Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199 - Chương 199
Chương 199 CHẲNG LẼ CHÁU MUỐN ĐÙA GIỠN TIỂU CỬU NHÀ NÀY À?
Lúc Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh cũng vô thức chạy ra ngoài tìm Lục Chi Cửu, nhưng chưa xuống đến chân cầu thang thì đã va phải Lục Chi Lộ đang muốn đi lên tầng.
“Cô Thẩm thay quần áo trước đã.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo dành cho nữ mới phát hiện bản thân mình đang ướt như chuột lột, hơn nữa còn đang đi chân trần.
Cô nhìn dưới tầng đã không thấy Lục Chi Cửu đâu nữa, cô thầm nghĩ, nếu mình xuất hiện như thế này trước mặt anh e rằng anh lại càng không vui.
Vì thế cô lại quay về phòng thay quần áo.
Đến khi thay xong quần áo xong đi xuống tầng, Lục Diệu Nhung đang ngồi ở xô pha phòng khách, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, ông bèn ra hiệu gọi cô qua.
Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt ông rồi cung kính cúi người: “Ông ạ.”
Sắc mặt của Lục Diệu Nhung đã không còn lạnh nhạt như trước: “Ngồi đi.”
Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
“Cô bé, cháu với Tiểu Cửu có dự định gì chưa?”
Thẩm Thiên Trường sững người khi bị hỏi, ông cụ có ý gì đây?
Mãi không thấy Thẩm Thiên Trường trả lời, Lục Diệu Nhung không khỏi trừng mắt với cô: “Sao lại không nói gì thế, chẳng lẽ cháu đang đùa giỡn Tiểu Cửu nhà này à?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh rồi vội vàng trả lời: “Không phải đâu ông, cháu nghiêm túc với Lục Chi Cửu mà, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc luôn ấy.”
Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy xấu hổ, Lục Chi Cửu là người mà bao nhiêu cô gái mơ ước có được, cô có điên mới định đùa giỡn anh.
Nghe câu trả lời của Thẩm Thiên Trường, Lục Diệu Nhung vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng thầm nghĩ, như thế còn được.
“Chuyện của cháu và Tiểu Cửu, một mình ông không quyết định được, còn phải xem ý của bố mẹ thằng bé nữa.”
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, hai mắt của cô sáng ngời nhìn Lục Diệu Nhung: “Ông ơi, ý của ông là ông không phản đối chuyện cháu và Lục Chi Cửu yêu nhau nữa đúng không ạ?”
Lục Diệu Nhung bị cô nhìn đến mức bối rối, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Nếu không phải nể mặt Tiểu Cửu và Thiển Thiển thì sao ông có thể chấp nhận một con nhóc ngốc nghếch như cháu vào cửa được chứ?”
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng ông cụ không khỏi dở khóc dở cười, có lẽ là do hôm nay cô cứu Lục Thiển Thiển.
Cô thầm nghĩ, cô vì cứu Lục Thiển Thiển nên nhận được sự công nhận của ông cụ, nhưng cũng vì cứu Lục Thiển Thiển mà lại khiến mình và Lục Chi Cửu xa cách hơn, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thiên Trường cũng không nhìn thấy Lục Chi Cửu, cô nghĩ có lẽ anh đã đi trước thật rồi.
Thẩm Thiên Trường ăn cơm trưa với Lục Diệu Nhung, nhưng vì cãi nhau với Lục Chi Cửu nên bữa cơm này cô ăn cũng không được ngon miệng. Vừa ăn xong, cô đã chào tạm biệt Lục Diệu Nhung rồi lái xe về Cẩm Viên.
Mà Lục Chi Cửu cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cuối tuần này, Thẩm Thiên Trường vẫn duy trì trạng thái chiến tranh lạnh với Lục Chi Cửu, một ngày trôi qua cũng giống như một năm, rõ ràng biết bản thân phạm sai lầm nhưng cảm giác không biết phải xin lỗi thế nào khiến cô hoang mang sợ hãi. Lục Chi Cửu đi đâu cô cũng ngại hỏi, cứ như vậy mà lay lắt hết hai ngày cuối tuần.
*** Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Sau hơn hai tháng suy sụp tinh thần, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi, mặc dù hiện thực đã cho quá khứ của cô một cái bạt tai đau đớn nhưng cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên sáng sớm chủ nhật, cô khôi phục trạng thái độc thân trên trang cá nhân, tuyên bố vạch rõ ranh giới với tên cặn bã kia.
Thời tiết ngày chủ nhật của thành phố Vân khá tốt. Mới hơn sáu giờ sáng Giang Mộ Tuyết đã thức giấc, cô chạy quanh sông Mịch 6 km theo thói quen, mua bữa sáng dưới cổng tiểu khu sau đó mới đi vào chung cư. Chợt cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Giang Mộ Tuyết nghi hoặc đi đến bên cạnh chiếc xe, lại phát hiện trong xe không có người.
“Tiểu Tuyết.” Sau lưng cô vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giang Mộ Tuyết quay đầu chỉ thấy Tần Phong đang đứng ngoài cửa chung cư, hơn nữa anh còn mặc một bộ đồ ngủ, tóc hơi rối, giống như vừa mới ngủ dậy...
Giang Mộ Tuyết nhìn thấy anh đeo một cái kính gọng đen lại thêm vẻ ngoài của anh lúc này thật sự không khác gì một sinh viên đại học.
“Tần Phong, sao anh lại...”
Sao anh lại ở đây, lại còn ăn mặc như thế này nữa?
*
Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 199 CHẲNG LẼ CHÁU MUỐN ĐÙA GIỠN TIỂU CỬU NHÀ NÀY À?
Lúc Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh cũng vô thức chạy ra ngoài tìm Lục Chi Cửu, nhưng chưa xuống đến chân cầu thang thì đã va phải Lục Chi Lộ đang muốn đi lên tầng.
“Cô Thẩm thay quần áo trước đã.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo dành cho nữ mới phát hiện bản thân mình đang ướt như chuột lột, hơn nữa còn đang đi chân trần.
Cô nhìn dưới tầng đã không thấy Lục Chi Cửu đâu nữa, cô thầm nghĩ, nếu mình xuất hiện như thế này trước mặt anh e rằng anh lại càng không vui.
Vì thế cô lại quay về phòng thay quần áo.
Đến khi thay xong quần áo xong đi xuống tầng, Lục Diệu Nhung đang ngồi ở xô pha phòng khách, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, ông bèn ra hiệu gọi cô qua.
Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt ông rồi cung kính cúi người: “Ông ạ.”
Sắc mặt của Lục Diệu Nhung đã không còn lạnh nhạt như trước: “Ngồi đi.”
Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
“Cô bé, cháu với Tiểu Cửu có dự định gì chưa?”
Thẩm Thiên Trường sững người khi bị hỏi, ông cụ có ý gì đây?
Mãi không thấy Thẩm Thiên Trường trả lời, Lục Diệu Nhung không khỏi trừng mắt với cô: “Sao lại không nói gì thế, chẳng lẽ cháu đang đùa giỡn Tiểu Cửu nhà này à?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh rồi vội vàng trả lời: “Không phải đâu ông, cháu nghiêm túc với Lục Chi Cửu mà, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc luôn ấy.”
Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy xấu hổ, Lục Chi Cửu là người mà bao nhiêu cô gái mơ ước có được, cô có điên mới định đùa giỡn anh.
Nghe câu trả lời của Thẩm Thiên Trường, Lục Diệu Nhung vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng thầm nghĩ, như thế còn được.
“Chuyện của cháu và Tiểu Cửu, một mình ông không quyết định được, còn phải xem ý của bố mẹ thằng bé nữa.”
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, hai mắt của cô sáng ngời nhìn Lục Diệu Nhung: “Ông ơi, ý của ông là ông không phản đối chuyện cháu và Lục Chi Cửu yêu nhau nữa đúng không ạ?”
Lục Diệu Nhung bị cô nhìn đến mức bối rối, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Nếu không phải nể mặt Tiểu Cửu và Thiển Thiển thì sao ông có thể chấp nhận một con nhóc ngốc nghếch như cháu vào cửa được chứ?”
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng ông cụ không khỏi dở khóc dở cười, có lẽ là do hôm nay cô cứu Lục Thiển Thiển.
Cô thầm nghĩ, cô vì cứu Lục Thiển Thiển nên nhận được sự công nhận của ông cụ, nhưng cũng vì cứu Lục Thiển Thiển mà lại khiến mình và Lục Chi Cửu xa cách hơn, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thiên Trường cũng không nhìn thấy Lục Chi Cửu, cô nghĩ có lẽ anh đã đi trước thật rồi.
Thẩm Thiên Trường ăn cơm trưa với Lục Diệu Nhung, nhưng vì cãi nhau với Lục Chi Cửu nên bữa cơm này cô ăn cũng không được ngon miệng. Vừa ăn xong, cô đã chào tạm biệt Lục Diệu Nhung rồi lái xe về Cẩm Viên.
Mà Lục Chi Cửu cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cuối tuần này, Thẩm Thiên Trường vẫn duy trì trạng thái chiến tranh lạnh với Lục Chi Cửu, một ngày trôi qua cũng giống như một năm, rõ ràng biết bản thân phạm sai lầm nhưng cảm giác không biết phải xin lỗi thế nào khiến cô hoang mang sợ hãi. Lục Chi Cửu đi đâu cô cũng ngại hỏi, cứ như vậy mà lay lắt hết hai ngày cuối tuần.
*** Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Sau hơn hai tháng suy sụp tinh thần, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi, mặc dù hiện thực đã cho quá khứ của cô một cái bạt tai đau đớn nhưng cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên sáng sớm chủ nhật, cô khôi phục trạng thái độc thân trên trang cá nhân, tuyên bố vạch rõ ranh giới với tên cặn bã kia.
Thời tiết ngày chủ nhật của thành phố Vân khá tốt. Mới hơn sáu giờ sáng Giang Mộ Tuyết đã thức giấc, cô chạy quanh sông Mịch 6 km theo thói quen, mua bữa sáng dưới cổng tiểu khu sau đó mới đi vào chung cư. Chợt cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Giang Mộ Tuyết nghi hoặc đi đến bên cạnh chiếc xe, lại phát hiện trong xe không có người.
“Tiểu Tuyết.” Sau lưng cô vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giang Mộ Tuyết quay đầu chỉ thấy Tần Phong đang đứng ngoài cửa chung cư, hơn nữa anh còn mặc một bộ đồ ngủ, tóc hơi rối, giống như vừa mới ngủ dậy...
Giang Mộ Tuyết nhìn thấy anh đeo một cái kính gọng đen lại thêm vẻ ngoài của anh lúc này thật sự không khác gì một sinh viên đại học.
“Tần Phong, sao anh lại...”
Sao anh lại ở đây, lại còn ăn mặc như thế này nữa?
*
Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Lúc Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh cũng vô thức chạy ra ngoài tìm Lục Chi Cửu, nhưng chưa xuống đến chân cầu thang thì đã va phải Lục Chi Lộ đang muốn đi lên tầng.
“Cô Thẩm thay quần áo trước đã.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo dành cho nữ mới phát hiện bản thân mình đang ướt như chuột lột, hơn nữa còn đang đi chân trần.
Cô nhìn dưới tầng đã không thấy Lục Chi Cửu đâu nữa, cô thầm nghĩ, nếu mình xuất hiện như thế này trước mặt anh e rằng anh lại càng không vui.
Vì thế cô lại quay về phòng thay quần áo.
Đến khi thay xong quần áo xong đi xuống tầng, Lục Diệu Nhung đang ngồi ở xô pha phòng khách, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, ông bèn ra hiệu gọi cô qua.
Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt ông rồi cung kính cúi người: “Ông ạ.”
Sắc mặt của Lục Diệu Nhung đã không còn lạnh nhạt như trước: “Ngồi đi.”
Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
“Cô bé, cháu với Tiểu Cửu có dự định gì chưa?”
Thẩm Thiên Trường sững người khi bị hỏi, ông cụ có ý gì đây?
Mãi không thấy Thẩm Thiên Trường trả lời, Lục Diệu Nhung không khỏi trừng mắt với cô: “Sao lại không nói gì thế, chẳng lẽ cháu đang đùa giỡn Tiểu Cửu nhà này à?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh rồi vội vàng trả lời: “Không phải đâu ông, cháu nghiêm túc với Lục Chi Cửu mà, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc luôn ấy.”
Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy xấu hổ, Lục Chi Cửu là người mà bao nhiêu cô gái mơ ước có được, cô có điên mới định đùa giỡn anh.
Nghe câu trả lời của Thẩm Thiên Trường, Lục Diệu Nhung vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng thầm nghĩ, như thế còn được.
“Chuyện của cháu và Tiểu Cửu, một mình ông không quyết định được, còn phải xem ý của bố mẹ thằng bé nữa.”
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, hai mắt của cô sáng ngời nhìn Lục Diệu Nhung: “Ông ơi, ý của ông là ông không phản đối chuyện cháu và Lục Chi Cửu yêu nhau nữa đúng không ạ?”
Lục Diệu Nhung bị cô nhìn đến mức bối rối, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Nếu không phải nể mặt Tiểu Cửu và Thiển Thiển thì sao ông có thể chấp nhận một con nhóc ngốc nghếch như cháu vào cửa được chứ?”
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng ông cụ không khỏi dở khóc dở cười, có lẽ là do hôm nay cô cứu Lục Thiển Thiển.
Cô thầm nghĩ, cô vì cứu Lục Thiển Thiển nên nhận được sự công nhận của ông cụ, nhưng cũng vì cứu Lục Thiển Thiển mà lại khiến mình và Lục Chi Cửu xa cách hơn, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thiên Trường cũng không nhìn thấy Lục Chi Cửu, cô nghĩ có lẽ anh đã đi trước thật rồi.
Thẩm Thiên Trường ăn cơm trưa với Lục Diệu Nhung, nhưng vì cãi nhau với Lục Chi Cửu nên bữa cơm này cô ăn cũng không được ngon miệng. Vừa ăn xong, cô đã chào tạm biệt Lục Diệu Nhung rồi lái xe về Cẩm Viên.
Mà Lục Chi Cửu cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cuối tuần này, Thẩm Thiên Trường vẫn duy trì trạng thái chiến tranh lạnh với Lục Chi Cửu, một ngày trôi qua cũng giống như một năm, rõ ràng biết bản thân phạm sai lầm nhưng cảm giác không biết phải xin lỗi thế nào khiến cô hoang mang sợ hãi. Lục Chi Cửu đi đâu cô cũng ngại hỏi, cứ như vậy mà lay lắt hết hai ngày cuối tuần.
*** Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Sau hơn hai tháng suy sụp tinh thần, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi, mặc dù hiện thực đã cho quá khứ của cô một cái bạt tai đau đớn nhưng cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên sáng sớm chủ nhật, cô khôi phục trạng thái độc thân trên trang cá nhân, tuyên bố vạch rõ ranh giới với tên cặn bã kia.
Thời tiết ngày chủ nhật của thành phố Vân khá tốt. Mới hơn sáu giờ sáng Giang Mộ Tuyết đã thức giấc, cô chạy quanh sông Mịch 6 km theo thói quen, mua bữa sáng dưới cổng tiểu khu sau đó mới đi vào chung cư. Chợt cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Giang Mộ Tuyết nghi hoặc đi đến bên cạnh chiếc xe, lại phát hiện trong xe không có người.
“Tiểu Tuyết.” Sau lưng cô vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giang Mộ Tuyết quay đầu chỉ thấy Tần Phong đang đứng ngoài cửa chung cư, hơn nữa anh còn mặc một bộ đồ ngủ, tóc hơi rối, giống như vừa mới ngủ dậy...
Giang Mộ Tuyết nhìn thấy anh đeo một cái kính gọng đen lại thêm vẻ ngoài của anh lúc này thật sự không khác gì một sinh viên đại học.
“Tần Phong, sao anh lại...”
Sao anh lại ở đây, lại còn ăn mặc như thế này nữa?
*
Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 199 CHẲNG LẼ CHÁU MUỐN ĐÙA GIỠN TIỂU CỬU NHÀ NÀY À?
Lúc Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh cũng vô thức chạy ra ngoài tìm Lục Chi Cửu, nhưng chưa xuống đến chân cầu thang thì đã va phải Lục Chi Lộ đang muốn đi lên tầng.
“Cô Thẩm thay quần áo trước đã.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy tay cô ấy đang cầm một bộ quần áo dành cho nữ mới phát hiện bản thân mình đang ướt như chuột lột, hơn nữa còn đang đi chân trần.
Cô nhìn dưới tầng đã không thấy Lục Chi Cửu đâu nữa, cô thầm nghĩ, nếu mình xuất hiện như thế này trước mặt anh e rằng anh lại càng không vui.
Vì thế cô lại quay về phòng thay quần áo.
Đến khi thay xong quần áo xong đi xuống tầng, Lục Diệu Nhung đang ngồi ở xô pha phòng khách, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Trường, ông bèn ra hiệu gọi cô qua.
Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt ông rồi cung kính cúi người: “Ông ạ.”
Sắc mặt của Lục Diệu Nhung đã không còn lạnh nhạt như trước: “Ngồi đi.”
Thẩm Thiên Trường ngoan ngoãn ngồi xuống một bên.
“Cô bé, cháu với Tiểu Cửu có dự định gì chưa?”
Thẩm Thiên Trường sững người khi bị hỏi, ông cụ có ý gì đây?
Mãi không thấy Thẩm Thiên Trường trả lời, Lục Diệu Nhung không khỏi trừng mắt với cô: “Sao lại không nói gì thế, chẳng lẽ cháu đang đùa giỡn Tiểu Cửu nhà này à?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh rồi vội vàng trả lời: “Không phải đâu ông, cháu nghiêm túc với Lục Chi Cửu mà, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc luôn ấy.”
Thẩm Thiên Trường không khỏi cảm thấy xấu hổ, Lục Chi Cửu là người mà bao nhiêu cô gái mơ ước có được, cô có điên mới định đùa giỡn anh.
Nghe câu trả lời của Thẩm Thiên Trường, Lục Diệu Nhung vuốt vuốt bộ râu của mình, trong lòng thầm nghĩ, như thế còn được.
“Chuyện của cháu và Tiểu Cửu, một mình ông không quyết định được, còn phải xem ý của bố mẹ thằng bé nữa.”
Thẩm Thiên Trường lập tức hiểu ra, hai mắt của cô sáng ngời nhìn Lục Diệu Nhung: “Ông ơi, ý của ông là ông không phản đối chuyện cháu và Lục Chi Cửu yêu nhau nữa đúng không ạ?”
Lục Diệu Nhung bị cô nhìn đến mức bối rối, vừa đứng dậy vừa lẩm bẩm: “Nếu không phải nể mặt Tiểu Cửu và Thiển Thiển thì sao ông có thể chấp nhận một con nhóc ngốc nghếch như cháu vào cửa được chứ?”
Thẩm Thiên Trường nhìn theo bóng lưng ông cụ không khỏi dở khóc dở cười, có lẽ là do hôm nay cô cứu Lục Thiển Thiển.
Cô thầm nghĩ, cô vì cứu Lục Thiển Thiển nên nhận được sự công nhận của ông cụ, nhưng cũng vì cứu Lục Thiển Thiển mà lại khiến mình và Lục Chi Cửu xa cách hơn, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Đến giờ cơm trưa, Thẩm Thiên Trường cũng không nhìn thấy Lục Chi Cửu, cô nghĩ có lẽ anh đã đi trước thật rồi.
Thẩm Thiên Trường ăn cơm trưa với Lục Diệu Nhung, nhưng vì cãi nhau với Lục Chi Cửu nên bữa cơm này cô ăn cũng không được ngon miệng. Vừa ăn xong, cô đã chào tạm biệt Lục Diệu Nhung rồi lái xe về Cẩm Viên.
Mà Lục Chi Cửu cũng chưa xuất hiện thêm lần nào nữa.
Cuối tuần này, Thẩm Thiên Trường vẫn duy trì trạng thái chiến tranh lạnh với Lục Chi Cửu, một ngày trôi qua cũng giống như một năm, rõ ràng biết bản thân phạm sai lầm nhưng cảm giác không biết phải xin lỗi thế nào khiến cô hoang mang sợ hãi. Lục Chi Cửu đi đâu cô cũng ngại hỏi, cứ như vậy mà lay lắt hết hai ngày cuối tuần.
*** Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Sau hơn hai tháng suy sụp tinh thần, cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng suy nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện rồi, mặc dù hiện thực đã cho quá khứ của cô một cái bạt tai đau đớn nhưng cô không muốn tiếp tục trốn tránh nữa, cho nên sáng sớm chủ nhật, cô khôi phục trạng thái độc thân trên trang cá nhân, tuyên bố vạch rõ ranh giới với tên cặn bã kia.
Thời tiết ngày chủ nhật của thành phố Vân khá tốt. Mới hơn sáu giờ sáng Giang Mộ Tuyết đã thức giấc, cô chạy quanh sông Mịch 6 km theo thói quen, mua bữa sáng dưới cổng tiểu khu sau đó mới đi vào chung cư. Chợt cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Giang Mộ Tuyết nghi hoặc đi đến bên cạnh chiếc xe, lại phát hiện trong xe không có người.
“Tiểu Tuyết.” Sau lưng cô vang lên một giọng nói dịu dàng.
Giang Mộ Tuyết quay đầu chỉ thấy Tần Phong đang đứng ngoài cửa chung cư, hơn nữa anh còn mặc một bộ đồ ngủ, tóc hơi rối, giống như vừa mới ngủ dậy...
Giang Mộ Tuyết nhìn thấy anh đeo một cái kính gọng đen lại thêm vẻ ngoài của anh lúc này thật sự không khác gì một sinh viên đại học.
“Tần Phong, sao anh lại...”
Sao anh lại ở đây, lại còn ăn mặc như thế này nữa?
*
Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Thiên Trường Chi Cửu. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn