Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108 - Chương 108 ĐÒI LẠI TOÀN BỘ
Chương 108 ĐÒI LẠI TOÀN BỘ
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào trong xe rồi đưa cô đến bệnh viện. Thật ra hai bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Vân đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Lục Đạt, nhưng do lý trí của Thẩm Thiên Trường trong lòng anh đã sắp sụp đổ rồi, để phòng tránh việc sau khi lên xe cô lại làm ra chuyện không ai ngờ tới, Lục Chi Cửu chỉ đành chọn bệnh viện ở gần nhất.
Đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, trực ban là một bác sĩ nam có kinh nghiệm phong phú. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Trường thì không thấy lấy làm lạ nữa, trong tháng này anh ta đã gặp ba ca bệnh này rồi.
Anh ta kiểm tra cho Thẩm Thiên Trường xong thì nghiêm túc nhìn về phía Lục Chi Cửu: “Này anh bạn trẻ, chơi đùa tìm cảm giác mới lạ cũng được, nhưng không cần mạng nữa hay sao mà lại dùng lượng lớn thuốc kích thích như thế này?”
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lục Chi Cửu, thầm nghĩ bác sĩ này trông cũng tầm tuổi bọn họ thôi, sao lại nói nghe như ông cụ non thế chứ!
“Bao lâu nữa cô ấy mới trở lại bình thường được vậy?” Lục Chi Cửu mở miệng hỏi.
“Không biết! Bây giờ biết lo lắng rồi hả? Bản thân không được thì đi khám bác sĩ, để bạn gái dùng loại sản phẩm ba không(*) này thật sự rất có hại cho sức khỏe đấy biết không?”
(*) Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, hạn sử dụng; không có giấy chứng nhận hợp tiêu chuẩn; không có địa chỉ nơi sản xuất.
Tần Phong cảm thấy mình phải tránh đi chỗ khác một, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn được mà cười bật trước mặt Lục Chi Cửu mất...
Trước khi ra ngoài lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lục Chi Cửu: “Không phải tôi cho cô ấy dùng.”
Tần Phong nghĩ người có thể khiến Lục Chi Cửu tức giận đến mức này nhưng lại không thể phản bác chắc chỉ có bác sĩ mà thôi.
Sau khi được bác sĩ tiêm cho hai liều thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại. Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường đã ngủ yên bèn ra khỏi phòng cấp cứu, thấy Tần Phong đang nhịn cười đứng ở ngoài cửa, sắc mặt của Lục Chi Cửu không khỏi tối sầm lại: “Có đem theo thuốc lá không?”
Tần Phong vội nghiêm túc trở lại, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc đưa cho Lục Chi Cửu. Từ ngày quen biết Giang Mộ Tuyết, cũng không biết tại sao anh lại có thói quen bỏ một điếu thuốc vào trong túi áo nữa.
Vị bác sĩ kia đi từ phòng cấp cứu ra, thấy Lục Chi Cửu đang hút thuốc ngoài hành lang thì vội nhắc nhở: “Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc bệnh nhân đi, không được hút thuốc ở đây đâu!”
Thật ra Lục Chi Cửu mới hút được một hơi, vừa nghe thấy thế bèn lập tức dụi tắt.
“Tổng Giám đốc Lục, có đi nước M nữa hay không?” Tần Phong nhìn thời gian, lúc này chỉ còn cách giờ bay một tiếng đồng hồ.
Lục Chi Cửu suy nghĩ giây lát: “Có, nhưng cậu không cần đi cùng nữa.”
Tần Phong gật đầu, anh biết Lục Chi Cửu bảo mình ở nhà là có mục đích.
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường, có một số chuyện anh nhất định phải đòi lại hết toàn bộ cho Thẩm Thiên Trường.
Hai tiếng sau khi Lục Chi Cửu rời khỏi bệnh viện, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh lại, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy rèm cửa màu trắng và Tần Phong đang ngồi ở một bên.
“Trợ lý Tần...” Vừa mở miệng hỏi, Thẩm Thiên Trường phát hiện cổ họng mình khô khốc không thốt nên lời.
Tần Phong vội rót cho cô một cốc nước, rồi điều chỉnh gối tựa của cô lên cao hơn một chút. Vì tay cô còn đang cắm kim truyền nước nên anh còn tìm một cái ống hút để cô uống nước được thuận tiện hơn.
Thẩm Thiên Trường uống hết cốc nước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Lục Chi Cửu đâu rồi?” Thẩm Thiên Trường nhớ là Lục Chi Cửu đến cứu cô nhưng nhìn mãi không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục đã đi nước M rồi.” Tần Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Thẩm Thiên Trường lập tức lên tiếng an ủi: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục định đến gặp cô trước khi đi nước M, không ngờ lại đúng lúc...”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Vậy có nghĩa là Lục Chi Cửu vốn muốn cho cô một sự bất ngờ nhưng không ngờ lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô bị người khác tính kế.
Lúc này chắc là Lục Chi Cửu đã ở trên máy bay rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không thể gọi cho anh được.
“Lục Chi Cửu có nói là đi bao lâu không?”
“Trừ việc phải xử lý hợp đồng với The Sun thì hình như Tổng Giám đốc Lục còn có một chút chuyện riêng nữa, cụ thể khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm.”
Vốn là Tần Phong cũng sẽ đi theo, nhưng hiện giờ anh lại được Lục Chi Cửu để lại trong nước, lại thêm phần lớn nguyên nhân khiến cho lịch trình của Lục Chi Cửu trở nên gấp gáp cũng là để xử lý chuyện riêng. Anh cảm thấy chuyện riêng này có liên quan đến Thẩm Thiên Trường, vậy nên anh cũng không thể dự đoán được hôm nào thì Lục Chi Cửu sẽ trở lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 108 ĐÒI LẠI TOÀN BỘ
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào trong xe rồi đưa cô đến bệnh viện. Thật ra hai bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Vân đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Lục Đạt, nhưng do lý trí của Thẩm Thiên Trường trong lòng anh đã sắp sụp đổ rồi, để phòng tránh việc sau khi lên xe cô lại làm ra chuyện không ai ngờ tới, Lục Chi Cửu chỉ đành chọn bệnh viện ở gần nhất.
Đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, trực ban là một bác sĩ nam có kinh nghiệm phong phú. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Trường thì không thấy lấy làm lạ nữa, trong tháng này anh ta đã gặp ba ca bệnh này rồi.
Anh ta kiểm tra cho Thẩm Thiên Trường xong thì nghiêm túc nhìn về phía Lục Chi Cửu: “Này anh bạn trẻ, chơi đùa tìm cảm giác mới lạ cũng được, nhưng không cần mạng nữa hay sao mà lại dùng lượng lớn thuốc kích thích như thế này?”
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lục Chi Cửu, thầm nghĩ bác sĩ này trông cũng tầm tuổi bọn họ thôi, sao lại nói nghe như ông cụ non thế chứ!
“Bao lâu nữa cô ấy mới trở lại bình thường được vậy?” Lục Chi Cửu mở miệng hỏi.
“Không biết! Bây giờ biết lo lắng rồi hả? Bản thân không được thì đi khám bác sĩ, để bạn gái dùng loại sản phẩm ba không(*) này thật sự rất có hại cho sức khỏe đấy biết không?”
(*) Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, hạn sử dụng; không có giấy chứng nhận hợp tiêu chuẩn; không có địa chỉ nơi sản xuất.
Tần Phong cảm thấy mình phải tránh đi chỗ khác một, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn được mà cười bật trước mặt Lục Chi Cửu mất...
Trước khi ra ngoài lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lục Chi Cửu: “Không phải tôi cho cô ấy dùng.”
Tần Phong nghĩ người có thể khiến Lục Chi Cửu tức giận đến mức này nhưng lại không thể phản bác chắc chỉ có bác sĩ mà thôi.
Sau khi được bác sĩ tiêm cho hai liều thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại. Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường đã ngủ yên bèn ra khỏi phòng cấp cứu, thấy Tần Phong đang nhịn cười đứng ở ngoài cửa, sắc mặt của Lục Chi Cửu không khỏi tối sầm lại: “Có đem theo thuốc lá không?”
Tần Phong vội nghiêm túc trở lại, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc đưa cho Lục Chi Cửu. Từ ngày quen biết Giang Mộ Tuyết, cũng không biết tại sao anh lại có thói quen bỏ một điếu thuốc vào trong túi áo nữa.
Vị bác sĩ kia đi từ phòng cấp cứu ra, thấy Lục Chi Cửu đang hút thuốc ngoài hành lang thì vội nhắc nhở: “Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc bệnh nhân đi, không được hút thuốc ở đây đâu!”
Thật ra Lục Chi Cửu mới hút được một hơi, vừa nghe thấy thế bèn lập tức dụi tắt.
“Tổng Giám đốc Lục, có đi nước M nữa hay không?” Tần Phong nhìn thời gian, lúc này chỉ còn cách giờ bay một tiếng đồng hồ.
Lục Chi Cửu suy nghĩ giây lát: “Có, nhưng cậu không cần đi cùng nữa.”
Tần Phong gật đầu, anh biết Lục Chi Cửu bảo mình ở nhà là có mục đích.
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường, có một số chuyện anh nhất định phải đòi lại hết toàn bộ cho Thẩm Thiên Trường.
Hai tiếng sau khi Lục Chi Cửu rời khỏi bệnh viện, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh lại, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy rèm cửa màu trắng và Tần Phong đang ngồi ở một bên.
“Trợ lý Tần...” Vừa mở miệng hỏi, Thẩm Thiên Trường phát hiện cổ họng mình khô khốc không thốt nên lời.
Tần Phong vội rót cho cô một cốc nước, rồi điều chỉnh gối tựa của cô lên cao hơn một chút. Vì tay cô còn đang cắm kim truyền nước nên anh còn tìm một cái ống hút để cô uống nước được thuận tiện hơn.
Thẩm Thiên Trường uống hết cốc nước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Lục Chi Cửu đâu rồi?” Thẩm Thiên Trường nhớ là Lục Chi Cửu đến cứu cô nhưng nhìn mãi không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục đã đi nước M rồi.” Tần Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Thẩm Thiên Trường lập tức lên tiếng an ủi: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục định đến gặp cô trước khi đi nước M, không ngờ lại đúng lúc...”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Vậy có nghĩa là Lục Chi Cửu vốn muốn cho cô một sự bất ngờ nhưng không ngờ lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô bị người khác tính kế.
Lúc này chắc là Lục Chi Cửu đã ở trên máy bay rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không thể gọi cho anh được.
“Lục Chi Cửu có nói là đi bao lâu không?”
“Trừ việc phải xử lý hợp đồng với The Sun thì hình như Tổng Giám đốc Lục còn có một chút chuyện riêng nữa, cụ thể khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm.”
Vốn là Tần Phong cũng sẽ đi theo, nhưng hiện giờ anh lại được Lục Chi Cửu để lại trong nước, lại thêm phần lớn nguyên nhân khiến cho lịch trình của Lục Chi Cửu trở nên gấp gáp cũng là để xử lý chuyện riêng. Anh cảm thấy chuyện riêng này có liên quan đến Thẩm Thiên Trường, vậy nên anh cũng không thể dự đoán được hôm nào thì Lục Chi Cửu sẽ trở lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào trong xe rồi đưa cô đến bệnh viện. Thật ra hai bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Vân đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Lục Đạt, nhưng do lý trí của Thẩm Thiên Trường trong lòng anh đã sắp sụp đổ rồi, để phòng tránh việc sau khi lên xe cô lại làm ra chuyện không ai ngờ tới, Lục Chi Cửu chỉ đành chọn bệnh viện ở gần nhất.
Đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, trực ban là một bác sĩ nam có kinh nghiệm phong phú. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Trường thì không thấy lấy làm lạ nữa, trong tháng này anh ta đã gặp ba ca bệnh này rồi.
Anh ta kiểm tra cho Thẩm Thiên Trường xong thì nghiêm túc nhìn về phía Lục Chi Cửu: “Này anh bạn trẻ, chơi đùa tìm cảm giác mới lạ cũng được, nhưng không cần mạng nữa hay sao mà lại dùng lượng lớn thuốc kích thích như thế này?”
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lục Chi Cửu, thầm nghĩ bác sĩ này trông cũng tầm tuổi bọn họ thôi, sao lại nói nghe như ông cụ non thế chứ!
“Bao lâu nữa cô ấy mới trở lại bình thường được vậy?” Lục Chi Cửu mở miệng hỏi.
“Không biết! Bây giờ biết lo lắng rồi hả? Bản thân không được thì đi khám bác sĩ, để bạn gái dùng loại sản phẩm ba không(*) này thật sự rất có hại cho sức khỏe đấy biết không?”
(*) Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, hạn sử dụng; không có giấy chứng nhận hợp tiêu chuẩn; không có địa chỉ nơi sản xuất.
Tần Phong cảm thấy mình phải tránh đi chỗ khác một, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn được mà cười bật trước mặt Lục Chi Cửu mất...
Trước khi ra ngoài lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lục Chi Cửu: “Không phải tôi cho cô ấy dùng.”
Tần Phong nghĩ người có thể khiến Lục Chi Cửu tức giận đến mức này nhưng lại không thể phản bác chắc chỉ có bác sĩ mà thôi.
Sau khi được bác sĩ tiêm cho hai liều thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại. Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường đã ngủ yên bèn ra khỏi phòng cấp cứu, thấy Tần Phong đang nhịn cười đứng ở ngoài cửa, sắc mặt của Lục Chi Cửu không khỏi tối sầm lại: “Có đem theo thuốc lá không?”
Tần Phong vội nghiêm túc trở lại, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc đưa cho Lục Chi Cửu. Từ ngày quen biết Giang Mộ Tuyết, cũng không biết tại sao anh lại có thói quen bỏ một điếu thuốc vào trong túi áo nữa.
Vị bác sĩ kia đi từ phòng cấp cứu ra, thấy Lục Chi Cửu đang hút thuốc ngoài hành lang thì vội nhắc nhở: “Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc bệnh nhân đi, không được hút thuốc ở đây đâu!”
Thật ra Lục Chi Cửu mới hút được một hơi, vừa nghe thấy thế bèn lập tức dụi tắt.
“Tổng Giám đốc Lục, có đi nước M nữa hay không?” Tần Phong nhìn thời gian, lúc này chỉ còn cách giờ bay một tiếng đồng hồ.
Lục Chi Cửu suy nghĩ giây lát: “Có, nhưng cậu không cần đi cùng nữa.”
Tần Phong gật đầu, anh biết Lục Chi Cửu bảo mình ở nhà là có mục đích.
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường, có một số chuyện anh nhất định phải đòi lại hết toàn bộ cho Thẩm Thiên Trường.
Hai tiếng sau khi Lục Chi Cửu rời khỏi bệnh viện, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh lại, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy rèm cửa màu trắng và Tần Phong đang ngồi ở một bên.
“Trợ lý Tần...” Vừa mở miệng hỏi, Thẩm Thiên Trường phát hiện cổ họng mình khô khốc không thốt nên lời.
Tần Phong vội rót cho cô một cốc nước, rồi điều chỉnh gối tựa của cô lên cao hơn một chút. Vì tay cô còn đang cắm kim truyền nước nên anh còn tìm một cái ống hút để cô uống nước được thuận tiện hơn.
Thẩm Thiên Trường uống hết cốc nước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Lục Chi Cửu đâu rồi?” Thẩm Thiên Trường nhớ là Lục Chi Cửu đến cứu cô nhưng nhìn mãi không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục đã đi nước M rồi.” Tần Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Thẩm Thiên Trường lập tức lên tiếng an ủi: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục định đến gặp cô trước khi đi nước M, không ngờ lại đúng lúc...”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Vậy có nghĩa là Lục Chi Cửu vốn muốn cho cô một sự bất ngờ nhưng không ngờ lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô bị người khác tính kế.
Lúc này chắc là Lục Chi Cửu đã ở trên máy bay rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không thể gọi cho anh được.
“Lục Chi Cửu có nói là đi bao lâu không?”
“Trừ việc phải xử lý hợp đồng với The Sun thì hình như Tổng Giám đốc Lục còn có một chút chuyện riêng nữa, cụ thể khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm.”
Vốn là Tần Phong cũng sẽ đi theo, nhưng hiện giờ anh lại được Lục Chi Cửu để lại trong nước, lại thêm phần lớn nguyên nhân khiến cho lịch trình của Lục Chi Cửu trở nên gấp gáp cũng là để xử lý chuyện riêng. Anh cảm thấy chuyện riêng này có liên quan đến Thẩm Thiên Trường, vậy nên anh cũng không thể dự đoán được hôm nào thì Lục Chi Cửu sẽ trở lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 108 ĐÒI LẠI TOÀN BỘ
Lục Chi Cửu bế Thẩm Thiên Trường vào trong xe rồi đưa cô đến bệnh viện. Thật ra hai bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố Vân đều thuộc sở hữu của Tập đoàn Lục Đạt, nhưng do lý trí của Thẩm Thiên Trường trong lòng anh đã sắp sụp đổ rồi, để phòng tránh việc sau khi lên xe cô lại làm ra chuyện không ai ngờ tới, Lục Chi Cửu chỉ đành chọn bệnh viện ở gần nhất.
Đến bệnh viện vào phòng cấp cứu, trực ban là một bác sĩ nam có kinh nghiệm phong phú. Khi nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Trường thì không thấy lấy làm lạ nữa, trong tháng này anh ta đã gặp ba ca bệnh này rồi.
Anh ta kiểm tra cho Thẩm Thiên Trường xong thì nghiêm túc nhìn về phía Lục Chi Cửu: “Này anh bạn trẻ, chơi đùa tìm cảm giác mới lạ cũng được, nhưng không cần mạng nữa hay sao mà lại dùng lượng lớn thuốc kích thích như thế này?”
Tần Phong đứng bên cạnh nhìn sắc mặt lúc xanh lúc trắng của Lục Chi Cửu, thầm nghĩ bác sĩ này trông cũng tầm tuổi bọn họ thôi, sao lại nói nghe như ông cụ non thế chứ!
“Bao lâu nữa cô ấy mới trở lại bình thường được vậy?” Lục Chi Cửu mở miệng hỏi.
“Không biết! Bây giờ biết lo lắng rồi hả? Bản thân không được thì đi khám bác sĩ, để bạn gái dùng loại sản phẩm ba không(*) này thật sự rất có hại cho sức khỏe đấy biết không?”
(*) Sản phẩm ba không: không có ngày sản xuất, hạn sử dụng; không có giấy chứng nhận hợp tiêu chuẩn; không có địa chỉ nơi sản xuất.
Tần Phong cảm thấy mình phải tránh đi chỗ khác một, bởi vì anh sợ sẽ không nhịn được mà cười bật trước mặt Lục Chi Cửu mất...
Trước khi ra ngoài lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lục Chi Cửu: “Không phải tôi cho cô ấy dùng.”
Tần Phong nghĩ người có thể khiến Lục Chi Cửu tức giận đến mức này nhưng lại không thể phản bác chắc chỉ có bác sĩ mà thôi.
Sau khi được bác sĩ tiêm cho hai liều thuốc an thần, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng bắt đầu bình thường trở lại. Lục Chi Cửu thấy Thẩm Thiên Trường đã ngủ yên bèn ra khỏi phòng cấp cứu, thấy Tần Phong đang nhịn cười đứng ở ngoài cửa, sắc mặt của Lục Chi Cửu không khỏi tối sầm lại: “Có đem theo thuốc lá không?”
Tần Phong vội nghiêm túc trở lại, lấy từ trong túi áo ra một điếu thuốc đưa cho Lục Chi Cửu. Từ ngày quen biết Giang Mộ Tuyết, cũng không biết tại sao anh lại có thói quen bỏ một điếu thuốc vào trong túi áo nữa.
Vị bác sĩ kia đi từ phòng cấp cứu ra, thấy Lục Chi Cửu đang hút thuốc ngoài hành lang thì vội nhắc nhở: “Có thời gian thì ở bên cạnh chăm sóc bệnh nhân đi, không được hút thuốc ở đây đâu!”
Thật ra Lục Chi Cửu mới hút được một hơi, vừa nghe thấy thế bèn lập tức dụi tắt.
“Tổng Giám đốc Lục, có đi nước M nữa hay không?” Tần Phong nhìn thời gian, lúc này chỉ còn cách giờ bay một tiếng đồng hồ.
Lục Chi Cửu suy nghĩ giây lát: “Có, nhưng cậu không cần đi cùng nữa.”
Tần Phong gật đầu, anh biết Lục Chi Cửu bảo mình ở nhà là có mục đích.
Lục Chi Cửu quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Thẩm Thiên Trường, có một số chuyện anh nhất định phải đòi lại hết toàn bộ cho Thẩm Thiên Trường.
Hai tiếng sau khi Lục Chi Cửu rời khỏi bệnh viện, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng tỉnh lại, vừa mở mắt cô đã nhìn thấy rèm cửa màu trắng và Tần Phong đang ngồi ở một bên.
“Trợ lý Tần...” Vừa mở miệng hỏi, Thẩm Thiên Trường phát hiện cổ họng mình khô khốc không thốt nên lời.
Tần Phong vội rót cho cô một cốc nước, rồi điều chỉnh gối tựa của cô lên cao hơn một chút. Vì tay cô còn đang cắm kim truyền nước nên anh còn tìm một cái ống hút để cô uống nước được thuận tiện hơn.
Thẩm Thiên Trường uống hết cốc nước mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
“Lục Chi Cửu đâu rồi?” Thẩm Thiên Trường nhớ là Lục Chi Cửu đến cứu cô nhưng nhìn mãi không thấy bóng dáng của anh đâu.
“Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục đã đi nước M rồi.” Tần Phong nhìn vẻ mặt thất vọng của Thẩm Thiên Trường lập tức lên tiếng an ủi: “Cô Thẩm, Tổng Giám đốc Lục định đến gặp cô trước khi đi nước M, không ngờ lại đúng lúc...”
Đọc truyện tại vietwriter.vn
Vậy có nghĩa là Lục Chi Cửu vốn muốn cho cô một sự bất ngờ nhưng không ngờ lại vừa đúng lúc nhìn thấy cô bị người khác tính kế.
Lúc này chắc là Lục Chi Cửu đã ở trên máy bay rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không thể gọi cho anh được.
“Lục Chi Cửu có nói là đi bao lâu không?”
“Trừ việc phải xử lý hợp đồng với The Sun thì hình như Tổng Giám đốc Lục còn có một chút chuyện riêng nữa, cụ thể khi nào về thì tôi cũng không rõ lắm.”
Vốn là Tần Phong cũng sẽ đi theo, nhưng hiện giờ anh lại được Lục Chi Cửu để lại trong nước, lại thêm phần lớn nguyên nhân khiến cho lịch trình của Lục Chi Cửu trở nên gấp gáp cũng là để xử lý chuyện riêng. Anh cảm thấy chuyện riêng này có liên quan đến Thẩm Thiên Trường, vậy nên anh cũng không thể dự đoán được hôm nào thì Lục Chi Cửu sẽ trở lại.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn