Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 147 - Chương 147
Chương 147 ANH CÓ MUỐN NGHE THỬ CÂU CHUYỆN CỦA TÔI KHÔNG?
“Sau đó, theo lẽ tự nhiên, cô ấy theo đuổi tôi đến cùng, không ngừng quấn lấy tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Thậm chí tôi còn vì cô ấy mà ở lại trong nước học đại học, lúc điền nguyện vọng còn cố ý chọn thành phố nơi cô ấy ở. Chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau bốn năm, tôi yêu cô ấy toàn tâm toàn ý, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có lẽ tôi sẽ cưới cô ấy, ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ thế.”
Bỗng nhiên Tần Phong bật cười tự giễu.
Giang Mộ Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Mãi cho đến khi gần tốt nghiệp, có một lần tôi không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy với Tần Diệp thì mới biết, hóa ra Tần Diệp cũng thích cô ấy, thậm chí còn sớm hơn cả tôi, cũng biết được rằng sở dĩ cô ấy chọn tôi là bởi vì cô ấy biết tôi là người thừa kế mà bà nội đã chọn, mà mục tiêu của cô ấy chính là gả cho người thừa kế của Tần Chính. Bởi vì nhà cô ấy chỉ là một chi không quan trọng của họ Diệp, số mệnh của xí nghiệp gia đình gần như bị Tần Chính nắm chặt.”
“Có lẽ cô ấy cũng yêu anh.” Giang Mộ Tuyết không biết có phải cô đang an ủi Tần Phong hay không, giống như cô cũng không biết Trịnh Kỳ có từng yêu cô hay không vậy.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế nên cũng không đi chất vấn cô ấy, nhưng tôi có nói cho bố tôi nghe. Không biết bố tôi đã dùng cách gì để khiến bà nội tạm thời hủy bỏ tư cách trở thành người thừa kế của tôi, vị trí người thừa kế cũng theo đó mà chuyển sang cho Tần Diệp.”
Nhìn kết cục hiện tại giữa ba người cũng biết sau đó Diệp Linh Khê đã chọn Tần Diệp. Giang Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước người phụ nữ Diệp Linh Khê này, mặc kệ cô ta có yêu Tần Phong hay không, nhưng tốn công tốn sức để có được anh như vậy mà lại chỉ vì thân phận người thừa kế mà dễ dàng từ bỏ, từ đó có thể thấy điều này đã gây tổn thương cho Tần Phong nhiều đến mức nào.
“Sau đó tôi dứt khoát từ bỏ vị trí người thừa kế, sau khi tốt nghiệp xong, tôi một mình đến nước M, từ đó suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó thì sao?” Giang Mộ Tuyết tò mò, sau đó anh đã trải qua những gì mà trở thành Tần Phong của hiện tại.
“Sau đó tôi ở nước M sống vật vờ trong ba tháng, với tôi, ba tháng đó không khác gì địa ngục trần gian, mãi cho đến một lần tôi tình cờ gặp Tổng Giám đốc Lục.”
“Tổng Giám đốc Lục?” Tần Phong đang nói đến Lục Chi Cửu sao?
“Đúng vậy, tôi mất trọn vẹn hai năm mới có thể từ bỏ được mối tình đó. Thật ra ban đầu tôi cũng không có lòng tin với bản thân, cho nên sau khi về nước tôi đã cố ý tránh mặt Diệp Linh Khê, không ngờ hôm nay Tần Diệp cũng đưa cô ấy đến, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy từ sau khi về nước.”
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng hiểu tại sao Nhiếp Tòng Nhu lại lạnh nhạt với Diệp Linh Khê như thế rồi. Dù sao Diệp Linh Khê này suýt chút nữa đã làm liên lụy cháu trai ruột của mình, dù có là ai thì cũng sẽ không thích. Mà Tần Phong đưa cô đến có lẽ cũng là để bà yên tâm hơn.
“Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Linh Khê, tôi càng chắc chắn rằng tôi thật sự đã quên cô ta rồi, cô ta đã hoàn toàn trở thành quá khứ của tôi.”
Giang Mộ Tuyết thấy cuối cùng sắc mặt của Tần Phong cũng bình thản trở lại, những tình tiết nghe có vẻ đau lòng đến mức xé ruột xé gan trước đây, hôm nay nghe anh nói ra chẳng qua cũng chỉ là quá khứ không còn đau không còn ngứa không còn đau nữa.
“Vậy nên, Tiếu Tuyết, hôm nay tôi đưa em đến không phải để chọc tức Diệp Linh Khê.” Tần Phong nhấn mạnh lại một lần nữa.
Giang Mộ Tuyết bật cười, nhưng hình như thật sự cô đã chọc tức Diệp Linh Khê không nhẹ: “Vâng, tôi tin anh. Thật ra cho dù thật sự là để chọc tức Diệp Linh Khê thì tôi cũng sẽ không để bụng, bởi dù sao trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần mà.”
Đột nhiên cô hơi hiểu ra tại sao Tần Phong lại giúp cô năm lần bảy lượt như thế, có lẽ là vì anh nhìn thấy cảnh Trịnh Kỳ ngoại tình nên đồng cảm với cô chăng?
“Vậy nên, quên một người cũng không khó lắm đâu.” Tần Phong nhẹ giọng, anh vẫn nở nụ cười giống như đang an ủi Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết sững người, Tần Phong đang an ủi ngược lại cô hay sao? Nhưng suy cho cùng, thời gian cô yêu đơn phương Trịnh Kỳ còn dài hơn nhiều thời gian hai người chính thức yêu nhau.
“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, anh có muốn nghe thử câu chuyện của tôi không?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, có qua có lại, cô nghĩ cô cũng có thể kể cho Tần Phong nghe chuyện quá khứ của cô. Thật ra chuyện cô từng trải qua cũng không quá khó nói, chỉ là luôn chưa tìm được người thích hợp để giãi bày mà thôi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 147 ANH CÓ MUỐN NGHE THỬ CÂU CHUYỆN CỦA TÔI KHÔNG?
“Sau đó, theo lẽ tự nhiên, cô ấy theo đuổi tôi đến cùng, không ngừng quấn lấy tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Thậm chí tôi còn vì cô ấy mà ở lại trong nước học đại học, lúc điền nguyện vọng còn cố ý chọn thành phố nơi cô ấy ở. Chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau bốn năm, tôi yêu cô ấy toàn tâm toàn ý, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có lẽ tôi sẽ cưới cô ấy, ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ thế.”
Bỗng nhiên Tần Phong bật cười tự giễu.
Giang Mộ Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Mãi cho đến khi gần tốt nghiệp, có một lần tôi không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy với Tần Diệp thì mới biết, hóa ra Tần Diệp cũng thích cô ấy, thậm chí còn sớm hơn cả tôi, cũng biết được rằng sở dĩ cô ấy chọn tôi là bởi vì cô ấy biết tôi là người thừa kế mà bà nội đã chọn, mà mục tiêu của cô ấy chính là gả cho người thừa kế của Tần Chính. Bởi vì nhà cô ấy chỉ là một chi không quan trọng của họ Diệp, số mệnh của xí nghiệp gia đình gần như bị Tần Chính nắm chặt.”
“Có lẽ cô ấy cũng yêu anh.” Giang Mộ Tuyết không biết có phải cô đang an ủi Tần Phong hay không, giống như cô cũng không biết Trịnh Kỳ có từng yêu cô hay không vậy.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế nên cũng không đi chất vấn cô ấy, nhưng tôi có nói cho bố tôi nghe. Không biết bố tôi đã dùng cách gì để khiến bà nội tạm thời hủy bỏ tư cách trở thành người thừa kế của tôi, vị trí người thừa kế cũng theo đó mà chuyển sang cho Tần Diệp.”
Nhìn kết cục hiện tại giữa ba người cũng biết sau đó Diệp Linh Khê đã chọn Tần Diệp. Giang Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước người phụ nữ Diệp Linh Khê này, mặc kệ cô ta có yêu Tần Phong hay không, nhưng tốn công tốn sức để có được anh như vậy mà lại chỉ vì thân phận người thừa kế mà dễ dàng từ bỏ, từ đó có thể thấy điều này đã gây tổn thương cho Tần Phong nhiều đến mức nào.
“Sau đó tôi dứt khoát từ bỏ vị trí người thừa kế, sau khi tốt nghiệp xong, tôi một mình đến nước M, từ đó suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó thì sao?” Giang Mộ Tuyết tò mò, sau đó anh đã trải qua những gì mà trở thành Tần Phong của hiện tại.
“Sau đó tôi ở nước M sống vật vờ trong ba tháng, với tôi, ba tháng đó không khác gì địa ngục trần gian, mãi cho đến một lần tôi tình cờ gặp Tổng Giám đốc Lục.”
“Tổng Giám đốc Lục?” Tần Phong đang nói đến Lục Chi Cửu sao?
“Đúng vậy, tôi mất trọn vẹn hai năm mới có thể từ bỏ được mối tình đó. Thật ra ban đầu tôi cũng không có lòng tin với bản thân, cho nên sau khi về nước tôi đã cố ý tránh mặt Diệp Linh Khê, không ngờ hôm nay Tần Diệp cũng đưa cô ấy đến, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy từ sau khi về nước.”
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng hiểu tại sao Nhiếp Tòng Nhu lại lạnh nhạt với Diệp Linh Khê như thế rồi. Dù sao Diệp Linh Khê này suýt chút nữa đã làm liên lụy cháu trai ruột của mình, dù có là ai thì cũng sẽ không thích. Mà Tần Phong đưa cô đến có lẽ cũng là để bà yên tâm hơn.
“Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Linh Khê, tôi càng chắc chắn rằng tôi thật sự đã quên cô ta rồi, cô ta đã hoàn toàn trở thành quá khứ của tôi.”
Giang Mộ Tuyết thấy cuối cùng sắc mặt của Tần Phong cũng bình thản trở lại, những tình tiết nghe có vẻ đau lòng đến mức xé ruột xé gan trước đây, hôm nay nghe anh nói ra chẳng qua cũng chỉ là quá khứ không còn đau không còn ngứa không còn đau nữa.
“Vậy nên, Tiếu Tuyết, hôm nay tôi đưa em đến không phải để chọc tức Diệp Linh Khê.” Tần Phong nhấn mạnh lại một lần nữa.
Giang Mộ Tuyết bật cười, nhưng hình như thật sự cô đã chọc tức Diệp Linh Khê không nhẹ: “Vâng, tôi tin anh. Thật ra cho dù thật sự là để chọc tức Diệp Linh Khê thì tôi cũng sẽ không để bụng, bởi dù sao trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần mà.”
Đột nhiên cô hơi hiểu ra tại sao Tần Phong lại giúp cô năm lần bảy lượt như thế, có lẽ là vì anh nhìn thấy cảnh Trịnh Kỳ ngoại tình nên đồng cảm với cô chăng?
“Vậy nên, quên một người cũng không khó lắm đâu.” Tần Phong nhẹ giọng, anh vẫn nở nụ cười giống như đang an ủi Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết sững người, Tần Phong đang an ủi ngược lại cô hay sao? Nhưng suy cho cùng, thời gian cô yêu đơn phương Trịnh Kỳ còn dài hơn nhiều thời gian hai người chính thức yêu nhau.
“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, anh có muốn nghe thử câu chuyện của tôi không?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, có qua có lại, cô nghĩ cô cũng có thể kể cho Tần Phong nghe chuyện quá khứ của cô. Thật ra chuyện cô từng trải qua cũng không quá khó nói, chỉ là luôn chưa tìm được người thích hợp để giãi bày mà thôi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
“Sau đó, theo lẽ tự nhiên, cô ấy theo đuổi tôi đến cùng, không ngừng quấn lấy tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Thậm chí tôi còn vì cô ấy mà ở lại trong nước học đại học, lúc điền nguyện vọng còn cố ý chọn thành phố nơi cô ấy ở. Chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau bốn năm, tôi yêu cô ấy toàn tâm toàn ý, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có lẽ tôi sẽ cưới cô ấy, ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ thế.”
Bỗng nhiên Tần Phong bật cười tự giễu.
Giang Mộ Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Mãi cho đến khi gần tốt nghiệp, có một lần tôi không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy với Tần Diệp thì mới biết, hóa ra Tần Diệp cũng thích cô ấy, thậm chí còn sớm hơn cả tôi, cũng biết được rằng sở dĩ cô ấy chọn tôi là bởi vì cô ấy biết tôi là người thừa kế mà bà nội đã chọn, mà mục tiêu của cô ấy chính là gả cho người thừa kế của Tần Chính. Bởi vì nhà cô ấy chỉ là một chi không quan trọng của họ Diệp, số mệnh của xí nghiệp gia đình gần như bị Tần Chính nắm chặt.”
“Có lẽ cô ấy cũng yêu anh.” Giang Mộ Tuyết không biết có phải cô đang an ủi Tần Phong hay không, giống như cô cũng không biết Trịnh Kỳ có từng yêu cô hay không vậy.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế nên cũng không đi chất vấn cô ấy, nhưng tôi có nói cho bố tôi nghe. Không biết bố tôi đã dùng cách gì để khiến bà nội tạm thời hủy bỏ tư cách trở thành người thừa kế của tôi, vị trí người thừa kế cũng theo đó mà chuyển sang cho Tần Diệp.”
Nhìn kết cục hiện tại giữa ba người cũng biết sau đó Diệp Linh Khê đã chọn Tần Diệp. Giang Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước người phụ nữ Diệp Linh Khê này, mặc kệ cô ta có yêu Tần Phong hay không, nhưng tốn công tốn sức để có được anh như vậy mà lại chỉ vì thân phận người thừa kế mà dễ dàng từ bỏ, từ đó có thể thấy điều này đã gây tổn thương cho Tần Phong nhiều đến mức nào.
“Sau đó tôi dứt khoát từ bỏ vị trí người thừa kế, sau khi tốt nghiệp xong, tôi một mình đến nước M, từ đó suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó thì sao?” Giang Mộ Tuyết tò mò, sau đó anh đã trải qua những gì mà trở thành Tần Phong của hiện tại.
“Sau đó tôi ở nước M sống vật vờ trong ba tháng, với tôi, ba tháng đó không khác gì địa ngục trần gian, mãi cho đến một lần tôi tình cờ gặp Tổng Giám đốc Lục.”
“Tổng Giám đốc Lục?” Tần Phong đang nói đến Lục Chi Cửu sao?
“Đúng vậy, tôi mất trọn vẹn hai năm mới có thể từ bỏ được mối tình đó. Thật ra ban đầu tôi cũng không có lòng tin với bản thân, cho nên sau khi về nước tôi đã cố ý tránh mặt Diệp Linh Khê, không ngờ hôm nay Tần Diệp cũng đưa cô ấy đến, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy từ sau khi về nước.”
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng hiểu tại sao Nhiếp Tòng Nhu lại lạnh nhạt với Diệp Linh Khê như thế rồi. Dù sao Diệp Linh Khê này suýt chút nữa đã làm liên lụy cháu trai ruột của mình, dù có là ai thì cũng sẽ không thích. Mà Tần Phong đưa cô đến có lẽ cũng là để bà yên tâm hơn.
“Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Linh Khê, tôi càng chắc chắn rằng tôi thật sự đã quên cô ta rồi, cô ta đã hoàn toàn trở thành quá khứ của tôi.”
Giang Mộ Tuyết thấy cuối cùng sắc mặt của Tần Phong cũng bình thản trở lại, những tình tiết nghe có vẻ đau lòng đến mức xé ruột xé gan trước đây, hôm nay nghe anh nói ra chẳng qua cũng chỉ là quá khứ không còn đau không còn ngứa không còn đau nữa.
“Vậy nên, Tiếu Tuyết, hôm nay tôi đưa em đến không phải để chọc tức Diệp Linh Khê.” Tần Phong nhấn mạnh lại một lần nữa.
Giang Mộ Tuyết bật cười, nhưng hình như thật sự cô đã chọc tức Diệp Linh Khê không nhẹ: “Vâng, tôi tin anh. Thật ra cho dù thật sự là để chọc tức Diệp Linh Khê thì tôi cũng sẽ không để bụng, bởi dù sao trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần mà.”
Đột nhiên cô hơi hiểu ra tại sao Tần Phong lại giúp cô năm lần bảy lượt như thế, có lẽ là vì anh nhìn thấy cảnh Trịnh Kỳ ngoại tình nên đồng cảm với cô chăng?
“Vậy nên, quên một người cũng không khó lắm đâu.” Tần Phong nhẹ giọng, anh vẫn nở nụ cười giống như đang an ủi Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết sững người, Tần Phong đang an ủi ngược lại cô hay sao? Nhưng suy cho cùng, thời gian cô yêu đơn phương Trịnh Kỳ còn dài hơn nhiều thời gian hai người chính thức yêu nhau.
“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, anh có muốn nghe thử câu chuyện của tôi không?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, có qua có lại, cô nghĩ cô cũng có thể kể cho Tần Phong nghe chuyện quá khứ của cô. Thật ra chuyện cô từng trải qua cũng không quá khó nói, chỉ là luôn chưa tìm được người thích hợp để giãi bày mà thôi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 147 ANH CÓ MUỐN NGHE THỬ CÂU CHUYỆN CỦA TÔI KHÔNG?
“Sau đó, theo lẽ tự nhiên, cô ấy theo đuổi tôi đến cùng, không ngừng quấn lấy tôi, thế là chúng tôi ở bên nhau. Thậm chí tôi còn vì cô ấy mà ở lại trong nước học đại học, lúc điền nguyện vọng còn cố ý chọn thành phố nơi cô ấy ở. Chúng tôi cứ như vậy mà ở bên nhau bốn năm, tôi yêu cô ấy toàn tâm toàn ý, nếu không có bất ngờ xảy ra thì có lẽ tôi sẽ cưới cô ấy, ít nhất là lúc đó tôi đã nghĩ thế.”
Bỗng nhiên Tần Phong bật cười tự giễu.
Giang Mộ Tuyết không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Mãi cho đến khi gần tốt nghiệp, có một lần tôi không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện giữa cô ấy với Tần Diệp thì mới biết, hóa ra Tần Diệp cũng thích cô ấy, thậm chí còn sớm hơn cả tôi, cũng biết được rằng sở dĩ cô ấy chọn tôi là bởi vì cô ấy biết tôi là người thừa kế mà bà nội đã chọn, mà mục tiêu của cô ấy chính là gả cho người thừa kế của Tần Chính. Bởi vì nhà cô ấy chỉ là một chi không quan trọng của họ Diệp, số mệnh của xí nghiệp gia đình gần như bị Tần Chính nắm chặt.”
“Có lẽ cô ấy cũng yêu anh.” Giang Mộ Tuyết không biết có phải cô đang an ủi Tần Phong hay không, giống như cô cũng không biết Trịnh Kỳ có từng yêu cô hay không vậy.
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế nên cũng không đi chất vấn cô ấy, nhưng tôi có nói cho bố tôi nghe. Không biết bố tôi đã dùng cách gì để khiến bà nội tạm thời hủy bỏ tư cách trở thành người thừa kế của tôi, vị trí người thừa kế cũng theo đó mà chuyển sang cho Tần Diệp.”
Nhìn kết cục hiện tại giữa ba người cũng biết sau đó Diệp Linh Khê đã chọn Tần Diệp. Giang Mộ Tuyết không khỏi cảm thấy kinh ngạc trước người phụ nữ Diệp Linh Khê này, mặc kệ cô ta có yêu Tần Phong hay không, nhưng tốn công tốn sức để có được anh như vậy mà lại chỉ vì thân phận người thừa kế mà dễ dàng từ bỏ, từ đó có thể thấy điều này đã gây tổn thương cho Tần Phong nhiều đến mức nào.
“Sau đó tôi dứt khoát từ bỏ vị trí người thừa kế, sau khi tốt nghiệp xong, tôi một mình đến nước M, từ đó suy sụp hoàn toàn.”
“Sau đó thì sao?” Giang Mộ Tuyết tò mò, sau đó anh đã trải qua những gì mà trở thành Tần Phong của hiện tại.
“Sau đó tôi ở nước M sống vật vờ trong ba tháng, với tôi, ba tháng đó không khác gì địa ngục trần gian, mãi cho đến một lần tôi tình cờ gặp Tổng Giám đốc Lục.”
“Tổng Giám đốc Lục?” Tần Phong đang nói đến Lục Chi Cửu sao?
“Đúng vậy, tôi mất trọn vẹn hai năm mới có thể từ bỏ được mối tình đó. Thật ra ban đầu tôi cũng không có lòng tin với bản thân, cho nên sau khi về nước tôi đã cố ý tránh mặt Diệp Linh Khê, không ngờ hôm nay Tần Diệp cũng đưa cô ấy đến, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp lại cô ấy từ sau khi về nước.”
Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng hiểu tại sao Nhiếp Tòng Nhu lại lạnh nhạt với Diệp Linh Khê như thế rồi. Dù sao Diệp Linh Khê này suýt chút nữa đã làm liên lụy cháu trai ruột của mình, dù có là ai thì cũng sẽ không thích. Mà Tần Phong đưa cô đến có lẽ cũng là để bà yên tâm hơn.
“Nhưng hôm nay sau khi nhìn thấy Diệp Linh Khê, tôi càng chắc chắn rằng tôi thật sự đã quên cô ta rồi, cô ta đã hoàn toàn trở thành quá khứ của tôi.”
Giang Mộ Tuyết thấy cuối cùng sắc mặt của Tần Phong cũng bình thản trở lại, những tình tiết nghe có vẻ đau lòng đến mức xé ruột xé gan trước đây, hôm nay nghe anh nói ra chẳng qua cũng chỉ là quá khứ không còn đau không còn ngứa không còn đau nữa.
“Vậy nên, Tiếu Tuyết, hôm nay tôi đưa em đến không phải để chọc tức Diệp Linh Khê.” Tần Phong nhấn mạnh lại một lần nữa.
Giang Mộ Tuyết bật cười, nhưng hình như thật sự cô đã chọc tức Diệp Linh Khê không nhẹ: “Vâng, tôi tin anh. Thật ra cho dù thật sự là để chọc tức Diệp Linh Khê thì tôi cũng sẽ không để bụng, bởi dù sao trước đây anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần mà.”
Đột nhiên cô hơi hiểu ra tại sao Tần Phong lại giúp cô năm lần bảy lượt như thế, có lẽ là vì anh nhìn thấy cảnh Trịnh Kỳ ngoại tình nên đồng cảm với cô chăng?
“Vậy nên, quên một người cũng không khó lắm đâu.” Tần Phong nhẹ giọng, anh vẫn nở nụ cười giống như đang an ủi Giang Mộ Tuyết.
Giang Mộ Tuyết sững người, Tần Phong đang an ủi ngược lại cô hay sao? Nhưng suy cho cùng, thời gian cô yêu đơn phương Trịnh Kỳ còn dài hơn nhiều thời gian hai người chính thức yêu nhau.
“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, anh có muốn nghe thử câu chuyện của tôi không?” Hãy vào vietwriter.vn để đọc truyện nhanh hơn!
Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, có qua có lại, cô nghĩ cô cũng có thể kể cho Tần Phong nghe chuyện quá khứ của cô. Thật ra chuyện cô từng trải qua cũng không quá khó nói, chỉ là luôn chưa tìm được người thích hợp để giãi bày mà thôi.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn