự xuất đầu lộ diện của cha ngươi, ngươi có thể thi đậu đại học mới lạ đấy. Ở đó đều là nhân tài cả, những trợ thủ đắc lực ở bên cạnh cha ngươi cũng đều tốt nghiệp từ ngôi trường này.”
“Khó đến vậy sao?”
“Ngươi cũng biết, đó là nơi Thái Thượng Hoàng làm hiệu trưởng, Tô đại chưởng quỹ và Chu đại chưởng quỹ là giáo sư khách tịch. Không nói đến cái khác, tiền lương mỗi tháng của một người dạy bác sĩ thú y đã là ba trăm quan rồi. Nhưng mỗi lần chỉ thu nhận có mười học trò.”
Vương chưởng quỹ đổi đề tài:
“Ngươi thấy Triệu Lục là người thế nào?”
“Uhm. . . Về cơ bản là rất đáng ghét. Hơn nữa còn làm ra vẻ thần thần bí bí, làm người khác thêm ghét cay ghét đắng.”
“Haha, người đâu.”
Vương chưởng quỹ giao bức thư và nói:
“Bảo Uy Gia làm như những gì trên bức thư này viết, làm sạch sẽ một chút, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng!”
Hồ Hạnh Nhi tò mò, hỏi:
“Vương thúc thúc, trên thư viết gì thế?”
“Bình yên trước cơn bão.”
Vương chưởng quỹ nói:
“Đại liệt nữ, ngươi nói với Triệu Lục, sau khi mọi chuyện đã hòm hòm thì phải đưa ngươi đến chỗ của ta, ta sẽ đưa ngươi cùng với mấy vị ca ca của ngươi đến Dương Bình học đại học, được không? Ngươi ăn chút đồ đi đã, Ta viết một bức thư hồi âm cho Triệu Lục.”
Hồ Hạnh Nhi trở về phòng, nhìn bức thư ở trên bàn mà ngơ ngẩn. Mở hay là không mở đây? Xem thư của người khác là chuyện không đúng. Không đúng, mình là bạn hợp tác, quản lý công khai, sổ sách công khai là chuyện đương nhiên. Hồ Hạnh Nhi nhìn xung quanh, giống như kẻ trộm mở một phong thư không được dán lại, sau đó rút thư ở trong đó ra xem. . . .
Thư viết: Được! Sau đó. . . Sau đó thì không có gì nữa. Hồ Hạnh Nhi như phát khùng, đến Vương thúc thúc mà cũng đề phòng mình, bực nhất là đến mình mà cũng đưa vào hàng cần phải đề phòng. Quá mất mặt đi. Chẳng trách cha nói mình tuổi trẻ quá bồng bột. Nhưng Vương thúc thúc như vậy thì thôi đi, nhưng Âu Dương cũng đức hạnh cao thâm khó lường như vậy, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Ngày hôm sau Âu Dương lên đường, ở đây có Vương chưởng quỹ trấn thủ, Âu Dương vô cùng yên tâm, nói nửa tháng sau sẽ trở lại. Tình hình Hạc Bích căn bản đã nắm vững, Âu Dương có niềm tin có thể hóa giải mối nguy cơ tiềm ẩn này.
“Mua báo, mua báo đi.”
Một đứa trẻ bán bao đang vẩy vẫy Hoàng Gia báo và hô:
“Kim quốc diễn ra bạo loạn, Hoàn Nhan A Cốt Tá và Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi bị tử mạng, Hoàn Nhan Lan lên ngôi Hoàng Đế Kim quốc tuyên bố sẽ sáp nhập Kim quốc vào Đại Tống. Hoàng Thượng ra lệnh cho Hộ Bộ, để giải quyết Hán tịch cho toàn bộ người Nữ Chân, lao động Nữ Chân ở các châu sẽ được đăng kí hộ khẩu ngay tại chỗ.”
“Cuối cùng thì cũng bắt đầu rồi.”
Âu Dương thở dài,
“Bán báo đây.”
Đứa trẻ bán báo vừa rao một câu thì đã bị người ta cướp mất báo. Âu Dương phân phó:
“Đi Vương phủ.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Ta biết, nên mau đến chỗ của Vương thúc thúc nhà ngươi.”
Lúc này một tên mã khoái Dương Bình bị người ta chặn lại. Mã khoái có y phục riêng biệt, phụ trách việc vận chuyển báo chí. Đương nhiên người này là người của phủ Hà Nam. Dương Bình đưa báo đến tòa soạn Hà Nam, Hà Nam căn cứ vào nội dung trên đó mà in ấn rồi phân phát đến các huyện, đồng thời Hà Nam lại xuất báo về hướng Tây. Đây gọi là tiếp sức theo dây chuyền.
Mã khoái vội nói:
“Mọi người chớ có cướp báo, đây là báo mẫu ta phải đưa đến phủ Hà Nam để in ấn.”
Hắn đưa tin, số báo này đang được in gấp ở Hà Nam, ngày mai sẽ xuất hiện trong bản phủ Hà Nam. Muốn tới được Hạc Bích cũng phải hai ngày nữa.
“Đọc một chút đi.”
Mọi người đồng thanh hô.
Mã khoái do dự một lát, chỉ có thể mở lớp giấy dầu, lấy tờ báo ra, ngồi trên ngựa mà đọc:
“Tám bộ lạc Hoàn Nhan kết hợp chinh phạt, bốn bộ lạc Hoàn Nhan phò trợ Hoàng Đế.”
Hoàn Nhan Lan có được sự phò trợ của các bộ lạc Nữ Chân có quy mô lớn thứ hai, thứ ba, thứ tư, và thứ năm ở Liêu quốc, còn các bộ lạc khác thì không chấp nhận việc Hoàn Lan Nhan đứng vào vị trí thủ lĩnh. Do vậy mà Liêu quốc như rơi vào địa ngục trần gian, có thể sánh với cuộc đại tàn sát của chủng tộc Rwanda*. Tin tức tiếp theo là Liêu quốc nhân cơ hội Kim quốc tranh chấp nội bộ đã tấn công phủ Hoàng Long. Một bộ tộc Nữ Chân đầu hàng Liêu quốc, phủ Hoàng Long rơi vào tay của người Liêu. Hạm đội Hàng Châu đang ở Bột Hải*, tạm thời không có kế hoạch tiến thêm một bước hành động nào, chờ chỉ thị của triều đinh.
*Rwanda IPA: [ɾ(g)wɑndɑ], tên chính thức Cộng hòa Rwanda (tiếng Pháp: République Rwandaise; tiếng Anh: Republic of Rwanda; tiếng Rwanda: Repubulika y’u Rwanda; tiếng Việt: Cộng hòa Ru-an-đa), là một quốc gia nhỏ nằm kín trong lục địa tại Vùng hồ lớn trung đông Phi. Nước này có dân số xấp xỉ 9 triệu người. Rwanda giáp biên giới với Uganda, Burundi, Cộng hòa Dân chủ Congo và Tanzania. Nước này có địa hình đồi và đất đai màu mỡ. Điều này giải thích danh hiệu “Vùng đất của một nghìn quả đồi, ” (tiếng Pháp: Pays des Mille Collines, /pei de mil kɔ. lin/) (“Igihugu cy’Imisozi Igihumbi” trong tiếng Kinyarwanda. )
Rwanda là một trong những nước có mật độ dân số cao nhất lục địa đen. Nước này nổi tiếng trên thế giới về vụ diệt chủng năm 1994 dẫn tới cái chết của 1 triệu người chỉ trong 100 ngày nội chiến đẫm máu. Ngoài vụ thảm sát năm 1994, Rwanda cũng có một lịch sử xung đột lâu dài và tàn khốc, bạo lực và thảm sát hàng loạt.
Rwanda phụ thuộc vào nông nghiệp tự cung tự cấp, mật độ dân số cao và ngày càng tăng, đất đai thoái hóa và khí hậu bất thường khiến tình trạng nghèo đói và suy dinh dưỡng lan rộng và đã thành một nạn dịch quốc gia.
*Bột Hải: vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.
“Kim quốc không còn nữa?”
Trong đám người có kẻ hưng phấn, có kẻ chết lặng, có kẻ hả hê, bi ai, cũng có kẻ vô cùng tức giận.
Một gã đàn ông Nữ Chân dùng ngôn ngữ của tộc Nữ Chân hét lớn:
“Các huynh đệ, đánh chết kẻ đã bán Nữ Chân chúng ta đi.”
Mũi nhọn chĩa thẳng về bộ tộc xin hàng Liêu quốc. Một gã đàn ông khác cả giận nói:
“Nếu như không phải tộc trưởng Hoàn Nhan Lan của các ngươi nổi loạn, dân tộc Nữ Chân sao tàn đời được chứ?”
“Đánh.”
Đám người hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Xui xẻo là lại động thủ ở trong thành. Âu Dương học được mấy câu của người Nữ Chân, vội hét lớn:
“Người trong mỏ quặng chết rất nhiều.”
“Hả?”
Hai nhóm người ngây ra như phỗng, lập tức chạy về mỏ quặng, vừa đi vừa đánh. Âu Dương thở dài, đỡ được một lúc, không đỡ được cả đời, Hạc Bích sẽ như cá trong chậu gặp phải tai ương.
“Đại liệt nữ, sớm biết là ngươi rồi, không biết vì sao ngươi lại cùng lăn lộn với một tên quan sai vậy?”
“Vương thúc thúc.”
Hồ Hạnh Nhi cười khẽ, sau đó chợt tỉnh ngộ:
“Chẳng trách cái tên Triệu Lục kia lấy được lệnh bài của thúc, thì ra là hắn đã sớm biết thân phận của ta, cho nên mới cáo mượn oai hùm.”
“Có lẽ là như vậy, ta đã bảo đám hạ nhân đi làm một chút đồ ăn rồi, không vội, ăn rồi hẵng đi. Nữa năm qua ngươi đi đâu vậy?”
Vương chưởng quỹ vừa xem thư vừa nói:
“Cha ngươi lo lắng chết đi được, đặc biết là sau khi thấy ngươi không chịu cầm tiền đi, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.”
“Ai bảo ông ấy phải nhiều người đến canh chừng ta như vậy chứ, hừ.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Vương thúc thúc, người không được nói cho cha ta biết đấy.”
“Được, nhưng mà ngươi dự định cả đời này sẽ không gặp cha ngươi sao?”
“Đợi ta cùng với tên Triệu Lục kia đến Dương Bình, sau khi lên được đại học Dương Bình, ta mới nói cho ông ấy biết.”
Vương chưởng quỹ cười khổ:
“Ngươi thực sự cho răng Triệu Lục sẽ dẫn ngươi đến Dương Bình sao? Hắn chỉ là không yên tâm cho ngươi một thân một mình mà thôi. Hay là thế này nhé, ta nói với cha ngươi đưa ngươi đến đại học Dương Bình. Ngươi biết không, với tình độ hiện nay của ngươi, nếu không có sự xuất đầu lộ diện của cha ngươi, ngươi có thể thi đậu đại học mới lạ đấy. Ở đó đều là nhân tài cả, những trợ thủ đắc lực ở bên cạnh cha ngươi cũng đều tốt nghiệp từ ngôi trường này.”
“Khó đến vậy sao?”
“Ngươi cũng biết, đó là nơi Thái Thượng Hoàng làm hiệu trưởng, Tô đại chưởng quỹ và Chu đại chưởng quỹ là giáo sư khách tịch. Không nói đến cái khác, tiền lương mỗi tháng của một người dạy bác sĩ thú y đã là ba trăm quan rồi. Nhưng mỗi lần chỉ thu nhận có mười học trò.”
Vương chưởng quỹ đổi đề tài:
“Ngươi thấy Triệu Lục là người thế nào?”
“Uhm. . . Về cơ bản là rất đáng ghét. Hơn nữa còn làm ra vẻ thần thần bí bí, làm người khác thêm ghét cay ghét đắng.”
“Haha, người đâu.”
Vương chưởng quỹ giao bức thư và nói:
“Bảo Uy Gia làm như những gì trên bức thư này viết, làm sạch sẽ một chút, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng!”
Hồ Hạnh Nhi tò mò, hỏi:
“Vương thúc thúc, trên thư viết gì thế?”
“Bình yên trước cơn bão.”
Vương chưởng quỹ nói:
“Đại liệt nữ, ngươi nói với Triệu Lục, sau khi mọi chuyện đã hòm hòm thì phải đưa ngươi đến chỗ của ta, ta sẽ đưa ngươi cùng với mấy vị ca ca của ngươi đến Dương Bình học đại học, được không? Ngươi ăn chút đồ đi đã, Ta viết một bức thư hồi âm cho Triệu Lục.”
Hồ Hạnh Nhi trở về phòng, nhìn bức thư ở trên bàn mà ngơ ngẩn. Mở hay là không mở đây? Xem thư của người khác là chuyện không đúng. Không đúng, mình là bạn hợp tác, quản lý công khai, sổ sách công khai là chuyện đương nhiên. Hồ Hạnh Nhi nhìn xung quanh, giống như kẻ trộm mở một phong thư không được dán lại, sau đó rút thư ở trong đó ra xem. . . .
Thư viết: Được! Sau đó. . . Sau đó thì không có gì nữa. Hồ Hạnh Nhi như phát khùng, đến Vương thúc thúc mà cũng đề phòng mình, bực nhất là đến mình mà cũng đưa vào hàng cần phải đề phòng. Quá mất mặt đi. Chẳng trách cha nói mình tuổi trẻ quá bồng bột. Nhưng Vương thúc thúc như vậy thì thôi đi, nhưng Âu Dương cũng đức hạnh cao thâm khó lường như vậy, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy có gì đó rất không ổn.
Ngày hôm sau Âu Dương lên đường, ở đây có Vương chưởng quỹ trấn thủ, Âu Dương vô cùng yên tâm, nói nửa tháng sau sẽ trở lại. Tình hình Hạc Bích căn bản đã nắm vững, Âu Dương có niềm tin có thể hóa giải mối nguy cơ tiềm ẩn này.
“Mua báo, mua báo đi.”
Một đứa trẻ bán bao đang vẩy vẫy Hoàng Gia báo và hô:
“Kim quốc diễn ra bạo loạn, Hoàn Nhan A Cốt Tá và Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi bị tử mạng, Hoàn Nhan Lan lên ngôi Hoàng Đế Kim quốc tuyên bố sẽ sáp nhập Kim quốc vào Đại Tống. Hoàng Thượng ra lệnh cho Hộ Bộ, để giải quyết Hán tịch cho toàn bộ người Nữ Chân, lao động Nữ Chân ở các châu sẽ được đăng kí hộ khẩu ngay tại chỗ.”
“Cuối cùng thì cũng bắt đầu rồi.”
Âu Dương thở dài,
“Bán báo đây.”
Đứa trẻ bán báo vừa rao một câu thì đã bị người ta cướp mất báo. Âu Dương phân phó:
“Đi Vương phủ.”
Hồ Hạnh Nhi nói:
“Xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Ta biết, nên mau đến chỗ của Vương thúc thúc nhà ngươi.”
Lúc này một tên mã khoái Dương Bình bị người ta chặn lại. Mã khoái có y phục riêng biệt, phụ trách việc vận chuyển báo chí. Đương nhiên người này là người của phủ Hà Nam. Dương Bình đưa báo đến tòa soạn Hà Nam, Hà Nam căn cứ vào nội dung trên đó mà in ấn rồi phân phát đến các huyện, đồng thời Hà Nam lại xuất báo về hướng Tây. Đây gọi là tiếp sức theo dây chuyền.
Mã khoái vội nói:
“Mọi người chớ có cướp báo, đây là báo mẫu ta phải đưa đến phủ Hà Nam để in ấn.”
Hắn đưa tin, số báo này đang được in gấp ở Hà Nam, ngày mai sẽ xuất hiện trong bản phủ Hà Nam. Muốn tới được Hạc Bích cũng phải hai ngày nữa.
“Đọc một chút đi.”
Mọi người đồng thanh hô.
Mã khoái do dự một lát, chỉ có thể mở lớp giấy dầu, lấy tờ báo ra, ngồi trên ngựa mà đọc:
“Tám bộ lạc Hoàn Nhan kết hợp chinh phạt, bốn bộ lạc Hoàn Nhan phò trợ Hoàng Đế.”
Hoàn Nhan Lan có được sự phò trợ của các bộ lạc Nữ Chân có quy mô lớn thứ hai, thứ ba, thứ tư, và thứ năm ở Liêu quốc, còn các bộ lạc khác thì không chấp nhận việc Hoàn Lan Nhan đứng vào vị trí thủ lĩnh. Do vậy mà Liêu quốc như rơi vào địa ngục trần gian, có thể sánh với cuộc đại tàn sát của chủng tộc Rwanda*. Tin tức tiếp theo là Liêu quốc nhân cơ hội Kim quốc tranh chấp nội bộ đã tấn công phủ Hoàng Long. Một bộ tộc Nữ Chân đầu hàng Liêu quốc, phủ Hoàng Long rơi vào tay của người Liêu. Hạm đội Hàng Châu đang ở Bột Hải*, tạm thời không có kế hoạch tiến thêm một bước hành động nào, chờ chỉ thị của triều đinh.
*Rwanda IPA: [ɾ(g)wɑndɑ], tên chính thức Cộng hòa Rwanda (tiếng Pháp: République Rwandaise; tiếng Anh: Republic of Rwanda; tiếng Rwanda: Repubulika y’u Rwanda; tiếng Việt: Cộng hòa Ru-an-đa), là một quốc gia nhỏ nằm kín trong lục địa tại Vùng hồ lớn trung đông Phi. Nước này có dân số xấp xỉ 9 triệu người. Rwanda giáp biên giới với Uganda, Burundi, Cộng hòa Dân chủ Congo và Tanzania. Nước này có địa hình đồi và đất đai màu mỡ. Điều này giải thích danh hiệu “Vùng đất của một nghìn quả đồi, ” (tiếng Pháp: Pays des Mille Collines, /pei de mil kɔ. lin/) (“Igihugu cy’Imisozi Igihumbi” trong tiếng Kinyarwanda. )
Rwanda là một trong những nước có mật độ dân số cao nhất lục địa đen. Nước này nổi tiếng trên thế giới về vụ diệt chủng năm 1994 dẫn tới cái chết của 1 triệu người chỉ trong 100 ngày nội chiến đẫm máu. Ngoài vụ thảm sát năm 1994, Rwanda cũng có một lịch sử xung đột lâu dài và tàn khốc, bạo lực và thảm sát hàng loạt.
Rwanda phụ thuộc vào nông nghiệp tự cung tự cấp, mật độ dân số cao và ngày càng tăng, đất đai thoái hóa và khí hậu bất thường khiến tình trạng nghèo đói và suy dinh dưỡng lan rộng và đã thành một nạn dịch quốc gia.
*Bột Hải: vùng biển giữa bán đảo Sơn đông và bán đảo Liêu đông Trung quốc.
“Kim quốc không còn nữa?”
Trong đám người có kẻ hưng phấn, có kẻ chết lặng, có kẻ hả hê, bi ai, cũng có kẻ vô cùng tức giận.
Một gã đàn ông Nữ Chân dùng ngôn ngữ của tộc Nữ Chân hét lớn:
“Các huynh đệ, đánh chết kẻ đã bán Nữ Chân chúng ta đi.”
Mũi nhọn chĩa thẳng về bộ tộc xin hàng Liêu quốc. Một gã đàn ông khác cả giận nói:
“Nếu như không phải tộc trưởng Hoàn Nhan Lan của các ngươi nổi loạn, dân tộc Nữ Chân sao tàn đời được chứ?”
“Đánh.”
Đám người hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Xui xẻo là lại động thủ ở trong thành. Âu Dương học được mấy câu của người Nữ Chân, vội hét lớn:
“Người trong mỏ quặng chết rất nhiều.”
“Hả?”
Hai nhóm người ngây ra như phỗng, lập tức chạy về mỏ quặng, vừa đi vừa đánh. Âu Dương thở dài, đỡ được một lúc, không đỡ được cả đời, Hạc Bích sẽ như cá trong chậu gặp phải tai ương.