Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180 - Chương 180
Chương 180 EM THÍCH ANH QUÁ ĐI MẤT
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Lục Đạt lúc này, Cố Ngôn Quyết vừa nghe Tần Phong báo cáo lại xong thì vui mừng nhảy cẫng lên, đến cả ánh mắt nhìn Tần Phong cũng có thêm sự yêu thích, không, thật sự mà nói thì anh vẫn luôn rất yêu thích!
“Tần Phong, cậu mời ông già họ Diệp đến đây bằng cách nào thế?” Cố Ngôn Quyết vỗ vai Tần Phong.
“Lúc trước Diệp Thị rất muốn đàm phán với chúng tôi về quyền sử dụng của một miếng đất ở thành phố Cẩm.” Tần Phong cười giải thích với Cố Ngôn Quyết.
“À...” Thật ra Cố Ngôn Quyết không hiểu lắm nhưng vì thể diện nên chỉ đành giả vờ hiểu mà thôi.
“Diệp Lăng Nam cho giải tán người rồi, cậu có thể đi được rồi.” Sau khi Tần Phong ra ngoài, Lục Chi Cửu lên tiếng đuổi khách với Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết lại nằm xuống xô pha: “Phim trường bị người của Diệp Lăng Nam đập phá rồi, về cũng không quay tiếp được.”
Cố Ngôn Quyết đột nhiên nhớ ra lời hẹn lần trước với Thẩm Thiên Trường.
“Lần trước Thẩm Thiên Trường hứa với tôi là sẽ mời tôi ăn một bữa cơm cô ấy đích thân xuống bếp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Ngôn Quyết vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu cũng nhớ ra chuyện ảnh có chữ ký bèn gật đầu: “Được, để tôi hỏi lịch trình của cô ấy.”
Cố Ngôn Quyết không khỏi sững người, bình thường chẳng phải Lục Chi Cửu sẽ đen mặt rồi từ chối hay sao, sao hôm nay lại đồng ý nhanh thế? Không biết có phải là có bẫy hay không đây?
***
Ở phía bên kia, Thẩm Thiên Trường đang cùng Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm bàn bạc chuyện thêm vài mặt hàng mới cho hợp đồng tương lai thì Lục Chi Cửu nhắn tin đến.
Cô cầm điện thoại lên xem, anh hỏi cô tối nay có thời gian xuống bếp mời Cố Ngôn Quyết ăn cơm không.
Cô mỉm cười, vừa hay nhờ Cố Ngôn Quyết ký ảnh luôn thể. Vì vậy cô nhắn lại cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay em có thể về sớm một chút, năm giờ chiều em sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, như vậy được không?]
[Được, bọn anh sẽ đến đúng giờ.]
Mấy phút sau Lục Chi Cửu lại nhắn: [Cafe bị Cố Ngôn Quyết uống mất rồi.] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn, rõ ràng là có mùi tố cáo. Càng lúc cô càng phát hiện ra sự ấu trĩ của người đàn ông này. Phải làm sao đây, cô phát hiện hình như mình thích Lục Chi Cửu thế này thì phải.
Nghĩ rồi Thẩm Thiên Trường trả lời lại Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, em thích anh quá đi mất.]
Lục Chi Cửu nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường, lúc nhìn thấy mấy chữ đó, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh chậm rãi gõ mấy chữ, nhưng lúc chuẩn bị gửi lại xóa đi, sau đó lại gõ lại mấy chữ, rồi lại xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng bốn năm lần, cuối cùng vẫn không gửi thêm được chữ nào nữa.
Anh âm thầm thở dài, chẳng biết từ khi nào anh cũng trở nên do dự chần chừ như thế.
Thẩm Thiên Trường đợi năm phút nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Lục Chi Cửu, trong lòng cô hơi bức bối khó chịu, vừa nãy vẫn còn cảm thấy anh đáng yêu vậy mà hiện giờ lại không hiểu chuyện yêu đương như thế nữa rồi.
Cô thu hồi lại tin nhắn đó!
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại ngẩn người rất lâu thì không nhịn được hỏi: “Này, tỉnh lại đi, chỗ này có vấn đề về số liệu này.”
Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên cạnh Trần Tử Nhiễm đối chiếu số liệu.
Mới ăn cơm trưa xong, Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đã gõ cửa phòng làm việc của nhóm nghiên cứu, cô ấy đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Thiên Trường: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa liên hệ với Giám đốc Hà rồi, đợt này, bộ phận hợp đồng giao ngay của anh ấy cần phải tuyển thêm từ ba mươi đến bốn mươi nhân viên mới, chủ yếu phụ trách công việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay.”
Tuy rằng thứ hai tuần sau Hà Tịch mới chính thức đi làm nhưng đã bắt tay chuẩn bị các công việc của Tài chính Thiên Nhiên rồi. Bộ phận hợp đồng giao ngay có quan hệ mật thiết không thể tách rời với thực thể tiêu thụ, nếu muốn nhanh chóng chiếm lấy thị trường trong một thời gian ngắn thì bắt buộc phải dùng một lượng lớn nhân viên tiêu thụ đi tranh giành khách hàng.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 180 EM THÍCH ANH QUÁ ĐI MẤT
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Lục Đạt lúc này, Cố Ngôn Quyết vừa nghe Tần Phong báo cáo lại xong thì vui mừng nhảy cẫng lên, đến cả ánh mắt nhìn Tần Phong cũng có thêm sự yêu thích, không, thật sự mà nói thì anh vẫn luôn rất yêu thích!
“Tần Phong, cậu mời ông già họ Diệp đến đây bằng cách nào thế?” Cố Ngôn Quyết vỗ vai Tần Phong.
“Lúc trước Diệp Thị rất muốn đàm phán với chúng tôi về quyền sử dụng của một miếng đất ở thành phố Cẩm.” Tần Phong cười giải thích với Cố Ngôn Quyết.
“À...” Thật ra Cố Ngôn Quyết không hiểu lắm nhưng vì thể diện nên chỉ đành giả vờ hiểu mà thôi.
“Diệp Lăng Nam cho giải tán người rồi, cậu có thể đi được rồi.” Sau khi Tần Phong ra ngoài, Lục Chi Cửu lên tiếng đuổi khách với Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết lại nằm xuống xô pha: “Phim trường bị người của Diệp Lăng Nam đập phá rồi, về cũng không quay tiếp được.”
Cố Ngôn Quyết đột nhiên nhớ ra lời hẹn lần trước với Thẩm Thiên Trường.
“Lần trước Thẩm Thiên Trường hứa với tôi là sẽ mời tôi ăn một bữa cơm cô ấy đích thân xuống bếp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Ngôn Quyết vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu cũng nhớ ra chuyện ảnh có chữ ký bèn gật đầu: “Được, để tôi hỏi lịch trình của cô ấy.”
Cố Ngôn Quyết không khỏi sững người, bình thường chẳng phải Lục Chi Cửu sẽ đen mặt rồi từ chối hay sao, sao hôm nay lại đồng ý nhanh thế? Không biết có phải là có bẫy hay không đây?
***
Ở phía bên kia, Thẩm Thiên Trường đang cùng Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm bàn bạc chuyện thêm vài mặt hàng mới cho hợp đồng tương lai thì Lục Chi Cửu nhắn tin đến.
Cô cầm điện thoại lên xem, anh hỏi cô tối nay có thời gian xuống bếp mời Cố Ngôn Quyết ăn cơm không.
Cô mỉm cười, vừa hay nhờ Cố Ngôn Quyết ký ảnh luôn thể. Vì vậy cô nhắn lại cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay em có thể về sớm một chút, năm giờ chiều em sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, như vậy được không?]
[Được, bọn anh sẽ đến đúng giờ.]
Mấy phút sau Lục Chi Cửu lại nhắn: [Cafe bị Cố Ngôn Quyết uống mất rồi.] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn, rõ ràng là có mùi tố cáo. Càng lúc cô càng phát hiện ra sự ấu trĩ của người đàn ông này. Phải làm sao đây, cô phát hiện hình như mình thích Lục Chi Cửu thế này thì phải.
Nghĩ rồi Thẩm Thiên Trường trả lời lại Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, em thích anh quá đi mất.]
Lục Chi Cửu nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường, lúc nhìn thấy mấy chữ đó, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh chậm rãi gõ mấy chữ, nhưng lúc chuẩn bị gửi lại xóa đi, sau đó lại gõ lại mấy chữ, rồi lại xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng bốn năm lần, cuối cùng vẫn không gửi thêm được chữ nào nữa.
Anh âm thầm thở dài, chẳng biết từ khi nào anh cũng trở nên do dự chần chừ như thế.
Thẩm Thiên Trường đợi năm phút nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Lục Chi Cửu, trong lòng cô hơi bức bối khó chịu, vừa nãy vẫn còn cảm thấy anh đáng yêu vậy mà hiện giờ lại không hiểu chuyện yêu đương như thế nữa rồi.
Cô thu hồi lại tin nhắn đó!
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại ngẩn người rất lâu thì không nhịn được hỏi: “Này, tỉnh lại đi, chỗ này có vấn đề về số liệu này.”
Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên cạnh Trần Tử Nhiễm đối chiếu số liệu.
Mới ăn cơm trưa xong, Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đã gõ cửa phòng làm việc của nhóm nghiên cứu, cô ấy đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Thiên Trường: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa liên hệ với Giám đốc Hà rồi, đợt này, bộ phận hợp đồng giao ngay của anh ấy cần phải tuyển thêm từ ba mươi đến bốn mươi nhân viên mới, chủ yếu phụ trách công việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay.”
Tuy rằng thứ hai tuần sau Hà Tịch mới chính thức đi làm nhưng đã bắt tay chuẩn bị các công việc của Tài chính Thiên Nhiên rồi. Bộ phận hợp đồng giao ngay có quan hệ mật thiết không thể tách rời với thực thể tiêu thụ, nếu muốn nhanh chóng chiếm lấy thị trường trong một thời gian ngắn thì bắt buộc phải dùng một lượng lớn nhân viên tiêu thụ đi tranh giành khách hàng.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Lục Đạt lúc này, Cố Ngôn Quyết vừa nghe Tần Phong báo cáo lại xong thì vui mừng nhảy cẫng lên, đến cả ánh mắt nhìn Tần Phong cũng có thêm sự yêu thích, không, thật sự mà nói thì anh vẫn luôn rất yêu thích!
“Tần Phong, cậu mời ông già họ Diệp đến đây bằng cách nào thế?” Cố Ngôn Quyết vỗ vai Tần Phong.
“Lúc trước Diệp Thị rất muốn đàm phán với chúng tôi về quyền sử dụng của một miếng đất ở thành phố Cẩm.” Tần Phong cười giải thích với Cố Ngôn Quyết.
“À...” Thật ra Cố Ngôn Quyết không hiểu lắm nhưng vì thể diện nên chỉ đành giả vờ hiểu mà thôi.
“Diệp Lăng Nam cho giải tán người rồi, cậu có thể đi được rồi.” Sau khi Tần Phong ra ngoài, Lục Chi Cửu lên tiếng đuổi khách với Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết lại nằm xuống xô pha: “Phim trường bị người của Diệp Lăng Nam đập phá rồi, về cũng không quay tiếp được.”
Cố Ngôn Quyết đột nhiên nhớ ra lời hẹn lần trước với Thẩm Thiên Trường.
“Lần trước Thẩm Thiên Trường hứa với tôi là sẽ mời tôi ăn một bữa cơm cô ấy đích thân xuống bếp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Ngôn Quyết vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu cũng nhớ ra chuyện ảnh có chữ ký bèn gật đầu: “Được, để tôi hỏi lịch trình của cô ấy.”
Cố Ngôn Quyết không khỏi sững người, bình thường chẳng phải Lục Chi Cửu sẽ đen mặt rồi từ chối hay sao, sao hôm nay lại đồng ý nhanh thế? Không biết có phải là có bẫy hay không đây?
***
Ở phía bên kia, Thẩm Thiên Trường đang cùng Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm bàn bạc chuyện thêm vài mặt hàng mới cho hợp đồng tương lai thì Lục Chi Cửu nhắn tin đến.
Cô cầm điện thoại lên xem, anh hỏi cô tối nay có thời gian xuống bếp mời Cố Ngôn Quyết ăn cơm không.
Cô mỉm cười, vừa hay nhờ Cố Ngôn Quyết ký ảnh luôn thể. Vì vậy cô nhắn lại cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay em có thể về sớm một chút, năm giờ chiều em sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, như vậy được không?]
[Được, bọn anh sẽ đến đúng giờ.]
Mấy phút sau Lục Chi Cửu lại nhắn: [Cafe bị Cố Ngôn Quyết uống mất rồi.] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn, rõ ràng là có mùi tố cáo. Càng lúc cô càng phát hiện ra sự ấu trĩ của người đàn ông này. Phải làm sao đây, cô phát hiện hình như mình thích Lục Chi Cửu thế này thì phải.
Nghĩ rồi Thẩm Thiên Trường trả lời lại Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, em thích anh quá đi mất.]
Lục Chi Cửu nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường, lúc nhìn thấy mấy chữ đó, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh chậm rãi gõ mấy chữ, nhưng lúc chuẩn bị gửi lại xóa đi, sau đó lại gõ lại mấy chữ, rồi lại xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng bốn năm lần, cuối cùng vẫn không gửi thêm được chữ nào nữa.
Anh âm thầm thở dài, chẳng biết từ khi nào anh cũng trở nên do dự chần chừ như thế.
Thẩm Thiên Trường đợi năm phút nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Lục Chi Cửu, trong lòng cô hơi bức bối khó chịu, vừa nãy vẫn còn cảm thấy anh đáng yêu vậy mà hiện giờ lại không hiểu chuyện yêu đương như thế nữa rồi.
Cô thu hồi lại tin nhắn đó!
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại ngẩn người rất lâu thì không nhịn được hỏi: “Này, tỉnh lại đi, chỗ này có vấn đề về số liệu này.”
Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên cạnh Trần Tử Nhiễm đối chiếu số liệu.
Mới ăn cơm trưa xong, Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đã gõ cửa phòng làm việc của nhóm nghiên cứu, cô ấy đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Thiên Trường: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa liên hệ với Giám đốc Hà rồi, đợt này, bộ phận hợp đồng giao ngay của anh ấy cần phải tuyển thêm từ ba mươi đến bốn mươi nhân viên mới, chủ yếu phụ trách công việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay.”
Tuy rằng thứ hai tuần sau Hà Tịch mới chính thức đi làm nhưng đã bắt tay chuẩn bị các công việc của Tài chính Thiên Nhiên rồi. Bộ phận hợp đồng giao ngay có quan hệ mật thiết không thể tách rời với thực thể tiêu thụ, nếu muốn nhanh chóng chiếm lấy thị trường trong một thời gian ngắn thì bắt buộc phải dùng một lượng lớn nhân viên tiêu thụ đi tranh giành khách hàng.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 180 EM THÍCH ANH QUÁ ĐI MẤT
Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Lục Đạt lúc này, Cố Ngôn Quyết vừa nghe Tần Phong báo cáo lại xong thì vui mừng nhảy cẫng lên, đến cả ánh mắt nhìn Tần Phong cũng có thêm sự yêu thích, không, thật sự mà nói thì anh vẫn luôn rất yêu thích!
“Tần Phong, cậu mời ông già họ Diệp đến đây bằng cách nào thế?” Cố Ngôn Quyết vỗ vai Tần Phong.
“Lúc trước Diệp Thị rất muốn đàm phán với chúng tôi về quyền sử dụng của một miếng đất ở thành phố Cẩm.” Tần Phong cười giải thích với Cố Ngôn Quyết.
“À...” Thật ra Cố Ngôn Quyết không hiểu lắm nhưng vì thể diện nên chỉ đành giả vờ hiểu mà thôi.
“Diệp Lăng Nam cho giải tán người rồi, cậu có thể đi được rồi.” Sau khi Tần Phong ra ngoài, Lục Chi Cửu lên tiếng đuổi khách với Cố Ngôn Quyết.
Cố Ngôn Quyết lại nằm xuống xô pha: “Phim trường bị người của Diệp Lăng Nam đập phá rồi, về cũng không quay tiếp được.”
Cố Ngôn Quyết đột nhiên nhớ ra lời hẹn lần trước với Thẩm Thiên Trường.
“Lần trước Thẩm Thiên Trường hứa với tôi là sẽ mời tôi ăn một bữa cơm cô ấy đích thân xuống bếp, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi.”
Cố Ngôn Quyết vừa nói vừa lén nhìn phản ứng của Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu cũng nhớ ra chuyện ảnh có chữ ký bèn gật đầu: “Được, để tôi hỏi lịch trình của cô ấy.”
Cố Ngôn Quyết không khỏi sững người, bình thường chẳng phải Lục Chi Cửu sẽ đen mặt rồi từ chối hay sao, sao hôm nay lại đồng ý nhanh thế? Không biết có phải là có bẫy hay không đây?
***
Ở phía bên kia, Thẩm Thiên Trường đang cùng Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm bàn bạc chuyện thêm vài mặt hàng mới cho hợp đồng tương lai thì Lục Chi Cửu nhắn tin đến.
Cô cầm điện thoại lên xem, anh hỏi cô tối nay có thời gian xuống bếp mời Cố Ngôn Quyết ăn cơm không.
Cô mỉm cười, vừa hay nhờ Cố Ngôn Quyết ký ảnh luôn thể. Vì vậy cô nhắn lại cho Lục Chi Cửu: [Hôm nay em có thể về sớm một chút, năm giờ chiều em sẽ đi mua nguyên liệu nấu ăn, như vậy được không?]
[Được, bọn anh sẽ đến đúng giờ.]
Mấy phút sau Lục Chi Cửu lại nhắn: [Cafe bị Cố Ngôn Quyết uống mất rồi.] W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn, rõ ràng là có mùi tố cáo. Càng lúc cô càng phát hiện ra sự ấu trĩ của người đàn ông này. Phải làm sao đây, cô phát hiện hình như mình thích Lục Chi Cửu thế này thì phải.
Nghĩ rồi Thẩm Thiên Trường trả lời lại Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, em thích anh quá đi mất.]
Lục Chi Cửu nhận được tin nhắn của Thẩm Thiên Trường, lúc nhìn thấy mấy chữ đó, ánh mắt anh tràn ngập ý cười, khóe miệng cũng nhếch lên. Anh chậm rãi gõ mấy chữ, nhưng lúc chuẩn bị gửi lại xóa đi, sau đó lại gõ lại mấy chữ, rồi lại xóa đi, cứ thế lặp đi lặp lại khoảng bốn năm lần, cuối cùng vẫn không gửi thêm được chữ nào nữa.
Anh âm thầm thở dài, chẳng biết từ khi nào anh cũng trở nên do dự chần chừ như thế.
Thẩm Thiên Trường đợi năm phút nhưng vẫn không nhận được tin nhắn của Lục Chi Cửu, trong lòng cô hơi bức bối khó chịu, vừa nãy vẫn còn cảm thấy anh đáng yêu vậy mà hiện giờ lại không hiểu chuyện yêu đương như thế nữa rồi.
Cô thu hồi lại tin nhắn đó!
Trần Tử Nhiễm thấy Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại ngẩn người rất lâu thì không nhịn được hỏi: “Này, tỉnh lại đi, chỗ này có vấn đề về số liệu này.”
Thẩm Thiên Trường giật mình bừng tỉnh, cô đặt điện thoại xuống rồi đi đến bên cạnh Trần Tử Nhiễm đối chiếu số liệu.
Mới ăn cơm trưa xong, Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự đã gõ cửa phòng làm việc của nhóm nghiên cứu, cô ấy đi tới trước bàn làm việc của Thẩm Thiên Trường: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi vừa liên hệ với Giám đốc Hà rồi, đợt này, bộ phận hợp đồng giao ngay của anh ấy cần phải tuyển thêm từ ba mươi đến bốn mươi nhân viên mới, chủ yếu phụ trách công việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay.”
Tuy rằng thứ hai tuần sau Hà Tịch mới chính thức đi làm nhưng đã bắt tay chuẩn bị các công việc của Tài chính Thiên Nhiên rồi. Bộ phận hợp đồng giao ngay có quan hệ mật thiết không thể tách rời với thực thể tiêu thụ, nếu muốn nhanh chóng chiếm lấy thị trường trong một thời gian ngắn thì bắt buộc phải dùng một lượng lớn nhân viên tiêu thụ đi tranh giành khách hàng.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn